Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 457-460
Chương 457: Không thể ngông cuồng!
Cả công ty Ngân Trần như muốn nổ tung!
Việc xảy ra ở văn phòng tổng giám đốc chẳng thể bưng bít được.
Chỉ trong chưa đầy ba mươi phút mà việc tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử cầm gạt tàn đập vào đầu Lư Khôn đã truyền khắp công ty.
Tất cả nhân viên và nghệ sĩ của công ty đều bàn tán không ngớt về câu chuyện này.
Có tin vỉa hè gây sốc nhất còn nói lúc này Lư Khôn đã hấp hối sắp trút hơi thở cuối cùng.
Thẩm Tri Thu và Giang Hồi đang ở cùng nhau cũng nghe được tin này.
Cả Vương Mai và Giang Hồi đều nhìn Thẩm Tri Thu với vẻ kinh ngạc không thốt nên lời.
Những người khác cũng lờ mờ đoán được việc này có liên quan đến việc Lư Khôn đánh Thẩm Tri Thu trước đó, nhưng điều họ không hiểu là tại sao Tôn Hàn lại làm như vậy vì Thẩm Tri Thu.
Nếu so việc anh giúp đỡ Giang Hồi lúc trước với việc lần này thì chút lòng tốt đó của anh đâu có là gì?
Đây mới thực sự là yêu thương và bảo vệ!
Trong mắt Giang Hồi đầy sự ngưỡng mộ khó nói thành lời.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mỗi khi cô nhắc đến cái tên “Thẩm Tri Thu” trước mặt Tôn Hàn là anh lại phản ứng mạnh như vậy.
Hoá ra đây chính là lý do.
Hoá ra, Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu sớm đã quen biết nhau, hơn nữa quan hệ của họ còn không phải ở mức bình thường.
Lư Khôn ở đất Thượng Kinh này cũng có chút tiếng tăm, vậy mà Tôn Hàn không hề khách sáo, nói ra tay là ra tay ngay được. Hơn nữa còn không phải âm thầm trừng trị mà công khai dạy dỗ ông ta ở công ty truyền thông Ngân Trần.
Quá ngầu, quá bá đạo!
Nét mặt Thẩm Tri Thu vô cùng phức tạp, cô lo Tôn Hàn sẽ vì chuyện này mà gặp rắc rối.
Nếu đây là Tây Nam thì cô sẽ không lo lắng chút nào.
Nhưng đây là Thượng Kinh, không phải nơi Tôn Hàn có thể tự tung tự tác.
“Chủ tịch Lạc đến công ty rồi!”
Bên ngoài có tiếng ai đó kinh ngạc hô lên.
Ba người phụ nữ cùng nhìn về phía đó.
Trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ: lần này lớn chuyện rồi!
Công ty Ngân Trần này một nửa là sản nghiệp của nhà họ Lạc, mà Lạc Văn Thư – cậu ấm ngoài ba mươi tuổi này đang là chủ tịch công ty.
Bình thường thì một tháng Lạc Văn Thư chưa chắc đã đến công ty nổi một lần. Vậy mà hôm nay Lư Khôn bị đánh chưa đầy ba mươi phút đã thấy anh ta đến công ty.
Lần này to chuyện rồi!
Lạc Văn Thư đeo một cặp kính đen bước vào văn phòng.
Trước khi tới đây, anh ta đã được thông báo tình hình qua điện thoại.
Anh ta không tới xem tình hình Lư Khôn đầu đang chảy máu ròng ròng mà tới trước mặt Tôn Hàn mỉm cười nói: “Chào tổng giám đốc Tôn!”
Đợi một lát, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Trên đường đến đây, Giang Lệ đã gọi điện cho tôi”.
Nghe câu này, Lư Khôn không khỏi run rẩy.
Nếu Giang Lệ đã đánh tiếng thì việc lần này Lạc Văn Thư chắc chắn sẽ đứng về phía Tôn Hàn. Vậy thì cơ hội đòi lại “công bằng” của Lư Khôn ở công ty Ngân Trần này bằng không.
“Cậu chủ Lạc, xin chào!”, Tôn Hàn xưng hô rất khách sáo.
Lạc Văn Thư mỉm cười, tiện tay với lấy một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, chân nọ vắt lên chân kia rồi nhìn sang Hồ Hạo Nguyên bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Ông được lắm!”
Hồ Hạo Nguyên toát mồ hôi hột lắp bắp: “Chủ tịch, tôi…”
“Thế nào? Nghệ sĩ của công ty được “chuẩn bị” cho người ngoài sao? Lư Khôn tát Thẩm Tri Thu ở ngay công ty chúng ta mà ông còn tiếp tay cho Lư Khôn uy hiếp, bắt Thẩm Tri Thu phải xin lỗi? Ông giải thích tôi nghe xem nào”.
Hồ Hạo Nguyên càng thêm sợ hãi, đúng là điều ông ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Kể từ khi Tôn Hàn đánh Lư Khôn vì Thẩm Tri Thu, điều khiến ông ta lo sợ nhất chính là Lạc Văn Thư biết được chuyện này.
Vốn dĩ nếu chỉ có mình Thẩm Tri Thu thì chuyện chẳng có gì. Cho dù ông ta tiếp tay cho Lư Khôn bắt nạt Thẩm Tri Thu thì Lạc Văn Thư biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng người chống lưng cho Thẩm Tri Thu không phải người thường!
Chuyện lần này ông ta quả thực không có lý do gì để chối cãi.
“Chủ tịch, tôi biết sai rồi!”
Biết chẳng thể bao biện nổi nên Hồ Hạo Nguyên đành nhận tội.
“Hừ, nhận tội cũng nhanh đấy nhỉ!”
Lạc Văn Thư hừ lạnh nhưng rồi cũng không truy cứu thêm. Dù gì Hồ Hạo Nguyên cũng là tổng giám đốc công ty, lại lớn tuổi, không thể vì một nghệ sĩ mà phế ông ta được.
Sau đó, Lạc Văn Thư nhìn về phía Tôn Hàn nói: “Cách đây không lâu tổng giám đốc Tôn mới nhờ Giang Lệ gửi gắm Giang Hồi cho công ty chúng tôi, giờ lại có thêm hồng nhan tri kỷ là Thẩm Tri Thu. Sức hấp dẫn của giám đốc Tôn đúng là không thể đùa được!”
Tôn Hàn đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói này, nhưng anh cũng chẳng buồn để ý mà chỉ mỉm cười đáp: “Trời cho vậy thì tôi biết làm thế nào bây giờ?”
“Nói cũng phải!”
“Nghe nói tổng giám đốc Tôn đang muốn thu mua hai mươi phần trăm cổ phần của truyền thông Ngân Trần. Việc này không phải là không thể, tôi có thể bàn bạc với hội đồng quản trị nhượng lại hai mươi phần trăm cổ phần cho cậu. Trở thành người một nhà với tập đoàn Thiên Tử cũng là chuyện tốt”.
“Nhưng giám đốc Tôn, theo như tôi được biết thì tập đoàn Thiên Tử hình như không có số tiền lớn đến vậy.
Lạc Văn Thư đi thẳng vào vấn đề.
Ý tứ ở đây chính là có tiền thì chúng tôi sẽ khách sáo, nhưng không tiền thì đừng có mơ.
“Không thể dùng biện pháp khác sao? Ví dụ như đổi cổ phần chẳng hạn!”, Tôn Hàn đáp.
Câu này cũng thể hiện rõ ý tứ của Tôn Hàn: không có tiền!
“Ha ha, hai mươi phần trăm cổ phần của Ngân Trần chỉ có thể đổi lấy năm hoặc thậm chí là bốn phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Tử. Mặc dù giá trị tương đương nhau nhưng tôi lại không có hứng thú! Tổng giám đốc Tôn, nói một câu mất lòng thì hiện giờ tập đoàn Thiên Tử đang nợ nần chồng chất, cho dù tôi có muốn làm cổ đông thì cũng không phải thời cơ thích hợp”.
Vào thời kỳ đỉnh cao của tập đoàn Thiên Tử thì không sao, lúc đó giá trị của tập đoàn này trên thị trường không ngừng tăng cao, muốn đổi là đổi được ngay!
Nhưng tập đoàn Thiên Tử giờ đang gặp khó khăn, Lạc Văn Thư không phải kẻ ngốc nên đương nhiên sẽ không đồng ý.
Còn Lư Khôn lúc này đã bị đá sang một bên, không ai thèm đếm xỉa.
“Giám đốc Tôn, việc cậu đánh Lư Khôn không phải việc lớn. Nể mặt giám đốc Tôn, việc này tôi có thể giúp cậu dàn xếp ổn thoả, đảm bảo Lư Khôn sẽ không gây rắc rối cho cậu hay Thẩm Tri Thu. Sau này Thẩm Tri Thu ở công ty cũng sẽ không phải chịu uất ức như vậy nữa”.
“Còn việc cậu muốn mua cổ phần của công ty chúng tôi thì hay là bỏ đi”.
Lạc Văn Thư đã mở đường rút lui cho Tôn Hàn.
Chỉ một Lư Khôn nhỏ bé không đủ để anh ta quan tâm.
Nhưng còn việc đòi đổi lấy cổ phiếu của tập đoàn Ngân Trần thì đừng có mơ.
Lạc Văn Thư cho rằng mình đã quá nể mặt Tôn Hàn rồi, còn lại chỉ chờ xem Tôn Hàn có cần thể diện này hay không.
“Cậu chủ Lạc đâu có nể mặt tôi, là nể mặt anh Giang mới phải. Nói thật, tôi cũng biết quan hệ của cậu chủ Lạc và anh Giang không phải bình thường, tôi cũng không nên trông chờ sẽ lấy được cổ phần của công ty Ngân Trần. Nhưng mà…”
Tôn Hàn mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Nhưng số cổ phần này tôi nhất định phải có!”
Mặt Lạc Văn Thư lập tức lạnh như băng.
“Nói mà không biết xấu hổ!”
Hồ Hạo Nguyên quát lớn: “Tôn Hàn, chủ tịch của chúng tôi đã giữ thể diện cho cậu, đừng có đi quá giới hạn! Cho dù Giang Lệ có ở đây thì cũng không dám cư xử như vậy với chủ tịch của chúng tôi!”
Câu này hơi khó nghe, nhưng lại đúng là sự thật.
Quan hệ giữa Giang Lệ và Lạc Văn Thư không tồi, lại còn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Tôn Hàn quả thực không thể sánh bằng.
Nhưng cũng chính vì biết điều này mà Tôn Hàn mới không bàn bạc với Giang Lệ đã tự ra quyết định này.
Một lúc sau, Lạc Văn Thư mới lên tiếng cảnh cáo: “Tôn Hàn, nghe nói mới tối qua cậu mới lập đại công cho tập đoàn Thiên Tử. Năng lực không tồi, thế nhưng hình như cậu cho rằng mọi việc diễn ra ở đất Thượng Kinh này quá đơn giản thì phải”.
“Không ngông cuồng làm càn ở nơi này được đâu!”
Chương 458: Tôn Hàn, thật đáng tiếc
Lúc nói câu này, trong giọng nói của Lạc Văn Thư đã có chút giận dữ, anh ta cảm thấy Tôn Hàn đang quá đề cao bản thân mình.
Chỉ vì một nữ nghệ sĩ mà muốn đem cổ phần của tập đoàn Thiên Tử đổi lấy cổ phần của công ty Ngân Trần.
Cũng không chịu nghĩ lại xem bản thân mình là ai.
Thấy Lạc Văn Thư nổi giận, Hồ Hạo Nguyên vô cùng vui sướng!
Ông ta chỉ mong Tôn Hàn chọc giận Lạc Văn Thư rồi bị Lạc Văn Thư dạy dỗ cho một trận nên thân.
Lúc này, Tôn Hàn đứng dậy, thong thả phủi phủi nếp nhăn trên quần rồi nói: “Cậu chủ Lạc, xem ra hôm nay chúng ta đàm phán không thành công rồi, vậy để hôm khác bàn bạc tiếp nhé. Cáo từ!”
Ẩn ý của câu nói này chính là chuyện này còn chưa kết thúc đâu.
Sau đó, Tôn Hàn nhìn sang Lư Khôn trong lòng đầy oán hận kia, cười lạnh nói: “Chuyện hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu ông cảm thấy không phục thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Thấy Tôn Hàn định ra về, Hồ Hạo Nguyên nói với vẻ hống hách: “Nói đi là đi? Cậu coi công ty truyền thông Ngân Trần chúng tôi là nơi nào vậy?”
Lập tức, Lạc Văn Thư liếc mắt nhìn chằm chằm Hồ Hạo Nguyên khiến ông ta sợ hãi không dám nói thêm câu nào, để mặc Tôn Hàn rời đi.
Sau khi Tôn Hàn đi khỏi, Lạc Văn Thư nhìn Lư Khôn với vẻ chán ghét nói: “Cút, sau này không được phép xuất hiện ở truyền thông Ngân Trần nữa. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Bao nhiêu rắc rối này đều do Lư Khôn mà ra. Vậy mà vẫn nhiệt tình chào đón ông ta mới là chuyện lạ.
Lư Khôn không dám hé răng nửa lời, lôi thôi lếch thếch đi ra khỏi đó.
“Chủ tịch, lẽ nào chúng ta lại phải sợ Tôn Hàn này! Với quan hệ của chủ tịch và Giang Lệ thì cho dù có nhốt Tôn Hàn lại đây dạy dỗ một trận Giang Lệ cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua!”, Hồ Hạo Nguyên cảm thấy rất khó hiểu.
Lạc Văn Thư đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, quát: “Rốt cuộc Lư Khôn kia cho ông lợi lộc gì mà ông giúp ông ta bắt nạt nghệ sĩ của chính công ty mình?”
Nghệ sĩ của công ty truyền thông Ngân Trần muốn động vào dễ đến vậy ư?
Mặc dù Lư Khôn cũng có chút vai vế, nhưng nếu không phải do Hồ Hạo Nguyên tiếp tay thì sao ông ta dám hung hăng tát Thẩm Tri Thu ngay tại công ty, càng không có những chuyện rắc rối đằng sau.
Hồ Hạo Nguyên lập tức chùn lại, vội vã giải thích: “Chủ tịch, tôi thực sự không nhận lợi lộc gì. Chủ yếu là do tôi nghĩ không nên vì một mình Thẩm Tri Thu mà trở mặt với Lư Khôn, nhưng ai ngờ Thẩm Tri Thu có người chống lưng!”
Lạc Văn Thư chẳng buồn nghe ông ta giải thích: “Nếu không phải ông ở công ty đã nhiều năm thì riêng việc lần này cũng đủ để ông cuốn xéo. Sẽ không có lần sau đâu!”
……
Chỉ trong nửa ngày, tin tức tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử muốn mua lại hai mươi phần trăm cổ phần công ty Ngân Trần đã truyền đi khắp nơi.
Hơn nữa lại còn không biết xấu hổ, đề nghị đổi cổ phần tập đoàn Thiên Tử lấy cổ phần công ty Ngân Trần!
Những người biết việc này đều cho đây là một trò cười. Tập đoàn Thiên Tử đang gặp khó khăn, yêu cầu như vậy khác gì đi ăn cướp?
Nếu bắt nạt người khác thì không sao.
Nhưng Lạc Văn Thư là ai kia chứ? Mặc dù không lọt top bốn cậu ấm nổi danh đất Thượng Kinh nhưng cũng xuất thân từ gia đình tài phiệt có tiếng trong giới kinh doanh, cũng là một thiếu gia có máu mặt ở đất Thượng Kinh này.
Lại còn có quen biết với những nhân vật lừng lẫy như Giang Lệ, Tôn Khải Thành.
Tôn Hàn này chạy đến bắt nạt Lạc Văn Thư thì đúng là tìm sai đối tượng rồi.
Đương nhiên, việc này tại sao lại bị truyền ra ngoài thực ra cũng không khó đoán ra lý do. Chính là do Lạc Văn Thư tìm người đưa tin này ra ngoài!
Anh ta muốn xem xem Tôn Hàn này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại định ngồi lên đầu lên cổ anh ta như vậy.
Lúc này.
Trong biệt thự nhà họ Tôn.
Liễu Thị Long tới thưởng trà cùng Tôn Vượng Thịnh, sau đó tường thuật lại đầy đủ thông tin mình nghe được một lượt rồi nói: “Đứa cháu ruột này của anh đầu óc làm sao vậy! Lạc Văn Thư là ai cũng không chịu nghe ngóng kỹ càng mà đã dám chạy tới gây rắc rối cho người ta. Lần này thì hay rồi, toàn bộ đám thiếu gia nhà giàu ở Thượng Kinh đều đang chờ xem kịch hay, chờ xem Tôn Hàn định dàn xếp việc này thế nào”.
Ngừng lại một lát, Liễu Thị Long lại cười híp mắt nói: “Đương nhiên, trừ khi anh đích thân ra tay, Đừng nói là hai mươi phần trăm cổ phần, dù là bảo nhà họ Lạc giao ra toàn bộ công ty Ngân Trần cũng không phải việc gì khó”.
Ý tứ rất rõ ràng, nếu Tôn Vượng Thịnh chịu đứng ra giúp đỡ Tôn Hàn thì rắc rối sẽ không còn là rắc rối nữa.
Nhưng nếu ông ấy không ra tay thì vị tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Thiên Tử này sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Tôn Vượng Thịnh ha ha cười lớn đáp: “Chuyện của người trẻ tuổi lại kêu ông già này nhúng tay vào, cũng chỉ có anh mới nghĩ ra được cách đó thôi. Có điều, con người của Tôn Hàn đã không làm thì thôi chứ một khi làm là đã nắm chắc phần thắng! Tôi lại tin rằng thằng bé có cách thoả đáng để xử lý việc này”.
Nghe xong, Liễu Thị Long cảm thấy vô cùng khó hiểu hỏi: “Anh Tôn, anh đùa hay sao! Tôn Hàn dựa vào đâu mà đòi Lạc Văn Thư giao ra hai mươi phần trăm cổ phần công ty Ngân Trần cơ chứ? Trao đổi cổ phiếu sao? Với tình hình trước mắt của tập đoàn Thiên Tử thì chỉ cần Lạc Văn Thư không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ không đồng ý!”
Hiện giờ cổ phần tập đoàn Thiên Tử đang trượt giá!
Tôn Vượng Thịnh vươn tay ra, bật cười lắc đầu rồi hỏi: “Anh Liễu ơi là anh Liễu, anh hiểu về Tôn Hàn bao nhiêu?”
Liễu Thị Long: “……”
Ông ấy quả thực không hiểu nhiều về Tôn Hàn, chỉ biết là anh cũng có chút năng lực, y thuật xuất chúng.
Nhưng Tôn Hàn gây ra chuyện lần này sẽ không dễ dàng mà giải quyết được. Có lẽ đây chính là cuộc chiến ngầm, so sánh thân phận, địa vị của hai bên.
Tôn Khải Thành chắc chắn sẽ không giúp Tôn Hàn, Giang Lệ cũng chưa chắc đã giúp, Dù cho không có mối quan hệ lâu năm với Lạc Văn Thư thì Giang Lệ cũng khó mà vì một chút cổ phần của truyền thông Ngân Trần mà gây thù giữa nhà họ Giang và nhà họ Lạc!
Nói cho cùng, hiện giờ chưa ai biết Tôn Hàn là cậu Năm nhà họ Tôn. Ở đất Thượng Kinh này, người ta chỉ coi anh là một kẻ ngoại tỉnh, không có gia thế nổi trội. Vậy thì anh lấy gì đấu lại Lạc Văn Thư?
Hiện giờ Lạc Văn Thư vẫn chưa thể hiện rõ ràng ý định muốn xử lý Tôn Hàn ra là đã nể mặt Giang Lệ lắm rồi!
“Đã từng nghe nói đến Thiên Cửu Môn của vùng Tây Nam chưa?”, đột nhiên Tôn Vượng Thịnh cất tiếng hỏi.
“Một tổ chức có từ lâu rồi, chiếm đóng rồi xưng vương xưng bá vùng Tây Nam. Có lẽ chỉ khoảng chưa đến hai năm nữa là Bộ Thương mại của Thượng Kinh sẽ ra tay xử lý tổ chức này. Nhưng cái này thì liên quan gì đến Tôn Hàn?”, Liễu Thị Long hỏi.
Tôn Vượng Thịnh cười híp mắt, không lòng vòng mà nói luôn: ‘Vài tháng trước, Tôn Hàn vẫn còn là chủ nhân của Thiên Cửu Môn!”
Liễu Thị Long: “……..”
Đây là chuyện đùa phải không?
Một tổ chức hùng mạnh đến vậy mà lại do một thanh niên trẻ tuổi lãnh đạo. Đây chẳng phải chuyện quá vô lý hay sao?
Nhưng điều do Tôn Vượng Thịnh nói ra thì chắc chắn phải là sự thật.
Xem ra, Tôn Hàn này cũng không phải dạng vừa!
“Đúng là con trai của Tôn Hành Vương có khác!”, Liễu Thị Long cảm thán.
Tôn Vượng Thịnh gật đầu đáp: “Nếu nó lớn lên trong nhà họ Tôn ở Thượng Kinh, nói không chừng trong “tứ đại thiếu gia” đất Thượng Kinh thì nhà họ Tôn đã có hai. Hổ phụ sinh hổ tử, Hành Vương từ nhỏ đã bị tôi đưa lên núi Long Hổ học nghệ, sau khi trở về lại có nhà họ Tôn giúp sức thì trở thành nhân tài kiệt xuất âu cũng là chuyện thường tình”.
“Nhưng Tôn Hàn thì khác, nó lớn lên ở một thành phố nhỏ bé. Thế nhưng, ở tuổi này lại đạt được những thành tựu như vậy thì đúng là không hề dễ dàng”.
“Thật đáng tiếc, nếu Tôn Hàn không lưu lạc nhân gian mà được đích thân ông nội nó dạy dỗ nên người thì Khải Thành chưa chắc đã vượt trội hơn nó. Nói không chừng, nó chính là Hành Vương thứ hai”.
“Còn bây giờ thì…….”
Chương 459: Lạc Văn Thư nhất định sẽ đồng ý!
Tôn Vượng Thịnh không nói hết ý, nhưng Liễu Thị Long vẫn có thể hiểu được.
Từ nhỏ, Tôn Hàn đã có xuất thân bần hàn nên thành tích trong tương lai bị hạn chế. Nhưng mai này thì chưa chắc, song anh không thể đạt được thành tựu sáng lạng như bố của mình được.
Quả là tiếc cho một nhân tài thật sự.
Nhưng Liễu Thị Long vẫn có vẻ mong chờ.
Nếu Tôn Hàn đã có thể làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn thì chắc chắn không phải người lỗ mãng.
Anh dám chạy đến công ty Ngân Trần đánh người, rồi còn đòi trao đổi hai mươi phần trăm cổ phần của công ty ấy thì kiểu gì cũng có lý do gì đó, chứ không thể là hành động bồng bột trong lúc nóng giận được.
Liễu Thị Long rất mong chờ vào sự thể hiện tiếp theo của Tôn Hàn.
Nhưng trước đó, còn một việc quan trọng hơn.
“Chỉ còn năm ngày nữa là đến hôn lễ của Từ Tiểu Bân và Phương Phương, Tôn Vượng Thịnh, rốt cuộc ông đang nghĩ gì thế?”
Liễu Thị Long không gọi là ông Tôn như mọi khi nữa, đủ thấy ông ấy bất mãn với chuyện hôn sự này đến mức nào.
Lão già này định để một tên lông bông lấy cháu gái của ông ấy ư!
Tôn Vượng Thịnh nhìn Liễu Thị Long rồi nói: “Ông muốn tôi làm gì?”
“Đương nhiên là công khai thân phận của Tôn Hàn rồi cho hai đứa nó lấy nhau rồi”, Liễu Thị Long nói như chuyện hiển nhiên.
Ông ấy không ưng Từ Tiểu Bân một chút nào cả.
Còn Tôn Hàn, tuy anh có vẻ hơi trăng hoa, trước thì Giang Hồi, nay lại thêm Thẩm Tri Thu!
Nhưng tài năng của anh đã bù lại hết các tính xấu đó.
Có mấy cậu ấm nào ở Thượng Kinh mà không trăng hoa?
Thậm chí ngay đến ông ấy và Tôn Vượng Thịnh khi còn trẻ cũng có giữ được mình đâu? Loại chuyện này chơi lắm cũng nhàm nên không phải lo.
“Tôi sẽ suy nghĩ, ông đừng lo!”
Tôn Vượng Thịnh suy nghĩ với vẻ nghiêm túc.
“Tuỳ ông, nhưng nếu để Từ Tiểu Bân lấy Phương Phương thì giao tình bao năm qua của chúng ta chấm hết!”
Đèn vừa sáng, tại quán bar Quỷ Hoả.
Trong phòng làm việc.
Giang Lệ cau mày nhìn Tôn Hàn với vẻ chán nản.
Trước đó, ông ta đang phấn khởi vì đã tìm được Tôn Hàn thế vào vị trí của Chu Giang, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử.
Tập đoàn hụt vốn sáu mươi tỷ mà vào tay Tôn Hàn cái là êm xuôi ngay, nếu Giang Lệ phải giải quyết chuyện phiền phức này thì chưa chắc đã xử lý được.
Nhưng giờ thì ông ta lại phải đau đầu rồi.
Tôn Hàn lại đi chọc giận Lạc Văn Thư.
Chuyện này… Anh gây sự với ai còn được, kể cả là Tôn Khải Thành thì Giang Lệ cũng có thể ra mặt nói đỡ cho anh.
Nhưng Lạc Văn Thư lại là bạn thuở nhỏ của Giang Lệ.
Dù Giang Lệ không thân với Lạc Văn Thư như với Chu Giang, nhưng từ nhỏ họ đã không có mâu thuẫn gì, luôn hoà nhã với nhau.
Giờ thì hay rồi, đụng độ rồi đây.
“Tôn Hàn, hay tôi chủ động hẹn Lạc Văn Thư ra rồi kết thúc chuyện này nhé. Nếu Thiên Tử còn tiền thì không sao, cổ phẩn của Ngân Trần bán cho ai chẳng được, bán cho chúng ta thì cũng vậy thôi, đằng này cậu lại đòi đổi cổ phần… như thế thì ức hiếp người ta quá!”
“Tôn Hàn, cậu cũng phải hiểu cho tôi và Giang Lệ, Lạc Văn Thư không phải ai xa lạ, anh ta là bạn học của chúng tôi, giờ mà làm vậy thì sao nhìn mặt nhau được nữa”.
Chu Giang trầm ngâm một lát rồi nói với vẻ sâu xa, mong có thể giải quyết được chuyện này.
Lạc Văn Thư vốn là bạn chơi chung với bọn họ, hơn nữa rõ ràng trong chuyện này, Tôn Hàn là người sai.
Lấy cổ phần của Thiên Tử ra để đổi lấy cổ phần của Ngân Trần, chuyện như thế mà anh cũng dám làm.
Tốt nhất là có thể giải quyết trong êm đẹp.
Chu Giang cũng tin nếu Tôn Hàn từ bỏ ý định trao đổi cổ phần thì Lạc Văn Thư cũng sẽ nể mặt.
Giang Lệ nhìn Tôn Hàn, chờ câu trả lời của anh.
Lúc này, Tôn Hàn đang cầm một điếu thuốc, anh từ tốn nói: “Ừ thì bắt nạt người khác! Nhưng hiện giờ, tập đoàn Thiên Tử đang rất khó khăn, tôi phải nghĩ ra cách gì đó chứ? Cả hai anh đều thấy tôi làm vậy là lấy danh nghĩa công ty để trả thù riêng, dù cũng có phần đúng, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân chính”.
“Hiện giờ, các hạng mục kinh doanh từ nhỏ tới lớn của Thiên Tử đều có vấn đề, chưa bàn đến cả trăm tỷ vay của ngân hàng, riêng tiền lãi hàng tháng thôi chúng ta cũng phải đau đầu rồi. Dù tôi đã bù được sáu mươi tỷ cho tháng này, nhưng còn tháng sau thì sao?”
Nghe thấy vậy, Giang Lệ và Chu Giang đều rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, sau chuyến đánh Tây Nam thất bại, tập đoàn Thiên Tử đang rất hỗn loạn.
Nếu không vì vậy thì Giang Lệ cũng không cần nhờ Tôn Hàn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, để thay đổi cục diện hiện tại cho tập đoàn.
Nếu Thiên Tử không vực dậy được sau cú ngã này thì chắc sẽ không bao giờ có thể phát triển được nữa.
Điều này có nghĩa là, nếu trong vài tháng tới, tình hình kinh doanh của tập đoàn không chuyển biến tốt, thì chỉ còn cách chấp nhận hi sinh, bán sản nghiệp đổi lấy tiền để trả nợ thôi.
Nhưng nếu phải làm vậy thì giá trị và cổ phiếu của tập đoàn sẽ rớt giá thê thảm, khéo tập đoàn còn mất cả nửa giá trị.
Đến lúc đó, họ còn lại gì đây?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Tôn Hàn muốn thu mua công ty Ngân Trần chứ?
“Tôi đã thu thập thông tin về Ngân Trần, riêng năm nay họ đã có rất nhiều hạng mục lớn, hơn nữa còn kiếm lời rất tốt, một tháng thu về không biết bao nhiêu là tiền, ít nhất trong năm nay là vậy”.
“Nếu chúng ta đổi cổ phần của Thiên Tử lấy cổ phần của Ngân Trần sẽ có ba lợi ích. Thứ nhất, nhà họ Lạc là gia tộc thương nghiệp đếm trên đầu ngón tay của Thượng Kinh. Một khi Lạc Văn Thư có cổ phần của Thiên Tử, thì mai này công ty chúng ta sẽ liên quan đến việc kinh doanh của nhà họ Lạc, và có thể sẽ nhận được ưu thế vượt trội”.
“Thứ hai, vào lúc cấp bách, chúng ta có thể dùng hai mươi phần trăm cổ phần của Ngân Trần để thế chấp cho ngân hàng, sau đó vay được thêm khoảng năm mươi tỷ, có khoản tiền ấy rồi thì Thiên Tử sẽ dễ dàng vượt qua giai đoạn khó khăn này hơn”.
“Lợi ích thứ ba thì nhỏ hơn một chút, đó là chúng ta có thể kiếm được khoảng bốn, năm tỷ hoa hồng từ hai mươi phần trăm cổ phần ấy trong năm nay”.
Tôn Hàn trần thuật lại một lèo các lợi ích.
Đến Giang Lệ cũng phải dao động.
Theo cách nói của Tôn Hàn, nếu họ lấy được cổ phần của Ngân Trần thì áp lực kinh tế của tập đoàn Thiên tử sẽ giảm đi nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là kế hoạch bước đầu của Tôn Hàn, đó là tìm một công ty có thực lực để trao đổi cổ phần, từ đó đạt được lợi ích mà mình mong muốn, và Ngân Trần chính là sự lựa chọn của anh.
Tuy nhiên, anh làm vậy cũng có liên quan đến Thẩm Tri Thu.
Còn với Giang Lệ thì cứ có lợi ích là được, đối tác nào cũng như nhau thôi.
Vậy đề là Lạc Văn Thư có được gì từ vụ hợp tác này không?
“Ừ thì… hợp lý đấy, nhưng nếu Lạc Văn Thư không đồng ý thì sao chúng ta ép được?”
Giang Lệ lên tiếng.
Ông ta nói vậy chứng tỏ đã dao động.
Nếu Lạc Văn Thư là người dễ bị uy hiếp như vậy thì Ngân Trần đã đổi chủ lâu rồi.
“Chỉ cần anh Giang có thể bỏ qua vấn đề giao tình với Lạc Văn Thư, thì tôi sẽ có cách giải quyết! Kiểu gì Lạc Văn Thư cũng phải đồng ý!”
Song, Tôn Hàn lại khẳng định một cách đầy tự tin.
Chương 460: Dương đông kích tây
Giang Lệ bắt đầu trầm tư.
Tôn Hàn đã phân tích rõ ràng các điểm lợi hại, dù việc anh muốn trao đổi cổ phần cũng có lý do cá nhân, nhưng chung quy vẫn là một chuyện rất có lợi với Thiên Tử.
Hơn nữa, Tôn Hàn cũng đã ngỏ ý chỉ cần Giang Lệ gật đầu thì anh sẽ có cách bắt Lạc Văn Thư đồng ý.
Nhưng với Giang Lệ mà nói thì làm vậy rất dễ khiến ông ta và Lạc Văn Thư sứt mẻ tình cảm.
Họ chơi với nhau từ thuở bé, chẳng dễ gì mới kết thân được như bây giờ.
Cho nên Giang Lệ mới thấy đắn đo.
“Còn cách nào khác không?”, tiến thoái lưỡng nan, Giang Lệ hỏi thử.
“Chọn các công ty khác cũng được thôi, nhưng sẽ có hai vấn đề. Thứ nhất, sẽ không thích hợp trao đổi cổ phần như với Ngân Trần. Thứ hai, bây giờ Lạc Văn Thư đã tuyên bố chờ xem tôi làm trò cười rồi. Nếu tôi cứ bỏ qua như vậy thì còn gì là uy tín nữa đây?”
Nhiều hơn nữa thì Tôn Hàn không muốn nói.
Anh mới nhận chức có vài ngày mà đã mất uy tín, thì còn tiếp tục làm tổng giám đốc chi cho thiên hạ cười vào mặt nữa.
Còn nếu anh không làm được như lời mình nói là trao đổi cổ phần với Ngân Trần thì cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nghe xong một loạt phân tích của Tôn Hàn, Chu Giang thấy đúng nên bèn khuyên nhủ: “Giang Lệ, Tôn Hàn nói đúng đấy. Hơn nữa, nếu Tôn Hàn đã có cách thì anh cứ mặc kệ đừng nhúng tay vào là được. Nếu vậy, dù Lạc Văn Thư có thua thì cũng không thể trách anh được”.
Ừ thì Giang Lệ là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tử, nhưng thực chất địa vị của ông ta đang lung lay lắm rồi, quyền hạn lớn nhất của ông ta chính là cho Tôn Hàn ngồi vào ghế tổng giám đốc, còn Tôn Hàn có thể ngồi vững vị trí này hay không thì phụ thuộc cả vào tài năng của anh.
Vốn họ đã ném cho Tôn Hàn một cục diện rối rắm, giờ lại ngáng chân anh tiếp thì đúng là không thể chấp nhận được.
Giang Lệ hít sâu một hơi như đã hiểu rồi nói: “Nói về cách của cậu đi”.
“Thượng Kinh có ba công ty giải trí lớn là Tinh Hoàng của Đổng Hạo, Thần Thoại của Chu Vũ Cường và Ngân Trần của Lạc Văn Thư, so về thực lực thì không kém nhau là bao. Cả ba luôn cạnh tranh với nhau để giành ngôi vương, vì vậy họ chẳng ưa gì nhau cả”.
“Thật ra, chúng ta không nhất thiết cứ phải trao đổi cổ phần với Ngân Trần, thay bằng hai công ty kia thì cũng đạt được lợi ích tương tự. Nhưng ưu điểm lớn nhất của Ngân Trần là khi được Lạc Văn Thư quản lý, công ty này luôn thu lời rất cao trong hai năm qua, các tác phẩm ra mắt đều được lựa chọn kỹ lưỡng nên đã thu về mức lợi nhuận khổng lồ”.
Nghe thấy vậy, Chu Giang hỏi: “Thế liên quan gì đến chuyện cậu muốn thu mua cổ phần của họ?”
Một câu hỏi vào đúng trọng tâm.
Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi nói: “Khi tôi nói với Lạc Văn Thư muốn dùng cổ phần của Thiên Tử để trao đổi cổ phần với Ngân Trần, anh ta đã coi là tôi đang chiếm lợi ích của mình. Nhưng anh ta đã bỏ qua một điều, dù Thiên Tử không kinh doanh mảng giải trí, nhưng không có nghĩa là mai này vẫn vậy”.
“Đồng thời, khi phát triển đến ngày hôm nay, Thiên Tử đã có mạng lưới quan hệ rộng rãi trong các ngành nghề của mình. Nếu chúng ta sáp nhập cổ phần vào một công ty giải trí nào đó, xét về mạng lưới quan hệ, công ty đó sẽ như hổ mọc thêm cánh”.
“Trao đổi cổ phận thực chật là một vụ hợp tác hai bên cùng có lợi”.
“Ngần Trần mà có thêm cổ phần của Thiên Tử thì khả năng cao không cần cạnh tranh với hai công ty đối thủ nữa, mà sẽ trở thành ông lớn của ngành giải trí trong nước luôn”.
Nghe Tôn Hàn phân tích như vậy, cả Giang Lệ và Chu Giang đều gật gù, vì anh nói đúng.
Nếu là công ty giải trí hạng hai hay thậm chí là hạng nhất khác mà thấy Thiên Tử muốn tham gia cổ phần, chắc chắn họ sẽ mừng đến phát điên, khéo còn tặng không cổ phần luôn ấy chứ.
“Sao cậu không nói những chuyện này với Lạc Văn Thư luôn”, Chu Giang tò mò hỏi.
Nếu khi gặp Lạc Văn Thư, Tôn Hàn nói ra những phân tích này, thì dù chưa chắc Lạc Văn Thư đã đồng ý ngay, nhưng kiểu gì cũng phải suy nghĩ.
“Ha ha, anh ta mà thèm nghe tôi nói à?”, Tôn Hàn cười nói.
Đây chính là vấn đề lớn nhất.
Trong tình huống lúc đó, Lạc Văn Thư chịu để Tôn Hàn bình yên vô sự rời khỏi Ngân Trần đã là rất nể mặt Giang Lệ rồi.
Với một vị tổng giám đốc không có bối cảnh như Tôn Hàn, đương nhiên người ta không thèm đoái hoài tới rồi.
Kể ra cũng phải.
Chu Giang liếc nhìn Giang Lệ rồi nói: “Hay anh đến tìm Lạc Văn Thư nói chuyện đi. Bảo anh ta đừng chỉ nhìn vào vấn đề nợ nần của Thiên Tử, mà hãy để mắt tới những lợi ích khi hai bên hợp tác với nhau”.
Nếu là hợp tác hai bên cùng có lợi thì dù có bàn bạc thế nào cũng không ảnh hưởng đến tình cảm.
“Không dễ vậy đâu! Đổi là Thần Thoại của Chu Vũ Cường thì khéo còn được, chứ Lạc Văn Thư là con cháu nhà họ Lạc, nhà họ thì thiếu gì tiền với quan hệ! Dù tôi nói với anh ta như vậy, nhưng chắc anh ta cũng không thèm để mắt đến đâu. Vả lại, anh ta rất trọng sĩ diện, khi anh ta tuyên bố việc trao đổi cổ phần mà Tôn Hàn đề xuất chỉ là một trò cười thì chắc chắn đã quyết định tuyệt đối không đồng ý rồi! Giờ tôi có khuyên thì có tác dụng gì chứ?”
Thật ra, nhà họ Giang của Giang Lệ mạnh hơn nhà họ Lạc mấy lần.
Nhưng vấn đề là đây là chuyện của thế hệ sau.
Khi Giang Lệ quyết định bước chân vào con đường này thì đồng nghĩa với việc từ chối trở thành người thừa kế rồi.
Nói cách khác, dù có trở mặt với nhau thì Lạc Văn Thư cũng không phải sợ nhị thiếu của Thượng Kinh là Giang Lệ đâu.
Ở Thượng Kinh, ai cũng có gia thế nên không có chuyện ai sợ ai trong các con ông cháu cha.
“Để tôi nói cách của mình nhé!”
Tôn Hàn nói tiếp: “Tôi định sẽ liên lạc với Chu Vũ Cường của Thần Thoại, để bàn vấn đề trao đổi cổ phần”.
“Mượn lực đánh trả!”
Gần như không cần phải nghĩ, Giang Lệ đã hiểu ý đồ của Tôn Hàn ngay.
Nói cách khác chính là dương đông kích tây.
Dù Thần Thoại cũng là một ba công ty giải trí lớn, nhưng bối cảnh thực lực lại thua hai công ty kia. Chu Vũ Cường cũng phấn đấu từ hai bàn tay trắng giống Tôn Hàn, Thần Thoại mạnh về tiền bạc, nhưng lại thua kém về thực lực.
Có thể hiểu một cách nôm na là Thần Thoại có tài lực mạnh, nhưng mạng lưới quan hệ lại kém.
Còn Thiên Tử thì sao? Trong ba mươi năm qua, họ đã kết nạp được rất nhiều mối quan hệ, phải có đến hơn ba mươi phần trăm là các nhân vật có máu mặt ở Thượng Kinh.
Vì vậy, Tôn Hàn tìm đến Chu Vũ Cường chẳng khác nào bù đắp những thiếu sót cho họ.
Nếu Thiên Tử muốn hợp tác với Chu Vũ Cường thì khả năng thành công sẽ cao.
Một khi Thiên Tử và Thần Thoại hợp tác thành công, bất kể là Đổng Hạo của Tinh Hoàng, hay Lạc Văn Thư đều sẽ lo lắng hết.
Khi ấy, công ty Thần Thoại nép về nhất trong ba công ty giải trí lớn sẽ có khả năng cá chép hoá rồng, trở thành ông trùm trong ngành giải trí.
Chỉ cần Lạc Văn Thư lo sợ thì họ có thể đàm phán rồi.
Cách này được!
Cả công ty Ngân Trần như muốn nổ tung!
Việc xảy ra ở văn phòng tổng giám đốc chẳng thể bưng bít được.
Chỉ trong chưa đầy ba mươi phút mà việc tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử cầm gạt tàn đập vào đầu Lư Khôn đã truyền khắp công ty.
Tất cả nhân viên và nghệ sĩ của công ty đều bàn tán không ngớt về câu chuyện này.
Có tin vỉa hè gây sốc nhất còn nói lúc này Lư Khôn đã hấp hối sắp trút hơi thở cuối cùng.
Thẩm Tri Thu và Giang Hồi đang ở cùng nhau cũng nghe được tin này.
Cả Vương Mai và Giang Hồi đều nhìn Thẩm Tri Thu với vẻ kinh ngạc không thốt nên lời.
Những người khác cũng lờ mờ đoán được việc này có liên quan đến việc Lư Khôn đánh Thẩm Tri Thu trước đó, nhưng điều họ không hiểu là tại sao Tôn Hàn lại làm như vậy vì Thẩm Tri Thu.
Nếu so việc anh giúp đỡ Giang Hồi lúc trước với việc lần này thì chút lòng tốt đó của anh đâu có là gì?
Đây mới thực sự là yêu thương và bảo vệ!
Trong mắt Giang Hồi đầy sự ngưỡng mộ khó nói thành lời.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mỗi khi cô nhắc đến cái tên “Thẩm Tri Thu” trước mặt Tôn Hàn là anh lại phản ứng mạnh như vậy.
Hoá ra đây chính là lý do.
Hoá ra, Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu sớm đã quen biết nhau, hơn nữa quan hệ của họ còn không phải ở mức bình thường.
Lư Khôn ở đất Thượng Kinh này cũng có chút tiếng tăm, vậy mà Tôn Hàn không hề khách sáo, nói ra tay là ra tay ngay được. Hơn nữa còn không phải âm thầm trừng trị mà công khai dạy dỗ ông ta ở công ty truyền thông Ngân Trần.
Quá ngầu, quá bá đạo!
Nét mặt Thẩm Tri Thu vô cùng phức tạp, cô lo Tôn Hàn sẽ vì chuyện này mà gặp rắc rối.
Nếu đây là Tây Nam thì cô sẽ không lo lắng chút nào.
Nhưng đây là Thượng Kinh, không phải nơi Tôn Hàn có thể tự tung tự tác.
“Chủ tịch Lạc đến công ty rồi!”
Bên ngoài có tiếng ai đó kinh ngạc hô lên.
Ba người phụ nữ cùng nhìn về phía đó.
Trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ: lần này lớn chuyện rồi!
Công ty Ngân Trần này một nửa là sản nghiệp của nhà họ Lạc, mà Lạc Văn Thư – cậu ấm ngoài ba mươi tuổi này đang là chủ tịch công ty.
Bình thường thì một tháng Lạc Văn Thư chưa chắc đã đến công ty nổi một lần. Vậy mà hôm nay Lư Khôn bị đánh chưa đầy ba mươi phút đã thấy anh ta đến công ty.
Lần này to chuyện rồi!
Lạc Văn Thư đeo một cặp kính đen bước vào văn phòng.
Trước khi tới đây, anh ta đã được thông báo tình hình qua điện thoại.
Anh ta không tới xem tình hình Lư Khôn đầu đang chảy máu ròng ròng mà tới trước mặt Tôn Hàn mỉm cười nói: “Chào tổng giám đốc Tôn!”
Đợi một lát, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Trên đường đến đây, Giang Lệ đã gọi điện cho tôi”.
Nghe câu này, Lư Khôn không khỏi run rẩy.
Nếu Giang Lệ đã đánh tiếng thì việc lần này Lạc Văn Thư chắc chắn sẽ đứng về phía Tôn Hàn. Vậy thì cơ hội đòi lại “công bằng” của Lư Khôn ở công ty Ngân Trần này bằng không.
“Cậu chủ Lạc, xin chào!”, Tôn Hàn xưng hô rất khách sáo.
Lạc Văn Thư mỉm cười, tiện tay với lấy một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, chân nọ vắt lên chân kia rồi nhìn sang Hồ Hạo Nguyên bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Ông được lắm!”
Hồ Hạo Nguyên toát mồ hôi hột lắp bắp: “Chủ tịch, tôi…”
“Thế nào? Nghệ sĩ của công ty được “chuẩn bị” cho người ngoài sao? Lư Khôn tát Thẩm Tri Thu ở ngay công ty chúng ta mà ông còn tiếp tay cho Lư Khôn uy hiếp, bắt Thẩm Tri Thu phải xin lỗi? Ông giải thích tôi nghe xem nào”.
Hồ Hạo Nguyên càng thêm sợ hãi, đúng là điều ông ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Kể từ khi Tôn Hàn đánh Lư Khôn vì Thẩm Tri Thu, điều khiến ông ta lo sợ nhất chính là Lạc Văn Thư biết được chuyện này.
Vốn dĩ nếu chỉ có mình Thẩm Tri Thu thì chuyện chẳng có gì. Cho dù ông ta tiếp tay cho Lư Khôn bắt nạt Thẩm Tri Thu thì Lạc Văn Thư biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng người chống lưng cho Thẩm Tri Thu không phải người thường!
Chuyện lần này ông ta quả thực không có lý do gì để chối cãi.
“Chủ tịch, tôi biết sai rồi!”
Biết chẳng thể bao biện nổi nên Hồ Hạo Nguyên đành nhận tội.
“Hừ, nhận tội cũng nhanh đấy nhỉ!”
Lạc Văn Thư hừ lạnh nhưng rồi cũng không truy cứu thêm. Dù gì Hồ Hạo Nguyên cũng là tổng giám đốc công ty, lại lớn tuổi, không thể vì một nghệ sĩ mà phế ông ta được.
Sau đó, Lạc Văn Thư nhìn về phía Tôn Hàn nói: “Cách đây không lâu tổng giám đốc Tôn mới nhờ Giang Lệ gửi gắm Giang Hồi cho công ty chúng tôi, giờ lại có thêm hồng nhan tri kỷ là Thẩm Tri Thu. Sức hấp dẫn của giám đốc Tôn đúng là không thể đùa được!”
Tôn Hàn đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói này, nhưng anh cũng chẳng buồn để ý mà chỉ mỉm cười đáp: “Trời cho vậy thì tôi biết làm thế nào bây giờ?”
“Nói cũng phải!”
“Nghe nói tổng giám đốc Tôn đang muốn thu mua hai mươi phần trăm cổ phần của truyền thông Ngân Trần. Việc này không phải là không thể, tôi có thể bàn bạc với hội đồng quản trị nhượng lại hai mươi phần trăm cổ phần cho cậu. Trở thành người một nhà với tập đoàn Thiên Tử cũng là chuyện tốt”.
“Nhưng giám đốc Tôn, theo như tôi được biết thì tập đoàn Thiên Tử hình như không có số tiền lớn đến vậy.
Lạc Văn Thư đi thẳng vào vấn đề.
Ý tứ ở đây chính là có tiền thì chúng tôi sẽ khách sáo, nhưng không tiền thì đừng có mơ.
“Không thể dùng biện pháp khác sao? Ví dụ như đổi cổ phần chẳng hạn!”, Tôn Hàn đáp.
Câu này cũng thể hiện rõ ý tứ của Tôn Hàn: không có tiền!
“Ha ha, hai mươi phần trăm cổ phần của Ngân Trần chỉ có thể đổi lấy năm hoặc thậm chí là bốn phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Tử. Mặc dù giá trị tương đương nhau nhưng tôi lại không có hứng thú! Tổng giám đốc Tôn, nói một câu mất lòng thì hiện giờ tập đoàn Thiên Tử đang nợ nần chồng chất, cho dù tôi có muốn làm cổ đông thì cũng không phải thời cơ thích hợp”.
Vào thời kỳ đỉnh cao của tập đoàn Thiên Tử thì không sao, lúc đó giá trị của tập đoàn này trên thị trường không ngừng tăng cao, muốn đổi là đổi được ngay!
Nhưng tập đoàn Thiên Tử giờ đang gặp khó khăn, Lạc Văn Thư không phải kẻ ngốc nên đương nhiên sẽ không đồng ý.
Còn Lư Khôn lúc này đã bị đá sang một bên, không ai thèm đếm xỉa.
“Giám đốc Tôn, việc cậu đánh Lư Khôn không phải việc lớn. Nể mặt giám đốc Tôn, việc này tôi có thể giúp cậu dàn xếp ổn thoả, đảm bảo Lư Khôn sẽ không gây rắc rối cho cậu hay Thẩm Tri Thu. Sau này Thẩm Tri Thu ở công ty cũng sẽ không phải chịu uất ức như vậy nữa”.
“Còn việc cậu muốn mua cổ phần của công ty chúng tôi thì hay là bỏ đi”.
Lạc Văn Thư đã mở đường rút lui cho Tôn Hàn.
Chỉ một Lư Khôn nhỏ bé không đủ để anh ta quan tâm.
Nhưng còn việc đòi đổi lấy cổ phiếu của tập đoàn Ngân Trần thì đừng có mơ.
Lạc Văn Thư cho rằng mình đã quá nể mặt Tôn Hàn rồi, còn lại chỉ chờ xem Tôn Hàn có cần thể diện này hay không.
“Cậu chủ Lạc đâu có nể mặt tôi, là nể mặt anh Giang mới phải. Nói thật, tôi cũng biết quan hệ của cậu chủ Lạc và anh Giang không phải bình thường, tôi cũng không nên trông chờ sẽ lấy được cổ phần của công ty Ngân Trần. Nhưng mà…”
Tôn Hàn mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Nhưng số cổ phần này tôi nhất định phải có!”
Mặt Lạc Văn Thư lập tức lạnh như băng.
“Nói mà không biết xấu hổ!”
Hồ Hạo Nguyên quát lớn: “Tôn Hàn, chủ tịch của chúng tôi đã giữ thể diện cho cậu, đừng có đi quá giới hạn! Cho dù Giang Lệ có ở đây thì cũng không dám cư xử như vậy với chủ tịch của chúng tôi!”
Câu này hơi khó nghe, nhưng lại đúng là sự thật.
Quan hệ giữa Giang Lệ và Lạc Văn Thư không tồi, lại còn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Tôn Hàn quả thực không thể sánh bằng.
Nhưng cũng chính vì biết điều này mà Tôn Hàn mới không bàn bạc với Giang Lệ đã tự ra quyết định này.
Một lúc sau, Lạc Văn Thư mới lên tiếng cảnh cáo: “Tôn Hàn, nghe nói mới tối qua cậu mới lập đại công cho tập đoàn Thiên Tử. Năng lực không tồi, thế nhưng hình như cậu cho rằng mọi việc diễn ra ở đất Thượng Kinh này quá đơn giản thì phải”.
“Không ngông cuồng làm càn ở nơi này được đâu!”
Chương 458: Tôn Hàn, thật đáng tiếc
Lúc nói câu này, trong giọng nói của Lạc Văn Thư đã có chút giận dữ, anh ta cảm thấy Tôn Hàn đang quá đề cao bản thân mình.
Chỉ vì một nữ nghệ sĩ mà muốn đem cổ phần của tập đoàn Thiên Tử đổi lấy cổ phần của công ty Ngân Trần.
Cũng không chịu nghĩ lại xem bản thân mình là ai.
Thấy Lạc Văn Thư nổi giận, Hồ Hạo Nguyên vô cùng vui sướng!
Ông ta chỉ mong Tôn Hàn chọc giận Lạc Văn Thư rồi bị Lạc Văn Thư dạy dỗ cho một trận nên thân.
Lúc này, Tôn Hàn đứng dậy, thong thả phủi phủi nếp nhăn trên quần rồi nói: “Cậu chủ Lạc, xem ra hôm nay chúng ta đàm phán không thành công rồi, vậy để hôm khác bàn bạc tiếp nhé. Cáo từ!”
Ẩn ý của câu nói này chính là chuyện này còn chưa kết thúc đâu.
Sau đó, Tôn Hàn nhìn sang Lư Khôn trong lòng đầy oán hận kia, cười lạnh nói: “Chuyện hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu ông cảm thấy không phục thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Thấy Tôn Hàn định ra về, Hồ Hạo Nguyên nói với vẻ hống hách: “Nói đi là đi? Cậu coi công ty truyền thông Ngân Trần chúng tôi là nơi nào vậy?”
Lập tức, Lạc Văn Thư liếc mắt nhìn chằm chằm Hồ Hạo Nguyên khiến ông ta sợ hãi không dám nói thêm câu nào, để mặc Tôn Hàn rời đi.
Sau khi Tôn Hàn đi khỏi, Lạc Văn Thư nhìn Lư Khôn với vẻ chán ghét nói: “Cút, sau này không được phép xuất hiện ở truyền thông Ngân Trần nữa. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Bao nhiêu rắc rối này đều do Lư Khôn mà ra. Vậy mà vẫn nhiệt tình chào đón ông ta mới là chuyện lạ.
Lư Khôn không dám hé răng nửa lời, lôi thôi lếch thếch đi ra khỏi đó.
“Chủ tịch, lẽ nào chúng ta lại phải sợ Tôn Hàn này! Với quan hệ của chủ tịch và Giang Lệ thì cho dù có nhốt Tôn Hàn lại đây dạy dỗ một trận Giang Lệ cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua!”, Hồ Hạo Nguyên cảm thấy rất khó hiểu.
Lạc Văn Thư đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, quát: “Rốt cuộc Lư Khôn kia cho ông lợi lộc gì mà ông giúp ông ta bắt nạt nghệ sĩ của chính công ty mình?”
Nghệ sĩ của công ty truyền thông Ngân Trần muốn động vào dễ đến vậy ư?
Mặc dù Lư Khôn cũng có chút vai vế, nhưng nếu không phải do Hồ Hạo Nguyên tiếp tay thì sao ông ta dám hung hăng tát Thẩm Tri Thu ngay tại công ty, càng không có những chuyện rắc rối đằng sau.
Hồ Hạo Nguyên lập tức chùn lại, vội vã giải thích: “Chủ tịch, tôi thực sự không nhận lợi lộc gì. Chủ yếu là do tôi nghĩ không nên vì một mình Thẩm Tri Thu mà trở mặt với Lư Khôn, nhưng ai ngờ Thẩm Tri Thu có người chống lưng!”
Lạc Văn Thư chẳng buồn nghe ông ta giải thích: “Nếu không phải ông ở công ty đã nhiều năm thì riêng việc lần này cũng đủ để ông cuốn xéo. Sẽ không có lần sau đâu!”
……
Chỉ trong nửa ngày, tin tức tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử muốn mua lại hai mươi phần trăm cổ phần công ty Ngân Trần đã truyền đi khắp nơi.
Hơn nữa lại còn không biết xấu hổ, đề nghị đổi cổ phần tập đoàn Thiên Tử lấy cổ phần công ty Ngân Trần!
Những người biết việc này đều cho đây là một trò cười. Tập đoàn Thiên Tử đang gặp khó khăn, yêu cầu như vậy khác gì đi ăn cướp?
Nếu bắt nạt người khác thì không sao.
Nhưng Lạc Văn Thư là ai kia chứ? Mặc dù không lọt top bốn cậu ấm nổi danh đất Thượng Kinh nhưng cũng xuất thân từ gia đình tài phiệt có tiếng trong giới kinh doanh, cũng là một thiếu gia có máu mặt ở đất Thượng Kinh này.
Lại còn có quen biết với những nhân vật lừng lẫy như Giang Lệ, Tôn Khải Thành.
Tôn Hàn này chạy đến bắt nạt Lạc Văn Thư thì đúng là tìm sai đối tượng rồi.
Đương nhiên, việc này tại sao lại bị truyền ra ngoài thực ra cũng không khó đoán ra lý do. Chính là do Lạc Văn Thư tìm người đưa tin này ra ngoài!
Anh ta muốn xem xem Tôn Hàn này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại định ngồi lên đầu lên cổ anh ta như vậy.
Lúc này.
Trong biệt thự nhà họ Tôn.
Liễu Thị Long tới thưởng trà cùng Tôn Vượng Thịnh, sau đó tường thuật lại đầy đủ thông tin mình nghe được một lượt rồi nói: “Đứa cháu ruột này của anh đầu óc làm sao vậy! Lạc Văn Thư là ai cũng không chịu nghe ngóng kỹ càng mà đã dám chạy tới gây rắc rối cho người ta. Lần này thì hay rồi, toàn bộ đám thiếu gia nhà giàu ở Thượng Kinh đều đang chờ xem kịch hay, chờ xem Tôn Hàn định dàn xếp việc này thế nào”.
Ngừng lại một lát, Liễu Thị Long lại cười híp mắt nói: “Đương nhiên, trừ khi anh đích thân ra tay, Đừng nói là hai mươi phần trăm cổ phần, dù là bảo nhà họ Lạc giao ra toàn bộ công ty Ngân Trần cũng không phải việc gì khó”.
Ý tứ rất rõ ràng, nếu Tôn Vượng Thịnh chịu đứng ra giúp đỡ Tôn Hàn thì rắc rối sẽ không còn là rắc rối nữa.
Nhưng nếu ông ấy không ra tay thì vị tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Thiên Tử này sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Tôn Vượng Thịnh ha ha cười lớn đáp: “Chuyện của người trẻ tuổi lại kêu ông già này nhúng tay vào, cũng chỉ có anh mới nghĩ ra được cách đó thôi. Có điều, con người của Tôn Hàn đã không làm thì thôi chứ một khi làm là đã nắm chắc phần thắng! Tôi lại tin rằng thằng bé có cách thoả đáng để xử lý việc này”.
Nghe xong, Liễu Thị Long cảm thấy vô cùng khó hiểu hỏi: “Anh Tôn, anh đùa hay sao! Tôn Hàn dựa vào đâu mà đòi Lạc Văn Thư giao ra hai mươi phần trăm cổ phần công ty Ngân Trần cơ chứ? Trao đổi cổ phiếu sao? Với tình hình trước mắt của tập đoàn Thiên Tử thì chỉ cần Lạc Văn Thư không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ không đồng ý!”
Hiện giờ cổ phần tập đoàn Thiên Tử đang trượt giá!
Tôn Vượng Thịnh vươn tay ra, bật cười lắc đầu rồi hỏi: “Anh Liễu ơi là anh Liễu, anh hiểu về Tôn Hàn bao nhiêu?”
Liễu Thị Long: “……”
Ông ấy quả thực không hiểu nhiều về Tôn Hàn, chỉ biết là anh cũng có chút năng lực, y thuật xuất chúng.
Nhưng Tôn Hàn gây ra chuyện lần này sẽ không dễ dàng mà giải quyết được. Có lẽ đây chính là cuộc chiến ngầm, so sánh thân phận, địa vị của hai bên.
Tôn Khải Thành chắc chắn sẽ không giúp Tôn Hàn, Giang Lệ cũng chưa chắc đã giúp, Dù cho không có mối quan hệ lâu năm với Lạc Văn Thư thì Giang Lệ cũng khó mà vì một chút cổ phần của truyền thông Ngân Trần mà gây thù giữa nhà họ Giang và nhà họ Lạc!
Nói cho cùng, hiện giờ chưa ai biết Tôn Hàn là cậu Năm nhà họ Tôn. Ở đất Thượng Kinh này, người ta chỉ coi anh là một kẻ ngoại tỉnh, không có gia thế nổi trội. Vậy thì anh lấy gì đấu lại Lạc Văn Thư?
Hiện giờ Lạc Văn Thư vẫn chưa thể hiện rõ ràng ý định muốn xử lý Tôn Hàn ra là đã nể mặt Giang Lệ lắm rồi!
“Đã từng nghe nói đến Thiên Cửu Môn của vùng Tây Nam chưa?”, đột nhiên Tôn Vượng Thịnh cất tiếng hỏi.
“Một tổ chức có từ lâu rồi, chiếm đóng rồi xưng vương xưng bá vùng Tây Nam. Có lẽ chỉ khoảng chưa đến hai năm nữa là Bộ Thương mại của Thượng Kinh sẽ ra tay xử lý tổ chức này. Nhưng cái này thì liên quan gì đến Tôn Hàn?”, Liễu Thị Long hỏi.
Tôn Vượng Thịnh cười híp mắt, không lòng vòng mà nói luôn: ‘Vài tháng trước, Tôn Hàn vẫn còn là chủ nhân của Thiên Cửu Môn!”
Liễu Thị Long: “……..”
Đây là chuyện đùa phải không?
Một tổ chức hùng mạnh đến vậy mà lại do một thanh niên trẻ tuổi lãnh đạo. Đây chẳng phải chuyện quá vô lý hay sao?
Nhưng điều do Tôn Vượng Thịnh nói ra thì chắc chắn phải là sự thật.
Xem ra, Tôn Hàn này cũng không phải dạng vừa!
“Đúng là con trai của Tôn Hành Vương có khác!”, Liễu Thị Long cảm thán.
Tôn Vượng Thịnh gật đầu đáp: “Nếu nó lớn lên trong nhà họ Tôn ở Thượng Kinh, nói không chừng trong “tứ đại thiếu gia” đất Thượng Kinh thì nhà họ Tôn đã có hai. Hổ phụ sinh hổ tử, Hành Vương từ nhỏ đã bị tôi đưa lên núi Long Hổ học nghệ, sau khi trở về lại có nhà họ Tôn giúp sức thì trở thành nhân tài kiệt xuất âu cũng là chuyện thường tình”.
“Nhưng Tôn Hàn thì khác, nó lớn lên ở một thành phố nhỏ bé. Thế nhưng, ở tuổi này lại đạt được những thành tựu như vậy thì đúng là không hề dễ dàng”.
“Thật đáng tiếc, nếu Tôn Hàn không lưu lạc nhân gian mà được đích thân ông nội nó dạy dỗ nên người thì Khải Thành chưa chắc đã vượt trội hơn nó. Nói không chừng, nó chính là Hành Vương thứ hai”.
“Còn bây giờ thì…….”
Chương 459: Lạc Văn Thư nhất định sẽ đồng ý!
Tôn Vượng Thịnh không nói hết ý, nhưng Liễu Thị Long vẫn có thể hiểu được.
Từ nhỏ, Tôn Hàn đã có xuất thân bần hàn nên thành tích trong tương lai bị hạn chế. Nhưng mai này thì chưa chắc, song anh không thể đạt được thành tựu sáng lạng như bố của mình được.
Quả là tiếc cho một nhân tài thật sự.
Nhưng Liễu Thị Long vẫn có vẻ mong chờ.
Nếu Tôn Hàn đã có thể làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn thì chắc chắn không phải người lỗ mãng.
Anh dám chạy đến công ty Ngân Trần đánh người, rồi còn đòi trao đổi hai mươi phần trăm cổ phần của công ty ấy thì kiểu gì cũng có lý do gì đó, chứ không thể là hành động bồng bột trong lúc nóng giận được.
Liễu Thị Long rất mong chờ vào sự thể hiện tiếp theo của Tôn Hàn.
Nhưng trước đó, còn một việc quan trọng hơn.
“Chỉ còn năm ngày nữa là đến hôn lễ của Từ Tiểu Bân và Phương Phương, Tôn Vượng Thịnh, rốt cuộc ông đang nghĩ gì thế?”
Liễu Thị Long không gọi là ông Tôn như mọi khi nữa, đủ thấy ông ấy bất mãn với chuyện hôn sự này đến mức nào.
Lão già này định để một tên lông bông lấy cháu gái của ông ấy ư!
Tôn Vượng Thịnh nhìn Liễu Thị Long rồi nói: “Ông muốn tôi làm gì?”
“Đương nhiên là công khai thân phận của Tôn Hàn rồi cho hai đứa nó lấy nhau rồi”, Liễu Thị Long nói như chuyện hiển nhiên.
Ông ấy không ưng Từ Tiểu Bân một chút nào cả.
Còn Tôn Hàn, tuy anh có vẻ hơi trăng hoa, trước thì Giang Hồi, nay lại thêm Thẩm Tri Thu!
Nhưng tài năng của anh đã bù lại hết các tính xấu đó.
Có mấy cậu ấm nào ở Thượng Kinh mà không trăng hoa?
Thậm chí ngay đến ông ấy và Tôn Vượng Thịnh khi còn trẻ cũng có giữ được mình đâu? Loại chuyện này chơi lắm cũng nhàm nên không phải lo.
“Tôi sẽ suy nghĩ, ông đừng lo!”
Tôn Vượng Thịnh suy nghĩ với vẻ nghiêm túc.
“Tuỳ ông, nhưng nếu để Từ Tiểu Bân lấy Phương Phương thì giao tình bao năm qua của chúng ta chấm hết!”
Đèn vừa sáng, tại quán bar Quỷ Hoả.
Trong phòng làm việc.
Giang Lệ cau mày nhìn Tôn Hàn với vẻ chán nản.
Trước đó, ông ta đang phấn khởi vì đã tìm được Tôn Hàn thế vào vị trí của Chu Giang, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử.
Tập đoàn hụt vốn sáu mươi tỷ mà vào tay Tôn Hàn cái là êm xuôi ngay, nếu Giang Lệ phải giải quyết chuyện phiền phức này thì chưa chắc đã xử lý được.
Nhưng giờ thì ông ta lại phải đau đầu rồi.
Tôn Hàn lại đi chọc giận Lạc Văn Thư.
Chuyện này… Anh gây sự với ai còn được, kể cả là Tôn Khải Thành thì Giang Lệ cũng có thể ra mặt nói đỡ cho anh.
Nhưng Lạc Văn Thư lại là bạn thuở nhỏ của Giang Lệ.
Dù Giang Lệ không thân với Lạc Văn Thư như với Chu Giang, nhưng từ nhỏ họ đã không có mâu thuẫn gì, luôn hoà nhã với nhau.
Giờ thì hay rồi, đụng độ rồi đây.
“Tôn Hàn, hay tôi chủ động hẹn Lạc Văn Thư ra rồi kết thúc chuyện này nhé. Nếu Thiên Tử còn tiền thì không sao, cổ phẩn của Ngân Trần bán cho ai chẳng được, bán cho chúng ta thì cũng vậy thôi, đằng này cậu lại đòi đổi cổ phần… như thế thì ức hiếp người ta quá!”
“Tôn Hàn, cậu cũng phải hiểu cho tôi và Giang Lệ, Lạc Văn Thư không phải ai xa lạ, anh ta là bạn học của chúng tôi, giờ mà làm vậy thì sao nhìn mặt nhau được nữa”.
Chu Giang trầm ngâm một lát rồi nói với vẻ sâu xa, mong có thể giải quyết được chuyện này.
Lạc Văn Thư vốn là bạn chơi chung với bọn họ, hơn nữa rõ ràng trong chuyện này, Tôn Hàn là người sai.
Lấy cổ phần của Thiên Tử ra để đổi lấy cổ phần của Ngân Trần, chuyện như thế mà anh cũng dám làm.
Tốt nhất là có thể giải quyết trong êm đẹp.
Chu Giang cũng tin nếu Tôn Hàn từ bỏ ý định trao đổi cổ phần thì Lạc Văn Thư cũng sẽ nể mặt.
Giang Lệ nhìn Tôn Hàn, chờ câu trả lời của anh.
Lúc này, Tôn Hàn đang cầm một điếu thuốc, anh từ tốn nói: “Ừ thì bắt nạt người khác! Nhưng hiện giờ, tập đoàn Thiên Tử đang rất khó khăn, tôi phải nghĩ ra cách gì đó chứ? Cả hai anh đều thấy tôi làm vậy là lấy danh nghĩa công ty để trả thù riêng, dù cũng có phần đúng, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân chính”.
“Hiện giờ, các hạng mục kinh doanh từ nhỏ tới lớn của Thiên Tử đều có vấn đề, chưa bàn đến cả trăm tỷ vay của ngân hàng, riêng tiền lãi hàng tháng thôi chúng ta cũng phải đau đầu rồi. Dù tôi đã bù được sáu mươi tỷ cho tháng này, nhưng còn tháng sau thì sao?”
Nghe thấy vậy, Giang Lệ và Chu Giang đều rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, sau chuyến đánh Tây Nam thất bại, tập đoàn Thiên Tử đang rất hỗn loạn.
Nếu không vì vậy thì Giang Lệ cũng không cần nhờ Tôn Hàn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, để thay đổi cục diện hiện tại cho tập đoàn.
Nếu Thiên Tử không vực dậy được sau cú ngã này thì chắc sẽ không bao giờ có thể phát triển được nữa.
Điều này có nghĩa là, nếu trong vài tháng tới, tình hình kinh doanh của tập đoàn không chuyển biến tốt, thì chỉ còn cách chấp nhận hi sinh, bán sản nghiệp đổi lấy tiền để trả nợ thôi.
Nhưng nếu phải làm vậy thì giá trị và cổ phiếu của tập đoàn sẽ rớt giá thê thảm, khéo tập đoàn còn mất cả nửa giá trị.
Đến lúc đó, họ còn lại gì đây?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Tôn Hàn muốn thu mua công ty Ngân Trần chứ?
“Tôi đã thu thập thông tin về Ngân Trần, riêng năm nay họ đã có rất nhiều hạng mục lớn, hơn nữa còn kiếm lời rất tốt, một tháng thu về không biết bao nhiêu là tiền, ít nhất trong năm nay là vậy”.
“Nếu chúng ta đổi cổ phần của Thiên Tử lấy cổ phần của Ngân Trần sẽ có ba lợi ích. Thứ nhất, nhà họ Lạc là gia tộc thương nghiệp đếm trên đầu ngón tay của Thượng Kinh. Một khi Lạc Văn Thư có cổ phần của Thiên Tử, thì mai này công ty chúng ta sẽ liên quan đến việc kinh doanh của nhà họ Lạc, và có thể sẽ nhận được ưu thế vượt trội”.
“Thứ hai, vào lúc cấp bách, chúng ta có thể dùng hai mươi phần trăm cổ phần của Ngân Trần để thế chấp cho ngân hàng, sau đó vay được thêm khoảng năm mươi tỷ, có khoản tiền ấy rồi thì Thiên Tử sẽ dễ dàng vượt qua giai đoạn khó khăn này hơn”.
“Lợi ích thứ ba thì nhỏ hơn một chút, đó là chúng ta có thể kiếm được khoảng bốn, năm tỷ hoa hồng từ hai mươi phần trăm cổ phần ấy trong năm nay”.
Tôn Hàn trần thuật lại một lèo các lợi ích.
Đến Giang Lệ cũng phải dao động.
Theo cách nói của Tôn Hàn, nếu họ lấy được cổ phần của Ngân Trần thì áp lực kinh tế của tập đoàn Thiên tử sẽ giảm đi nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là kế hoạch bước đầu của Tôn Hàn, đó là tìm một công ty có thực lực để trao đổi cổ phần, từ đó đạt được lợi ích mà mình mong muốn, và Ngân Trần chính là sự lựa chọn của anh.
Tuy nhiên, anh làm vậy cũng có liên quan đến Thẩm Tri Thu.
Còn với Giang Lệ thì cứ có lợi ích là được, đối tác nào cũng như nhau thôi.
Vậy đề là Lạc Văn Thư có được gì từ vụ hợp tác này không?
“Ừ thì… hợp lý đấy, nhưng nếu Lạc Văn Thư không đồng ý thì sao chúng ta ép được?”
Giang Lệ lên tiếng.
Ông ta nói vậy chứng tỏ đã dao động.
Nếu Lạc Văn Thư là người dễ bị uy hiếp như vậy thì Ngân Trần đã đổi chủ lâu rồi.
“Chỉ cần anh Giang có thể bỏ qua vấn đề giao tình với Lạc Văn Thư, thì tôi sẽ có cách giải quyết! Kiểu gì Lạc Văn Thư cũng phải đồng ý!”
Song, Tôn Hàn lại khẳng định một cách đầy tự tin.
Chương 460: Dương đông kích tây
Giang Lệ bắt đầu trầm tư.
Tôn Hàn đã phân tích rõ ràng các điểm lợi hại, dù việc anh muốn trao đổi cổ phần cũng có lý do cá nhân, nhưng chung quy vẫn là một chuyện rất có lợi với Thiên Tử.
Hơn nữa, Tôn Hàn cũng đã ngỏ ý chỉ cần Giang Lệ gật đầu thì anh sẽ có cách bắt Lạc Văn Thư đồng ý.
Nhưng với Giang Lệ mà nói thì làm vậy rất dễ khiến ông ta và Lạc Văn Thư sứt mẻ tình cảm.
Họ chơi với nhau từ thuở bé, chẳng dễ gì mới kết thân được như bây giờ.
Cho nên Giang Lệ mới thấy đắn đo.
“Còn cách nào khác không?”, tiến thoái lưỡng nan, Giang Lệ hỏi thử.
“Chọn các công ty khác cũng được thôi, nhưng sẽ có hai vấn đề. Thứ nhất, sẽ không thích hợp trao đổi cổ phần như với Ngân Trần. Thứ hai, bây giờ Lạc Văn Thư đã tuyên bố chờ xem tôi làm trò cười rồi. Nếu tôi cứ bỏ qua như vậy thì còn gì là uy tín nữa đây?”
Nhiều hơn nữa thì Tôn Hàn không muốn nói.
Anh mới nhận chức có vài ngày mà đã mất uy tín, thì còn tiếp tục làm tổng giám đốc chi cho thiên hạ cười vào mặt nữa.
Còn nếu anh không làm được như lời mình nói là trao đổi cổ phần với Ngân Trần thì cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nghe xong một loạt phân tích của Tôn Hàn, Chu Giang thấy đúng nên bèn khuyên nhủ: “Giang Lệ, Tôn Hàn nói đúng đấy. Hơn nữa, nếu Tôn Hàn đã có cách thì anh cứ mặc kệ đừng nhúng tay vào là được. Nếu vậy, dù Lạc Văn Thư có thua thì cũng không thể trách anh được”.
Ừ thì Giang Lệ là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tử, nhưng thực chất địa vị của ông ta đang lung lay lắm rồi, quyền hạn lớn nhất của ông ta chính là cho Tôn Hàn ngồi vào ghế tổng giám đốc, còn Tôn Hàn có thể ngồi vững vị trí này hay không thì phụ thuộc cả vào tài năng của anh.
Vốn họ đã ném cho Tôn Hàn một cục diện rối rắm, giờ lại ngáng chân anh tiếp thì đúng là không thể chấp nhận được.
Giang Lệ hít sâu một hơi như đã hiểu rồi nói: “Nói về cách của cậu đi”.
“Thượng Kinh có ba công ty giải trí lớn là Tinh Hoàng của Đổng Hạo, Thần Thoại của Chu Vũ Cường và Ngân Trần của Lạc Văn Thư, so về thực lực thì không kém nhau là bao. Cả ba luôn cạnh tranh với nhau để giành ngôi vương, vì vậy họ chẳng ưa gì nhau cả”.
“Thật ra, chúng ta không nhất thiết cứ phải trao đổi cổ phần với Ngân Trần, thay bằng hai công ty kia thì cũng đạt được lợi ích tương tự. Nhưng ưu điểm lớn nhất của Ngân Trần là khi được Lạc Văn Thư quản lý, công ty này luôn thu lời rất cao trong hai năm qua, các tác phẩm ra mắt đều được lựa chọn kỹ lưỡng nên đã thu về mức lợi nhuận khổng lồ”.
Nghe thấy vậy, Chu Giang hỏi: “Thế liên quan gì đến chuyện cậu muốn thu mua cổ phần của họ?”
Một câu hỏi vào đúng trọng tâm.
Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi nói: “Khi tôi nói với Lạc Văn Thư muốn dùng cổ phần của Thiên Tử để trao đổi cổ phần với Ngân Trần, anh ta đã coi là tôi đang chiếm lợi ích của mình. Nhưng anh ta đã bỏ qua một điều, dù Thiên Tử không kinh doanh mảng giải trí, nhưng không có nghĩa là mai này vẫn vậy”.
“Đồng thời, khi phát triển đến ngày hôm nay, Thiên Tử đã có mạng lưới quan hệ rộng rãi trong các ngành nghề của mình. Nếu chúng ta sáp nhập cổ phần vào một công ty giải trí nào đó, xét về mạng lưới quan hệ, công ty đó sẽ như hổ mọc thêm cánh”.
“Trao đổi cổ phận thực chật là một vụ hợp tác hai bên cùng có lợi”.
“Ngần Trần mà có thêm cổ phần của Thiên Tử thì khả năng cao không cần cạnh tranh với hai công ty đối thủ nữa, mà sẽ trở thành ông lớn của ngành giải trí trong nước luôn”.
Nghe Tôn Hàn phân tích như vậy, cả Giang Lệ và Chu Giang đều gật gù, vì anh nói đúng.
Nếu là công ty giải trí hạng hai hay thậm chí là hạng nhất khác mà thấy Thiên Tử muốn tham gia cổ phần, chắc chắn họ sẽ mừng đến phát điên, khéo còn tặng không cổ phần luôn ấy chứ.
“Sao cậu không nói những chuyện này với Lạc Văn Thư luôn”, Chu Giang tò mò hỏi.
Nếu khi gặp Lạc Văn Thư, Tôn Hàn nói ra những phân tích này, thì dù chưa chắc Lạc Văn Thư đã đồng ý ngay, nhưng kiểu gì cũng phải suy nghĩ.
“Ha ha, anh ta mà thèm nghe tôi nói à?”, Tôn Hàn cười nói.
Đây chính là vấn đề lớn nhất.
Trong tình huống lúc đó, Lạc Văn Thư chịu để Tôn Hàn bình yên vô sự rời khỏi Ngân Trần đã là rất nể mặt Giang Lệ rồi.
Với một vị tổng giám đốc không có bối cảnh như Tôn Hàn, đương nhiên người ta không thèm đoái hoài tới rồi.
Kể ra cũng phải.
Chu Giang liếc nhìn Giang Lệ rồi nói: “Hay anh đến tìm Lạc Văn Thư nói chuyện đi. Bảo anh ta đừng chỉ nhìn vào vấn đề nợ nần của Thiên Tử, mà hãy để mắt tới những lợi ích khi hai bên hợp tác với nhau”.
Nếu là hợp tác hai bên cùng có lợi thì dù có bàn bạc thế nào cũng không ảnh hưởng đến tình cảm.
“Không dễ vậy đâu! Đổi là Thần Thoại của Chu Vũ Cường thì khéo còn được, chứ Lạc Văn Thư là con cháu nhà họ Lạc, nhà họ thì thiếu gì tiền với quan hệ! Dù tôi nói với anh ta như vậy, nhưng chắc anh ta cũng không thèm để mắt đến đâu. Vả lại, anh ta rất trọng sĩ diện, khi anh ta tuyên bố việc trao đổi cổ phần mà Tôn Hàn đề xuất chỉ là một trò cười thì chắc chắn đã quyết định tuyệt đối không đồng ý rồi! Giờ tôi có khuyên thì có tác dụng gì chứ?”
Thật ra, nhà họ Giang của Giang Lệ mạnh hơn nhà họ Lạc mấy lần.
Nhưng vấn đề là đây là chuyện của thế hệ sau.
Khi Giang Lệ quyết định bước chân vào con đường này thì đồng nghĩa với việc từ chối trở thành người thừa kế rồi.
Nói cách khác, dù có trở mặt với nhau thì Lạc Văn Thư cũng không phải sợ nhị thiếu của Thượng Kinh là Giang Lệ đâu.
Ở Thượng Kinh, ai cũng có gia thế nên không có chuyện ai sợ ai trong các con ông cháu cha.
“Để tôi nói cách của mình nhé!”
Tôn Hàn nói tiếp: “Tôi định sẽ liên lạc với Chu Vũ Cường của Thần Thoại, để bàn vấn đề trao đổi cổ phần”.
“Mượn lực đánh trả!”
Gần như không cần phải nghĩ, Giang Lệ đã hiểu ý đồ của Tôn Hàn ngay.
Nói cách khác chính là dương đông kích tây.
Dù Thần Thoại cũng là một ba công ty giải trí lớn, nhưng bối cảnh thực lực lại thua hai công ty kia. Chu Vũ Cường cũng phấn đấu từ hai bàn tay trắng giống Tôn Hàn, Thần Thoại mạnh về tiền bạc, nhưng lại thua kém về thực lực.
Có thể hiểu một cách nôm na là Thần Thoại có tài lực mạnh, nhưng mạng lưới quan hệ lại kém.
Còn Thiên Tử thì sao? Trong ba mươi năm qua, họ đã kết nạp được rất nhiều mối quan hệ, phải có đến hơn ba mươi phần trăm là các nhân vật có máu mặt ở Thượng Kinh.
Vì vậy, Tôn Hàn tìm đến Chu Vũ Cường chẳng khác nào bù đắp những thiếu sót cho họ.
Nếu Thiên Tử muốn hợp tác với Chu Vũ Cường thì khả năng thành công sẽ cao.
Một khi Thiên Tử và Thần Thoại hợp tác thành công, bất kể là Đổng Hạo của Tinh Hoàng, hay Lạc Văn Thư đều sẽ lo lắng hết.
Khi ấy, công ty Thần Thoại nép về nhất trong ba công ty giải trí lớn sẽ có khả năng cá chép hoá rồng, trở thành ông trùm trong ngành giải trí.
Chỉ cần Lạc Văn Thư lo sợ thì họ có thể đàm phán rồi.
Cách này được!
Bình luận facebook