• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 308-312

Chương 308: Bị phản đòn thành ngu ngốc

"Dừng tay."

Một tiếng quát khẽ truyền đến, hai cô gái dừng tay rồi quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một cô gái mặc tóc ngắn quần áo bó sát đi tới.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ cô thương hương tiếc ngọc, coi trọng tên tiểu bạch kiểm này?"

Cô gái tóc ngắn nhìn hai người một cái, lại nhìn lướt qua Lương Siêu, lạnh nhạt nói: "Ở Đế Kinh thì luôn phải cẩn thận, đừng làm mọi chuyện phức tạp, hoàn thành nhiệm vụ là được rồi. Đi thôi."

Nói xong thì cô ta đốt một điếu mê hương rồi đi vào biệt thự.

Hai cô gái liếc nhau, nhếch miệng rồi mỗi người đá cho Lương Siêu một cái, hùng hùng hổ hổ để lại hai câu rồi đi theo.

Rất nhanh, họ đã tìm được phòng của Thượng Quan Nguyệt, mà lúc này Thượng Quan Nguyệt đã ngất đi, một người trong họ lấy ra một bao tải vải thô muốn trùm lấy cô ấy vào.

Nhưng ba người đang muốn ra tay thì một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ cửa phòng.

"Này, các người làm việc có cẩu thả quá không vậy? Cái bao tải kín gió như vậy mà nhét người vào, thế chẳng phải không được bao lâu đã nghẹt thở chết à?"

Hả?

Lời này nghe cũng rất có lý?

Ba người không khỏi gật đầu, giây tiếp theo mới kịp phản ứng, mặt đanh lại rồi quay phắt đầu nhìn, chỉ thấy ở cửa phòng có một cái bóng đen.

Ngay sau đó đèn trong phòng liền sáng lên, tập trung nhìn lại thì chính là Lương Siêu.

"Anh!"

"Sao có thể!"

Hai cô gái kia lập tức kinh hãi, kêu lên thất thanh: "Vừa rồi rõ ràng anh đã trúng thuật của chúng ta! Không đến hai giờ tuyệt đối không thể tỉnh lại! Anh..."

"Trò mèo mà thôi, hai người các cô còn kiêu ngạo à? Lấy tự tin từ đâu ra vậy?"

Sau khi mỉa mai một tiếng, Lương Siêu dờii mắt đi nhìn về phía cô gái tóc ngắn, không khỏi lắc đầu.

"Chậc chậc... Cô cũng kiên nhẫn thật đấy? Lần trước thất bại không những không học được một bài học, ngược lại còn to gan trực tiếp dẫn người đánh tới nhà của tôi?"

Không sai, cô gái tóc ngắn kia chính là Takeshita Sakura từng gặp mặt Lương Siêu ở hội quán spa trước đó.

"Cô đoán lần này tôi có bỏ qua cho cô hay không?"

Cảm nhận được một tia sát cơ hiện ra trong lời nói của Lương Siêu, Takeshita Sakura biến sắc, vội vung tay lên bắn ra mười mấy ngân châm về hướng Lương Siêu, đồng thời hét lớn một tiếng: "Đối phương nguy hiểm, đồng loạt ra tay!"

Lương Siêu cười cười, thân thể liên tục chớp động, nhẹ nhõm tránh đi những ngân châm của Takeshita Sakura, mà chân sau bước ra những bước chân huyền ảo, như ma quỷ xuất hiện tại trước mặt hai mỹ nữ kimono kia.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Cơ hội tốt!"

Hai cô gái lập tức vui mừng, đạo hạnh của họ còn chưa cao, cho nên chỉ có thể thi triển mị thuật và huyễn thuật ở khoảng cách gần, Lương Siêu đến sát người lập tức cho họ một cơ hội.

Thế là ô giấy dầu trong tay lại quay lần nữa, hai mắt lại bắn ra tia sáng có hai màu.

Dưới sự hợp lực của hai người, Lương Siêu lại khẽ giật mình, động tác cũng trở nên trì trệ, Takeshita Sakura thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn không đợi cô ta thở ra xong thì đã thấy hai mắt Lương Siêu đột nhiên bắn ra một tia sáng màu vàng nhạt, sau đó nghe thấy hai đồng bọn của mình nhao nhao kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Hai người đều chảy ra hai hàng huyết lệ, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, nhìn như đã không còn thần chí.

"Anh, Anh làm gì bọn họ rồi!"

Lương Siêu nhún vai, nói: "Không làm gì cả, thuật của hai người họ là thả ra dựa vào sức mạnh tinh thần, mà khi sức mạnh tinh thần của người bị dính thuật hơn hơn họ thì tất nhiên họ sẽ bị phản đòn."

"Kết quả chính là biến thành ngu ngốc, xem như triệt để phế đi."

"Anh!"

Takeshita Sakura nghe vậy thì giận dữ, trong tay lại lật ra một ngân châm rồi lập tức đâm mạnh vào ngực Lương Siêu!

"Tôi giết anh!"

Nhưng vừa dứt lời, Lương Siêu lập tức bóp chặt lấy cổ khiến cô ta không cách nào động đậy mảy may, cũng chậm rãi nhấc lên.

"Giết tôi? Cô có thực lực này sao?"

Cảm nhận được cảm giác ngạt thở mãnh liệt, Takeshita Sakura đã triệt để từ bỏ chống cự, thậm chí cũng không giãy dụa, chỉ bi thương cười một tiếng rồi trực tiếp nhắm mắt chờ chết.

Nhưng rất nhanh cô ta đã bị quăng xuống mặt đất, cũng không cảm giác được sát ý trước đó của đối phương, Takeshita Sakura mở mắt ra ho khan kịch liệt một hồi rồi kinh ngạc mà nhìn Lương Siêu.
Chương 309: Cái bẫy của Diệp Tiêu

"Anh, anh, không giết tôi nữa sao?"

"Ừ."

"Tại sao?"

Lương Siêu: "..."

"Này bà chị, trước đây có phải rất nhiều người nói chị bị hâm rồi đúng không? Tha là tha thôi chứ cần lý do gì chứ?”

"Vậy vừa nãy anh mới ngăn lại hai người phụ nữ ở cửa biệt thự là vì cứu tôi thì là lý do gì chứ? Chẳng lẽ đúng như bọn họ nói, anh thật sự thích tôi rồi sao?"

Ánh mắt Takeshita Sakura đột nhiên trở nên lạnh đi:

“Cái chuyện cười này của anh thực chẳng buồn cười chút nào.”

“Hơ hơ…Cô cũng biết cơ à?”

"Vậy thì đừng ở đây xuyên tạc nữa, mau cút khỏi đây đi!"

Takeshita Sakura sửng sốt không nói nên lời, sau đó nghiêm túc nhìn Lương Siêu, cô thở nhẹ một hơi rồi bế hai người bạn đồng hành lên trước sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ:

"Đừng tưởng rằng lần này anh để tôi đi là tôi sẽ biết ơn anh mà từ bỏ nhiệm vụ, đối với chúng tôi nhiệm vụ chính là sinh mệnh, tôi sẽ lại đến."

"Được rồi, nhưng lần sau cô đến có thể mang theo những người trợ thủ mạnh mẽ hơn chút được không? Tuy hai người phụ nữ này mạnh hơn vị sư huynh kia của cô đôi chút nhưng thật tình thì họ vẫn không đủ đô.”

Vừa nghe thấy vậy Takeshita Sakura lúc này đã nhảy ra ngoài cửa sổ loạng choạng nghiêng ngả xuýt chút nữa ngã xuống gặp phải phân chó.

Trong thâm tâm cô ta bắt đầu ai oán đúng là nản mà.

Vốn ở Viêm Hạ này cao thủ đã nhiều như kiến rồi, mà Đế Kinh lại còn là nơi cấm kỵ đối với các ninja của vương quốc Sakura!

Kể cả một số Ninja chân chính cũng không thể, và cũng không dám lẻn vào, càng không dám đặt chân đến đây!

Cho nên, những người mạnh nhất được cử đi thực hiện nhiệm vụ lần này chỉ có Ninja cấp trung là mạnh nhất, cũng là hai ninja cơ bản đã bị phế thành si ngốc kia. Giờ cô ta có thể làm gì được chứ?

Sau khi trở về, Takeshita Sakura do dự một lúc lâu mới báo cáo lại nhiệm vụ thất bại và tin tức hai người kia đã bị hại cho chủ nhân của mình, tuy nhiên sau khi chủ nhân của cô biết chuyện lại không tức giận như trước đó mà ngược lại còn an ủi cô ta.

"Sakura, đừng lo lắng."

"Vi sư đã bỏ ra một món tiền lớn sắp xếp thuê một đội binh tinh nhuệ rồi, bọn họ sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp nhất để xuống tay, nhiệm vụ tiếp theo của cô chính là lúc bọn họ thành công rồi sẽ tiếp ứng đưa bọn họ về nước, nghe rõ chưa.”

“Vâng, đệ tử đã rõ.”

Ngày hôm sau, trong tòa nhà tập đoàn Nhuận Tinh, Diệp Khuynh Thành đã thức trắng cả đêm, làm việc ngoài giờ để phê duyệt tài liệu, cô vẫn lo lắng về hội nghị ra mắt thuốc mới sẽ được tổ chức trong vài ngày nữa.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Mặc dù về sau đó, nhờ có đơn thuốc miễn phí của Lương Siêu kia đã tiết kiệm được món lớn nhưng đầu tư ở giai đoạn đầu vẫn số tiền rất lớn, nếu như đợt thuốc mới này có thể thuận lợi tung ra thị trường thì cũng không ngoa chút nào khi nói rằng toàn bộ tập đoàn Nhuận Tinh sẽ được phát triển hơn. Vượt qua một đẳng cấp khác!

Khi đó, cô sẽ có thể trực tiếp rút lui nghỉ hưu sớm và giao Nhuận Tinh đang lúc tốt đẹp như thế cho Diệp Tiêu.

Nhưng nếu có sai lầm dù chỉ một mắt xích, thì tương lai của Nhuận Tinh sẽ bị thâm hụt tài chính, sau đó bùng ra một cuộc khủng hoảng còn lớn hơn cả khi cha cô qua đời!

Sau khi vội vàng uống một tách cà phê, Diệp Khuynh Thành vừa đứng dậy mặc quần áo và muốn lại đi đến nhà máy, thì lúc đó Tôn Ngọc hoảng sợ chạy vào.

"Giám đốc Diệp!"

"Không ổn rồi!"

Diệp Khuynh Thành sợ bắn người một cái rồi trái tim anh thắt lại mà căng thẳng theo bản năng.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì với thuốc mới à?"

"Không, không phải thuốc mới!"

"Là Tiểu Tiêu!"

"Tiểu Tiêu?"

Diệp Khuynh Thành nhíu mày:

"Nó không phải đang đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm sao, có vấn đề gì à?"

“Cậu ấy, cậu ấy uống thuốc độc tự sát!"

"Cái gì?!"

Tôn Ngọc vội vàng gật đầu: "Hoàn toàn là sự thật!"

"Hai ngày trước cậu ấy đã đọc mãi bên tai tôi nói rằng cậu ấy càng ngày càng cảm thấy phiền muộn, cảm thấy cả thế giới đều bỏ rơi mình và cậu ấy muốn chết."

"Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đó là một trò đùa và không nghĩ nghiêm túc, nhưng vừa rồi cậu ấy vừa gửi cho tôi một loạt tin nhắn, cô nhìn này!"

Vừa nói, cô ấy còn đưa cho Diệp Khuynh Thành xem tin nhắn ly biệt mà Diệp Tiêu gửi đến, Diệp Khuynh Thành còn chưa đọc xong thì khuôn mặt xinh đẹp bỗng đột nhiên “xoẹt” một cái mà trở nên trắng bệch.

Cô loạng choạng mấy bước, Tôn Ngọc vội vàng đỡ lấy cô, thấy cô rút di động ra gọi cho Diệp Tiêu, Tôn Ngọc lại nói:

“Vô ích thôi, Tiểu Tiêu ngắt máy rồi! Vừa nãy tôi đã gọi đến cháy máy rồi mà không ai trả lời!"

Điện thoại rơi cái “bốp” xuống đất, Diệp Khuynh Thành, một người phụ nữ trước giờ luôn được xưng là một người phụ nữ mạnh mẽ, đã hoàn toàn hoảng loạn tinh thần..
Chương 310: Tai nạn xe hơi

Có điều Diệp Khuynh Thành đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn nên năng lực ứng biến rất mạnh, vì thế cô ta lập tức lấy điện thoại gọi cho Lương Siêu.

Theo cô ta, nếu như có một người có thể cứu Diệp Tiêu vào lúc này thì đó nhất định là Lương Siêu!

Thấy vậy, Tôn Ngọc lập tức nói: “Chủ tịch Diệp, hiện tại chúng ta không thể lãng phí bất cứ một giây một phút nào. Tôi sẽ lập tức bảo tài xế chuẩn bị xe và ngài có thể gặp được Lương y thánh ngay sau khi về nhà!”

“Ừm.”

Diệp Khuynh Thành gật gật đầu, Tôn Ngọc lập tức chạy ra ngoài.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Ngay khi Lương Siêu nhận được tin tức Diệp Tiêu tự sát, phản ứng đầu tiên của hắn là còn tưởng Diệp Khuynh Thành đang nói đùa với mình.

“Cô đừng nói đùa với tôi.”

“Em trai của cô không giống như người nhất thời nghĩ quẩn mà muốn tự sát đâu, cô…”

“Tôi không phải là người hay nói đùa đâu!”

Đột nhiên Diệp Khuynh Thành đau lòng hét lên: “Là thật đấy! Hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu em trai tôi được thôi! Chỉ cần anh có thể cứu mạng em trai tôi thì tôi có thể đáp ứng anh bất cứ chuyện gì!”

“Nếu như anh muốn kết hôn thì tôi sẽ lập tức gả cho anh! Còn nếu như anh không muốn kết hôn thì tôi sẽ đưa phần hôn thư kia cho anh! Lương Siêu, tôi cầu xin anh!”

Lương Siêu sửng sốt, hắn cũng đã nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc nên lúc này không do dự gật đầu.

“Được.”

“Tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

“Hiện tại anh đang ở đâu, tôi đến đón anh về cùng!”

“Cổng đại học Đế kinh.”

Nói xong, hắn ngắt điện thoại rồi trở lại giảng đường nhìn Thượng Quan Nguyệt ở phía dưới. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lập tức gọi điện thoại cho Mễ Lặc và yêu cầu gã ta lập tức tới đại học Đế kinh bảo vệ Thượng Quan Nguyệt để tránh xảy ra chuyện ý muốn như lần trước.

Bên kia, Diệp Khuynh Thành vội vàng xuống lầu rồi lên xe.

Khi tài xế chuẩn bị lái xe đi, cô ta đột nhiên thò đầu ra ngoài xe nói với Tôn Ngọc: “Chị Ngọc, chị cũng lên xe đi!”

“A?”

“Chủ tịch Diệp, tôi…”

“Người liên hệ cuối cùng với Tiểu Tiêu là chị, chứng tỏ rằng hắn rất tin tưởng chị. Bây giờ không ai biết được tình hình của Tiểu Tiêu ra sao, nói không chừng hắn liên hệ với chị thì sao.”

“Đừng chậm chạp nữa, mau lên xe đi!”

Tôn Ngọc còn đang do dự nhưng khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành nhăn mặt càng sâu, cuối cùng vẫn gật đầu lên xe.

Nửa tiếng sau.

Sau khi đón được Lương Siêu, Diệp Khuynh Thành giục tài xế mau đạp ga lái nhanh với tốc độ cao nhất, mặc kệ đèn đỏ trên đường!

Cảm giác giống như đang bay vậy!

Lương Siêu ngồi ở ghế lái phụ, hắn cảm thấy cơ thể mình đang run rẩy. Hắn vừa khuyên bảo Diệp Khuynh Thành vừa bảo tài xế giảm tốc độ lại.

Nhưng chưa được hai ba giây thì lái xe đã kêu lên.

“Không ổn rồi!”

“Phanh xe không điều khiển được!”

“Cái quái gì vậy?”

Lương Siêu thật sự giật mình, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Tốc độ hiện tại của xe đã vọt lên tới 150km/h, nếu như đụng phải đâu đó thì chắc chắn là chết người!

“Tạm thời đừng hoảng hốt!”

Sau khi hô to một tiếng, Lương Siêu trực tiếp sử dụng phanh tay để giảm tốc độ nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra phanh tay đã bị hỏng!

Hơn nữa, tình hình giao thông ngày càng trở nên phức tạp hơn. Dựa vào kỹ thuật lái xe của tài xế cố gắng tránh né nhưng đã có không ít xe ô tô bị ảnh hưởng và gặp tai nạn!

“Này, này…”

Ngay cả người tài xế có kinh nghiệm hơn 30 năm cũng càng ngày càng hoảng, Diệp Khuynh Thành nắm lấy tay nắm cửa. Nói: “Rốt cuộc sao lại thế này! Sao tự nhiên xe lại biến thành như thế này?”

Người tài xế cũng hoảng hốt nói: “Chủ tịch Diệp, tôi, tôi cũng không biết! Ngày hôm qua, tôi vừa mới cho xe đi bảo dưỡng, đến tối tôi đưa xe cho thư ký Tôn vẫn còn ổn mà!”

Thư ký Tôn?

Nhất thời Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu nhìn về phía Tôn Ngọc.

Chỉ thấy lúc này, cô ta nhắm chặt hai mắt, môi bị cắn đến mức trắng bệch, lệ tuôn như suối…

Miệng cô ta còn thì thầm: “Nếu như các người không chết thì người chết là Tiểu Tiêu…”

“Thực xin lỗi, thật lòng xin lỗi…”

“Tôi không thể để Tiểu Tiêu gặp chuyện không may được, tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác…”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 311: Nguyện cùng người răng long bạc đầu

Móa!

Lương Siêu lập tức đã hiểu, lúc trước trong lòng của hắn cũng cảm thấy có chút sai sai, tên nhóc Diệp Tiêu kia thấy thế nào cũng không giống người sẽ tự sát.

Náo loạn cả buổi thì ra thật sự là cái cái bẫy!

Hơn nữa lần này chẳng những nhằm vào chính mình mà ngay cả chị ruột của cậu ta cũng bị kéo theo!

Độc ác!

Lại quay đầu nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, phát hiện cô ấy không những không có sợ hãi mà trên mặt còn tràn đầy ân cần hỏi: "Vậy Tiểu Tiêu đâu? Hiện tại em ấy thế nào?"

"Có thật là không có tự sát không?"

Tôn Ngọc khẽ giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Khuynh Thành sẽ hỏi như vậy.

Theo lời Diệp Tiêu nói, Diệp Khuynh Thành phải ước gì cậu ta chết luôn mới đúng chứ? Làm sao giờ còn rảnh quan tâm như vậy sống chết của cậu ta như vậy?

Hơn nữa đều là phụ nữ, cô ta có thể nhìn ra lúc này trên mặt Diệp Khuynh Thành không có chút nào giả dối.

Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Mà ngay lúc cô ta đang suy diễn, nghĩ mãi không vẫn không thể lý giải thì lão lái xe kia đột nhiên la to lên!

Chỉ thấy chiếc xe sắp vượt qua một cái ngã tư đường, đèn giao thông ở đó đang là màu đỏ nhưng tốc độ chiếc xe vẫn nhanh chóng như cũ, lúc này ngay chỗ giao lộ bên phải lại có chiếc xe tải tám bánh lớn đang chạy tới!

Tài xe đã tránh cũng không thể tránh, chỉ phải trơ mắt nhìn hai chiếc xe va chạm!

Tình thế này, cái chết chắc chắn là chuyện không thể tránh, thậm chí sợ là cái xác còn lại cũng không được nguyên vẹn!

Ngay trước khi va chạm xảy ra, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lương Siêu trực tiếp chui vào cuối xe, hung hăng dùng cùi chỏ đập mở cửa xe, không chút do dự kéo Diệp Khuynh Thành nhanh chóng nhảy xuống xe!

Dưới loại tình huống này, dù hắn dùng toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng cứu một người, hơn nữa muốn cứu được cũng mất không ít sức, cho nên chỉ có thể lựa chọn người quan trọng nhất.

Về phần tài xế kia và Tôn Ngọc, Lương Siêu chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng một tiếng thật có lỗi, để cho bọn họ tự cầu phúc.

Ầm!

Ngay sau khi Lương Siêu vừa Diệp Khuynh Thành nhảy đến giữa không trung, liền nghe được một tiếng va chạm thật lớn......

Chiếc Maybach kia lập tức bị vỡ thành ba khúc, ngay sau đó Diệp Khuynh Thành liền chứng kiến tài xế của mình đầu thân tách biệt lập tức chết thảm, mà Tôn Ngọc vẫn đỡ hơn ông ấy một chút, thân thể bị đung văng ra xa vài chục mét thì ngã xuống, máu từ cơ thể tuôn ra thành một vũng lớn, người không nhúc nhích không rõ chết sống.

Giây tiếp theo.

Diệp Khuynh Thành vừa được Lương Siêu ôm theo đáp xuống đất thì vài chiếc xe đang chạy tới lại bị chiếc xe kia ảnh hưởng nên cũng mất khống chế được, náo loạn đánh lái tứ tung!

"A...! "

Giữa dòng xe lao đến có một chiếc xe buýt đã tiến đến sát mặt hai người, trận này nếu bị đâm mạnh một phát, chỉ sợ cũng không tốt hơn tình huống lúc nãy bao nhiêu......

Nhưng lại trong vài giây ngắn ngủi, Diệp Khuynh Thành chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, sau khi lấy lại tinh thần thì thấy mình và Lương Siêu đã thay đổi vị trí, Huyền khí của hắn toàn lực vận chuyển chưởng mạnh vào đầu chiếc xe buýt kia.

Cuối cùng mặc dù xe buýt đã bị cưỡng chế dừng lại, cuối cùng lại bị dư âm của một chưởng kia đánh lui hơn mười mét.

Dù là như thế, hai người vẫn còn đứng giữa vòng xe hỗn loạn, cho nên Lương Siêu vẫn không hề ngừng nghỉ mà tăng tốc, ôm lấy Diệp Khuynh Thành tránh trái tránh phải.

Dưới tình huống gấp gáp không hề phòng nên cũng bị không ít chiếc xe quẹt trúng......

Giờ phút này, Diệp Khuynh Thành chỉ biết kinh ngạc nhìn Lương Siêu.

Nhìn người trước mắt mặc dù đôi môi đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị như trước, mà đôi tay ôm chặt cô vẫn không có chút dấu hiệu buông lỏng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Diệp Khuynh Thành lập tức cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có, ánh mắt cũng dần dần ngây dại......

Nếu như nói lúc trước cô ấy vẫn còn có chút do dự, không biết cảm giác của mình đối Lương Siêu rốt cục là yêu, hay chỉ giới hạn tại ưa thích hay chỉ mới có cảm tình, lại càng không biết nên xử lý mối quan hệ với hắn như thế nào.

Thì hiện tại cô đã triệt để hiểu được, không hề mê mang do dự, trong nội tâm đã có một đáp án chắc chắn.

Người trước mắt này, sẽ là người đàn ông của cô.

Người đàn ông đáng giá làm cô dùng hết quãng đời còn lại để yêu!

"Lương Siêu......"

Khóe miệng Diệp Khuynh Thành có chút nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào chưa bao giờ có, nhẹ giọng nỉ non nói: "Tôi nguyện cùng anh, răng long đầu bạc......"

"Móa!"

Da đầu Lương Siêu tê rần, nói: "Người đẹp à, chúng ta còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh đâu! Hiện tại không thích hợp diễn trò lắm đâu?"

Diệp Khuynh Thành: "......"

Tên này, đúng là trước sau như một!

Làm người ta ghét quá đi mà!
Chương 312: Thảm kịch, một xác hai mạng!

Bởi vì xảy ra vụ tai nạn xe liên hoàn, đường xá cũng trở nên càng ngày càng nhốn nháo, tràn ngập yếu tố không xác định, hơn nữa còn có thể nghe thấy không ít nữ tài xế thét lên!

Dù Lương Siêu phản ứng cấp tốc che chở Diệp Khuynh Thành, nhưng sau một hồi liên tục trốn tránh, Diệp Khuynh Thành cũng khó tránh khỏi xuất hiện vài vết thương không nhẹ không nặng.

Đương nhiên, Lương Siêu chịu tổn thương càng nặng.

Qua tận vài phút thì tình hình mới xem như được khống chế.

Thấy không có nguy hiểm, Lương Siêu vội vàng đặt Diệp Khuynh Thành nằm dưới đất, kiểm tra thương thế của cô một hồi mới khẽ thở phào một hơi, trên người chỉ có vài chỗ bị bầm.

Diệp Khuynh Thành cũng lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn, thấy đối phương bắt đầu châm cứu xoa bóp cho mình thì lắc đầu nói: "Em không có gì đáng ngại, ngược lại là anh..."

"Đừng nói chuyện." Lương Siêu nghiêm túc cắt ngang lời cô, nói: "Chớ xem thường những vết bầm đó, điều này chứng tỏ em bị thương bên trong, đừng nhìn hiện tại em không cảm thấy cái gì, nhưng nếu xử lý trễ thì hậu hoạn khôn lường, huống chi sức khoẻ của em vốn đã rất kém cỏi."

Nghe Lương Siêu nói nghiêm trọng như vậy, Diệp Khuynh Thành cũng hơi e sợ.

"À."

Sau khi cô khẽ lên tiếng thì cũng im lặng đi, nếu như Lương Siêu cẩn thận quan sát sẽ không khó phát hiện, hiện tại Diệp Khuynh Thành đã dịu dàng nghe lời hơn ngày xưa không biết bao nhiêu lần

Sau một lúc lâu, Lương Siêu vừa xử lý xong những vết bầm cho Diệp Khuynh Thành thì đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng hô to.

"Chị Ngọc, chị Ngọc!"

"Chị, chị tỉnh lại đi!"

Nhìn lại nơi phát ra tiếng là thì thấy, chẳng biết Diệp Tiêu xuất hiện lúc nào đang ôm lấy Tôn Ngọc mặt mũi tràn đầy máu tươi mà nghẹn ngào kêu to, cả khuôn mặt đều là vẻ thống khổ.

Sắc mặt Lương Siêu lập tức lạnh xuống, con mẹ nó thằng nhãi này thật là hung ác!

Trong tình huống vừa rồi, cả hắn cũng thấy sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hơn nữa còn bị thương nặng hơn lần trước đại chiến với Kim Giáp Hổ ở công viên hoang dã!

Hôm nay nếu không trừng trị thằng nhãi này một trận, cho cậu ta biết cái gì gọi là sợ hãi thì cơn giận trong lòng hắn thực sự khó tan!

Hắn lập tức đứng lên, đang muốn đi qua thì Diệp Khuynh Thành lại vội vàng kéo hắn, cầu xin lắc đầu: "Dù sao nó cũng là em gái của em, là người thân duy nhất trên đời này, anh..."

"Yên tâm, anh có chừng mực."

Hắn vỗ vỗ tay Diệp Khuynh Thành rồi đi qua, mà Diệp Tiêu hoàn toàn không phát giác sự tồn tại của hắn, còn đang ôm lấy Tôn Ngọc khóc ròng.

"Chị mau tỉnh lại đi, em muốn chị tỉnh lại! Chị Ngọc... người xảy ra chuyện không nên là chị, không nên là chị!"

"Đừng gào thét." Lương Siêu lạnh nhạt mở miệng, Diệp Tiêu thất thần ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không có tâm tình suy nghĩ vì sao đối phương và chị của mình còn có thể bình yên vô sự, vội vàng bò qua ôm lấy chân của hắn.

"Anh là thần y, là Y Thánh! Lấy y thuật của anh thì nhất định có cách cứu chị Ngọc! Mai cứu chị Ngọc! Tôi cầu xib anh mau cứu chị ấy đi!"

"Cầu cũng vô dụng." Lương Siêu lắc đầu nói: "Người chết như đèn tắt, đây là thiên đạo luân hồi, cho dù y thuật của một người mạnh thế nào cũng không thể nghịch thiên khởi tử hồi sinh."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Cái, cái gì..." Vẻ mặt Diệp Tiêu bỗng khựng lại, ngơ ngác nhìn Lương Siêu.

"Anh, ý của anh là, chị Ngọc đã..."

"Ừm, đã chết rồi, hơn nữa còn là một xác hai mạng."

Soạt!

Đồng tử của Diệp Tiêu bỗng co rụt lại, chợt trừng lớn mắt chỉ vào Tôn Ngọc bên cạnh: "Chị Ngọc, chị ấy đã có thai? ! Cái này sao có thể!"

"Sao lại không có khả năng? Nhìn cậu quan tâm cô ta như vậy, chắc đứa nhỏ là của cậu đúng không? Chuyện lớn như vậy mà cậu lại không biết?"

"Tôi..."

Nghe Lương Siêu nhắc nhở như vậy, Diệp Tiêu đột nhiên hồi tưởng lại trước đó khi mình gọi điện thoại cho Tôn Ngọc nhằm mưu đồ diệt trừ chị gái và Lương Siêu, hình như Tôn Ngọc có nói có tin tức tốt muốn báo với mình.

Nhưng khi đó trong đầu mình đều là chuyện lật ngược ván cờ, căn bản không phản ứng cô ấy.

Mà bây giờ, người con gái mình yêu nhất và cốt nhục chưa ra đời đã chết đi như vậy?

Bị ai hại chết?

Là mình sao?

"Không... Không!"

"Không phải!"

Diệp Tiêu lập tức điên rồ, chợt lắc đầu, gào thét lớn rồi tiến lên bóp chặt lấy cổ Lương Siêu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom