Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259: Đánh cho phục thì sao?
Mọi người trong phòng họp cũng bắt đầu xì xầm.
Ai cũng không ngờ rằng cậu chủ không chọn cách làm ngơ hai vị trí trống kia mà lại nói thẳng ra như vậy.
Việc này khác gì tự làm khó bản thân?
Có điều việc Tôn Hàn có thể đoán ra nhân vật đầu tiên vắng mặt ở chiếc ghế bên trái là ai thì mọi người không hề ngạc nhiên.
Vị trí đó đương nhiên là chỗ của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành Kim Thất Lạc!
Kim Thất Lạc có thể được xếp vào hàng nguyên lão của Thiên Cửu Môn.
Nhưng nhiêu đó chưa là gì.
Mười năm về trước, sau khi Phó Văn Húc vào tù, Thiên Cửu Môn chia bè kéo phái, tập đoàn Cửu Thành cũng gặp phải cuộc khủng hoảng chưa từng có trong lịch sử.
Lúc đó là Kim Thất Lạc đứng ra nhận lấy vị trí tổng giám đốc.
Trong mười năm nay, lợi nhuận đa lĩnh vực của tập đoàn Cửu Thành không những không đi xuống mà còn ổn định và tăng trưởng, giữ vững phong độ tập đoàn số một các tỉnh Tây Nam.
Có thể thấy rằng tài năng kinh doanh của Kim Thất Lạc ra sao.
Người dân Tây Nam có thể không biết Thiên Cửu Môn nhưng không thể không biết tập đoàn Cửu Thành!
Có thể nói, Kim Thất Lạc là người có công lao lớn nhất đối với việc ổn định nội bộ Thiên Cửu Môn trong mười năm nay!
Hơn nữa, ông ta còn là người đứng đầu Thương Bộ của Thiên Cửu Môn, được ngồi lên một trong những chiếc ghế quyền lực nhất.
Trong Thiên Cửu Môn, vị thế của ông ta vô cùng quan trọng, thậm chí là không ai có thể động tới được.
Hôm nay lãnh đạo tập đoàn đều hay tin cậu chủ tới, Kim Thất Lạc đương nhiên không thể không biết.
Vậy mà ông ta chọn không đến thì chẳng khác nào ra oai phủ đầu, là một cách để nói rằng mình không thừa nhận thân phận cậu chủ Thiên Cửu Môn của Tôn Hàn.
Vấn đề không nằm ở đây, mà ở chỗ tập đoàn này Kim Thất Lạc vốn là người nhiếp chính nên cho dù Tôn Hàn có ngồi lên ghế chủ tịch nhưng quyền lực thực sự vẫn nằm trong tay ông ta.
Tôn Hàn hôm nay không nhắc đến tên ông ta còn được, coi như không có chuyện gì.
Nhưng một khi anh đã nói ra tên của Kim Thất Lạc thì đúng là tự đào hố cho mình nhảy vào.
Nói trắng ra thì chẳng ai tin Tôn Hàn sẽ xử lý được Kim Thất Lạc.
Nhưng Tôn Hàn chẳng để ý đến vấn đề này, anh chỉ khẽ mỉm cười như thể việc Kim Thất Lạc vắng mặt hôm nay đối với anh chẳng phải chuyện gì to tát. Anh lại nhìn sang chiếc ghế ở góc bên phải rồi cười nói: "Còn vị trí đó là của Thẩm Vấn?"
Thẩm Vấn vốn không phải là người của tập đoàn Cửu Thành nhưng lại có một vị trí trong tập đoàn này.
Cũng là do ông ta không muốn, nếu không thì cái ghế tổng giám đốc tập đoàn đã là của ông ta rồi.
Thẩm Vấn cũng là người đứng đầu bộ thần bí nhất của Thiên Cửu Môn - Ám Bộ.
Không ai nói gì.
Có thể xử lý được Tả Quân, chứng tỏ cậu chủ này cũng không phải dạng vừa.
Nhưng giờ trong nội bộ Thiên Cửu Môn thì hai người lợi hại và có quyền lực lớn nhất chính là Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn.
Hôm nay cậu chủ quay về mà Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn không tới, chắc chắn không phải việc tốt lành gì.
Còn những người ở đây không thể xen vào, cũng không thể hỏi han về vấn đề này.
"Được rồi, xem ra hai người họ không hoan nghênh cậu chủ mới như tôi. Có điều không sao, ngày tháng phía sau còn dài. Tạm thời như vậy đi, tan họp".
Tôn Hàn không nhiều lời mà cho tan họp luôn.
Từ đầu đến cuối Tôn Hàn đều mỉm cười, như thể anh thực sự không quan tâm đến những việc này.
Chỉ một lát sau, trong phòng họp chỉ còn lại vài người.
Tôn Hàn, Từ Khang Niên và một người tên Hàn Hướng Đông. Đó là một người đàn ông chừng ba tư ba lăm tuổi, là người đứng đầu Chiến Bộ.
"Vốn tôi cho rằng chỉ có Thẩm Vấn của Ám Bộ là không chào đón tôi, thật không ngờ Kim Thất Lạc cũng bất mãn vì sự trở lại của tôi như vậy. Cũng may là anh không học theo họ ra oai phủ đầu tôi. Nếu không thì thể diện của tôi đã mất sạch rồi", Tôn Hàn mỉm cười nhìn Hàn Hướng Đông rồi nói.
Anh cũng biết tình hình Thiên Cửu Môn phức tạp, sự quay trở lại của anh cũng không được chào đón.
Có điều anh không ngờ có nhiều người không nể mặt anh như vậy.
Mặc dù những người xuất hiện ở đây hôm nay đều là đầu não của Thiên Cửu Môn nhưng họ chỉ có thể đại diện cho chính bản thân mình.
Chỉ có Thẩm Vấn, Kim Thất Lạc và cả Hàn Hướng Đông mới đại diện được cho thế lực của ba bộ trong Thiên Cửu Môn.
Mà ba người này thì hai người không tới.
Trong nội bộ đã như vậy, sự chống phá từ bên ngoài còn đến mức nào đây?
Phải biết rằng, ở đây còn có hai thế lực rất đáng gờm nữa.
Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử.
"Thiên Cửu Môn trước nay coi trọng thực lực, nếu cậu chủ thực sự có bản lĩnh bắt họ phải cúi đầu, vậy thì đương nhiên họ sẽ không dám chống đối!", Hàn Hướng Đông đáp.
"Vậy còn anh? Anh nhìn nhận tôi ra sao?", Tôn Hàn mỉm cười hỏi.
"Tôi?", Hàn Hướng Đông nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ, đáp: "Tôi và cậu chủ có cùng kẻ thù, là Giang Lệ".
Tôn Hàn gật đầu, cơ bản đã hiểu ra.
Hàn Hướng Đông cũng không hẳn là phục anh, chỉ là đang xem trọng đại cục.
Chiến Bộ phụ trách các vấn đề liên quan đến vũ lực, mà Giang Lệ xuống phía Nam thì việc phải dùng vũ lực là khó tránh khỏi. Thậm chí việc này còn liên quan đến việc Thiên Cửu Môn có thể giữ vững sân nhà của mình hay không!
Vào thời điểm then chốt này mà Hàn Hướng Đông còn không chịu phục tùng anh thì e là Thiên Cửu Môn coi như đi tong.
"Tôi hiểu rồi, sau này sẽ phải nhờ vào anh nhiều rồi, chuẩn bị cho tốt nhé! Giang Lệ còn không tới hai tháng nữa sẽ xuống phía Nam. Đến lúc đó sẽ là một cuộc chiến khó khăn!", Tôn Hàn nói giọng như đang tự chế giễu bản thân.
"Phá Quân đi theo cậu chủ, nếu có việc gì cần cậu có thể tìm Phá Quân!"
Hàn Hướng Đông nói rồi cũng rời khỏi phòng họp.
Đến lúc này, trong căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Tôn Hàn và Từ Khang Niên.
Tôn Hàn đứng dậy, đi về phía ô cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc, cau mày nhìn xuống thành phố rộng lớn hơn Giang Châu rất nhiều lần này. Sau đó, anh đột nhiên cất tiếng hỏi: "Ông cảm thấy tình cảnh của tôi bây giờ ra sao?"
"Khó khăn trùng trùng", Từ Khang Niên bối rối nói tiếp: "Cậu chủ, tôi đã tới đây một thời gian rồi. Tôi cũng cơ bản hiểu được tính tình Kim Thất Lạc này ra sao. Ông ta có năng lực, cũng là huyền thoại của giới kinh doanh".
"Nhưng có một đặc điểm, ngạo mạn! Ông ta vô cùng ngạo mạn, thậm chí tôi cảm thấy sự ngông cuồng đó còn hơn cả Tây Nam Tam Vương!"
"Lần trước tôi từng gặp ông ta một lần ở đám tang, nhưng lúc đó không nhận ra điều gì. Cũng phải thôi, lúc đó tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào Giang Lệ, không ai để ý tới ai. Chỉ là không ngờ đã đến thời khắc sinh tử thế này rồi, Giang Lệ đã tuyên bố sẽ xuống phía Nam, vậy mà ông ta vẫn còn tâm trạng để tranh chấp nội bộ".
Từ Khang Niên phỏng đoán: "Có lẽ là do bọn họ cho rằng cậu chủ không đủ tư cách quyết chiến với Giang Lệ!"
"Có lẽ vậy", Tôn Hãn khẽ nhếch miệng hỏi: "Còn Thẩm Vấn thì sao? Ông có cảm nhận thế nào về người này?"
"Từ khi tới đây tôi chưa gặp ông ta, có điều nghe nói Thẩm Vấn trông thì nho nhã nhưng thực ra lại vô cùng kiêu căng. Như thể dưới gầm trời này không ai có thể khiến ông ta nể mặt", Từ Khang Niên thành thật trả lời.
Có điều, Tôn Hàn nghe xong lắc đầu đáp: "Người đó quả thực rất kiêu căng, nhưng nếu nói ông ta không phục bất cứ ai thì là ngàn sai vạn sai".
"Ông cụ Phó trước đây từng nói với tôi, Thẩm Vấn phục hai người. Một là ông ấy, hai chính là Giang Lệ!"
Tôn Hàn quay lại nhìn vào bên trong, thận trọng nói: "Muốn Thẩm Vấn nghe lời, thì nhất định phải khiến ông ta phục!"
"Đánh một trận cho phục, thế nào?"
Ai cũng không ngờ rằng cậu chủ không chọn cách làm ngơ hai vị trí trống kia mà lại nói thẳng ra như vậy.
Việc này khác gì tự làm khó bản thân?
Có điều việc Tôn Hàn có thể đoán ra nhân vật đầu tiên vắng mặt ở chiếc ghế bên trái là ai thì mọi người không hề ngạc nhiên.
Vị trí đó đương nhiên là chỗ của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành Kim Thất Lạc!
Kim Thất Lạc có thể được xếp vào hàng nguyên lão của Thiên Cửu Môn.
Nhưng nhiêu đó chưa là gì.
Mười năm về trước, sau khi Phó Văn Húc vào tù, Thiên Cửu Môn chia bè kéo phái, tập đoàn Cửu Thành cũng gặp phải cuộc khủng hoảng chưa từng có trong lịch sử.
Lúc đó là Kim Thất Lạc đứng ra nhận lấy vị trí tổng giám đốc.
Trong mười năm nay, lợi nhuận đa lĩnh vực của tập đoàn Cửu Thành không những không đi xuống mà còn ổn định và tăng trưởng, giữ vững phong độ tập đoàn số một các tỉnh Tây Nam.
Có thể thấy rằng tài năng kinh doanh của Kim Thất Lạc ra sao.
Người dân Tây Nam có thể không biết Thiên Cửu Môn nhưng không thể không biết tập đoàn Cửu Thành!
Có thể nói, Kim Thất Lạc là người có công lao lớn nhất đối với việc ổn định nội bộ Thiên Cửu Môn trong mười năm nay!
Hơn nữa, ông ta còn là người đứng đầu Thương Bộ của Thiên Cửu Môn, được ngồi lên một trong những chiếc ghế quyền lực nhất.
Trong Thiên Cửu Môn, vị thế của ông ta vô cùng quan trọng, thậm chí là không ai có thể động tới được.
Hôm nay lãnh đạo tập đoàn đều hay tin cậu chủ tới, Kim Thất Lạc đương nhiên không thể không biết.
Vậy mà ông ta chọn không đến thì chẳng khác nào ra oai phủ đầu, là một cách để nói rằng mình không thừa nhận thân phận cậu chủ Thiên Cửu Môn của Tôn Hàn.
Vấn đề không nằm ở đây, mà ở chỗ tập đoàn này Kim Thất Lạc vốn là người nhiếp chính nên cho dù Tôn Hàn có ngồi lên ghế chủ tịch nhưng quyền lực thực sự vẫn nằm trong tay ông ta.
Tôn Hàn hôm nay không nhắc đến tên ông ta còn được, coi như không có chuyện gì.
Nhưng một khi anh đã nói ra tên của Kim Thất Lạc thì đúng là tự đào hố cho mình nhảy vào.
Nói trắng ra thì chẳng ai tin Tôn Hàn sẽ xử lý được Kim Thất Lạc.
Nhưng Tôn Hàn chẳng để ý đến vấn đề này, anh chỉ khẽ mỉm cười như thể việc Kim Thất Lạc vắng mặt hôm nay đối với anh chẳng phải chuyện gì to tát. Anh lại nhìn sang chiếc ghế ở góc bên phải rồi cười nói: "Còn vị trí đó là của Thẩm Vấn?"
Thẩm Vấn vốn không phải là người của tập đoàn Cửu Thành nhưng lại có một vị trí trong tập đoàn này.
Cũng là do ông ta không muốn, nếu không thì cái ghế tổng giám đốc tập đoàn đã là của ông ta rồi.
Thẩm Vấn cũng là người đứng đầu bộ thần bí nhất của Thiên Cửu Môn - Ám Bộ.
Không ai nói gì.
Có thể xử lý được Tả Quân, chứng tỏ cậu chủ này cũng không phải dạng vừa.
Nhưng giờ trong nội bộ Thiên Cửu Môn thì hai người lợi hại và có quyền lực lớn nhất chính là Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn.
Hôm nay cậu chủ quay về mà Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn không tới, chắc chắn không phải việc tốt lành gì.
Còn những người ở đây không thể xen vào, cũng không thể hỏi han về vấn đề này.
"Được rồi, xem ra hai người họ không hoan nghênh cậu chủ mới như tôi. Có điều không sao, ngày tháng phía sau còn dài. Tạm thời như vậy đi, tan họp".
Tôn Hàn không nhiều lời mà cho tan họp luôn.
Từ đầu đến cuối Tôn Hàn đều mỉm cười, như thể anh thực sự không quan tâm đến những việc này.
Chỉ một lát sau, trong phòng họp chỉ còn lại vài người.
Tôn Hàn, Từ Khang Niên và một người tên Hàn Hướng Đông. Đó là một người đàn ông chừng ba tư ba lăm tuổi, là người đứng đầu Chiến Bộ.
"Vốn tôi cho rằng chỉ có Thẩm Vấn của Ám Bộ là không chào đón tôi, thật không ngờ Kim Thất Lạc cũng bất mãn vì sự trở lại của tôi như vậy. Cũng may là anh không học theo họ ra oai phủ đầu tôi. Nếu không thì thể diện của tôi đã mất sạch rồi", Tôn Hàn mỉm cười nhìn Hàn Hướng Đông rồi nói.
Anh cũng biết tình hình Thiên Cửu Môn phức tạp, sự quay trở lại của anh cũng không được chào đón.
Có điều anh không ngờ có nhiều người không nể mặt anh như vậy.
Mặc dù những người xuất hiện ở đây hôm nay đều là đầu não của Thiên Cửu Môn nhưng họ chỉ có thể đại diện cho chính bản thân mình.
Chỉ có Thẩm Vấn, Kim Thất Lạc và cả Hàn Hướng Đông mới đại diện được cho thế lực của ba bộ trong Thiên Cửu Môn.
Mà ba người này thì hai người không tới.
Trong nội bộ đã như vậy, sự chống phá từ bên ngoài còn đến mức nào đây?
Phải biết rằng, ở đây còn có hai thế lực rất đáng gờm nữa.
Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử.
"Thiên Cửu Môn trước nay coi trọng thực lực, nếu cậu chủ thực sự có bản lĩnh bắt họ phải cúi đầu, vậy thì đương nhiên họ sẽ không dám chống đối!", Hàn Hướng Đông đáp.
"Vậy còn anh? Anh nhìn nhận tôi ra sao?", Tôn Hàn mỉm cười hỏi.
"Tôi?", Hàn Hướng Đông nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ, đáp: "Tôi và cậu chủ có cùng kẻ thù, là Giang Lệ".
Tôn Hàn gật đầu, cơ bản đã hiểu ra.
Hàn Hướng Đông cũng không hẳn là phục anh, chỉ là đang xem trọng đại cục.
Chiến Bộ phụ trách các vấn đề liên quan đến vũ lực, mà Giang Lệ xuống phía Nam thì việc phải dùng vũ lực là khó tránh khỏi. Thậm chí việc này còn liên quan đến việc Thiên Cửu Môn có thể giữ vững sân nhà của mình hay không!
Vào thời điểm then chốt này mà Hàn Hướng Đông còn không chịu phục tùng anh thì e là Thiên Cửu Môn coi như đi tong.
"Tôi hiểu rồi, sau này sẽ phải nhờ vào anh nhiều rồi, chuẩn bị cho tốt nhé! Giang Lệ còn không tới hai tháng nữa sẽ xuống phía Nam. Đến lúc đó sẽ là một cuộc chiến khó khăn!", Tôn Hàn nói giọng như đang tự chế giễu bản thân.
"Phá Quân đi theo cậu chủ, nếu có việc gì cần cậu có thể tìm Phá Quân!"
Hàn Hướng Đông nói rồi cũng rời khỏi phòng họp.
Đến lúc này, trong căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Tôn Hàn và Từ Khang Niên.
Tôn Hàn đứng dậy, đi về phía ô cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc, cau mày nhìn xuống thành phố rộng lớn hơn Giang Châu rất nhiều lần này. Sau đó, anh đột nhiên cất tiếng hỏi: "Ông cảm thấy tình cảnh của tôi bây giờ ra sao?"
"Khó khăn trùng trùng", Từ Khang Niên bối rối nói tiếp: "Cậu chủ, tôi đã tới đây một thời gian rồi. Tôi cũng cơ bản hiểu được tính tình Kim Thất Lạc này ra sao. Ông ta có năng lực, cũng là huyền thoại của giới kinh doanh".
"Nhưng có một đặc điểm, ngạo mạn! Ông ta vô cùng ngạo mạn, thậm chí tôi cảm thấy sự ngông cuồng đó còn hơn cả Tây Nam Tam Vương!"
"Lần trước tôi từng gặp ông ta một lần ở đám tang, nhưng lúc đó không nhận ra điều gì. Cũng phải thôi, lúc đó tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào Giang Lệ, không ai để ý tới ai. Chỉ là không ngờ đã đến thời khắc sinh tử thế này rồi, Giang Lệ đã tuyên bố sẽ xuống phía Nam, vậy mà ông ta vẫn còn tâm trạng để tranh chấp nội bộ".
Từ Khang Niên phỏng đoán: "Có lẽ là do bọn họ cho rằng cậu chủ không đủ tư cách quyết chiến với Giang Lệ!"
"Có lẽ vậy", Tôn Hãn khẽ nhếch miệng hỏi: "Còn Thẩm Vấn thì sao? Ông có cảm nhận thế nào về người này?"
"Từ khi tới đây tôi chưa gặp ông ta, có điều nghe nói Thẩm Vấn trông thì nho nhã nhưng thực ra lại vô cùng kiêu căng. Như thể dưới gầm trời này không ai có thể khiến ông ta nể mặt", Từ Khang Niên thành thật trả lời.
Có điều, Tôn Hàn nghe xong lắc đầu đáp: "Người đó quả thực rất kiêu căng, nhưng nếu nói ông ta không phục bất cứ ai thì là ngàn sai vạn sai".
"Ông cụ Phó trước đây từng nói với tôi, Thẩm Vấn phục hai người. Một là ông ấy, hai chính là Giang Lệ!"
Tôn Hàn quay lại nhìn vào bên trong, thận trọng nói: "Muốn Thẩm Vấn nghe lời, thì nhất định phải khiến ông ta phục!"
"Đánh một trận cho phục, thế nào?"
Bình luận facebook