• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (2 Viewers)

  • Chương 176-180

Chương 176: Thế nào là hùng hồn kiêu ngạo?

Cố Đình không phải là kẻ ngốc. Tuy không nghe được hai chị em vô liêm sỉ kia bàn bạc gì với nhau, nhưng cô ấy có thể nhận ra Từ Phúc Dương chưa từ bỏ ý định với mình, cũng chẳng có ý tốt gì, bèn từ chối vô cùng dứt khoát.

“Thật ngại quá, tôi không dự định về đây làm việc!”

Bị từ chối, sắc mặt của Từ Kim Kiều kém đi hẳn. Bà ta gằn giọng uy hiếp, “Ha ha, không về đây làm việc, vậy cô đến đây làm gì? Cố Đình, tôi biết cô có năng lực, cảm thấy mình đi đến đâu cũng sẽ kiếm cơm được!”

“Nhưng tôi cảnh cáo cô, thế giới này thuộc về những kẻ có quyền! Ở thành phố Nghi này, không ai có quyền có thế hơn nhà họ Từ chúng tôi!”

“Nói cho cô hay, nếu cô không ngoan ngoãn, ép chết cô chỉ là chuyện nhỏ!”

Ánh mắt của Cố Đình tối lại, biết những điều Từ Kim Kiều nói đều là sự thật.

Quyền lực của nhà họ Từ ở thành phố Nghi có thể sánh ngang trời!

“Ép chết ai?”, đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Không ngờ trong công ty còn có người dám chống đối Từ Kim Kiều?

Ai nấy đều sửng sốt nhìn qua.

Nhìn thấy người lên tiếng lại là… Nghiêm Tống!

Từ Kim Kiều nhìn thấy Nghiêm Tống cũng chỉ lạnh lùng cười, không quan tâm đến tình nghĩa vợ chồng gì nữa.

“Nghiêm Tống, hôm nay ông lên cơn điên à? Tôi còn chưa đi làm đẹp thì đã bị ông gọi đến công ty. Nếu không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì hôm nay tôi cho ông ngủ trên sân thượng đấy!!”

Từ Kim Kiều không hề đùa giỡn. Dám quấy rầy bà ta đi làm đẹp chính là tội chết!

Bây giờ đang là mùa đông, nếu thực sự phải ngủ một đêm ở sân thượng thì có khả năng sẽ chết cóng mất.

Thấy người lên tiếng là Nghiêm Tống, tất cả nhân viên đều chán nản.

Còn tưởng là ai dám ra mặt cho Cố Đình!

Nếu như người đó là ông chủ Nghiêm Tống thì chẳng ra mặt nổi đâu.

Cả công ty này, ai mà không biết Nghiêm Tống bị Từ Kim Kiều áp chế. Chỉ cần Từ Kim Kiều nổi giận, Nghiêm Tống buộc phải nghe theo.

Như bây giờ vậy, chắc hẳn ông chủ của họ lại phải cúi đầu thôi.

Nhân viên công ty không trách Nghiêm Tống sợ vợ, Từ Kim Kiều là con gái nhà họ Từ, không thể xúc phạm đâu!

Nhưng lần này, thái độ của Nghiêm Tống hoàn toàn khác hẳn, đôi mắt còn nhìn thẳng vào Từ Kim Kiều, không hề tránh né.

Trong ánh mắt ấy cũng không còn tình cảm vợ chồng nữa.

Ông ta lạnh lùng và trịnh trọng nói, “Là tôi mời cô Cố Đình đến công ty. Về việc gọi hai người đến tham dự cuộc họp, đương nhiên cũng có lý do chính đáng”.

“Thưa cô Cố Đình, cậu Tôn đang chờ cô trong phòng họp”.

Nghiêm Tống không hề khách sáo với Từ Kim Kiều, nhưng lại cực kỳ lễ độ với Cố Đình, tựa như đang tiếp đãi một vị khách quý vậy.

Cả đại sảnh công ty lập tức xôn xao.

Đã bao giờ thấy ông chủ tỏ thái độ cứng rắn như vậy với Từ Kim Kiều chưa?

Xưa nay chưa từng thấy!

Cậu, cậu Tôn?

Chẳng lẽ là anh Tôn Hàn của cô ấy à?

Cố Đình ngẩn người, vô thức đi theo Nghiêm Tống vào phòng họp.

Có phải hay không, chỉ cần gặp là biết.

Nghiêm Tống dẫn Cố Đình vào phòng họp trước, để hai chị em Từ Kim Kiều ở sảnh cho nhân viên hướng dẫn.

“Chị ạ, xem ra Nghiêm Tống có chuẩn bị trước khi đến đây đấy ạ!”, Từ Phúc Dương không bình tĩnh được nữa, cảm thấy hơi bất an.

“Chắc là cảm thấy mình tìm được chỗ dựa tốt thôi chứ gì? Nghĩ rằng loại người nào cũng có thể đấu với nhà họ Từ chúng ta à! Đi thôi, theo chị vào gặp ‘cậu Tôn’ gì đó, chị muốn xem xem chỗ dựa của Nghiêm Tống lợi hại đến mức nào!”

“Vâng, vâng!”

Két!

Sau khi đẩy cửa phòng họp ra, người đầu tiên mà Cố Đình nhìn thấy là Tôn Hàn đang ngồi đan tay gác cằm ở ghế tổng giám đốc. Cô ấy vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.

“Anh, anh Tôn Hàn!”

“Ngồi bên cạnh anh đi, xem kịch hay”, Tôn Hàn dịu dàng cười nói.

“Vâng ạ!”

Đúng lúc này, một tiếng ‘ầm’ vang lên, cánh cửa phòng họp lại bị đẩy mạnh ra.

Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương hùng hổ bước vào.

Thấy chị em họ, mười mấy vị quản lý cấp cao đều vô thức rụt cổ lại vì nể sợ như mọi khi.

“Tôi còn đang thắc mắc rốt cuộc Nghiêm Tống tìm được ai mà lại dám trái ý chúng tôi, thì ra là một cậu đẹp trai à. Tôi nhớ ra rồi, hôm Cố Đình đi phỏng vấn, cậu cũng có mặt ở đó đúng chứ?”

“Xem ra cậu đến đây để lấy lại thể diện cho Cố Đình nhỉ. Tôi nói nghe này, thanh niên các cậu có biết thế nào là trời cao đất dày không? Cậu nghĩ công ty quảng cáo Long Thần là nơi cậu có thể ngang nhiên bước vào à? Có tin tôi đập gãy chân cậu rồi tống ra ngoài không?!”

Bước vào phòng, Từ Phúc Dương vừa nhìn thấy Tôn Hàn đã không tiếc lời châm chọc.

Nghe tới cụm từ ‘đập gãy chân’, Cố Đình vô thức giật thót trong lòng.

Tôn Hàn chỉ lãnh đạm nhìn sang, gật đầu tựa như đang nghĩ ngợi điều gì đó, “Đập gãy chân là một ý kiến hay, rất thích hợp để áp dụng cho ông”.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Tôn Hàn, Cố Đình là đứa em gái đã khôn lớn cùng tôi. Hôm nay tôi đến đây để giúp nó trút giận, ông cũng có thể hiểu là, đến đây gây chuyện!”

Ớ!

Cả phòng họp đều ngỡ ngàng.

Không ngờ lại dám nói thẳng là đến đây gây chuyện!

Thế này thì quá ngông cuồng rồi.

Sắc mặt Từ Kim Kiều thoáng thay đổi. Có lẽ thanh niên này chính là cậu Tôn mà Nghiêm Tống tìm đến.

Nhưng không ngờ đối phương đến đây vì trút giận cho Cố Đình.

“Xin hỏi cậu đến từ gia tộc nào?”

Từ Kim Kiều thông minh hơn Từ Phúc Dương rất nhiều. Bà ta thấy đối phương dám cả gan tìm đến tận cửa thì chắc chắn cũng có chút năng lực, bèn thăm dò trước.

“Chẳng phải thuộc gia tộc nào cả, tôi chỉ là người lớn lên ở Kim Diệp Viên mà thôi”.

Kim Diệp Viên là một khu nhà cũ xưa khá nổi tiếng ở Mục Thành.

Những người ngồi đây đều biết cả.

Nghĩ cũng đúng, các vị quản lý cấp cao đều biết Cố Đình là cô gái đến từ khu nhà cũ Kim Diệp Viên. Nếu Tôn Hàn đã bảo Cố Đình là cô em gái khôn lớn cùng anh, vậy anh nói mình lớn lên ở Kim Diệp Viên cũng không có gì lạ.

Không chờ hai chị em Từ Kim Kiều phản ứng lại, Tôn Hàn đã nói tiếp, “Nếu tất cả đã đến đông đủ, vậy thì họp thôi”.

“Buổi họp này do em trai tôi chủ trì, vị trí của cậu cũng là của nó. Cậu có tư cách gì ngồi vào đó? Cút ra!”

Biết Tôn Hàn chỉ là người sống ở một khu nhà nghèo, Từ Kim Kiều không khách sáo nữa, bèn hung hãn quát lớn.

“Theo tôi được biết, tổng giám đốc Nghiêm mới là ông chủ của quảng cáo Long Thần. Ghế mà tôi đang ngồi cũng là của ông ấy. Tôi ngồi đây, ông ấy còn chưa có ý kiến, bà có tư cách gì mà ý kiến chứ?”, Tôn Hàn nheo mắt hỏi.

Nghiêm Tống cũng tiếp lời, “Cậu Tôn nói phải. Buổi họp hôm nay sẽ do cậu Tôn chủ trì thay tôi. Cậu ấy có tư cách ngồi vào vị trí này!!”

Từ Kim Kiều bật cười khinh miệt, giọng chế nhạo, “Nghiêm Tống, ông mất trí rồi sao? Đừng nói là ông tin thằng nhóc này có thể ra mặt giúp ông đấy nhé?”

“Tôi tin!”

Thật ra Nghiêm Tống không tin Tôn Hàn, nhưng ông ta tin La Thông!

“Chị, hay là chúng ta gọi bảo vệ đi!”, Từ Phúc Dương thử đưa ra đề nghị.

Từ Kim Kiều khoát tay, “Không cần. Chị cũng muốn xem thử, một thằng oắt con lớn lên ở Kim Diệp Viên thì làm được trò gì!”

Dứt lời, Từ Kim Kiều đã tìm chỗ ngồi xuống, đặt chiếc túi sang trọng lên bàn, rồi châm một điếu thuốc.

Bà ta cười mỉa, “Cậu Tôn, có thể bắt đầu cuộc họp rồi”

Lúc này, Cố Đình đang ngồi cạnh Tôn Hàn, còn Nghiêm Tống kính cẩn đứng sau anh.

Mọi ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn vào Tôn Hàn.

Tôn Hàn ôn tồn cất lời, “Nội dung cuộc họp hôm nay rất đơn giản. Sa thải Từ Phúc Dương, và thu hồi toàn bộ cổ phần ở quảng cáo Long Thần của bà, Từ Kim Kiều!”

“Nếu Nghiêm Tống muốn ly hôn với bà, thật ngại quá, bà không được nhận bất kỳ tài sản chung nào”.

Những lời nói vô cùng hùng hồn, kiêu ngạo!
Chương 177: Bà cứ việc gọi người đến đây, tôi tiếp hết

Thế nào là hùng hồn kiêu ngạo?

Chính là thế này đây!

Những lời của Tôn Hàn hoàn toàn không có ý cho phép thương lượng, như thể tôi chỉ thông báo cho bà biết thôi, bà chấp hành là được.

Không một ai giữ bình tĩnh được nữa.

Đặc biệt là Cố Đình, cô ấy không ngờ người anh Tôn Hàn lúc nào cũng hoà nhã lại có mặt tính cách bá đạo này.

Khiến cô ấy có ảo giác người anh Tôn Hàn của mình đã biến thành người khác vậy.

Từ Kim Kiều sững ra mất một lúc, vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám, “Cậu biết cậu đang nói gì không?”

“Chẳng lẽ khả năng diễn đạt của tôi có vấn đề khiến hai chị em bà không hiểu ý tôi à?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi lại, ánh mắt lạnh đi.

Hiểu thì hiểu đấy, nhưng không tin.

Từ Kim Kiều không tin, Từ Phúc Dương cũng không tin lại có kẻ dám ngông cuồng ở trước mặt chị em họ như vậy!

Rốt cuộc là đối phương thực sự có bản lĩnh, hay chỉ vì là kẻ vô tri nên không biết sợ?

“Cậu có biết tôi họ Từ hay không?”

“Họ Từ của Từ Định Phương, yên tâm, tôi từng nghe tên rồi! Tuy bà là người nhà họ Từ, nhưng liệu có với đến được Từ Định Phương không?”

“Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, tôi chỉ biết nói theo luật thôi. Bà nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty quảng cáo Long Thần. Nhưng khoản tiền Nghiêm Tống kiếm được mà bà đã phung phí mấy năm qua có lẽ đã vượt xa số cổ phần này. Tôi lấy lại cổ phần cho Nghiêm Tống, cũng không quá đáng!”

Tôn Hàn vẫn trả lời một cách nhẹ nhàng và súc tích.

Nhưng trong lòng của những người đang ngồi ở đây đều dậy sóng.

Từ Định Phương đấy!

Đó là nhân vật quyền thế bậc nhất của thành phố Nghi.

Hai chị em Từ Kim Kiều dám tự cao tự đại như vậy cũng vì được thơm lây quan hệ của nhà họ Từ, vì bọn họ thuộc nhánh phụ của nhà họ Từ.

Nhưng tên Tôn Hàn mà Nghiêm Tống mời đến này lại nhắc đến Từ Định Phương với giọng điệu như đang gọi anh A chị B vậy, bình thản vô cùng.

Từ Kim Kiều bắt đầu lo lắng, đôi mắt vẫn u ám nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn. Bà ta không dám chắc chắn Tôn Hàn thực sự có bản lĩnh ấy, hay chỉ đang phô trương thanh thế.

Nhưng một khi trao trả cổ phần, Từ Kim Kiều sẽ không còn gì nữa.

Trở về nhà họ Từ làm việc, thói đời nóng lạnh, là chuyện không thể nào.

Vì vậy, bà ta không thể để vụt mất Long Thần!

Không chỉ cổ phần, mà là toàn bộ công ty quảng cáo Long Thần!

“Chị, xem ra Nghiêm Tống muốn tìm người ngoài đến ức hiếp người nhà họ Từ chúng ta. Em nghĩ chúng ta không cần khách sáo nữa, cứ nhờ bác cả ra mặt cho chúng ta đi!!”, Từ Phúc Dương nghĩ tên Tôn Hàn này không đơn giản, bèn cất tiếng nói.

Bác cả của họ chính là Từ Định Phương quyền thế của thành phố Nghi.

Tất nhiên, phô trương thanh thế là chính thôi. Theo Tôn Hàn suy đoán, hai chị em Từ Kim Kiều hoàn toàn không có khả năng nhờ vả Từ Định Phương.

Nhà họ Từ có đầy nhánh, con cháu ở nhánh phụ nhiều vô kể, Từ Định Phương không quản lý hết.

“Đừng khách sáo. Tôi sẽ đi dùng cơm với em tôi vào lúc mười hai giờ. Hai người vẫn còn một tiếng rưỡi nữa, khá lâu đấy”.

“Bây giờ hai ông bà có thể vận dụng mọi mối quan hệ của mình, tôi sẽ tiếp từng người một”.

Tôn Hàn rút một điếu thuốc từ trong túi ra, Nghiêm Tống bèn nhanh nhảu châm lửa cho anh.

Hôm nay Nghiêm Tống mà không lật đổ Từ Kim Kiều thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Thế nên hiện giờ, Nghiêm Tống là người sốt sắng hơn bất kỳ ai!

“Cậu Tôn, rốt cuộc cậu là ai?!”

Từ Kim Kiều hít một hơi thật sâu. Bà ta phóng túng là thật, có quyền có thế cũng là thật, nhưng không phải kẻ ngốc!

Đã đến nước này rồi, nếu bà ta còn nghĩ Tôn Hàn chỉ là người bình thường thì đúng là không có đầu óc.

“Để bà tìm thì bà lại không tìm. Thế thì tôi tìm nhé? Nghiêm túc mà nói thì tuy tôi lớn lên ở Mục Thành, nhưng lại không quen nhiều người ở đây. Tôi chỉ quen La Thông thôi. Nhưng rõ ràng, La Thông mà đấu được với bà thì không cần tôi ra mặt nữa”.

Tôn Hàn chỉ nói một câu như thế thôi nhưng đã làm tất cả đều xôn xao.

Anh nói mình ra mặt giúp Nghiêm Tống là vì La Thông của bất động sản Kinh Khoa - người giàu nhất Mục Thành!

Trời ạ!

Người giàu nhất Mục Thành còn phải nhờ Tôn Hàn ra mặt.

Rốt cuộc vị này ghê gớm đến mức nào?

Chẳng trách ông chủ của họ lại mời vị này giúp đỡ.

Đúng là chỉ có mãnh long mới dám qua sông.

Không có chút bản lĩnh này, làm sao dám áp chế người khác chứ?

Tất cả quản lý cấp cao trong phòng họp đều cảm thấy hả giận.

Họ chỉ lo Tôn Hàn sẽ “đứt dây” giữa đường.

“Hừ, để tôi xem cậu có thể tìm được ai? Dù sao tôi cũng nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của quảng cáo Long Thần, không ai lấy đi được!”

Từ Kim Kiều không chắc Tôn Hàn có bối cảnh và năng lực ra sao. Bà ta cũng là một cô con gái nhánh phụ thuộc hàng râu ria của nhà họ Từ.

Nếu nói bà ta không có tiếng nói gì ở nhà họ Từ, thì đúng là trò cười.

Một nhân vật nhỏ thì bà ta đối phó được, nhưng rõ ràng khó lòng đấu lại người này.

Vậy thì chơi trò mặt dày thôi.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng mặc kệ bà ta đã động đến bao nhiêu tiền của quảng cáo Long Thần, nhưng năm xưa khi ép Nghiêm Tống lấy mình, bà ta quả thật đã rót vốn năm triệu vào công ty để lấy năm mươi mốt phần trăm cổ phần, đây là sự thật!

Dù có là ai đến thì cũng vô ích thôi!

Tôn Hàn nở một nụ cười vô hại, lấy điện thoại ra rồi chậm rãi nhấn gọi.

“Giúp tôi tìm Từ Định Phương của thành phố Nghi, bảo ông ta trong vòng mười phút nữa phải chủ động gọi cho tôi”.

“Quá mười phút, tôi sẽ huỷ diệt cả nhà họ Từ của ông ta!”

Rồi anh thẳng thừng cúp máy.

Nhân vật quyền lực của thành phố Nghi, trong mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười.

Cả phòng họp lập tức im phăng phắc.

Vị này vừa nói gì vậy?

Sẽ huỷ diệt cả nhà họ Từ?

Anh có biết nhà họ Từ có quyền lực lớn đến mức nào không vậy?!

Từ Phúc Dương không hề tin, lớn giọng quát, “Tôn Hàn, cậu có ba hoa thì cũng nên tìm hiểu về thế lực của nhà họ Từ. Nhà họ Từ có quyền lực tuyệt đối ở thành phố Nghi này! Huỷ diệt cả nhà họ Từ, cậu không có cửa!!”

“Bác cả của tôi mà nghe được những lời này thì cậu chết chắc”.

“Mười phút còn chưa đợi xong mà đã nóng nảy đưa ra kết luận, ông đúng là sống vô dụng suốt mấy năm qua”, Tôn Hàn bật cười chế giễu.

“Cậu…”

“Chờ đi!”

Từ Kim Kiều níu lấy Từ Phúc Dương, sắc mặt tái đi.

Bà ta, bắt đầu tin rồi.

Vài phút trôi qua chậm vô cùng, ai nấy đều như ngồi trên đống lửa.

Ba phút.

Năm phút.

Tám phút.

Reng reng reng!

Điện thoại Tôn Hàn trên bàn họp bỗng reo lên. Anh bắt máy, mở loa ngoài.

“A lô, tôi là Tôn Hàn!”

“Xin, xin chào, tôi là Từ Định Phương”.

Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương lập tức nhìn nhau, đúng là giọng nói này rồi.

Vấn đề là giọng bác cả của họ, lại rất… kính sợ!

“Tôi cũng không có gì để nói với ông. Nhưng người cháu tên Từ Phúc Dương của ông lại đang nghi ngờ khả năng huỷ diệt cả nhà họ Từ của tôi. Hay là, ông giải thích với ông ta nhé?”, Tôn Hàn cười đùa.

Ngay lập tức, giọng nói giận dữ vang lên từ đầu dây bên kia, “Cậu Tôn, phiền cậu đưa máy cho thằng cháu vô dụng của tôi ạ!!”

“Bác, bác cả!”

Giọng nói của Từ Định Phương lạnh như băng, “Đừng gọi bừa. Tôi ghét nhất là đám khốn nạn có chút quan hệ thân thích với nhà họ Từ, mà lại dùng danh nghĩa của nhà họ Từ chúng tôi để gây chuyện thị phi!”

“Hôm nay các người mà không làm cậu Tôn hài lòng thì tự chọn huyệt mộ cho mình đi!”

Chỉ trong tích tắc, hai chị em Từ Kim Kiều như vừa rơi vào hầm băng lạnh lẽo!
Chương 178: Em là Cố Đình, là em gái của anh

Điện thoại bị cúp.

Hai chị em Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương tràn đầy sự sợ hãi trên khuôn mặt. Ánh mắt họ nhìn Tôn Hàn toàn là sự khiếp sợ từ tận đáy lòng.

Người này có thể khiến bác cả Từ Định Phương của họ vô cùng kiêng dè.

Mà vừa nãy họ còn liên tục gào thét, huơ chân múa tay trước mặt người ta.

Họ đúng là những con hề không biết điều, không ngừng nhảy nhót trước mặt người ta.

Chết thật rồi!

"Cậu, cậu Tôn, chúng, chúng tôi... Chúng tôi không biết thân phận cao quý của cậu nên vừa nãy có điều không phải, mong cậu hãy tha thứ cho chúng tôi!". Từ Kim Kiều đứng lên, lắp bắp cầu xin.

"Phải phải, cậu Tôn à, người không biết thì không có tội, một nhân vật tầm cỡ như cậu chắc sẽ không tính toán với những kẻ thấp cổ bé họng như chúng tôi đâu đúng không?", vẻ mặt Từ Phúc Dương rất gian xảo.

Người khác nhìn thấy tình cảnh bây giờ của hai chị em này thì cảm thấy rất khôi hài, và cũng thấy hả giận.

Họ nghĩ đến sự hống hách ngang ngược trước đó của hai người họ, khi so sánh với bộ dáng sợ hãi và nịnh nọt như bây giờ thì vô cùng buồn cười.

Mọi người trong phòng họp đều nhìn hai chị em này bằng ánh mắt như đang nói: 'Các người cũng có ngày hôm nay!'

Tôn Hàn nở một nụ cười lạnh nhạt, anh thốt lên từng chữ: "Tôi giới thiệu cho mọi người biết cô gái bên cạnh tôi một lần nữa. Cô ấy tên là Cố Đình, là cô em gái lớn lên cùng tôi từ bé".

Bốp!

Nghe thấy câu này, Từ Kim Kiều liền tát một cái thật mạnh lên mặt Từ Phúc Dương. Chuyện này xảy ra chính là do Từ Phúc Dương không thể kiềm chế nổi thú tính của mình.

"Cậu Tôn, đều là do tên háo sắc Từ Phúc Dương đã mạo phạm cô Cố, nếu cậu muốn xử lý thì xử lý nó là được, không, không liên quan đến tôi!"

Chủ nhân nhà họ Từ, cũng chính là bác cả của bà ta đã nói rõ, phải khiến cậu Tôn hài lòng mới thoát được kiếp nạn này.

Nếu không thì rất có thể bà ta sẽ phải mất mạng.

Tình cảnh bây giờ có liên quan đến sự sống còn của bà ta.

Đã đến lúc này rồi, Từ Kim Kiều không còn quan tâm đến Từ Phúc Dương được nữa mà chỉ lo nghĩ cách cứu chính mình. Thế nên bà ta chẳng thèm màng đến tình chị em mà đã bán đứng Từ Phúc Dương ngay.

"Chị...Từ Kim Kiều, chị thì có gì hay ho chứ, chị chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi, còn mặt dày mà nói tôi à! Chị...chị còn qua cầu rút ván nữa!!". Từ Phúc Dương cũng tức điên lên, không ngừng chửi bới Từ Kim Kiều.

"Được thôi, cái đồ khốn kiếp, nếu như không có người chị này thì cậu làm gì có ngày hôm nay, cậu..."

Bốp bốp bốp!

Từ Phúc Dương đột nhiên giơ tay tát Từ Kim Kiều, chửi ầm lên: "Bình thường tôi đều nghe theo chị, bây giờ chị còn định lôi ông đây ra chết thay! Ông đây chịu đựng chị quá đủ rồi..."

"Cậu là ông ai hả?!!"

"Ông chị đấy!"

Hai chị em liền lao vào đánh nhau. Từ Kim Kiều tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vô cùng chanh chua, sức chiến đấu rất mạnh mẽ. Bà ta biết không đánh lại Từ Phúc Dương nên liền lấy túi da đập vào dưới háng Từ Phúc Dương khiến ông ta kêu la oai oái.

Ông ta liền túm lấy tóc Từ Kim Kiều, nện liên tục lên mặt bà ta.

Chỉ mới có một lúc mà mặt mũi Từ Kim Kiều đã bầm dập, cằm bị đánh lệch.

Tất cả lãnh đạo trong phòng họp đều vô cùng kinh ngạc.

Họ không thể ngờ được mọi chuyện sẽ đến mức này.

Nhưng cậu Tôn có thế lực sâu không lường được vẫn chưa lên tiếng, thế nên bọn họ cũng không nói gì, xem kịch hay là được.

"Được rồi, mọi chuyện cũng đã xong, tôi đi đây. Ông muốn đặt ra điều kiện gì với Từ Kim Kiều cũng được, ly hôn cũng được, bà ta không dám không đáp ứng, ông muốn làm sao thì làm".

Tôn Hàn thấy rất nhạt nhẽo, liền chuẩn bị đi.

Nghiêm Tống được nở mày nở mặt nên vô cùng cảm kích Tôn Hàn: "Cậu Tôn, thực sự vô cùng cảm ơn cậu!"

"Không cần nói nhiều. Cố Đình, chúng ta đi thôi", Tôn Hàn liền đứng dậy.

"Đợi đã!"

"Cô Cố Đình, tôi lấy danh nghĩa của chủ tịch công ty Long Thần, xin trân trọng mời cô trở thành Tổng giám đốc của công ty chúng tôi, mong cô hãy đồng ý!", đột nhiên Nghiêm Tống nói rất trang trọng.

Công ty quảng cáo Long Thần không lớn lắm, vị trí Tổng giám đốc và chủ tịch đều do ông ta đảm nhận.

Lúc này ông ta định để Cố Đình nhậm chức Tổng giám đốc.

Mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ, ngay cả Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương đang đánh nhau cũng nhìn qua.

Không ai cảm thấy không ổn, ai bảo Cố Đình có một anh trai bản lĩnh đến thế chứ.

Từ Định Phương của nhà họ Từ, người có quyền uy tuyệt đối tại thành phố Nghi cũng phải khom lưng uốn mình trước cậu Tôn. Có một người anh như vậy, Cố Đình muốn gì mà không được?

"Tôi, tôi..."

Thấy Tôn Hàn đã lấy lại thể diện cho mình, Cố Đình cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Từng cảnh tượng trước đó hiện ra trong đầu, cô ấy cảm thấy cảnh tượng trước mắt chỉ có thể diễn ra trong giấc mộng.

Mà bây giờ ông chủ lại mời cô ấy ra làm Tổng giám đốc của công ty!

Với chức vụ này thì một năm chắc có thể kiếm được một triệu tệ mất?!

Sau khi ngơ ngác, Cố Đình liền thấy rục rịch trong lòng.

Nhưng cô ấy vẫn chưa bị vị trí này làm lu mờ lý trí, cô ấy nhìn Tôn Hàn.

Thể diện đã bị mất sạch ở công ty quảng cáo Long Thần của cô ấy là nhờ Tôn Hàn đã lấy lại cho, vậy thì có làm Tổng giám đốc hay không cũng phải do Tôn Hàn quyết định.

"Không cần. Tôi có sắp xếp khác cho cô ấy".

Nghiêm Tống thấy rất đáng tiếc vì cậu Tôn đã từ chối lời đề nghị của ông ta không hề do dự.

Nghiêm Tống định cho Cố Đình làm Tổng giám đốc một là vì cảm ơn, hai là ông ta có chút tính toán riêng.

Chỉ cần Cố Đình ở công ty của ông ta thì công ty sẽ luôn có mối liên hệ với Tôn Hàn. Giới làm ăn vô cùng bấp bênh, bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra. Nếu như công ty quảng cáo Long Thần có một người bảo vệ mạnh mẽ đến vậy thì con đường sau này sẽ chẳng còn khó khăn gì nữa.

Tiếc là cậu Tôn hoàn toàn chẳng coi công ty quảng cáo Long Thần của ông ta ra gì.

"Là do tôi suy nghĩ không chu đáo, mong cậu Tôn đừng trách".

"Ừ".

Tôn Hàn khẽ gật đầu, sau đó đưa Cố Đình rời đi.

Những chuyện khác trong nội bộ công ty quảng cáo Long Thần đã không còn liên quan đến anh.

Sau khi rời khỏi công ty quảng cáo Long Thần, Cố Đình ngồi lên chiếc Mercedes S-Class của Tôn Hàn, Tôn Hàn cũng không giải thích gì mà lái xe đi luôn.

Cô ấy thấp giọng hỏi anh: "Anh Hàn, chúng ta đi đâu thế?"

Tôn Hàn cười nói: "Tới nhà em".

"Tới nhà em á, để làm gì vậy?"

Cố Đình nghe thấy thế liền dấy lên hy vọng, đừng nói là...

Nhưng tia hy vọng này nhanh chóng biến mất bởi lời giải thích của Tôn Hàn, cô ấy đã nghĩ quá nhiều. Nhưng chỉ thế thôi cũng đã khiến cô ấy vui vẻ.

"Tới xem vết thương của chú Cố thế nào để anh còn liên hệ với giáo sư khoa Chấn thương chỉnh hình làm phẫu thuật cho chú ấy".

Cố Đình cảm thấy thế thì làm phiền Tôn Hàn quá, nhưng cô ấy không thốt nổi nên lời. Vì tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là bố có thể đứng lên.

Mà tâm nguyện này có lẽ sẽ được thực hiện khi có sự giúp đỡ của Tôn Hàn.

"Anh Hàn, anh, vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?", Cố Đình vô cùng cảm kích anh.

Hai bố con họ sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay, cô ấy đã phải chịu biết bao nhiêu tủi hờn, nếm trải sự bạc bẽo của thói đời.

Cô ấy chưa từng nghĩ, có một ngày cô ấy được nhận sự quan tâm ấm áp đến vậy.

Tôn Hàn liếc mắt nhìn cô ấy, mỉm cười: "Em quên là anh đã nói gì ở công ty quảng cáo Long Thần sao? Em là Cố Đình, là em gái của anh!"

"Anh không tốt với em gái mình thì tốt với ai?"
Chương 179: Làm khó

Chỉ là...em gái thôi sao?

Đây không phải đáp án mà Cố Đình mong muốn.

Vào khoảnh khắc mà chị em Từ Kim Kiều biến sắc, Tôn Hàn trong mắt cô ấy hệt như một vị anh hùng đạp mây ngũ sắc đến giải cứu cô ấy vậy.

Cô ấy đột nhiên tự cười giễu trong lòng, hóa ra cũng chỉ là em gái.

"Vâng, em là em gái ngoan của anh Hàn".

Cố Đình biết rằng Tôn Hàn cố ý nhấn mạnh, nếu như cứ cố bám lấy thì khoảng cách giữa cô ấy và Tôn Hàn sẽ chỉ càng lúc càng xa.

Cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Làm em gái thì có gì không tốt chứ, ít nhất thì anh Tôn Hàn vẫn còn nhớ đến cô em gái là cô ấy.

Tôn Hàn mỉm cười lái xe. Cố Đình hiểu được ý của anh thì không còn gì tốt hơn.

Nếu như Liễu Y Y không xuất hiện thì có lẽ anh có thể chấp nhận Cố Đình, nhưng trên đời này không có nếu như.

Họ về đến tiểu khu cũ Kim Diệp Viên.

Lần này Tôn Hàn không về nhà mà cùng Cố Đình đi thẳng đến nhà cô ấy.

Nhà Cố Đình không lớn lắm, những mảng tường đã ố vàng, cũ nát. Đồ dùng trong nhà rất đơn giản, trừ một cái ti vi màn hình tinh thể lỏng mới toanh có vẻ đắt ra thì chẳng có đồ vật gì có giá trị mấy cả.

Nhưng căn nhà này đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác rất sạch sẽ, không giống như trong nhà có bệnh nhân.

"Con về sớm thế!"

Cố Hải Hà ngồi trên xe lăn đẩy xe ra khỏi phòng. Sau khi nhìn thấy Tôn Hàn ông ấy hơi kinh ngạc, bởi con gái ông ấy đem một người đàn ông về nhà.

Bạn trai sao?

Ý nghĩ này liền lóe lên rồi biến mất ngay trong đầu Cố Hải Hà.

Nếu như Cố Đình có bạn trai thì sẽ không giấu ông ấy.

"Là, là Tôn Hàn sao?"

Khuôn mặt này đây quen thuộc, trừ việc bớt đi sự non nớt thì chính là khuôn mặt Tôn Hàn của ngày xưa.

"Chú Cố, đã lâu không gặp!"

"Đúng là đã rất nhiều năm không gặp rồi, cháu đã trưởng thành rồi. Nhưng chú Cố đã không còn đứng lên được nữa rồi. Tôn Hàn, cháu ngồi đi!"

Cố Hải Hà khổ sở nói, sau đó mời Tôn Hàn ngồi xuống.

Nếu như Tôn Hàn đã chứng kiến Cố Đình lớn lên, vậy thì có thể nói ông ấy đã chứng kiến Tôn Hàn lớn lên.

Thực ra Cố Hải Hà luôn thấy Tôn Hàn rất tốt. Ngày xưa Cố Đình luôn bám theo Tôn Hàn, ông ấy vẫn nghĩ rằng nếu Cố Đình kết hôn với Tôn Hàn thì cũng rất tốt.

Nhưng tiếc là nghe nói Tôn Hàn kết hôn, sau đó lại phạm tội nặng.

Vừa nghe thấy chuyện này, Cố Hải Hà còn thấy tiếc cho Tôn Hàn. Ông ấy không hiểu một đứa trẻ tốt như vậy tại sao lại làm ra cái chuyện bẩn thỉu khiến cả đời này cũng không ngóc đầu lên được như vậy chứ?

Tiếc nuối là một chuyện, nhưng sau khi biết Tôn Hàn trở về, cả nhà Dương Dung bày tỏ ý muốn tác hợp Cố Đình với Tôn Hàn, Cố Hải Hà vô cùng phản đối.

Nguyên nhân chỉ có một, đó là Tôn Hàn không xứng với Cố Đình nhà ông ấy.

Tuy Cố Hải Hà vẫn rất khách sáo với Tôn Hàn, nhưng nét mặt ông ấy lại không được tự nhiên lắm, không hề có sự vui mừng khi nhìn thấy người cháu đã không gặp nhiều năm.

"Con đi pha trà!"

Tâm trạng Cố Đình không được tốt lắm, liền chủ động đi pha trà.

Ngồi trên cái ghế gỗ kiểu cũ, nói thật thì Tôn Hàn thấy hơi đau mông, nhưng cũng không tiện nói ra.

"Chú Cố, chú có thể cho cháu xem ảnh chụp CT của chú được không?". Tôn Hàn cũng không biết nên trò chuyện như thế nào, đành nói thẳng.

"Cháu xem cái đó làm gì?". Cố Hải Hà đưa cho Tôn Hàn một điếu thuốc, loại mấy tệ một bao.

Thực ra lương của Cố Đình khá nhiều, hai bố con cũng không cần phải sống tiết kiệm đến vậy. Nhưng Cố Đình muốn góp tiền để Cố Hải Hà làm phẫu thuật thế nên chi tiêu rất tiết kiệm.

"Cháu có một người bạn là bác sĩ của bệnh viện số một của tỉnh Tây, nếu như tình trạng của chú Cố có thể phẫu thuật thì cháu có thể bảo người đó sắp xếp", Tôn Hàn bịa chuyện.

Nếu như anh nói mình biết về Y thuật thì có lẽ người ta sẽ không tin, thế nên anh không nói ra, hơn nữa điều này cũng không quan trọng.

Nếu như tính ra thì Tôn Hàn cũng không có bằng bác sĩ, không được coi là bác sĩ. Tất nhiên thì Tôn Hàn không hề khiêm tốn trong lĩnh vực Trung Y, trong nước anh có thể gọi là có bản lĩnh hàng đầu trong lĩnh vực này.

"Tiểu Đình, con lấy phim chụp CT của bố tới đây".

Cố Hải Hà bảo với Cố Đình vừa mang trà tới. Khi nhìn Cố Đình đi vào phòng, ông ấy mới cẩn thận nói: "Tôn Hàn, cháu đừng lừa chú, với bệnh tình của chú chắc phải tiêu rất nhiều tiền đúng không?"

Cố Hải Hà có thể nói không hề khách sáo rằng, Cố Đình là đứa con gái hiếu thảo nhất thế giới này. Nếu là con gái nhà khác thì sao có thể chịu mệt nhọc mà chăm sóc người bố bị tàn tật suốt bao nhiêu năm, còn tiết kiệm một khoản tiền lớn để làm phẫu thuật.

Nhưng vấn đề nằm ở đó, Cố Hải Hà không thể ngăn cản Cố Đình chăm sóc mình, cũng biết rằng không có Cố Đình thì ông ấy không thể tự chăm lo cho mình.

Nhưng ông ấy không muốn con gái vì ông ấy mà phải gánh một đống nợ trên vai.

"Chú không cần lo lắng về vấn đề tiền, cháu có thể xử lý được", Tôn Hàn nói thật.

"Cháu xử lý sao? Cháu có tiền không?"

"Cháu có".

Nếu nói chỉ phải trả mấy trăm nghìn tệ, hoặc nói là anh có quan hệ với bệnh viện nên không phải trả tiền thì Cố Hải Hà sẽ không tin, ông ấy không phải đồ ngốc.

Tôn Hàn không định giấu, anh định trả tiền thì anh sẽ nói thẳng.

Nhưng Cố Hải Hà lại không vui. Ông ấy nhìn bóng dáng con gái đang tìm CT trong phòng, liền biết chắc rằng Tôn Hàn đang có tính toán gì.

Trừ cô con gái xinh đẹp Cố Đình ra thì nhà họ đâu còn gì để Tôn Hàn nhắm vào?

"Tôn Hàn, tuy chú là chú của cháu nhưng đó cũng chỉ là một cách gọi mà thôi. Chú với cháu không thân không quen, tại sao cháu lại tiêu một khoản tiền lớn như vậy cho chú?", giọng của Cố Hải Hà trở nên xa lạ hẳn.

Ông ấy từng nghe nói trước khi ngồi tù Tôn Hàn từng làm ông chủ một công ty, thế nên Cố Hải Hà không hề nghi ngờ chuyện Tôn Hàn có rất nhiều tiền.

Nhưng nếu điều kiện để Tôn Hàn chi một khoản tiền lớn cho ông ấy chữa bệnh là Cố Đình phải kết hôn với Tôn Hàn thì ông ấy không đồng ý.

"Không thể là vì tấm lòng hiếu thảo của cháu đối với chú sao?", Tôn Hàn cảm thấy rất buồn cười.

"Lòng hiếu thảo? Có phải đợi chú phẫu thuật xong là cháu muốn gọi chú là bố vợ phải không?", Cố Hải Hà lạnh lùng nói.

Cộp cộp.

Lúc này Cố Đình đi ra rồi đưa phim chụp CT cho Tôn Hàn: "Anh Hàn, đây là CT mà cứ cách mỗi năm bố em sẽ đi chụp một lần, ngày tháng thì bên trên có viết, lần gần đây nhất là hai tháng trước".

"Ừ".

Cuộc đối thoại của hai người bị gián đoạn, Tôn Hàn cũng bắt đầu chăm chú xem phim chụp CT, so sánh theo các mốc thời gian.

"Bạn cháu là bác sĩ chứ cháu đâu phải là bác sĩ, cháu nhìn có hiểu không?"

Cố Hải Hà sau khi biết Tôn Hàn có mưu đồ bất chính với con gái mình thì đã không còn khách sáo nữa.

"Bố, sao bố lại nói như vậy!", Cố Đình liền nói.

Cố Hải Hà nhướng mày: "Bố cứ nói thế đấy, không thích nghe thì đừng có nghe! Cửa ở bên kia, cậu ta có thể tự đi!"

"Chẳng lẽ bố nói không đúng sao? Con đừng nhìn Tôn Hàn xem chăm chú thế mà nhầm, không biết còn tưởng cậu ta là bác sĩ chuyên nghiệp đấy! Vấn đề là Tôn Hàn biết chữa bệnh không? Trên cơ thể người có bao nhiêu cái xương cậu ta có biết không?"

Cố Đình không hiểu hôm nay bố mình bị làm sao. Cô ấy sợ Tôn Hàn tức giận nên vội vàng nói với Tôn Hàn: "Anh Hàn, hôm nay bố em làm sao ấy, anh đừng trách nhé!"

"Bố không làm sao cả..."

Tôn Hàn đột nhiên ngẩng đầu, anh đang cầm tờ chụp CT gần đây nhất, hỏi: "Có phải bác sĩ nói, nếu trong vòng nửa năm chú không tiến hành phẫu thuật cột sống thì sau này sẽ không thể nào đứng lên được nữa đúng không?"

"...."

Hai bố con vô cùng ngạc nhiên.

Hóa ra Tôn Hàn xem hiểu những thứ đó.
Chương 180: Bố mới là người không phân biệt được tốt xấu!

Không chỉ xem hiểu mà hơn nữa còn rất chuyên nghiệp.

Người bình thường sao có thể xem hiểu phim chụp CT, hơn nữa còn có thể đoán được lời chẩn đoán của bác sĩ.

Lúc bác sĩ nói như vậy không hề có chút gì giấu diếm với Cố Hải Hà, thế nên ông ấy cũng biết.

Có câu nói này, Cố Hải Hà cũng không thể nào nói Tôn Hàn không hiểu mà giả vờ hiểu nữa.

"Đúng vậy, anh Hàn à, bác sĩ Hồ nói rằng với tình trạng của bố em, xương cột sống đã định hình tương đối rồi. Nếu như để muộn quá thì có muốn làm phẫu thuật tái tạo cột sống cũng đã quá muộn".

"Nhưng lúc đó số xương bị gãy của bố em quá nhiều, số xương nhân tạo cần dùng cũng rất nhiều, giá cả cũng đắt đỏ. Hơn nữa tình trạng của bố em khá phức tạp, thế nên bác sĩ đã tư vấn cho tình trạng của bố em, thêm cả chi phí hồi phục sau phẫu thuật thì đúng là một cái giá trên trời!"

"Thế nên..."

Thế nên họ không có đủ số tiền này.

"Cùng lắm thì bố ngồi xe lăn cả đời, dù sao thì bố cũng không sống được mấy năm nữa, bố không quan tâm đâu!". Lúc này Cố Hải Hà khăng khăng cố chấp như một ông già gàn dở.

"Bố, bố nói linh tinh cái gì vậy!"

"Chú Cố, năm nay chú chưa đến năm mươi đúng không, không có bệnh tật hay tai nạn gì thì có thể sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, thực ra chú có thể không quan tâm đến điều này. Nhưng mà..."

Tôn Hàn buồn cười, anh liền trêu: "Mỗi khi trái gió trở trời chú có chịu được đau không? Nhưng cũng không sao, tình trạng chú thế này thì không cần xem dự báo thời tiết nữa".

Cố Hải Hà vô cùng kinh ngạc.

Tôn Hàn còn biết cả việc mỗi lần trái gió trở trời là ông ấy sẽ đau thấu xương sao?

Có những lúc thậm chí còn đau tới nỗi muốn chết.

Ông ấy muốn nói Tôn Hàn chỉ là một kẻ ngoài ngành, nhưng bác sĩ bình thường cũng không thể nhìn ra bệnh tình của ông ấy ngay như thế được!

"Anh Hàn, bây giờ bố em thế này thì phải làm sao?". Cố Đình vội vàng hỏi, cô ấy đã coi Tôn Hàn là tia hy vọng cuối cùng để chữa bệnh cho bố.

Tôn Hàn nghiêm mặt nói: "Thực ra tình trạng của chú Cố còn phức tạp hơn bác sĩ kia nói nhiều, có thể nói là bây giờ xương cột sống của chú ấy đã co lại, bây giờ nếu phẫu thuật thì độ khó cao hơn những cuộc phẫu thuật tái tạo cột sống khác gấp mấy lần!"

"Anh Hàn, cho dù là phải chi bao nhiêu tiền đi chăng nữa em cũng muốn cứu bố, anh nghĩ cách đi mà!", Cố Đình không hề do dự.

Tôn Hàn bật cười: "Em không cần phải lo chuyện chi phí đâu".

"Anh có thể giải thích cho em quá trình phẫu thuật mà chú Cố cần làm. Đầu tiên chắc chắn là phải chụp lại CT, sau đó mua xương nhân tạo dựa theo phim chụp CT đó, đây là bước đầu tiên!"

"Tiếp theo thì phải làm phẫu thuật. Bác sĩ phẫu thuật sẽ giải phẫu xương cột sống của chú Cố, sau đó loại bỏ những xương đã bị hoại tử, thay bằng xương nhân tạo, cái này không cần anh nói thì mọi người cũng hiểu đúng không".

"Vấn đề lớn nhất là gây tê!"

"Với tình trạng của chú Cố thì chắc chắn cần phải giải phẫu cột sống, sau đó loại bỏ những xương đã hoại tử. Người bình thường khó mà chịu đựng nổi nỗi đau đớn này, cho dù có thuốc tê đi chăng nữa thì anh nghĩ rằng cũng sẽ đau thấu xương!"

"Tất nhiên, trong Y học có một loại phẫu thuật gây sốc có thể giải quyết được vấn đề này, nhưng cách làm này ảnh hưởng rất lớn đối với hệ thần kinh. Trước mắt không thể nhận ra điều gì, nhưng khi nào chú Cố sáu mươi đến sáu lăm tuổi thì khả năng cao sẽ mắc bệnh đãng trí của người già!"

Tôn Hàn nói liền một đống khiến Cố Đình và Cố Hải Hà trợn mắt há mồm, hóa ra Tôn Hàn biết nhiều như vậy.

Nếu như không phải là biết rõ tường tận thì e là bọn họ đã cho rằng Tôn Hàn là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện nào đó!

"Đau...thì bố không sợ, nhưng mà bố không muốn dùng tiền của cậu ta!"

Cố Hải Hà cũng muốn đi lại như những người bình thường, nhưng đây không phải cái cớ để ông ấy hy sinh hạnh phúc của con gái mình.

"Vì sao?", Tôn Hàn nháy mắt, hỏi.

"Bởi vì, bởi vì...chú không muốn dùng tiền của cháu. Chú không muốn mắc nợ cháu, thế có được không?!". Cố Hải Hà cũng ngại nói ra, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết.

Tôn Hàn nói: "Chú Cố, nói thật ra thì với tình trạng của chú thì chi phí một triệu tệ cũng chỉ là do bác sĩ đó đã an ủi chú thôi. Người có thể phẫu thuật cho chú chắc chắn phải là giáo sư hàng đầu trong nước, không đùa đâu".

"Chỉ riêng việc mời giáo sư phẫu thuật thì ít nhất cũng phải tốn năm mươi triệu tệ, cụ thể cần thêm bao nhiêu chi phí nữa thì chú có thể tính toán. Nếu chỉ dựa vào Cố Đình thì cả đời này chú không thể nào đứng lên".

Dù Tôn Hàn nói như vậy thì thái độ của Cố Hải Hà vẫn rất kiên quyết, ông ấy thẳng thừng nói: "Dù sao thì chú cũng không dùng tiền của cháu!"

Tôn Hàn lắc đầu: "Vậy thì phải xem chú Cố quyết định thế nào, hôm nay chúng ta tới đây thôi. Cố Đình, tiễn anh ra cửa nhé".

"À... Vâng".

Khi ra khởi nhà, Cố Đình đưa Tôn Hàn xuống dưới sân, cô ấy nói với giọng rất áy náy: "Anh Hàn, thực sự xin lỗi anh. Bố em, bình thường ông ấy rất dễ tính, không phải như thế này đâu!"

"Có lẽ chú không thích anh lắm, không sao đâu. Khi nào về em cố khuyên chú, anh có thể sắp xếp phẫu thuật nhưng chú ấy cũng phải cần phối hợp mới được". Tôn Hàn có thể đoán được đại khái nhưng anh không để tâm lắm.

Cố Đình vô cùng cảm kích Tôn Hàn, cô ấy gật đầu thật mạnh: "Thực sự cảm ơn anh Hàn rất nhiều".

"Không có gì". Đang đi xuống, Tôn Hàn đột nhiên nói: "Phải rồi Cố Đình, em có biết vì sao anh lại từ chối để em nhậm chức Tổng giám đốc của công ty quảng cáo Long Thần không?"

"Việc này... Có lẽ là em không đủ năng lực".

Tôn Hàn lắc đầu: "Em rất cố gắng, cũng có năng lực. Ngay cả La Thông cũng từng khen em, thế nên anh không hoài nghi khả năng chuyên môn của em trong lĩnh vực quảng cáo".

"La Thông từng khen em sao?", Cố Đình không dám tin.

Tôn Hàn lại nói rất nghiêm túc: "Đúng vậy, vào lần ăn cơm trước. Nhưng...chính vì năng lực của em xuất chúng nên đừng ở mãi trong một Mục Thành bé nhỏ này, em nên có một sự phát triển tốt hơn!"

"Cố Đình, anh đã lên kế hoạch sau này cho em, bây giờ việc đầu tiên mà em phải làm là lo chuyện phẫu thuật cho chú Cố, còn những chuyện khác em không cần quan tâm. Đợi khi nào chú Cố có thể đi lại thì anh sẽ sắp xếp cho em tới công ty quảng cáo lớn của tỉnh làm việc, đó sẽ là công ty quảng cáo lớp gấp mười lần, thậm chí là gấp mấy chục lần so với công ty quảng cáo Long Thần!"

"Em chỉ cần thuê một căn nhà bên đó, chú Cố cũng có thể dọn tới cùng. Tin anh đi, ít nhất cũng phải đến một nơi như trên tỉnh thì mới có thể khiến em bộc lộ được tài hoa, thực hiện được ước mơ của mình".

Nghe thấy Tôn Hàn đã vẽ ra một tương lai tươi đẹp như vậy cho mình, Cố Đình không khỏi ngây ngốc.

Cô ấy thật sự có thể được như thế sao?

Đi ra khỏi Mục Thành bé nhỏ này, tới một thế giới rộng lớn hơn, sau đó phấn đấu vì tương lai của mình?

Suy nghĩ một hồi, Cố Đình mắt đẫm lệ nhìn Tôn Hàn, nghẹn ngào hỏi: "Anh Hàn, vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"

Tôn Hàn lắc đầu bật cười, hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên: "Vì sao em cứ hỏi mãi câu nãy vậy?"

"Em...". Giọng Cố Đình bé như muỗi kêu: "Em là em gái của anh".

Đưa Tôn Hàn xuống dưới sân, anh liền giơ tay ý bảo cô không cần tiễn nữa. Khi đến trước xe, anh đi vào lái xe đi.

Cố Đình nhìn chiếc xe Mercedes S-Class biến mất hồi lâu mới từ từ quay người đi lên.

"Tiểu Đình, sao con lại khóc? Có phải Tôn Hàn bắt nạt con không! Bố biết ngay tên nhóc đó không có ý tốt, Tiểu Đình, dù bố có chết cũng không chịu để cậu ta bỏ tiền phẫu thuật cho bố đâu!!"

Thấy hai mắt con gái đỏ bừng, Cố Hải Hà liền tức giận.

"Con thấy bố mới là người không phân biệt tốt xấu, không có ý tốt mới đúng!! Bố, anh Hàn thực sự chân thành muốn giúp chúng ta!!"

"Giúp chúng ta? Chẳng lẽ không phải cậu ta muốn con phải kết hôn với cậu ta mới...", Cố Hải Hà khó mà nói hết.

Cố Đình cuối cùng cũng biết nguyên nhân bố khác thường như vậy, cô ấy cười khổ.

Nếu là như thế thật thì cô ấy vô cùng vui vẻ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom