-
Chương 209 Nếu không có thể làm thế nào được nữa?
Bốp, bốp!
Lục Hữu Đạo lại tát hai cái lên mặt mình, mặt ông ta lập tức sưng lên.
Vẫn chưa hết.
Advertisement
Ông ta quỳ sụp xuống đất.
"Cậu Tôn, là do tôi không biết lễ độ, tôi biết sai rồi!"
Lục Hữu Đạo sắp khóc đến nơi.
Ông ta cũng không ngờ được, tại sao ông ta lại chọc phải cháu của ông Long cơ chứ?
Advertisement
Hôm nay trước khi gọi Tôn Hàn đến, ông ta còn cố tình hỏi Lý Tông Đạo xem Tôn Hàn có chống lưng gì không, Lý Tông Đạo đã nói Tôn Hàn chẳng có chống lưng gì ở thành phố Giang Châu này cả.
Nếu không phải như thế thì ông ta đâu dám làm loạn chứ.
Lý Tông Đạo đã hại ông ta rồi!
Lục Tường run rẩy đứng một bên nói: "Anh Tôn, chuyện này do chú tôi sai. Nếu anh có yêu cầu gì chúng tôi nhất định sẽ đồng ý!"
Lục Tường hiểu rõ rằng, chuyện đã đến nước này rồi thì xin lỗi thôi không đủ, vẫn phải chứng tỏ thành ý.
Dù Tôn Hàn có yêu cầu quá đáng đến đâu thì họ cũng chỉ có thể đồng ý.
Nếu không có thể làm thế nào được nữa?
Ngày hôm đó, Lục Tường thấy Tôn Hàn và ông Long không đối đầu, ông Long niệm tình Tôn Hàn là cháu mình nên đã nể mặt.
Nhưng cho dù ông Long không giúp Tôn Hàn, nhưng Tôn Hàn đã là cháu của ông Long thì sao anh có thể là một nhân vật đơn giản được?
Không nói đâu xa, chỉ riêng việc Tôn Hàn có thể khiến bốn thống đốc của bốn ngân hàng lớn tại thành phố Giang Châu đồng thời từ chối công ty của Đường Minh Phong cũng đã đủ chứng minh anh có mối quan hệ và sức mạnh đáng sợ tới nỗi hắn ta không thể nào chọc vào được!
"Có những chuyện không thể tái phạm được, chú cháu các người không phải hạng tốt lành gì, lần này cậu nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho các người sao?"
"Tôi...anh Tôn, xin hãy cho tôi một cơ hội!", sắc mặt Lục Tường vô cùng khó coi.
Tôn Hàn kiên định lắc đầu: "Tôi cho các người một ngày, hãy chủ động đến đồn cảnh sát tự thú và nhận tội các người đã phạm phải, như thế sẽ không liên lụy đến người nhà các người".
"Nếu không thì nhà họ Lục các người hãy chuẩn bị đi ăn xin đầu đường đi".
....
Sau khi rời khỏi quán trà, Trần Hương cảm giác hoảng hốt như đã qua cả một đời. Khi đi trên đường, cô ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt không thể tin được: "Tổng giám đốc Tôn, tôi không ngờ anh lại có chống lưng lớn đến vậy đấy".
Tôn Hàn không nghĩ như vậy: "Quan hệ giữa tôi và Tô Vấn Long không thân thiết lắm, lần này chỉ coi như cáo mượn oai hùm để tránh phiền phức thôi".
Cho dù như vậy thì Trần Hương vẫn kính nể vô cùng.
Hơn nữa Trần Hương cũng không ngốc. Tổng giám đốc Tôn dám gọi thẳng tên ông Long thì chắc chắn anh có thế lực to lớn khiến mọi người phải kính sợ.
Vậy mà Vương Bách Xuyên còn muốn đối phó với anh, đúng là không biết thì không thấy sợ.
Lục Hữu Đạo lại tát hai cái lên mặt mình, mặt ông ta lập tức sưng lên.
Vẫn chưa hết.
Advertisement
Ông ta quỳ sụp xuống đất.
"Cậu Tôn, là do tôi không biết lễ độ, tôi biết sai rồi!"
Lục Hữu Đạo sắp khóc đến nơi.
Ông ta cũng không ngờ được, tại sao ông ta lại chọc phải cháu của ông Long cơ chứ?
Advertisement
Hôm nay trước khi gọi Tôn Hàn đến, ông ta còn cố tình hỏi Lý Tông Đạo xem Tôn Hàn có chống lưng gì không, Lý Tông Đạo đã nói Tôn Hàn chẳng có chống lưng gì ở thành phố Giang Châu này cả.
Nếu không phải như thế thì ông ta đâu dám làm loạn chứ.
Lý Tông Đạo đã hại ông ta rồi!
Lục Tường run rẩy đứng một bên nói: "Anh Tôn, chuyện này do chú tôi sai. Nếu anh có yêu cầu gì chúng tôi nhất định sẽ đồng ý!"
Lục Tường hiểu rõ rằng, chuyện đã đến nước này rồi thì xin lỗi thôi không đủ, vẫn phải chứng tỏ thành ý.
Dù Tôn Hàn có yêu cầu quá đáng đến đâu thì họ cũng chỉ có thể đồng ý.
Nếu không có thể làm thế nào được nữa?
Ngày hôm đó, Lục Tường thấy Tôn Hàn và ông Long không đối đầu, ông Long niệm tình Tôn Hàn là cháu mình nên đã nể mặt.
Nhưng cho dù ông Long không giúp Tôn Hàn, nhưng Tôn Hàn đã là cháu của ông Long thì sao anh có thể là một nhân vật đơn giản được?
Không nói đâu xa, chỉ riêng việc Tôn Hàn có thể khiến bốn thống đốc của bốn ngân hàng lớn tại thành phố Giang Châu đồng thời từ chối công ty của Đường Minh Phong cũng đã đủ chứng minh anh có mối quan hệ và sức mạnh đáng sợ tới nỗi hắn ta không thể nào chọc vào được!
"Có những chuyện không thể tái phạm được, chú cháu các người không phải hạng tốt lành gì, lần này cậu nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho các người sao?"
"Tôi...anh Tôn, xin hãy cho tôi một cơ hội!", sắc mặt Lục Tường vô cùng khó coi.
Tôn Hàn kiên định lắc đầu: "Tôi cho các người một ngày, hãy chủ động đến đồn cảnh sát tự thú và nhận tội các người đã phạm phải, như thế sẽ không liên lụy đến người nhà các người".
"Nếu không thì nhà họ Lục các người hãy chuẩn bị đi ăn xin đầu đường đi".
....
Sau khi rời khỏi quán trà, Trần Hương cảm giác hoảng hốt như đã qua cả một đời. Khi đi trên đường, cô ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt không thể tin được: "Tổng giám đốc Tôn, tôi không ngờ anh lại có chống lưng lớn đến vậy đấy".
Tôn Hàn không nghĩ như vậy: "Quan hệ giữa tôi và Tô Vấn Long không thân thiết lắm, lần này chỉ coi như cáo mượn oai hùm để tránh phiền phức thôi".
Cho dù như vậy thì Trần Hương vẫn kính nể vô cùng.
Hơn nữa Trần Hương cũng không ngốc. Tổng giám đốc Tôn dám gọi thẳng tên ông Long thì chắc chắn anh có thế lực to lớn khiến mọi người phải kính sợ.
Vậy mà Vương Bách Xuyên còn muốn đối phó với anh, đúng là không biết thì không thấy sợ.
Bình luận facebook