-
Chương 27 “Cứ coi như là anh nhạt nhẽo đi”.
“Đồ khốn nạn, đểu cáng!”
Liễu Y Y cứng họng, ngoại trừ mắng chửi Tôn Hàn ra thì cô cũng chẳng biết làm gì hơn.
Advertisement
Có tờ giấy đó làm vật uy hiếp, cô muốn phủi tay mặc kệ tất cả cũng không được.
Vẻ mặt của Tôn Hàn dường như lúc nào cũng rất bình thản: “Nếu mắng đủ rồi thì chúng ta bắt đầu buổi hẹn hò thôi”.
“Hẹn hò? Anh nói gì vậy?”
Tâm trạng của Liễu Y Y như nổ tung.
Advertisement
Tôn Hàn nói như đúng rồi: “Em xem, chúng ta hiện đang ở trong công viên, trai đơn, gái chiếc, không phải hẹn hò thì là gì?”
“Trai đơn gái chiếc cái quái gì chứ. Nếu anh còn ăn nói lung tung thì tôi sẽ bỏ mặc mà đi đấy!”, Liễu Y Y nói dứt khoát.
Sao cô có thể hẹn hò với tên đểu cáng đã xâm hại mình chứ.
Tôn Hàn im lặng một lúc, ý thức được rằng không dễ dàng gì khiến Liễu Y Y chấp nhận mình.
Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện sẽ thử ở bên cạnh Liễu Y Y.
Có lẽ một phần nguyên nhân do Liễu Y Y đã sinh một cô con gái cho anh nhưng phần nhiều hơn là anh đã thực sự thích cô gái có tính khí như con nhím nhưng bụng dạ lại rất lương thiện này.
Có điều, chuyện tình cảm luôn là anh tình em nguyện.
Vậy nên, Tôn Hàn đổi cách nói khác: “Vậy em đi dạo chung với anh được chứ. Yên tâm, ban ngày ban mặt như này, anh sẽ không có hành động gì bất lễ với em đâu”.
Mặt mũi Liễu Y Y hằm hằm, vẫn có chút không muốn: “Anh nhạt nhẽo vậy sao?”
Gọi điện cho cô nói là có chuyện, cuối cùng lại chỉ muốn cô đi dạo cùng anh?! Chuyện này khiến Liễu Y Y cảm thấy bản thân bị đùa giỡn.
“Cứ coi như là anh nhạt nhẽo đi”.
Ngay lúc này, một tiếng cười chế giễu vang lên: “Ấy, đây chẳng phải em gái bán cá nhà họ Liễu sao. Gì đấy, đến công viên hẹn hò với bạn trai hả, đúng là chả ra gì!”
Tôn Hàn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, một đôi nam nữ mặc đồ Trung bước tới với vẻ mặt quái gở.
“Liễu Y Y, bạn cũ đây mà, đúng là lâu rồi không gặp!”
“Dạo này cậu sao rồi, hàng cá của cậu vẫn buôn bán ổn chứ? Đúng rồi, hay là cho tôi số điện thoại đi, nếu sau này tôi muốn ăn cá sẽ gọi cho cậu để cậu giao tới. Cũng coi như đám bạn cũ này giúp đỡ cậu làm ăn”.
“Cũng chẳng phải tôi khác người đâu, chẳng qua cái mùi ở chợ ấy mà, cậu cũng biết đấy, đâu phải người nào cũng chịu được đâu”.
Người con gái nói chuyện tên là Ôn Phương Phương. Lúc lên tiếng, cô ta còn tỏ vẻ chê bai, khịt khịt mũi, như sợ bị dính mùi cá tanh từ trên người Liễu Y Y vậy.
Ôn Phương Phương vừa đắc ý nói, vừa đưa mắt nhìn Tôn Hàn một lượt, hẹn hò với Liễu Y Y trong công viên như này chắc chắn là thằng nghèo kiết xác!
“Ôi cha, đây là bạn trai hiện giờ của cậu đấy hả, trông cũng chẳng ra gì!”
Liễu Y Y cứng họng, ngoại trừ mắng chửi Tôn Hàn ra thì cô cũng chẳng biết làm gì hơn.
Advertisement
Có tờ giấy đó làm vật uy hiếp, cô muốn phủi tay mặc kệ tất cả cũng không được.
Vẻ mặt của Tôn Hàn dường như lúc nào cũng rất bình thản: “Nếu mắng đủ rồi thì chúng ta bắt đầu buổi hẹn hò thôi”.
“Hẹn hò? Anh nói gì vậy?”
Tâm trạng của Liễu Y Y như nổ tung.
Advertisement
Tôn Hàn nói như đúng rồi: “Em xem, chúng ta hiện đang ở trong công viên, trai đơn, gái chiếc, không phải hẹn hò thì là gì?”
“Trai đơn gái chiếc cái quái gì chứ. Nếu anh còn ăn nói lung tung thì tôi sẽ bỏ mặc mà đi đấy!”, Liễu Y Y nói dứt khoát.
Sao cô có thể hẹn hò với tên đểu cáng đã xâm hại mình chứ.
Tôn Hàn im lặng một lúc, ý thức được rằng không dễ dàng gì khiến Liễu Y Y chấp nhận mình.
Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện sẽ thử ở bên cạnh Liễu Y Y.
Có lẽ một phần nguyên nhân do Liễu Y Y đã sinh một cô con gái cho anh nhưng phần nhiều hơn là anh đã thực sự thích cô gái có tính khí như con nhím nhưng bụng dạ lại rất lương thiện này.
Có điều, chuyện tình cảm luôn là anh tình em nguyện.
Vậy nên, Tôn Hàn đổi cách nói khác: “Vậy em đi dạo chung với anh được chứ. Yên tâm, ban ngày ban mặt như này, anh sẽ không có hành động gì bất lễ với em đâu”.
Mặt mũi Liễu Y Y hằm hằm, vẫn có chút không muốn: “Anh nhạt nhẽo vậy sao?”
Gọi điện cho cô nói là có chuyện, cuối cùng lại chỉ muốn cô đi dạo cùng anh?! Chuyện này khiến Liễu Y Y cảm thấy bản thân bị đùa giỡn.
“Cứ coi như là anh nhạt nhẽo đi”.
Ngay lúc này, một tiếng cười chế giễu vang lên: “Ấy, đây chẳng phải em gái bán cá nhà họ Liễu sao. Gì đấy, đến công viên hẹn hò với bạn trai hả, đúng là chả ra gì!”
Tôn Hàn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, một đôi nam nữ mặc đồ Trung bước tới với vẻ mặt quái gở.
“Liễu Y Y, bạn cũ đây mà, đúng là lâu rồi không gặp!”
“Dạo này cậu sao rồi, hàng cá của cậu vẫn buôn bán ổn chứ? Đúng rồi, hay là cho tôi số điện thoại đi, nếu sau này tôi muốn ăn cá sẽ gọi cho cậu để cậu giao tới. Cũng coi như đám bạn cũ này giúp đỡ cậu làm ăn”.
“Cũng chẳng phải tôi khác người đâu, chẳng qua cái mùi ở chợ ấy mà, cậu cũng biết đấy, đâu phải người nào cũng chịu được đâu”.
Người con gái nói chuyện tên là Ôn Phương Phương. Lúc lên tiếng, cô ta còn tỏ vẻ chê bai, khịt khịt mũi, như sợ bị dính mùi cá tanh từ trên người Liễu Y Y vậy.
Ôn Phương Phương vừa đắc ý nói, vừa đưa mắt nhìn Tôn Hàn một lượt, hẹn hò với Liễu Y Y trong công viên như này chắc chắn là thằng nghèo kiết xác!
“Ôi cha, đây là bạn trai hiện giờ của cậu đấy hả, trông cũng chẳng ra gì!”
Bình luận facebook