Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 400: Sự thật về hôn ước
Nghỉ ngơi ở nhà đến chiều, Tôn Hàn lại bắt xe đến bệnh viện.
Chiếc 7 Series của Liễu Phương Phương thì anh đã trả chìa khoá cho công ty rồi.
Khi Tôn Hàn đến nơi, trong phòng bệnh ở bệnh viện đã đầy ắp người, nói cười rộn rã.
Có nhiều người đang cảm thán mấy câu như ông cụ Liễu tai qua nạn khỏi, ắt sẽ gặp nhiều chuyện lành.
Nhưng khi trông thấy Tôn Hàn, tiếng cười trong phòng bệnh đã im bặt.
Đúng như dự đoán của Tôn Hàn, nhà họ Liễu không hề thích gặp vị ân nhân cứu mạng này.
Lý do, tất nhiên là yêu cầu quá quắt của ôn Hàn.
Tôn Hàn cũng chẳng để bụng, bước đến trước mặt Liễu Nam Quân, “Tôi đến đây để kiểm tra lại cho ông cụ Liễu”.
“Làm phiền cậu”.
Liễu Nam Quân bình thản đáp lại, đoạn đứng lên giơ tay bảo những người khác ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, Liễu Thị Long đã tỉnh, ánh mắt rất sáng.
“Cậu trai trẻ, ngồi xuống đây đi”.
Liễu Thị Long vẫy tay ra hiệu cho Tôn Hàn ngồi xuống mép giường.
Tôn Hàn cũng không khách sáo. Anh ngồi xuống, quan sát vẻ mặt của Liễu Thị Long rồi cười nhẹ, “Ông cụ Liễu đang hồi phục rất tốt”.
Liễu Thị Long nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, “Tôi nghe nói cậu đã cứu tôi thoát chết?”
“Xem là thế”, Tôn Hàn ôn tồn trả lời.
“Cảm ơn cậu!”
Thứ mà Tôn Hàn muốn không phải chỉ là một câu cảm ơn. Anh hỏi tiếp, “Thế ông cụ Liễu còn nghe nói chuyện gì nữa không?”
Ánh mắt ôn hoà của Liễu Thị Long thoắt cái đã sắc bén như chim ưng, “Ý cậu là chuyện cậu muốn tôi gả cháu gái cho cậu?”
Tôn Hàn khẽ gật đầu, không phủ nhận.
Liễu Thị Long lập tức bật cười, một tiếng cười mỉa mai, đoạn nói, “Tôn Hàn phải không? Nói thật nhé, cậu đã cứu mạng tôi, muốn tôi đền đáp cậu thế nào cũng đúng. Ví dụ như chuyện cậu muốn cưới con gái nhà họ Liễu, nếu như thích hợp thì cũng không phải là không được”.
“Nhà họ Liễu chúng tôi không chỉ có mình Phương Phương, mà vẫn còn những cô gái khác. Nếu cậu thấy được, tôi có thể chọn cho cậu một người”.
Hàm ý là, không phải là nhà họ Liễu không có thành ý đền đáp, nhưng chỉ riêng Liễu Phương Phương thì không được.
“Tôi chỉ muốn cưới Liễu Phương Phương. Nếu ông cụ Liễu không đồng ý, chuyện này xem như thôi vậy. Còn về chuyện báo đáp khác, ông không cần nhắc, tôi cũng không để bụng”.
Nhưng Tôn Hàn lại trả lời rất dứt khoát, không hề có ý dây dưa.
Thái độ này lại khiến Liễu Thị Long nhìn anh bằng con mắt khác.
Lòng hiếu kỳ cũng trỗi dậy.
“Tại sao cậu lại nhất quyết muốn cưới Phương Phương, cậu thích con bé thật à?”
Tôn Hàn không trả lời mà hỏi lại, “Thật ra thì ông cụ Liễu à, tôi cũng tò mò một chuyện. Theo lẽ thường, đáng ra Liễu Phương Phương và Trương Dương Phi phải là một đôi, sao tự dưng cô ấy lại kết hôn với Tôn Bân? Năm xưa Liễu Phương Phương thực sự có hôn ước với Tôn Bân sao?”
Câu hỏi này, Tôn Hàn đã hỏi bằng giọng điệu rất bình tĩnh.
Nhưng nó lại chạm vào dây thần kinh Liễu Thị Long, giọng ông cụ trầm hẳn đi, “Cậu trai trẻ, đừng hỏi đến vấn đề không nên hỏi!”
Nhưng Tôn Hàn lại không cảm thấy mình hỏi sai, còn hỏi tiếp, “Ông cụ Liễu à, không lẽ hôn ước giữa Liễu Phương Phương và Tôn Bân có vấn đề gì sao?”
Liễu Thị Long không lên tiếng nữa.
Ban đầu Tôn Hàn hỏi đến chuyện này, có thể là vô tình.
Nhưng khi ông cụ đã cảnh cáo mà anh vẫn tiếp tục truy hỏi, nghĩa là có động cơ khác.
Cuối cùng Liễu Thị Long cũng phát hiện ra, tên Tôn Hàn này không phải là muốn cưới Liễu Phương Phương, mà là muốn làm rõ chuyện hôn ước của Liễu Phương Phương và Tôn Bân.
Nhưng vì mục đích gì đây?
Chiếc 7 Series của Liễu Phương Phương thì anh đã trả chìa khoá cho công ty rồi.
Khi Tôn Hàn đến nơi, trong phòng bệnh ở bệnh viện đã đầy ắp người, nói cười rộn rã.
Có nhiều người đang cảm thán mấy câu như ông cụ Liễu tai qua nạn khỏi, ắt sẽ gặp nhiều chuyện lành.
Nhưng khi trông thấy Tôn Hàn, tiếng cười trong phòng bệnh đã im bặt.
Đúng như dự đoán của Tôn Hàn, nhà họ Liễu không hề thích gặp vị ân nhân cứu mạng này.
Lý do, tất nhiên là yêu cầu quá quắt của ôn Hàn.
Tôn Hàn cũng chẳng để bụng, bước đến trước mặt Liễu Nam Quân, “Tôi đến đây để kiểm tra lại cho ông cụ Liễu”.
“Làm phiền cậu”.
Liễu Nam Quân bình thản đáp lại, đoạn đứng lên giơ tay bảo những người khác ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, Liễu Thị Long đã tỉnh, ánh mắt rất sáng.
“Cậu trai trẻ, ngồi xuống đây đi”.
Liễu Thị Long vẫy tay ra hiệu cho Tôn Hàn ngồi xuống mép giường.
Tôn Hàn cũng không khách sáo. Anh ngồi xuống, quan sát vẻ mặt của Liễu Thị Long rồi cười nhẹ, “Ông cụ Liễu đang hồi phục rất tốt”.
Liễu Thị Long nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, “Tôi nghe nói cậu đã cứu tôi thoát chết?”
“Xem là thế”, Tôn Hàn ôn tồn trả lời.
“Cảm ơn cậu!”
Thứ mà Tôn Hàn muốn không phải chỉ là một câu cảm ơn. Anh hỏi tiếp, “Thế ông cụ Liễu còn nghe nói chuyện gì nữa không?”
Ánh mắt ôn hoà của Liễu Thị Long thoắt cái đã sắc bén như chim ưng, “Ý cậu là chuyện cậu muốn tôi gả cháu gái cho cậu?”
Tôn Hàn khẽ gật đầu, không phủ nhận.
Liễu Thị Long lập tức bật cười, một tiếng cười mỉa mai, đoạn nói, “Tôn Hàn phải không? Nói thật nhé, cậu đã cứu mạng tôi, muốn tôi đền đáp cậu thế nào cũng đúng. Ví dụ như chuyện cậu muốn cưới con gái nhà họ Liễu, nếu như thích hợp thì cũng không phải là không được”.
“Nhà họ Liễu chúng tôi không chỉ có mình Phương Phương, mà vẫn còn những cô gái khác. Nếu cậu thấy được, tôi có thể chọn cho cậu một người”.
Hàm ý là, không phải là nhà họ Liễu không có thành ý đền đáp, nhưng chỉ riêng Liễu Phương Phương thì không được.
“Tôi chỉ muốn cưới Liễu Phương Phương. Nếu ông cụ Liễu không đồng ý, chuyện này xem như thôi vậy. Còn về chuyện báo đáp khác, ông không cần nhắc, tôi cũng không để bụng”.
Nhưng Tôn Hàn lại trả lời rất dứt khoát, không hề có ý dây dưa.
Thái độ này lại khiến Liễu Thị Long nhìn anh bằng con mắt khác.
Lòng hiếu kỳ cũng trỗi dậy.
“Tại sao cậu lại nhất quyết muốn cưới Phương Phương, cậu thích con bé thật à?”
Tôn Hàn không trả lời mà hỏi lại, “Thật ra thì ông cụ Liễu à, tôi cũng tò mò một chuyện. Theo lẽ thường, đáng ra Liễu Phương Phương và Trương Dương Phi phải là một đôi, sao tự dưng cô ấy lại kết hôn với Tôn Bân? Năm xưa Liễu Phương Phương thực sự có hôn ước với Tôn Bân sao?”
Câu hỏi này, Tôn Hàn đã hỏi bằng giọng điệu rất bình tĩnh.
Nhưng nó lại chạm vào dây thần kinh Liễu Thị Long, giọng ông cụ trầm hẳn đi, “Cậu trai trẻ, đừng hỏi đến vấn đề không nên hỏi!”
Nhưng Tôn Hàn lại không cảm thấy mình hỏi sai, còn hỏi tiếp, “Ông cụ Liễu à, không lẽ hôn ước giữa Liễu Phương Phương và Tôn Bân có vấn đề gì sao?”
Liễu Thị Long không lên tiếng nữa.
Ban đầu Tôn Hàn hỏi đến chuyện này, có thể là vô tình.
Nhưng khi ông cụ đã cảnh cáo mà anh vẫn tiếp tục truy hỏi, nghĩa là có động cơ khác.
Cuối cùng Liễu Thị Long cũng phát hiện ra, tên Tôn Hàn này không phải là muốn cưới Liễu Phương Phương, mà là muốn làm rõ chuyện hôn ước của Liễu Phương Phương và Tôn Bân.
Nhưng vì mục đích gì đây?
Bình luận facebook