Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 450: Thâm tình
Tối đến, Tôn Hàn do dự hồi lâu rồi mới cầm điện thoại lên gọi.
“Alo!”
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
Là Thẩm Tri Thu.
Khi rời khỏi Tây Nam, Tôn Hàn đã đổi số điện thoại, vì vậy đây là một cuộc gọi từ số lạ đến máy của Thẩm Tri Thu.
“Là tôi”, Tôn Hàn trầm giọng nói.
“…”
Thẩm Tri Thu ngẩn ra một lúc rồi mừng rỡ tới mức nói năng lộn xộn: “Cậu, sao cậu…”
“Lâu lắm rồi không liên lạc, nhưng làm gì mà chị phải ngạc nhiên thế!”, Tôn Hàn cười nói.
“Không, tại tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ gọi cho tôi nữa”.
Trước khi nhận cuộc gọi này, đúng là Thẩm Tri Thu đã nghĩ như vậy.
Sau khi đến Thượng Kinh không lâu, Thẩm Tri Thu đã gọi cho Tôn Hàn, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng thông báo số cô ấy vừa gọi không có thật.
Khi ấy, cô ấy thấy hoàn toàn trống rỗng.
Tối nãy bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Tôn Hàn, cô ấy vui như gặp lại người bạn tốt bấy lâu.
“Tối nay cô rảnh không?”, Tôn Hàn chợt hỏi.
“Có, nhưng tôi đang ở Thượng Kinh mà, giờ muộn thế này rồi thì sao mua vé máy bay được nữa…”
Thẩm Tri Thu có vẻ cực kỳ xoắn xuýt.
Nếu được, cô ấy muốn lập tức lên máy bay đến gặp Tôn Hàn ngay, dù anh đang ở bất kỳ đâu.
Nhưng cô ấy không thể tự quyết định hành động của mình được.
Dù cô ấy có muốn bỏ mặc tất cả để đi thì cũng không có chuyến bay về Tây Nam ngay bây giờ.
“Tôi đang ở Thượng Kinh!”
Câu nói của Tôn Hàn đã khiến Thẩm Tri Thu thất thần.
…
Nửa tiếng sáu, ở dưới chân cầu vượt.
Tôn Hàn chống tay vào lan can rồi ngắm cảnh đêm dưới ánh đèn rực rỡ.
Thẩm Tri Thu mặc quần jean và áo sơ mi màu xanh đứng thất thần ở rìa cầu rồi nước mắt lưng tròng.
Tôn Hàn liếc nhìn rồi cười nói: “Sao, thấy không giống thật à?”
Thẩm Tri Thu chậm rãi bước tới, khi nhìn Tôn Hàn ở khoảng cách gần hơn, hốc mắt nóng nên, cô ấy gật đầu: “Ừ, tôi không ngờ là cậu cũng đến Thượng Kinh rồi”.
Cô ấy không dám nghĩ tới.
Tôn Hàn bận trăm công nghìn việc ở Tây Nam, sao có thể rảnh rỗi đến đây được.
Nhưng anh đã đến thật rồi.
“Chắc tôi sẽ ở lại đây lâu đấy, cô có ngạc nhiên không?”, Tôn Hàn cười hỏi.
“Không, nhưng tôi muốn biết tại sao cậu lại đổi số điện thoại, cậu muốn tránh mặt tôi à?”, Thẩm Tri Thu chợt hỏi.
Nếu không hỏi rõ ràng chuyện này thì cô ấy cứ bứt dứt mãi không thôi.
“Sao cô nghĩ phức tạp thế, tôi không vô vị đến mức ấy đâu. Trước đó, tôi đã thay số vì đã từ bỏ hết mọi công việc ở Tây Nam rồi, sau đó mới yên tâm đến Thượng Kinh. Nếu tôi còn giữ số cũ thì kiểu gì cũng có chuyện phiền phức”, Tôn Hàn thành thật đáp.
Từ khi nhường lại vị trí công tử Thiên Cửu Môn cho Thẩm Vấn, Tôn Hàn đã thay số điện thoại luôn.
Nếu không hễ có chuyện, người của Thiên Cửu Môn lại tìm anh thì sao Thẩm Vấn thị uy được.
Mặt khác, anh phải cắt đứt mọi quan hệ với Thiên Cửu Môn thì mới dứt khoát hoàn toàn được.
Nếu lần này không phải nhận chức tổng giám đốc của Thiên Tử thì anh cũng không gọi cho Thẩm Vấn đâu.
Chứ việc anh thay số không liên quan gì đến Thẩm Tri Thu cả.
Song, khi thay số mới, anh chỉ báo cho vài người biết, nhưng trong số đó không có Thẩm Tri Thu.
Lý do chính là vì anh không muốn quá thân thiết với cô ấy.
Lằng nhằng chuyện tình cảm là phiền phức nhất.
Tôn Hàn không dám thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận là mình đã động lòng với Thẩm Tri Thu.
“Vậy à, thế mà tôi còn tưởng cậu sợ tôi làm phiền nên mới cố tình né tránh tôi”.
Sau khi nghe Tôn Hàn giải thích, Thẩm Tri Thu đã hiểu ra ngay.
Cô ấy đã ngoài ba mươi tuổi, nên không còn những tính cách nhõng nhẽo như thời thiếu nữ nữa.
“Dạo này cô thế nào, công việc ở Ngân Trần thuận lợi chứ?”, Tôn Hàn hỏi.
Thẩm Tri Thu trầm ngâm một lúc rồi thư thái đáp: “Ừm, Ngân Trần là một trong ba ông lớn ở Thượng Kinh, tiềm lực mạnh, nên tôi không còn thiếu tài nguyên như ngày ở Tây Nam đâu. Bây giờ, con đường phát triển của tôi cũng rộng mở! Chắc không lâu nữa là tôi có thể trả hết nợ cho bố mình rồi”.
“Mặt cậu kiểu gì thế, không lẽ tôi lừa cậu chắc?”
Nói xong, thấy Tôn Hàn nhìn mình với vẻ là lạ, Thẩm Tri Thu cố giả vờ tức giận.
Nghe vậy, Tôn Hàn chợt thấy đau lòng.
Thẩm Tri Thu có tính cách không thích bon chen, từ khi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp mà cô ấy lại rút lui khỏi ngành giải trí là đủ biết rồi.
Bây giờ, khi đã ngoài ba mươi tuổi, một độ tuổi chuẩn bị lập gia đình thì bố cô ấy lại phá sản rồi nợ cả đống tiền nên cô ấy mới phải quay lại ngành giải trí để trả nợ cho bố mình.
Hiện giờ, rõ ràng cô ấy đang phải chịu tủi nhục mà vẫn cố làm ra vẻ có một cuộc sống tốt.
“Không có gì, giờ cô muốn làm gì? Đi ăn hay đi dạo?”
“Đi ăn đi, ngày thường ở công ty, quản lý bắt tôi ăn kiêng dữ lắm, suốt ngày ra rả phụ nữ ngoài ba mươi rất dễ lên cân, mà béo lên thì người hâm mộ sẽ không thích, làm tôi giờ mà nhìn thấy thịt là mắt sáng như đèn pha”.
“Được, chúng ta đi ăn đi!”
Ngay dưới cầu vượt có một khu ăn uống ngon nức tiếng.
Ở đây có đủ các món ăn vặt.
Cuối cùng Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu đã chọn một quán nướng, trong vô vàn các món ăn ngon ở đây thì Tôn Hàn thích đồ nướng nhất, Thẩm Tri Thu cũng vậy.
“Ông chủ, cho một két bia nhé!”
Thẩm Tri Thu ngồi xuống ghế, nhưng không gọi món gì cả, mà lại gọi bia.
Trong lòng Tôn Hàn biết rõ Thẩm Tri Thu đang thấy tủi thân nên muốn mượn rượu giải sầu, vì vậy anh không nói gì, đành theo ý cô ấy vậy.
Không phải Tôn Hàn không muốn uống, mà tại tình hình sức khoẻ nên tửu lượng anh kém lắm rồi.
“Không say không về nhé?”
Đồ ăn đã được đưa lên, Thẩm Tri Thu mở hai chai bia rồi mỉm cười nhìn Tôn Hàn.
Cô ấy có hai má núm đồng tiền trong rất duyên.
“Được, không say không về”.
Sau đó, hai người vừa ăn vừa uống, cố ý không nhắc đến những chuyện khác.
Mới uống một chai bia mà mặt Thẩm Tri Thu đã đỏ lựng.
Sau ba chai thì cô ấy bắt đầu chao đảo.
Dù tửu lượng của Tôn Hàn đã tuột dốc, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Sau khi thanh toán xong, Tôn Hàn dẫn Thẩm Tri Thu rời khỏi con phố huyên náo đó.
Gió đêm rất lớn, Thẩm Tri Thu cứ thế ngả vào lòng Tôn Hàn, cảm nhận nhịp tim của anh.
“Giờ cô sống ở đâu, để tôi đưa cô về?”, Tôn Hàn biết Thẩm Tri Thu chưa say.
“Tôi không muốn về nhà, đến khách sạn đi! Tôi muốn đi khách sạn… với cậu!”
Hai chữ cuối cùng, gần như Thẩm Tri Thu phải nghiến răng thì mới nói ra được nên rất nhỏ.
Tôn Hàn ngẩn ra rồi nói: “Được, chúng ta đến khách sạn”.
Sau khi đến khách sạn gần nhất, Tôn Hàn đã thuê phòng cao cấp, sau đó dìu Thẩm Tri Thu đi vào thang máy dưới ánh mắt ngưỡng mộ của hai vị khách khác.
Một đêm mưa rền gió dữ.
Ngày hôm sau, khi Tôn Hàn tỉnh dậy thì đã không thấy Thẩm Tri Thu đâu nữa.
Anh ngồi dựa vào thành giường rồi bật cười, cuối cùng thì anh vẫn không kiềm chế được…
“Alo!”
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
Là Thẩm Tri Thu.
Khi rời khỏi Tây Nam, Tôn Hàn đã đổi số điện thoại, vì vậy đây là một cuộc gọi từ số lạ đến máy của Thẩm Tri Thu.
“Là tôi”, Tôn Hàn trầm giọng nói.
“…”
Thẩm Tri Thu ngẩn ra một lúc rồi mừng rỡ tới mức nói năng lộn xộn: “Cậu, sao cậu…”
“Lâu lắm rồi không liên lạc, nhưng làm gì mà chị phải ngạc nhiên thế!”, Tôn Hàn cười nói.
“Không, tại tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ gọi cho tôi nữa”.
Trước khi nhận cuộc gọi này, đúng là Thẩm Tri Thu đã nghĩ như vậy.
Sau khi đến Thượng Kinh không lâu, Thẩm Tri Thu đã gọi cho Tôn Hàn, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng thông báo số cô ấy vừa gọi không có thật.
Khi ấy, cô ấy thấy hoàn toàn trống rỗng.
Tối nãy bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Tôn Hàn, cô ấy vui như gặp lại người bạn tốt bấy lâu.
“Tối nay cô rảnh không?”, Tôn Hàn chợt hỏi.
“Có, nhưng tôi đang ở Thượng Kinh mà, giờ muộn thế này rồi thì sao mua vé máy bay được nữa…”
Thẩm Tri Thu có vẻ cực kỳ xoắn xuýt.
Nếu được, cô ấy muốn lập tức lên máy bay đến gặp Tôn Hàn ngay, dù anh đang ở bất kỳ đâu.
Nhưng cô ấy không thể tự quyết định hành động của mình được.
Dù cô ấy có muốn bỏ mặc tất cả để đi thì cũng không có chuyến bay về Tây Nam ngay bây giờ.
“Tôi đang ở Thượng Kinh!”
Câu nói của Tôn Hàn đã khiến Thẩm Tri Thu thất thần.
…
Nửa tiếng sáu, ở dưới chân cầu vượt.
Tôn Hàn chống tay vào lan can rồi ngắm cảnh đêm dưới ánh đèn rực rỡ.
Thẩm Tri Thu mặc quần jean và áo sơ mi màu xanh đứng thất thần ở rìa cầu rồi nước mắt lưng tròng.
Tôn Hàn liếc nhìn rồi cười nói: “Sao, thấy không giống thật à?”
Thẩm Tri Thu chậm rãi bước tới, khi nhìn Tôn Hàn ở khoảng cách gần hơn, hốc mắt nóng nên, cô ấy gật đầu: “Ừ, tôi không ngờ là cậu cũng đến Thượng Kinh rồi”.
Cô ấy không dám nghĩ tới.
Tôn Hàn bận trăm công nghìn việc ở Tây Nam, sao có thể rảnh rỗi đến đây được.
Nhưng anh đã đến thật rồi.
“Chắc tôi sẽ ở lại đây lâu đấy, cô có ngạc nhiên không?”, Tôn Hàn cười hỏi.
“Không, nhưng tôi muốn biết tại sao cậu lại đổi số điện thoại, cậu muốn tránh mặt tôi à?”, Thẩm Tri Thu chợt hỏi.
Nếu không hỏi rõ ràng chuyện này thì cô ấy cứ bứt dứt mãi không thôi.
“Sao cô nghĩ phức tạp thế, tôi không vô vị đến mức ấy đâu. Trước đó, tôi đã thay số vì đã từ bỏ hết mọi công việc ở Tây Nam rồi, sau đó mới yên tâm đến Thượng Kinh. Nếu tôi còn giữ số cũ thì kiểu gì cũng có chuyện phiền phức”, Tôn Hàn thành thật đáp.
Từ khi nhường lại vị trí công tử Thiên Cửu Môn cho Thẩm Vấn, Tôn Hàn đã thay số điện thoại luôn.
Nếu không hễ có chuyện, người của Thiên Cửu Môn lại tìm anh thì sao Thẩm Vấn thị uy được.
Mặt khác, anh phải cắt đứt mọi quan hệ với Thiên Cửu Môn thì mới dứt khoát hoàn toàn được.
Nếu lần này không phải nhận chức tổng giám đốc của Thiên Tử thì anh cũng không gọi cho Thẩm Vấn đâu.
Chứ việc anh thay số không liên quan gì đến Thẩm Tri Thu cả.
Song, khi thay số mới, anh chỉ báo cho vài người biết, nhưng trong số đó không có Thẩm Tri Thu.
Lý do chính là vì anh không muốn quá thân thiết với cô ấy.
Lằng nhằng chuyện tình cảm là phiền phức nhất.
Tôn Hàn không dám thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận là mình đã động lòng với Thẩm Tri Thu.
“Vậy à, thế mà tôi còn tưởng cậu sợ tôi làm phiền nên mới cố tình né tránh tôi”.
Sau khi nghe Tôn Hàn giải thích, Thẩm Tri Thu đã hiểu ra ngay.
Cô ấy đã ngoài ba mươi tuổi, nên không còn những tính cách nhõng nhẽo như thời thiếu nữ nữa.
“Dạo này cô thế nào, công việc ở Ngân Trần thuận lợi chứ?”, Tôn Hàn hỏi.
Thẩm Tri Thu trầm ngâm một lúc rồi thư thái đáp: “Ừm, Ngân Trần là một trong ba ông lớn ở Thượng Kinh, tiềm lực mạnh, nên tôi không còn thiếu tài nguyên như ngày ở Tây Nam đâu. Bây giờ, con đường phát triển của tôi cũng rộng mở! Chắc không lâu nữa là tôi có thể trả hết nợ cho bố mình rồi”.
“Mặt cậu kiểu gì thế, không lẽ tôi lừa cậu chắc?”
Nói xong, thấy Tôn Hàn nhìn mình với vẻ là lạ, Thẩm Tri Thu cố giả vờ tức giận.
Nghe vậy, Tôn Hàn chợt thấy đau lòng.
Thẩm Tri Thu có tính cách không thích bon chen, từ khi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp mà cô ấy lại rút lui khỏi ngành giải trí là đủ biết rồi.
Bây giờ, khi đã ngoài ba mươi tuổi, một độ tuổi chuẩn bị lập gia đình thì bố cô ấy lại phá sản rồi nợ cả đống tiền nên cô ấy mới phải quay lại ngành giải trí để trả nợ cho bố mình.
Hiện giờ, rõ ràng cô ấy đang phải chịu tủi nhục mà vẫn cố làm ra vẻ có một cuộc sống tốt.
“Không có gì, giờ cô muốn làm gì? Đi ăn hay đi dạo?”
“Đi ăn đi, ngày thường ở công ty, quản lý bắt tôi ăn kiêng dữ lắm, suốt ngày ra rả phụ nữ ngoài ba mươi rất dễ lên cân, mà béo lên thì người hâm mộ sẽ không thích, làm tôi giờ mà nhìn thấy thịt là mắt sáng như đèn pha”.
“Được, chúng ta đi ăn đi!”
Ngay dưới cầu vượt có một khu ăn uống ngon nức tiếng.
Ở đây có đủ các món ăn vặt.
Cuối cùng Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu đã chọn một quán nướng, trong vô vàn các món ăn ngon ở đây thì Tôn Hàn thích đồ nướng nhất, Thẩm Tri Thu cũng vậy.
“Ông chủ, cho một két bia nhé!”
Thẩm Tri Thu ngồi xuống ghế, nhưng không gọi món gì cả, mà lại gọi bia.
Trong lòng Tôn Hàn biết rõ Thẩm Tri Thu đang thấy tủi thân nên muốn mượn rượu giải sầu, vì vậy anh không nói gì, đành theo ý cô ấy vậy.
Không phải Tôn Hàn không muốn uống, mà tại tình hình sức khoẻ nên tửu lượng anh kém lắm rồi.
“Không say không về nhé?”
Đồ ăn đã được đưa lên, Thẩm Tri Thu mở hai chai bia rồi mỉm cười nhìn Tôn Hàn.
Cô ấy có hai má núm đồng tiền trong rất duyên.
“Được, không say không về”.
Sau đó, hai người vừa ăn vừa uống, cố ý không nhắc đến những chuyện khác.
Mới uống một chai bia mà mặt Thẩm Tri Thu đã đỏ lựng.
Sau ba chai thì cô ấy bắt đầu chao đảo.
Dù tửu lượng của Tôn Hàn đã tuột dốc, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Sau khi thanh toán xong, Tôn Hàn dẫn Thẩm Tri Thu rời khỏi con phố huyên náo đó.
Gió đêm rất lớn, Thẩm Tri Thu cứ thế ngả vào lòng Tôn Hàn, cảm nhận nhịp tim của anh.
“Giờ cô sống ở đâu, để tôi đưa cô về?”, Tôn Hàn biết Thẩm Tri Thu chưa say.
“Tôi không muốn về nhà, đến khách sạn đi! Tôi muốn đi khách sạn… với cậu!”
Hai chữ cuối cùng, gần như Thẩm Tri Thu phải nghiến răng thì mới nói ra được nên rất nhỏ.
Tôn Hàn ngẩn ra rồi nói: “Được, chúng ta đến khách sạn”.
Sau khi đến khách sạn gần nhất, Tôn Hàn đã thuê phòng cao cấp, sau đó dìu Thẩm Tri Thu đi vào thang máy dưới ánh mắt ngưỡng mộ của hai vị khách khác.
Một đêm mưa rền gió dữ.
Ngày hôm sau, khi Tôn Hàn tỉnh dậy thì đã không thấy Thẩm Tri Thu đâu nữa.
Anh ngồi dựa vào thành giường rồi bật cười, cuối cùng thì anh vẫn không kiềm chế được…
Bình luận facebook