Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165: Hẹn cô ta ra
Một người đã điên lên thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Ngô Tuyết Phong nói vậy có lẽ là để phát tiết, nếu thực sự đưa cậu ta một con dao thì chưa chắc cậu ta đã dám làm như vậy thật!
Nhưng chắc chắn cậu ta đang có suy nghĩ này.
Tôn Hàn ở nhà tù phía Nam sáu năm, anh đã gặp đủ thể loại người. Thực ra phần lớn trong số họ chưa chắc đã là kẻ gian ác, có rất nhiều kiểu người như Ngô Tuyết Phong, đã phạm phải tội ác không thể bù đắp trong cơn giận dữ.
"Muốn giết người sao, cậu có gan không?". Tôn Hàn không khuyên mà uống một ly bia, sau đó cười hỏi.
Khuôn mặt anh tràn đầy sự đùa cợt, tựa như đang xem kịch.
"Sao tôi lại không có gan? Cậu có tin ngày mai tôi sẽ làm thế ngay không!". Vì uống bia nên tinh thần đã không còn minh mẫn, lửa giận của Ngô Tuyết Phong xộc lên đầu, cậu ta liền tức giận gào lên.
Tôn Hàn phất tay: "Cậu có dám không thì đừng có hỏi tôi, nếu không đến lúc xảy ra chuyện rồi thì tôi sẽ thành tòng phạm mất!"
"Hồi còn học cấp ba, cậu luôn sợ rắc rối. Nếu có chỗ nào đánh nhau thì cậu luôn là người trốn nhanh nhất. Nếu cậu thực sự dám làm như vậy thì tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác đấy!"
Ngô Tuyết Phong đỏ ngầu hai mắt, nhìn chằm chằm Tôn Hàn mà chẳng nói lời nào.
Tôn Hàn bật cười, anh cũng không để ý, tiếp tục nói: "Nhưng khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác thì đã làm sao? Tôi chẳng phải là gì đối với cậu, cậu sống có tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Cho dù cậu có đi ngồi tù thì chắc tôi cũng chỉ buồn thương cho cậu một lúc, không phải, cùng lắm là một phút thôi".
"Sau một phút đó thì có lẽ tôi đã quên đi cậu là ai rồi. Thói đời này cũng như vậy đấy, người ta sẽ chẳng nghĩ rằng cậu làm một việc rất đáng mặt đàn ông rồi nhìn cậu bằng con mắt khác. Ngược lại, rất nhiều người quen của cậu sẽ cười nhạo cậu, chê cười cậu ngu".
"Tất nhiên, người nhà cậu nuôi nấng cậu không dễ dàng gì, có lẽ họ sẽ đau lòng vì cậu".
"Nhưng mà, nhưng mà tôi không nuốt trôi cục tức này được!"
Ngô Tuyết Phong đã hiểu ý tốt của Tôn Hàn, nhưng trong lòng vẫn nghẹn một cục tức, mỗi khi nhớ đến cảnh bạn gái lên chiếc xe Mercedes đó là cậu ta sắp ngạt thở đến nơi.
"Có lẽ không chỉ vì bị lừa gạt về mặt tình cảm mà còn vì khoản nợ cậu đang phải gánh đúng không? Vì bạn gái cậu mà tiền trả góp xe và tiền trả góp nhà của cậu ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ, gần một triệu tệ rồi".
"Với chút tiền lương ít ỏi của cậu, đợi cậu trả xong thì chắc cũng đến hết đời rồi".
"Thế nên cậu cảm thấy, bạn gái phụ lòng cậu nên cậu không nhìn thấy tiền đồ và tương lai của mình nữa đúng không".
Tôn Hàn không hề nói bừa, hồi còn ở trong tù, lúc nào anh cũng trải qua cảm giác này.
Sáu năm khổ sở trong tù, Lâm Mỹ Quyên chưa từng đến thăm anh lấy một lần.
"Đúng!", Ngô Tuyết Phong dứt khoát thừa nhận.
"Một triệu tệ thực sự rất nhiều sao?", Tôn Hàn đột nhiên hỏi.
"Chẳng lẽ không nhiều sao?"
"Không nhiều".
Tôn Hàn im lặng một lúc, sao đó tháo chiếc đồng hồ trên tay ra quăng xuống bàn: "Một cấp dưới tặng đồng hồ này cho tôi, hãng Omega đấy".
"Ngày mai cậu tỉnh rượu thì cầm nó đến quán đồng hồ mà bán. Nếu như nó không giải quyết được vấn đề kinh tế của cậu bây giờ thì chúng ta không cần liên lạc nữa".
Thực ra anh cũng không định thay đổi cuộc sống của Ngô Tuyết Phong, nhưng vừa hay gặp dịp thế này thì giúp một tay.
Giống như anh đối xử với Trần Thanh Sương vậy, giúp Trần Thanh Sương thay đổi số phận chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay đối với anh.
Ngô Tuyết Phong kinh ngạc, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ: "Cậu, cậu không đùa chứ?"
Tôn Hàn bật cười lộ ra hai hàm răng trắng: "Cậu nghĩ tôi đùa cậu làm gì hả Ngô Tuyết Phong!"
"Tối nay số bia mà chúng ta uống cũng phải tầm bảy tám nghìn tệ. Nếu như lát nữa cậu có hứng thú thì tôi còn có thể gọi cho cậu hai cô công chúa để cho cậu giải tỏa. Có lẽ chi phí cũng phải tầm hai mươi nghìn tệ, thậm chí năm sáu mươi nghìn tệ cũng là bình thường".
"Cậu thấy vẻ mặt tôi có đau lòng chút nào không?"
Đúng là không hề đau lòng thật!
Ngô Tuyết Phong đã bắt đầu tin Tôn Hàn thực sự rất giàu, cũng tin rằng Tôn Hàn không đùa với cậu ta.
Chiếc đồng hồ Omega trên bàn sẽ có thể giải quyết hết tất cả vấn đề tài chính của cậu ta.
Đến lúc đó nhà thuộc về cậu ta, xe thuộc về chính cậu ta, không cần phải lo chuyện trả nợ nữa.
Những ngày tháng sau này, cậu ta sẽ còn sống thoải mái tùy tiện hơn trước gấp nhiều lần.
Nhưng mà...
Ngô Tuyết Phong không nhận lấy chiếc đồng hồ này. Tuy rằng rất do dự nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nhịn được.
"Tôn Hàn, tôi không biết vì sao cậu lại giàu như vậy. Tôi cũng thấy buồn cười, một chiếc đồng hồ trên tay cậu chắc cũng ngang ngửa với số tài sản cả đời tôi kiếm được".
"Tôi cũng rất cảm ơn tối nay cậu đã mời tôi uống loại bia đắt tiền như vậy. Nói ra cũng không sợ cậu cười, tôi đã công tác mấy năm rồi, chưa đến quán bar được nhiều, hơn nữa chưa bao giờ thanh toán!"
"Cảm ơn cậu đã khuyên bảo tôi, tôi đã thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. Nhưng đồ của cậu thì chính là của cậu!"
Tôn Hàn vô cùng kinh ngạc trước những lời nói từ tận đáy lòng của Ngô Tuyết Phong.
Với những người có mức thu nhập như của Ngô Tuyết Phong, rất hiếm có người có thể từ chối một chiếc đồng hồ quý giá đến vậy.
Phải biết là chiếc đồng hồ này còn được cho không, không phải bỏ ra bất cứ thứ gì.
Nhưng Tôn Hàn lại bật cười, một nụ cười vui vẻ.
"Cậu cười cái gì?". Tuy Ngô Tuyết Phong rất không nỡ, nhưng khi thấy Tôn Hàn bật cười thì hơi lạ.
"Tôi đang cười vì việc, nếu cậu lấy chiếc đồng hồ này thì quan hệ giữa chúng ta chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Nhưng nếu cậu không nhận nó, sau này chúng ta sẽ là bạn bè thực sự". Tôn Hàn đang rất nghiêm túc.
Vì cái này sao!
Ngô Tuyết Phong bật cười tự giễu: "Nói như vậy thì tôi phải cảm thấy may mắn mới đúng, bởi vì được trở thành bạn của cậu mà".
"Đừng nói những chuyện này, uống bia trước đã! Thả lỏng đi, tôi sẽ giúp cậu dập tắt ngọn lửa giận trong lòng", Tôn Hàn nâng cao ly bia.
"Ý cậu là gì?". Ngô Tuyết Phong không hiểu, nhưng vẫn uống một ướp bia.
Tôn Hàn nói: "Hẹn cô bạn gái của cậu ra".
Ngô Tuyết Phong sững sờ: "Cậu đùa gì vậy, đang ồn ào chuyện chia tay mà, còn hẹn gì chứ!"
Tôn Hàn bắt đầu hứng thú: "Phải rồi, cậu vẫn chưa nói bây giờ cậu với bạn gái cậu thế nào. Ồn ào chuyện chia tay à, cụ thể thế nào?"
Ngô Tuyết Phong trừng Tôn Hàn, cậu ta rất tức giận, cắn răng nói: "Thực ra lúc nhìn thấy cảnh đó tôi không suy nghĩ cực đoan như vậy. Nhưng cậu không biết đâu, cô ta mặt dày tới nỗi phủ nhận chuyện này, nói người đó chỉ là một khách hàng của cô ta, việc ôm ấp với tên đó chỉ là một hình thức xã giao rất bình thường!"
"Tôi cũng định kết thúc như vậy, chia tay thì chia tay. Nhưng cô ta cứ nói tôi có mới nới cũ, đang tìm cớ để đá cô ta!"
"Cô ta nói có thể chia tay, nhưng phải đưa giấy tờ xe cho cô ta, còn tiền trả góp xe thì tôi vẫn phải trả!"
"Nếu không thì làm sao tôi lại có suy nghĩ đập nồi dìm thuyền như thế được?"
Tôn Hàn cũng không hề bất ngờ. Có thể đẩy một người sợ phiền phức sợ rắc rối như Ngô Tuyết Phong đến bước đường không muốn sống nữa là có thể biết cô bạn gái kia khó đối phó cỡ nào.
"Vậy cậu càng phải hẹn cô ta ra, tôi sẽ giải quyết rắc rối này cho cậu".
Ngô Tuyết Phong nói vậy có lẽ là để phát tiết, nếu thực sự đưa cậu ta một con dao thì chưa chắc cậu ta đã dám làm như vậy thật!
Nhưng chắc chắn cậu ta đang có suy nghĩ này.
Tôn Hàn ở nhà tù phía Nam sáu năm, anh đã gặp đủ thể loại người. Thực ra phần lớn trong số họ chưa chắc đã là kẻ gian ác, có rất nhiều kiểu người như Ngô Tuyết Phong, đã phạm phải tội ác không thể bù đắp trong cơn giận dữ.
"Muốn giết người sao, cậu có gan không?". Tôn Hàn không khuyên mà uống một ly bia, sau đó cười hỏi.
Khuôn mặt anh tràn đầy sự đùa cợt, tựa như đang xem kịch.
"Sao tôi lại không có gan? Cậu có tin ngày mai tôi sẽ làm thế ngay không!". Vì uống bia nên tinh thần đã không còn minh mẫn, lửa giận của Ngô Tuyết Phong xộc lên đầu, cậu ta liền tức giận gào lên.
Tôn Hàn phất tay: "Cậu có dám không thì đừng có hỏi tôi, nếu không đến lúc xảy ra chuyện rồi thì tôi sẽ thành tòng phạm mất!"
"Hồi còn học cấp ba, cậu luôn sợ rắc rối. Nếu có chỗ nào đánh nhau thì cậu luôn là người trốn nhanh nhất. Nếu cậu thực sự dám làm như vậy thì tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác đấy!"
Ngô Tuyết Phong đỏ ngầu hai mắt, nhìn chằm chằm Tôn Hàn mà chẳng nói lời nào.
Tôn Hàn bật cười, anh cũng không để ý, tiếp tục nói: "Nhưng khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác thì đã làm sao? Tôi chẳng phải là gì đối với cậu, cậu sống có tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Cho dù cậu có đi ngồi tù thì chắc tôi cũng chỉ buồn thương cho cậu một lúc, không phải, cùng lắm là một phút thôi".
"Sau một phút đó thì có lẽ tôi đã quên đi cậu là ai rồi. Thói đời này cũng như vậy đấy, người ta sẽ chẳng nghĩ rằng cậu làm một việc rất đáng mặt đàn ông rồi nhìn cậu bằng con mắt khác. Ngược lại, rất nhiều người quen của cậu sẽ cười nhạo cậu, chê cười cậu ngu".
"Tất nhiên, người nhà cậu nuôi nấng cậu không dễ dàng gì, có lẽ họ sẽ đau lòng vì cậu".
"Nhưng mà, nhưng mà tôi không nuốt trôi cục tức này được!"
Ngô Tuyết Phong đã hiểu ý tốt của Tôn Hàn, nhưng trong lòng vẫn nghẹn một cục tức, mỗi khi nhớ đến cảnh bạn gái lên chiếc xe Mercedes đó là cậu ta sắp ngạt thở đến nơi.
"Có lẽ không chỉ vì bị lừa gạt về mặt tình cảm mà còn vì khoản nợ cậu đang phải gánh đúng không? Vì bạn gái cậu mà tiền trả góp xe và tiền trả góp nhà của cậu ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ, gần một triệu tệ rồi".
"Với chút tiền lương ít ỏi của cậu, đợi cậu trả xong thì chắc cũng đến hết đời rồi".
"Thế nên cậu cảm thấy, bạn gái phụ lòng cậu nên cậu không nhìn thấy tiền đồ và tương lai của mình nữa đúng không".
Tôn Hàn không hề nói bừa, hồi còn ở trong tù, lúc nào anh cũng trải qua cảm giác này.
Sáu năm khổ sở trong tù, Lâm Mỹ Quyên chưa từng đến thăm anh lấy một lần.
"Đúng!", Ngô Tuyết Phong dứt khoát thừa nhận.
"Một triệu tệ thực sự rất nhiều sao?", Tôn Hàn đột nhiên hỏi.
"Chẳng lẽ không nhiều sao?"
"Không nhiều".
Tôn Hàn im lặng một lúc, sao đó tháo chiếc đồng hồ trên tay ra quăng xuống bàn: "Một cấp dưới tặng đồng hồ này cho tôi, hãng Omega đấy".
"Ngày mai cậu tỉnh rượu thì cầm nó đến quán đồng hồ mà bán. Nếu như nó không giải quyết được vấn đề kinh tế của cậu bây giờ thì chúng ta không cần liên lạc nữa".
Thực ra anh cũng không định thay đổi cuộc sống của Ngô Tuyết Phong, nhưng vừa hay gặp dịp thế này thì giúp một tay.
Giống như anh đối xử với Trần Thanh Sương vậy, giúp Trần Thanh Sương thay đổi số phận chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay đối với anh.
Ngô Tuyết Phong kinh ngạc, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ: "Cậu, cậu không đùa chứ?"
Tôn Hàn bật cười lộ ra hai hàm răng trắng: "Cậu nghĩ tôi đùa cậu làm gì hả Ngô Tuyết Phong!"
"Tối nay số bia mà chúng ta uống cũng phải tầm bảy tám nghìn tệ. Nếu như lát nữa cậu có hứng thú thì tôi còn có thể gọi cho cậu hai cô công chúa để cho cậu giải tỏa. Có lẽ chi phí cũng phải tầm hai mươi nghìn tệ, thậm chí năm sáu mươi nghìn tệ cũng là bình thường".
"Cậu thấy vẻ mặt tôi có đau lòng chút nào không?"
Đúng là không hề đau lòng thật!
Ngô Tuyết Phong đã bắt đầu tin Tôn Hàn thực sự rất giàu, cũng tin rằng Tôn Hàn không đùa với cậu ta.
Chiếc đồng hồ Omega trên bàn sẽ có thể giải quyết hết tất cả vấn đề tài chính của cậu ta.
Đến lúc đó nhà thuộc về cậu ta, xe thuộc về chính cậu ta, không cần phải lo chuyện trả nợ nữa.
Những ngày tháng sau này, cậu ta sẽ còn sống thoải mái tùy tiện hơn trước gấp nhiều lần.
Nhưng mà...
Ngô Tuyết Phong không nhận lấy chiếc đồng hồ này. Tuy rằng rất do dự nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nhịn được.
"Tôn Hàn, tôi không biết vì sao cậu lại giàu như vậy. Tôi cũng thấy buồn cười, một chiếc đồng hồ trên tay cậu chắc cũng ngang ngửa với số tài sản cả đời tôi kiếm được".
"Tôi cũng rất cảm ơn tối nay cậu đã mời tôi uống loại bia đắt tiền như vậy. Nói ra cũng không sợ cậu cười, tôi đã công tác mấy năm rồi, chưa đến quán bar được nhiều, hơn nữa chưa bao giờ thanh toán!"
"Cảm ơn cậu đã khuyên bảo tôi, tôi đã thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. Nhưng đồ của cậu thì chính là của cậu!"
Tôn Hàn vô cùng kinh ngạc trước những lời nói từ tận đáy lòng của Ngô Tuyết Phong.
Với những người có mức thu nhập như của Ngô Tuyết Phong, rất hiếm có người có thể từ chối một chiếc đồng hồ quý giá đến vậy.
Phải biết là chiếc đồng hồ này còn được cho không, không phải bỏ ra bất cứ thứ gì.
Nhưng Tôn Hàn lại bật cười, một nụ cười vui vẻ.
"Cậu cười cái gì?". Tuy Ngô Tuyết Phong rất không nỡ, nhưng khi thấy Tôn Hàn bật cười thì hơi lạ.
"Tôi đang cười vì việc, nếu cậu lấy chiếc đồng hồ này thì quan hệ giữa chúng ta chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Nhưng nếu cậu không nhận nó, sau này chúng ta sẽ là bạn bè thực sự". Tôn Hàn đang rất nghiêm túc.
Vì cái này sao!
Ngô Tuyết Phong bật cười tự giễu: "Nói như vậy thì tôi phải cảm thấy may mắn mới đúng, bởi vì được trở thành bạn của cậu mà".
"Đừng nói những chuyện này, uống bia trước đã! Thả lỏng đi, tôi sẽ giúp cậu dập tắt ngọn lửa giận trong lòng", Tôn Hàn nâng cao ly bia.
"Ý cậu là gì?". Ngô Tuyết Phong không hiểu, nhưng vẫn uống một ướp bia.
Tôn Hàn nói: "Hẹn cô bạn gái của cậu ra".
Ngô Tuyết Phong sững sờ: "Cậu đùa gì vậy, đang ồn ào chuyện chia tay mà, còn hẹn gì chứ!"
Tôn Hàn bắt đầu hứng thú: "Phải rồi, cậu vẫn chưa nói bây giờ cậu với bạn gái cậu thế nào. Ồn ào chuyện chia tay à, cụ thể thế nào?"
Ngô Tuyết Phong trừng Tôn Hàn, cậu ta rất tức giận, cắn răng nói: "Thực ra lúc nhìn thấy cảnh đó tôi không suy nghĩ cực đoan như vậy. Nhưng cậu không biết đâu, cô ta mặt dày tới nỗi phủ nhận chuyện này, nói người đó chỉ là một khách hàng của cô ta, việc ôm ấp với tên đó chỉ là một hình thức xã giao rất bình thường!"
"Tôi cũng định kết thúc như vậy, chia tay thì chia tay. Nhưng cô ta cứ nói tôi có mới nới cũ, đang tìm cớ để đá cô ta!"
"Cô ta nói có thể chia tay, nhưng phải đưa giấy tờ xe cho cô ta, còn tiền trả góp xe thì tôi vẫn phải trả!"
"Nếu không thì làm sao tôi lại có suy nghĩ đập nồi dìm thuyền như thế được?"
Tôn Hàn cũng không hề bất ngờ. Có thể đẩy một người sợ phiền phức sợ rắc rối như Ngô Tuyết Phong đến bước đường không muốn sống nữa là có thể biết cô bạn gái kia khó đối phó cỡ nào.
"Vậy cậu càng phải hẹn cô ta ra, tôi sẽ giải quyết rắc rối này cho cậu".
Bình luận facebook