-
Chương 99 "Bị cưỡng bức là sao hả?"
Đường Mân là cậu chủ của gia tộc lớn ở Ma Đô. Trước mặt nhà họ Đường nằm trong ba gia tộc lớn nhất Ma Đô thì nhà họ Liễu là cái thá gì chứ?
Nếu vì Liễu Y Y mà nhà họ Liễu phải gánh chịu lửa giận của cậu Đường, thế thì chẳng còn đường sống nữa.
Advertisement
"Bị cưỡng bức là sao hả?"
Đường Mân dần khôi phục lý trí, liền hỏi Liễu Chiết Nguyên.
Liễu Chiết Nguyên không thể nói dối, đành nói toàn bộ chuyện của Liễu Y Y ra, trong đó bao gồm cả chuyện mẹ Liễu Y Y bị bệnh tim.
Sau khi nắm rõ tình hình, ánh mắt Đường Mân dần trở nên thâm sâu khiến người ta run rẩy.
Advertisement
"Liễu Chiết Nguyên, có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Liễu Chiết Nguyên tuy không biết Đường Mân đang ấp ủ âm mưu gì nhưng cũng không dám trái ý gã, liền nịnh nọt: "Được làm việc cho cậu Đường là vinh hạnh của tôi!"
"Ừ, thực ra rất đơn giản, anh giúp tôi..."
Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Hàn không đưa Liễu Y Y đi làm mà đến gặp mặt Tạ Viễn tại địa điểm đã hẹn.
Nơi họ hẹn gặp là một quán trà. Lúc Tôn Hàn đến thì Tạ Viễn đã đợi bên trong quán trà.
Hôm nay Tạ Viễn mặc một chiếc áo jacket màu xám, nét mặt tràn đầy lo âu, gạt tàn trước mặt hắn ta chất đầy những tàn thuốc ngổn ngang.
Hắn ta trông vô cùng tiều tụy, hoảng hốt bất an.
Thấy Tôn Hàn tới, Tạ Viễn liền vội vàng dụi tắt mẩu thuốc trên ngón tay, đứng bật dậy, nói với vẻ bối rối: "Anh, anh Tôn".
Khi gặp lại, Tạ Viễn đã không còn gọi anh là tên họ Tôn kia nữa rồi.
Tôn Hàn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là bệnh của bà Vương đã tái phát. Trong lòng anh ít nhiều gì cũng hơi dao động, tên Tạ Viễn này tuy khốn nạn nhưng cũng biết lo lắng cho bệnh tình của mẹ mình, cũng coi là chưa mất đi tính người.
Tất nhiên anh chẳng có chút đồng tình nào.
Người đáng thương thì cũng sẽ có điểm gì đó đáng ghét, có rất nhiều người giống Tạ Viễn, anh không thể nào đồng tình hết được.
Tôn Hàn ngồi xuống vị trí đối diện Tạ Viễn, lạnh nhạt nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Mẹ tôi, bệnh tình của mẹ tôi trở nên nguy kịch! Anh Tôn, cầu xin anh hãy cứu mẹ tôi!"
Lần này Tạ Viễn không dám nổi nóng trước mặt Tôn Hàn nữa.
Tôn Hàn nở nụ cười sâu xa, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Tôi đã bảo anh rồi, loại thuốc kích thích đó có thể hại chết mẹ anh. Thế nhưng anh lại không tin, cứ muốn dùng trò này để lừa tiền của tôi. Giờ thì nếm phải quả báo nên đến tìm tôi à".
"Anh Tôn, tôi sai rồi, tôi biết anh chắc chắn có cách cứu mẹ tôi mà! Anh Tôn, tôi là đồ khốn nạn, nhưng mẹ tôi vô tội! Tôi cầu xin anh, xin hãy cứu lấy mẹ tôi!"
Đến lúc này thì Tạ Viễn đâu thể nào không tin nữa.
Lúc Tôn Hàn rời khỏi bệnh viện đã nói bệnh tình của mẹ hắn ta sẽ trở nên nguy kịch. Lúc đó Tạ Viễn còn khịt mũi coi thường, nghĩ là Tôn Hàn đang nói láo.
Nhưng bây giờ có không muốn tin cũng phải tin.
Nếu vì Liễu Y Y mà nhà họ Liễu phải gánh chịu lửa giận của cậu Đường, thế thì chẳng còn đường sống nữa.
Advertisement
"Bị cưỡng bức là sao hả?"
Đường Mân dần khôi phục lý trí, liền hỏi Liễu Chiết Nguyên.
Liễu Chiết Nguyên không thể nói dối, đành nói toàn bộ chuyện của Liễu Y Y ra, trong đó bao gồm cả chuyện mẹ Liễu Y Y bị bệnh tim.
Sau khi nắm rõ tình hình, ánh mắt Đường Mân dần trở nên thâm sâu khiến người ta run rẩy.
Advertisement
"Liễu Chiết Nguyên, có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Liễu Chiết Nguyên tuy không biết Đường Mân đang ấp ủ âm mưu gì nhưng cũng không dám trái ý gã, liền nịnh nọt: "Được làm việc cho cậu Đường là vinh hạnh của tôi!"
"Ừ, thực ra rất đơn giản, anh giúp tôi..."
Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Hàn không đưa Liễu Y Y đi làm mà đến gặp mặt Tạ Viễn tại địa điểm đã hẹn.
Nơi họ hẹn gặp là một quán trà. Lúc Tôn Hàn đến thì Tạ Viễn đã đợi bên trong quán trà.
Hôm nay Tạ Viễn mặc một chiếc áo jacket màu xám, nét mặt tràn đầy lo âu, gạt tàn trước mặt hắn ta chất đầy những tàn thuốc ngổn ngang.
Hắn ta trông vô cùng tiều tụy, hoảng hốt bất an.
Thấy Tôn Hàn tới, Tạ Viễn liền vội vàng dụi tắt mẩu thuốc trên ngón tay, đứng bật dậy, nói với vẻ bối rối: "Anh, anh Tôn".
Khi gặp lại, Tạ Viễn đã không còn gọi anh là tên họ Tôn kia nữa rồi.
Tôn Hàn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là bệnh của bà Vương đã tái phát. Trong lòng anh ít nhiều gì cũng hơi dao động, tên Tạ Viễn này tuy khốn nạn nhưng cũng biết lo lắng cho bệnh tình của mẹ mình, cũng coi là chưa mất đi tính người.
Tất nhiên anh chẳng có chút đồng tình nào.
Người đáng thương thì cũng sẽ có điểm gì đó đáng ghét, có rất nhiều người giống Tạ Viễn, anh không thể nào đồng tình hết được.
Tôn Hàn ngồi xuống vị trí đối diện Tạ Viễn, lạnh nhạt nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Mẹ tôi, bệnh tình của mẹ tôi trở nên nguy kịch! Anh Tôn, cầu xin anh hãy cứu mẹ tôi!"
Lần này Tạ Viễn không dám nổi nóng trước mặt Tôn Hàn nữa.
Tôn Hàn nở nụ cười sâu xa, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Tôi đã bảo anh rồi, loại thuốc kích thích đó có thể hại chết mẹ anh. Thế nhưng anh lại không tin, cứ muốn dùng trò này để lừa tiền của tôi. Giờ thì nếm phải quả báo nên đến tìm tôi à".
"Anh Tôn, tôi sai rồi, tôi biết anh chắc chắn có cách cứu mẹ tôi mà! Anh Tôn, tôi là đồ khốn nạn, nhưng mẹ tôi vô tội! Tôi cầu xin anh, xin hãy cứu lấy mẹ tôi!"
Đến lúc này thì Tạ Viễn đâu thể nào không tin nữa.
Lúc Tôn Hàn rời khỏi bệnh viện đã nói bệnh tình của mẹ hắn ta sẽ trở nên nguy kịch. Lúc đó Tạ Viễn còn khịt mũi coi thường, nghĩ là Tôn Hàn đang nói láo.
Nhưng bây giờ có không muốn tin cũng phải tin.
Bình luận facebook