Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168-169
Chương 168: Hoàng Tài!
Tôn Hàn bảo là cút tới đây, chứ không phải là phiền qua đây một chuyến.
Ý nghĩa của hai câu nói này khác hẳn.
Hơn nữa, dù không ai ở đây biết rằng Tôn Hàn gọi điện cho ai, nhưng xem tình hình thế này thì khả năng cao người đó là La Thông!
La Thông, người giàu có bậc nhất Mục Thành, cũng chính là chủ tịch của công ty bất động sản Kinh Khoa!
Lâm Trung Trạch không dám huênh hoang nữa. Ông ta đã lờ mờ cảm giác được, ông ta đã gây ra chuyện rồi, gây ra chuyện lớn rồi!
Dù Lý Huệ Dĩnh không thông minh nhưng cũng ý thức được có gì đó không đúng, thế là liền hỏi dò Ngô Tuyết Phong với giọng điệu yếu ớt: "Tuyết Phong, bạn anh có thân phận như thế nào vậy?"
Ngô Tuyết Phong đã hoàn toàn không còn hy vọng gì với người phụ nữ này. Cậu ta chỉ hừ lạnh, sau đó quay ngoắt mặt đi.
"Cậu, cậu Tôn này, xin hỏi cậu rốt cuộc là ai?"
Người bình thường mà nghe thấy cái tên La Thông thì ít nhiều gì cũng sẽ kính nể vài phần.
Mà Tôn Hàn lại chủ động nhắc đến tên La Thông, hiển nhiên là có quen biết, hơn nữa với thái độ của anh...không còn gì phải bàn cãi nữa.
Lâm Trung Trạch không quan tâm đến nỗi đau đớn nữa, liền dè dặt hỏi dò thân phận của Tôn Hàn.
Nếu như người mà Tôn Hàn gọi điện là...
Lâm Trung Trạch không dám nghĩ tiếp nữa!
Tôn Hàn lấy một điếu thuốc trong túi ra, từ từ châm lên cho mình, sau đó lạnh nhạt nói: "Ông không cần đoán nữa, tôi đã gọi điện cho La Thông rồi. Nếu ông là cấp dưới của La Thông thì đơn giản hơn nhiều".
"Có chuyện gì thì tôi sẽ nói với La Thông, sau đó La Thông sẽ làm việc với ông".
Ầm!
Lâm Trung Trạch như bị sét đánh, Tôn Hàn tìm đến chủ tịch của ông ta thật sao?
Mục Thành rộng lớn như vậy, chủ tịch mà đến quán bar Ngu Sơn thì cũng phải cần ít nhất là hai mươi phút.
Nếu như là giả thì có thể dễ dàng lật tẩy. Chỉ cần tên Tôn Hàn này không ngu thì chắc chắn sẽ không giở trò ngu xuẩn như vậy.
Nói chuyện với La Thông, như thế không phải rõ ràng bảo La Thông xử lý ông ta sao?
Lúc này vẫn còn một người trong quán bar đang âm thầm cảm thấy may mắn.
Người đó tất nhiên là quản lý sảnh, anh ta may mắn rằng mình không nghe lời Lâm Trung Trạch đi báo cảnh sát. Nếu không thì không chừng anh ta đã bị liên lụy rồi.
Lúc này anh ta liền nở nụ cười giả tạo: "Anh Tôn, hay là chúng ta đi vào phòng bao nhé, bên trong yên tĩnh hơn nhiều".
Tôn Hàn châm điếu thuốc, lắc đầu: "Không cần, không mất nhiều thời gian đâu".
Mười phút sau.
La Thông nhận được cuộc gọi thì vội tới quán bar Ngu Sơn, chỉ mất có mười phút, còn sớm hơn mười phút so với Lâm Trung Trạch nghĩ.
Điều này có nghĩa rằng La Thông rất vội vàng đến gặp Tôn Hàn, dù cho Tôn Hàn bảo ông ta cút tới.
Đang mùa đông mà La Thông đến quán bar với một cái đầu đầy mồ hôi.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lâm Trung Trạch cũng biến mất, ông ta chỉ muốn quay ngược thời gian để tất cả những chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Đáng lẽ ông ta không nên dính vào người phụ nữ đê tiện như Lý Huệ Dĩnh!
"Cậu chủ!". La Thông đi đến trước mặt Tôn Hàn đứng thẳng tắp, dù đang thở hồng hộc vẫn cung kính nói.
Tôn Hàn không bảo La Thông ngồi mà chỉ tay vào Lâm Trung Trạch đang run lẩy bẩy, hỏi: "Cấp dưới của ông à?"
La Thông cũng đoán ra rằng có lẽ Lâm Trung Trạch đã gây ra chuyện, nhưng không phủ nhận được, chỉ có thể nói: "Đúng vậy!"
"Khiến ông ta biến mất ở Mục Thành, kể cả người phụ nữ đó nữa".
Lâm Trung Trạch vô cùng khiếp sợ, ông ta không nhịn được mà cầu xin: "Chủ tịch La, tôi đã cống hiến cho công ty bao nhiêu năm như vậy, không có công lao cũng đã góp sức nhiều mà..."
"Lâm Trung Trạch, có phải ăn tiền của công ty cũng gọi là công lao không? Ông làm mấy chuyện này cũng rất kín đáo, vốn tôi còn định nhắm một con mắt mở một con mắt mà cho qua. Nhưng bây giờ tôi không cứu được ông đâu!"
La Thông vô cùng tức giận, bản thân ông ta không bị giận lây đã là tốt lắm rồi, đâu còn rảnh mà lo đến Lâm Trung Trạch nữa?
"Chủ tịch La..."
"Đưa người phụ nữ này cút đi!"
Lâm Trung Trạch hoàn toàn tuyệt vọng. Ông ta biết rằng tiền đồ của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại, nếu cứ mặt dày bám lấy thì e là sẽ không thể nào yên lành rời khỏi Mục Thành.
Thế là ông ta chỉ có thể gào lên với Lý Huệ Dĩnh đang ngây ra: "Đứng đó làm gì, cút đi!"
Hai người chán nản rời đi, vô cùng chật vật.
Ngô Tuyết Phong cứ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy rất sảng khoái, rất vui vẻ, nhưng khi nhìn dáng vẻ chật vật của Lý Huệ Dĩnh thì cậu ta lại chẳng thể vui vẻ.
Cô ta dù sao cũng là người phụ nữ mà Ngô Tuyết Phong đã dùng cả ba năm để yêu say đắm.
Cho dù đã tìm lại được thể diện thì cuối cùng cậu ta vẫn là người thua cuộc.
Khi Ngô Tuyết Phong hoàn hồn lại, Tôn Hàn mới nói: "Phải rồi, căn nhà mà cậu đang trả góp ở đâu vậy? Vừa hay có La Thông ở đây, để ông ta giúp cậu xử lý xong xuôi chuyện tiền trả góp. Còn về khoản xe thì cậu tự nghĩ cách đi."
"Là, là của công ty bất động sản Kinh Khoa..."
Sau khi Ngô Tuyết Phong giải thích Tôn Hàn mới hiểu, Lý Huệ Dĩnh vốn là nhân viên tiêu thụ của công ty bất động sản Kinh Khoa. Cậu ta mua căn nhà đó chắc chắn là Lý Huệ Dĩnh đã ăn được không ít hoa hồng.
Sau khi biết Ngô Tuyết Phong là bạn của cậu chủ, tất nhiên La Thông không dám chậm trễ chút nào. Ông ta liên tục bảo đảm sẽ phụ trách xử lý chuyện trả góp. Sau khi biết Ngô Tuyết Phong vẫn chưa trang trí nhà thì ông ta cũng đã đảm nhận việc trang trí.
Tiêu chút tiền này để khiến cậu chủ hài lòng, đây là một vụ buôn bán hời khi đứng trên góc độ của một người làm ăn.
Ngô Tuyết Phong muốn từ chối, nhưng Tôn Hàn ngăn lại.
"Cậu chủ, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây". La Thông thấy cậu chủ cũng đã nguôi giận thì định đi.
Tôn Hàn lạnh nhạt nói: "Đã đến rồi thì uống chút rượu rồi hẵng đi".
"Được!"
La Thông đồng ý ngay không hề do dự, một cơ hội uống rượu với cậu chủ là vô cùng hiếm có.
"Cậu chủ, tôi kính cậu một ly!"
"Thầy Ngô, tôi cũng kính cậu một ly!"
Sau khi ngồi vào chỗ, La Thông liền vô cùng niềm nở.
Điều này khiến Ngô Tuyết Phong nhìn thấy một khía cạnh khác của Tôn Hàn. Một nhân vật tầm cỡ của Mục Thành mà chỉ có thể khom lưng cúi đầu trước mặt Tôn Hàn.
Người bạn học này của cậu ta đã khác hẳn ngày xưa!
Hơn mười giờ tối, Ngô Tuyết Phong đã lung lay chực đổ, tửu lượng của cậu ta đã đến cực hạn.
Tôn Hàn cũng đã có ý định tan cuộc, nhưng khi đột nhiên nhớ ra một chuyện lại hỏi La Thông: "Phải rồi, ông đã từng nghe nói đến Hoàng Tài chưa?"
"Tôi biết, ông ta làm trong ngành vật liệu xây dựng, nhưng ông ta kinh doanh rất nhiều, cũng có quan hệ khá mật thiết với giới xã hội đen. Nói thẳng ra thì đây chính là một tên xã hội đen làm buôn bán. Vì ông ta làm việc rất hiệu quả mà vật liệu xây dựng của công ty chúng tôi có phần lớn là do Hoàng Tài phụ trách".
La Thông giới thiệu qua cho Tôn Hàn biết, sau đó cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, nếu ông ta chọc vào cậu chủ thì tôi có biện pháp xử lý ông ta!"
Mấy tên xã hội đen dù có bản lĩnh thế nào cũng chỉ là biểu hiện mặt ngoài, mà những nhân vật tầm cỡ thực sự chính là những bá chủ địa phương bình thường không mấy nổi bật như La Thông!
Tôn Hàn lắc đầu: "Vừa nãy tôi nghe Lâm Trung Trạch nói qua. Hoàng Tài mới hơn bốn mươi tuổi mà lại cưới một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, thế nên thấy tò mò".
Còn có một nguyên nhân nữa khiến anh tò mò, cô gái mà Hoàng Tài cưới cũng tầm tuổi em gái anh, hơn nữa cũng là giáo viên.
La Thông bật cười: "Tên đó đúng là không biết xấu hổ, thấy người ta xinh đẹp là muốn cướp cho bằng được. Nói đến chuyện này thì tôi cũng có nghe nói, mọi người đồn rằng anh trai cô ấy cần một khoản tiền lớn để kết hôn, mẹ cô gái liền đòi Hoàng Tài một triệu tệ tiền sính lễ, sau đó bắt cô gái kết hôn với Hoàng Tài!"
"Cụ thể thì tôi không biết, nhưng Hoàng Tài đã mời tôi. Hôn lễ cũng sắp tới rồi, đó là ngày 28 tháng 11 Âm lịch".
Soạt!
Tôn Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, anh quắc mắt nhìn La Thông, nói với giọng âm u: "Ông nói gì? Ngày 28 tháng 11 Âm lịch sao?!"
Trùng hợp như vậy sao?
Em gái Từ Hạ của anh cũng kết hôn vào ngày 28 tháng 11 Âm lịch!
Chương 169: Thật sự không ép con bé ư?
“Công tử, sao vậy ạ?”
Thấy Tôn Hàn đột nhiên biến sắc mặt, La Thông sợ hết hồn, lo lắng không biết có phải mình đã nói gì lỡ lời chọc giận anh rồi không.
“Kể rõ tất cả những chuyện ông biết về đám cưới của Hoàng Tài cho tôi nghe”, Tôn Hàn nén giận rồi nói.
“Vâng…”
La Thông không dám giấu giếm điều gì, nên biết gì là nói ra hết, sau đó thấp thỏm nhìn Tôn Hàn.
Sau khi nghe xong, tâm trạng của Tôn Hàn trở nên rất tệ, anh gần như có thể chắc chắn người phụ nữ mà Hoàng Tài hơn bốn mươi tuổi sắp lấy làm vợ chính là em gái Từ Hạ của mình.
Lý do chắc là vì một triệu tiền sính lễ cho Từ Tiểu Bân tổ chức đám cưới.
Hổ dữ còn không ăn thịt con.
“Công tử”.
Tôn Hàn định thần lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Ông điều tra rõ chuyện Hoàng Tài tái hôn cho tôi, nhưng không được đánh rắn động cỏ, rõ chưa?”
“Vâng”, La Thông lắp bắp đáp với vẻ sợ hãi.
“Ừm”.
Ánh mắt của Tôn Hàn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sau đó liếc nhìn Ngô Tuyết Phong đã say mềm rồi ngả đầu vào ghế tựa rồi căn dặn: “Tôi đi đây, ông đưa cậu ta về đi”.
“Công tử yên tâm, tôi sẽ sai người đưa thầy Ngô về”.
Tôn Hàn rời khỏi khách sạn, ngoài trời đang đổ cơn mưa phùn lạnh giá.
Vùng Tây Nam đã bắt đầu vào đông, Mục Thành cũng không thoát được.
Vì thế nên đường phố rất thưa thớt người qua lại.
Tôn Hàn rảo bước vô định trên đường, để mặc những hạt mưa rơi xuống mặt, nhưng dù vậy anh cũng không hề thấy lạnh chút nào.
Dù cơn mưa đêm có lạnh đến mấy cũng không lạnh bằng lòng anh lúc này.
‘Anh ơi, em sắp lấy chồng rồi’.
‘Anh ấy… đám cưới diễn ra vào ngày hai mươi tám tháng mười một, chỉ còn năm ngày nữa thôi, đến lúc ấy là anh biết ngay ấy mà’.
‘Anh, em thì có chuyện gì giấu anh chứ? Mà em gái anh sắp cưới rồi đấy, anh không chúc mừng à?’
Nhớ lại những lời nói ấp úng của Từ Hạ khi anh hai em gặp lại lần trước, Tôn Hàn lẩm bẩm: “Sao lại không nói thật với anh? Tại sao không nói cho anh biết là mẹ bắt em lấy Hoàng Tài?”
Tôn Hàn định gọi điện thoại cho Từ Hạ để hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng lại thôi.
Em gái liên tục lẩn tránh trả lời chuyện này, chứng tỏ có nỗi khổ riêng gì đó.
Anh cứ gặng hỏi cũng không có ý nghĩa gì.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Tôn Hàn không rõ mình đã đi đến nơi nào, cũng không để ý là toàn thân đã ướt nhẹp.
Ánh mắt anh dâng lên vẻ lạnh lẽo còn giá rét hơn cả trời đông này, anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Từ Khang Niên.
“Công tử”.
Tôn Hàn nhìn cơn mưa trong màn đêm rồi nói: “Còn năm ngày nữa là em gái tôi kết hôn, hôm ấy, ông hãy chuẩn bị một món quà gửi tới Mục Thành cho tôi”.
“Tôi biết rồi”, Từ Khang Niên ngẩn ra một lúc rồi vui vẻ nhận lời ngay.
Tôn Hàn lạnh lùng hỏi: “Ông vui gì thế?”
“Cô nhà kết hôn nên tôi thấy…”
“Chắc không thành đâu”.
Từ Khang Niên: “…”
Tôn Hàn không giải thích cho Từ Khang Niên mà tắt máy luôn, sau đó lẩm bẩm: “Từ Hạ, anh từng nói sẽ biến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất Mục Thành, anh không nuốt lời đâu”.
“Nhưng anh cũng không thể để bất kỳ ai bắt em làm những việc mà mình không muốn được”.
Dứt lời, bóng lưng của Tôn Hàn đã biến mất trên con phố dài đen tối và lạnh giá.
…
Đến nửa đêm, cơ mưa phùn đã biến thành một trận tuyết nhỏ.
Sáng hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Tuyết bay giữa trời như đang tìm về cội nguồn của mình.
Tuyết rất đẹp, nhưng cũng khiến người ta thấy rất lạnh.
Nếu Tôn Hàn nhớ không nhầm thì từ khi anh đi tù, vùng Tây Nam chưa từng có tuyết.
Cốc cốc!
Tôn Hàn gõ cánh cửa chống trộm của nhà mình.
“Đây, mới sáng ngày ra, ai đấy?”
Từ Tiểu Bân làu bàu ra mở cửa, thấy là Tôn Hàn, cậu ta nghi hoặc hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Tôn Hàn không để ý tới Tiểu Bân mà đẩy vai cậu ta rồi đi vào nhà.
Tiểu Bân ngẩn người, sau đó tức tối quay lại hỏi: “Anh, sáng sớm ngày ra đã có ai chọc tức anh à? Gì mà giận dữ thế?”
Tôn Hàn nhìn Từ Tiểu Bân chừng chừng, khiến cậu ta cảm thấy hồi hộp một cách khó lý giải.
Ánh mắt lạnh băng của Tôn Hàn trông rất đáng sợ.
“Mẹ đâu?”, Tôn Hàn hỏi thẳng.
“Đang ngủ, anh tưởng ai cũng dậy sớm rồi chạy lung tung trong tiết trời lạnh giá giống mình à!”
“Gọi mẹ dậy đi”.
Tiểu Bân đắn đo một lúc, định bụng bảo Tôn Hàn tự gọi, nhà rộng thế này, cậu ta lười không muốn đi.
Nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Tôn Hàn, cậu ta lập tức từ bỏ ý định ấy ngay.
Mười phút sau, Dương Dung đã đi từ trong phòng ra, thấy Tôn Hàn đang ngồi hút thuốc trên sofa, bà ta giận ra mặt nói: “Sáng sớm ngày ra đã đến phát điên gì thế hả? Còn hút thuốc nữa, định làm người khác tắc thở à?”
Tôn Hàn ngẩng đầu lên nhìn qua, sau đó đặt điếu thuốc xuống bàn: “Có gạt tàn mà”.
Từ Tiểu Bân cũng hút thuốc, hơn nữa còn hút trong nhà mà có ai nói gì đâu.
Dương Dung biến sắc mặt, cố nén giận rồi nói: “Thôi nói đi, sáng ra con đến đây làm gì? Đừng nói là không có gì, nhìn cái mặt con cứ như mẹ nợ con tiền không bằng ấy”.
Nhắc đến tiền một cái, Dương Dung bỗng thấy hơi lo, không lẽ Tôn Hàn đã biết chuyện bà ta bán miệng ngọc bội được một triệu hai nên đến đòi tiền?
Không, Tôn Hàn không thể biết chuyện ấy được.
Mà kể có biết thì bà ta nhất quyết không nhận là được.
Dương Dung thầm nghĩ vậy, bà ta không tin Tôn Hàn dám làm gì mình.
“Con nghe Từ Hạ bảo em ấy sắp kết hôn”, Tôn Hàn không nhắc đến chuyện mà Dương Dung đang nghĩ.
Dương Dung chớp mắt nói: “Ừ, ngày hai tám tháng này đây, nhưng làm sao?”
Làm sao?
Nhìn bộ dạng không đếm xỉa đến sĩ diện của mẹ nuôi, Tôn Hàn cảm thấy rất chán ghét, hỏi: “Người mà con bé lấy là một ông già bốn mươi lăm tuổi”.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của hai mẹ con Dương Dung đều trở nên hơi khó coi, dẫu sao đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng tự hào.
“Anh ơi, giờ là thời đại nào rồi, tuổi tác không quan trọng, quan trọng là Hoàng Tài có tiền và có thể cho em gái mình một cuộc sống sung túc! Giờ mà con bé lấy một người vừa không có tiền vừa không tài giỏi thì suốt đời sẽ phải vất vả làm việc nhà, trông con, rồi đi làm kiếm tiền, thế thì khổ lắm!”
“Nó lấy Hoàng Tài tốt mà, lấy chồng một cái là thành phú bà ngay, tiền tiêu không phải nghĩ, đây chẳng phải cuộc sống mà mọi cô gái đều mơ ước ư?”, Từ Tiểu Bân tự cho là đúng giải thích.
Nhưng Tôn Hàn thấy đây là một điều nhục nhã.
“Tôn Hàn, em con nói đúng đấy, đây cũng là lựa chọn của Từ Hạ, làm gì có ai ép nó đâu! À, hay sau này con tới công ti kiến trúc của Hoàng Tài mà làm, dù sao con cũng là anh vợ của nó, nó sẽ không bạc đãi con đâu”.
Dương Dung bồi vào thêm, bà ta thấy Từ Hạ lấy Hoàng Tài chẳng có gì là xấu cả.
“Không ép con bé? Sao con lại nghe đòn là hai người bắt Từ Hạ lấy Hoàng Tài nhỉ”, Tôn Hàn cười châm chọc hỏi.
Tôn Hàn bảo là cút tới đây, chứ không phải là phiền qua đây một chuyến.
Ý nghĩa của hai câu nói này khác hẳn.
Hơn nữa, dù không ai ở đây biết rằng Tôn Hàn gọi điện cho ai, nhưng xem tình hình thế này thì khả năng cao người đó là La Thông!
La Thông, người giàu có bậc nhất Mục Thành, cũng chính là chủ tịch của công ty bất động sản Kinh Khoa!
Lâm Trung Trạch không dám huênh hoang nữa. Ông ta đã lờ mờ cảm giác được, ông ta đã gây ra chuyện rồi, gây ra chuyện lớn rồi!
Dù Lý Huệ Dĩnh không thông minh nhưng cũng ý thức được có gì đó không đúng, thế là liền hỏi dò Ngô Tuyết Phong với giọng điệu yếu ớt: "Tuyết Phong, bạn anh có thân phận như thế nào vậy?"
Ngô Tuyết Phong đã hoàn toàn không còn hy vọng gì với người phụ nữ này. Cậu ta chỉ hừ lạnh, sau đó quay ngoắt mặt đi.
"Cậu, cậu Tôn này, xin hỏi cậu rốt cuộc là ai?"
Người bình thường mà nghe thấy cái tên La Thông thì ít nhiều gì cũng sẽ kính nể vài phần.
Mà Tôn Hàn lại chủ động nhắc đến tên La Thông, hiển nhiên là có quen biết, hơn nữa với thái độ của anh...không còn gì phải bàn cãi nữa.
Lâm Trung Trạch không quan tâm đến nỗi đau đớn nữa, liền dè dặt hỏi dò thân phận của Tôn Hàn.
Nếu như người mà Tôn Hàn gọi điện là...
Lâm Trung Trạch không dám nghĩ tiếp nữa!
Tôn Hàn lấy một điếu thuốc trong túi ra, từ từ châm lên cho mình, sau đó lạnh nhạt nói: "Ông không cần đoán nữa, tôi đã gọi điện cho La Thông rồi. Nếu ông là cấp dưới của La Thông thì đơn giản hơn nhiều".
"Có chuyện gì thì tôi sẽ nói với La Thông, sau đó La Thông sẽ làm việc với ông".
Ầm!
Lâm Trung Trạch như bị sét đánh, Tôn Hàn tìm đến chủ tịch của ông ta thật sao?
Mục Thành rộng lớn như vậy, chủ tịch mà đến quán bar Ngu Sơn thì cũng phải cần ít nhất là hai mươi phút.
Nếu như là giả thì có thể dễ dàng lật tẩy. Chỉ cần tên Tôn Hàn này không ngu thì chắc chắn sẽ không giở trò ngu xuẩn như vậy.
Nói chuyện với La Thông, như thế không phải rõ ràng bảo La Thông xử lý ông ta sao?
Lúc này vẫn còn một người trong quán bar đang âm thầm cảm thấy may mắn.
Người đó tất nhiên là quản lý sảnh, anh ta may mắn rằng mình không nghe lời Lâm Trung Trạch đi báo cảnh sát. Nếu không thì không chừng anh ta đã bị liên lụy rồi.
Lúc này anh ta liền nở nụ cười giả tạo: "Anh Tôn, hay là chúng ta đi vào phòng bao nhé, bên trong yên tĩnh hơn nhiều".
Tôn Hàn châm điếu thuốc, lắc đầu: "Không cần, không mất nhiều thời gian đâu".
Mười phút sau.
La Thông nhận được cuộc gọi thì vội tới quán bar Ngu Sơn, chỉ mất có mười phút, còn sớm hơn mười phút so với Lâm Trung Trạch nghĩ.
Điều này có nghĩa rằng La Thông rất vội vàng đến gặp Tôn Hàn, dù cho Tôn Hàn bảo ông ta cút tới.
Đang mùa đông mà La Thông đến quán bar với một cái đầu đầy mồ hôi.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lâm Trung Trạch cũng biến mất, ông ta chỉ muốn quay ngược thời gian để tất cả những chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Đáng lẽ ông ta không nên dính vào người phụ nữ đê tiện như Lý Huệ Dĩnh!
"Cậu chủ!". La Thông đi đến trước mặt Tôn Hàn đứng thẳng tắp, dù đang thở hồng hộc vẫn cung kính nói.
Tôn Hàn không bảo La Thông ngồi mà chỉ tay vào Lâm Trung Trạch đang run lẩy bẩy, hỏi: "Cấp dưới của ông à?"
La Thông cũng đoán ra rằng có lẽ Lâm Trung Trạch đã gây ra chuyện, nhưng không phủ nhận được, chỉ có thể nói: "Đúng vậy!"
"Khiến ông ta biến mất ở Mục Thành, kể cả người phụ nữ đó nữa".
Lâm Trung Trạch vô cùng khiếp sợ, ông ta không nhịn được mà cầu xin: "Chủ tịch La, tôi đã cống hiến cho công ty bao nhiêu năm như vậy, không có công lao cũng đã góp sức nhiều mà..."
"Lâm Trung Trạch, có phải ăn tiền của công ty cũng gọi là công lao không? Ông làm mấy chuyện này cũng rất kín đáo, vốn tôi còn định nhắm một con mắt mở một con mắt mà cho qua. Nhưng bây giờ tôi không cứu được ông đâu!"
La Thông vô cùng tức giận, bản thân ông ta không bị giận lây đã là tốt lắm rồi, đâu còn rảnh mà lo đến Lâm Trung Trạch nữa?
"Chủ tịch La..."
"Đưa người phụ nữ này cút đi!"
Lâm Trung Trạch hoàn toàn tuyệt vọng. Ông ta biết rằng tiền đồ của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại, nếu cứ mặt dày bám lấy thì e là sẽ không thể nào yên lành rời khỏi Mục Thành.
Thế là ông ta chỉ có thể gào lên với Lý Huệ Dĩnh đang ngây ra: "Đứng đó làm gì, cút đi!"
Hai người chán nản rời đi, vô cùng chật vật.
Ngô Tuyết Phong cứ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy rất sảng khoái, rất vui vẻ, nhưng khi nhìn dáng vẻ chật vật của Lý Huệ Dĩnh thì cậu ta lại chẳng thể vui vẻ.
Cô ta dù sao cũng là người phụ nữ mà Ngô Tuyết Phong đã dùng cả ba năm để yêu say đắm.
Cho dù đã tìm lại được thể diện thì cuối cùng cậu ta vẫn là người thua cuộc.
Khi Ngô Tuyết Phong hoàn hồn lại, Tôn Hàn mới nói: "Phải rồi, căn nhà mà cậu đang trả góp ở đâu vậy? Vừa hay có La Thông ở đây, để ông ta giúp cậu xử lý xong xuôi chuyện tiền trả góp. Còn về khoản xe thì cậu tự nghĩ cách đi."
"Là, là của công ty bất động sản Kinh Khoa..."
Sau khi Ngô Tuyết Phong giải thích Tôn Hàn mới hiểu, Lý Huệ Dĩnh vốn là nhân viên tiêu thụ của công ty bất động sản Kinh Khoa. Cậu ta mua căn nhà đó chắc chắn là Lý Huệ Dĩnh đã ăn được không ít hoa hồng.
Sau khi biết Ngô Tuyết Phong là bạn của cậu chủ, tất nhiên La Thông không dám chậm trễ chút nào. Ông ta liên tục bảo đảm sẽ phụ trách xử lý chuyện trả góp. Sau khi biết Ngô Tuyết Phong vẫn chưa trang trí nhà thì ông ta cũng đã đảm nhận việc trang trí.
Tiêu chút tiền này để khiến cậu chủ hài lòng, đây là một vụ buôn bán hời khi đứng trên góc độ của một người làm ăn.
Ngô Tuyết Phong muốn từ chối, nhưng Tôn Hàn ngăn lại.
"Cậu chủ, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây". La Thông thấy cậu chủ cũng đã nguôi giận thì định đi.
Tôn Hàn lạnh nhạt nói: "Đã đến rồi thì uống chút rượu rồi hẵng đi".
"Được!"
La Thông đồng ý ngay không hề do dự, một cơ hội uống rượu với cậu chủ là vô cùng hiếm có.
"Cậu chủ, tôi kính cậu một ly!"
"Thầy Ngô, tôi cũng kính cậu một ly!"
Sau khi ngồi vào chỗ, La Thông liền vô cùng niềm nở.
Điều này khiến Ngô Tuyết Phong nhìn thấy một khía cạnh khác của Tôn Hàn. Một nhân vật tầm cỡ của Mục Thành mà chỉ có thể khom lưng cúi đầu trước mặt Tôn Hàn.
Người bạn học này của cậu ta đã khác hẳn ngày xưa!
Hơn mười giờ tối, Ngô Tuyết Phong đã lung lay chực đổ, tửu lượng của cậu ta đã đến cực hạn.
Tôn Hàn cũng đã có ý định tan cuộc, nhưng khi đột nhiên nhớ ra một chuyện lại hỏi La Thông: "Phải rồi, ông đã từng nghe nói đến Hoàng Tài chưa?"
"Tôi biết, ông ta làm trong ngành vật liệu xây dựng, nhưng ông ta kinh doanh rất nhiều, cũng có quan hệ khá mật thiết với giới xã hội đen. Nói thẳng ra thì đây chính là một tên xã hội đen làm buôn bán. Vì ông ta làm việc rất hiệu quả mà vật liệu xây dựng của công ty chúng tôi có phần lớn là do Hoàng Tài phụ trách".
La Thông giới thiệu qua cho Tôn Hàn biết, sau đó cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, nếu ông ta chọc vào cậu chủ thì tôi có biện pháp xử lý ông ta!"
Mấy tên xã hội đen dù có bản lĩnh thế nào cũng chỉ là biểu hiện mặt ngoài, mà những nhân vật tầm cỡ thực sự chính là những bá chủ địa phương bình thường không mấy nổi bật như La Thông!
Tôn Hàn lắc đầu: "Vừa nãy tôi nghe Lâm Trung Trạch nói qua. Hoàng Tài mới hơn bốn mươi tuổi mà lại cưới một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, thế nên thấy tò mò".
Còn có một nguyên nhân nữa khiến anh tò mò, cô gái mà Hoàng Tài cưới cũng tầm tuổi em gái anh, hơn nữa cũng là giáo viên.
La Thông bật cười: "Tên đó đúng là không biết xấu hổ, thấy người ta xinh đẹp là muốn cướp cho bằng được. Nói đến chuyện này thì tôi cũng có nghe nói, mọi người đồn rằng anh trai cô ấy cần một khoản tiền lớn để kết hôn, mẹ cô gái liền đòi Hoàng Tài một triệu tệ tiền sính lễ, sau đó bắt cô gái kết hôn với Hoàng Tài!"
"Cụ thể thì tôi không biết, nhưng Hoàng Tài đã mời tôi. Hôn lễ cũng sắp tới rồi, đó là ngày 28 tháng 11 Âm lịch".
Soạt!
Tôn Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, anh quắc mắt nhìn La Thông, nói với giọng âm u: "Ông nói gì? Ngày 28 tháng 11 Âm lịch sao?!"
Trùng hợp như vậy sao?
Em gái Từ Hạ của anh cũng kết hôn vào ngày 28 tháng 11 Âm lịch!
Chương 169: Thật sự không ép con bé ư?
“Công tử, sao vậy ạ?”
Thấy Tôn Hàn đột nhiên biến sắc mặt, La Thông sợ hết hồn, lo lắng không biết có phải mình đã nói gì lỡ lời chọc giận anh rồi không.
“Kể rõ tất cả những chuyện ông biết về đám cưới của Hoàng Tài cho tôi nghe”, Tôn Hàn nén giận rồi nói.
“Vâng…”
La Thông không dám giấu giếm điều gì, nên biết gì là nói ra hết, sau đó thấp thỏm nhìn Tôn Hàn.
Sau khi nghe xong, tâm trạng của Tôn Hàn trở nên rất tệ, anh gần như có thể chắc chắn người phụ nữ mà Hoàng Tài hơn bốn mươi tuổi sắp lấy làm vợ chính là em gái Từ Hạ của mình.
Lý do chắc là vì một triệu tiền sính lễ cho Từ Tiểu Bân tổ chức đám cưới.
Hổ dữ còn không ăn thịt con.
“Công tử”.
Tôn Hàn định thần lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Ông điều tra rõ chuyện Hoàng Tài tái hôn cho tôi, nhưng không được đánh rắn động cỏ, rõ chưa?”
“Vâng”, La Thông lắp bắp đáp với vẻ sợ hãi.
“Ừm”.
Ánh mắt của Tôn Hàn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sau đó liếc nhìn Ngô Tuyết Phong đã say mềm rồi ngả đầu vào ghế tựa rồi căn dặn: “Tôi đi đây, ông đưa cậu ta về đi”.
“Công tử yên tâm, tôi sẽ sai người đưa thầy Ngô về”.
Tôn Hàn rời khỏi khách sạn, ngoài trời đang đổ cơn mưa phùn lạnh giá.
Vùng Tây Nam đã bắt đầu vào đông, Mục Thành cũng không thoát được.
Vì thế nên đường phố rất thưa thớt người qua lại.
Tôn Hàn rảo bước vô định trên đường, để mặc những hạt mưa rơi xuống mặt, nhưng dù vậy anh cũng không hề thấy lạnh chút nào.
Dù cơn mưa đêm có lạnh đến mấy cũng không lạnh bằng lòng anh lúc này.
‘Anh ơi, em sắp lấy chồng rồi’.
‘Anh ấy… đám cưới diễn ra vào ngày hai mươi tám tháng mười một, chỉ còn năm ngày nữa thôi, đến lúc ấy là anh biết ngay ấy mà’.
‘Anh, em thì có chuyện gì giấu anh chứ? Mà em gái anh sắp cưới rồi đấy, anh không chúc mừng à?’
Nhớ lại những lời nói ấp úng của Từ Hạ khi anh hai em gặp lại lần trước, Tôn Hàn lẩm bẩm: “Sao lại không nói thật với anh? Tại sao không nói cho anh biết là mẹ bắt em lấy Hoàng Tài?”
Tôn Hàn định gọi điện thoại cho Từ Hạ để hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng lại thôi.
Em gái liên tục lẩn tránh trả lời chuyện này, chứng tỏ có nỗi khổ riêng gì đó.
Anh cứ gặng hỏi cũng không có ý nghĩa gì.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Tôn Hàn không rõ mình đã đi đến nơi nào, cũng không để ý là toàn thân đã ướt nhẹp.
Ánh mắt anh dâng lên vẻ lạnh lẽo còn giá rét hơn cả trời đông này, anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Từ Khang Niên.
“Công tử”.
Tôn Hàn nhìn cơn mưa trong màn đêm rồi nói: “Còn năm ngày nữa là em gái tôi kết hôn, hôm ấy, ông hãy chuẩn bị một món quà gửi tới Mục Thành cho tôi”.
“Tôi biết rồi”, Từ Khang Niên ngẩn ra một lúc rồi vui vẻ nhận lời ngay.
Tôn Hàn lạnh lùng hỏi: “Ông vui gì thế?”
“Cô nhà kết hôn nên tôi thấy…”
“Chắc không thành đâu”.
Từ Khang Niên: “…”
Tôn Hàn không giải thích cho Từ Khang Niên mà tắt máy luôn, sau đó lẩm bẩm: “Từ Hạ, anh từng nói sẽ biến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất Mục Thành, anh không nuốt lời đâu”.
“Nhưng anh cũng không thể để bất kỳ ai bắt em làm những việc mà mình không muốn được”.
Dứt lời, bóng lưng của Tôn Hàn đã biến mất trên con phố dài đen tối và lạnh giá.
…
Đến nửa đêm, cơ mưa phùn đã biến thành một trận tuyết nhỏ.
Sáng hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Tuyết bay giữa trời như đang tìm về cội nguồn của mình.
Tuyết rất đẹp, nhưng cũng khiến người ta thấy rất lạnh.
Nếu Tôn Hàn nhớ không nhầm thì từ khi anh đi tù, vùng Tây Nam chưa từng có tuyết.
Cốc cốc!
Tôn Hàn gõ cánh cửa chống trộm của nhà mình.
“Đây, mới sáng ngày ra, ai đấy?”
Từ Tiểu Bân làu bàu ra mở cửa, thấy là Tôn Hàn, cậu ta nghi hoặc hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Tôn Hàn không để ý tới Tiểu Bân mà đẩy vai cậu ta rồi đi vào nhà.
Tiểu Bân ngẩn người, sau đó tức tối quay lại hỏi: “Anh, sáng sớm ngày ra đã có ai chọc tức anh à? Gì mà giận dữ thế?”
Tôn Hàn nhìn Từ Tiểu Bân chừng chừng, khiến cậu ta cảm thấy hồi hộp một cách khó lý giải.
Ánh mắt lạnh băng của Tôn Hàn trông rất đáng sợ.
“Mẹ đâu?”, Tôn Hàn hỏi thẳng.
“Đang ngủ, anh tưởng ai cũng dậy sớm rồi chạy lung tung trong tiết trời lạnh giá giống mình à!”
“Gọi mẹ dậy đi”.
Tiểu Bân đắn đo một lúc, định bụng bảo Tôn Hàn tự gọi, nhà rộng thế này, cậu ta lười không muốn đi.
Nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Tôn Hàn, cậu ta lập tức từ bỏ ý định ấy ngay.
Mười phút sau, Dương Dung đã đi từ trong phòng ra, thấy Tôn Hàn đang ngồi hút thuốc trên sofa, bà ta giận ra mặt nói: “Sáng sớm ngày ra đã đến phát điên gì thế hả? Còn hút thuốc nữa, định làm người khác tắc thở à?”
Tôn Hàn ngẩng đầu lên nhìn qua, sau đó đặt điếu thuốc xuống bàn: “Có gạt tàn mà”.
Từ Tiểu Bân cũng hút thuốc, hơn nữa còn hút trong nhà mà có ai nói gì đâu.
Dương Dung biến sắc mặt, cố nén giận rồi nói: “Thôi nói đi, sáng ra con đến đây làm gì? Đừng nói là không có gì, nhìn cái mặt con cứ như mẹ nợ con tiền không bằng ấy”.
Nhắc đến tiền một cái, Dương Dung bỗng thấy hơi lo, không lẽ Tôn Hàn đã biết chuyện bà ta bán miệng ngọc bội được một triệu hai nên đến đòi tiền?
Không, Tôn Hàn không thể biết chuyện ấy được.
Mà kể có biết thì bà ta nhất quyết không nhận là được.
Dương Dung thầm nghĩ vậy, bà ta không tin Tôn Hàn dám làm gì mình.
“Con nghe Từ Hạ bảo em ấy sắp kết hôn”, Tôn Hàn không nhắc đến chuyện mà Dương Dung đang nghĩ.
Dương Dung chớp mắt nói: “Ừ, ngày hai tám tháng này đây, nhưng làm sao?”
Làm sao?
Nhìn bộ dạng không đếm xỉa đến sĩ diện của mẹ nuôi, Tôn Hàn cảm thấy rất chán ghét, hỏi: “Người mà con bé lấy là một ông già bốn mươi lăm tuổi”.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của hai mẹ con Dương Dung đều trở nên hơi khó coi, dẫu sao đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng tự hào.
“Anh ơi, giờ là thời đại nào rồi, tuổi tác không quan trọng, quan trọng là Hoàng Tài có tiền và có thể cho em gái mình một cuộc sống sung túc! Giờ mà con bé lấy một người vừa không có tiền vừa không tài giỏi thì suốt đời sẽ phải vất vả làm việc nhà, trông con, rồi đi làm kiếm tiền, thế thì khổ lắm!”
“Nó lấy Hoàng Tài tốt mà, lấy chồng một cái là thành phú bà ngay, tiền tiêu không phải nghĩ, đây chẳng phải cuộc sống mà mọi cô gái đều mơ ước ư?”, Từ Tiểu Bân tự cho là đúng giải thích.
Nhưng Tôn Hàn thấy đây là một điều nhục nhã.
“Tôn Hàn, em con nói đúng đấy, đây cũng là lựa chọn của Từ Hạ, làm gì có ai ép nó đâu! À, hay sau này con tới công ti kiến trúc của Hoàng Tài mà làm, dù sao con cũng là anh vợ của nó, nó sẽ không bạc đãi con đâu”.
Dương Dung bồi vào thêm, bà ta thấy Từ Hạ lấy Hoàng Tài chẳng có gì là xấu cả.
“Không ép con bé? Sao con lại nghe đòn là hai người bắt Từ Hạ lấy Hoàng Tài nhỉ”, Tôn Hàn cười châm chọc hỏi.
Bình luận facebook