Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314-316
Chương 314: Thủ đoạn của Lý Hắc Tử
Tôn Hàn chẳng buồn hỏi Kim Thất Lạc nữa, vì kiểu gì ông cụ cũng trả lời theo cách tương tự mà Thẩm Vấn nói thôi.
Vì thế anh chỉ thoải mái nói: “Mọi người dùng bữa thôi, thức ăn nguội hết cả rồi. Thật lòng mà nói, con người tôi chẳng có ưu điểm gì ngoài việc đã nói là làm. Ví dụ ngày mai mà tôi đấu lôi đài thua thì tôi vẫn thấy rất vui, vì không cần phải lo việc của Thiên Cửu Môn nữa. Giang Lệ xuống phía Nam cũng được, mọi người chia nhỏ Thiên Cửu Môn ra cũng được, tôi sẽ không hỏi gì nữa”.
“À Tả Quân này, phiền ông mở rượu nhé. Hôm nay là rượu mừng, tôi mời mọi người, sau này là rượu tiễn tôi lên đường, hay là… rượu phạt thì chưa biết được”.
Ai cũng nghe ra hàm ý sâu xa của Tôn Hàn, song tất cả đều không tỏ thái độ gì.
Tất cả phải chờ kết quả trận đấu lôi đài ngày mai đã.
Cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Gần như ngay sau đó, cánh cửa đã bị đẩy mở, dường như người bên ngoài chỉ gõ cửa cho có để giả vờ lịch sự thôi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ấy thì thấy một gương mặt đen xì khiến người ta khó chịu.
Đi sát theo sau Lý Hắc Tử là hai người đàn ông đô con khoảng ba mươi tuổi, bộ quần áo bó sát khiến cơ bắp của họ nổi hết cả lên.
Cả hai đều có vẻ tàn ác và khinh khi rõ ràng.
Bọn họ đều không phải người đơn giản.
Quan trọng nhất còn là người lạ.
Mọi người đều thấy ngờ vực.
“Nghe nói Tôn công tử đang tiếp khách ở đây, dù không mời tôi, nhưng tôi thấy mình vẫn phải sang chào hỏi một tiếng”, Lý Hắc Tử vừa bước vào đã cười ha hả nói, không hề biết thân biết phận một chút nào.
“Nếu ông Lý thích, hay ngồi xuống uống vài ly luôn?”, Tôn Hàn sầm mặt xuống, nhưng vẫn cười nói.
Đương nhiên anh không chào đón ông ta, nhưng người ta đã tự dẫn xác đến rồi thì cũng phải nể mặt một chút chứ?
“Uống rượu thì thôi, vì Tôn công tử có mời tôi đâu, ăn không uống không thế này tôi thấy ngại lắm. Vả lại, tôi có hai người bạn mới đến đây nên cần phải tiếp đãi nên đành hẹn cậu hôm khác vậy. À, mà không biết đến lúc đó, Tôn công tử còn ở tỉnh nữa hay không nhỉ?”, Lý Hắc Tử cười lớn khiêu khích.
Nếu ngày mai, Tôn Hàn thua thì anh phải làm đúng như giao kèo là rời khỏi tỉnh.
“À, không biết hai người bạn này có lai lịch thế nào mà có thể khiến ông Lý tự tin là tôi sẽ thua như vậy”, Tôn Hàn liếc nhìn hai người đó rồi thờ ơ nói.
Khoé miệng Lý Hắc Tử cong lên, sau đó nháy mắt với người đàn ông cao gần một mét chín ở phía sau.
Tên cao kều biết ý, lập tức tiến lên trước, sau đó nhấc chân đạp thật mạnh vào bàn.
Xoảng!
Cả bàn tiệc đã bị lật đổ.
Những người khác đều nhanh tay lẹ mắt lùi người lại để tránh bị đồ ăn thức uống bắn vào người.
Cái bàn nặng gần năm mươi cân xoay tròn trên không trung, sau đó tên cao kều lại nhấc chân đá nó về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn ngồi cách tường hơn một mét, với tốc độ bay đến của chiếc bàn thì dù anh có lùi lại cũng không thể tránh được.
Bụp!
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, khi chiếc bàn đã bay đến gần người, Tôn Hàn chợt giơ tay lên rồi dùng sức của cánh tay để chặn nó lại.
Sau đó, cổ tay anh dùng lực, chiếc bàn dừng lại một lát rồi bay ngược trở lại với sức mạnh khủng khiếp.
Tên cao kều không hề tránh đi mà lại nhấc chân phải lên đá.
Bụp!
Tiếng đổ vỡ vang lên, chiếc bàn không chịu được lực đá nên đã bị tách đôi.
Cả bàn tiệc cứ thế bị phá hỏng, nhưng Lý Hắc Tử chẳng tỏ chút thái độ hối lỗi nào, trái lại còn vỗ tay nói: “Lâu lắm rồi mới có người đỡ được đòn của cậu ta đấy! Tôn công tử đúng là siêu phàm, tôi được mở mang tầm mắt rồi!”
Tôn Hàn cười lạnh nói: “Diêm Hùng - Bàn chân thép của Đông Bắc Bộ đúng là lợi hại, người còn lại không phải là Mạch Ninh đấy chứ?”
“Tôn công tử tinh mắt quá, đúng rồi. Tôi phải mất nhiều công sức lắm mới mời được đến để chăm sóc Tôn công tử đấy. Tối mai, Tôn công tử phải thật cẩn thận nha, chứ họ đánh chết người không phải mới một hai lần đâu”, Lý Hắc Tử cười lớn nói.
Những người khác đều biến sắc mặt.
“Lý Hắc Tử, ông đúng là cái loại vô liêm sỉ! Chuyện nội bộ của Thiên Cửu Môn, ông lại thuê người ngoài can dự vào”, Tề Thiên Tại tức quá nên gào lên.
Trong giới đả thủ ở Đông Bắc Bộ thì Quyền vương Trần Cửu là người giỏi nhất, hai nắm đấm của hắn không biết đã đánh gãy xương bao nhiêu người rồi, thậm chí đến nay cũng chưa tìm được đối thủ.
Còn xếp ngay dưới Trần Cửu chính là hai người này.
Diêm Hùng bàn chân thép và huấn luyện viên máu lạnh Mạch Ninh.
Lực chân của Diêm Hùng mạnh khủng khiếp, kỷ lục cao nhất là đá xuyên qua cả một thanh thép dày.
Huấn luyện viên máu lạnh Mạch Ninh nổi tiếng sớm hơn, nhưng rút lui cũng nhanh không kém. Giờ hắn ta đang làm cao thủ huấn luyện ho thương hội ba tỉnh Đông Bắc, hắn ta cũng từng một chọi với mười mấy người.
So về chiến đấu thì nhân tài ở Đông Bắc nổi lên lớp lớp, còn khu vực Tây Nam thì chẳng có ai.
Với thực lực của hai người trên thì ngoài Tôn Hàn ra, ở Thiên Cửu Môn hiện giờ không ai có thể là đối thủ của họ được.
Tề Thiên Tại không được, Phá Quân cũng không ổn, những người khác thì càng miễn bàn.
Trong lời nói của Lý Hắc Tử có vẻ khiêu khích rõ ràng, trong trận đấu lôi đài luân phiên ngày mai, hai người này sẽ lên sàn thay ông ta.
Đánh với một người chắc vẫn được, nhưng với hai người thì sao?
Huồng hồ, ông ta còn có những tám người.
Trong khi đó, Tôn Hàn chỉ có hai thôi.
Cục diện lập tức trở nên phức tạp.
Nhóm Tề Thiên Tại bắt đầu thấy lo lắng cho Tôn Hàn, khả năng cao ngày mai anh sẽ thua rồi!
Chỉ có Hàn Hướng Đông là bình tĩnh hơn một chút, không phải anh ta không lo lắng, mà là… gần như đã chắc chắn rằng Tôn Hàn sẽ thua rồi.
Vì anh ta biết Lý Hắc Tử còn mới thêm một người nữa là Trần Cửu!
Người đó mới gọi là khủng bố.
Trần Cửu vô địch của Đông Bắc!
“Thắng làm vua, thua làm giặc! Có gì đâu mà vô liêm sỉ. Tôn công tử, hôm nay chúng tôi chỉ đến chào hỏi thôi, tối mai sẽ thỉnh giáo sau. Mời Tôn công tử xem hai người bạn mà tôi mời tới có đủ tư cách đối phó với Giang Lệ hay không”.
Lý Hắc Tử bật cười ha hả, sau đó dẫn Diêm Hùng và Mạch Ninh nghênh ngang rời đi.
Phòng bao lúc này vô cùng bừa bộn.
“Công tử, không ổn rồi”, Tề Thiên Tại không nhịn được nói.
Không cần đoán cũng biết để mời hai người này tới đây, Lý Hắc Tử đã phải tiêu tốn nhiều tiền thế nào.
Nhưng trợ thủ của Lý Hắc Tử đã đến rồi, còn họ biết đi đâu tìm đối thủ xứng tầm trong một khoảng thời gian ngắn thế này đây?
“Chuẩn bị một bàn khác đi”.
Tôn Hàn nhíu mày rồi nói.
…
Đêm đến.
Thẩm Vấn và Kim Thất Lạc cùng ngồi chung xe về.
“Ông nói xem Lý Hắc Tử mời hai người kia đến đây có phải đã đạt được thoả thuận gì với thương hội ba tỉnh của Đông Bắc rồi không?”, Thẩm Vấn dựa lưng vào ghế, sau đó khoanh tay trước ngực hỏi.
“Diêm Hùng và Mạch Ninh đều là đả thủ nổi tiếng của thương hội này, không phải cứ bỏ tiền ra là thuê được đâu. Nếu bảo Lý Hắc Tử không đồng ý làm gì đó cho thương hội trên thì cậu có tin không?”, Kim Thất Lạc nhìn qua.
Thẩm Vấn mím môi, đương nhiên là không tin rồi!
“Xem ra Lý Hắc Tử không chỉ muốn ép Tôn Hàn đi, mà còn muốn làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn nữa! Chỉ có điều…”
Chương 315: Rốt cuộc ông có chung chí hướng với tôi không?
Thẩm Vấn bổ sung thêm thay cho Kim Thất Lạc: “Thương hội ba tỉnh Đông Bắc đồng ý cử hai người này đến đây, chắc cũng lấy thứ gì đó của Lý Hắc Tử rồi”.
“Nếu Lý Hắc Tử lên thay cho Tôn Hàn, vậy lúc đó, Thiên Cửu Môn chúng ta phải nghe theo lệnh của người mình hay là thương hội ba tỉnh Đông Bắc?”
Diêm Hùng và Mạch Ninh đều là hai con át chủ bài của thương hội ba tỉnh Đông Bắc, khéo nội bộ họ còn không trưng dụng đến, chứ đừng nói đến việc tặng cho vùng tây Nam, để tham gia vào trận chiến của Thiên Cửu Môn bọn họ.
Nếu nói Lý Hắc Tử không hứa hẹn cho thương hội đó một lợi ích lớn thì có ma mới tin.
Bọn họ luôn nghĩ tranh chấp nội bộ của Thiên Cửu Môn là chuyện riêng của môn phái, sẽ không bao giờ có người ngoài can dự.
Vậy mà chỉ vì đánh bại Tôn Hàn, Lý Hắc Tử đã vượt qua ranh giới này.
Kim Thất Lạc lắc đầu nói: “Chưa biết thế nào được, nhưng đúng là lần này Lý Hắc Tử quá đáng rồi! Thẩm Vấn, cậu nghĩ Tôn Hàn có khả năng thắng không?”
Dẫu sao Diêm Hùng và Mạch Ninh cũng đã đến rồi, giờ có nói gì thêm cũng vô dụng.
Vấn đề đáng quan tâm nhất là phần trăm Tôn Hàn thắng cuộc là bao nhiêu?
“Ông thấy sao?”, Thẩm Vấn hỏi ngược lại.
“Khả năng thua là rât cao”.
Thật ra tối mai phe nào thắng trận đấu lôi đài luân phiên này cũng không quan trọng với Kim Thất Lạc.
Nhưng Lý Hắc Tử đã mời hai cao thủ của thương hội ba tỉnh Đông Bắc đến giúp thì đã phạm vào điều cấm kỵ của Thiên Cửu Môn rồi.
Nếu đổi lại là lúc Phó Văn Húc còn sống, có cho thương hội kia thêm vài lá gan cũng không dám cử người qua chịu chết.
Nhưng hiện giờ, Thiên Cửu Môn đang chia năm xẻ bảy, mỗi người tự lập một đế chế riêng, điều này khiến nhiều kẻ bắt đầu ngấp nghé hi vọng với miếng bánh khổng lồ là Tây Nam.
Không chỉ có Giang Lệ, đến Bắc Vương ở điện phía Bắc và hội trưởng của thương hội ba tỉnh Đông Bắc cũng vậy.
Họ để Diêm Hùng và Mạch Ninh đến đây không chỉ là một tín hiệu.
Kim Thất Lạc thấy rất bực bội.
Thế này chẳng khác nào phân chia tài sản trong một nhà, nhưng anh em lại ăn chia không đều, nên đã gọi người ngoài tới như dẫn sói vào nhà.
Đến lúc đó, người ta có thể bê nguyên miếng bánh của nhà mình đi rồi.
“Có lẽ vậy, nhưng nếu Tôn Hàn thắng thì sao? Ông định thế nào?”, Thẩm Vấn cũng nghĩ khả năng Tôn Hàn thua là rất cao, nhưng chưa biết chắc thế nào được.
Anh ta không hiểu Tôn Hàn, nhưng chẳng còn lạ gì Phó Văn Húc, nếu ông ta đã chọn Tôn Hàn làm người kế nhiệm mình thì chứng tỏ anh phải có điểm hơn người.
Biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.
“Còn cậu thì sao, cậu chọn thế nào? Vẫn tiếp tục mập mờ như bây giờ, hay xin góp sức luôn?”
Kim Thất Lạc đâu phải kẻ ngốc, ông cụ không đưa ra quyết định ngay, mà hỏi ngược lại Thẩm Vấn.
“Chắc sẽ theo Tôn Hàn”, Thẩm Vấn đáp.
…
Ngày hôm sau, đã tới ngày diễn ra buổi đấu lôi đài rồi.
Tỉnh Tây trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Người dân bình thường không hề biết hôm nay có gì khác với những ngày trước nên vẫn tất bật với cuộc sống hàng ngày rồi chờ ngày mai tới.
Nhưng có nhiều người thì lại khác.
Với Thiên Cửu Môn mà nói thì có lẽ hôm nay chính là ngày đánh dấu bước ngoặt quan trọng của họ.
“Lý Hắc Tử, ông có ý gì thế hả? Chúng ta đã chung tiền thuê Trần Cửu đến rồi, ông còn bảo thương hội ba tỉnh Đông Bắc cho hai ngôi sao chổi là Diêm Hùng và Mạch Ninh đến đây làm gì?”
Mới sáng sớm ngày ra, Tô Vấn Long đã dẫn theo người đến câu lạc bộ Bác Nạp với khí thế hùng hổ như hỏi tội.
Nếu hôm qua, Lý Hắc Tử không dẫn Diêm Hùng và Mạch Ninh tới diễu võ dương oai trước mặt Tôn Hàn thì họ không hề biết chuyện này.
Cho nên bây giờ Tô Vấn Long đang rất tức giận, họ không hề muốn sáp nhập lại với Thiên Cửu Môn nữa.
Ai chẳng biết nhiều năm qua Thiên Cửu Môn đã bị chia năm xẻ bảy, thiếu gì thế lực ngoài Tây Nam đang ngấp nghe môn phái này đâu.
Lý do sáu tỉnh của Tây Nam không bị các thế lực bên ngoài xâm chiếm suốt mười năm qua là nhờ họ đồng lòng nhất trí với nhau.
Sáu tỉnh ở đây chỉ có thể nằm trong tay họ.
Song, hành động cấu kết của Lý Hắc Tử và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đã phá vỡ mối liên kết này.
“Các người đều không đồng ý với hành động này của tôi đúng không?”
Lý Hắc Tử đứng dậy khỏi sofa, sau đó nhìn quanh một vòng rồi lạnh lùng hỏi.
Nhiều người không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Dù họ có không đồng ý với cách làm của Lý Hắc Tử đến mấy thì vẫn biết rõ thực lực và thủ đoạn của tên ác ôn này.
Lý Hắc Tử có biệt danh này không phải vì gương mặt đen thui của mình, mà là lòng dạ đen tối, ai dám làm trái ý ông ta thì sẽ có kết cục thê thảm ngay.
Những người đang đến hỏi tội Lý Hắc Tử này hầu hết đều là các nhân vật lớn đã quay lưng lại với Thiên Cửu Môn, nên cũng không phải người đơn giản.
Nhưng không một ai dám chống đối Lý Hắc Tử cả!
Riêng chỉ có Tô Vấn Long dám thôi!
Giống Lý Hắc Tử, Tô Vấn Long cũng là một trong ta ông vua của Tây Nam, dù ba bọn họ có chênh lệch về thực lực, nhưng rõ ràng Tô Vấn Long không hề sợ Lý Hắc Tử.
Ông ta nghiêm giọng nói: “Lý Hắc Tử, bớt nói linh tinh đi, rốt cuộc ông có ý đồ gì?”
“Ý đồ gì ư? Tô Vấn Long, ông đang nói gì thế hả? Đương nhiên là tôi muốn giành chiến thắng tuyệt đối trong trận đấu tối nay, sau đó đuổi tên nhãi còn vắt mũi chưa sạch là Tôn Hàn biến đi rồi”, Lý Hắc Tử cười lớn nói.
Tô Vấn Long cười lạnh hỏi: “Ông định lừa ai thế? Một mình Trần Cửu chưa đủ hay sao mà còn thuê thêm hai cao thủ của thương hội ba tỉnh Đông Bắc đến nữa? Theo tôi thấy, không phải ông muốn thắng trận đấu lôi đài tối nay đâu, mà là vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn kìa!”
Nghe thấy vậy, không ít người ở trong phòng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lý Hắc Tử muốn làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn ư?
Vậy chẳng phải ông ta muốn nắm giữ vùng Tây Nam và làm chủ của họ hay sao?
Tất cả mọi người đều bắt đầu phản ứng lại, bảo sao Lý Hắc Tử lại giấu họ thuê hai ngôi sao chổi là Diêm Hùng và Mạch Ninh tới, ra là có tính toán cả.
Chưa chắc ông ta đã dùng hai người trên để đối phó với Tôn Hàn, mà chờ anh bị đuổi đi xong thì sẽ xử lý bọn họ.
Trận đấu lôi đài này của Lý Hắc Tử với Tôn Hàn, các thế lực phản bội Thiên Cửu Môn là họ đã đi theo Lý Hắc Tử.
Chỉ cần Tôn Hàn thua thì danh tiếng của Lý Hắc Tử sẽ như mặt trời giữa trưa.
Chắc chắn ông ta sẽ có địa vị cao hơn hẳn bọn họ.
Vốn dĩ thực lực của Lý Hắc Tử ở tỉnh đã mạnh lắm rồi, giờ có thêm hai trợ thủ là Diêm Hùng và Mạch Ninh nữa thì ai đọ lại ông ta nữa?
Nhưng lúc này, dã tâm của ông ta đã bị bóc trần.
Chuyện đến nước này, ai còn nhịn được nữa?
“Tôi làm thủ lĩnh thay thằng oắt con Tôn Hàn chẳng tốt hơn à?”, bấy giờ Lý Hắc Tử cũng không giấu giếm nữa, mà nhìn thẳng vào Tô Vấn Long rồi nói thẳng ra luôn.
Người đủ tư cách chất vấn ông ta ở đây chỉ có Tô Vấn Long thôi.
Chỉ cần áp chế được Tô Vấn Long thì những người khác sẽ khuất phục hết.
“Ông lên thay, hay là thương hội ba tỉnh Đông Bắc?”, Tô Vấn Long hừ lạnh rồi hỏi.
“Đương nhiên là tôi, còn phía bên kia thì tôi chỉ đồng ý mỗi năm giúp họ chút việc vặt thôi”.
Tô Vấn Long hỏi: “Việc gì?”
Lý Hắc Tử cau mày rồi đáp: “Nói chung ông không cần biết, Tô Vấn Long, tôi hỏi ông một câu, ông có chung chí hướng với tôi không?”
Chương 316: Lòng dạ của Lý Hắc Tử
Thấy Lý Hắc Tử giấu giấu giếm giếm như vậy, mọi người đều đoán được chắc việc mà Lý Hắc Tử hứa sẽ làm cho thương hội ba tỉnh Đông Bắc không hề đơn giản, chắc chắn là lợi ích có ảnh hưởng lớn đến Thiên Cửu Môn.
Nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Mặt của Lý Hắc Tử đen, nhưng lòng dạ của ông ta còn đen tối hơn.
Mọi người đều dồn hết ánh nhìn về phía Tô Vấn Long, để xem ông ta định trả lời thế nào?
Nếu đến Tô Vấn Long còn không dám đối đầu với Lý Hắc Tử thì còn ai dám chống đối Lý Hắc Tử nữa?
“Dù bây giờ chúng ta đều tự xây dựng đế chế riêng, nhưng chuyện làm ảnh hưởng đến lợi ích của Thiên Cửu Môn thì tôi không làm đâu”, Tô Vấn Long nghiêm mặt nói.
Ông ta không quy phục Tôn Hàn, chỉ vì thấy đối phương còn quá trẻ, không đủ tư cách chèo chống Thiên Cửu Môn.
Nhưng Lý Hắc Tử thì còn thiếu tư cách hơn, nhất là ông ta còn dắt sói vào nhà.
“Ai gây tổn hại cho Thiên Cửu Môn chứ? Tôi mà lên làm chủ thì Thiên Cửu Môn chỉ có phất lên thôi”.
Ánh mắt của Lý Hắc Tử chứa đầy vẻ tự mãn, như thể chỉ cần giơ tay là vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn sẽ thuộc về mình ngay.
Nhưng chỉ có Lý Hắc Tử mới tin những lời của mình thôi.
Ông ta đã cấu kết với người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc rồi mà còn đòi gây dựng Thiên Cửu Môn lớn mạnh thêm?
Bây giờ, thương hội ba tỉnh Đông Bắc đã cử Diêm Hùng và Mạch Ninh tới giúp Lý Hắc Tử, chờ thế lực của Lý Hắc Tử mạnh lên rồi, khéo họ còn cho thêm nhiều người tới nữa.
Đến lúc đó, Thiên Cửu Môn gặp nguy ngay.
Đó là kết quả mà bọn họ không muốn thấy nhất.
“Lý Hắc Tử, tôi không chơi với ông nữa”.
Đột nhiên một người đàn ông trung niên tên là Đậu Tướng đã quay người bỏ đi, không còn nể nang gì Lý Hắc Tử nữa.
Lý Hắc Tử liếc qua rồi nháy mắt ra hiệu cho một tên tay chân ở bên ngoài.
Tên đó lập tức rút một khẩu súng trong người ra rồi bóp cò, mà không hề cho Đậu Tướng cơ hội phản kháng,
Bằng!
Tiếng súng làm tất cả mọi người kinh hãi.
“Ông, Lý Hắc Tử…”
Đậu Tướng lập tức ngã xuống đất, máu tươi chảy tận ra ngoài hành lang.
Trong phòng chợt im phăng phắc.
Không ai ngờ Lý Hắc Tử lại tàn nhẫn đến vậy.
Đậu Tướng là người anh em cùng vào sinh ra tử với ông ta mà ông ta vẫn ra tay được.
Lý Hắc Tử liếc đôi mắt lạnh băng nhìn quanh phòng một vòng, sau đó lạnh giọng nói: “Còn ai không phục nữa không?”
Không một ai trả lời.
Đến Tô Vấn Long cũng không nói gì.
Bây giờ, Lý Hắc Tử đã điên thật rồi.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán của Vương Bách Vạn mập ú.
…
Cách trận đấu lôi đài khoảng ba tiếng, Tôn Hàn vẫn ngồi thưởng trà trong khuôn viên thơ mộng của tỉnh, trông anh cực kỳ nhàn nhã, như thế không hề lo lắng chút nào cho trận đấu tối nay.
Một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ dưới cây mộc lan, ngay sau đó, Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông đã bước xuống xe rồi đi về phái Tôn Hàn.
“Để tôi đi pha trà”.
Thấy vậy, Từ Khang Niên đang ngồi cạnh Tôn Hàn đã chủ động đứng dậy.
Đột nhiên hai người chẳng mấy khi đến đây là Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông lại cùng nhau mò tới thì chắc chắn là có chuyện gì đó rồi, hơn nữa còn là việc cực kỳ quan trọng.
Hiện giờ, ngoài trận đấu lôi đài tối nay ra thì còn việc gì quan trọng hơn nữa?
Ở Giang Châu, Từ Khang Niên cũng là một nhân vật có máu mặt, nhưng ở tỉnh thì lại chẳng là gì.
Tốt nhất trong tình huống này thì ông ấy nên tránh đi thì hơn.
“Hai anh cùng đến tìm tôi thế này chắc chắn có chuyện gì đó thú vị xảy ra rồi, để tôi đoán nhé… có người chết rồi phải không?”
Tôn Hàn điềm tĩnh nói xong, Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông đều kinh ngạc.
Hàn Hướng Đông nghiêm túc hỏi: “Công tử biết rồi ư?”
Mọi người không phải thần tiên nên không thể đoán trước tương lai được.
“Đậu Tướng, thành viên cũ của Thiên Cửu Môn. Dù ông ta không thể so được với bảy đại tướng nổi danh của năm xưa, nhưng cũng không thể coi thường được. Không ngờ Lý Hắc Tử lại nổi điên đến mức này, đến Đậu Tướng cũng dám giết thì ông ta không sợ mọi người nổi giận nữa rồi”, Tôn Hàn sâu xa nói.
Tin Đậu Tướng chết thì Tôn Hàn là người biết đầu tiên, so ra còn sớm hơn cả thủ lĩnh của Ám Bộ là Thẩm Vấn.
Thấy Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Vấn chợt đoán: “Xem ra công tử có cài người ở chỗ của Lý Hắc Tử!”
Tôn Hàn mỉm cười nhưng không phủ định: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Tôi đã dám đấu lôi đài thì kiểu gì cũng phải có tính toán. Cho nên cài vài ba người ở chỗ Lý Hắc Tử cũng có gì là lạ đâu”.
“Hai anh đứng đó làm gì, vẫn sớm, ngồi xuống uống chén trà đã”.
Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông đối mắt nhìn nhau rồi lần lượt ngồi xuống.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã hai chén đại hồng bào đến, nhưng bọn họ không có hứng uống trà nên mặt ai cũng nhăn lại.
Cuối cùng, Thẩm Vấn không nhịn được mà nói: “Công tử, anh có thể tiết lộ cho tôi biết mình nắm chắc bao nhiều phần trăm trong trận đấu tối nay không?”
Tôn Hàn mỉm cười nhìn qua rồi nói: “Sao thế? Anh chẳng không quan tâm đến kết quả còn gì?”
“Trước đó chỉ là nội bộ lục đục nên tôi không quan tâm chuyện thắng thua, nhưng Lý Hắc Tử lại bắt tay với người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc thì tôi không chấp nhận được! Nếu công tử cậu mà thua, chắc Thiên Cửu Môn sẽ lâm vào cục diện rối ren chưa từng có”, Thẩm Vấn nghiêm túc nói.
Từ ngày Phó Văn Húc vào tù, Thiên Cửu Môn đã tan đàn xẻ nghé, song dù cho bị chia cắt thế nào thì vẫn nằm trong tay bọn họ.
Nhưng giờ thì khác rồi, một khi Lý Hắc Tử thắng trận đấu tối nay, Tôn Hàn sẽ phải tuân thủ giao ước và rời khỏi tỉnh.
Khi ấy, chắc chắn Lý Hắc Tử sẽ ngồi vào vị trí của Tôn Hàn và trở thành chủ nhân của Thiên Cửu Môn.
Nhưng nếu ông ta có bản lĩnh thì làm vậy cũng không sao.
Song vấn đề là ở chỗ, Lý Hắc Tử có làm gì cũng tuyệt đối không nên liên kết với thương hội ba tỉnh Đông Bắc!
Đây là nhận thức chung của các thành viên cũ của Thiên Cửu Môn rồi.
Hàn Hướng Đông cũng nói: “Công tử, nếu lần này cậu thua, hậu quả thật sự khó lường”.
Nếu không vì dã tâm của Lý Hắc Tử quá lớn, hơn nữa khí thế còn hùng hổ thì anh ta và Thẩm Vấn đâu phải cùng nhau đến tìm Tôn Hàn thế này?
“Có gì đâu mà khó lường. Nếu tôi thua, Giang Lệ vẫn đến đây. Khi ấy, cùng lắm chỉ đổi sang thành Lý Hắc Tử và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đối phó với Giang Lệ thôi mà”, Lý Hắc Tử điềm nhiên nói.
“Nếu vậy thì dù thắng hay thua Giang Lệ thì Thiên Cửu Môn cũng không còn như trước nữa”, Thẩm Vấn cũng nói.
Có lẽ Lý Hắc Tử tự phụ tưởng rằng mình nắm được Thiên Cửu Môn thì chắc chắn sẽ trở thành bá chủ của Tây Nam, đến lúc đó cả Giang Lệ và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đều không thể làm gì được ông ta.
Song Thẩm Vấn biết rõ, đúng là Lý Hắc Tử rất giỏi, nhưng so với Giang Lệ và hội trưởng của thương hội ba tỉnh Đông Bắc thì còn kém xa.
Lý Hắc Tử độc ác của Tây Nam chưa đủ tư cách trở thành bá chủ!
Song, ông ta lại không biết điều này.
“Một nước không thể có hai vua, một nhà không thể có hai chủ. Tôi muốn làm chủ của Thiên Cửu Môn, các người không vui. Giờ thấy tình hình không ổn thì lại lũ lượt muốn tôi xoay chuyển tình thế. Trước đó, ai cũng hằn học với tôi mà giờ lại nghĩ hay thế”.
Tôn Hàn lập tức buông lời châm chọc không chút che đậy: “Nhưng tiếc là bây giờ Lý Hắc Tử có Diêm Hùng, Mạch Ninh và Trần Cửu trợ giúp, trận đấu tối nay có lẽ tôi thua chắc rồi”.
Tôn Hàn chẳng buồn hỏi Kim Thất Lạc nữa, vì kiểu gì ông cụ cũng trả lời theo cách tương tự mà Thẩm Vấn nói thôi.
Vì thế anh chỉ thoải mái nói: “Mọi người dùng bữa thôi, thức ăn nguội hết cả rồi. Thật lòng mà nói, con người tôi chẳng có ưu điểm gì ngoài việc đã nói là làm. Ví dụ ngày mai mà tôi đấu lôi đài thua thì tôi vẫn thấy rất vui, vì không cần phải lo việc của Thiên Cửu Môn nữa. Giang Lệ xuống phía Nam cũng được, mọi người chia nhỏ Thiên Cửu Môn ra cũng được, tôi sẽ không hỏi gì nữa”.
“À Tả Quân này, phiền ông mở rượu nhé. Hôm nay là rượu mừng, tôi mời mọi người, sau này là rượu tiễn tôi lên đường, hay là… rượu phạt thì chưa biết được”.
Ai cũng nghe ra hàm ý sâu xa của Tôn Hàn, song tất cả đều không tỏ thái độ gì.
Tất cả phải chờ kết quả trận đấu lôi đài ngày mai đã.
Cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Gần như ngay sau đó, cánh cửa đã bị đẩy mở, dường như người bên ngoài chỉ gõ cửa cho có để giả vờ lịch sự thôi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ấy thì thấy một gương mặt đen xì khiến người ta khó chịu.
Đi sát theo sau Lý Hắc Tử là hai người đàn ông đô con khoảng ba mươi tuổi, bộ quần áo bó sát khiến cơ bắp của họ nổi hết cả lên.
Cả hai đều có vẻ tàn ác và khinh khi rõ ràng.
Bọn họ đều không phải người đơn giản.
Quan trọng nhất còn là người lạ.
Mọi người đều thấy ngờ vực.
“Nghe nói Tôn công tử đang tiếp khách ở đây, dù không mời tôi, nhưng tôi thấy mình vẫn phải sang chào hỏi một tiếng”, Lý Hắc Tử vừa bước vào đã cười ha hả nói, không hề biết thân biết phận một chút nào.
“Nếu ông Lý thích, hay ngồi xuống uống vài ly luôn?”, Tôn Hàn sầm mặt xuống, nhưng vẫn cười nói.
Đương nhiên anh không chào đón ông ta, nhưng người ta đã tự dẫn xác đến rồi thì cũng phải nể mặt một chút chứ?
“Uống rượu thì thôi, vì Tôn công tử có mời tôi đâu, ăn không uống không thế này tôi thấy ngại lắm. Vả lại, tôi có hai người bạn mới đến đây nên cần phải tiếp đãi nên đành hẹn cậu hôm khác vậy. À, mà không biết đến lúc đó, Tôn công tử còn ở tỉnh nữa hay không nhỉ?”, Lý Hắc Tử cười lớn khiêu khích.
Nếu ngày mai, Tôn Hàn thua thì anh phải làm đúng như giao kèo là rời khỏi tỉnh.
“À, không biết hai người bạn này có lai lịch thế nào mà có thể khiến ông Lý tự tin là tôi sẽ thua như vậy”, Tôn Hàn liếc nhìn hai người đó rồi thờ ơ nói.
Khoé miệng Lý Hắc Tử cong lên, sau đó nháy mắt với người đàn ông cao gần một mét chín ở phía sau.
Tên cao kều biết ý, lập tức tiến lên trước, sau đó nhấc chân đạp thật mạnh vào bàn.
Xoảng!
Cả bàn tiệc đã bị lật đổ.
Những người khác đều nhanh tay lẹ mắt lùi người lại để tránh bị đồ ăn thức uống bắn vào người.
Cái bàn nặng gần năm mươi cân xoay tròn trên không trung, sau đó tên cao kều lại nhấc chân đá nó về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn ngồi cách tường hơn một mét, với tốc độ bay đến của chiếc bàn thì dù anh có lùi lại cũng không thể tránh được.
Bụp!
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, khi chiếc bàn đã bay đến gần người, Tôn Hàn chợt giơ tay lên rồi dùng sức của cánh tay để chặn nó lại.
Sau đó, cổ tay anh dùng lực, chiếc bàn dừng lại một lát rồi bay ngược trở lại với sức mạnh khủng khiếp.
Tên cao kều không hề tránh đi mà lại nhấc chân phải lên đá.
Bụp!
Tiếng đổ vỡ vang lên, chiếc bàn không chịu được lực đá nên đã bị tách đôi.
Cả bàn tiệc cứ thế bị phá hỏng, nhưng Lý Hắc Tử chẳng tỏ chút thái độ hối lỗi nào, trái lại còn vỗ tay nói: “Lâu lắm rồi mới có người đỡ được đòn của cậu ta đấy! Tôn công tử đúng là siêu phàm, tôi được mở mang tầm mắt rồi!”
Tôn Hàn cười lạnh nói: “Diêm Hùng - Bàn chân thép của Đông Bắc Bộ đúng là lợi hại, người còn lại không phải là Mạch Ninh đấy chứ?”
“Tôn công tử tinh mắt quá, đúng rồi. Tôi phải mất nhiều công sức lắm mới mời được đến để chăm sóc Tôn công tử đấy. Tối mai, Tôn công tử phải thật cẩn thận nha, chứ họ đánh chết người không phải mới một hai lần đâu”, Lý Hắc Tử cười lớn nói.
Những người khác đều biến sắc mặt.
“Lý Hắc Tử, ông đúng là cái loại vô liêm sỉ! Chuyện nội bộ của Thiên Cửu Môn, ông lại thuê người ngoài can dự vào”, Tề Thiên Tại tức quá nên gào lên.
Trong giới đả thủ ở Đông Bắc Bộ thì Quyền vương Trần Cửu là người giỏi nhất, hai nắm đấm của hắn không biết đã đánh gãy xương bao nhiêu người rồi, thậm chí đến nay cũng chưa tìm được đối thủ.
Còn xếp ngay dưới Trần Cửu chính là hai người này.
Diêm Hùng bàn chân thép và huấn luyện viên máu lạnh Mạch Ninh.
Lực chân của Diêm Hùng mạnh khủng khiếp, kỷ lục cao nhất là đá xuyên qua cả một thanh thép dày.
Huấn luyện viên máu lạnh Mạch Ninh nổi tiếng sớm hơn, nhưng rút lui cũng nhanh không kém. Giờ hắn ta đang làm cao thủ huấn luyện ho thương hội ba tỉnh Đông Bắc, hắn ta cũng từng một chọi với mười mấy người.
So về chiến đấu thì nhân tài ở Đông Bắc nổi lên lớp lớp, còn khu vực Tây Nam thì chẳng có ai.
Với thực lực của hai người trên thì ngoài Tôn Hàn ra, ở Thiên Cửu Môn hiện giờ không ai có thể là đối thủ của họ được.
Tề Thiên Tại không được, Phá Quân cũng không ổn, những người khác thì càng miễn bàn.
Trong lời nói của Lý Hắc Tử có vẻ khiêu khích rõ ràng, trong trận đấu lôi đài luân phiên ngày mai, hai người này sẽ lên sàn thay ông ta.
Đánh với một người chắc vẫn được, nhưng với hai người thì sao?
Huồng hồ, ông ta còn có những tám người.
Trong khi đó, Tôn Hàn chỉ có hai thôi.
Cục diện lập tức trở nên phức tạp.
Nhóm Tề Thiên Tại bắt đầu thấy lo lắng cho Tôn Hàn, khả năng cao ngày mai anh sẽ thua rồi!
Chỉ có Hàn Hướng Đông là bình tĩnh hơn một chút, không phải anh ta không lo lắng, mà là… gần như đã chắc chắn rằng Tôn Hàn sẽ thua rồi.
Vì anh ta biết Lý Hắc Tử còn mới thêm một người nữa là Trần Cửu!
Người đó mới gọi là khủng bố.
Trần Cửu vô địch của Đông Bắc!
“Thắng làm vua, thua làm giặc! Có gì đâu mà vô liêm sỉ. Tôn công tử, hôm nay chúng tôi chỉ đến chào hỏi thôi, tối mai sẽ thỉnh giáo sau. Mời Tôn công tử xem hai người bạn mà tôi mời tới có đủ tư cách đối phó với Giang Lệ hay không”.
Lý Hắc Tử bật cười ha hả, sau đó dẫn Diêm Hùng và Mạch Ninh nghênh ngang rời đi.
Phòng bao lúc này vô cùng bừa bộn.
“Công tử, không ổn rồi”, Tề Thiên Tại không nhịn được nói.
Không cần đoán cũng biết để mời hai người này tới đây, Lý Hắc Tử đã phải tiêu tốn nhiều tiền thế nào.
Nhưng trợ thủ của Lý Hắc Tử đã đến rồi, còn họ biết đi đâu tìm đối thủ xứng tầm trong một khoảng thời gian ngắn thế này đây?
“Chuẩn bị một bàn khác đi”.
Tôn Hàn nhíu mày rồi nói.
…
Đêm đến.
Thẩm Vấn và Kim Thất Lạc cùng ngồi chung xe về.
“Ông nói xem Lý Hắc Tử mời hai người kia đến đây có phải đã đạt được thoả thuận gì với thương hội ba tỉnh của Đông Bắc rồi không?”, Thẩm Vấn dựa lưng vào ghế, sau đó khoanh tay trước ngực hỏi.
“Diêm Hùng và Mạch Ninh đều là đả thủ nổi tiếng của thương hội này, không phải cứ bỏ tiền ra là thuê được đâu. Nếu bảo Lý Hắc Tử không đồng ý làm gì đó cho thương hội trên thì cậu có tin không?”, Kim Thất Lạc nhìn qua.
Thẩm Vấn mím môi, đương nhiên là không tin rồi!
“Xem ra Lý Hắc Tử không chỉ muốn ép Tôn Hàn đi, mà còn muốn làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn nữa! Chỉ có điều…”
Chương 315: Rốt cuộc ông có chung chí hướng với tôi không?
Thẩm Vấn bổ sung thêm thay cho Kim Thất Lạc: “Thương hội ba tỉnh Đông Bắc đồng ý cử hai người này đến đây, chắc cũng lấy thứ gì đó của Lý Hắc Tử rồi”.
“Nếu Lý Hắc Tử lên thay cho Tôn Hàn, vậy lúc đó, Thiên Cửu Môn chúng ta phải nghe theo lệnh của người mình hay là thương hội ba tỉnh Đông Bắc?”
Diêm Hùng và Mạch Ninh đều là hai con át chủ bài của thương hội ba tỉnh Đông Bắc, khéo nội bộ họ còn không trưng dụng đến, chứ đừng nói đến việc tặng cho vùng tây Nam, để tham gia vào trận chiến của Thiên Cửu Môn bọn họ.
Nếu nói Lý Hắc Tử không hứa hẹn cho thương hội đó một lợi ích lớn thì có ma mới tin.
Bọn họ luôn nghĩ tranh chấp nội bộ của Thiên Cửu Môn là chuyện riêng của môn phái, sẽ không bao giờ có người ngoài can dự.
Vậy mà chỉ vì đánh bại Tôn Hàn, Lý Hắc Tử đã vượt qua ranh giới này.
Kim Thất Lạc lắc đầu nói: “Chưa biết thế nào được, nhưng đúng là lần này Lý Hắc Tử quá đáng rồi! Thẩm Vấn, cậu nghĩ Tôn Hàn có khả năng thắng không?”
Dẫu sao Diêm Hùng và Mạch Ninh cũng đã đến rồi, giờ có nói gì thêm cũng vô dụng.
Vấn đề đáng quan tâm nhất là phần trăm Tôn Hàn thắng cuộc là bao nhiêu?
“Ông thấy sao?”, Thẩm Vấn hỏi ngược lại.
“Khả năng thua là rât cao”.
Thật ra tối mai phe nào thắng trận đấu lôi đài luân phiên này cũng không quan trọng với Kim Thất Lạc.
Nhưng Lý Hắc Tử đã mời hai cao thủ của thương hội ba tỉnh Đông Bắc đến giúp thì đã phạm vào điều cấm kỵ của Thiên Cửu Môn rồi.
Nếu đổi lại là lúc Phó Văn Húc còn sống, có cho thương hội kia thêm vài lá gan cũng không dám cử người qua chịu chết.
Nhưng hiện giờ, Thiên Cửu Môn đang chia năm xẻ bảy, mỗi người tự lập một đế chế riêng, điều này khiến nhiều kẻ bắt đầu ngấp nghé hi vọng với miếng bánh khổng lồ là Tây Nam.
Không chỉ có Giang Lệ, đến Bắc Vương ở điện phía Bắc và hội trưởng của thương hội ba tỉnh Đông Bắc cũng vậy.
Họ để Diêm Hùng và Mạch Ninh đến đây không chỉ là một tín hiệu.
Kim Thất Lạc thấy rất bực bội.
Thế này chẳng khác nào phân chia tài sản trong một nhà, nhưng anh em lại ăn chia không đều, nên đã gọi người ngoài tới như dẫn sói vào nhà.
Đến lúc đó, người ta có thể bê nguyên miếng bánh của nhà mình đi rồi.
“Có lẽ vậy, nhưng nếu Tôn Hàn thắng thì sao? Ông định thế nào?”, Thẩm Vấn cũng nghĩ khả năng Tôn Hàn thua là rất cao, nhưng chưa biết chắc thế nào được.
Anh ta không hiểu Tôn Hàn, nhưng chẳng còn lạ gì Phó Văn Húc, nếu ông ta đã chọn Tôn Hàn làm người kế nhiệm mình thì chứng tỏ anh phải có điểm hơn người.
Biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.
“Còn cậu thì sao, cậu chọn thế nào? Vẫn tiếp tục mập mờ như bây giờ, hay xin góp sức luôn?”
Kim Thất Lạc đâu phải kẻ ngốc, ông cụ không đưa ra quyết định ngay, mà hỏi ngược lại Thẩm Vấn.
“Chắc sẽ theo Tôn Hàn”, Thẩm Vấn đáp.
…
Ngày hôm sau, đã tới ngày diễn ra buổi đấu lôi đài rồi.
Tỉnh Tây trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Người dân bình thường không hề biết hôm nay có gì khác với những ngày trước nên vẫn tất bật với cuộc sống hàng ngày rồi chờ ngày mai tới.
Nhưng có nhiều người thì lại khác.
Với Thiên Cửu Môn mà nói thì có lẽ hôm nay chính là ngày đánh dấu bước ngoặt quan trọng của họ.
“Lý Hắc Tử, ông có ý gì thế hả? Chúng ta đã chung tiền thuê Trần Cửu đến rồi, ông còn bảo thương hội ba tỉnh Đông Bắc cho hai ngôi sao chổi là Diêm Hùng và Mạch Ninh đến đây làm gì?”
Mới sáng sớm ngày ra, Tô Vấn Long đã dẫn theo người đến câu lạc bộ Bác Nạp với khí thế hùng hổ như hỏi tội.
Nếu hôm qua, Lý Hắc Tử không dẫn Diêm Hùng và Mạch Ninh tới diễu võ dương oai trước mặt Tôn Hàn thì họ không hề biết chuyện này.
Cho nên bây giờ Tô Vấn Long đang rất tức giận, họ không hề muốn sáp nhập lại với Thiên Cửu Môn nữa.
Ai chẳng biết nhiều năm qua Thiên Cửu Môn đã bị chia năm xẻ bảy, thiếu gì thế lực ngoài Tây Nam đang ngấp nghe môn phái này đâu.
Lý do sáu tỉnh của Tây Nam không bị các thế lực bên ngoài xâm chiếm suốt mười năm qua là nhờ họ đồng lòng nhất trí với nhau.
Sáu tỉnh ở đây chỉ có thể nằm trong tay họ.
Song, hành động cấu kết của Lý Hắc Tử và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đã phá vỡ mối liên kết này.
“Các người đều không đồng ý với hành động này của tôi đúng không?”
Lý Hắc Tử đứng dậy khỏi sofa, sau đó nhìn quanh một vòng rồi lạnh lùng hỏi.
Nhiều người không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Dù họ có không đồng ý với cách làm của Lý Hắc Tử đến mấy thì vẫn biết rõ thực lực và thủ đoạn của tên ác ôn này.
Lý Hắc Tử có biệt danh này không phải vì gương mặt đen thui của mình, mà là lòng dạ đen tối, ai dám làm trái ý ông ta thì sẽ có kết cục thê thảm ngay.
Những người đang đến hỏi tội Lý Hắc Tử này hầu hết đều là các nhân vật lớn đã quay lưng lại với Thiên Cửu Môn, nên cũng không phải người đơn giản.
Nhưng không một ai dám chống đối Lý Hắc Tử cả!
Riêng chỉ có Tô Vấn Long dám thôi!
Giống Lý Hắc Tử, Tô Vấn Long cũng là một trong ta ông vua của Tây Nam, dù ba bọn họ có chênh lệch về thực lực, nhưng rõ ràng Tô Vấn Long không hề sợ Lý Hắc Tử.
Ông ta nghiêm giọng nói: “Lý Hắc Tử, bớt nói linh tinh đi, rốt cuộc ông có ý đồ gì?”
“Ý đồ gì ư? Tô Vấn Long, ông đang nói gì thế hả? Đương nhiên là tôi muốn giành chiến thắng tuyệt đối trong trận đấu tối nay, sau đó đuổi tên nhãi còn vắt mũi chưa sạch là Tôn Hàn biến đi rồi”, Lý Hắc Tử cười lớn nói.
Tô Vấn Long cười lạnh hỏi: “Ông định lừa ai thế? Một mình Trần Cửu chưa đủ hay sao mà còn thuê thêm hai cao thủ của thương hội ba tỉnh Đông Bắc đến nữa? Theo tôi thấy, không phải ông muốn thắng trận đấu lôi đài tối nay đâu, mà là vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn kìa!”
Nghe thấy vậy, không ít người ở trong phòng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lý Hắc Tử muốn làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn ư?
Vậy chẳng phải ông ta muốn nắm giữ vùng Tây Nam và làm chủ của họ hay sao?
Tất cả mọi người đều bắt đầu phản ứng lại, bảo sao Lý Hắc Tử lại giấu họ thuê hai ngôi sao chổi là Diêm Hùng và Mạch Ninh tới, ra là có tính toán cả.
Chưa chắc ông ta đã dùng hai người trên để đối phó với Tôn Hàn, mà chờ anh bị đuổi đi xong thì sẽ xử lý bọn họ.
Trận đấu lôi đài này của Lý Hắc Tử với Tôn Hàn, các thế lực phản bội Thiên Cửu Môn là họ đã đi theo Lý Hắc Tử.
Chỉ cần Tôn Hàn thua thì danh tiếng của Lý Hắc Tử sẽ như mặt trời giữa trưa.
Chắc chắn ông ta sẽ có địa vị cao hơn hẳn bọn họ.
Vốn dĩ thực lực của Lý Hắc Tử ở tỉnh đã mạnh lắm rồi, giờ có thêm hai trợ thủ là Diêm Hùng và Mạch Ninh nữa thì ai đọ lại ông ta nữa?
Nhưng lúc này, dã tâm của ông ta đã bị bóc trần.
Chuyện đến nước này, ai còn nhịn được nữa?
“Tôi làm thủ lĩnh thay thằng oắt con Tôn Hàn chẳng tốt hơn à?”, bấy giờ Lý Hắc Tử cũng không giấu giếm nữa, mà nhìn thẳng vào Tô Vấn Long rồi nói thẳng ra luôn.
Người đủ tư cách chất vấn ông ta ở đây chỉ có Tô Vấn Long thôi.
Chỉ cần áp chế được Tô Vấn Long thì những người khác sẽ khuất phục hết.
“Ông lên thay, hay là thương hội ba tỉnh Đông Bắc?”, Tô Vấn Long hừ lạnh rồi hỏi.
“Đương nhiên là tôi, còn phía bên kia thì tôi chỉ đồng ý mỗi năm giúp họ chút việc vặt thôi”.
Tô Vấn Long hỏi: “Việc gì?”
Lý Hắc Tử cau mày rồi đáp: “Nói chung ông không cần biết, Tô Vấn Long, tôi hỏi ông một câu, ông có chung chí hướng với tôi không?”
Chương 316: Lòng dạ của Lý Hắc Tử
Thấy Lý Hắc Tử giấu giấu giếm giếm như vậy, mọi người đều đoán được chắc việc mà Lý Hắc Tử hứa sẽ làm cho thương hội ba tỉnh Đông Bắc không hề đơn giản, chắc chắn là lợi ích có ảnh hưởng lớn đến Thiên Cửu Môn.
Nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Mặt của Lý Hắc Tử đen, nhưng lòng dạ của ông ta còn đen tối hơn.
Mọi người đều dồn hết ánh nhìn về phía Tô Vấn Long, để xem ông ta định trả lời thế nào?
Nếu đến Tô Vấn Long còn không dám đối đầu với Lý Hắc Tử thì còn ai dám chống đối Lý Hắc Tử nữa?
“Dù bây giờ chúng ta đều tự xây dựng đế chế riêng, nhưng chuyện làm ảnh hưởng đến lợi ích của Thiên Cửu Môn thì tôi không làm đâu”, Tô Vấn Long nghiêm mặt nói.
Ông ta không quy phục Tôn Hàn, chỉ vì thấy đối phương còn quá trẻ, không đủ tư cách chèo chống Thiên Cửu Môn.
Nhưng Lý Hắc Tử thì còn thiếu tư cách hơn, nhất là ông ta còn dắt sói vào nhà.
“Ai gây tổn hại cho Thiên Cửu Môn chứ? Tôi mà lên làm chủ thì Thiên Cửu Môn chỉ có phất lên thôi”.
Ánh mắt của Lý Hắc Tử chứa đầy vẻ tự mãn, như thể chỉ cần giơ tay là vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn sẽ thuộc về mình ngay.
Nhưng chỉ có Lý Hắc Tử mới tin những lời của mình thôi.
Ông ta đã cấu kết với người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc rồi mà còn đòi gây dựng Thiên Cửu Môn lớn mạnh thêm?
Bây giờ, thương hội ba tỉnh Đông Bắc đã cử Diêm Hùng và Mạch Ninh tới giúp Lý Hắc Tử, chờ thế lực của Lý Hắc Tử mạnh lên rồi, khéo họ còn cho thêm nhiều người tới nữa.
Đến lúc đó, Thiên Cửu Môn gặp nguy ngay.
Đó là kết quả mà bọn họ không muốn thấy nhất.
“Lý Hắc Tử, tôi không chơi với ông nữa”.
Đột nhiên một người đàn ông trung niên tên là Đậu Tướng đã quay người bỏ đi, không còn nể nang gì Lý Hắc Tử nữa.
Lý Hắc Tử liếc qua rồi nháy mắt ra hiệu cho một tên tay chân ở bên ngoài.
Tên đó lập tức rút một khẩu súng trong người ra rồi bóp cò, mà không hề cho Đậu Tướng cơ hội phản kháng,
Bằng!
Tiếng súng làm tất cả mọi người kinh hãi.
“Ông, Lý Hắc Tử…”
Đậu Tướng lập tức ngã xuống đất, máu tươi chảy tận ra ngoài hành lang.
Trong phòng chợt im phăng phắc.
Không ai ngờ Lý Hắc Tử lại tàn nhẫn đến vậy.
Đậu Tướng là người anh em cùng vào sinh ra tử với ông ta mà ông ta vẫn ra tay được.
Lý Hắc Tử liếc đôi mắt lạnh băng nhìn quanh phòng một vòng, sau đó lạnh giọng nói: “Còn ai không phục nữa không?”
Không một ai trả lời.
Đến Tô Vấn Long cũng không nói gì.
Bây giờ, Lý Hắc Tử đã điên thật rồi.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán của Vương Bách Vạn mập ú.
…
Cách trận đấu lôi đài khoảng ba tiếng, Tôn Hàn vẫn ngồi thưởng trà trong khuôn viên thơ mộng của tỉnh, trông anh cực kỳ nhàn nhã, như thế không hề lo lắng chút nào cho trận đấu tối nay.
Một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ dưới cây mộc lan, ngay sau đó, Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông đã bước xuống xe rồi đi về phái Tôn Hàn.
“Để tôi đi pha trà”.
Thấy vậy, Từ Khang Niên đang ngồi cạnh Tôn Hàn đã chủ động đứng dậy.
Đột nhiên hai người chẳng mấy khi đến đây là Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông lại cùng nhau mò tới thì chắc chắn là có chuyện gì đó rồi, hơn nữa còn là việc cực kỳ quan trọng.
Hiện giờ, ngoài trận đấu lôi đài tối nay ra thì còn việc gì quan trọng hơn nữa?
Ở Giang Châu, Từ Khang Niên cũng là một nhân vật có máu mặt, nhưng ở tỉnh thì lại chẳng là gì.
Tốt nhất trong tình huống này thì ông ấy nên tránh đi thì hơn.
“Hai anh cùng đến tìm tôi thế này chắc chắn có chuyện gì đó thú vị xảy ra rồi, để tôi đoán nhé… có người chết rồi phải không?”
Tôn Hàn điềm tĩnh nói xong, Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông đều kinh ngạc.
Hàn Hướng Đông nghiêm túc hỏi: “Công tử biết rồi ư?”
Mọi người không phải thần tiên nên không thể đoán trước tương lai được.
“Đậu Tướng, thành viên cũ của Thiên Cửu Môn. Dù ông ta không thể so được với bảy đại tướng nổi danh của năm xưa, nhưng cũng không thể coi thường được. Không ngờ Lý Hắc Tử lại nổi điên đến mức này, đến Đậu Tướng cũng dám giết thì ông ta không sợ mọi người nổi giận nữa rồi”, Tôn Hàn sâu xa nói.
Tin Đậu Tướng chết thì Tôn Hàn là người biết đầu tiên, so ra còn sớm hơn cả thủ lĩnh của Ám Bộ là Thẩm Vấn.
Thấy Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Vấn chợt đoán: “Xem ra công tử có cài người ở chỗ của Lý Hắc Tử!”
Tôn Hàn mỉm cười nhưng không phủ định: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Tôi đã dám đấu lôi đài thì kiểu gì cũng phải có tính toán. Cho nên cài vài ba người ở chỗ Lý Hắc Tử cũng có gì là lạ đâu”.
“Hai anh đứng đó làm gì, vẫn sớm, ngồi xuống uống chén trà đã”.
Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông đối mắt nhìn nhau rồi lần lượt ngồi xuống.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã hai chén đại hồng bào đến, nhưng bọn họ không có hứng uống trà nên mặt ai cũng nhăn lại.
Cuối cùng, Thẩm Vấn không nhịn được mà nói: “Công tử, anh có thể tiết lộ cho tôi biết mình nắm chắc bao nhiều phần trăm trong trận đấu tối nay không?”
Tôn Hàn mỉm cười nhìn qua rồi nói: “Sao thế? Anh chẳng không quan tâm đến kết quả còn gì?”
“Trước đó chỉ là nội bộ lục đục nên tôi không quan tâm chuyện thắng thua, nhưng Lý Hắc Tử lại bắt tay với người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc thì tôi không chấp nhận được! Nếu công tử cậu mà thua, chắc Thiên Cửu Môn sẽ lâm vào cục diện rối ren chưa từng có”, Thẩm Vấn nghiêm túc nói.
Từ ngày Phó Văn Húc vào tù, Thiên Cửu Môn đã tan đàn xẻ nghé, song dù cho bị chia cắt thế nào thì vẫn nằm trong tay bọn họ.
Nhưng giờ thì khác rồi, một khi Lý Hắc Tử thắng trận đấu tối nay, Tôn Hàn sẽ phải tuân thủ giao ước và rời khỏi tỉnh.
Khi ấy, chắc chắn Lý Hắc Tử sẽ ngồi vào vị trí của Tôn Hàn và trở thành chủ nhân của Thiên Cửu Môn.
Nhưng nếu ông ta có bản lĩnh thì làm vậy cũng không sao.
Song vấn đề là ở chỗ, Lý Hắc Tử có làm gì cũng tuyệt đối không nên liên kết với thương hội ba tỉnh Đông Bắc!
Đây là nhận thức chung của các thành viên cũ của Thiên Cửu Môn rồi.
Hàn Hướng Đông cũng nói: “Công tử, nếu lần này cậu thua, hậu quả thật sự khó lường”.
Nếu không vì dã tâm của Lý Hắc Tử quá lớn, hơn nữa khí thế còn hùng hổ thì anh ta và Thẩm Vấn đâu phải cùng nhau đến tìm Tôn Hàn thế này?
“Có gì đâu mà khó lường. Nếu tôi thua, Giang Lệ vẫn đến đây. Khi ấy, cùng lắm chỉ đổi sang thành Lý Hắc Tử và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đối phó với Giang Lệ thôi mà”, Lý Hắc Tử điềm nhiên nói.
“Nếu vậy thì dù thắng hay thua Giang Lệ thì Thiên Cửu Môn cũng không còn như trước nữa”, Thẩm Vấn cũng nói.
Có lẽ Lý Hắc Tử tự phụ tưởng rằng mình nắm được Thiên Cửu Môn thì chắc chắn sẽ trở thành bá chủ của Tây Nam, đến lúc đó cả Giang Lệ và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đều không thể làm gì được ông ta.
Song Thẩm Vấn biết rõ, đúng là Lý Hắc Tử rất giỏi, nhưng so với Giang Lệ và hội trưởng của thương hội ba tỉnh Đông Bắc thì còn kém xa.
Lý Hắc Tử độc ác của Tây Nam chưa đủ tư cách trở thành bá chủ!
Song, ông ta lại không biết điều này.
“Một nước không thể có hai vua, một nhà không thể có hai chủ. Tôi muốn làm chủ của Thiên Cửu Môn, các người không vui. Giờ thấy tình hình không ổn thì lại lũ lượt muốn tôi xoay chuyển tình thế. Trước đó, ai cũng hằn học với tôi mà giờ lại nghĩ hay thế”.
Tôn Hàn lập tức buông lời châm chọc không chút che đậy: “Nhưng tiếc là bây giờ Lý Hắc Tử có Diêm Hùng, Mạch Ninh và Trần Cửu trợ giúp, trận đấu tối nay có lẽ tôi thua chắc rồi”.
Bình luận facebook