Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470: Người đàn ông trung niên bí ẩn
Sau khi xong xuôi tất cả thì đã là đêm khuya.
Mà lúc này Liễu Phương Phương mới hoàn hồn lại khỏi tất cả mọi việc, cô ta nghĩ lại mà rùng mình.
Sau khi rời khỏi khách sạn, gió lạnh thổi hiu hắt.
Liễu Phương Phương và Tôn Hàn chầm chậm dạo bước dưới ánh đèn, đầu đường đã chẳng còn bóng người.
"Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, nếu không có anh thì tôi thực sự không biết..."
Liễu Phương Phương nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Nếu như không có Tôn Hàn thì cô ta thực sự không dám nghĩ đến hậu quả!
Lần này quá sơ suất, cô ta thực sự không ngờ Trương Dương Phi sẽ điên rồ như vậy!
Tôn Hàn mỉm cười: "May mà vào lúc quan trọng cô vẫn có thể giữ tỉnh táo, biết liên lạc với bên ngoài, nếu không thì cũng chỉ có thể chịu thiệt".
May là không có chuyện gì, nhưng cho dù có chuyện gì thì Liễu Phương Phương cũng không dám bảo cảnh sát, thậm chí không để bên ngoài biết.
Trước đêm tân hôn lại lên giường với người đàn ông khác, cho dù là bị bỏ thuốc nhưng một khi bị đồn ra thì không chỉ Liễu Phương Phương không còn mặt mũi gặp người khác mà thanh danh nhà họ Liễu cũng mất hết.
Trương Dương Phi cũng biết điều này thế nên mới dám làm vậy.
May là ý đồ của Trương Dương Phi đã không thực hiện được.
Anh ta tất nhiên sẽ thù ghét Tôn Hàn, nhưng anh không để ý.
Bây giờ anh không còn là cái người mới tới Thượng Kinh nữa, Trương Dương Phi không dọa được anh.
"Không ngờ Trương Dương Phi lại là người như vậy!", Liễu Phương Phương cắn răng nói, vô cùng căm tức.
Tôn Hàn liếc nhìn cô ta, anh nhếch môi.
Thực ra anh hơi đồng tình với Trương Dương Phi, đúng là trong chuyện này anh ta quá điên rồ, nhưng cũng là vì anh ta quá yêu Liễu Phương Phương.
Tuy cách làm rất tồi tệ, nhưng ít nhiều gì có thể hiểu được.
Tất nhiên điều này không có nghĩa rằng Trương Dương Phi làm đúng!
Anh ta làm như vậy thực sự không đáng mặt đàn ông.
"Cô định làm gì với anh ta?", Tôn Hàn khá tò mò.
Liễu Phương Phương do dự chốc lát, sau đó lắc đầu với vẻ mặt phức tạp: "Tôi cũng không biết, chỉ cần tôi nói chuyện này với ông nội thì ông nhất định sẽ không tha cho Trương Dương Phi, chắc chắn sẽ xử lý anh ta!"
"Nhưng tôi không biết có nên làm thế không".
Đâu chỉ là xử lý đơn thuần.
Tính cách Liễu Thị Long rất nóng nảy, biết cháu gái mình suýt nữa bị Trương Dương Phi xâm phạm thì chắc chắn sẽ tức điên, hoàn toàn có khả năng hủy hoại hoàn toàn tiền đồ của Trương Dương Phi.
Nhưng dù sao Trương Dương Phi cũng không phải là người lạ mà là người em trai lớn lên cùng cô ta từ thuở tấm bé.
Thế nên Liễu Phương Phương mới do dự.
"Cô thích anh ta không?", Tôn Hàn hỏi.
Liễu Phương Phương suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu rất nghiêm túc: "Không thích".
"Có thể anh không tin, tôi chưa từng nói thích Trương Dương Phi, nhưng tôi hiểu rõ tôi không thể quyết định việc hôn nhân của mình. Thế nên hồi trước ông nội từng nói với tôi rằng Trương Dương Phi khá tốt, lúc đó tôi đã nghĩ gả đại cho Trương Dương Phi cũng được, dù sao vẫn tốt hơn là kết hôn với một người đàn ông mà tôi không quen biết, thế nên tôi không phản đối".
"Có lẽ chính vì lúc trước tôi không bài xích việc ở bên cạnh Trương Dương Phi thế nên anh ta mới cho rằng tôi thích anh ta".
Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn, cười khổ sở: "Nếu như là anh thì anh sẽ làm thế nào?"
Coi như chuyện này chưa từng xảy ra, hoặc là không nhẫn nhịn nữa mà nói hết cho ông nội biết chuyện này để ông xử lý Trương Dương Phi.
Nhà họ Trương không bằng nhà họ Liễu, hơn nữa Liễu Thị Long là nhân vật tầm cỡ trong thế hệ bề trên, còn có mối quan hệ tốt với Tôn Vượng Thịnh và những Thủ tướng đời trước.
Nếu Liễu Thị Long ra tay thì Trương Dương Phi sẽ rất thảm!
"Tôi không phải cô, làm sao biết được nên làm thế nào? Cô phải tự suy nghĩ chuyện này! Nếu như nói ra thì...tôi đột nhiên thấy hơi đồng tình với cô".
Bây giờ đã không còn là xã hội phong kiến, nam nữ đã có thể kết hôn tự do.
Nhưng người trong những gia tộc trâm anh thế phiệt ở Thượng Kinh lại ít ai có thể làm thế.
Họ cũng giống Liễu Phương Phương, hôn nhân của cô đã định sẵn là sẽ gắn chặt với lợi ích của nhà họ Liễu.
"Đúng vậy! Từ bé đến lớn những người xung quanh tôi đều ngưỡng mộ tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng mấy ai biết rằng tôi ngưỡng mộ họ vô cùng".
"So với Trương Dương Phi, Tôn Tiểu Bân thậm chí càng tệ hơn. Chỉ tiếc rằng ông nội lại muốn tôi kết hôn với Tôn Tiểu Bân, tôi buộc phải đồng ý", Liễu Phương Phương tự giễu.
Người ông nội cưng chiều nhất trong nhà là cô ta, hầu như tất cả mọi việc đều chiều theo ý cô ta.
Duy nhất trừ việc hôn nhân.
Nhưng Liễu Phương Phương chỉ mong rằng có thể tự quyết định việc hôn nhân.
"Haizz, tôi sắp phải kết hôn với Tôn Tiểu Bân rồi, lúc này còn nghĩ đến những việc khác cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa".
Liễu Phương Phương bất lực thở dài, tựa như đã chấp nhận số phận, cô ta nói: "Thực ra nếu như được lựa chọn, thay vì Trương Dương Phi hay Tôn Tiểu Bân thì tôi thà rằng kết hôn với anh!"
Anh sao?
Tôn Hàn sững ra.
Chuyện quái gì vậy?
Liễu Phương Phương liền bật cười: "Anh cảm thấy không thể tin được đúng không, tại sao tôi lại ngắm trúng anh?"
"Tôn Hàn, anh đừng đánh giá thấp mình. Xét về tài năng thì anh không hề kém chút nào. Trừ gia thế không bằng những cậu ấm kia thì anh chẳng thua kém họ điểm nào cả!"
"Xét về bản lĩnh, anh không có bất cứ chống lưng nào mà còn trẻ tuổi thế này đã được Giang Lệ coi trọng, trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử, người bình thường không thể làm được như thế!"
"Đừng nói là tôi, nếu như anh muốn thì chỉ cần không phải là những cô chủ trong những gia tộc thượng lưu ở Thượng Kinh, anh chỉ cần theo đuổi thôi là sẽ chẳng ai có thể cưỡng lại trước anh. Việc tôi coi trọng anh chẳng có gì lạ cả".
Nói thế này hình như cũng có lý.
Tôn Hàn bật cười: "Cô Liễu khen tôi thế này khiến tôi sắp bay lên luôn rồi".
"Sự thật là như vậy mà, nhưng..."
Liễu Phương Phương nhếch môi: "Tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi, sau cùng tôi vẫn phải kết hôn với Tôn Tiểu Bân. Nhưng anh cũng đừng bận tâm, tôi nói thế cũng chỉ để giải tỏa tâm trạng thôi, tôi không thích anh đâu!"
"Tôi...đến nhà rồi".
Liễu Phương Phương đã về đến nhà.
Hiếm khi nào cô ta lại cảm thấy thời gian trôi nhanh như thế.
Nếu như có thể, thực ra cô ta rất muốn đi hết buổi tối hôm nay.
Tôn Hàn là một trong số ít những người đàn ông cô ta không hề bài xích.
"Ừ, về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn, về đây". Tôn Hàn giơ tay chào tạm biệt.
Nếu như lái xe thì đã đưa Liễu Phương Phương về đến nhà lâu rồi.
Nhưng Liễu Phương Phương lại nhất quyết đi bộ, Tôn Hàn cũng chẳng có vấn đề gì, thế nên liền đi cùng.
"Ừ, bye bye!"
Liễu Phương Phương vẫy tay rồi đi vào nhà.
Lúc này Trần Cửu mới lái xe lại gần.
.....
Trong căn phòng tối om, Tôn Đạo Hương đứng đằng sau bóng một người đàn ông trung niên, nói với giọng lạnh nhạt: "Đã xác định rồi, Tổng giám đốc bây giờ của tập đoàn Thiên Tử là Tôn Hàn chính là con trai của Tôn Hành Vương".
"Đã hơn 20 năm chưa nghe lại cái tên Tôn Hành Vương này rồi. Đúng là bất ngờ, con trai của ông ta đã quay về rồi. Tôn Đạo Hương, ông có sợ không?". Người đàn ông trung niên không quay người lại mà nói với giọng bỡn cợt.
"Sợ? Năm đó tôi còn không sợ Tôn Hành Vương chứ đừng nói là con trai ông ta. Hơn nữa người hại chết vợ chồng ông ta không phải tôi mà là ông, tôi sợ cái gì?"
"Cũng đúng. Nhưng mà Tôn Hành Vương còn chết trong tay chúng ta, con trai của ông ta thì có gì mà đáng sợ. Nhưng mà rất có thể sẽ khiến Tôn Hành Vương chẳng còn con nối dõi, tôi cảm thấy hơi có lỗi với ông ta đấy!"
Mà lúc này Liễu Phương Phương mới hoàn hồn lại khỏi tất cả mọi việc, cô ta nghĩ lại mà rùng mình.
Sau khi rời khỏi khách sạn, gió lạnh thổi hiu hắt.
Liễu Phương Phương và Tôn Hàn chầm chậm dạo bước dưới ánh đèn, đầu đường đã chẳng còn bóng người.
"Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, nếu không có anh thì tôi thực sự không biết..."
Liễu Phương Phương nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Nếu như không có Tôn Hàn thì cô ta thực sự không dám nghĩ đến hậu quả!
Lần này quá sơ suất, cô ta thực sự không ngờ Trương Dương Phi sẽ điên rồ như vậy!
Tôn Hàn mỉm cười: "May mà vào lúc quan trọng cô vẫn có thể giữ tỉnh táo, biết liên lạc với bên ngoài, nếu không thì cũng chỉ có thể chịu thiệt".
May là không có chuyện gì, nhưng cho dù có chuyện gì thì Liễu Phương Phương cũng không dám bảo cảnh sát, thậm chí không để bên ngoài biết.
Trước đêm tân hôn lại lên giường với người đàn ông khác, cho dù là bị bỏ thuốc nhưng một khi bị đồn ra thì không chỉ Liễu Phương Phương không còn mặt mũi gặp người khác mà thanh danh nhà họ Liễu cũng mất hết.
Trương Dương Phi cũng biết điều này thế nên mới dám làm vậy.
May là ý đồ của Trương Dương Phi đã không thực hiện được.
Anh ta tất nhiên sẽ thù ghét Tôn Hàn, nhưng anh không để ý.
Bây giờ anh không còn là cái người mới tới Thượng Kinh nữa, Trương Dương Phi không dọa được anh.
"Không ngờ Trương Dương Phi lại là người như vậy!", Liễu Phương Phương cắn răng nói, vô cùng căm tức.
Tôn Hàn liếc nhìn cô ta, anh nhếch môi.
Thực ra anh hơi đồng tình với Trương Dương Phi, đúng là trong chuyện này anh ta quá điên rồ, nhưng cũng là vì anh ta quá yêu Liễu Phương Phương.
Tuy cách làm rất tồi tệ, nhưng ít nhiều gì có thể hiểu được.
Tất nhiên điều này không có nghĩa rằng Trương Dương Phi làm đúng!
Anh ta làm như vậy thực sự không đáng mặt đàn ông.
"Cô định làm gì với anh ta?", Tôn Hàn khá tò mò.
Liễu Phương Phương do dự chốc lát, sau đó lắc đầu với vẻ mặt phức tạp: "Tôi cũng không biết, chỉ cần tôi nói chuyện này với ông nội thì ông nhất định sẽ không tha cho Trương Dương Phi, chắc chắn sẽ xử lý anh ta!"
"Nhưng tôi không biết có nên làm thế không".
Đâu chỉ là xử lý đơn thuần.
Tính cách Liễu Thị Long rất nóng nảy, biết cháu gái mình suýt nữa bị Trương Dương Phi xâm phạm thì chắc chắn sẽ tức điên, hoàn toàn có khả năng hủy hoại hoàn toàn tiền đồ của Trương Dương Phi.
Nhưng dù sao Trương Dương Phi cũng không phải là người lạ mà là người em trai lớn lên cùng cô ta từ thuở tấm bé.
Thế nên Liễu Phương Phương mới do dự.
"Cô thích anh ta không?", Tôn Hàn hỏi.
Liễu Phương Phương suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu rất nghiêm túc: "Không thích".
"Có thể anh không tin, tôi chưa từng nói thích Trương Dương Phi, nhưng tôi hiểu rõ tôi không thể quyết định việc hôn nhân của mình. Thế nên hồi trước ông nội từng nói với tôi rằng Trương Dương Phi khá tốt, lúc đó tôi đã nghĩ gả đại cho Trương Dương Phi cũng được, dù sao vẫn tốt hơn là kết hôn với một người đàn ông mà tôi không quen biết, thế nên tôi không phản đối".
"Có lẽ chính vì lúc trước tôi không bài xích việc ở bên cạnh Trương Dương Phi thế nên anh ta mới cho rằng tôi thích anh ta".
Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn, cười khổ sở: "Nếu như là anh thì anh sẽ làm thế nào?"
Coi như chuyện này chưa từng xảy ra, hoặc là không nhẫn nhịn nữa mà nói hết cho ông nội biết chuyện này để ông xử lý Trương Dương Phi.
Nhà họ Trương không bằng nhà họ Liễu, hơn nữa Liễu Thị Long là nhân vật tầm cỡ trong thế hệ bề trên, còn có mối quan hệ tốt với Tôn Vượng Thịnh và những Thủ tướng đời trước.
Nếu Liễu Thị Long ra tay thì Trương Dương Phi sẽ rất thảm!
"Tôi không phải cô, làm sao biết được nên làm thế nào? Cô phải tự suy nghĩ chuyện này! Nếu như nói ra thì...tôi đột nhiên thấy hơi đồng tình với cô".
Bây giờ đã không còn là xã hội phong kiến, nam nữ đã có thể kết hôn tự do.
Nhưng người trong những gia tộc trâm anh thế phiệt ở Thượng Kinh lại ít ai có thể làm thế.
Họ cũng giống Liễu Phương Phương, hôn nhân của cô đã định sẵn là sẽ gắn chặt với lợi ích của nhà họ Liễu.
"Đúng vậy! Từ bé đến lớn những người xung quanh tôi đều ngưỡng mộ tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng mấy ai biết rằng tôi ngưỡng mộ họ vô cùng".
"So với Trương Dương Phi, Tôn Tiểu Bân thậm chí càng tệ hơn. Chỉ tiếc rằng ông nội lại muốn tôi kết hôn với Tôn Tiểu Bân, tôi buộc phải đồng ý", Liễu Phương Phương tự giễu.
Người ông nội cưng chiều nhất trong nhà là cô ta, hầu như tất cả mọi việc đều chiều theo ý cô ta.
Duy nhất trừ việc hôn nhân.
Nhưng Liễu Phương Phương chỉ mong rằng có thể tự quyết định việc hôn nhân.
"Haizz, tôi sắp phải kết hôn với Tôn Tiểu Bân rồi, lúc này còn nghĩ đến những việc khác cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa".
Liễu Phương Phương bất lực thở dài, tựa như đã chấp nhận số phận, cô ta nói: "Thực ra nếu như được lựa chọn, thay vì Trương Dương Phi hay Tôn Tiểu Bân thì tôi thà rằng kết hôn với anh!"
Anh sao?
Tôn Hàn sững ra.
Chuyện quái gì vậy?
Liễu Phương Phương liền bật cười: "Anh cảm thấy không thể tin được đúng không, tại sao tôi lại ngắm trúng anh?"
"Tôn Hàn, anh đừng đánh giá thấp mình. Xét về tài năng thì anh không hề kém chút nào. Trừ gia thế không bằng những cậu ấm kia thì anh chẳng thua kém họ điểm nào cả!"
"Xét về bản lĩnh, anh không có bất cứ chống lưng nào mà còn trẻ tuổi thế này đã được Giang Lệ coi trọng, trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử, người bình thường không thể làm được như thế!"
"Đừng nói là tôi, nếu như anh muốn thì chỉ cần không phải là những cô chủ trong những gia tộc thượng lưu ở Thượng Kinh, anh chỉ cần theo đuổi thôi là sẽ chẳng ai có thể cưỡng lại trước anh. Việc tôi coi trọng anh chẳng có gì lạ cả".
Nói thế này hình như cũng có lý.
Tôn Hàn bật cười: "Cô Liễu khen tôi thế này khiến tôi sắp bay lên luôn rồi".
"Sự thật là như vậy mà, nhưng..."
Liễu Phương Phương nhếch môi: "Tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi, sau cùng tôi vẫn phải kết hôn với Tôn Tiểu Bân. Nhưng anh cũng đừng bận tâm, tôi nói thế cũng chỉ để giải tỏa tâm trạng thôi, tôi không thích anh đâu!"
"Tôi...đến nhà rồi".
Liễu Phương Phương đã về đến nhà.
Hiếm khi nào cô ta lại cảm thấy thời gian trôi nhanh như thế.
Nếu như có thể, thực ra cô ta rất muốn đi hết buổi tối hôm nay.
Tôn Hàn là một trong số ít những người đàn ông cô ta không hề bài xích.
"Ừ, về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn, về đây". Tôn Hàn giơ tay chào tạm biệt.
Nếu như lái xe thì đã đưa Liễu Phương Phương về đến nhà lâu rồi.
Nhưng Liễu Phương Phương lại nhất quyết đi bộ, Tôn Hàn cũng chẳng có vấn đề gì, thế nên liền đi cùng.
"Ừ, bye bye!"
Liễu Phương Phương vẫy tay rồi đi vào nhà.
Lúc này Trần Cửu mới lái xe lại gần.
.....
Trong căn phòng tối om, Tôn Đạo Hương đứng đằng sau bóng một người đàn ông trung niên, nói với giọng lạnh nhạt: "Đã xác định rồi, Tổng giám đốc bây giờ của tập đoàn Thiên Tử là Tôn Hàn chính là con trai của Tôn Hành Vương".
"Đã hơn 20 năm chưa nghe lại cái tên Tôn Hành Vương này rồi. Đúng là bất ngờ, con trai của ông ta đã quay về rồi. Tôn Đạo Hương, ông có sợ không?". Người đàn ông trung niên không quay người lại mà nói với giọng bỡn cợt.
"Sợ? Năm đó tôi còn không sợ Tôn Hành Vương chứ đừng nói là con trai ông ta. Hơn nữa người hại chết vợ chồng ông ta không phải tôi mà là ông, tôi sợ cái gì?"
"Cũng đúng. Nhưng mà Tôn Hành Vương còn chết trong tay chúng ta, con trai của ông ta thì có gì mà đáng sợ. Nhưng mà rất có thể sẽ khiến Tôn Hành Vương chẳng còn con nối dõi, tôi cảm thấy hơi có lỗi với ông ta đấy!"
Bình luận facebook