Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357: Từ Tiểu Bân đi Thượng Kinh
Tôn Hàn nhìn mẹ nuôi mình với vẻ khó tin, không ngờ bà ta có thể nói ra những lời vô liêm sỉ đó với lý lẽ hùng hồn như vậy.
Từ Tiểu Bân muốn đi tìm vinh hoa phú quý thì anh không quan tâm, thậm chí nếu cần, anh còn có thể giúp đỡ cậu ta.
Nhưng dựa vào đâu mà bắt anh nhường thân thế của mình cho Từ Tiểu Bân chứ?
Từ nhỏ đến lớn, việc gì anh cũng có thể nhường cậu ta.
Nhưng thân thế thì nhường kiểu gì?
Lẽ nào, anh phải từ bỏ thân thế của mình, rồi để Từ Tiểu Bân hưởng thụ một cuộc sống sung sướng thay anh sao?
“Mẹ, mẹ bảo con đồng ý kiểu gì đây? Từ nhỏ, con đã được người khác đưa đến nhà mình, song vẫn luôn mang họ Tôn. Cho tới tận bây giờ, đến mặt mũi của bố mẹ đẻ con trông như thế nào con còn không biết. Bây giờ, người nhà của con đã đến tìm, mẹ lại bảo con nhường cho Tiểu Bân, nhưng con nhường kiểu gì đây?”, Tôn Hàn đau lòng nói.
Thân thế chứ có phải đồ vật đâu!
Tôn Hàn cứ nghĩ mình đã nói vậy thì ít nhiều Dương Dung cũng sẽ hiểu lòng mình, ai ngờ đâu bà ta lại khóc toáng lên: “Mẹ không cần biết! Nếu để vuột mất cơ hội này thì cả cuộc đời còn lại của Tiểu Bân sẽ bị chôn vùi ở Mục Thành bé tẹo này, đến tiền cưới vợ cũng không có”.
“Nếu con còn coi mẹ là mẹ thì đưa miếng ngọc bội đây! Sau này, sau này Tiểu Bân sẽ khắc cốt ghi tâm người anh trai là con, nó sẽ không làm chuyện có lỗi với con đâu”.
Nhìn vẻ trơ tráo của Dương Dung, Tôn Hàn chỉ thấy nực cười.
Rốt cuộc bà mẹ nuôi của anh đang nghĩ theo lối logic gì vậy?
Bà ta nói như thể anh nhường thân thế của mình cho Từ Tiểu Bân là chuyện hết sức bình thường.
Giống như vì thân phận của anh sáng láng hơn Từ Tiểu Bân nên anh phải nhường cho cậu ta.
“Mẹ, chuyện khác thì con có thể đồng ý với mẹ, nhưng riêng chuyện này thì không! Dù cho mẹ có đòi cắt đứt quan hệ với con thì con cũng không đồng ý”, Tôn Hàn lạnh giọng nói.
Nếu nói đến ơn nuôi dưỡng thì người bế Tôn Hàn đến nhà họ Từ năm xưa đã đưa trước phí nuôi dưỡng rồi.
Dù bố mẹ nuôi đã nuôi anh khôn lớn, nhưng cũng không thể tính toán khoản này được.
Song, thái độ của mẹ nuôi với chuyện này thật sự khiến anh quá đau lòng.
“Tôn Hàn, nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ không đi đâu hết, kể cả phải chết ở khách sạn này luôn! Mẹ sẽ không ăn không uống cho chết luôn đi! Để rồi xem con có áy náy không?”
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là thái độ của Dương Dung lại kiên quyết đến mức này, lời nói kiểu gì bà ta cũng mang ra để uy hiếp anh được.
Tuy nhiên, Tôn Hàn vẫn không rung động.
Thấy vậy, Dương Dung quỳ mọp xuống đất rồi cầu xin: “Tôn Hàn, coi như mẹ xin con được không? Sau này, chắc chắn Tiểu Bân sẽ bù đắp cho con! Với lại, dù con có về đó thì cũng không gặp được bố mẹ đẻ đâu, người đến tìm Tiểu Bân đã nói bố mẹ con mất khi con chào đời không lâu rồi”.
Người đến tìm Tiểu Bân?
Dương Dung đã nhận định thân thế ấy là của Từ Tiểu Bân rồi.
Nhưng đây không phải điều mà Tôn Hàn quan tâm.
Mà là…
Tôn Hàn kích động nói: “Mẹ, mẹ nói sao? Bố mẹ đẻ của con đều mất cả rồi ư?”
Trước kia, Tôn Hàn thường nghĩ không biết tại sao bố mẹ ruột lại vứt bỏ mình, có phải họ có nỗi khổ gì không? Nếu một ngày nào đó gặp lại, liệu anh có thể tha thứ cho họ?
Anh chưa từng nghĩ là họ đã mất.
Không phải họ không cần anh, mà là không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Sự thật tàn khốc đến nhường này, anh thà không biết cho xong.
“Mẹ không lừa con đâu, là thật đấy, họ đã nói vậy mà! Sở dĩ họ tìm lại người thân vì chủ nhà già rồi nên nhung nhớ cháu trai của mình”.
“Lần này, Tiểu Bân đến đó thật ra cũng là chờ chủ nhà chết rồi kế thừa tài sản thôi! Tôn Hàn, con có thiếu tiền đâu mà phải tranh giành với em trai như thế?”
“Mẹ, con sẽ đưa miếng ngọc bội cho mẹ”, Tôn Hàn không thể nghe tiếp được nữa nên lấy miếng ngọc bội đưa qua.
Dương Dung vội vàng giật lấy, sau đó còn không quên nói với Tôn Hàn: “Con đừng có hối hận đấy”.
“Mẹ, con mệt rồi nên muốn đi nghỉ, mẹ đi đi”, Tôn Hàn mệt mỏi nói.
Anh đã quá tuyệt vọng với người mẹ nuôi này rồi.
Đồng thời cũng thấy chán nản với chính bản thân mình.
Thật ra trong thâm tâm của Tôn Hàn đã suy nghĩ rất nhiều lần, ví dụ một ngày nào đó, anh tìm được bố mẹ đẻ của mình, chỉ cần biết họ vì lý do bất đắc dĩ nào đó nên họ mới bỏ rơi anh, anh sẽ tha thứ và phụng dưỡng họ.
Nhưng không còn cơ hội nữa rồi.
Nếu không có Đồng Đồng.
Thì anh chỉ còn cô đơn lẻ loi một mình.
“Ừ, con đi nghỉ đi, mẹ đi đây, không cần tiễn đâu”.
Sợ Tôn Hàn đổi ý nên Dương Dung nhanh chóng bỏ đi ngay.
Chỉ còn Tôn Hàn hồn bay phách lạc tự gặm nhấm nỗi đau một mình.
…
Sáng sớm hôm sau, Tôn Hàn đã đứng chờ sẵn ở một chỗ cách khu nhà cũ khá xa.
Sau đó đã có hơn hai mươi chiếc xe Bentley đỗ ở đầu phố, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ở Mục Thành không có nổi một chiếc xe sang cỡ này, nói gì đến việc cả dàn xe xuất hiện cùng lúc.
Gần đến trưa, cuối cùng Mục Vỹ đã nhìn thấy một tốp người đi từ trong toà nhà cũ ra.
Từ Tiểu Bân ăn mặc sang trọng xuất hiện như một ngôi sao, vệ sĩ đi trước mở đường cho cậu ta.
Từ nay trở đi, Từ Tiểu Bân sẽ thay thế thân phận của anh và trở thành công tử cao quý ở Thượng Kinh.
Song, Tôn Hàn không ngờ tối qua mẹ nuôi mới lấy miếng ngọc bội của anh, mà sáng nay đã cho Từ Tiểu Bân đi luôn rồi.
Chắc bà ta sợ anh đổi ý.
Chẳng mấy chốc, Từ Tiểu Bân đã lên chiếc xe Bentley đầu tiên, sau đó cả đoàn xe chầm chậm rời đi.
Từ đầu đến cuối, Tôn Hàn không hề ngăn cản.
Nếu bố mẹ ruột của anh đã chết thật rồi thì anh cũng không cần nhận tổ nhận tông làm gì nữa.
Hôm nay, anh đến đây chỉ để xem những người này có lai lịch thế nào để mai này điều tra thôi.
Nhỡ để anh đồng ý nên mẹ nuôi lừa anh thì sao?
Anh ghi nhớ biển số xe của họ rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh vừa quay người thì đã nhìn thấy một người đang ông râu quái nón nhìn mình chằm chằm.
Người đàn ông đó mặc vest, đi giày da và choàng thêm một chiếc áo măng tô bên ngoài, dù vẻ bề ngoài ông ấy trông to lớn, nhưng lại có người ta cảm giác gần gũi oai phong.
“Giống thật, như một khuôn đúc ra!”, người đàn ông nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn một lúc lâu rồi cảm thán.
Tôn Hàn lạnh giọng hỏi: “Giống ai cơ?”
“Bố mẹ cậu”.
Câu nói ấy như khoét vào tim Tôn Hàn.
Bố mẹ, một cách xưng hô xa lạ.
Nhưng Tôn Hàn không ngờ nghệch mà tin ngay, anh hỏi lại: “Bố mẹ tôi ư? Ông biết tôi là ai à?”
“Đương nhiên”, người đàn ông râu quái nón chỉ vào dòng xe rồi nhếch miệng nói: “Đáng lý ra, người ngồi lên chiếc xe đó đi lên Thượng Kinh phải là cậu mới đúng”.
Tôn Hàn: “…”
…
Trong quán trà.
Bọn ho gọi mỗi người một tách trà.
Người đàn ông râu quái nón nâng tách trà lên thổi, sau đó khạc nhổ xuống sàn một cách mất lịch sự: “Tôi là Trương Đế, là anh em kiêm cấp dưới của bố mẹ cậu, cậu cứ gọi tôi chú Trương là được”.
Trương Đế?
Tôn Hàn chợt thấy tên của người đàn ông này rất quen, hình như anh đã nghe thấy ở đâu rồi.
Nhưng nhất thời không nhớ ra.
Sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng Tôn Hàn đã nhớ ra ông ấy là ai.
Trương Đế - một trong bảy vị tướng tại ngũ ở chiến khu phía Bắc.
Từ Tiểu Bân muốn đi tìm vinh hoa phú quý thì anh không quan tâm, thậm chí nếu cần, anh còn có thể giúp đỡ cậu ta.
Nhưng dựa vào đâu mà bắt anh nhường thân thế của mình cho Từ Tiểu Bân chứ?
Từ nhỏ đến lớn, việc gì anh cũng có thể nhường cậu ta.
Nhưng thân thế thì nhường kiểu gì?
Lẽ nào, anh phải từ bỏ thân thế của mình, rồi để Từ Tiểu Bân hưởng thụ một cuộc sống sung sướng thay anh sao?
“Mẹ, mẹ bảo con đồng ý kiểu gì đây? Từ nhỏ, con đã được người khác đưa đến nhà mình, song vẫn luôn mang họ Tôn. Cho tới tận bây giờ, đến mặt mũi của bố mẹ đẻ con trông như thế nào con còn không biết. Bây giờ, người nhà của con đã đến tìm, mẹ lại bảo con nhường cho Tiểu Bân, nhưng con nhường kiểu gì đây?”, Tôn Hàn đau lòng nói.
Thân thế chứ có phải đồ vật đâu!
Tôn Hàn cứ nghĩ mình đã nói vậy thì ít nhiều Dương Dung cũng sẽ hiểu lòng mình, ai ngờ đâu bà ta lại khóc toáng lên: “Mẹ không cần biết! Nếu để vuột mất cơ hội này thì cả cuộc đời còn lại của Tiểu Bân sẽ bị chôn vùi ở Mục Thành bé tẹo này, đến tiền cưới vợ cũng không có”.
“Nếu con còn coi mẹ là mẹ thì đưa miếng ngọc bội đây! Sau này, sau này Tiểu Bân sẽ khắc cốt ghi tâm người anh trai là con, nó sẽ không làm chuyện có lỗi với con đâu”.
Nhìn vẻ trơ tráo của Dương Dung, Tôn Hàn chỉ thấy nực cười.
Rốt cuộc bà mẹ nuôi của anh đang nghĩ theo lối logic gì vậy?
Bà ta nói như thể anh nhường thân thế của mình cho Từ Tiểu Bân là chuyện hết sức bình thường.
Giống như vì thân phận của anh sáng láng hơn Từ Tiểu Bân nên anh phải nhường cho cậu ta.
“Mẹ, chuyện khác thì con có thể đồng ý với mẹ, nhưng riêng chuyện này thì không! Dù cho mẹ có đòi cắt đứt quan hệ với con thì con cũng không đồng ý”, Tôn Hàn lạnh giọng nói.
Nếu nói đến ơn nuôi dưỡng thì người bế Tôn Hàn đến nhà họ Từ năm xưa đã đưa trước phí nuôi dưỡng rồi.
Dù bố mẹ nuôi đã nuôi anh khôn lớn, nhưng cũng không thể tính toán khoản này được.
Song, thái độ của mẹ nuôi với chuyện này thật sự khiến anh quá đau lòng.
“Tôn Hàn, nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ không đi đâu hết, kể cả phải chết ở khách sạn này luôn! Mẹ sẽ không ăn không uống cho chết luôn đi! Để rồi xem con có áy náy không?”
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là thái độ của Dương Dung lại kiên quyết đến mức này, lời nói kiểu gì bà ta cũng mang ra để uy hiếp anh được.
Tuy nhiên, Tôn Hàn vẫn không rung động.
Thấy vậy, Dương Dung quỳ mọp xuống đất rồi cầu xin: “Tôn Hàn, coi như mẹ xin con được không? Sau này, chắc chắn Tiểu Bân sẽ bù đắp cho con! Với lại, dù con có về đó thì cũng không gặp được bố mẹ đẻ đâu, người đến tìm Tiểu Bân đã nói bố mẹ con mất khi con chào đời không lâu rồi”.
Người đến tìm Tiểu Bân?
Dương Dung đã nhận định thân thế ấy là của Từ Tiểu Bân rồi.
Nhưng đây không phải điều mà Tôn Hàn quan tâm.
Mà là…
Tôn Hàn kích động nói: “Mẹ, mẹ nói sao? Bố mẹ đẻ của con đều mất cả rồi ư?”
Trước kia, Tôn Hàn thường nghĩ không biết tại sao bố mẹ ruột lại vứt bỏ mình, có phải họ có nỗi khổ gì không? Nếu một ngày nào đó gặp lại, liệu anh có thể tha thứ cho họ?
Anh chưa từng nghĩ là họ đã mất.
Không phải họ không cần anh, mà là không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Sự thật tàn khốc đến nhường này, anh thà không biết cho xong.
“Mẹ không lừa con đâu, là thật đấy, họ đã nói vậy mà! Sở dĩ họ tìm lại người thân vì chủ nhà già rồi nên nhung nhớ cháu trai của mình”.
“Lần này, Tiểu Bân đến đó thật ra cũng là chờ chủ nhà chết rồi kế thừa tài sản thôi! Tôn Hàn, con có thiếu tiền đâu mà phải tranh giành với em trai như thế?”
“Mẹ, con sẽ đưa miếng ngọc bội cho mẹ”, Tôn Hàn không thể nghe tiếp được nữa nên lấy miếng ngọc bội đưa qua.
Dương Dung vội vàng giật lấy, sau đó còn không quên nói với Tôn Hàn: “Con đừng có hối hận đấy”.
“Mẹ, con mệt rồi nên muốn đi nghỉ, mẹ đi đi”, Tôn Hàn mệt mỏi nói.
Anh đã quá tuyệt vọng với người mẹ nuôi này rồi.
Đồng thời cũng thấy chán nản với chính bản thân mình.
Thật ra trong thâm tâm của Tôn Hàn đã suy nghĩ rất nhiều lần, ví dụ một ngày nào đó, anh tìm được bố mẹ đẻ của mình, chỉ cần biết họ vì lý do bất đắc dĩ nào đó nên họ mới bỏ rơi anh, anh sẽ tha thứ và phụng dưỡng họ.
Nhưng không còn cơ hội nữa rồi.
Nếu không có Đồng Đồng.
Thì anh chỉ còn cô đơn lẻ loi một mình.
“Ừ, con đi nghỉ đi, mẹ đi đây, không cần tiễn đâu”.
Sợ Tôn Hàn đổi ý nên Dương Dung nhanh chóng bỏ đi ngay.
Chỉ còn Tôn Hàn hồn bay phách lạc tự gặm nhấm nỗi đau một mình.
…
Sáng sớm hôm sau, Tôn Hàn đã đứng chờ sẵn ở một chỗ cách khu nhà cũ khá xa.
Sau đó đã có hơn hai mươi chiếc xe Bentley đỗ ở đầu phố, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ở Mục Thành không có nổi một chiếc xe sang cỡ này, nói gì đến việc cả dàn xe xuất hiện cùng lúc.
Gần đến trưa, cuối cùng Mục Vỹ đã nhìn thấy một tốp người đi từ trong toà nhà cũ ra.
Từ Tiểu Bân ăn mặc sang trọng xuất hiện như một ngôi sao, vệ sĩ đi trước mở đường cho cậu ta.
Từ nay trở đi, Từ Tiểu Bân sẽ thay thế thân phận của anh và trở thành công tử cao quý ở Thượng Kinh.
Song, Tôn Hàn không ngờ tối qua mẹ nuôi mới lấy miếng ngọc bội của anh, mà sáng nay đã cho Từ Tiểu Bân đi luôn rồi.
Chắc bà ta sợ anh đổi ý.
Chẳng mấy chốc, Từ Tiểu Bân đã lên chiếc xe Bentley đầu tiên, sau đó cả đoàn xe chầm chậm rời đi.
Từ đầu đến cuối, Tôn Hàn không hề ngăn cản.
Nếu bố mẹ ruột của anh đã chết thật rồi thì anh cũng không cần nhận tổ nhận tông làm gì nữa.
Hôm nay, anh đến đây chỉ để xem những người này có lai lịch thế nào để mai này điều tra thôi.
Nhỡ để anh đồng ý nên mẹ nuôi lừa anh thì sao?
Anh ghi nhớ biển số xe của họ rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh vừa quay người thì đã nhìn thấy một người đang ông râu quái nón nhìn mình chằm chằm.
Người đàn ông đó mặc vest, đi giày da và choàng thêm một chiếc áo măng tô bên ngoài, dù vẻ bề ngoài ông ấy trông to lớn, nhưng lại có người ta cảm giác gần gũi oai phong.
“Giống thật, như một khuôn đúc ra!”, người đàn ông nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn một lúc lâu rồi cảm thán.
Tôn Hàn lạnh giọng hỏi: “Giống ai cơ?”
“Bố mẹ cậu”.
Câu nói ấy như khoét vào tim Tôn Hàn.
Bố mẹ, một cách xưng hô xa lạ.
Nhưng Tôn Hàn không ngờ nghệch mà tin ngay, anh hỏi lại: “Bố mẹ tôi ư? Ông biết tôi là ai à?”
“Đương nhiên”, người đàn ông râu quái nón chỉ vào dòng xe rồi nhếch miệng nói: “Đáng lý ra, người ngồi lên chiếc xe đó đi lên Thượng Kinh phải là cậu mới đúng”.
Tôn Hàn: “…”
…
Trong quán trà.
Bọn ho gọi mỗi người một tách trà.
Người đàn ông râu quái nón nâng tách trà lên thổi, sau đó khạc nhổ xuống sàn một cách mất lịch sự: “Tôi là Trương Đế, là anh em kiêm cấp dưới của bố mẹ cậu, cậu cứ gọi tôi chú Trương là được”.
Trương Đế?
Tôn Hàn chợt thấy tên của người đàn ông này rất quen, hình như anh đã nghe thấy ở đâu rồi.
Nhưng nhất thời không nhớ ra.
Sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng Tôn Hàn đã nhớ ra ông ấy là ai.
Trương Đế - một trong bảy vị tướng tại ngũ ở chiến khu phía Bắc.
Bình luận facebook