-
Chương 260 Ra về trong buồn bã.
*Chương có nội dung hình ảnh
“Đúng độ tuổi đẹp nhất nhỉ!”, Tôn Hàn bật cười.
Năm nay, Tôn Hàn đã hai mươi tám, sắp hai mươi chín rồi, so ra thì Thẩm Nguyệt chỉ là một cô gái nhỏ thôi.
Advertisement
“Tôi đã xem thử bệnh máu trắng của cô rồi, với tôi thì không khó chữa, chắc châm cứu khoảng ba lần và dùng thêm thuốc đông y bổ trợ thì sau nửa năm cô sẽ khỏi thôi”.
“Nhưng điều kiện của tôi rất khó thực hiện đấy!”
Nếu không được chữa trị thì chắc Thẩm Nguyệt chỉ sống được vài năm nữa, sau đó cơ thể sẽ bị lở loét và chết vì đau đớn.
Nên nếu có thể chữa khỏi bệnh thì điều kiện gì cô ấy cũng đồng ý!
“Anh Tôn cứ nói đi ạ!”, Thẩm Nguyệt chuẩn bị tinh thần, nói.
Advertisement
Tôn Hàn cười: “Là chuyện liên quan đến Đồng Đồng. Vì tính chất công việc nên tôi không thể thường xuyên ở bên cạnh con bé được, mà mẹ của Đồng Đồng cũng rất bận, cũng không thể quan tâm sát sao được”.
“Vì thế tôi muốn tìm một người mà con bé thích để bầu bạn với nó trong những năm tháng tuổi thơ”.
“Người đó chính là cô!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Nguyệt ngẩn ra một lúc rồi nói ngay: “Anh Tôn yên tâm, tôi cũng rất thích Đồng Đồng nên điều kiện này với tôi không có gì là khó cả. Chỉ cần anh Tôn không chê, dù anh không chữa bệnh cho tôi, tôi cũng ở bên cạnh Đồng Đồng đến khi cô bé trưởng thành”.
Nhưng Thẩm Nguyệt nghĩ rằng không phải mẹ của Đồng Đồng bận, mà là không quan tâm đến cô bé.
Chuyện Đồng Đồng là con gái của Liễu Y Y, ngoài kẻ bày trò là Lâm Mỹ Quyên ra thì chỉ có một mình Tôn Hàn biết.
Thẩm Nguyệt đương nhiên cũng không hay biết gì.
Tôn Hàn không nghi ngờ tình cảm mà Thẩm Nguyệt dành cho Đồng Đồng.
Bởi khi Tôn Hàn vắng mặt, Đồng Đồng lẻ loi sống ở nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn đối xử rất tốt với con bé.
“Thẩm Nguyệt, cô nghe tôi nói hết đã. Năm nay, Đồng Đồng mới sáu tuổi, nói chính xác hơn là năm tuổi rưỡi. Yêu cầu của tôi với cô là trước khi Đồng Đồng mười sáu tuổi, cô không được kết hôn, thậm chí là yêu đương! Điều này có nghĩa là từ giờ đến năm ba mươi hai tuổi, cô chỉ có một mình thôi”.
“Thế nên cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Bởi với cô mà nói thì mười năm này sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, một khi cô đồng ý thì cô sẽ chỉ có mỗi Đồng Đồng bầu bạn trong mười năm nữa thôi!”
“Đương nhiên, cô có thể từ chối, nhưng tôi sẽ không chữa bệnh cho cô nữa”.
Thẩm Nguyệt lập tức thấy do dự…
“Khó xử lắm à?”, Tôn Hàn khẽ hỏi.
Thẩm Nguyệt nghĩ ngợi rất lâu rồi mới lên tiếng “Xin anh hãy yên tâm. Dù có quen bạn trai hay kết hôn, tôi cũng sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc Đồng Đồng…”
Nhưng Tôn Hàn chưa đợi cô ấy nói xong đã lạnh lùng ngắt lời, “Tôi cần một người có thể toàn tâm toàn ý săn sóc Đồng Đồng. Nếu cô không làm được thì thôi vậy”.
Ý của anh chính là trao đổi không thành công, Tôn Hàn cũng không có nghĩa vụ chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt.
Ra về trong buồn bã.
Thẩm Nguyệt thất thểu về nhà.
“Đúng độ tuổi đẹp nhất nhỉ!”, Tôn Hàn bật cười.
Năm nay, Tôn Hàn đã hai mươi tám, sắp hai mươi chín rồi, so ra thì Thẩm Nguyệt chỉ là một cô gái nhỏ thôi.
Advertisement
“Tôi đã xem thử bệnh máu trắng của cô rồi, với tôi thì không khó chữa, chắc châm cứu khoảng ba lần và dùng thêm thuốc đông y bổ trợ thì sau nửa năm cô sẽ khỏi thôi”.
“Nhưng điều kiện của tôi rất khó thực hiện đấy!”
Nếu không được chữa trị thì chắc Thẩm Nguyệt chỉ sống được vài năm nữa, sau đó cơ thể sẽ bị lở loét và chết vì đau đớn.
Nên nếu có thể chữa khỏi bệnh thì điều kiện gì cô ấy cũng đồng ý!
“Anh Tôn cứ nói đi ạ!”, Thẩm Nguyệt chuẩn bị tinh thần, nói.
Advertisement
Tôn Hàn cười: “Là chuyện liên quan đến Đồng Đồng. Vì tính chất công việc nên tôi không thể thường xuyên ở bên cạnh con bé được, mà mẹ của Đồng Đồng cũng rất bận, cũng không thể quan tâm sát sao được”.
“Vì thế tôi muốn tìm một người mà con bé thích để bầu bạn với nó trong những năm tháng tuổi thơ”.
“Người đó chính là cô!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Nguyệt ngẩn ra một lúc rồi nói ngay: “Anh Tôn yên tâm, tôi cũng rất thích Đồng Đồng nên điều kiện này với tôi không có gì là khó cả. Chỉ cần anh Tôn không chê, dù anh không chữa bệnh cho tôi, tôi cũng ở bên cạnh Đồng Đồng đến khi cô bé trưởng thành”.
Nhưng Thẩm Nguyệt nghĩ rằng không phải mẹ của Đồng Đồng bận, mà là không quan tâm đến cô bé.
Chuyện Đồng Đồng là con gái của Liễu Y Y, ngoài kẻ bày trò là Lâm Mỹ Quyên ra thì chỉ có một mình Tôn Hàn biết.
Thẩm Nguyệt đương nhiên cũng không hay biết gì.
Tôn Hàn không nghi ngờ tình cảm mà Thẩm Nguyệt dành cho Đồng Đồng.
Bởi khi Tôn Hàn vắng mặt, Đồng Đồng lẻ loi sống ở nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn đối xử rất tốt với con bé.
“Thẩm Nguyệt, cô nghe tôi nói hết đã. Năm nay, Đồng Đồng mới sáu tuổi, nói chính xác hơn là năm tuổi rưỡi. Yêu cầu của tôi với cô là trước khi Đồng Đồng mười sáu tuổi, cô không được kết hôn, thậm chí là yêu đương! Điều này có nghĩa là từ giờ đến năm ba mươi hai tuổi, cô chỉ có một mình thôi”.
“Thế nên cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Bởi với cô mà nói thì mười năm này sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, một khi cô đồng ý thì cô sẽ chỉ có mỗi Đồng Đồng bầu bạn trong mười năm nữa thôi!”
“Đương nhiên, cô có thể từ chối, nhưng tôi sẽ không chữa bệnh cho cô nữa”.
Thẩm Nguyệt lập tức thấy do dự…
“Khó xử lắm à?”, Tôn Hàn khẽ hỏi.
Thẩm Nguyệt nghĩ ngợi rất lâu rồi mới lên tiếng “Xin anh hãy yên tâm. Dù có quen bạn trai hay kết hôn, tôi cũng sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc Đồng Đồng…”
Nhưng Tôn Hàn chưa đợi cô ấy nói xong đã lạnh lùng ngắt lời, “Tôi cần một người có thể toàn tâm toàn ý săn sóc Đồng Đồng. Nếu cô không làm được thì thôi vậy”.
Ý của anh chính là trao đổi không thành công, Tôn Hàn cũng không có nghĩa vụ chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt.
Ra về trong buồn bã.
Thẩm Nguyệt thất thểu về nhà.
Bình luận facebook