• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (1 Viewer)

  • Chương 481: Thỏa thuận ba năm

“Chỉ có vài hậu bối như vậy thì nói được nên điều gì cơ chứ? Cũng giống như thời của chúng ta đông như vậy nhưng số những người vượt qua được sóng gió tồn tại đến giờ cũng chỉ có mấy người chúng ta. Những người kiệt xuất như Bộ trưởng Tô đây lại càng hiếm có!”

"Đám hậu bối này rồi sẽ 'gãy cánh' lúc nào không biết".

Để lấy lòng Tô Văn, người này tìm cách hạ thấp con cháu nhà họ Tôn.

Tô Vân cười nhạt, đẩy gọng kính lên rồi khoan thai rời khỏi đó.

Người chủ hôn hôm nay là Tôn Vượng Thịnh và Liễu Thị Long. Hôn lễ được tiến hành trong sự vui mừng phấn khởi cười không ngớt của hai vị chủ hôn.

Tiếp đó là giây phút khai tiệc.

Với địa vị của nhà họ Tôn và nhà họ Liễu, Tôn Hàn và Liễu Phương Phương không cần ra mời rượu khách khứa mà được đưa về căn biệt thự sang trọng Kinh Hoa Giai Uyển đã được nhà họ Tôn mua lại.

Cũng chính là nhà tân hôn của hai người.

Sau này, họ sẽ sống trong căn nhà xa hoa lộng lẫy rộng ba trăm mét vuông này.

Sau khi vào phòng.

Tôn Hàn ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút một hơi.

Liễu Phương Phương nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Sao lại là anh chứ?”

“Như cô thấy rồi đấy, tôi mới là cậu Năm nhà họ Tôn thực sự, còn Tôn Tiểu Bân là kẻ giả mạo!”

Đến nước này rồi thì cũng chẳng còn gì phải giấu giếm nữa.

“Lúc anh tới Thượng Kinh, anh đã biết thân phận thực sự của mình chưa?”

Chuyện này Tôn Khải Thành đã thay mặt nhà họ Tôn tuyên bố trong hôn lễ nên Liễu Phương Phương không còn gì nghi ngờ mà hỏi tiếp câu hỏi tiếp theo.

“Tôi biết”, Tôn Hàn hờ hững đáp.

Liễu Phương Phương đột nhiên bật cười, giận dữ nói: “Cũng có nghĩa là lúc còn ở công ty mỹ phẩm Lệ Lan anh đã biết tôi là vị hôn thê của anh, nhưng anh một mực không nói! Thậm chí đến khi tôi sắp kết hôn với Tôn Tiểu Bân anh cũng không hề có ý định tiết lộ chân tướng!”

“Tôn Hàn, tôi phục anh thật đấy!”

Cho dù hai người không có tình cảm với nhau nhưng Liễu Phương Phương đường đường là vị hôn thê của anh.

Vậy mà anh lại hờ hững như không.

Trước đó hai người có nhiều cơ hội ở cạnh nhau như vậy nhưng Tôn Hàn chưa từng nói thật.

Tôn Hàn cau mày, đánh giá Liễu Phương Phương một hồi rồi nói: “Thực ra tôi có một cô con gái, cũng đã có ý trung nhân. Mặc dù tôi chưa kết hôn với cô ấy nhưng cũng đã tính đến chuyện đó...”

“Chứ tôi chưa từng nghĩ đến việc cưới cô!”

Câu cuối cùng như một gáo nước lạnh dội lên đầu Liễu Phương Phương vậy.

Liễu Phương Phương kinh ngạc, tự chế giễu chính mình, rồi lại phẫn nộ!

“Nếu đã không muốn cưới tôi, tại sao hôm nay anh còn đến hôn lễ? Nếu anh không đến thì tôi sẽ trở thành trò cười, nhưng chúng ta cũng sẽ không phải kết hôn!”

Liễu Phương Phương giận dữ nhìn quanh căn phòng, nói: “Tôi cũng không muốn ở trong căn phòng chết tiệt này!”

Tôn Hàn có thể hiểu được tâm trạng Liễu Phương Phương lúc này.

Nhưng hiểu thôi cũng chẳng làm được gì.

“Tại sao tôi lại đến lễ cưới với lý do cô phải kết hôn với tôi thực ra có gì khác nhau đâu”.

“Liễu Phương Phương, nhà họ Tôn và nhà họ Liễu không phải gia tộc bình thường, chuyện này chúng ta không thể tự quyết định. Tôi nghĩ, việc chúng ta có thể làm là ngoài mặt giả vờ như một cặp vợ chồng bình thường, nhưng bên trong thì ai làm việc người đó không can thiệp lẫn nhau. Đến lúc thích hợp, chúng ta sẽ ly hôn”.

Tôn Hàn nói ra giải pháp mà mình đã suy nghĩ kỹ trước đó.

Dù không muốn nhưng cưới thì cũng đã cưới rồi, cách duy nhất là đóng vai một đôi vợ chồng để người ngoài nhìn vào mà thôi.

Trong mắt Tôn Hàn, không hề có chút tình cảm nào dành cho Liễu Phương Phương.

Trong lòng Liễu Phương Phương dấy lên một cảm giác vô cùng tủi hổ.

Thực ra trong lòng cô có thiện cảm với Tôn Hàn.

Khi biết tin chú rể hôm nay là Tôn Hàn, Liễu Phương Phương thực ra còn có chút vui mừng.

Liễu Phương Phương còn nhớ vào đêm mà cô bị Trương Dương Phi bỏ thuốc, trong lúc tuyệt vọng, Tôn Hàn chính là người anh hùng đã đến cứu cô.

Trên đường trở về, cô cũng đã nói nếu có thể lựa chọn, cô sẽ chọn gả cho Tôn Hàn.

Cô cho rằng đây chính là ý trời.

Nhưng Liễu Phương Phương không thể ngờ Tôn Hàn không mảy may có chút tình cảm với cô.

“Sau đó thì sao? Phải giả vờ đến khi nào? Nhà họ Tôn không chịu, nhà họ Liễu chắc chắn cũng sẽ không chịu để chúng ta ly hôn! Lẽ nào chúng ta cứ đóng giả như vậy mười năm, hai mươi năm? Còn anh thì vẫn âm thầm qua lại với ý trung nhân của anh hay sao?”

Liễu Phương Phương nói giọng mỉa mai.

Hôn lễ của họ được tất cả người Thượng Kinh theo dõi.

Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn thì làm gì có chuyện ly hôn!

“Vậy cô nói xem phải làm sao? Lẽ nào chúng ta làm vợ chồng thật? Tôi thì không sao, người bị thiệt không phải tôi! Nhưng cô thì sao? Tôi không thể chung thủy với cô, cũng không thể cho cô hạnh phúc!”, Tôn Hàn suy nghĩ vô cùng lý trí.

Liễu Phương Phương thở gấp, cô không thể ngờ ngay vào ngày đầu tiên kết hôn, hai người họ đã nói chuyện với nhau kiểu này.

Vậy những ngày tháng sau này sẽ ra sao?

Liễu Phương Phương ép mình bình tĩnh lại, nhưng việc đang nói là việc hôn nhân đại sự cả đời. Hôm nay lại còn là ngày đầu tiên cô kết hôn, thực sự khó mà bình tĩnh nổi.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Liễu Phương Phương cắn chặt răng đáp: “Vậy thỏa thuận ba năm đi!”

“Cô nói thử xem”, Tôn Hàn hờ hững đáp.

“Ba năm! Chúng ta lấy thời hạn là ba năm, nếu trong vòng ba năm chúng ta không thể ly hôn thì sẽ làm vợ chồng thật, sống nương tựa vào nhau”.

“Trong ba năm này tôi sẽ không phản bội anh, còn anh thì tùy. Nhưng nếu anh động vào tôi thì phải có trách nhiệm”.

“Nếu trong ba năm có thể ly hôn thì tôi sẽ không bám lấy anh không buông!”

“Anh nói mình có con gái, còn có người trong lòng. Nếu như chúng ta thực sự phải ở cạnh nhau thì tôi có thể chấp nhận việc anh thực hiện nghĩa vụ với con gái. Chỉ cần không quá lộ liễu thì anh và cô gái kia thế nào, tôi sẽ không hỏi tới!’

Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Liễu Phương Phương rồi.

Đây là lần đầu cô kết hôn, lại còn là một cuộc liên hôn.

Nhưng Liễu Phương Phương biết rõ cuộc sống của những người bạn kết hôn kiểu như vậy.

Vợ có tình nhân bên ngoài, chồng nuôi bồ nhí là việc quá bình thường!

Đối với cậu ấm như Tôn Hàn thì bên ngoài có biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng lao trong vòng tay anh, có tránh cũng không được.

Liễu Phương Phương không muốn sống như vậy, nhưng cũng chẳng có cách nào cấm cản Tôn Hàn.

Huống hồ, ngay từ đầu Tôn Hàn đã không muốn bước chân vào cuộc hôn nhân này.

‘Cảm ơn, tôi đồng ý!”

Tôn Hàn không hề do dự mà đồng ý luôn, Liễu Phương Phương đã nhượng bộ đến nước này, anh không thể không đồng ý.

“Không cần cảm ơn tôi. Tôi cần thêm một điều khoản nữa, anh sẽ là người làm việc nhà! Giờ tôi đói rồi, nấu cơm!”, Liễu Phương Phương quay mặt đi, nói.

Vốn lúc ở khách sạn họ có thể ăn xong mới về nhưng lúc đó cả hai đều không có tâm trạng ăn uống.

“Được, để tôi xem trong tủ lạnh còn gì không”.

Tôn Hàn cũng hào sảng đồng ý, lập tức đi kiểm tra tủ lạnh.

May mắn là người nhà họ Tôn đã chuẩn bị rất đầy đủ. Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu, lại còn rất tươi ngon.

Tôn Hàn chọn lấy vài nguyên liệu rồi đi xuống bếp, nhanh chóng làm vài món ăn.

Liễu Phương Phương nhìn theo, càng lúc càng cảm thấy Tôn Hàn không giống những cậu ấm thông thường.

Chỉ tiếc là...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom