-
Truyện mình từng trải qua
Tác Giả: Phạm Yến
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện ma kể về những điều mình chứng kiến và trải qua. Mình ko phải dân chuyên văn, ăn nói cũng ko khéo léo cho lắm, nên lời văn đôi khi hơi “khó trôi”. Mong các bạn thông cảm. Năm ấy là năm 2009, mình cùng nội về quê. Quê mình thuộc một ngôi làng nhỏ ở Hải Dương. Ngày ấy trông cũng vắng vẻ lắm, nói rõ hơn nhìn có vẻ u buồn, đìu hiu, một vẻ đẹp bí hiểm đến khó tả. đợt đó về là ngày mình thi đại học xong, tầm mùng 7 hay mùng 8 tháng 7 gì đó.
Đang bon bon trên xe về nhà bác, đi qua ngã tư chỗ đường chợ làng, nhìn từ xa mình bỗng thấy một thằng bé tầm 10 tuổi, cõng trên vai một đứa nhỏ chắc chỉ khoảng một tuổi, trên người bận bộ quần áo rách rưới, đứa em thì luôn miệng khóc, còn thằng anh thì cứ đứng im nhìn vào mình. Do mình bị cận nên khi đi gần, mình giật mình khi thấy thằng em trên vai khóc ra máu, nước mắt vơi nước mũi chỉ toàn màu đỏ, nấc lên từng hồi.
Còn thằng anh thì xương tay gấp khuỷu, lòi ra, trông rất khủng khiếp, một ánh mắt u oán cứ nhìn thẳng vào không trung, hay là nhìn vào mình thì mình ko rõ. Lúc đấy sợ quá, giật mình túm áo nội, chỉ về phía thằng bé. Nội mình nhìn ra, bảo con bé này,mày say xe nên hoa mắt rồi. Mình cứ đinh ninh là thấy, còn nội thì cứ cười bảo mình tào lao. Rồi mình nhìn lại thì ko thây hai đứa bé đó nữa. Trong đầu mình tự nhiên tò mò, liệu mình hoa mắt hay là có duyên với vong âm như lời thầy bói xem lúc trước. Về lời thầy bói này mình xin kể qua một chút cho các bạn dẽ hiểu.
Năm đó trước khi thi đại học, mình cùng mấy đứa bạn đi xem bói, lúc đó mình xem bói ở đền Mẹ Hiếu, bạn nào ở Đắk Lắk chắc biết. Cả đám 5 đứa cùng vô, nhưng khi quan sát qua tụi mình, Mẹ Hiếu chợt xanh mặt, bảo mình vô phòng riêng. Vô đó mẹ hỏi con có hai bị đau vai trái không, có hay mơ về nước không. Mình cũng bị nên trả lời ngay là có.
Mẹ thắp nén nhang rồi bảo mình, con có căn , có vong bám trên vai con nên con hay đau vai, khi ngủ thì hay mơ về đường nước. may mà con ko đi sông suối nên chưa bị lôi đi. Mẹ Hiếu bảo m đi giải nhưng m vốn ko tin mấy chuyện này nên mình cũng làm lơ. Mẹ còn bảo đôi khi con sẽ thấy những vong hồn, đặc biệt là những người chết lien quan đến nước. Mình nghe rồi cũng bỏ đó, nhưng ko nghĩ là nó kéo theo mớ rắc rối sau này.
Trở lại với câu chuyện, lúc quay lại ko thấy hai đứa đó nữa, mình cũng tò mò, nhưng vì ham vui vì lần đầu tiên được về quê nội nên cũng quên đi sau đó. Về quê được mây bữa thì anh chị mình rủ đi bắt ốc để luộc. ngày đấy quê nhiều ruộng với ao lắm, đi bộ ra ngay đầu làng là tới. mình khoái quá nên đi ngay và luôn. Ra đó cũng chả nhớ gì lời mẹ hiếu dặn, mình xắn quần lội xuống mò ốc cùng anh chị. Ngày ấy chỉ cần đứng cạnh mép ao, nước chỉ tới đầu gối, rồi thò tay xuống bùn một tí là hốt được cả đống ốc ý, mà toàn ốc vặn, ngon vch ra.
Đang mò thì mình thấy một bàn tay nắm lấy tay mình, lôi xuống, mình sợ quá la toáng lên, anh chị mình chạy lại kéo mình lên, lạ cái lúc đó mình khỏe hẳn lên, hai sức thanh niên lôi mà ko ngoi đầu lên khỏi mặt nước được, cứ đứng cong người như con tôm lúc bị nấu chín ý ạ. Lúc bị lôi xuống, mẹ ơi, ko tin vào mắt nữa. vẫn hai thằng bé đó,nhoẻn miệng cười đầy máu, cánh tay thì gẫy gấp khúc, trơ cái xương phải 10 -15cm j đấy và bảo đi theo em.
Mình hoảng thực sự, cố vùng vẫy nhưng không được, cảm giác như sắp nghẹt tới nơi rồi, đầu cứ cúi xuống sát chỗ hai đứa nó, chân thì lún xuống cái đống bùn, hai anh mình cố kéo mình lên nhưng ko dc, chị mình thì khóc toáng lên, kêu cứu. lúc đó may sao có bà già đi làm ruộng về ngang qua thấy, bà ta ko nói ko rằng, nhảy xuống chỗ mình, nhả bã trầu đang nhai trong miệng ra rồi bôi bã trầu vào tóc, vào tay của mình.
Lúc đó mình thấy cánh tay thằng bé thả mình ra, ánh mắt nó còn mỗi tròng trắng cứ đăm đăm nhìn mình, còn đứa em sau lưng nó thì cứ khóc nấc lên, máu mắt máu mũi trào ra, mà lạ ghê, thằng anh gẫy tay nhưng vẫn giữ em rất chắc, tay kia nắm tay mình mà không bị rớt em. Khi mấy anh chị kéo mình lên, tay mình vẫn còn hằn vết nắm của bàn tay con nít.
Bà đó nhìn mình ròi bảo, mai lên thầy D giải quẻ đi, không thì có ngày chết oan, còn dặn anh chị mình là đêm nay mà bị nữa thì cứ lấy bã trầu đỏ bôi lêntay với vai như bà ý làm. Mình chợt nhớ tới lời mẹ hiếu nói nên cũng hoang mang lắm. về nhà kể lại thì bà mình thấy vậy cũng lo lắng, bác mình thì ko nói j, im lặng, mình đoán chắc chắn bác biết. đến tối, ăn cơm xong bác bảo, cái Y nhà mình mai cho đi thầy D thôi, bà mình quyết định cho mình đi, còn mình thì cũng bắt đầu thấy sợ, và không dám nói gì.
Nói qua chút về thầy D,(xin phép cho mình giấu tên thầy) thầy ý ko có vợ con, đợt trước cũng bị ma giấu mấy lần, xong có đợt thầy bỏ làng đi cả tuần, lúc về thì bán đồ trong nhà đi để mua mấy thứ đồ cúng, tượng tạc. sau gặp ai ông ý cũng phán cho vài câu, có bà bị phán là bà bị đau đầu không lo chữa thì chưa qua rằm này là chết, bà ý đúng là bệnh đau đầu thật, nhưng chỉ xoa dầu gió và uống thuốc cảm thông thường, ấy vậy mà đêm 14 thì bà đi. Vài trường hợp sau cũng y như lời ông ấy nói, mọi người bắt đầu tin và thường tới chỗ ông để xem quẻ, lời đồn qua lại nên cả phạm xá và vũ xá ko ai là ko biết ông ý.
Tiếp câu chuyện, đến tối đi ngủ nằm cạnh bác gái, mình kể cho bác gái nghe những hình ảnh mình thấy, bác gái bảo mấy tháng trước ở đây có hai anh em cha mẹ mất, nên đi ăn xin, rồi sau đó không hiểu sao chết dưới ao đó, khi người ra vớt lên vẫn thấy thằng lớn cõng thằng bé, quặp chặt lấy nhau, tay thằng anh thì gãy lòi xương đâm ra ngoài, còn đứa em thì máu mũi máu tai cứ chảy ra. Vì không có người thân thích nên người làng chỉ cúng qua loa, r đem xác về chôn ở nghĩa trang. Nói là chôn nhưng cũng chỉ là manh chiếu đắp ngang, nắm đất phủ dọc mà thôi.
Rồi sau cũng bận bịu cuộc sống hằng ngày nên cũng chẳng ai nhớ tới cái chết đó nữa. thỉnh thoảng cũng có người đi chợ đêm lấy hàng thấy hai anh em nó đi bộ trên con đường đó, vẫn tiếng khóc vì đói sữa, măt mũi trào máu ra, thê lương thảm thiết. bác gái bảo chắc nó hợp vía cháu, nên mới thế. Mai cứ đi lên thầy, xem thử thé nào biết đường mà giải. đêm đó mình cũng trằn trọc, lăn qua lăn lại mà ko ngủ được. đột nhiên thấy gió lạnh, mình khẽ liếc qua cửa sổ, vẫn hình ảnh ấy, hai anh em nó, đôi mắt toàn tròng trắng, máu mẹ đầy người, khuỷu xương thì chọc ra quá nữa, máu cứ nhỏ tong tong xuống.
Thằng lớn vẫy tay gọi mình ra, đứa bé sau lưng cứ giật liên hồi rồi vẫn tiếng khóc đấy, oe oe thôi, nhưng ai chứng kiến tận mắt như mình mới thấy nó rùng rợn cỡ nào, nghe ai oán lắm, cứ đưa tay ra vẫy vẫy mình đi. Mình chồm dậy, bà mình năm cạnh thấy động nên tỉnh, bà hỏi mày sao đấy, mình đáp tỉnh queo, con đi vệ sinh. Rồi mình đi ra cửa, theo cái vẫy tay đó, lúc đấy chả hiểu sao đầu óc cứ mơ màng, thấy vẫy là cứ đi thôi.
Cứ thế mình theo hai đứa nó ra tận ngã tư đường chợ, gần tới chỗ nó bị tai nạn, mình mơ màng hỏi, sao lại dẫn chị ra đây, thằng anh cười bảo em buồn, chị ra chơi với em. Mình như bị ma đưa ý, ngồi chơi ô ăn quan với nó, xong nó bảo phải đi về, rủ minh về theo, mình cũng đồng ý, và nó đi xuống ao ngay gần đó, mình cũng lững thững đi theo. Cứ thế theo tay nó vẫy mà bước xuống ao, tới lúc nước ngập ngang eo thì đột nhiên nghe thấy bà mình la lên, Y ơi, mình giật mình quay lại, thấy bà và các bác đag chạy ra, mình vẫn hét lại, "cháu đi xuống nhà em chơi, chúng nó tội quá ko có ai chơi, tí cháu về", rồi mình cứ đi xuống ao, nước ngập gần cổ.
Hai bác mình hoảng quá, lao xuống lôi mình lên, nhưng mãi ko lôi được, may sao anh mình nhớ ra lời bà kia dặn, chạy như bay về lấy bã trầu. mình thì cứ đi, nước ngập đầu, tay vẫn nắm chặt hai đứa bé kia và đi theo. Bác mình hoảng quá, cứ túm tóc mình kéo ngược lên, nhưng kéo mãi không được, bác cũng dần đuối sức. bà mình trên bờ cứ khóc hoảng lên.
Rồi anh mình chạy ra, lao xuống bôi bã trầu lên vai với tay mình. Đột nhiên mình oằn người ra, mắt trợn ngược, giật lên từng hồi, rồi toàn thân nhẹ bỗng, bác với anh lôi mình lên bờ, thấy ở tay vẫn còn vết nắm của đứa con nít đó, bầm đen cả vùng cổ tay, da dẻ thì trắng bợt như chết trôi , người thì cứ giật giật liên hồi. Ai nấy cũng nhìn mình lắc đầu sợ hãi.
Kì lạ là ngập trong nước như thế, nhưng mình lại không bị ngạt nước, anh mình cứ bôi bã trầu vảo cả người mình, còn mình cứ co giật liên hồi. rồi mọi người đưa mình về nhà bác, một lát sau mình tỉnh. Nhìn ai cũng bơ phờ, hoảng hốt. mình hỏi bà sao vậy. bác mình kể lại cho mình nghe, lúc đấy mình đã thấy thực sự sợ hãi, một nỗi sợ vô hình, ám ảnh cả tiềm thức. mình bảo chỉ nhớ là có hai đứa nhỏ rủ đi chơi, rồi chơi ô ăn quan, rồi về nhà nó thăm nhà. Bà mình cứ khóc, bảo xui rủi sao lại cho nó về quê, may mà ko có sự gì chứ ko ăn nói với bố mẹ nó sao.
Bác bảo vẫn may, bà thấy mình đi vệ sinh lâu nên gọi bác mình dậy cùng đi xem, ra nhà vệ sinh ko thấy, cửa cổng mở,, bà hoảng quá gọi cả nhà dậy đi kiếm. Hên sao ra kịp, chứ ko chắc mình chầu âm phủ rồi, không còn ngồi đây kể lại cho các bạn nghe được. Tối đấy ai cũng thức canh mình, sợ có biến. chỉ mong mau tới sang để đi gặp thầy. Sáng hôm sau ai cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ đạc để đi tới nhà thầy. nhà thầy ý cách nhà bác mình tầm 15km, nằm cuối bên phạm xá, còn bên mình là vũ xá. Chuẩn bị xong đâu đấy bác trai chở bà mình và một bác nữa, anh mình chở mình và bác gái ngồi sau, hồi đó đường làng nên ko có csgt, chở ba là chuyện bình thường.
Lúc đấy mình cũng khỏe hơn, nên cũng đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Thât đúng như người ta nói, quê hương là chum khế ngọt, cảnh vật sao thật nhẹ nhàng, nếu như ko có chuyện kia xảy ra với mình, có lẽ đây sẽ là kỉ nghỉ hè tuyệt vời nhất mà mình từng có. Rồi đi qua khu mộ làng, mình chợt giật mình thấy hình ảnh hai đứa bé đó, nhìn mình chằm chặp,đầy sát khí. Tay cứ chỉ về phía mình, miệng lẩm bẩm gì mình ko rõ.
Mình kéo áo bác gái, bảo bác ơi, cháu lại thấy hai thằng nhỏ. Bác gái nhìn qua thì ko thấy ai cả, bác cũng lo lo nhưng trấn an mình bảo, ko sao đâu, sắp ổn rồi cháu ạ. Thế là trên đường đi mình cứ nhắm tịt mắt, ko dám mở nữa, lỡ mà thấy hai đứa bé đó, chắc mình sẽ ko có lần thứ ba may mắn nữa. đi được gần nửa tiếng thì tới nhà thầy. bác mình vô trước, rồi một lạt sau bác quay ra, bảo mọi người vào. Mình vừa bước vào cổng, đột nhiên thấy người nhẹ nhõm, thoải mái lắm. ko có đau vai như mọi lần. tâm trạng cũng vui vẻ thoải mái hơn.
Bước vào bên trong, mình thấy thầy ấy thờ rất nhiều tượng quan, mình ko biết đó là quan gì nữa. chỉ thấy có 9 pho tượng, 9 bát nhang. Bên dưới là bàn thờ nhỏ, có hai con hổ đá để ngay đó. Vừa thấy mình, thầy bảo sao giờ này mới tìm đến đây, lần nữa thôi là chết thế xác rồi. bà mình nghe vậy cũng giật mình, lo lắng. bác mình kể lại chuyện của mình cho thầy nghe. Thầy ý bảo trước đi xem bói được dặn ko xuông nước, mà sao vẫn lì. Mình im lặng, nét mặt mình sợ hãi tới ngu ngu luôn ý. Thầy bảo bác mình xếp đồ cúng lên cho thánh, cũng chỉ có ít trái cây, mấy bát chè đậu xanh đánh, hương hoa.
Xếp xong thầy ý khấn vái, cúng lầm rầm cái gì trong miệng mình nghe ko rõ. Rồi quay sang mình, lấy nước ở li cúng dưới chỗ hai con hổ, rưới lên đầu mình. Đột nhiên mình rùng người lên, lúc đấy mình bị nhập, ko nhớ gì nữa. sau về mới dc mọi người kể lại. là thằng bé kia nhập vào mình. người nó run lên bần bật, ánh mắt câm phẫn nhìn ông thầy, rồi lúc cười lúc khóc, than đói than khát,.
Ông thầy nhẹ nhàng dỗ dành, hỏi có muốn ăn gì ko, nó chỉ vào đồ cúng, bảo ăn hết. thầy quay lên khấn xin xong lấy xuống cho nó ăn, ăn liện một mạch hết mấy chén chè, nửa nải chuối, rồi đào, rồi bánh kẹo, đúng là người ta nói quả không sai, ăn như mai đói. Nó ăn xong bảo muốn uống sữa, thế là anh mình phải chạy đi mua hai hộp sữa ông thọ về, quấy với nước cho nó uống. ăn uống no nê xong thầy hỏi tiếp nó tên gì, sao lại quanh quẩn ở đấy kéo người vô tội. xong nó cừoi rú lên, bảo ko nhớ tên, ko có nhà, bị chết oan nên buồn, rủ người xuống chơi cho vui.
Thầy hỏi tiếp vài câu, nó im lặng, đưa cái nhìn sắc bén về phía thầy, ko nói ko rằng, vừa cười vừa khóc. Ai nấy ngồi quanh cũng phải ớn lanh với điệu cười của nó, ám ảnh đến tột cùng. Nó bảo chết ko siêu thoát, thấy người nhẹ vía hợp nó nên kéo đi. Thầy lại xoa đầu nó, hỏi sao chết oan, mọi người làm mộ cho rồi, sao ko về mộ cho có chỗ che mưa che nắng. xong nó rú lên, người quặn lại, giật liên hồi, vừa nằm vừa khóc, bảo chôn thì chôn, nhưng chẳng ai rước hồn về, để vất vưởng nên oán, lại chả bao giờ cúng bái, sống đã bị bỏ rơi, đói khát, đến chết rồi có nhà cũng ko về đc vì bị vong lớn đánh, cũng ko dc cúng bái gì, nên nó hận, cứ lang thang tìm người hợp thì kéo xuống chơi.
Rồi thầy hỏi tiếp sao lại chết, phải nói đúng thầy mới bảo dân làng cúng bánh kẹo trái cây cho mà ăn, rồi rước hồn về cho có nhà có cửa. có vẻ nó được nịnh nghe xuôi xuôi, nên bắt đầu kể. đêm hôm đó nó cõng em nó đi tìm chỗ ngủ như mọi ngày, đi tới ngã ba đó, thì bị ô tô tông, nó bị gãy tay, xương khuỷu lòi ra cả khúc, em nó bị ở đầu, máu me bê bết, lúc đó nó thấy ông lái xe xuông, nó giơ tay ra xin cầu cứu, thì ông ta bế nó, rồi để thằng em nó trên lưng nó, lấy dây cột lại, ném xuống ao rồi bỏ đi.
Nó hận vì bị đối xử tệ bạc, chết oan ức nên mới tìm người để kéo. Mọi người xung quanh nghe xong ai cũng thấy xót thương cho số phận của hai đứa, tất cả im lặng, nhưng khóe mắt ai cũng rưng rưng. Khi biết lí do nó chết, thầy bảo giờ con ra khỏi người chị này, rồi thầy ra ao cúng cho, hồn phách dc siêu thoát, không phải vất vưởng khổ sở vậy nữa, rồi dân sẽ cúng cho con đầy đủ, nên con tha cho chị này đi nhé. Nó suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý và trưa hôm đó, thầy cùng mọi người đi ra ao, thầy bảo tầm 12h trưa là thiêng nhất, giờ đó chính ngọ, nên thuận tiện cho việc cúng vong.
Dân làng cũng đổ xô ra xem đông lắm. thầy bày lễ lên một cái bàn nhựa, gọi là lễ nhưng cũng chỉ là bánh kẹo, trái cây, sữa, ít đồ chơi của mọi người góp vào, còn có cả vài quyển sách vở, mong là dưới đó đc ăn học đàng hoàng. Chuẩn bị xong thầy bắt đầu cúng, trưa nắng ai cũng vã mồ hôi nhễ nhại, mình cứ đứng trân trân nhìn vào cái ao, đột nhiên thấy hai đứa nhỏ cõng nhau đi từ dưới ao lên, rồi người nó bị dán bùa màu vàng, trên đó viết vài chữ hán j thì ko rõ. Rồi tự nhiên hai đứa biến mất. thầy dặn về chuẩn bị 7 bát chè, 8 cái bát hương, 7 dĩa bánh kẹo nhỏ, tối nay 12h đêm ra mộ nó khấn. về chỗ này mình cũng thắc mắc vì sao khấn ở ao buổi trưa mà khấn ở mộ lại đêm.
Thầy có nói qua cho mình bảo chết ở đây cúng 12h trưa vì lúc đó quan binh âm phủ ko canh gác, gọi được hồn phách đủ, sẽ sớm siêu thoát, còn cúng ở mộ 12h đêm vì lúc đó âm khí nặng nhất, làm phép để ko vong lớn nào quậy phá mộ tụi nó được, rồi để dễ siêu thoát. Xong thầy về, dặn cứ chuẩn bị như thầy dặn, ai có tâm cúng phiếu thêm gì thì cứ đem. Xong mình về lại nhà bác, lúc này mình mới để ý, tay mình mất hẳn vết bầm kia, cứ như trong phim ấy các bạn ạ, rồi mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào ko hay. Mọi người trong nhà thì lục đục chuẩn bị, nào là chè, là cơm, là sữa bánh…
Đang mê man trong cơn ngủ, mình lại thấy hình ảnh hai đứa bé đấy, đứng vẫy tay, nhưng lần này ko phải vẫy gọi mình nữa, mà là vẫy chào tạm biệt. Khi tỉnh lại, thấy lúc đấy đã gần 11h đêm, mấy ngày ngủ ít với lại mệt nên hnay quất một giấc đã lắm ạ. Lúc tỉnh lại thì thấy cả nhà ngồi nói chuyện để chờ thầy tới, mình ăn uống tắm rửa xong thì cũng vừa hay thầy đến. tất cả cùng theo thầy ra mộ. Ra tới mộ mới thấy thật tội nghiệp. Ngôi mộ dc đắp đất sơ sài, trên có cái bia bằng miếng ván dẹt, ghi Vô Danh, mới mấy tháng nhưng cây cối thì um tùm, trên mộ ko có một cây nhang, trông lạnh lẽo vô cùng. Thầy xếp 7 cây nến xung quanh mộ, đốt 7 nén nhang, thắp cạnh mấy cây nến, mọi người giúp thầy bày đồ lễ.
Xong xuôi mọi việc thầy bắt đầu lầm rầm khấn trong miệng. Đột nhiên mấy cây nhang vụt sáng, khói bay thẳng tắp lên trời. Mình hé mắt ra thì thấy hai đứa bé cõng nhau đi vào mộ, khuôn mặt chúng ko còn sự oán hận, đau khổ ngày nào, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. thầy đốt cháy 2 lá bùa vàng, rồi khấn tiếp, Tiếng gió ở bụi tre cứ đan vào nhau, kẽo kẹt từng hồi, xung quanh im bặt ko một tiếng động, Rồi thầy rút cây kiếm gỗ ra, chém vào không trung, từng đợt gió rít lên khiến ai nấy cũng phải đứng sát vào nhau cho đỡ sợ. xong thầy lấy bảy bát hương ra, một bát chôn nửa trên mộ của hai đứa nhỏ, thầy dặn thỉnh thoảng đi qua thì thắp cho nó nén nhang vào đấy. còn bảy bát kia thầy để quanh 7 ngọn nế, rồi thầy đi quanh mộ, đọc mấy câu chú xong dùng kiếm gỗ đập nát bát hương. Đập xong thì tiếng gió ngừng rít, không khí lạnh lẽo u ám lúc nãy cũng ko còn nữa. Thầy nói vọng lên, xong rồi đây, các cháu chắc sẽ sớm siêu thoát, ko còn vong nào phá dc mộ nữa. Thầy quay lại dặn dò mọi người là rằm trung thu với tết thiếu nhi nhớ cúng cho nó ít bánh kẹo. Rồi th
ầy đeo cho mình sợi chỉ ngũ sắc, bảo mình phải giữ cẩn thận, đúng 3 năm sau tháo ra, thả xuống cái sông suối nào đấy. vòng này tạm thời giúp mình ko bị cái vong trên vai làm đau và quấy nữa, khi 3 năm sau vứt đi, lúc đó cái vong cũng sẽ tự khắc rời khỏi mình, và dặn mình tuyệt đối ko dc đi ao hồ sông suối. Bà mình vừa nghe vừa nắm chặt tay mình, mình biết bà rất sợ, mình cũng thế, sợ lắm, nhưng cũng thấy may mắn lắm. Nếu như ko gặp thầy thì ko biết giờ mình sẽ ra sao nữa. Rồi kì nghỉ hè cũng kết thúc, mình về ĐắkLắk với bao kỉ niệm và tâm trạng khác nhau. Những trải nghiệm vừa qua thực sự làm mình thay đổi suy nghĩ về thế giới tâm linh. đã 7 năm kể từ ngày đấy, nhưng m vẫn ko thể nào quên dc.
Và còn 1 việc xảy ra lúc mình học năm 3, đó là lúc tháo vòng tay. Mình sẽ kể các bạn ở câu chuyện tiếp theo nhé. Phần truyện này m viết là toàn bộ những gì mình đã trải qua và cảm nhận. Bạn nào ko tin hoặc cho là mình hư cấu thì cũng cảm ơn vì đã đọc nó. Chỉ là mẩu truyện nhỏ góp vui nên đừng ai ném đá quá nhé. tks m.n.
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện ma kể về những điều mình chứng kiến và trải qua. Mình ko phải dân chuyên văn, ăn nói cũng ko khéo léo cho lắm, nên lời văn đôi khi hơi “khó trôi”. Mong các bạn thông cảm. Năm ấy là năm 2009, mình cùng nội về quê. Quê mình thuộc một ngôi làng nhỏ ở Hải Dương. Ngày ấy trông cũng vắng vẻ lắm, nói rõ hơn nhìn có vẻ u buồn, đìu hiu, một vẻ đẹp bí hiểm đến khó tả. đợt đó về là ngày mình thi đại học xong, tầm mùng 7 hay mùng 8 tháng 7 gì đó.
Đang bon bon trên xe về nhà bác, đi qua ngã tư chỗ đường chợ làng, nhìn từ xa mình bỗng thấy một thằng bé tầm 10 tuổi, cõng trên vai một đứa nhỏ chắc chỉ khoảng một tuổi, trên người bận bộ quần áo rách rưới, đứa em thì luôn miệng khóc, còn thằng anh thì cứ đứng im nhìn vào mình. Do mình bị cận nên khi đi gần, mình giật mình khi thấy thằng em trên vai khóc ra máu, nước mắt vơi nước mũi chỉ toàn màu đỏ, nấc lên từng hồi.
Còn thằng anh thì xương tay gấp khuỷu, lòi ra, trông rất khủng khiếp, một ánh mắt u oán cứ nhìn thẳng vào không trung, hay là nhìn vào mình thì mình ko rõ. Lúc đấy sợ quá, giật mình túm áo nội, chỉ về phía thằng bé. Nội mình nhìn ra, bảo con bé này,mày say xe nên hoa mắt rồi. Mình cứ đinh ninh là thấy, còn nội thì cứ cười bảo mình tào lao. Rồi mình nhìn lại thì ko thây hai đứa bé đó nữa. Trong đầu mình tự nhiên tò mò, liệu mình hoa mắt hay là có duyên với vong âm như lời thầy bói xem lúc trước. Về lời thầy bói này mình xin kể qua một chút cho các bạn dẽ hiểu.
Năm đó trước khi thi đại học, mình cùng mấy đứa bạn đi xem bói, lúc đó mình xem bói ở đền Mẹ Hiếu, bạn nào ở Đắk Lắk chắc biết. Cả đám 5 đứa cùng vô, nhưng khi quan sát qua tụi mình, Mẹ Hiếu chợt xanh mặt, bảo mình vô phòng riêng. Vô đó mẹ hỏi con có hai bị đau vai trái không, có hay mơ về nước không. Mình cũng bị nên trả lời ngay là có.
Mẹ thắp nén nhang rồi bảo mình, con có căn , có vong bám trên vai con nên con hay đau vai, khi ngủ thì hay mơ về đường nước. may mà con ko đi sông suối nên chưa bị lôi đi. Mẹ Hiếu bảo m đi giải nhưng m vốn ko tin mấy chuyện này nên mình cũng làm lơ. Mẹ còn bảo đôi khi con sẽ thấy những vong hồn, đặc biệt là những người chết lien quan đến nước. Mình nghe rồi cũng bỏ đó, nhưng ko nghĩ là nó kéo theo mớ rắc rối sau này.
Trở lại với câu chuyện, lúc quay lại ko thấy hai đứa đó nữa, mình cũng tò mò, nhưng vì ham vui vì lần đầu tiên được về quê nội nên cũng quên đi sau đó. Về quê được mây bữa thì anh chị mình rủ đi bắt ốc để luộc. ngày đấy quê nhiều ruộng với ao lắm, đi bộ ra ngay đầu làng là tới. mình khoái quá nên đi ngay và luôn. Ra đó cũng chả nhớ gì lời mẹ hiếu dặn, mình xắn quần lội xuống mò ốc cùng anh chị. Ngày ấy chỉ cần đứng cạnh mép ao, nước chỉ tới đầu gối, rồi thò tay xuống bùn một tí là hốt được cả đống ốc ý, mà toàn ốc vặn, ngon vch ra.
Đang mò thì mình thấy một bàn tay nắm lấy tay mình, lôi xuống, mình sợ quá la toáng lên, anh chị mình chạy lại kéo mình lên, lạ cái lúc đó mình khỏe hẳn lên, hai sức thanh niên lôi mà ko ngoi đầu lên khỏi mặt nước được, cứ đứng cong người như con tôm lúc bị nấu chín ý ạ. Lúc bị lôi xuống, mẹ ơi, ko tin vào mắt nữa. vẫn hai thằng bé đó,nhoẻn miệng cười đầy máu, cánh tay thì gẫy gấp khúc, trơ cái xương phải 10 -15cm j đấy và bảo đi theo em.
Mình hoảng thực sự, cố vùng vẫy nhưng không được, cảm giác như sắp nghẹt tới nơi rồi, đầu cứ cúi xuống sát chỗ hai đứa nó, chân thì lún xuống cái đống bùn, hai anh mình cố kéo mình lên nhưng ko dc, chị mình thì khóc toáng lên, kêu cứu. lúc đó may sao có bà già đi làm ruộng về ngang qua thấy, bà ta ko nói ko rằng, nhảy xuống chỗ mình, nhả bã trầu đang nhai trong miệng ra rồi bôi bã trầu vào tóc, vào tay của mình.
Lúc đó mình thấy cánh tay thằng bé thả mình ra, ánh mắt nó còn mỗi tròng trắng cứ đăm đăm nhìn mình, còn đứa em sau lưng nó thì cứ khóc nấc lên, máu mắt máu mũi trào ra, mà lạ ghê, thằng anh gẫy tay nhưng vẫn giữ em rất chắc, tay kia nắm tay mình mà không bị rớt em. Khi mấy anh chị kéo mình lên, tay mình vẫn còn hằn vết nắm của bàn tay con nít.
Bà đó nhìn mình ròi bảo, mai lên thầy D giải quẻ đi, không thì có ngày chết oan, còn dặn anh chị mình là đêm nay mà bị nữa thì cứ lấy bã trầu đỏ bôi lêntay với vai như bà ý làm. Mình chợt nhớ tới lời mẹ hiếu nói nên cũng hoang mang lắm. về nhà kể lại thì bà mình thấy vậy cũng lo lắng, bác mình thì ko nói j, im lặng, mình đoán chắc chắn bác biết. đến tối, ăn cơm xong bác bảo, cái Y nhà mình mai cho đi thầy D thôi, bà mình quyết định cho mình đi, còn mình thì cũng bắt đầu thấy sợ, và không dám nói gì.
Nói qua chút về thầy D,(xin phép cho mình giấu tên thầy) thầy ý ko có vợ con, đợt trước cũng bị ma giấu mấy lần, xong có đợt thầy bỏ làng đi cả tuần, lúc về thì bán đồ trong nhà đi để mua mấy thứ đồ cúng, tượng tạc. sau gặp ai ông ý cũng phán cho vài câu, có bà bị phán là bà bị đau đầu không lo chữa thì chưa qua rằm này là chết, bà ý đúng là bệnh đau đầu thật, nhưng chỉ xoa dầu gió và uống thuốc cảm thông thường, ấy vậy mà đêm 14 thì bà đi. Vài trường hợp sau cũng y như lời ông ấy nói, mọi người bắt đầu tin và thường tới chỗ ông để xem quẻ, lời đồn qua lại nên cả phạm xá và vũ xá ko ai là ko biết ông ý.
Tiếp câu chuyện, đến tối đi ngủ nằm cạnh bác gái, mình kể cho bác gái nghe những hình ảnh mình thấy, bác gái bảo mấy tháng trước ở đây có hai anh em cha mẹ mất, nên đi ăn xin, rồi sau đó không hiểu sao chết dưới ao đó, khi người ra vớt lên vẫn thấy thằng lớn cõng thằng bé, quặp chặt lấy nhau, tay thằng anh thì gãy lòi xương đâm ra ngoài, còn đứa em thì máu mũi máu tai cứ chảy ra. Vì không có người thân thích nên người làng chỉ cúng qua loa, r đem xác về chôn ở nghĩa trang. Nói là chôn nhưng cũng chỉ là manh chiếu đắp ngang, nắm đất phủ dọc mà thôi.
Rồi sau cũng bận bịu cuộc sống hằng ngày nên cũng chẳng ai nhớ tới cái chết đó nữa. thỉnh thoảng cũng có người đi chợ đêm lấy hàng thấy hai anh em nó đi bộ trên con đường đó, vẫn tiếng khóc vì đói sữa, măt mũi trào máu ra, thê lương thảm thiết. bác gái bảo chắc nó hợp vía cháu, nên mới thế. Mai cứ đi lên thầy, xem thử thé nào biết đường mà giải. đêm đó mình cũng trằn trọc, lăn qua lăn lại mà ko ngủ được. đột nhiên thấy gió lạnh, mình khẽ liếc qua cửa sổ, vẫn hình ảnh ấy, hai anh em nó, đôi mắt toàn tròng trắng, máu mẹ đầy người, khuỷu xương thì chọc ra quá nữa, máu cứ nhỏ tong tong xuống.
Thằng lớn vẫy tay gọi mình ra, đứa bé sau lưng cứ giật liên hồi rồi vẫn tiếng khóc đấy, oe oe thôi, nhưng ai chứng kiến tận mắt như mình mới thấy nó rùng rợn cỡ nào, nghe ai oán lắm, cứ đưa tay ra vẫy vẫy mình đi. Mình chồm dậy, bà mình năm cạnh thấy động nên tỉnh, bà hỏi mày sao đấy, mình đáp tỉnh queo, con đi vệ sinh. Rồi mình đi ra cửa, theo cái vẫy tay đó, lúc đấy chả hiểu sao đầu óc cứ mơ màng, thấy vẫy là cứ đi thôi.
Cứ thế mình theo hai đứa nó ra tận ngã tư đường chợ, gần tới chỗ nó bị tai nạn, mình mơ màng hỏi, sao lại dẫn chị ra đây, thằng anh cười bảo em buồn, chị ra chơi với em. Mình như bị ma đưa ý, ngồi chơi ô ăn quan với nó, xong nó bảo phải đi về, rủ minh về theo, mình cũng đồng ý, và nó đi xuống ao ngay gần đó, mình cũng lững thững đi theo. Cứ thế theo tay nó vẫy mà bước xuống ao, tới lúc nước ngập ngang eo thì đột nhiên nghe thấy bà mình la lên, Y ơi, mình giật mình quay lại, thấy bà và các bác đag chạy ra, mình vẫn hét lại, "cháu đi xuống nhà em chơi, chúng nó tội quá ko có ai chơi, tí cháu về", rồi mình cứ đi xuống ao, nước ngập gần cổ.
Hai bác mình hoảng quá, lao xuống lôi mình lên, nhưng mãi ko lôi được, may sao anh mình nhớ ra lời bà kia dặn, chạy như bay về lấy bã trầu. mình thì cứ đi, nước ngập đầu, tay vẫn nắm chặt hai đứa bé kia và đi theo. Bác mình hoảng quá, cứ túm tóc mình kéo ngược lên, nhưng kéo mãi không được, bác cũng dần đuối sức. bà mình trên bờ cứ khóc hoảng lên.
Rồi anh mình chạy ra, lao xuống bôi bã trầu lên vai với tay mình. Đột nhiên mình oằn người ra, mắt trợn ngược, giật lên từng hồi, rồi toàn thân nhẹ bỗng, bác với anh lôi mình lên bờ, thấy ở tay vẫn còn vết nắm của đứa con nít đó, bầm đen cả vùng cổ tay, da dẻ thì trắng bợt như chết trôi , người thì cứ giật giật liên hồi. Ai nấy cũng nhìn mình lắc đầu sợ hãi.
Kì lạ là ngập trong nước như thế, nhưng mình lại không bị ngạt nước, anh mình cứ bôi bã trầu vảo cả người mình, còn mình cứ co giật liên hồi. rồi mọi người đưa mình về nhà bác, một lát sau mình tỉnh. Nhìn ai cũng bơ phờ, hoảng hốt. mình hỏi bà sao vậy. bác mình kể lại cho mình nghe, lúc đấy mình đã thấy thực sự sợ hãi, một nỗi sợ vô hình, ám ảnh cả tiềm thức. mình bảo chỉ nhớ là có hai đứa nhỏ rủ đi chơi, rồi chơi ô ăn quan, rồi về nhà nó thăm nhà. Bà mình cứ khóc, bảo xui rủi sao lại cho nó về quê, may mà ko có sự gì chứ ko ăn nói với bố mẹ nó sao.
Bác bảo vẫn may, bà thấy mình đi vệ sinh lâu nên gọi bác mình dậy cùng đi xem, ra nhà vệ sinh ko thấy, cửa cổng mở,, bà hoảng quá gọi cả nhà dậy đi kiếm. Hên sao ra kịp, chứ ko chắc mình chầu âm phủ rồi, không còn ngồi đây kể lại cho các bạn nghe được. Tối đấy ai cũng thức canh mình, sợ có biến. chỉ mong mau tới sang để đi gặp thầy. Sáng hôm sau ai cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ đạc để đi tới nhà thầy. nhà thầy ý cách nhà bác mình tầm 15km, nằm cuối bên phạm xá, còn bên mình là vũ xá. Chuẩn bị xong đâu đấy bác trai chở bà mình và một bác nữa, anh mình chở mình và bác gái ngồi sau, hồi đó đường làng nên ko có csgt, chở ba là chuyện bình thường.
Lúc đấy mình cũng khỏe hơn, nên cũng đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Thât đúng như người ta nói, quê hương là chum khế ngọt, cảnh vật sao thật nhẹ nhàng, nếu như ko có chuyện kia xảy ra với mình, có lẽ đây sẽ là kỉ nghỉ hè tuyệt vời nhất mà mình từng có. Rồi đi qua khu mộ làng, mình chợt giật mình thấy hình ảnh hai đứa bé đó, nhìn mình chằm chặp,đầy sát khí. Tay cứ chỉ về phía mình, miệng lẩm bẩm gì mình ko rõ.
Mình kéo áo bác gái, bảo bác ơi, cháu lại thấy hai thằng nhỏ. Bác gái nhìn qua thì ko thấy ai cả, bác cũng lo lo nhưng trấn an mình bảo, ko sao đâu, sắp ổn rồi cháu ạ. Thế là trên đường đi mình cứ nhắm tịt mắt, ko dám mở nữa, lỡ mà thấy hai đứa bé đó, chắc mình sẽ ko có lần thứ ba may mắn nữa. đi được gần nửa tiếng thì tới nhà thầy. bác mình vô trước, rồi một lạt sau bác quay ra, bảo mọi người vào. Mình vừa bước vào cổng, đột nhiên thấy người nhẹ nhõm, thoải mái lắm. ko có đau vai như mọi lần. tâm trạng cũng vui vẻ thoải mái hơn.
Bước vào bên trong, mình thấy thầy ấy thờ rất nhiều tượng quan, mình ko biết đó là quan gì nữa. chỉ thấy có 9 pho tượng, 9 bát nhang. Bên dưới là bàn thờ nhỏ, có hai con hổ đá để ngay đó. Vừa thấy mình, thầy bảo sao giờ này mới tìm đến đây, lần nữa thôi là chết thế xác rồi. bà mình nghe vậy cũng giật mình, lo lắng. bác mình kể lại chuyện của mình cho thầy nghe. Thầy ý bảo trước đi xem bói được dặn ko xuông nước, mà sao vẫn lì. Mình im lặng, nét mặt mình sợ hãi tới ngu ngu luôn ý. Thầy bảo bác mình xếp đồ cúng lên cho thánh, cũng chỉ có ít trái cây, mấy bát chè đậu xanh đánh, hương hoa.
Xếp xong thầy ý khấn vái, cúng lầm rầm cái gì trong miệng mình nghe ko rõ. Rồi quay sang mình, lấy nước ở li cúng dưới chỗ hai con hổ, rưới lên đầu mình. Đột nhiên mình rùng người lên, lúc đấy mình bị nhập, ko nhớ gì nữa. sau về mới dc mọi người kể lại. là thằng bé kia nhập vào mình. người nó run lên bần bật, ánh mắt câm phẫn nhìn ông thầy, rồi lúc cười lúc khóc, than đói than khát,.
Ông thầy nhẹ nhàng dỗ dành, hỏi có muốn ăn gì ko, nó chỉ vào đồ cúng, bảo ăn hết. thầy quay lên khấn xin xong lấy xuống cho nó ăn, ăn liện một mạch hết mấy chén chè, nửa nải chuối, rồi đào, rồi bánh kẹo, đúng là người ta nói quả không sai, ăn như mai đói. Nó ăn xong bảo muốn uống sữa, thế là anh mình phải chạy đi mua hai hộp sữa ông thọ về, quấy với nước cho nó uống. ăn uống no nê xong thầy hỏi tiếp nó tên gì, sao lại quanh quẩn ở đấy kéo người vô tội. xong nó cừoi rú lên, bảo ko nhớ tên, ko có nhà, bị chết oan nên buồn, rủ người xuống chơi cho vui.
Thầy hỏi tiếp vài câu, nó im lặng, đưa cái nhìn sắc bén về phía thầy, ko nói ko rằng, vừa cười vừa khóc. Ai nấy ngồi quanh cũng phải ớn lanh với điệu cười của nó, ám ảnh đến tột cùng. Nó bảo chết ko siêu thoát, thấy người nhẹ vía hợp nó nên kéo đi. Thầy lại xoa đầu nó, hỏi sao chết oan, mọi người làm mộ cho rồi, sao ko về mộ cho có chỗ che mưa che nắng. xong nó rú lên, người quặn lại, giật liên hồi, vừa nằm vừa khóc, bảo chôn thì chôn, nhưng chẳng ai rước hồn về, để vất vưởng nên oán, lại chả bao giờ cúng bái, sống đã bị bỏ rơi, đói khát, đến chết rồi có nhà cũng ko về đc vì bị vong lớn đánh, cũng ko dc cúng bái gì, nên nó hận, cứ lang thang tìm người hợp thì kéo xuống chơi.
Rồi thầy hỏi tiếp sao lại chết, phải nói đúng thầy mới bảo dân làng cúng bánh kẹo trái cây cho mà ăn, rồi rước hồn về cho có nhà có cửa. có vẻ nó được nịnh nghe xuôi xuôi, nên bắt đầu kể. đêm hôm đó nó cõng em nó đi tìm chỗ ngủ như mọi ngày, đi tới ngã ba đó, thì bị ô tô tông, nó bị gãy tay, xương khuỷu lòi ra cả khúc, em nó bị ở đầu, máu me bê bết, lúc đó nó thấy ông lái xe xuông, nó giơ tay ra xin cầu cứu, thì ông ta bế nó, rồi để thằng em nó trên lưng nó, lấy dây cột lại, ném xuống ao rồi bỏ đi.
Nó hận vì bị đối xử tệ bạc, chết oan ức nên mới tìm người để kéo. Mọi người xung quanh nghe xong ai cũng thấy xót thương cho số phận của hai đứa, tất cả im lặng, nhưng khóe mắt ai cũng rưng rưng. Khi biết lí do nó chết, thầy bảo giờ con ra khỏi người chị này, rồi thầy ra ao cúng cho, hồn phách dc siêu thoát, không phải vất vưởng khổ sở vậy nữa, rồi dân sẽ cúng cho con đầy đủ, nên con tha cho chị này đi nhé. Nó suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý và trưa hôm đó, thầy cùng mọi người đi ra ao, thầy bảo tầm 12h trưa là thiêng nhất, giờ đó chính ngọ, nên thuận tiện cho việc cúng vong.
Dân làng cũng đổ xô ra xem đông lắm. thầy bày lễ lên một cái bàn nhựa, gọi là lễ nhưng cũng chỉ là bánh kẹo, trái cây, sữa, ít đồ chơi của mọi người góp vào, còn có cả vài quyển sách vở, mong là dưới đó đc ăn học đàng hoàng. Chuẩn bị xong thầy bắt đầu cúng, trưa nắng ai cũng vã mồ hôi nhễ nhại, mình cứ đứng trân trân nhìn vào cái ao, đột nhiên thấy hai đứa nhỏ cõng nhau đi từ dưới ao lên, rồi người nó bị dán bùa màu vàng, trên đó viết vài chữ hán j thì ko rõ. Rồi tự nhiên hai đứa biến mất. thầy dặn về chuẩn bị 7 bát chè, 8 cái bát hương, 7 dĩa bánh kẹo nhỏ, tối nay 12h đêm ra mộ nó khấn. về chỗ này mình cũng thắc mắc vì sao khấn ở ao buổi trưa mà khấn ở mộ lại đêm.
Thầy có nói qua cho mình bảo chết ở đây cúng 12h trưa vì lúc đó quan binh âm phủ ko canh gác, gọi được hồn phách đủ, sẽ sớm siêu thoát, còn cúng ở mộ 12h đêm vì lúc đó âm khí nặng nhất, làm phép để ko vong lớn nào quậy phá mộ tụi nó được, rồi để dễ siêu thoát. Xong thầy về, dặn cứ chuẩn bị như thầy dặn, ai có tâm cúng phiếu thêm gì thì cứ đem. Xong mình về lại nhà bác, lúc này mình mới để ý, tay mình mất hẳn vết bầm kia, cứ như trong phim ấy các bạn ạ, rồi mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào ko hay. Mọi người trong nhà thì lục đục chuẩn bị, nào là chè, là cơm, là sữa bánh…
Đang mê man trong cơn ngủ, mình lại thấy hình ảnh hai đứa bé đấy, đứng vẫy tay, nhưng lần này ko phải vẫy gọi mình nữa, mà là vẫy chào tạm biệt. Khi tỉnh lại, thấy lúc đấy đã gần 11h đêm, mấy ngày ngủ ít với lại mệt nên hnay quất một giấc đã lắm ạ. Lúc tỉnh lại thì thấy cả nhà ngồi nói chuyện để chờ thầy tới, mình ăn uống tắm rửa xong thì cũng vừa hay thầy đến. tất cả cùng theo thầy ra mộ. Ra tới mộ mới thấy thật tội nghiệp. Ngôi mộ dc đắp đất sơ sài, trên có cái bia bằng miếng ván dẹt, ghi Vô Danh, mới mấy tháng nhưng cây cối thì um tùm, trên mộ ko có một cây nhang, trông lạnh lẽo vô cùng. Thầy xếp 7 cây nến xung quanh mộ, đốt 7 nén nhang, thắp cạnh mấy cây nến, mọi người giúp thầy bày đồ lễ.
Xong xuôi mọi việc thầy bắt đầu lầm rầm khấn trong miệng. Đột nhiên mấy cây nhang vụt sáng, khói bay thẳng tắp lên trời. Mình hé mắt ra thì thấy hai đứa bé cõng nhau đi vào mộ, khuôn mặt chúng ko còn sự oán hận, đau khổ ngày nào, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. thầy đốt cháy 2 lá bùa vàng, rồi khấn tiếp, Tiếng gió ở bụi tre cứ đan vào nhau, kẽo kẹt từng hồi, xung quanh im bặt ko một tiếng động, Rồi thầy rút cây kiếm gỗ ra, chém vào không trung, từng đợt gió rít lên khiến ai nấy cũng phải đứng sát vào nhau cho đỡ sợ. xong thầy lấy bảy bát hương ra, một bát chôn nửa trên mộ của hai đứa nhỏ, thầy dặn thỉnh thoảng đi qua thì thắp cho nó nén nhang vào đấy. còn bảy bát kia thầy để quanh 7 ngọn nế, rồi thầy đi quanh mộ, đọc mấy câu chú xong dùng kiếm gỗ đập nát bát hương. Đập xong thì tiếng gió ngừng rít, không khí lạnh lẽo u ám lúc nãy cũng ko còn nữa. Thầy nói vọng lên, xong rồi đây, các cháu chắc sẽ sớm siêu thoát, ko còn vong nào phá dc mộ nữa. Thầy quay lại dặn dò mọi người là rằm trung thu với tết thiếu nhi nhớ cúng cho nó ít bánh kẹo. Rồi th
ầy đeo cho mình sợi chỉ ngũ sắc, bảo mình phải giữ cẩn thận, đúng 3 năm sau tháo ra, thả xuống cái sông suối nào đấy. vòng này tạm thời giúp mình ko bị cái vong trên vai làm đau và quấy nữa, khi 3 năm sau vứt đi, lúc đó cái vong cũng sẽ tự khắc rời khỏi mình, và dặn mình tuyệt đối ko dc đi ao hồ sông suối. Bà mình vừa nghe vừa nắm chặt tay mình, mình biết bà rất sợ, mình cũng thế, sợ lắm, nhưng cũng thấy may mắn lắm. Nếu như ko gặp thầy thì ko biết giờ mình sẽ ra sao nữa. Rồi kì nghỉ hè cũng kết thúc, mình về ĐắkLắk với bao kỉ niệm và tâm trạng khác nhau. Những trải nghiệm vừa qua thực sự làm mình thay đổi suy nghĩ về thế giới tâm linh. đã 7 năm kể từ ngày đấy, nhưng m vẫn ko thể nào quên dc.
Và còn 1 việc xảy ra lúc mình học năm 3, đó là lúc tháo vòng tay. Mình sẽ kể các bạn ở câu chuyện tiếp theo nhé. Phần truyện này m viết là toàn bộ những gì mình đã trải qua và cảm nhận. Bạn nào ko tin hoặc cho là mình hư cấu thì cũng cảm ơn vì đã đọc nó. Chỉ là mẩu truyện nhỏ góp vui nên đừng ai ném đá quá nhé. tks m.n.
Bình luận facebook