-
Chương 206 Bây giờ vẫn chưa muộn, chạy nhanh còn kịp!
Chân tướng năm đó thế nào, Tôn Hàn quyết định sẽ nói rõ với Liễu Y Y vào một lúc thích hợp.
Nếu không nó sẽ luôn cản trở quan hệ giữa anh và Liễu Y Y.
Advertisement
Nhưng không phải bây giờ.
"Uẩn khúc? Tôn Hàn, anh không thấy nói như thế rất nực cười sao?", Liễu Y Y liền châm chọc.
Nếu không phải do Đồng Đồng vẫn ở đây thì cô đã chất vấn anh rồi.
"Sau này em sẽ biết".
Tôn Hàn không giải thích thêm mà nhìn Đồng Đồng: "Bố có việc bận, buổi chiều dì Y Y sẽ chơi với con nhé, có được không?"
Advertisement
"Vâng, bố cứ đi làm việc đi!", Đồng Đồng nói với giọng non nớt.
Tôn Hàn đi trước, anh để lại xe cho Liễu Y Y.
Sau đó anh hẹn Lục Hữu Đạo tại một quán trà. Khi Tôn Hàn đến thì Trần Hương cũng vừa đến, nhưng Trần Hương không phải do Tôn Hàn gọi đến mà là Lý Tông Đạo.
"Tổng giám đốc Tôn, tôi đã gây rắc rối cho anh rồi!", Trần Hương ngại ngùng nói.
"Vấn đề nhỏ thôi, nếu tôi đã dám làm như thế thì Lục Hữu Đạo không làm gì tôi được đâu. Đi thôi, chúng ta đi lên gặp Lục Hữu Đạo, xem ông ta muốn thế nào!"
"Vâng!"
Khi đi vào phòng bao, Lục Hữu Đạo thấy họ liền tức điên lên: "Các người còn dám tới à?"
Tối qua nếu gái ông ta gọi tới mà đến chậm một chút thôi là cái đó của ông ta coi như bị phế rồi.
Thế nên ông ta vô cùng căm hận Tôn Hàn.
Tôn Hàn từ từ ngồi xuống: "Sao tôi lại không dám tới chứ, tôi cũng chẳng làm việc gì trái lương tâm!"
"Tôn Hàn, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu dám ăn nói với tôi như thế à! Ông đây cho cậu một lựa chọn cuối cùng, giờ cậu quỳ xuống nhận sai với ông đây, sau đó giữ... giữ cô ta lại, chuyện này tôi sẽ bỏ qua cho!"
"Nếu không..."
Lục Hữu Đạo giơ tay chỉ về phía Trần Hương, ông ta chỉ nói đến đó rồi dừng, giọng điệu uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Trần Hương liền vô cùng căng thẳng, trông có vẻ Lục Hữu Đạo đã có chuẩn bị kỹ càng, hôm nay e là khó mà giải quyết ổn thỏa.
Cô ta vội vàng nói: "Tổng giám đốc Tôn, chúng ta mau đi thôi, đừng ở đây nữa! E là Lục Hữu Đạo đang có âm mưu gì đó!"
Với tính cách của Lục Hữu Đạo, có thể nhận ra ông ta gọi cô và Tôn Hàn tới không phải để bàn chuyện hợp tác mà là để báo thù!
Loại người như Lục Hữu Đạo, nếu ông ta muốn tìm mấy tên du côn ở thành phố Giang Châu đối phó họ thì quá dễ dàng.
Bây giờ vẫn chưa muộn, chạy nhanh còn kịp!
"Ha ha, muốn đi à, dưới tầng đều là đám bạn của đứa cháu tôi, các người không đi được đâu!"
Lục Hữu Đạo rất huênh hoang, ông ta cười lạnh nhìn Tôn Hàn: "Tổng giám đốc Tôn, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy!"
"Giám đốc Lục vẫn chưa chịu từ bỏ thói xấu của mình sao?", sắc mặt Tôn Hàn không thay đổi, giọng anh càng lúc càng lạnh đi.
"Phải thì đã sao? Tôn Hàn, cậu chẳng biết điều gì cả. Được thôi, vậy tôi sẽ gọi đứa cháu tôi lên để nói chuyện với các người".
Lục Hữu Đạo nói rồi gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói đúng một câu: "Có thể lên được rồi đấy!"
Nếu không nó sẽ luôn cản trở quan hệ giữa anh và Liễu Y Y.
Advertisement
Nhưng không phải bây giờ.
"Uẩn khúc? Tôn Hàn, anh không thấy nói như thế rất nực cười sao?", Liễu Y Y liền châm chọc.
Nếu không phải do Đồng Đồng vẫn ở đây thì cô đã chất vấn anh rồi.
"Sau này em sẽ biết".
Tôn Hàn không giải thích thêm mà nhìn Đồng Đồng: "Bố có việc bận, buổi chiều dì Y Y sẽ chơi với con nhé, có được không?"
Advertisement
"Vâng, bố cứ đi làm việc đi!", Đồng Đồng nói với giọng non nớt.
Tôn Hàn đi trước, anh để lại xe cho Liễu Y Y.
Sau đó anh hẹn Lục Hữu Đạo tại một quán trà. Khi Tôn Hàn đến thì Trần Hương cũng vừa đến, nhưng Trần Hương không phải do Tôn Hàn gọi đến mà là Lý Tông Đạo.
"Tổng giám đốc Tôn, tôi đã gây rắc rối cho anh rồi!", Trần Hương ngại ngùng nói.
"Vấn đề nhỏ thôi, nếu tôi đã dám làm như thế thì Lục Hữu Đạo không làm gì tôi được đâu. Đi thôi, chúng ta đi lên gặp Lục Hữu Đạo, xem ông ta muốn thế nào!"
"Vâng!"
Khi đi vào phòng bao, Lục Hữu Đạo thấy họ liền tức điên lên: "Các người còn dám tới à?"
Tối qua nếu gái ông ta gọi tới mà đến chậm một chút thôi là cái đó của ông ta coi như bị phế rồi.
Thế nên ông ta vô cùng căm hận Tôn Hàn.
Tôn Hàn từ từ ngồi xuống: "Sao tôi lại không dám tới chứ, tôi cũng chẳng làm việc gì trái lương tâm!"
"Tôn Hàn, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu dám ăn nói với tôi như thế à! Ông đây cho cậu một lựa chọn cuối cùng, giờ cậu quỳ xuống nhận sai với ông đây, sau đó giữ... giữ cô ta lại, chuyện này tôi sẽ bỏ qua cho!"
"Nếu không..."
Lục Hữu Đạo giơ tay chỉ về phía Trần Hương, ông ta chỉ nói đến đó rồi dừng, giọng điệu uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Trần Hương liền vô cùng căng thẳng, trông có vẻ Lục Hữu Đạo đã có chuẩn bị kỹ càng, hôm nay e là khó mà giải quyết ổn thỏa.
Cô ta vội vàng nói: "Tổng giám đốc Tôn, chúng ta mau đi thôi, đừng ở đây nữa! E là Lục Hữu Đạo đang có âm mưu gì đó!"
Với tính cách của Lục Hữu Đạo, có thể nhận ra ông ta gọi cô và Tôn Hàn tới không phải để bàn chuyện hợp tác mà là để báo thù!
Loại người như Lục Hữu Đạo, nếu ông ta muốn tìm mấy tên du côn ở thành phố Giang Châu đối phó họ thì quá dễ dàng.
Bây giờ vẫn chưa muộn, chạy nhanh còn kịp!
"Ha ha, muốn đi à, dưới tầng đều là đám bạn của đứa cháu tôi, các người không đi được đâu!"
Lục Hữu Đạo rất huênh hoang, ông ta cười lạnh nhìn Tôn Hàn: "Tổng giám đốc Tôn, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy!"
"Giám đốc Lục vẫn chưa chịu từ bỏ thói xấu của mình sao?", sắc mặt Tôn Hàn không thay đổi, giọng anh càng lúc càng lạnh đi.
"Phải thì đã sao? Tôn Hàn, cậu chẳng biết điều gì cả. Được thôi, vậy tôi sẽ gọi đứa cháu tôi lên để nói chuyện với các người".
Lục Hữu Đạo nói rồi gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói đúng một câu: "Có thể lên được rồi đấy!"
Bình luận facebook