Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395-396
Chương 395: Thư từ chức
Bạch Cần đưa tay phải lên che miệng, không dám chắc chắn Tôn Hàn tính làm gì.
Chẳng lẽ anh thực sự đến đăng ký và nộp tiền đặt cọc ư?
Lúc này đây, Tôn Hàn không mất nhiều thời gian đã đi đến trước mặt Cố Vân Đào.
Hôm nay có rất nhiều người có ý muốn mua trang viên này, nên Cố Vân Đào rất hài lòng. Với chiều hướng này, có khả năng trang viên sẽ được bán cao hơn dự định.
Người bên ngoài không biết gì, chỉ biết công ty của bố anh ta sắp phá sản, số tiền bán đấu giá trang viên sẽ được dùng để trả nợ cho công ty của bố.
Chỉ có anh ta biết rằng, thực chất trang viên này đã được sang tên cho Cố Vân Đào từ lâu rồi. Điều này có nghĩa là, dù cuối cùng trang viên bán được bao nhiêu tiền thì khoản tiền ấy cũng đổ vào túi của Cố Vân Đào mà thôi.
Có số tiền này trong tay thì dù bố phá sản, Cố Vân Đào vẫn sẽ có thể sống sung sướng, không cần phải lo chuyện trang trải cuộc sống nữa.
Thế nên tâm trạng của anh ta vui vẻ vô cùng!
“Là anh?!”
Nhưng khi trông thấy Tôn Hàn, Cố Vân Đào bất ngờ vô cùng.
“Sao hả, trang viên này của anh đem đi đấu giá mà còn phải xem người tham gia à? Hay ý anh là tôi không đủ tư cách tham gia đấu giá?”, Tôn Hàn nhẹ nhàng hỏi.
Cố Vân Đào cười ha ha, ánh mắt hướng về phía Bạch Cần đang đứng bên ngoài, giọng đùa cợt, “Sao, vì muốn ngủ với cô ta mà chịu bỏ ra ngần này tiền để tham gia đấu giá à? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, giá bán của trang viên này có lẽ sẽ rơi vào khoảng một trăm năm mươi triệu. Đến hôm đấu giá, nhỡ Bạch Cần thấy anh không đủ tiền mua lại trang viên này rồi cãi nhau ầm ĩ với anh thì không hay đâu!”
Dự đoán trước đó của Cố Vân Đào chỉ từ một trăm mười triệu đến một trăm hai mươi triệu.
Nhưng khi thấy nhiều đại gia sẵn sàng bỏ tiền ra như vậy, anh ta cảm thấy giá bán sẽ có thể tăng lên rất nhiều.
“Đây là chuyện của tôi. Đăng ký đi”.
Tôn Hàn lười trả lời, lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng ra.
“Tuỳ anh thôi. Không ngờ ả Bạch Cần kia câu được con cá to thế đấy! Không vấn đề gì, chỉ cần anh đồng ý trả tiền là được thôi”.
Tuy Cố Vân Đào không mong Tôn Hàn tham gia đấu giá nhưng cũng chẳng thể ngăn cản. Sau khi dùng máy POS quét một triệu, anh ta đưa một tờ hoá đơn cho Tôn Hàn rồi cất tiếng, “Người tiếp theo!”
Thật ra thì Cố Vân Đào cũng ngạc nhiên lắm.
Tên họ Tôn kia ăn mặc rất bình thường, không ngờ lại dễ dàng chi ra một triệu như thế!
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Chẳng biết tên ngốc này chịu chia bao nhiêu tiền vì Bạch Cần nhỉ?
Chuyện mua một trang viên trị giá hơn một trăm triệu cho Bạch Cần là không thể nào!
Sau khi lấy hoá đơn và vé vào cửa buổi đấu giá, Tôn Hàn đưa Bạch Cần rời khỏi trang viên, ngồi vào chiếc ô tô 7 Series.
“Anh thật sự đi nộp tiền cọc à? Tận một triệu đấy, sao anh lại có nhiều tiền đến vậy?!”
Ngồi trong xe, Bạch Cần chỉ cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ.
Cô ấy từng nghĩ, dù Tôn Hàn có tiền đi nữa thì cũng chẳng được bao nhiêu.
Ai mà ngờ, anh lại dễ dàng bỏ ra một triệu để nộp tiền đặt cọc như thế chứ.
Dường như, hiểu biết của cô ấy về Tôn Hàn vẫn còn quá ít.
“Đặt cọc thôi mà, tôi vẫn có đủ tiền. Năm ngày nữa chúng ta sẽ tham gia buổi đấu giá, nếu không đấu giá sản phẩm thành công thì số tiền này sẽ được hoàn cho chúng ta, sợ cái gì chứ”, Tôn Hàn vừa nói vừa cười nhẹ, “Tôi ấy à, chỉ muốn đưa cô đi xem thôi, xem nhà cô rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai, cũng giúp cô bớt lo âu”.
Thời gian diễn ra buổi đấu giá đã được viết rõ trên vé vào cửa!
Ngay lập tức, tâm trạng của Bạch Cần ảm đạm hẳn đi, song vẫn nói, “Cảm ơn anh!”
Giá trị thực tế của trang viên nhà Bạch Cần lên đến hơn một trăm triệu. Cả đời cô ấy, cũng chẳng dám hy vọng sẽ mua lại được.
Cuối cùng, cũng chỉ đành thất vọng thở dài.
Chiếc BMW 7 Series rời khỏi đó.
Tôn Đào bước ra từ trong trang viên với vẻ mặt đầy ngờ vực.
Hình như tên Tôn Hàn này không đơn giản như cô ta nghĩ.
Ở Thượng Kinh này có lắm nhân tài ẩn dật, nhưng tiền bạc không phải mớ rau, người có gia sản một triệu thì nhiều lắm, nhưng không phải ai cũng có thể rút ra một triệu tiền mặt bất cứ lúc nào.
Đó không thể nào là tiền mà Liễu Phương Phương cho Tôn Hàn nhỉ?
Người này, thú vị đấy.
…
Tôn Hàn yên bình trải qua Chủ nhật, và đến công ty vào thứ Hai như mọi khi.
Lúc này, Tôn Hàn đến phòng kinh doanh để thu dọn đồ trước.
Nhác thấy Tôn Hàn xuất hiện, Trương Tiến kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vội vã chạy đến kéo tay Tôn Hàn, “Sáng hôm nay chú có bận gì không?”
Tôn Hàn thắc mắc, “Lại có chuyện gì thế?”
Bị hỏi vậy, Trương Tiến cũng ngại ngùng đáp, “Có mấy bản kế hoạch, anh muốn nhờ chú xem xem có phù hợp không! Yên tâm, không làm mất nhiều thời gian của chú đâu”.
“Chú không biết à! Từ sau khi chú đến đây, mấy bản kế hoạch quan trọng phải đưa chú đọc qua, anh mới yên tâm được!”
Hàm ý là Tôn Hàn có năng lực làm việc rất tốt, xem qua bản kế hoạch nào cũng có thể chỉ ra lỗi sai, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tôn Hàn lập tức cười xoà, nhưng lại xua tay, “Anh à, không phải là em không giúp anh, mà là em không thể lúc nào cũng giúp anh được. Lần này anh vẫn nên tự làm thì hơn. Mà em cũng sắp từ chức rồi”.
Ầm!
Trương Tiến nghe như sét đánh ngang tai, bàng hoàng hét lên, “Từ chức?!”
Không hét thì không sao, nhưng tiếng hét này đã khiến cả phòng tiêu thụ đều nghe thấy.
Ai cũng xì xào bàn tán, không hiểu tại sao Tôn Hàn đang phát triển rất tốt ở công ty mà lại đột nhiên từ chức?
Nhất là Bạch Cần, cô ấy vốn đang bận rộn công việc thì chợt ngẩn ra, đầu óc cũng trống rỗng.
Tôn Hàn, muốn đi ư?
“Chú em à, đang yên đang lành, sao chú lại từ chức? Đừng đùa với anh nữa mà!”
Nói đoạn, Trương Tiến chợt hạ giọng, “Với kinh nghiệm của anh, thăng chức là chuyện sớm muộn. Sếp Liễu xem trọng chú như vậy, chờ sau khi anh thăng thức, vị trí của anh sẽ là của chú! Cái khác thì không nói, nhưng tiền lương hằng năm lên đến hàng triệu đấy! Chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu chứ!”
Đối với chuyện từ chức ấy, Trương Tiến cảm thấy rất đáng tiếc.
Tôn Hàn cười nhẹ, cũng không giải thích nhiều, “Em đã nghĩ kĩ rồi mới từ chức. Còn về phần từ chức được hay không thì vẫn còn khó nói lắm! Dù sao thì chuyện hợp đồng, kế hoạch của anh, thì anh vẫn nên tự quyết định nhé. Tạm thời em không giúp được anh rồi!”
“Được rồi. Em đến phòng làm việc của sếp Liễu đây. Chuyện từ chức quan trọng này, em chắc chắn phải nói với cô ấy mới được”.
Không nói thêm gì nữa, Tôn Hàn đã thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc Liễu.
Từ chức thì chưa chắc là từ chức thật!
Nhưng thái độ thì phải thể hiện rõ ràng.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn đã đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Chào phó giám đốc Tôn!”
Người không biết rõ tình hình - Lưu Mai - chợt cất tiếng chào.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Sếp Liễu đâu rồi? Đã đến chưa?”
“Nhà có chuyện nên hôm nay chị ấy không đến được”, Lưu Mai cau mày đáp.
Có thể nhận ra chuyện nhà Liễu Phương Phương rất quan trọng.
Thật ra thì Tôn Hàn cũng đoán được là chuyện gì rồi.
Hôm nay anh xin từ chức cũng chính vì chuyện đó.
Vậy nên anh đã đi thẳng vào vấn đề, “Cô gọi điện cho sếp Liễu, báo với cô ấy là hôm nay tôi sẽ từ chức”.
Lưu Mai: “…”
Chương 396: Liễu Thị Long gặp nguy hiểm
“Anh Tôn, anh không đùa đấy chứ! Đang yên đang lành sao tự nhiên anh lại từ chức? À, anh có số của tổng giám đốc Liễu đúng không, anh gọi cho chị ấy đi ạ”.
Lưu Mai không dám tin vào tai mình, sau khi ngẫm nghĩ thì cô ấy đã lờ mờ đoán được lý do, chắc do cậu Trương kia gây áp lực.
Song, cô ấy nghĩ mình không nên can thiệp quá sâu vào chuyện này.
Tôn Hàn nói: “Đây là việc công nên tôi gọi điện riêng không tiện, cô nói với cô ấy đi. Nếu tổng giám đốc Liễu không có ý kiến gì thì tôi sẽ đưa đơn từ chức và chìa khoá xe cho cô rồi đi luôn! À, tôi đã đặt vé máy bay vào mười một giờ sáng nay rồi, tôi sắp rời khỏi Thượng Kinh, phiền cô nói lại với sếp tổng nhé!”
Lưu Mai thấy đầu mình ong ong, mười một giờ Tôn Hàn đã đi rồi, gì mà vội vàng thế!
Vấn đề là rõ ràng anh có số điện thoại của tổng giám đốc Liễu cơ mà.
Sao không tự mình nói đi, lại gây phiền toái cho một trợ lý con cỏn như cô ấy làm gì.
Cực chẳng đã, Lưu Mai đành cầm điện thoại của công ty lên rồi gọi cho Liễu Phương Phương, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng của Liễu Phương Phương truyền đến: “Tôi đang bận, có gì nói nhanh đi”.
“Thưa tổng giám đốc, phó giám đốc Tôn muốn từ chức nên bảo tôi thông báo cho chị ạ”.
“Phó giám đốc Tôn, Tôn nào… Tôn Hàn ư?”, Liễu Phương Phương ngẩn ra, sau khi đã đoán được là ai, cô ta vội hỏi lại.
Lưu Mai liếc nhìn Tôn Hàn rồi báo cáo lại với Liễu Phương Phương: “Vâng ạ, anh ấy đã mang đơn từ chức và chìa khoá xe tới rồi, hơn nữa mười một giờ sáng nay sẽ lên chuyến bay rời khỏi Thượng Kinh!”
“…”
Liễu Phương Phương im lặng.
“Đưa máy cho anh ta giúp tôi!”
Lưu Mai như trút được gánh nặng, lập tức đưa điện thoại cho Tôn Hàn.
“Sếp”, Tôn Hàn nghe điện rồi nói.
“Rốt cuộc anh muốn gì? Kể cả có muốn từ chức thì cũng phải chờ tôi về đã chứ!”, Liễu Phương Phương nói với vẻ bực bội.
Tôn Hàn thờ ơ đáp: “Xin lỗi, nếu chờ cô về thì tôi sợ Trương Dương Phi đã xử lý tôi rồi. Cho nên hôm nay tôi từ chức chỉ là thông báo với cô thôi, chứ không phải xin ý kiến!”
Lúc này, Liễu Phương Phương mới nhận ra rằng thái độ của Tôn Hàn với cô ta đã hoàn toàn khác trước.
Không còn một chút kính trọng nào cả!
“Tôi sẽ gọi cho Trương Dương Phi, anh cứ yên tâm!”, Liễu Phương Phương nói tiếp.
Tôn Hàn thầm thấy nực cười, nếu Liễu Phương Phương có thể thuyết phục được Trương Dương Phi thì Từ Tiểu Bân đâu bị đánh đến mức nhập viện.
Suy cho cùng thì Liễu Phương Phương vẫn chỉ muốn lối Tôn Hàn ra để gây sự chú ý với Trương Dương Phi, chờ cô ta kết hôn rồi thì sẽ đền cho anh một khoản tiền thôi.
Đương nhiên Tôn Hàn sẽ không rời khỏi Thượng Kinh thật.
Anh cố ý bảo từ chức để làm bước đệm cho câu nói phía sau thôi.
“Tôi đoán cô đang ở bệnh viện đúng không!”
Sau khi do dự một lúc, Tôn Hàn hỏi.
Có thể nói, bao nhiêu việc anh từng làm trước kia đều là vô nghĩa hết, tốt nhất nên lấy việc từ chức ra làm cái cớ để tiện ra điều kiện với Liễu Phương Phương.
Tránh để cô ta nghĩ mình là nhân viên làm công ăn lương dưới trướng của cô ta nên phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh, sao anh biết?”, Liễu Phương Phương ngạc nhiên hỏi.
Cô ta đến đây không hề nói với ai mà.
“Tôi không chỉ biết cô đang ở bệnh viện, mà còn đoán được bệnh của ông cô đang trở nặng, trong khi đó sức khoẻ của ông cụ đã yếu sẵn rồi. Lần này, ông ấy bị cảm nặng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng”.
“Sếp đừng quên, mấy hôm trước tôi đã từng nói bệnh cảm của ông cụ không hề đơn giản, tôi còn khuyên cô cho cụ nằm viện thêm mấy hôm để kiểm tra tổng quát”.
Liễu Phương Phương ở đầu dây bên kia chợt im lặng.
Cô ta nhớ lại hôm đó, khi ấy, cô ta chỉ coi là Tôn Hàn đang nói linh tinh.
Nhưng bây giờ xem ra lại khá đúng với bệnh tình của ông cô ta rồi.
Thậm chí tất cả mọi người trong gia tộc nhà cô ta còn đang trên đường đến đây gấp, vì sợ ông cụ không qua khỏi.
Bệnh tình của ông cụ đang trở nặng, tình trạng bệnh thì giống hệt lời Tôn Hàn nói.
Liễu Phương Phương có muốn không tin cũng không được nữa rồi.
“Anh có cách nào giải quyết tình trạng của ông tôi không?”, Liễu Phương Phương hỏi với vẻ khó tin.
Tôn Hàn không phải bác sĩ thì sao biết cách chữa bệnh được?
Nhưng vấn đề là Tôn Hàn đâu thể đoán bừa ra các triệu chứng đó?
“Thật ra bệnh của ông cô không nghiêm trọng chút nào, nhưng xảy ra tình trạng như bây giờ là do bác sĩ. Nếu bác sĩ khám cho ông cô mà cẩn thận một chút khi kê đơn thuốc và thời điểm uống thì khéo giờ ông cô đã khỏi rồi”.
“Còn với tôi mà nói thì bệnh của ông cô rất đơn giản”.
Nghe thấy thế, Liễu Phương Phương không dám đoán linh tinh gì nữa mà nói ngay: “Anh đến bệnh viện luôn đi”.
“Sau đó thì sao?”, Tôn Hàn nhàn nhã hỏi lại.
“Sao đó cái gì?”
“Thù lao, phí chữa bệnh, chúng ta vẫn chưa thoả thuận mà. Sếp này, đừng nói là cô muốn tôi lao động không công đấy nhé!”, Tôn Hàn nói một cách điềm nhiên.
Liễu Phương Phương ở đầu dây bên kia bắt đầu bốc hoả: “Anh yên tâm, chỉ cần anh cứu được ông tôi thì anh muốn gì cũng được”.
“Nếu tôi không cần tiền thì sao?”
Tôn Hàn bình tĩnh nói, nhưng sau đó không tiếp tục gây khó dễ cho Liễu Phương Phương nữa mà nói: “Được rồi, tôi đến ngay đây, còn thù lao thì tính sau, chờ tôi đến rồi nói tiếp”.
Ngắt máy xong, Tôn Hàn mỉm cười nhìn Lưu Mai đang có vẻ mù mờ rồi để đơn từ chức xuống: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến đã, đơn từ chức tôi cứ để tạm ở đây nha, chờ sếp về duyệt”.
Sau đó, anh nhanh chóng rời đi.
Bốn mươi phút sau, Tôn Hàn đã có mặt ở bệnh viện.
Lúc này, Liễu Phương Phương đang sốt sắng chờ anh ở dưới sảnh, trông thấy Tôn Hàn là cô ta vẫy tay ngay.
“Anh có thể cứu ông tôi thật không?”, đến lúc này, Liễu Phương Phương vẫn không dám tin cho lắm.
“Đường đường là Liễu Thị Long mà tôi dám nói bừa à?”, Tôn Hàn hỏi ngược lại.
Chuyện này…
Cũng phải!
Nhưng Liễu Phương Phương lại phải quan sát kỹ lại Tôn Hàn, sau đó chợt thấy hình như người mà cô ta dùng để đánh lạc hướng sự chú ý của Trương Dương Phi không hề đơn giản.
Từng lời nói và hành động của Tôn Hàn bây giờ đã khác hẳn lúc trước.
Nhất là bây giờ, anh còn đệ đơn xin từ chức, thật sự khiến cô ta đau đầu.
“Thôi, mau dẫn tôi đi gặp ông cô đi, chờ tình trạng ổn định lại rồi tính tiếp”, Tôn Hàn nói.
“Được!”
Họ vừa đi lên tầng thì đã thấy cả đống người nhà họ Liễu đang đứng ở hành lang ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ai nấy đều có vẻ chờ đợi sốt ruột.
Người đứng gần phòng bệnh nhất là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị.
Đó chính là Liễu Nam Quân, con trai cả của Liễu Thị Long, hay chính là bố của Liễu Phương Phương.
Liễu Nam Quân vừa liếc nhìn Tôn Hàn đã thấy tức cười rồi nói: “Phương Phương, con đừng nói với bố là cậu thanh niên này có thể chữa khỏi bệnh cho ông con nhé?”
Trong lúc Tôn Hàn đến đây, Liễu Phương Phương đã nói sơ qua với bố mình là có người chữa được bệnh cho ông cô ta đang đến đây.
Nhưng Liễu Nam Quân không ngờ lại là một chàng trai trông chưa đến ba mươi tuổi này.
Đùa nhau chắc?
Những người khác cũng xì xào bàn tán với vẻ không tin!
“Bố, giờ đang gấp lắm rồi, cứ để Tôn Hàn thử đi ạ”, thật ra chính Liễu Phương Phương cũng không tin, nhưng giờ đang lúc nguy cấp, cô ta không tin cũng không được.
Liễu Nam Quân do dự một lát rồi hỏi: “Cậu ta là bác sĩ của viện nào? Có chứng chỉ hành nghề không?”
Bạch Cần đưa tay phải lên che miệng, không dám chắc chắn Tôn Hàn tính làm gì.
Chẳng lẽ anh thực sự đến đăng ký và nộp tiền đặt cọc ư?
Lúc này đây, Tôn Hàn không mất nhiều thời gian đã đi đến trước mặt Cố Vân Đào.
Hôm nay có rất nhiều người có ý muốn mua trang viên này, nên Cố Vân Đào rất hài lòng. Với chiều hướng này, có khả năng trang viên sẽ được bán cao hơn dự định.
Người bên ngoài không biết gì, chỉ biết công ty của bố anh ta sắp phá sản, số tiền bán đấu giá trang viên sẽ được dùng để trả nợ cho công ty của bố.
Chỉ có anh ta biết rằng, thực chất trang viên này đã được sang tên cho Cố Vân Đào từ lâu rồi. Điều này có nghĩa là, dù cuối cùng trang viên bán được bao nhiêu tiền thì khoản tiền ấy cũng đổ vào túi của Cố Vân Đào mà thôi.
Có số tiền này trong tay thì dù bố phá sản, Cố Vân Đào vẫn sẽ có thể sống sung sướng, không cần phải lo chuyện trang trải cuộc sống nữa.
Thế nên tâm trạng của anh ta vui vẻ vô cùng!
“Là anh?!”
Nhưng khi trông thấy Tôn Hàn, Cố Vân Đào bất ngờ vô cùng.
“Sao hả, trang viên này của anh đem đi đấu giá mà còn phải xem người tham gia à? Hay ý anh là tôi không đủ tư cách tham gia đấu giá?”, Tôn Hàn nhẹ nhàng hỏi.
Cố Vân Đào cười ha ha, ánh mắt hướng về phía Bạch Cần đang đứng bên ngoài, giọng đùa cợt, “Sao, vì muốn ngủ với cô ta mà chịu bỏ ra ngần này tiền để tham gia đấu giá à? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, giá bán của trang viên này có lẽ sẽ rơi vào khoảng một trăm năm mươi triệu. Đến hôm đấu giá, nhỡ Bạch Cần thấy anh không đủ tiền mua lại trang viên này rồi cãi nhau ầm ĩ với anh thì không hay đâu!”
Dự đoán trước đó của Cố Vân Đào chỉ từ một trăm mười triệu đến một trăm hai mươi triệu.
Nhưng khi thấy nhiều đại gia sẵn sàng bỏ tiền ra như vậy, anh ta cảm thấy giá bán sẽ có thể tăng lên rất nhiều.
“Đây là chuyện của tôi. Đăng ký đi”.
Tôn Hàn lười trả lời, lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng ra.
“Tuỳ anh thôi. Không ngờ ả Bạch Cần kia câu được con cá to thế đấy! Không vấn đề gì, chỉ cần anh đồng ý trả tiền là được thôi”.
Tuy Cố Vân Đào không mong Tôn Hàn tham gia đấu giá nhưng cũng chẳng thể ngăn cản. Sau khi dùng máy POS quét một triệu, anh ta đưa một tờ hoá đơn cho Tôn Hàn rồi cất tiếng, “Người tiếp theo!”
Thật ra thì Cố Vân Đào cũng ngạc nhiên lắm.
Tên họ Tôn kia ăn mặc rất bình thường, không ngờ lại dễ dàng chi ra một triệu như thế!
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Chẳng biết tên ngốc này chịu chia bao nhiêu tiền vì Bạch Cần nhỉ?
Chuyện mua một trang viên trị giá hơn một trăm triệu cho Bạch Cần là không thể nào!
Sau khi lấy hoá đơn và vé vào cửa buổi đấu giá, Tôn Hàn đưa Bạch Cần rời khỏi trang viên, ngồi vào chiếc ô tô 7 Series.
“Anh thật sự đi nộp tiền cọc à? Tận một triệu đấy, sao anh lại có nhiều tiền đến vậy?!”
Ngồi trong xe, Bạch Cần chỉ cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ.
Cô ấy từng nghĩ, dù Tôn Hàn có tiền đi nữa thì cũng chẳng được bao nhiêu.
Ai mà ngờ, anh lại dễ dàng bỏ ra một triệu để nộp tiền đặt cọc như thế chứ.
Dường như, hiểu biết của cô ấy về Tôn Hàn vẫn còn quá ít.
“Đặt cọc thôi mà, tôi vẫn có đủ tiền. Năm ngày nữa chúng ta sẽ tham gia buổi đấu giá, nếu không đấu giá sản phẩm thành công thì số tiền này sẽ được hoàn cho chúng ta, sợ cái gì chứ”, Tôn Hàn vừa nói vừa cười nhẹ, “Tôi ấy à, chỉ muốn đưa cô đi xem thôi, xem nhà cô rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai, cũng giúp cô bớt lo âu”.
Thời gian diễn ra buổi đấu giá đã được viết rõ trên vé vào cửa!
Ngay lập tức, tâm trạng của Bạch Cần ảm đạm hẳn đi, song vẫn nói, “Cảm ơn anh!”
Giá trị thực tế của trang viên nhà Bạch Cần lên đến hơn một trăm triệu. Cả đời cô ấy, cũng chẳng dám hy vọng sẽ mua lại được.
Cuối cùng, cũng chỉ đành thất vọng thở dài.
Chiếc BMW 7 Series rời khỏi đó.
Tôn Đào bước ra từ trong trang viên với vẻ mặt đầy ngờ vực.
Hình như tên Tôn Hàn này không đơn giản như cô ta nghĩ.
Ở Thượng Kinh này có lắm nhân tài ẩn dật, nhưng tiền bạc không phải mớ rau, người có gia sản một triệu thì nhiều lắm, nhưng không phải ai cũng có thể rút ra một triệu tiền mặt bất cứ lúc nào.
Đó không thể nào là tiền mà Liễu Phương Phương cho Tôn Hàn nhỉ?
Người này, thú vị đấy.
…
Tôn Hàn yên bình trải qua Chủ nhật, và đến công ty vào thứ Hai như mọi khi.
Lúc này, Tôn Hàn đến phòng kinh doanh để thu dọn đồ trước.
Nhác thấy Tôn Hàn xuất hiện, Trương Tiến kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vội vã chạy đến kéo tay Tôn Hàn, “Sáng hôm nay chú có bận gì không?”
Tôn Hàn thắc mắc, “Lại có chuyện gì thế?”
Bị hỏi vậy, Trương Tiến cũng ngại ngùng đáp, “Có mấy bản kế hoạch, anh muốn nhờ chú xem xem có phù hợp không! Yên tâm, không làm mất nhiều thời gian của chú đâu”.
“Chú không biết à! Từ sau khi chú đến đây, mấy bản kế hoạch quan trọng phải đưa chú đọc qua, anh mới yên tâm được!”
Hàm ý là Tôn Hàn có năng lực làm việc rất tốt, xem qua bản kế hoạch nào cũng có thể chỉ ra lỗi sai, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tôn Hàn lập tức cười xoà, nhưng lại xua tay, “Anh à, không phải là em không giúp anh, mà là em không thể lúc nào cũng giúp anh được. Lần này anh vẫn nên tự làm thì hơn. Mà em cũng sắp từ chức rồi”.
Ầm!
Trương Tiến nghe như sét đánh ngang tai, bàng hoàng hét lên, “Từ chức?!”
Không hét thì không sao, nhưng tiếng hét này đã khiến cả phòng tiêu thụ đều nghe thấy.
Ai cũng xì xào bàn tán, không hiểu tại sao Tôn Hàn đang phát triển rất tốt ở công ty mà lại đột nhiên từ chức?
Nhất là Bạch Cần, cô ấy vốn đang bận rộn công việc thì chợt ngẩn ra, đầu óc cũng trống rỗng.
Tôn Hàn, muốn đi ư?
“Chú em à, đang yên đang lành, sao chú lại từ chức? Đừng đùa với anh nữa mà!”
Nói đoạn, Trương Tiến chợt hạ giọng, “Với kinh nghiệm của anh, thăng chức là chuyện sớm muộn. Sếp Liễu xem trọng chú như vậy, chờ sau khi anh thăng thức, vị trí của anh sẽ là của chú! Cái khác thì không nói, nhưng tiền lương hằng năm lên đến hàng triệu đấy! Chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu chứ!”
Đối với chuyện từ chức ấy, Trương Tiến cảm thấy rất đáng tiếc.
Tôn Hàn cười nhẹ, cũng không giải thích nhiều, “Em đã nghĩ kĩ rồi mới từ chức. Còn về phần từ chức được hay không thì vẫn còn khó nói lắm! Dù sao thì chuyện hợp đồng, kế hoạch của anh, thì anh vẫn nên tự quyết định nhé. Tạm thời em không giúp được anh rồi!”
“Được rồi. Em đến phòng làm việc của sếp Liễu đây. Chuyện từ chức quan trọng này, em chắc chắn phải nói với cô ấy mới được”.
Không nói thêm gì nữa, Tôn Hàn đã thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc Liễu.
Từ chức thì chưa chắc là từ chức thật!
Nhưng thái độ thì phải thể hiện rõ ràng.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn đã đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Chào phó giám đốc Tôn!”
Người không biết rõ tình hình - Lưu Mai - chợt cất tiếng chào.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Sếp Liễu đâu rồi? Đã đến chưa?”
“Nhà có chuyện nên hôm nay chị ấy không đến được”, Lưu Mai cau mày đáp.
Có thể nhận ra chuyện nhà Liễu Phương Phương rất quan trọng.
Thật ra thì Tôn Hàn cũng đoán được là chuyện gì rồi.
Hôm nay anh xin từ chức cũng chính vì chuyện đó.
Vậy nên anh đã đi thẳng vào vấn đề, “Cô gọi điện cho sếp Liễu, báo với cô ấy là hôm nay tôi sẽ từ chức”.
Lưu Mai: “…”
Chương 396: Liễu Thị Long gặp nguy hiểm
“Anh Tôn, anh không đùa đấy chứ! Đang yên đang lành sao tự nhiên anh lại từ chức? À, anh có số của tổng giám đốc Liễu đúng không, anh gọi cho chị ấy đi ạ”.
Lưu Mai không dám tin vào tai mình, sau khi ngẫm nghĩ thì cô ấy đã lờ mờ đoán được lý do, chắc do cậu Trương kia gây áp lực.
Song, cô ấy nghĩ mình không nên can thiệp quá sâu vào chuyện này.
Tôn Hàn nói: “Đây là việc công nên tôi gọi điện riêng không tiện, cô nói với cô ấy đi. Nếu tổng giám đốc Liễu không có ý kiến gì thì tôi sẽ đưa đơn từ chức và chìa khoá xe cho cô rồi đi luôn! À, tôi đã đặt vé máy bay vào mười một giờ sáng nay rồi, tôi sắp rời khỏi Thượng Kinh, phiền cô nói lại với sếp tổng nhé!”
Lưu Mai thấy đầu mình ong ong, mười một giờ Tôn Hàn đã đi rồi, gì mà vội vàng thế!
Vấn đề là rõ ràng anh có số điện thoại của tổng giám đốc Liễu cơ mà.
Sao không tự mình nói đi, lại gây phiền toái cho một trợ lý con cỏn như cô ấy làm gì.
Cực chẳng đã, Lưu Mai đành cầm điện thoại của công ty lên rồi gọi cho Liễu Phương Phương, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng của Liễu Phương Phương truyền đến: “Tôi đang bận, có gì nói nhanh đi”.
“Thưa tổng giám đốc, phó giám đốc Tôn muốn từ chức nên bảo tôi thông báo cho chị ạ”.
“Phó giám đốc Tôn, Tôn nào… Tôn Hàn ư?”, Liễu Phương Phương ngẩn ra, sau khi đã đoán được là ai, cô ta vội hỏi lại.
Lưu Mai liếc nhìn Tôn Hàn rồi báo cáo lại với Liễu Phương Phương: “Vâng ạ, anh ấy đã mang đơn từ chức và chìa khoá xe tới rồi, hơn nữa mười một giờ sáng nay sẽ lên chuyến bay rời khỏi Thượng Kinh!”
“…”
Liễu Phương Phương im lặng.
“Đưa máy cho anh ta giúp tôi!”
Lưu Mai như trút được gánh nặng, lập tức đưa điện thoại cho Tôn Hàn.
“Sếp”, Tôn Hàn nghe điện rồi nói.
“Rốt cuộc anh muốn gì? Kể cả có muốn từ chức thì cũng phải chờ tôi về đã chứ!”, Liễu Phương Phương nói với vẻ bực bội.
Tôn Hàn thờ ơ đáp: “Xin lỗi, nếu chờ cô về thì tôi sợ Trương Dương Phi đã xử lý tôi rồi. Cho nên hôm nay tôi từ chức chỉ là thông báo với cô thôi, chứ không phải xin ý kiến!”
Lúc này, Liễu Phương Phương mới nhận ra rằng thái độ của Tôn Hàn với cô ta đã hoàn toàn khác trước.
Không còn một chút kính trọng nào cả!
“Tôi sẽ gọi cho Trương Dương Phi, anh cứ yên tâm!”, Liễu Phương Phương nói tiếp.
Tôn Hàn thầm thấy nực cười, nếu Liễu Phương Phương có thể thuyết phục được Trương Dương Phi thì Từ Tiểu Bân đâu bị đánh đến mức nhập viện.
Suy cho cùng thì Liễu Phương Phương vẫn chỉ muốn lối Tôn Hàn ra để gây sự chú ý với Trương Dương Phi, chờ cô ta kết hôn rồi thì sẽ đền cho anh một khoản tiền thôi.
Đương nhiên Tôn Hàn sẽ không rời khỏi Thượng Kinh thật.
Anh cố ý bảo từ chức để làm bước đệm cho câu nói phía sau thôi.
“Tôi đoán cô đang ở bệnh viện đúng không!”
Sau khi do dự một lúc, Tôn Hàn hỏi.
Có thể nói, bao nhiêu việc anh từng làm trước kia đều là vô nghĩa hết, tốt nhất nên lấy việc từ chức ra làm cái cớ để tiện ra điều kiện với Liễu Phương Phương.
Tránh để cô ta nghĩ mình là nhân viên làm công ăn lương dưới trướng của cô ta nên phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh, sao anh biết?”, Liễu Phương Phương ngạc nhiên hỏi.
Cô ta đến đây không hề nói với ai mà.
“Tôi không chỉ biết cô đang ở bệnh viện, mà còn đoán được bệnh của ông cô đang trở nặng, trong khi đó sức khoẻ của ông cụ đã yếu sẵn rồi. Lần này, ông ấy bị cảm nặng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng”.
“Sếp đừng quên, mấy hôm trước tôi đã từng nói bệnh cảm của ông cụ không hề đơn giản, tôi còn khuyên cô cho cụ nằm viện thêm mấy hôm để kiểm tra tổng quát”.
Liễu Phương Phương ở đầu dây bên kia chợt im lặng.
Cô ta nhớ lại hôm đó, khi ấy, cô ta chỉ coi là Tôn Hàn đang nói linh tinh.
Nhưng bây giờ xem ra lại khá đúng với bệnh tình của ông cô ta rồi.
Thậm chí tất cả mọi người trong gia tộc nhà cô ta còn đang trên đường đến đây gấp, vì sợ ông cụ không qua khỏi.
Bệnh tình của ông cụ đang trở nặng, tình trạng bệnh thì giống hệt lời Tôn Hàn nói.
Liễu Phương Phương có muốn không tin cũng không được nữa rồi.
“Anh có cách nào giải quyết tình trạng của ông tôi không?”, Liễu Phương Phương hỏi với vẻ khó tin.
Tôn Hàn không phải bác sĩ thì sao biết cách chữa bệnh được?
Nhưng vấn đề là Tôn Hàn đâu thể đoán bừa ra các triệu chứng đó?
“Thật ra bệnh của ông cô không nghiêm trọng chút nào, nhưng xảy ra tình trạng như bây giờ là do bác sĩ. Nếu bác sĩ khám cho ông cô mà cẩn thận một chút khi kê đơn thuốc và thời điểm uống thì khéo giờ ông cô đã khỏi rồi”.
“Còn với tôi mà nói thì bệnh của ông cô rất đơn giản”.
Nghe thấy thế, Liễu Phương Phương không dám đoán linh tinh gì nữa mà nói ngay: “Anh đến bệnh viện luôn đi”.
“Sau đó thì sao?”, Tôn Hàn nhàn nhã hỏi lại.
“Sao đó cái gì?”
“Thù lao, phí chữa bệnh, chúng ta vẫn chưa thoả thuận mà. Sếp này, đừng nói là cô muốn tôi lao động không công đấy nhé!”, Tôn Hàn nói một cách điềm nhiên.
Liễu Phương Phương ở đầu dây bên kia bắt đầu bốc hoả: “Anh yên tâm, chỉ cần anh cứu được ông tôi thì anh muốn gì cũng được”.
“Nếu tôi không cần tiền thì sao?”
Tôn Hàn bình tĩnh nói, nhưng sau đó không tiếp tục gây khó dễ cho Liễu Phương Phương nữa mà nói: “Được rồi, tôi đến ngay đây, còn thù lao thì tính sau, chờ tôi đến rồi nói tiếp”.
Ngắt máy xong, Tôn Hàn mỉm cười nhìn Lưu Mai đang có vẻ mù mờ rồi để đơn từ chức xuống: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến đã, đơn từ chức tôi cứ để tạm ở đây nha, chờ sếp về duyệt”.
Sau đó, anh nhanh chóng rời đi.
Bốn mươi phút sau, Tôn Hàn đã có mặt ở bệnh viện.
Lúc này, Liễu Phương Phương đang sốt sắng chờ anh ở dưới sảnh, trông thấy Tôn Hàn là cô ta vẫy tay ngay.
“Anh có thể cứu ông tôi thật không?”, đến lúc này, Liễu Phương Phương vẫn không dám tin cho lắm.
“Đường đường là Liễu Thị Long mà tôi dám nói bừa à?”, Tôn Hàn hỏi ngược lại.
Chuyện này…
Cũng phải!
Nhưng Liễu Phương Phương lại phải quan sát kỹ lại Tôn Hàn, sau đó chợt thấy hình như người mà cô ta dùng để đánh lạc hướng sự chú ý của Trương Dương Phi không hề đơn giản.
Từng lời nói và hành động của Tôn Hàn bây giờ đã khác hẳn lúc trước.
Nhất là bây giờ, anh còn đệ đơn xin từ chức, thật sự khiến cô ta đau đầu.
“Thôi, mau dẫn tôi đi gặp ông cô đi, chờ tình trạng ổn định lại rồi tính tiếp”, Tôn Hàn nói.
“Được!”
Họ vừa đi lên tầng thì đã thấy cả đống người nhà họ Liễu đang đứng ở hành lang ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ai nấy đều có vẻ chờ đợi sốt ruột.
Người đứng gần phòng bệnh nhất là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị.
Đó chính là Liễu Nam Quân, con trai cả của Liễu Thị Long, hay chính là bố của Liễu Phương Phương.
Liễu Nam Quân vừa liếc nhìn Tôn Hàn đã thấy tức cười rồi nói: “Phương Phương, con đừng nói với bố là cậu thanh niên này có thể chữa khỏi bệnh cho ông con nhé?”
Trong lúc Tôn Hàn đến đây, Liễu Phương Phương đã nói sơ qua với bố mình là có người chữa được bệnh cho ông cô ta đang đến đây.
Nhưng Liễu Nam Quân không ngờ lại là một chàng trai trông chưa đến ba mươi tuổi này.
Đùa nhau chắc?
Những người khác cũng xì xào bàn tán với vẻ không tin!
“Bố, giờ đang gấp lắm rồi, cứ để Tôn Hàn thử đi ạ”, thật ra chính Liễu Phương Phương cũng không tin, nhưng giờ đang lúc nguy cấp, cô ta không tin cũng không được.
Liễu Nam Quân do dự một lát rồi hỏi: “Cậu ta là bác sĩ của viện nào? Có chứng chỉ hành nghề không?”
Bình luận facebook