Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 422: Cẩm Văn Hạo cúi đầu
“Hơ, bảo sao con nhãi Giang Hồi dám bơ ông đây, ra là tìm được thằng khác ra mặt cho rồi! Để ông xem mày giỏi đến cỡ nào!”
“Nghe tao nói này con, người mà Giang Hồi đắc tội là công tử Cẩm Văn Hạo đấy! Nếu không có tao đứng ra làm trung gian hoà giải thì không ai cứu được Giang Hồi đâu”, quản lý Tô nói với chất giọng rất ngang ngược.
Bây giờ, cuộc hội thoại đã thuộc về Tôn Hàn và quản lý Tô rồi.
“Thế thì quản lý Tô cứ chờ đi. À, nếu rảnh thì kiểu gì tôi cũng đến thăm anh, để xem một người luôn miệng xưng là ông và coi thường người khác như anh làm sao mà leo lên được vị trí quản lý”, Tôn Hàn bình thản nói.
Quản lý Tô cười phá lên: “Được thôi, ông mày chờ! Đứa nào không đến làm chó! Giang Hồi này, dù bây giờ cô có thể xoa dịu dư luận, nhưng ông đây nói cho cô biết, nếu cô không ngoan ngoãn nhận lỗi với tôi thì đừng hòng sống trong ngành này nữa!”
“Thằng bồ của cô vừa hỏi tôi Tinh Hoàng giỏi đến cỡ nào à? Để ông đây nói cho mà biết, người mà Tinh Hoàng muốn cấm cửa thì không ai có thể cản được”.
“Tu tu tu…”
Sau khi trút giận xong, quản lý Tô đã cúp máy.
Giang Hồi vẫn có vẻ ảo não, thậm chí còn nghĩ mình có sai khi lựa chọn bước chân vào con đường này hay không, để giờ phải lao đao, khốn đốn thế này.
Nhưng khi để tay lên ngực tự hỏi, nếu được cho một cơ hội lựa chọn lại, chắc cùng lắm là cô ta sẽ tránh xa Cẩm Văn Hạo thôi.
Còn chuyện vào ngành giải trí thì cô ta không hối hận.
Nếu không trở thành ngôi sao thì cô ta sẽ chỉ là một người phụ nữ bình thường có chút nhan sắc mà thôi, nhưng khi hoạt động trong ngành này, cô ta mới là đại minh tinh của mọi người và được các cô gái khác ngưỡng mộ.
Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ của Giang Hồi thôi, chứ bây giờ không phải lúc hồi tưởng về quá khứ.
“Anh Tôn, đại ơn đại đức của anh, tôi cảm ơn không hết. Sau này nếu có chuyện gì anh cần tôi giúp thì chắc chắn tôi sẽ không từ chối”, Giang Hồi nói.
Tôn Hàn có thể hiểu được ý của Giang Hồi, anh nhìn đồng hồ rồi mỉm cười đứng dậy: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi, chúng ta kiếm chỗ nào ăn lót dạ rồi đến nhà họ Cẩm!”
“Được!”
Bảy rưỡi tối.
Hai người đã bắt xe đến tứ hợp viện của nhà họ Cẩm.
Tôn Hàn và Giang Hồi vừa xuống xe thì đã thấy Cẩm Hoằng chờ sẵn bên ngoài, anh ta dập điếu thuốc rồi nói: “Đi thôi, ông tôi vừa ăn tối xong, giờ đang ngồi uống trà trong sân. À, Văn Hạo cũng ở đây đấy!”
Nghe thấy Cẩm Văn Hạo cũng đang ở đây, Giang Hồi có vẻ lúng túng.
“Đi thôi!”, Tôn Hàn động viên Giang Hồi, ra hiệu cho cô ta đừng lo lắng.
“Ông ơi, khách đến rồi ạ!”
Cẩm Hoằng dẫn Tôn Hàn và Giang Hồi đi tới một cây xanh trong tứ hợp viện, sau đó cung kính cúi đầu trước mặt một ông lão.
Đứng cạnh ông lão là một tay công tử trông khá lấc cấc, khi nhìn thấy Giang Hồi, hắn lập tức có vẻ hung dữ.
Không cần giới thiệu thì Tôn Hàn cũng biết đây là Cẩm Văn Hạo.
“Cậu là Tôn Hàn, còn đây chắc là cô diễn viên Giang Hồi hả! Tôi đã nhìn thấy cô trên ti vi mấy lần rồi, người ngoài còn đẹp hơn đấy, khá lắm!”, Cẩm Tân Châu nhìn hai người rồi nói với giọng hoà nhã.
“Ông Cẩm quá khen ạ!”, Giang Hồi cúi đầu đáp.
Đứng trước mặt một nhân vật mang tầm vỹ nhân như Cẩm Tân Châu, Giang Hồi thật sự không dám thở mạnh.
Cẩm Tân Châu cười lớn nói: “Nếu cô Giang không quá đỗi xinh đẹp thì sao có thể khiến cháu tôi si mê như vậy được. Tiếc là, cháu tôi không có tài cán gì, đã thế cách theo đuổi con gái nhà người ta cũng không được quang minh chính đại!”
Câu nói này hình như không có ý tứ gì, mà rõ ràng là đang trách cứ Cẩm Văn Hạo giở trò bỉ ổi với Giang Hồi.
“Ông ơi, cháu biết lỗi rồi mà!”
Cẩm Văn Hạo không dám càn quấy trước mặt Cẩm Tân Châu, bèn cúi đầu nhận sai.
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn lạnh băng.
Từ đó có thể thấy hắn rất bực bội khi Tôn Hàn và Giang Hồi mò đến đây.
Cẩm Hoằng đứng một bên im lặng, tỏ rõ lập trường của mình với chuyện này.
“Thế cháu đã nhận lỗi chưa?”, Cẩm Tân Châu liếc nhìn Cẩm Văn Hạo, nụ cười trên môi vụt tắt, nét nghiêm nghị thoáng vụt qua.
“Cháu sai rồi ạ!”
Lúc này, Cẩm Tân Châu lại nhẹ nhàng nói: “À, nếu cháu đã nhận lỗi thì tốt rồi. Đích thân lên tiếng đính chính tin đồn không hay về cô Giang đi!”
Chuyện này…
Cẩm Văn Hạo nghẹn họng, không dám đồng ý ngay.
“Ông ơi, nếu cháu đăng bài xin lỗi thì sẽ mất mặt… mất mặt cả nhà mình đấy ạ!”
Cẩm Văn Hạo không dám già mồm với ông mình nên đành nhận lỗi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đồng ý lên báo thừa nhận thông tin trái chiều về Giang Hồi là do mình bày trò.
Nếu hắn làm vậy thật thì chưa kể sẽ mất sạch thể diện, mà tiền đồ sau này của hắn cũng bị huỷ diệt hoàn toàn.
“Biết sẽ làm mất mặt gia tộc thì sao cháu còn làm?”
Cẩm Tân Châu lạnh giọng hỏi, sau đó lại hiền từ nhìn Tôn Hàn: “Tiểu Tôn, cậu thấy sao?”
Lời ít ý nhiều, vai tốt vai xấu gì thì Cẩm Tân Châu cũng diễn cả, ông ta cũng đã nể mặt Tôn Hàn rồi. Bây giờ, anh cần biết thức thời, để mọi chuyện được giải quyết nhanh gọn.
“Ông Cẩm, tôi không có ý kiến gì cả. Tôi chỉ mong những tin đồn không hay về Giang Hồi sẽ được gỡ xuống, để người ta biết cô ấy không phải gái bao cao cấp, còn chuyện với cậu Cẩm thì chỉ là hiểu lầm mà thôi”, Tôn Hàn khách sáo đáp.
Ông bà ta có câu, kết bạn không nên kết thù, cứ nhất nhất bắt Cẩm Văn Hạo lên tiếng xin lỗi cũng không cần thiết.
Chỉ cần anh đạt được mục đích là xong.
“Văn Hạo, cháu đã hiểu ý của Tiểu Tôn chưa?”, Cẩm Tân Châu lạnh giọng hỏi.
Cẩm Văn Hạo nhíu chặt mày đáp: “Vâng, cháu biết phải làm gì rồi ạ!”
“Ừm”.
Cẩm Tân Châu gật đầu: “Tiểu Tôn, cậu hài lòng chứ?”
“Cảm ơn ông Cẩm!”
Tôn Hàn biết nếu Cẩm Tân Châu đã nói vậy thì tin tức xấu về Giang Hồi sẽ được tháo gỡ nhanh thôi.
Còn cách làm ra sao thì tự Cẩm Văn Hạo phải lo liệu.
Đương nhiên, hắn có thể làm gọn ghẽ.
Đây là giới hạn của nhà họ Cẩm rồi!
Chắc chắn Tôn Hàn sẽ đồng ý ngay, mục đích của anh cũng chỉ là giúp Giang Hồi lấy lại sự trong sạch thôi, chứ không cần đòi công bằng gì đó.
Vì không dễ mà đòi được của nhà họ Cẩm đâu.
Chuyện được giải quyết thế này là ổn lắm rồi.
“Ông Cẩm, ông hãy nói cho tôi biết về chứng đau đầu của ông, để tôi dựa theo đó còn kê đơn”.
Sau đó, Tôn Hàn đã nói vào chuyện chính.
Cẩm Tân Châu đã cho anh thứ anh cần, để báo đáp, ít ra anh cũng phải cho ông ta thấy hiệu quả tức thì trong việc điều trị bệnh đau đầu của ông ta mới được.
“Được, bệnh đau đầu của tôi là kinh niên rồi…”
Nửa tiếng sau, Tôn Hàn đã kê một đơn thuốc bắc, sau đó hẹn lần sau tới sẽ mang theo rồi dẫn Giang Hồi ra về.
Chứng bệnh đau đầu của Cẩm Tân Châu là kết quả của nhiều căn bệnh chồng chéo lên nhau, thuốc tây bình thường khó mà chữa dứt điểm được. Nhưng với Tôn Hàn mà nói thì đây không phải bệnh gì khó khăn, Cẩm Tân Châu chỉ cần uống thuốc anh kê là dần dần cơn đau sẽ biến mất.
“Tôi tiễn hai người!”
Khi Tôn Hàn và Giang Hồi chuẩn bị đi thì Cẩm Hoằng chủ động đề nghị tiễn họ về.
Nhưng xem chừng, không chỉ đơn giản là vậy.
“Nghe tao nói này con, người mà Giang Hồi đắc tội là công tử Cẩm Văn Hạo đấy! Nếu không có tao đứng ra làm trung gian hoà giải thì không ai cứu được Giang Hồi đâu”, quản lý Tô nói với chất giọng rất ngang ngược.
Bây giờ, cuộc hội thoại đã thuộc về Tôn Hàn và quản lý Tô rồi.
“Thế thì quản lý Tô cứ chờ đi. À, nếu rảnh thì kiểu gì tôi cũng đến thăm anh, để xem một người luôn miệng xưng là ông và coi thường người khác như anh làm sao mà leo lên được vị trí quản lý”, Tôn Hàn bình thản nói.
Quản lý Tô cười phá lên: “Được thôi, ông mày chờ! Đứa nào không đến làm chó! Giang Hồi này, dù bây giờ cô có thể xoa dịu dư luận, nhưng ông đây nói cho cô biết, nếu cô không ngoan ngoãn nhận lỗi với tôi thì đừng hòng sống trong ngành này nữa!”
“Thằng bồ của cô vừa hỏi tôi Tinh Hoàng giỏi đến cỡ nào à? Để ông đây nói cho mà biết, người mà Tinh Hoàng muốn cấm cửa thì không ai có thể cản được”.
“Tu tu tu…”
Sau khi trút giận xong, quản lý Tô đã cúp máy.
Giang Hồi vẫn có vẻ ảo não, thậm chí còn nghĩ mình có sai khi lựa chọn bước chân vào con đường này hay không, để giờ phải lao đao, khốn đốn thế này.
Nhưng khi để tay lên ngực tự hỏi, nếu được cho một cơ hội lựa chọn lại, chắc cùng lắm là cô ta sẽ tránh xa Cẩm Văn Hạo thôi.
Còn chuyện vào ngành giải trí thì cô ta không hối hận.
Nếu không trở thành ngôi sao thì cô ta sẽ chỉ là một người phụ nữ bình thường có chút nhan sắc mà thôi, nhưng khi hoạt động trong ngành này, cô ta mới là đại minh tinh của mọi người và được các cô gái khác ngưỡng mộ.
Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ của Giang Hồi thôi, chứ bây giờ không phải lúc hồi tưởng về quá khứ.
“Anh Tôn, đại ơn đại đức của anh, tôi cảm ơn không hết. Sau này nếu có chuyện gì anh cần tôi giúp thì chắc chắn tôi sẽ không từ chối”, Giang Hồi nói.
Tôn Hàn có thể hiểu được ý của Giang Hồi, anh nhìn đồng hồ rồi mỉm cười đứng dậy: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi, chúng ta kiếm chỗ nào ăn lót dạ rồi đến nhà họ Cẩm!”
“Được!”
Bảy rưỡi tối.
Hai người đã bắt xe đến tứ hợp viện của nhà họ Cẩm.
Tôn Hàn và Giang Hồi vừa xuống xe thì đã thấy Cẩm Hoằng chờ sẵn bên ngoài, anh ta dập điếu thuốc rồi nói: “Đi thôi, ông tôi vừa ăn tối xong, giờ đang ngồi uống trà trong sân. À, Văn Hạo cũng ở đây đấy!”
Nghe thấy Cẩm Văn Hạo cũng đang ở đây, Giang Hồi có vẻ lúng túng.
“Đi thôi!”, Tôn Hàn động viên Giang Hồi, ra hiệu cho cô ta đừng lo lắng.
“Ông ơi, khách đến rồi ạ!”
Cẩm Hoằng dẫn Tôn Hàn và Giang Hồi đi tới một cây xanh trong tứ hợp viện, sau đó cung kính cúi đầu trước mặt một ông lão.
Đứng cạnh ông lão là một tay công tử trông khá lấc cấc, khi nhìn thấy Giang Hồi, hắn lập tức có vẻ hung dữ.
Không cần giới thiệu thì Tôn Hàn cũng biết đây là Cẩm Văn Hạo.
“Cậu là Tôn Hàn, còn đây chắc là cô diễn viên Giang Hồi hả! Tôi đã nhìn thấy cô trên ti vi mấy lần rồi, người ngoài còn đẹp hơn đấy, khá lắm!”, Cẩm Tân Châu nhìn hai người rồi nói với giọng hoà nhã.
“Ông Cẩm quá khen ạ!”, Giang Hồi cúi đầu đáp.
Đứng trước mặt một nhân vật mang tầm vỹ nhân như Cẩm Tân Châu, Giang Hồi thật sự không dám thở mạnh.
Cẩm Tân Châu cười lớn nói: “Nếu cô Giang không quá đỗi xinh đẹp thì sao có thể khiến cháu tôi si mê như vậy được. Tiếc là, cháu tôi không có tài cán gì, đã thế cách theo đuổi con gái nhà người ta cũng không được quang minh chính đại!”
Câu nói này hình như không có ý tứ gì, mà rõ ràng là đang trách cứ Cẩm Văn Hạo giở trò bỉ ổi với Giang Hồi.
“Ông ơi, cháu biết lỗi rồi mà!”
Cẩm Văn Hạo không dám càn quấy trước mặt Cẩm Tân Châu, bèn cúi đầu nhận sai.
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn lạnh băng.
Từ đó có thể thấy hắn rất bực bội khi Tôn Hàn và Giang Hồi mò đến đây.
Cẩm Hoằng đứng một bên im lặng, tỏ rõ lập trường của mình với chuyện này.
“Thế cháu đã nhận lỗi chưa?”, Cẩm Tân Châu liếc nhìn Cẩm Văn Hạo, nụ cười trên môi vụt tắt, nét nghiêm nghị thoáng vụt qua.
“Cháu sai rồi ạ!”
Lúc này, Cẩm Tân Châu lại nhẹ nhàng nói: “À, nếu cháu đã nhận lỗi thì tốt rồi. Đích thân lên tiếng đính chính tin đồn không hay về cô Giang đi!”
Chuyện này…
Cẩm Văn Hạo nghẹn họng, không dám đồng ý ngay.
“Ông ơi, nếu cháu đăng bài xin lỗi thì sẽ mất mặt… mất mặt cả nhà mình đấy ạ!”
Cẩm Văn Hạo không dám già mồm với ông mình nên đành nhận lỗi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đồng ý lên báo thừa nhận thông tin trái chiều về Giang Hồi là do mình bày trò.
Nếu hắn làm vậy thật thì chưa kể sẽ mất sạch thể diện, mà tiền đồ sau này của hắn cũng bị huỷ diệt hoàn toàn.
“Biết sẽ làm mất mặt gia tộc thì sao cháu còn làm?”
Cẩm Tân Châu lạnh giọng hỏi, sau đó lại hiền từ nhìn Tôn Hàn: “Tiểu Tôn, cậu thấy sao?”
Lời ít ý nhiều, vai tốt vai xấu gì thì Cẩm Tân Châu cũng diễn cả, ông ta cũng đã nể mặt Tôn Hàn rồi. Bây giờ, anh cần biết thức thời, để mọi chuyện được giải quyết nhanh gọn.
“Ông Cẩm, tôi không có ý kiến gì cả. Tôi chỉ mong những tin đồn không hay về Giang Hồi sẽ được gỡ xuống, để người ta biết cô ấy không phải gái bao cao cấp, còn chuyện với cậu Cẩm thì chỉ là hiểu lầm mà thôi”, Tôn Hàn khách sáo đáp.
Ông bà ta có câu, kết bạn không nên kết thù, cứ nhất nhất bắt Cẩm Văn Hạo lên tiếng xin lỗi cũng không cần thiết.
Chỉ cần anh đạt được mục đích là xong.
“Văn Hạo, cháu đã hiểu ý của Tiểu Tôn chưa?”, Cẩm Tân Châu lạnh giọng hỏi.
Cẩm Văn Hạo nhíu chặt mày đáp: “Vâng, cháu biết phải làm gì rồi ạ!”
“Ừm”.
Cẩm Tân Châu gật đầu: “Tiểu Tôn, cậu hài lòng chứ?”
“Cảm ơn ông Cẩm!”
Tôn Hàn biết nếu Cẩm Tân Châu đã nói vậy thì tin tức xấu về Giang Hồi sẽ được tháo gỡ nhanh thôi.
Còn cách làm ra sao thì tự Cẩm Văn Hạo phải lo liệu.
Đương nhiên, hắn có thể làm gọn ghẽ.
Đây là giới hạn của nhà họ Cẩm rồi!
Chắc chắn Tôn Hàn sẽ đồng ý ngay, mục đích của anh cũng chỉ là giúp Giang Hồi lấy lại sự trong sạch thôi, chứ không cần đòi công bằng gì đó.
Vì không dễ mà đòi được của nhà họ Cẩm đâu.
Chuyện được giải quyết thế này là ổn lắm rồi.
“Ông Cẩm, ông hãy nói cho tôi biết về chứng đau đầu của ông, để tôi dựa theo đó còn kê đơn”.
Sau đó, Tôn Hàn đã nói vào chuyện chính.
Cẩm Tân Châu đã cho anh thứ anh cần, để báo đáp, ít ra anh cũng phải cho ông ta thấy hiệu quả tức thì trong việc điều trị bệnh đau đầu của ông ta mới được.
“Được, bệnh đau đầu của tôi là kinh niên rồi…”
Nửa tiếng sau, Tôn Hàn đã kê một đơn thuốc bắc, sau đó hẹn lần sau tới sẽ mang theo rồi dẫn Giang Hồi ra về.
Chứng bệnh đau đầu của Cẩm Tân Châu là kết quả của nhiều căn bệnh chồng chéo lên nhau, thuốc tây bình thường khó mà chữa dứt điểm được. Nhưng với Tôn Hàn mà nói thì đây không phải bệnh gì khó khăn, Cẩm Tân Châu chỉ cần uống thuốc anh kê là dần dần cơn đau sẽ biến mất.
“Tôi tiễn hai người!”
Khi Tôn Hàn và Giang Hồi chuẩn bị đi thì Cẩm Hoằng chủ động đề nghị tiễn họ về.
Nhưng xem chừng, không chỉ đơn giản là vậy.
Bình luận facebook