-
Chương 84 “Tôn Hàn, anh không thấy mình quá đáng sao?”
“Chắc tới ngân hàng rồi, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi”, Tôn Hàn cười nhạt.
“Đến ngân hàng? Chuyện được giải quyết rồi?”
Advertisement
Liễu Y Y không hiểu chuyện gì, bà Vương vẫn còn chưa qua cơn nguy kịch kìa.
“Vừa đi vừa nói!”
Tôn Hàn cùng Liễu Y Y đi xuống tầng dưới, rời khỏi bệnh viện, trên đường đi, Tôn Hàn kể chuyện mình đưa cho Tạ Viễn một triệu.
Nhưng không kể về việc mình đập Tạ Viễn một trận.
Liễu Y Y có phần cứng ngắc: “Một triệu tệ. anh cứ thế đưa hắn ta sao?”
Advertisement
Cho dù Tôn Hàn có khiến bà Vương mắc bệnh nặng đi chăng nữa cũng đâu nhất thiết phải đưa một triệu.
“Thật ra có thể không cần đưa, hắn ta cũng không ép được anh. Có điều, anh muốn chơi một trò!”, Tôn Hàn nói một câu đầy ẩn ý.
“Trò gì?”, Liễu Y Y càng mông lung hơn.
“Trò chơi nhân tính”.
Tôn Hàn không nói thêm lời thừa thãi nào. Dù sao, đến cuối cùng, vài ngày sau Tạ Viễn sẽ tìm đến anh đều cầu xin mà thôi.
Đưa Liễu Y Y đến trước cửa nhà, Tôn Hàn không có ý định tới công ty, anh lên tiếng: “Hôm nay anh có chút chuyện, không tới công ty nữa. Tầm ba giờ chiều anh qua đón em, sau đó đi đón Đồng Đồng”.
“Bây giờ em không cần làm bất kỳ điều gì cả, ngồi đợi chuẩn bị hợp tác với quốc tế Phong Hoả là được”.
Theo lý mà nói, Tôn Hàn muốn làm gì cũng không liên quan tới Liễu Y Y.
Nhưng Liễu Y Y vẫn tò mò hỏi một câu: “Anh có chuyện gì à?”
“Ly hôn!”
Liễu Y Y: “…”
…
Đúng là chuyện ly hôn.
Dù sao thì nên có một cái kết cho mối quan hệ giữa Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên.
Sau khi lái xe đi, Tôn Hàn hẹn Lâm Mỹ Quyên đến một quán trà.
Gặp lại nhau, vẻ mặt của hai người đều không thoải mái.
“Gọi cô tới đây hôm nay là để bàn về chuyện ly hôn. Tôi đã chuẩn bị xong đơn ly dị rồi, cô xem qua đi”.
Tôn Hàn chẳng thèm hỏi han lấy một câu, đưa thẳng đơn ly dị cho Lâm Mỹ Quyên.
Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt rối bời, thấy nội dung trên tờ đơn, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
“Tôn Hàn, anh không thấy mình quá đáng sao?”
Tôn Hàn biết Lâm Mỹ Quyên đang muốn nói gì, điều khoản cuối cùng trên tờ đơn ly dị.
Lạnh lùng đáp: “Tôi thấy điều khoản cuối cùng không có gì quá đáng cả”.
“Đến ngân hàng? Chuyện được giải quyết rồi?”
Advertisement
Liễu Y Y không hiểu chuyện gì, bà Vương vẫn còn chưa qua cơn nguy kịch kìa.
“Vừa đi vừa nói!”
Tôn Hàn cùng Liễu Y Y đi xuống tầng dưới, rời khỏi bệnh viện, trên đường đi, Tôn Hàn kể chuyện mình đưa cho Tạ Viễn một triệu.
Nhưng không kể về việc mình đập Tạ Viễn một trận.
Liễu Y Y có phần cứng ngắc: “Một triệu tệ. anh cứ thế đưa hắn ta sao?”
Advertisement
Cho dù Tôn Hàn có khiến bà Vương mắc bệnh nặng đi chăng nữa cũng đâu nhất thiết phải đưa một triệu.
“Thật ra có thể không cần đưa, hắn ta cũng không ép được anh. Có điều, anh muốn chơi một trò!”, Tôn Hàn nói một câu đầy ẩn ý.
“Trò gì?”, Liễu Y Y càng mông lung hơn.
“Trò chơi nhân tính”.
Tôn Hàn không nói thêm lời thừa thãi nào. Dù sao, đến cuối cùng, vài ngày sau Tạ Viễn sẽ tìm đến anh đều cầu xin mà thôi.
Đưa Liễu Y Y đến trước cửa nhà, Tôn Hàn không có ý định tới công ty, anh lên tiếng: “Hôm nay anh có chút chuyện, không tới công ty nữa. Tầm ba giờ chiều anh qua đón em, sau đó đi đón Đồng Đồng”.
“Bây giờ em không cần làm bất kỳ điều gì cả, ngồi đợi chuẩn bị hợp tác với quốc tế Phong Hoả là được”.
Theo lý mà nói, Tôn Hàn muốn làm gì cũng không liên quan tới Liễu Y Y.
Nhưng Liễu Y Y vẫn tò mò hỏi một câu: “Anh có chuyện gì à?”
“Ly hôn!”
Liễu Y Y: “…”
…
Đúng là chuyện ly hôn.
Dù sao thì nên có một cái kết cho mối quan hệ giữa Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên.
Sau khi lái xe đi, Tôn Hàn hẹn Lâm Mỹ Quyên đến một quán trà.
Gặp lại nhau, vẻ mặt của hai người đều không thoải mái.
“Gọi cô tới đây hôm nay là để bàn về chuyện ly hôn. Tôi đã chuẩn bị xong đơn ly dị rồi, cô xem qua đi”.
Tôn Hàn chẳng thèm hỏi han lấy một câu, đưa thẳng đơn ly dị cho Lâm Mỹ Quyên.
Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt rối bời, thấy nội dung trên tờ đơn, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
“Tôn Hàn, anh không thấy mình quá đáng sao?”
Tôn Hàn biết Lâm Mỹ Quyên đang muốn nói gì, điều khoản cuối cùng trên tờ đơn ly dị.
Lạnh lùng đáp: “Tôi thấy điều khoản cuối cùng không có gì quá đáng cả”.
Bình luận facebook