-
Chương 238 Tôi nhắc lại là tôi không ký bản hợp đồng đó!”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Tôn Hàn, tôi không quan tâm cậu ngồi vào vị trí này bằng cách nào, nhưng bản hợp đồng này có vấn đề gì thì tôi tin ai ở đây cũng rõ cả!”
“Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, tôi sẽ thay mặt công ti nhờ pháp luật can thiệp đấy!”
Xì xào!
Advertisement
Phòng họp lập tức nhao lên.
Thái độ của ông Lôi chứng tỏ ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, Tôn Hàn chẳng những bị cách chức, mà còn có thể bị khởi tố vì tội gây tổn hại cho lợi ích của công ti.
Không ít người nhìn Tôn Hàn với ánh mắt thương xót.
“Tuổi trẻ mà, nên tưởng hợp đồng nào cũng ký được”.
Advertisement
“Đúng, thế là xong đời rồi!”
“Vớ vẩn còn ngồi tù như chơi ý chứ!”
Các tiếng bàn tán vang lên, cả đồng tình và hả hê đều có cả.
Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên mừng thầm, lần này thì Tôn Hàn hết đường chối cãi rồi.
Liễu Y Y sốt hết cả ruột, dường như sắp không nhịn được mà nói rõ chân tướng sự việc là có người hãm hại Tôn Hàn rồi.
Nhưng Tôn Hàn cứ ngăn cản cô.
Tôn Hàn nhìn thẳng vào ông Lôi, nói: “Ông Lôi, tôi nói lại một lần nữa là tôi không ký bản hợp đồng này!”
“Tôn Hàn, dám làm thì dám nhận đi! Bên Phong Hoả hứa cho anh lợi lộc gì mà anh lại bán đứng công ti thế hả? Ừ thì anh không ký, nhưng tên người ký kết, dấu vân tay và con dấu của công ti thì anh định giải thích sao đây?”
Vương Bách Xuyên nói như hét lên, hắn ta muốn giải quyết dứt khoát chuyện này.
Lúc này, Tôn Hàn lại liếc nhìn sang Trần Hương nãy giờ đang có vẻ run sợ, sau đó từ tốn hỏi: “Trần Hương, cô giải thích cho tôi chuyện này là thế nào?”
Dấu vân tay rất dễ sao chép, Trần Hương có thể lấy từ cốc hay những nơi anh sờ vào là được.
Còn con dấu của công ti cũng chỉ có cô ta mới âm thầm lấy đi được thôi.
Giờ xảy ra chuyện này, Tôn Hàn không hỏi cô ta thì hỏi ai?
Trần Hương không ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới vậy, thậm chí còn khiến Tôn Hàn phải ngồi tù.
Cô ta run lẩy bẩy, không biết phải làm sao.
Vương Bách Xuyên trợn mắt rồi nói với giọng uy hiếp: “Trần Hương, sếp Tôn đang hỏi cô đấy, cô nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, vì chuyện này có liên quan đến pháp luật đấy!”
Trần Hương bị doạ sợ nên nói ngay: “Sếp Tôn, tôi không biết gì cả, anh đừng hỏi tôi!”
“Tôn Hàn, anh không còn gì để nói rồi chứ! Giờ hãy thành thật đi, biết đâu ông Lôi nhân từ, lại tha cho anh, không báo cảnh sát nữa!”
Chỉ cần Trần Hương không nói ra thì mọi chuyện sẽ ổn thoả, Vương Bách Xuyên cũng yên tâm.
Lần này, để hắn ta xem Tôn Hàn định chối thế nào?
“Tôi vội vàng đến đây cũng vì chuyện này, Tôn Hàn, cậu định thú nhận ở đây hay chờ đến đồn cảnh sát?”, ông Lôi lạnh giọng hỏi.
“Tôn Hàn, tôi không quan tâm cậu ngồi vào vị trí này bằng cách nào, nhưng bản hợp đồng này có vấn đề gì thì tôi tin ai ở đây cũng rõ cả!”
“Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, tôi sẽ thay mặt công ti nhờ pháp luật can thiệp đấy!”
Xì xào!
Advertisement
Phòng họp lập tức nhao lên.
Thái độ của ông Lôi chứng tỏ ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, Tôn Hàn chẳng những bị cách chức, mà còn có thể bị khởi tố vì tội gây tổn hại cho lợi ích của công ti.
Không ít người nhìn Tôn Hàn với ánh mắt thương xót.
“Tuổi trẻ mà, nên tưởng hợp đồng nào cũng ký được”.
Advertisement
“Đúng, thế là xong đời rồi!”
“Vớ vẩn còn ngồi tù như chơi ý chứ!”
Các tiếng bàn tán vang lên, cả đồng tình và hả hê đều có cả.
Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên mừng thầm, lần này thì Tôn Hàn hết đường chối cãi rồi.
Liễu Y Y sốt hết cả ruột, dường như sắp không nhịn được mà nói rõ chân tướng sự việc là có người hãm hại Tôn Hàn rồi.
Nhưng Tôn Hàn cứ ngăn cản cô.
Tôn Hàn nhìn thẳng vào ông Lôi, nói: “Ông Lôi, tôi nói lại một lần nữa là tôi không ký bản hợp đồng này!”
“Tôn Hàn, dám làm thì dám nhận đi! Bên Phong Hoả hứa cho anh lợi lộc gì mà anh lại bán đứng công ti thế hả? Ừ thì anh không ký, nhưng tên người ký kết, dấu vân tay và con dấu của công ti thì anh định giải thích sao đây?”
Vương Bách Xuyên nói như hét lên, hắn ta muốn giải quyết dứt khoát chuyện này.
Lúc này, Tôn Hàn lại liếc nhìn sang Trần Hương nãy giờ đang có vẻ run sợ, sau đó từ tốn hỏi: “Trần Hương, cô giải thích cho tôi chuyện này là thế nào?”
Dấu vân tay rất dễ sao chép, Trần Hương có thể lấy từ cốc hay những nơi anh sờ vào là được.
Còn con dấu của công ti cũng chỉ có cô ta mới âm thầm lấy đi được thôi.
Giờ xảy ra chuyện này, Tôn Hàn không hỏi cô ta thì hỏi ai?
Trần Hương không ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới vậy, thậm chí còn khiến Tôn Hàn phải ngồi tù.
Cô ta run lẩy bẩy, không biết phải làm sao.
Vương Bách Xuyên trợn mắt rồi nói với giọng uy hiếp: “Trần Hương, sếp Tôn đang hỏi cô đấy, cô nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, vì chuyện này có liên quan đến pháp luật đấy!”
Trần Hương bị doạ sợ nên nói ngay: “Sếp Tôn, tôi không biết gì cả, anh đừng hỏi tôi!”
“Tôn Hàn, anh không còn gì để nói rồi chứ! Giờ hãy thành thật đi, biết đâu ông Lôi nhân từ, lại tha cho anh, không báo cảnh sát nữa!”
Chỉ cần Trần Hương không nói ra thì mọi chuyện sẽ ổn thoả, Vương Bách Xuyên cũng yên tâm.
Lần này, để hắn ta xem Tôn Hàn định chối thế nào?
“Tôi vội vàng đến đây cũng vì chuyện này, Tôn Hàn, cậu định thú nhận ở đây hay chờ đến đồn cảnh sát?”, ông Lôi lạnh giọng hỏi.
Bình luận facebook