-
Sáng Sớm Gặp Ma
Tác Giả: Nalie
Truyện này của bác hàng xóm gặp, k phải chuyện của mình nhé. Lần này mình mặc kệ gạch đá, ai nói gì thì nói, nếu vô văn hóa mình sẽ chặn. Mình viết vì thik page và mong mn vui vẻ thôi. Giờ mình vào truyện nhé, mình xin chọn ngôi kể là tôi cho dễ hiểu. _ Tiếng chuông điện thoại reo lên... Đó là tiếg chuông báo thức tôi cài mỗi ság để dậy đi lễ, 3h sáng rồi, nhà thờ vùng này 4h30 lễ nên tôi hay duy trì thói quen dậy từ rất sớm. Tôi sốg một mình, ság dậy sau khi vệ sinh cá nhân, quét nhà và ủi quần áo ngay ngắn để chuẩn bị thay đồ đi lễ. Từ lâu tôi đã có thói quen đi lễ, niềm tin vào Thiên Chúa rất lớn nên lễ ngày thườg tôi đi đều đặn. Vì côg việc nên tôi chỉ có thể đi lễ lúc ság sớm, lễ chiều là thời gian tôi đi làm chưa về. Tôi thay đồ xong, nhìn đồng hồ chỉ 3h40,sớm quá nên tôi quyết định đi sớm và đi chầm chậm để tập thể dục luôn, tôi khóa cửa và đi bộ đến nhà thờ. Đoạn đường đến nhà thờ k xa lắm nên tôi đi bộ. Cảnh lúc khuya gần ság thật im lìm, khá hoang vắng, con đường nhựa k ai qua lại, hai bên đườg nhà ai cũg còn khóa cửa, lâu lâu mới có một cây đèn đườg, mà bình thường tôi đi cùg bạn hàng xóm, nhưgtừ tối qua cô bạn gọi nói đi vắng nên tôi fải đi một mình. Tới ngã 3 tôi đang qua đường để vào con hẻm đến nhà thờ, thì từ xa tôi nhìn thứ gì đó rất mờ ảo, xin kể rõ hơn là bên hôg nhà thờ chính là nghĩa trang giáo xứ, nghĩa trag tối và khá rộng. Tôi vẫn đi thog thả, gần tới nhà thờ, bên góc nghĩa trang tôi đứg sữg người khi trước khóm cây cao cao có hai người phụ nữ đi chậm và lơ lửg cách mặt đất 10-15cm. Hai bóg trắg đó đi về phía tôi, tôi như bị điểm huyệt vậy, khó mà bỏ chạy, cgiác như bị giữ lại. K làm j tôi chỉ nhắm mắt người run sợ, tôi quên cả kinh để mà đọc. Cứ nhắm mắt và toàn thân lạnh toát. Giờ nhắc vẫn còn sợ, tôi nhắm mắt một lúc lâu rồi hi hí mắt ra thì hai bóg trắg mất tiêu. Tôi cố sức chạy một mạch vô nhá thờ, trời vẫn sớm quá, 4h05 mà cổg trog chưa mở, tôi đành đi vô đài đức Mẹ, tôi chưa bình tĩnh lại đc, tim còn đập thình thịch, cứ nghĩ trog đầu "nghĩa địa côg giáo mà có ma sao? " ngồi 1 lúc thì chuông nhà thờ vang, tôi bước nhanh vào nhà thờ bắt đầu thánh lễ, từ đó tôi luôn cố gắg rủ thêm bạn đi lễ và k đi sớm nữa.
Quỷ Vô Thường Tác Giả :Trần Thị Hương Được share bởi : Nguyễn Thanh Thúy
QUỶ VÔ THƯỜNG ĐI LẠI TỚI LUI TRONG BỆNH VIỆN RẤT NHIỀU. CHÚNG TA PHẢI CỐ GẮNG TU HỌC, MẠNG SỐNG Ở THẾ GIAN NÀY RẤT NGẮN NGỦI! A DI ĐÀ PHẬT. _()_
Trước đây tôi sống ở Đài Loan, có ba người bạn học làm việc ở bệnh viện Vinh Dân. Họ đều là những bác sĩ giỏi và không tin Phật giáo, nhưng lại tin rằng có ma. Khi được hỏi nguyên nhân thì tất cả đều trả lời rằng bởi họ đã tận mắt nhìn thấy.
Những người niệm Phật và tu tâm tánh, do biết tích đức hành thiện nênthân mang nhiều phúc khí, khi đến bệnh viện thường không nhìn thấy ma quỷ. Bởi có nhiều phúc khí nên trên người họ tỏa ánh hào quang khiến ma quỷ không dám lại gần, thậm chí còn mau chóng lẩn trốn khi trông thấy. Thế nên mới có câu rằng, ma quỷ sợ nhất là người tốt.
Ngược lại, phàm những ai nhìn thấy ma quỷ đều là người có khí vận không thịnh, phúc khí tổn hao nhiều; cũng vì lẽ này mà người chuyên hành ác hay gặp ác mộng, tâm tình không thanh tỉnh, nhiều thứ vật chất xấu đeo bám.
Các bác sĩ trong bệnh viện đa phần đều không phải là người tu Phật, nên thường trông thấy quỷ, là quỷ vô thường mà Phật giảng nói. Khi nhìn thấy quỷ vô thường đi qua đi lại trong phòng bệnh, trong lòng họ tự biết chắc rằng, người bệnh này nhiều lắm chỉ sống được ba ngày; bởi đây là điều hay gặp.
Vậy nên trường trong bệnh viện rất không tốt, bầu không khí có phần ơn ớn lạnh, thật sự rất u ám. Những người vận khí không vượng đi vào trong đó thường cảm thấy nổi da gà.
Vị pháp sư liền hỏi các bác sĩ y tá làm việc trong đó: “Các vị có tin ma quỷ thật sự tồn tại không?”. Tất cả họ đều nói rằng “tin”.
(HT Tịnh Không)
Truyện này của bác hàng xóm gặp, k phải chuyện của mình nhé. Lần này mình mặc kệ gạch đá, ai nói gì thì nói, nếu vô văn hóa mình sẽ chặn. Mình viết vì thik page và mong mn vui vẻ thôi. Giờ mình vào truyện nhé, mình xin chọn ngôi kể là tôi cho dễ hiểu. _ Tiếng chuông điện thoại reo lên... Đó là tiếg chuông báo thức tôi cài mỗi ság để dậy đi lễ, 3h sáng rồi, nhà thờ vùng này 4h30 lễ nên tôi hay duy trì thói quen dậy từ rất sớm. Tôi sốg một mình, ság dậy sau khi vệ sinh cá nhân, quét nhà và ủi quần áo ngay ngắn để chuẩn bị thay đồ đi lễ. Từ lâu tôi đã có thói quen đi lễ, niềm tin vào Thiên Chúa rất lớn nên lễ ngày thườg tôi đi đều đặn. Vì côg việc nên tôi chỉ có thể đi lễ lúc ság sớm, lễ chiều là thời gian tôi đi làm chưa về. Tôi thay đồ xong, nhìn đồng hồ chỉ 3h40,sớm quá nên tôi quyết định đi sớm và đi chầm chậm để tập thể dục luôn, tôi khóa cửa và đi bộ đến nhà thờ. Đoạn đường đến nhà thờ k xa lắm nên tôi đi bộ. Cảnh lúc khuya gần ság thật im lìm, khá hoang vắng, con đường nhựa k ai qua lại, hai bên đườg nhà ai cũg còn khóa cửa, lâu lâu mới có một cây đèn đườg, mà bình thường tôi đi cùg bạn hàng xóm, nhưgtừ tối qua cô bạn gọi nói đi vắng nên tôi fải đi một mình. Tới ngã 3 tôi đang qua đường để vào con hẻm đến nhà thờ, thì từ xa tôi nhìn thứ gì đó rất mờ ảo, xin kể rõ hơn là bên hôg nhà thờ chính là nghĩa trang giáo xứ, nghĩa trag tối và khá rộng. Tôi vẫn đi thog thả, gần tới nhà thờ, bên góc nghĩa trang tôi đứg sữg người khi trước khóm cây cao cao có hai người phụ nữ đi chậm và lơ lửg cách mặt đất 10-15cm. Hai bóg trắg đó đi về phía tôi, tôi như bị điểm huyệt vậy, khó mà bỏ chạy, cgiác như bị giữ lại. K làm j tôi chỉ nhắm mắt người run sợ, tôi quên cả kinh để mà đọc. Cứ nhắm mắt và toàn thân lạnh toát. Giờ nhắc vẫn còn sợ, tôi nhắm mắt một lúc lâu rồi hi hí mắt ra thì hai bóg trắg mất tiêu. Tôi cố sức chạy một mạch vô nhá thờ, trời vẫn sớm quá, 4h05 mà cổg trog chưa mở, tôi đành đi vô đài đức Mẹ, tôi chưa bình tĩnh lại đc, tim còn đập thình thịch, cứ nghĩ trog đầu "nghĩa địa côg giáo mà có ma sao? " ngồi 1 lúc thì chuông nhà thờ vang, tôi bước nhanh vào nhà thờ bắt đầu thánh lễ, từ đó tôi luôn cố gắg rủ thêm bạn đi lễ và k đi sớm nữa.
Quỷ Vô Thường Tác Giả :Trần Thị Hương Được share bởi : Nguyễn Thanh Thúy
QUỶ VÔ THƯỜNG ĐI LẠI TỚI LUI TRONG BỆNH VIỆN RẤT NHIỀU. CHÚNG TA PHẢI CỐ GẮNG TU HỌC, MẠNG SỐNG Ở THẾ GIAN NÀY RẤT NGẮN NGỦI! A DI ĐÀ PHẬT. _()_
Trước đây tôi sống ở Đài Loan, có ba người bạn học làm việc ở bệnh viện Vinh Dân. Họ đều là những bác sĩ giỏi và không tin Phật giáo, nhưng lại tin rằng có ma. Khi được hỏi nguyên nhân thì tất cả đều trả lời rằng bởi họ đã tận mắt nhìn thấy.
Những người niệm Phật và tu tâm tánh, do biết tích đức hành thiện nênthân mang nhiều phúc khí, khi đến bệnh viện thường không nhìn thấy ma quỷ. Bởi có nhiều phúc khí nên trên người họ tỏa ánh hào quang khiến ma quỷ không dám lại gần, thậm chí còn mau chóng lẩn trốn khi trông thấy. Thế nên mới có câu rằng, ma quỷ sợ nhất là người tốt.
Ngược lại, phàm những ai nhìn thấy ma quỷ đều là người có khí vận không thịnh, phúc khí tổn hao nhiều; cũng vì lẽ này mà người chuyên hành ác hay gặp ác mộng, tâm tình không thanh tỉnh, nhiều thứ vật chất xấu đeo bám.
Các bác sĩ trong bệnh viện đa phần đều không phải là người tu Phật, nên thường trông thấy quỷ, là quỷ vô thường mà Phật giảng nói. Khi nhìn thấy quỷ vô thường đi qua đi lại trong phòng bệnh, trong lòng họ tự biết chắc rằng, người bệnh này nhiều lắm chỉ sống được ba ngày; bởi đây là điều hay gặp.
Vậy nên trường trong bệnh viện rất không tốt, bầu không khí có phần ơn ớn lạnh, thật sự rất u ám. Những người vận khí không vượng đi vào trong đó thường cảm thấy nổi da gà.
Vị pháp sư liền hỏi các bác sĩ y tá làm việc trong đó: “Các vị có tin ma quỷ thật sự tồn tại không?”. Tất cả họ đều nói rằng “tin”.
(HT Tịnh Không)
Bình luận facebook