• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (1 Viewer)

  • Chương 217: Cháu tưởng Tôn Hàn là tên ngốc à?

“Để đôi chân lại ư? Nực cười, cậu có bản lĩnh ấy à?”

Lý Anh tỏ vẻ nham hiểm, sau đó bật cười ha hả như nghe thấy một câu chuyện rất tức cười.

Đến Lâm Hạo còn chế nhạo thêm vào: “Tôn Hàn, hình như đầu óc anh có vấn đề à? Biết Lý công tử giỏi thế nào không? Tôi nghĩ anh nên ngoan ngoãn tự đập gãy hai chân rồi xin Lý công tử tha cho đi”.

Lý Anh chính là cháu của Lý Hắc Tử - một người rất đáng sợ.

Hạng như Tôn Hàn mà dám đụng tới ư?

Tôn Hàn coi lời uy hiếp của Lâm Hạo như gió thoảng bên tai, anh vẫn điềm nhiên nói: “Vậy thì hẹn gặp lại”.

Câu nói này có nghĩa là anh sẽ rời khỏi đây.

Đồng thời vẫn có ý cho Lý Anh một ngày để rời khởi Giang Châu.

Nếu không thì phải xử lý nhau thôi.

“Lý công tử đã cho anh đi chưa mà đòi đi hả?”, sau đó Lâm Hạo nhanh chóng muốn giữ Tôn Hàn lại.

Tôn Hàn dám thuê người hại Lâm Hạo, nên giờ hắn ta chỉ muốn anh bị xử lý ngay lập tức, báo thù không để qua đêm.

Nhưng Lý Anh lại xua tay nói: “Giỏi! Vậy tôi sẽ mỏi mắt trông chờ bản lĩnh của cậu Tôn, miễn sao đừng quỳ xuống vạn xin là được”.

“Tôi cũng mong vậy”.

Tôn Hàn lạnh giọng nói rồi quay người bỏ đi.

Tôn Hàn đi rồi, đương nhiên Từ Khang Niên cũng chẳng ở lại làm gì, ông ấy dẫn Ngô Bách Xuyên và Trương Hải rời khỏi phòng bao luôn.

Lâm Hạo có vẻ khó hiểu hỏi: “Lý công tử, sao anh lại thả anh ta đi? Chỉ cần anh nói một câu, chắc chắn anh ta không thể bước ra khỏi câu lạc bộ này được”.

Theo Lâm Hạo thấy, Lý Hắc Tử là ông vua của thế giới ngầm Tây Nam, còn Lý Anh là cháu của ông ta thì cũng thuộc hàng hoàng thân quốc thích.

Dù Tôn Hàn có giỏi đến mấy cũng không thể địch lại thế lực này được.

“Tôi làm gì còn cần cậu dạy à?”, Lý Anh lừ mắt.

Lâm Hạo rụt cổ lại ngay: “Không ạ”.

“Hừ, biến đi, hết việc của cậu rồi!”

“Vâng, vâng”.

Lâm Hạo vốn định làm thân thêm với Lý Anh, nhưng người ta đã không còn hứng thú với mình nữa, nếu giờ hắn ta cứ cố dây dưa, khéo còn chọc giận Lý công tử mất.

Vì thế, hắn ta đành ngoan ngoãn rời đi.

“Alo, ông Đường à!”, Lý Anh gọi cho Đường Triều Bính.

Với hạng người như Lâm Hạo, chắc chắn không thể mời Lý Anh ra mặt được, dù cho có lợi ích là năm mươi triệu đi nữa.

Lần này, Lý Anh giúp Lâm Hạo thật ra là vì Đường Triều Bính nhờ, không thì dù Lâm Hạo có chết mục xương, gã cũng chẳng quan tâm.

Đường Triều Bính đương nhiên cũng không phải dạng vừa, sau khi biết chuyện Lâm Hạo bị lừa năm mươi triệu là do Tôn Hàn tính kế, ông ta đã tìm một người đến để xử lý anh.

Ngô Bách Xuyên bị đánh chỉ là mở đầu cho câu chuyện thôi.

“Sao rồi Lý công tử?”, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Đường Triều Bính.

“Nghe vẻ khó đấy, hình như Tôn Hàn này không sợ chú tôi lắm, rốt cuộc cậu ta có lai lịch thế nào?”

“Là cháu của ông Long, tôi chỉ tra được có vậy thôi, chắc không có sức đe doạ với Lý công tử cậu đâu”.

“Cháu của Tô Vấn Long ư? Con cháu của ông ta tôi đều biết cả, làm gì có ai tên Tôn Hàn đâu, hơn nữa Tô Vấn Long cũng không dám nói câu không sợ chú tôi đâu”.

Nghe thấy vậy, Lý Anh lập tức thấy nghi vấn.

“Chắc cậu ta chỉ bịa ra chút bối cảnh hoành tráng thôi, Lý công tử đừng lo”, Đường Triều Bính nghe ra vẻ do dự của Lý Anh, nên nhanh chóng phủ định.

Suy ngẫm một hồi, Lý Anh cũng nghĩ vậy nên không để tâm nữa.

“Tối mai hãy hẹn các nhân vật lớn ở Giang Châu một bữa cho tôi, để gặp Tôn Hàn”.

“Cậu ta đã nói cho tôi một ngày để rời khỏi Giang Châu, không thì sẽ đánh gãy chân tôi, để tôi coi cậu ta định làm thế nào?”

Lúc nói câu này, Lý Anh nhíu chặt hàng lông mày lại.

Tôn Hàn đã tuyên bố sẽ đánh gãy chân gã.

Từ lúc hiểu chuyện đến nay, Lý Anh chưa bao giờ bị đe doạ như vậy.

Máu hiếu thắng của gã nổi lên rồi.

Gã tung hoành ngang dọc khắp Tây Nam, mà giờ lại bị gãy ở thành phố Giang Châu nhỏ bé này sao?

“Tôi biết rồi, mai tôi cũng sẽ tới”, Đường Triều Bính cười lớn đồng ý.

“Cứ thế nhớ!”

Lý Anh ngắt máy.

Lúc này, Đường Triều Bính đang ngồi uống rượu, Đường Minh Phong cũng đang ở đây, ngoài ra còn mấy vị đại gia của Giang Châu nữa.

“Đường lão gia, mai có chuyện vui gì à? Cho chúng tôi tới góp vui với được không?”

Một người trong số đó nghe câu được câu chăng, bèn cười hỏi.

“Ông chủ La, thật ra không có chuyện gì đâu. Là thế này, cháu một người bạn của tôi đến Giang Châu chơi, nhưng lại bị người ta doạ chặt gãy hai chân, vừa hay lão phu cũng đang ở đây nên định mở một bữa tiệc mời người doạ đánh gãy chân cháu bạn tôi đến hỏi han vài câu ấy mà”.

“Ồ, đến cháu của bạn Đường lão gia mà cũng dám doạ, đúng là to gan rồi! Là con cháu nhà ai mà không biết trời cao đất dày là gì thế? Hay cho tôi biết đi, để tôi xử lý giúp cho”.

Ông chủ La nghĩ chỉ là một tên công tử ngổ ngáo nên lập tức hô hào đòi xử lý hộ, sau đó lại nhìn sang người bên cạnh mình rồi nói: “Dù tôi không làm được thì anh Thẩm cũng đây lo được hết, chưa đến lượt đám trẻ giở thói lưu manh ở cái đất Giang Châu này đâu”.

Anh Thẩm đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Thẩm Thương.

Thật ra vì nể mặt nên Thẩm Thương mới đến ăn bữa này, nên ngoài ăn ra thì ông ta không định có ý kiến gì cả.

Dù nhà họ Đường ở Thượng Hải rất cường thế, nhưng cũng không có giao thiệp gì với nhà họ Thẩm của ông ta cả.

Ông ta có vẻ không vui khi ông chủ La tự ý quyết định thay mình, song vẫn không nói gì cả. Nếu chỉ là cảnh cáo một tên đáng tuổi con cháu nào đó ở Giang Châu thì ông ta đành làm, coi như nể mặt Đường Triều Bính vậy.

Dù Đường Triều Bính đã nhấn mạnh đó là một người thanh niên không thức thời, nhưng Thẩm Thương không hề nghĩ người đó là Tôn Hàn - một người mà không ai ở đây có thể chọc vào.

Đường Triều Bính cười nói: “Ha ha, nếu các vị không chê thì ngày mai mời đến dự. Còn việc xử lý người thanh niên kia thì thật ra lão phu cũng không nhúng tay vào đâu, bởi người cháu của bạn tôi cũng là người không dễ dây vào”.

“Ai vậy?”

“Lý Anh!”

“Không lẽ là… cháu của Lý Hắc Tử ư?”

Lập tức, có người hiếu kỳ hỏi.

“Đúng rồi”.

Sau khi biết chính xác đáp án, mọi người đều ồ lên.

Không ngờ có người dám động vào Lý Anh.

Quyền thế của Lý Hắc Tử ở Tây Nam lớn hơn Đường Triều Bính nhiều.

Bết kể ai dám chọc vào cháu của ông ta đều không thể có phần thắng.

Hầu hết mọi người có mặt ở đây đều ngỏ ý ngày mai sẽ tới dự bữa tiệc của Lý công tử, lý do rất đơn giản, chỉ cần được Lý Anh thấy quen mặt thôi là tốt rồi.

Thẩm Thương cũng không ngoại lệ.

Nhưng ông ta không hề nghĩ thanh niên đe doạ Lý Anh chính là Tôn Hàn.

Sau đó bữa tiệc đã kết thúc.

Đường Minh Phong rời đi cùng ông mình rồi hưng phấn xoa tay nói: “Lần này, Tôn Hàn xong đời rồi”.

Đường Triều Bính dừng bước rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao lại thế?”

“Thì nó chọc vào Lý công tử thì sao mà sống được ạ?”

“Ha ha, cháu nghĩ nhiều rồi, cháu tưởng Tôn Hàn đó là tên ngốc, không có thế lực gì mà dám đối đầu với Lý Anh à?”

Ớ?

Đường Minh Phong ngẩn người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom