-
Chương 316-320
Chương 316: Phệ Phong Thương Lang
Trong chốc lát, toàn thân Lương Siêu tỏa ra ánh sáng lưu ly, Huyền khí tràn vào toàn thân, phát huy năng lực cận chiến của mình đến cực hạn.
Mà Lãng Ninh cũng không ra chiêu thẳng tay, chỉ đánh kéo dài thời gian.
Ông ta cảm thấy dựa theo tu vi Kim Đan hậu kỳ hùng hồn của mình thì chỉ cần kéo dài cũng có thể làm Lương Siêu kiệt sức, cuối cùng hh chỉ có thể tự chuốc nhục nhã mà rời đi.
Nhưng qua một khắc ông ta mới phát hiện hình như mình hơi xem thường sức chịu đựng của đối phương, một khắc sau Lương Siêu còn tiếp tục điên cuồng công kích, không những không mệt mỏi, ngược lại còn bộc phát ra sức mạnh lớn hơn ban đầu!
Trong lúc hai người chiến đấu, Phương gia đã bị đập phá bừa bộn lộn xộn, cha con Phương Lệ, Phương Vân Sơn lộ ra vẻ mặt âm trầm, đều thầm cầu nguyện Lãng Ninh lỡ tay trực tiếp đánh chết Lương Siêu cho xong!
Dần dần, Lãng Ninh cũng bị đánh nổi nóng thật, nhưng nghĩ lại thì hiện tại quả thật không thể đánh thẳng tay được, nhưng nếu không trút cục tức trong lòng ra thì thật uất ức khó chịu.
Vậy phải làm thế nào?
Rất nhanh Lãng Ninh đã nghĩ ra đáp án, đã không thể giết thằng nhãi này, vậy không phải có thể công kích cá nhân sao?
"Hừ, oắt con, chỉ dựa vào chút năng lực này còn nói khoác không biết ngượng muốn giết lão hủ? Huênh hoang đủ chưa?"
"Cũng không soi mặt vào vũng nước tiểu xem mình như thế nào, thứ không biết tốt xấu!"
"Quyền này của cậu là thế nào, mấy ngày chưa ăn cơm rồi? Ra quyền nên như thế này!"
"U, giận rồi sao? Thế công cũng càng ngày càng hung hăng nhỉ? Tôi đoán cậu nhất định là đứa con hoang có cha sinh không có mẹ dạy, bằng không sao lại hung tợn như đám súc sinh kia?"
"..."
Lãng Ninh cứ nhục mạ, chửi rủa như vậy, cuối cùng gần như mắng hết tổ tông mười tám đời của hắn, dẫn tới hai cha con Phương Vân Sơn, Phương Lệ cười to một trận.
Mà trước đó Phương Lệ nghe nói Lương Siêu đi diệt Tả Gia là vì báo thù diệt môn, thế là càng nhắm vào việc này mà mỉa mai trêu chọc.
Mà dưới sự kích động, hai mắt Lương Siêu đã từ từ đỏ lên, đến cuối cùng đã thành một màu máu!
Tiềm lực của hắn bộc phát, lại thêm Lãng Ninh vốn không nghiêm túc, rất nhanh đã tìm được sơ hở của ông ta, một quyền mãnh liệt đánh thẳng vào xương sườn bên hông ông ta!
"Răng rắc!"
"A!"
Cho dù tu vi của Lãng Ninh khá cao, nhưng thân là Ngự Thú Sư, năng lực chiến đấu của ông ta vốn rất yếu trong cùng cảnh giới, sức mạnh thân xác cũng không ưu tú, bị Lương Siêu đập một quyền trực tiếp đánh gãy một xương sườn!
Nhìn ông ta nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ mặt đau khổ, hai cha Phương Vân Sơn, Phương Lệ con âm thầm bảo tuyệt.
Như vậy không tức giận mới là lạ!
Quả nhiên, chỉ nghe Lãng Ninh gầm thét một tiếng, vô thức đánh thẳng một chưởng xuống đỉnh đầu Lương Siêu!
"Bất Động Minh Vương Chung!"
Lương Siêu kết thủ ấn, liên tiếp ngưng kết ra ba hình ảnh cái chuông lóe lên ánh vàng rực rỡ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đồng thời thủ ấn lại biến đổi, trên đỉnh đầu lập tức hiện ra một cái bóng sáng Thái Cực đen trắng hình tròn.
"Thái Cực Luân Bàn!"
Bí thuật Đạo gia phối hợp với sức mạnh thân thể giúp hắn miễn cưỡng chống được một chưởng đầy lửa giận của Lãng Ninh.
Hai cha con Phương Vân Sơn, Phương Lệ thấy thế đều thầm mắng đối phương gặp may, một chưởng qua đi, Lãng Ninh cũng không muốn dây dưa tiếp với cái tên đánh nhau không muốn sống này nữa.
Trong lúc thủ ấn thay đổi, ông ta tung ra từng phù triện (1) cổ quái.
(1) Là một thuật ngữ cho câu thần chú đạo giáo siêu nhiên và biểu tượng ma thuật hoặc bùa mê (viết hoặc vẽ)
Lương Siêu bật hơi như trâu, thân thể bắt đầu suy yếu, nhìn chiêu thức quái lạ của đối phương, hắn còn chưa nhìn rõ thì đã thấy cha con Phương gia lại bắt đầu âm hiểm cười.
Một giây sau.
"Ngao!"
Một tiếng sói tru to rõ vang lên, Lương Siêu như nhận ra cái gì, vội vàng xoay người, chỉ thấy một con sói lớn toàn thân xanh đậm, đi đường mang gió mà lao xuống!
Hình thể của nó hơi kém hơn Kim Giáp Hổ trước đó, nhưng khí thế phóng thích ra không biết mạnh hơn Kim Giáp Hổ bao nhiêu lần!
Cho dù là một cao thủ Kim Đan kỳ trung kỳ bình thường, Lương Siêu đều không chắc có thể thắng được con Yêu Lang này.
Lãng Ninh cười lạnh một tiếng: "Thế nào, sợ rồi?"
"Giới thiệu cho cậu trước, đây là hung thú bản mệnh của lão hủ, Phệ Phong Thương Lang, thực lực có thể sánh ngang với một cường giả Kim Đan trung kỳ."
"Tiếp theo để cậu tự mình cảm nhân đc năng lực thiên phú của lão già ny..."
"Hấp Phệ!"
Chương 317: Đột phá nửa bước Kim Đan
Chương 317: Đột phá nửa bước Kim Đan
"Hú!"
Tiếng sói tru lại vang lên, Phệ Phong Lang đột nhiên mở ra cái miệng cực lớn, một cỗ cực kỳ cường hãn mang sức mạnh hút phệ nhằm vào Lương Siêu trong nháy mắt bộc phát!
Lương Siêu nhất thời không kịp đề phòng, chỉ thoáng cái đã bị nó nuốt vào trong bụng, nhìn thấy thế hai cha con Phương Lệ và Phương Vân Sơn như ném xuống được cục tức mà mạnh mồm nói, tuyệt.
“Hay lắm!”
“Lang đại sư đúng khí phách quá! Giết chết được tên đó thì Phương gia tôi sẽ không lo sợ gì nữa, với cả tập đoàn dược liệu Nhuận tinh và cả sản nghiệp của Diệp gia kia cũng sẽ có được dễ như trở bàn tay!”
Lãng Ninh liếc mắt hừ lạnh một tiếng:
"Các người sung sướng hơi sớm rồi đấy, tiểu tử kia vừa mới bị nuốt chửng thôi, nhưng không có chết đâu."
"Trong bụng Phệ Phong Thương Lang đó, đợi sau khi huyền khí của cậu ta bị nuốt hết thì lão hủ sẽ thả ra, khi thời điểm đến, cậu ta sẽ tự mình rời đi, vì vậy ở đó không cần tiếp tục dây dưa với cậu ta làm gì."
Phương Vân Sơn, Phương Lệ: "..."
Lão khốn kiếp này!
Trong lòng hai cha con nguyền rủa, xem ra Lang Ninh đã hạ quyết tâm không giết Lương Siêu nữa, nên họ đương nhiên khó nói thêm được gì.
Một lúc sau, Lang Ninh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tự điều trị thương thế, Phương Lệ thấy cha mình mặt mày ủ ê, hắn ta nhẹ nhàng vỗ vai nói:
“Cha à, cứ yên tâm đi.”
"Lang đại sư không dám giết tên họ Lương đấy, không có nghĩa là những người khác cũng không."
"Chuyện này con đã có sắp xếp xong, lần này món ăn chính là do con kỹ càng chuẩn bị, chỉ cần ăn phải thì đảm bảo tên họ Lương kia sẽ chết.”
Phương Vân Sơn khá tin tưởng vào năng lực của con trai mình, nên ông ta lập tức tự tin gật đầu.
Đồng thời lúc đó ở trong bụng sói, Lương Siêu vẫn đang chống lại sức mạnh thôn phệ cuồng bạo xung quanh mình, điên cuồng thi triển kungfu, mặc dù huyền khí của hắn đang tiêu hao càng ngày càng nhiều, nhưng tại đan điền lại có kim quang lóe lên, theo công phu chuyển động một vòng lớn, sẽ có một luồng huyền khí thuần khiết tràn vào đan điền, nhàn nhạt kim quang ở giữa.
Dường như hắn đang tích tụ năng lượng, sau một lúc lâu, Lương Siêu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, giống như một vị hòa thượng đang ngồi thiền, chín mươi phần trăm huyền lực trong cơ thể hắn đã bị nuốt chửng, nhưng lại có một sự luân chuyển nhanh khủng khiếp giữ lại công pháp bên trong.
Không biết qua bao lâu, kim quang dày đặc ở đan điền bắt đầu từ ngoài vào trong xoay tròn, ở trung tâm kim quang, một quả cầu hình tròn có chút hư ảo. dần dần hình thành.
Lương Siêu trước đó có dự cảm là mình có thể trong thời gian ngắn đột phá đến nửa bước cảnh giới Kim Đan không?
Nhưng một khi sắp tu luyện đạt được nửa bước cảnh giới này, không có nghĩa là chỉ cần dự trữ huyền khí là đủ để đột phá một cách tự nhiên, mà cái quan trọng hơn, đó là một cơ hội, mà bây giờ, trong bụng con yêu lang này, lực nuốt chửng và lực hút trên bề mặt cơ thể và xung quanh hắn vừa vặn là thứ mà Lương Siêu cần để bứt phá.
Lại một khắc đồng hồ trôi qua, Lương Siêu chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tinh quang, kim quang dày đặc trong đan điền của hắn đã biến mất, thay vào đó là một viên đan dược hình tròn có chút hư ảo.
Đây chính là kim đan thể thô sơ của Lương Siêu.
Kim đan bước đầu này có kích thước bằng một nắm tay, và có những ấn ký bí ẩn và khó hiểu được khắc trên bề mặt.
Nếu người hiểu biết nhìn thấy nó, thì chắc sẽ kinh ngạc hét lên!
Vì có cả cấp bậc cho Kim Đan thể sơ cấp như vầy, nó là nhân tố quyết định thực lực của tu sĩ Kim Đan cảnh trong cùng một cảnh giới, đại khái chia làm thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, kiểu như cái do Chung Khánh tạo ra trước đó, viên đó không thể nghi ngờ là loại thượng phẩm!
Mà Lương Siêu lần này, sơ cấp của Kim Đan với ấn ký được chính nó ngưng tụ, và nó là một sơ cấp đan cực kỳ hiếm Linh Phẩm Kim Đan.
Đúng như tên gọi, Kim Đan này có linh hồn, vì vậy nó là gọi là Linh Phẩm.
Còn về sức mạnh của nó. . . .
Một giây sau, Lương Siêu đã đưa ra câu trả lời.
Ngay khi Lang Ninh đang thắc mắc tại sao lâu như vậy vẫn chưa hấp thu được hết huyền lực của Lương Siêu, thì chỉ nghe thấy một tiếng "Phốc"
Một luồng ánh sáng vàng đột nhiên làm nứt toạc đầu của Phệ Phong Thương Lang kia khiến nó nổ tung, nó xẹt qua lông mày của Lang Ninh với tốc độ cực nhanh!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Ánh mắt của cha con nhà họ Phương thất thần mà ngã xuống.
Con sói thậm chí còn không có cơ hội kêu một tiếng mà chỉ hóa thành một màn sương máu dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người và hai cha con!
Từ trong ra ngoài đều nứt toạc.
Chương 318: Bán con gái?
Sau màn sương máu dày đặc tiêu tán, một bóng người dần dần hiện rõ.
Chính là Lương Siêu.
"Cậu!"
Phương Lệ vô cùng kinh hãi. Vẻ mặt nghiêm nghị lúc trước đã biến mất, hắn ta chỉ vào Lương Siêu, không nói nên lời.
“Hiện tại còn có ai cứu nổi anh không?”
Lương Siêu vừa nói chuyện vừa chậm rãi bước tới.
Sắc mặt của Phương Vân Sơn còn tệ hơn cả con trai mình. Ông ta lảo đảo lui về phía sau, ngồi xổm trên mặt đất và nói với vẻ kinh hãi: “Lãng Ninh là, là trưởng lão của Vạn Thú Tông có địa vị cực cao!”
“Nếu như cậu dám giết ngài ấy thì Vạn Thú Tông tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu! Cậu sẽ không thể chạy trốn nổi đâu!”
“Chạy trốn?”
Lương Siêu sửng sốt, sau đó ngẩng đầu cười điên cuồng.
“Ha ha ha!”
“Vạn Thú Tông rất mạnh sao?”
“Nếu như bọn họ dám xen vào chuyện của người khác, dám đứng ra vì Phương gia thì tôi cũng không ngại chém giết với bọn họ đâu!”
Những lời này không phải là lời nói ngông cuồng mà là vô cùng tự tin!
Vì vừa đột phá lên nửa bước kỳ Kim Đan và cảm nhận được nguồn sức mạnh từ đó nên Lương Siêu rất có lòng tin và cảm thấy thực lực của bản thân có thể chiến đấu được với cao thủ kỳ Kim Đan!
Hơn nữa, hắn còn có sự hỗ trợ của vua ma cà rồng Mễ Lặc, một người có sức mạnh gần như vượt qua trưởng lão tối cao của Vạn Thú Tông.
“Cậu, cậu quá kiêu ngạo rồi!”
Trong lúc Phương Lệ còn đang mắng chửi, Lương Siêu vung tay về phía hắn ta. Một luồng huyền khí mạnh mẽ bùng nổ đánh bay hắn ta vài mét.
Trước mắt, tạm thời Lương Siêu chưa động tới lão già Phương Vân Sơn. Hắn đi thẳng tới trước mặt Phương Lệ và đạp mạnh lên đầu hắn ta.
“Tôi đã cảnh cáo anh rồi, nếu như anh còn dám làm ra việc gì thì anh sẽ bị giết ngay tức khắc. Anh tưởng rằng tôi đang nói đùa sao?”
“Cậu, cậu…”
Ở dưới chân của Lương Siêu, Phương Lệ không nói nên lời. Trên mặt hắn ta tràn ngập sự không cam lòng và oán hận, không hề có một chút sự cầu xin nào. Ít ra hắn ta còn tốt hơn lão già đang dập đầu van xin.
Phương Lệ thật sự không hiểu nổi tại sao Lương Siêu lại có thể đánh trả trong tình huống hắn ta nắm chắc phần thắng hôm nay!
Lãng Ninh là một trong những trưởng lão có địa vị cao ở Vạn Thú Tông, hơn nữa thực lực của ông ta ở Kim Đan hậu kỳ!
Chẳng lẽ ông ta bị Lương Siêu giết dễ dàng như vậy sao?
Dựa vào đâu?
Nhưng hắn ta cũng không thể hỏi về vấn đề này nữa mà cho dù hắn ta có hỏi thì Lương Siêu cũng không trả lời. Hiện tại hắn ta chỉ muốn dẫm nát những mưu kế hiểm độc có liên quan tới bản thân, thậm chí chúng còn liên quan tới cái chết của thư ký Tôn cùng với đứa con chưa chào đời của cô ta!
“Hiện tại anh có thể chết được rồi!”
Nói xong, Lương Siêu nhấc chân lên nhưng khi đang định đạp xuống thì có tiếng thét chói tai truyền đến.
“Không được!”
Tiếng thét vang lên khiến Lương Siêu buộc phải dừng động tác lại.
Hắn vừa quay đầu lại thì thấy Phương Vận thở hổn hển chạy tới. Cô ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi khi nhìn thấy Lương Siêu cùng với phòng khách lộn xộn.
Khi vừa đọc được các bản tin về vụ tai nạn xe hơi liên hoàn được đăng lên và nhìn thấy cả Lương Siêu và DIệp Khuynh Thành trong đó, cô ấy đã đoán ngay ra được có thể anh trai mình có liên quan. Hơn nữa, rất có thể Lương Siêu sẽ nổi giận tới mức diệt sạch Phương gia!
Thế nhưng Phương gia lại có Lãng Ninh bảo hộ, cô ấy biết Lương Siêu không phải là đối thủ của ông ta cho nên liền chạy tới đây để cứu hắn nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã nhìn thấy thi thể của Lãng Ninh… Còn Lương Siêu lúc này trông giống như một ác quỷ, sắp giết chết anh trai mình.
Rốt cuộc người đàn ông này mạnh tới mức nào?
Ngay cả Lãng đại sư cũng bị hắn giết?
Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Phương Vận cũng không còn tâm trạng suy nghĩ nữa. Cô ấy lập tức quỳ xuống và nhìn Lương Siêu với đôi mắt đẫm lệ.
“Lương Siêu, tôi biết anh trai mình rất quá đáng và cũng biết anh không thể nhẫn nhịn được nữa, anh ấy đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của anh…”
“Nhưng, nhưng mà tôi vẫn muốn cầu xin anh hãy cho ba và anh trai của tôi thêm một cơ hội nữa có được không?”
“Đúng, đúng!”
Phương Vân Sơn đã phải chịu đựng sự sợ hãi trong một khoảng thời gian dài. Ông ta vội đáp lại hai tiếng, sau đó cụp mắt nói: “Lương Siêu, con gái tôi vẫn luôn rất thích cậu. Hơn nữa, con bé cũng rất xinh đẹp!”
“Chỉ cần cậu không ghét bỏ thì tôi sẽ gả con gái của tôi cho cậu, kể cả cậu coi nó là người ở cũng được! Chỉ cần cậu có thể tha mạng cho tôi và Lệ nhi là được!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 319: Đắn đo!
Lương Siêu: "......"
Lấy con gái ra để đổi mạng?
Lão già này còn lương tâm không vậy?
Không chỉ là Lương Siêu xem thường hắn, Phương Vận cũng kinh ngạc nhìn ông ta, còn Phương Lệ lại tức giận đến chỉ vào mũi ông ta mà chửi ầm lên.
"Vận Nhi là con ruột của ông đó, sao ông có thể nhẫn tâm dùng em ấy để đổi lấy cái mạng sống tạm bợ của mình chứ!"
"Ông, ông căn bản không xứng gọi Vận Nhi là con gái! Ông không xứng làm cha!"
Tuy nói bị con mình mắng xối xả như vậy rất mất mặt, nhưng Phương Vân Sơn bất chấp tất cả, thứ ông ta nghĩ đến bây giờ chỉ có mạng sống của mình!
"Hiện tại cô còn cảm thấy người cha này đáng giá để cô buông bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống cầu xin hay không?"
Phương Vận nghe vậy dần dần lấy lại tinh thần, buồn bã nói: "Mặc kệ hiện tại ông ấy như thế nào, nhưng công ơn nuôi dưỡng của ông ấy là điều tôi không thể nào chối bỏ được, cho nên......"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Tôi cầu xin anh lần nữa, làm ơn hãy buông tha cho bọn họ."
"Đúng là hết thuốc chữa mà."
Lương Siêu đáp lại một câu sau đó lại nhìn về phía Phương Lệ dưới chân, trong mắt lại lần nữa hiện ra một tia tàn nhẫn.
Tên này, sắp chết đến nơi cũng không chịu hạ giọng chút nào, nếu giữ lại nhất định sẽ thành họa sau này!
"Tôi có thể tha cho cha cô một mạng, nhưng anh cô, tôi phải giết."
Nói xong, lại giơ chân lên, khuôn mặt Phương Vân lập tức xẹt một cái trắng bệch đi.
"Đừng mà!"
Phương Vận quát lớn một tiếng, sau đó nhanh tay nhặt thanh dao gọt trái cây đang nằm trơ trọi trên mặt đất, không chút do dự mà đè mạnh ngay chỗ trái tim của mình!
"Làm ơn cho tôi ngoan cố một lần này thôi......"
"Tôi sẽ lấy mạng đổi mạng, dùng mạng của tôi đổi cho anh ấy được chứ!"
"Không được đâu Vận Nhi!"
Phương Lệ đỏ mắt hét lớn một tiếng, mà Lương Siêu cũng không nhìn nổi cảnh này nữa mà thầm chửi tục một tiếng, sau đó bắn ra một đạo Huyền khí trực tiếp đánh con dao trên tay Phương Vận bay ra ngoài!
Phương Vận ngồi bệt trên mặt đất, cắn môi đau khổ mà đấu mắt với Lương Siêu.
Cuối cùng vẫn là Lương Siêu bại trận, thu hồi ánh mắt, lên tiếng hỏi: "Vì một tên âm hiểm xảo trá như hắn, thật sự có đáng giá để cô lấy mạng......"
"Đáng!"
Phương Vận không cần suy nghĩ mà đáp lại ngay: "Đáng chứ!"
"Tôi mặc kệ anh ấy đối với người ta ra sao, có xấu xa đến cỡ nào, tôi chỉ biết rõ, anh ấy là anh tôi, là người anh đã yêu thương tôi từ nhỏ đến giờ, nâng niu tôi như trứng mỏng!"
Lương Siêu: "......"
Đúng là bướng bỉnh đến mức làm hắn có chút...
Mềm lòng.
Đúng là dưới góc độ của cô ấy, dường như làm vậy không có gì là sai cả...
Một lát sau, thấy Phương Vận lại muốn nhặt con dao trên mặt đất lên, làm Lương Siêu thật sự không còn cách nào khác, đành vận chuyển huyền khí đánh con dao vỡ thành mảnh vụn, cuối cùng vẫn là hắn không đành lòng.
Lạnh lùng lườm tên Phương Lệ kia một cái rồi quay người chậm rãi rời khỏi.
Không vì cái gì khác, tuy cô gái này có chút vô lễ ngang ngược nhưng dù sao hắn cũng không muốn lấy mạng của người vô tội.
"Phương Lệ, vì em gái của anh, tôi hy vọng anh có thể biết dừng lại đúng lúc, nếu không......"
"Tiếp theo mặc kệ em gái anh có cầu xin như thế nào, trả giá ra sao, thì anh vẫn phải chết trong tay tôi thôi!"
Phương Lệ mấp máy môi, lại nhìn về phía Phương Vận đang nức nở ngồi bệt đằng kia, ánh mắt cũng bắt đầu lập lòe.
Bệnh Viện số 1 Đế Kinh
Sau khi biết được Diệp Khuynh Thành ở chỗ này, Lương Siêu liền đuổi đến.
Mới vừa đến phòng bệnh, đã thấy Diệp Khuynh Thành ồn ào đòi xuất viện, bên giường có sáu bảy bác sĩ vây quanh, tận tình khuyên bảo như thế nào cũng vô dụng.
Thấy thế, Lương Siêu liền nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn.
Tâm tình vốn đã có chút phiền muộn, hắn lập tức hắn giọng nói: "Mặc dù bị thương không nặng nhưng vẫn phải tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày, cô ngoan ngoãn nằm xuống đó cho tôi!"
Diệp Khuynh Thành khựng lại, nghe lời mà nằm xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy vị bác sĩ kia, hoàn toàn là làm theo bản năng, sau đó còn có chút ủy khuất mà nhìn Lương Siêu.
"Thế nhưng buổi ra mắt thuốc mới sắp tới rồi, thời gian mấy ngày sắp tới quý giá vô cùng, nếu chậm trễ không......"
"Mạng quan trọng hơn hay là tiền quan trọng?"
"Lập tức thông báo xuống, hoãn buổi ra mắt lại!"
Diệp Khuynh Thành bị giáo huấn mà sững sờ, môi mỏng mấp máy vài cái, cuối cùng bĩu môi như bé gái chịu ủy khuất rồi yếu ớt gật gật đầu.
"Thôi được rồi."
Chương 320: Thằng nhãi, trước đó bị đánh chưa đủ à?
Đám người: "..."
Nữ cường nhân, cô gái sắt giới kinh doanh xưa nay nổi tiếng với tác phong cứng rắn lại bị bắt chẹp sao?
Thanh niên đẹp trai này thật là trâu bò...
Sau một lát, một y sư chủ nhiệm trong đó đột nhiên nói: "Nếu không sai thì hình như ngài chính là Y Thánh đã đoạt giải nhất trong cuộc thi Trung y lần trước đúng không?"
Lương Siêu cười lắc đầu: "Hư danh mà thôi, được những tiền bối trung y để mắt mới gọi như vậy, tôi cũng giống như chư vị, đều là một thầy thuốc bình thường thôi."
"Ha ha, ngài khiêm tốn."
"Đúng vậy, Trương lão chính là y sư cấp bậc đặc biệt được Phó viện trưởng bệnh viện chúng tôi mời, cả ông ấy cũng khen y thuật của ngài không dứt miệng."
"Có ngài ở bên cạnh chiếu cố Diệp Khuynh Thành thì trước đó chúng tôi cũng chỉ lo xa quá mà thôi."
"Hừm." Lương Siêu gãi gãi đầu, buông tay nói: "Tôi rất bận rộn, cũng không rảnh canh giữ bên cạnh chiếu cố cô ấy cả ngày, cho nên nên giao công việc nặng nề này cho các vị. Tôi còn bận bịu, đi trước."
Nói xong, hắn rời khỏi bệnh viện dưới ánh mắt như muốn giết người của Diệp Khuynh Thành.
"Lương Siêu! Anh, anh là tên chết bầm!"
Mấy người ở đây lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vừa rồi biểu hiện của Diệp Khuynh Thành rõ ràng là có ý với Lương Y Thánh kia mà!
Còn có chuyện gì quan trọng hơn ở lại bên cạnh Diệp đổng sự, bắt được trái tim của mỹ nhân?
Nghĩ nửa ngày đám người cũng không nghĩ ra, liếc nhìn nhau rồi đành lắc đầu cười khổ, thầm nói vị Lương Y Thánh này thật là có tính cách!
Không chừng điểm mà Diệp đổng sự ưa thích hắn là do hắn không giống với người khác?
Vừa xuống thang máy, hắn đã diện đụng phải Diệp Tiêu, vốn không muốn phản ứng tên ngốc này, nhưng cậu ta lại chủ động đi lên chào hỏi: "Anh rể, hậu sự của chị Ngọc và đứa bé đã được em thu xếp ổn thoả, ý của chị em là ba ngày sau làm xong tang lễ cho chị Ngọc, để hai mẹ con họ xuống mồ an nghỉ thì em sẽ về tập đoàn đi làm. Đảm nhiệm... chức phó tổng."
"Đây là chuyện nhà của các người, không cần nói cho tôi biết."
Sau khi kạnh lùng nói xong một câu, Lương Siêu cất bước muốn đi, mà Diệp Tiêu lại đuổi theo, nói: "Anh rể, em, em biết bây giờ anh không muốn để ý đến em. Nhưng em vẫn muốn gặp mặt trực tiếp để nói lời xin lỗi, hi vọng anh có thể chấp nhận. Mặt khác, em không định đi làm phó tổng, em muốn làm từ tầng dưới chót, vào nhà máy làm mấy năm, làm sale mấy năm để nếm thử tất cả những nổi khổ trước đó chị em từng nếm trải."
Hả?
Lương Siêu dừng bước, quay đầu kinh ngạc mà nhìn cậu ta.
Thằng nhãi này có thể đưa ra quyết định như thế cũng làm hắn lau mắt mà nhìn.
"Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Nói xong, liền quay người rời đi.
Diệp Tiêu vẫn nhìn theo bóng lưng hắn dần dần đi xa, sau đó thoải mái cười một tiếng.
Giữa những người đàn ông không cần nói quá nhiều, một đôi lời là đủ rồi.
Hai ngày sau, buổi hòa nhạc của Cung Vũ được cử hành đúng hạn.
Bởi vì thanh danh Cung Vũ tích góp, lại thêm trước đó bị dính scandal không thể hiểu nổi, khiến không ít người đều sinh ra cảm giác đồng tình thương tiếc cô.
Cho nên quy mô hội fan hâm mộ không những không nhỏ, ngược lại còn tăng lên không ít, cho nên vé vào cửa buổi hòa nhạc này rất khan hiếm đắt đỏ.
Nó được tổ chức bên ngoài sân thể dục Ngọc Hoa, người đông nghìn nghịt, tiếng người huyên náo.
Lương Siêu, những cô gí Thượng Quan Nguyệt, Liễu Băng Khanh và đám bạn bè sinh viên trong lớp thứ hai của đại học Đế Kinh đã được an bài đến vị trí tốt nhất.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mà khi mọi người mới chen ra từ đám người đông đúc, đi đến cổng sân thể dục chuẩn bị đi vào thì Đường Vân Phi chống gậy đột nhiên thét to một tiếng: "Ê, nhìn xem đây là ai?"
"Đây không phải hoàng tử tình ca Mạc Tiểu Hàm của đại học chúng ta sao? Nhìn anh như vậy cũng là tới tham gia buổi hòa nhạc của minh tinh Cung Đại sao?"
Mạc Tiểu Hàm mặt mũi bầm dập, hai cánh tay đều bó thạch cao hơi sửng sốt, không ngờ sẽ đụng phải người của lớp số hai ở đây, không khỏi hung ác cắn răng.
Mà lão già râu xám cao một mét tám, thân thể cường tráng cơ bắp cuồn cuộn đi theo phía sau anh ta nheo mắt lại nhìn bọn người Đường Vân Phi một cái.
Thấy ai trong bọn họ cũng cà lơ phất phơ, nhưng trong đó lại lộ ra dáng vẻ cao quý, ông ta lập tức suy đoán được đại khái thân phận của bọn họ.
"Tiểu thiếu gia, bọn họ chính là đám sinh viên trước đó đánh cậu sao? Có cần lão hủ ra tay, để chúng còn thảm hơn cậu, giúp cậu rút cơn giận trong lòng hay không?"
Đám người nghe vậy cũng không chút sợ hãi mà cười cười.
Bây giờ tuy bọn họ đều không dẫn theo người trong nhà, nhưng Lương Siêu đang đứng phía sau bọn họ, sợ cái đinh gì chứ?
Dù Mạc Tiểu Hàm cũng rất trả thù, nhưng suy xét đến đối phương đều có thân thế bối cảnh, nếu như chỉ có một người thì anh ta sẽ không hề kiêng kỵ mà báo thù, nhưng số người quá đông, đành phải cố nén cục tức này.
"Bỏ đi Mông lão, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, chúng ta đi vào trước đi."
"Ai..."
Mông Hoằng lắc đầu thở dài, tiểu thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá nhu nhược.
"Nguyệt Nhi."
Trước khi đi, Mạc Tiểu Hàm lại nhìn Thượng Quan Nguyệt trong đám người, không cam lòng nói: "Mới quen một ngày đã dẫn em về nhà, nhất định không phải thứ tốt!"
"Mặc kệ em có chấp nhận tình yêu của anh hay không, nhưng anh vẫn hi vọng em có thể sớm ngày quay lại, nếu bị ức hiếp bắt nạt gì cũng có thể tìm anh. Có Mạc Tiểu Hàm này ở đây thì tuyệt đối không để kẻ nào làm em tủi nhục!"
Nghe xong lời này, Lương Siêu lập tức nhướng mày kiếm lên.
Nói gần nói xa, đâm chọt trước sau đều là nhắm vào mình, thỉnh thoảng còn trừng hắn!
Chẳng qua vừa nghĩ tới hôm nay là buổi hòa nhạc của Cung Vũ, Lương Siêu không muốn làm lớn chuyện, thế là chỉ liếc nhìn hắn, cảnh cáo: "Thằng nhãi, trước đó bị đánh chưa đủ à? Hay cảm thấy đem theo ông lão này bên cạnh thì ta đây giỏi lắm? Đến xem hòa nhạc thì xem đàng hoàng đi, đừng gây chuyện, hiểu chưa?"
Trong chốc lát, toàn thân Lương Siêu tỏa ra ánh sáng lưu ly, Huyền khí tràn vào toàn thân, phát huy năng lực cận chiến của mình đến cực hạn.
Mà Lãng Ninh cũng không ra chiêu thẳng tay, chỉ đánh kéo dài thời gian.
Ông ta cảm thấy dựa theo tu vi Kim Đan hậu kỳ hùng hồn của mình thì chỉ cần kéo dài cũng có thể làm Lương Siêu kiệt sức, cuối cùng hh chỉ có thể tự chuốc nhục nhã mà rời đi.
Nhưng qua một khắc ông ta mới phát hiện hình như mình hơi xem thường sức chịu đựng của đối phương, một khắc sau Lương Siêu còn tiếp tục điên cuồng công kích, không những không mệt mỏi, ngược lại còn bộc phát ra sức mạnh lớn hơn ban đầu!
Trong lúc hai người chiến đấu, Phương gia đã bị đập phá bừa bộn lộn xộn, cha con Phương Lệ, Phương Vân Sơn lộ ra vẻ mặt âm trầm, đều thầm cầu nguyện Lãng Ninh lỡ tay trực tiếp đánh chết Lương Siêu cho xong!
Dần dần, Lãng Ninh cũng bị đánh nổi nóng thật, nhưng nghĩ lại thì hiện tại quả thật không thể đánh thẳng tay được, nhưng nếu không trút cục tức trong lòng ra thì thật uất ức khó chịu.
Vậy phải làm thế nào?
Rất nhanh Lãng Ninh đã nghĩ ra đáp án, đã không thể giết thằng nhãi này, vậy không phải có thể công kích cá nhân sao?
"Hừ, oắt con, chỉ dựa vào chút năng lực này còn nói khoác không biết ngượng muốn giết lão hủ? Huênh hoang đủ chưa?"
"Cũng không soi mặt vào vũng nước tiểu xem mình như thế nào, thứ không biết tốt xấu!"
"Quyền này của cậu là thế nào, mấy ngày chưa ăn cơm rồi? Ra quyền nên như thế này!"
"U, giận rồi sao? Thế công cũng càng ngày càng hung hăng nhỉ? Tôi đoán cậu nhất định là đứa con hoang có cha sinh không có mẹ dạy, bằng không sao lại hung tợn như đám súc sinh kia?"
"..."
Lãng Ninh cứ nhục mạ, chửi rủa như vậy, cuối cùng gần như mắng hết tổ tông mười tám đời của hắn, dẫn tới hai cha con Phương Vân Sơn, Phương Lệ cười to một trận.
Mà trước đó Phương Lệ nghe nói Lương Siêu đi diệt Tả Gia là vì báo thù diệt môn, thế là càng nhắm vào việc này mà mỉa mai trêu chọc.
Mà dưới sự kích động, hai mắt Lương Siêu đã từ từ đỏ lên, đến cuối cùng đã thành một màu máu!
Tiềm lực của hắn bộc phát, lại thêm Lãng Ninh vốn không nghiêm túc, rất nhanh đã tìm được sơ hở của ông ta, một quyền mãnh liệt đánh thẳng vào xương sườn bên hông ông ta!
"Răng rắc!"
"A!"
Cho dù tu vi của Lãng Ninh khá cao, nhưng thân là Ngự Thú Sư, năng lực chiến đấu của ông ta vốn rất yếu trong cùng cảnh giới, sức mạnh thân xác cũng không ưu tú, bị Lương Siêu đập một quyền trực tiếp đánh gãy một xương sườn!
Nhìn ông ta nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ mặt đau khổ, hai cha Phương Vân Sơn, Phương Lệ con âm thầm bảo tuyệt.
Như vậy không tức giận mới là lạ!
Quả nhiên, chỉ nghe Lãng Ninh gầm thét một tiếng, vô thức đánh thẳng một chưởng xuống đỉnh đầu Lương Siêu!
"Bất Động Minh Vương Chung!"
Lương Siêu kết thủ ấn, liên tiếp ngưng kết ra ba hình ảnh cái chuông lóe lên ánh vàng rực rỡ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đồng thời thủ ấn lại biến đổi, trên đỉnh đầu lập tức hiện ra một cái bóng sáng Thái Cực đen trắng hình tròn.
"Thái Cực Luân Bàn!"
Bí thuật Đạo gia phối hợp với sức mạnh thân thể giúp hắn miễn cưỡng chống được một chưởng đầy lửa giận của Lãng Ninh.
Hai cha con Phương Vân Sơn, Phương Lệ thấy thế đều thầm mắng đối phương gặp may, một chưởng qua đi, Lãng Ninh cũng không muốn dây dưa tiếp với cái tên đánh nhau không muốn sống này nữa.
Trong lúc thủ ấn thay đổi, ông ta tung ra từng phù triện (1) cổ quái.
(1) Là một thuật ngữ cho câu thần chú đạo giáo siêu nhiên và biểu tượng ma thuật hoặc bùa mê (viết hoặc vẽ)
Lương Siêu bật hơi như trâu, thân thể bắt đầu suy yếu, nhìn chiêu thức quái lạ của đối phương, hắn còn chưa nhìn rõ thì đã thấy cha con Phương gia lại bắt đầu âm hiểm cười.
Một giây sau.
"Ngao!"
Một tiếng sói tru to rõ vang lên, Lương Siêu như nhận ra cái gì, vội vàng xoay người, chỉ thấy một con sói lớn toàn thân xanh đậm, đi đường mang gió mà lao xuống!
Hình thể của nó hơi kém hơn Kim Giáp Hổ trước đó, nhưng khí thế phóng thích ra không biết mạnh hơn Kim Giáp Hổ bao nhiêu lần!
Cho dù là một cao thủ Kim Đan kỳ trung kỳ bình thường, Lương Siêu đều không chắc có thể thắng được con Yêu Lang này.
Lãng Ninh cười lạnh một tiếng: "Thế nào, sợ rồi?"
"Giới thiệu cho cậu trước, đây là hung thú bản mệnh của lão hủ, Phệ Phong Thương Lang, thực lực có thể sánh ngang với một cường giả Kim Đan trung kỳ."
"Tiếp theo để cậu tự mình cảm nhân đc năng lực thiên phú của lão già ny..."
"Hấp Phệ!"
Chương 317: Đột phá nửa bước Kim Đan
Chương 317: Đột phá nửa bước Kim Đan
"Hú!"
Tiếng sói tru lại vang lên, Phệ Phong Lang đột nhiên mở ra cái miệng cực lớn, một cỗ cực kỳ cường hãn mang sức mạnh hút phệ nhằm vào Lương Siêu trong nháy mắt bộc phát!
Lương Siêu nhất thời không kịp đề phòng, chỉ thoáng cái đã bị nó nuốt vào trong bụng, nhìn thấy thế hai cha con Phương Lệ và Phương Vân Sơn như ném xuống được cục tức mà mạnh mồm nói, tuyệt.
“Hay lắm!”
“Lang đại sư đúng khí phách quá! Giết chết được tên đó thì Phương gia tôi sẽ không lo sợ gì nữa, với cả tập đoàn dược liệu Nhuận tinh và cả sản nghiệp của Diệp gia kia cũng sẽ có được dễ như trở bàn tay!”
Lãng Ninh liếc mắt hừ lạnh một tiếng:
"Các người sung sướng hơi sớm rồi đấy, tiểu tử kia vừa mới bị nuốt chửng thôi, nhưng không có chết đâu."
"Trong bụng Phệ Phong Thương Lang đó, đợi sau khi huyền khí của cậu ta bị nuốt hết thì lão hủ sẽ thả ra, khi thời điểm đến, cậu ta sẽ tự mình rời đi, vì vậy ở đó không cần tiếp tục dây dưa với cậu ta làm gì."
Phương Vân Sơn, Phương Lệ: "..."
Lão khốn kiếp này!
Trong lòng hai cha con nguyền rủa, xem ra Lang Ninh đã hạ quyết tâm không giết Lương Siêu nữa, nên họ đương nhiên khó nói thêm được gì.
Một lúc sau, Lang Ninh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tự điều trị thương thế, Phương Lệ thấy cha mình mặt mày ủ ê, hắn ta nhẹ nhàng vỗ vai nói:
“Cha à, cứ yên tâm đi.”
"Lang đại sư không dám giết tên họ Lương đấy, không có nghĩa là những người khác cũng không."
"Chuyện này con đã có sắp xếp xong, lần này món ăn chính là do con kỹ càng chuẩn bị, chỉ cần ăn phải thì đảm bảo tên họ Lương kia sẽ chết.”
Phương Vân Sơn khá tin tưởng vào năng lực của con trai mình, nên ông ta lập tức tự tin gật đầu.
Đồng thời lúc đó ở trong bụng sói, Lương Siêu vẫn đang chống lại sức mạnh thôn phệ cuồng bạo xung quanh mình, điên cuồng thi triển kungfu, mặc dù huyền khí của hắn đang tiêu hao càng ngày càng nhiều, nhưng tại đan điền lại có kim quang lóe lên, theo công phu chuyển động một vòng lớn, sẽ có một luồng huyền khí thuần khiết tràn vào đan điền, nhàn nhạt kim quang ở giữa.
Dường như hắn đang tích tụ năng lượng, sau một lúc lâu, Lương Siêu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, giống như một vị hòa thượng đang ngồi thiền, chín mươi phần trăm huyền lực trong cơ thể hắn đã bị nuốt chửng, nhưng lại có một sự luân chuyển nhanh khủng khiếp giữ lại công pháp bên trong.
Không biết qua bao lâu, kim quang dày đặc ở đan điền bắt đầu từ ngoài vào trong xoay tròn, ở trung tâm kim quang, một quả cầu hình tròn có chút hư ảo. dần dần hình thành.
Lương Siêu trước đó có dự cảm là mình có thể trong thời gian ngắn đột phá đến nửa bước cảnh giới Kim Đan không?
Nhưng một khi sắp tu luyện đạt được nửa bước cảnh giới này, không có nghĩa là chỉ cần dự trữ huyền khí là đủ để đột phá một cách tự nhiên, mà cái quan trọng hơn, đó là một cơ hội, mà bây giờ, trong bụng con yêu lang này, lực nuốt chửng và lực hút trên bề mặt cơ thể và xung quanh hắn vừa vặn là thứ mà Lương Siêu cần để bứt phá.
Lại một khắc đồng hồ trôi qua, Lương Siêu chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tinh quang, kim quang dày đặc trong đan điền của hắn đã biến mất, thay vào đó là một viên đan dược hình tròn có chút hư ảo.
Đây chính là kim đan thể thô sơ của Lương Siêu.
Kim đan bước đầu này có kích thước bằng một nắm tay, và có những ấn ký bí ẩn và khó hiểu được khắc trên bề mặt.
Nếu người hiểu biết nhìn thấy nó, thì chắc sẽ kinh ngạc hét lên!
Vì có cả cấp bậc cho Kim Đan thể sơ cấp như vầy, nó là nhân tố quyết định thực lực của tu sĩ Kim Đan cảnh trong cùng một cảnh giới, đại khái chia làm thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, kiểu như cái do Chung Khánh tạo ra trước đó, viên đó không thể nghi ngờ là loại thượng phẩm!
Mà Lương Siêu lần này, sơ cấp của Kim Đan với ấn ký được chính nó ngưng tụ, và nó là một sơ cấp đan cực kỳ hiếm Linh Phẩm Kim Đan.
Đúng như tên gọi, Kim Đan này có linh hồn, vì vậy nó là gọi là Linh Phẩm.
Còn về sức mạnh của nó. . . .
Một giây sau, Lương Siêu đã đưa ra câu trả lời.
Ngay khi Lang Ninh đang thắc mắc tại sao lâu như vậy vẫn chưa hấp thu được hết huyền lực của Lương Siêu, thì chỉ nghe thấy một tiếng "Phốc"
Một luồng ánh sáng vàng đột nhiên làm nứt toạc đầu của Phệ Phong Thương Lang kia khiến nó nổ tung, nó xẹt qua lông mày của Lang Ninh với tốc độ cực nhanh!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Ánh mắt của cha con nhà họ Phương thất thần mà ngã xuống.
Con sói thậm chí còn không có cơ hội kêu một tiếng mà chỉ hóa thành một màn sương máu dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người và hai cha con!
Từ trong ra ngoài đều nứt toạc.
Chương 318: Bán con gái?
Sau màn sương máu dày đặc tiêu tán, một bóng người dần dần hiện rõ.
Chính là Lương Siêu.
"Cậu!"
Phương Lệ vô cùng kinh hãi. Vẻ mặt nghiêm nghị lúc trước đã biến mất, hắn ta chỉ vào Lương Siêu, không nói nên lời.
“Hiện tại còn có ai cứu nổi anh không?”
Lương Siêu vừa nói chuyện vừa chậm rãi bước tới.
Sắc mặt của Phương Vân Sơn còn tệ hơn cả con trai mình. Ông ta lảo đảo lui về phía sau, ngồi xổm trên mặt đất và nói với vẻ kinh hãi: “Lãng Ninh là, là trưởng lão của Vạn Thú Tông có địa vị cực cao!”
“Nếu như cậu dám giết ngài ấy thì Vạn Thú Tông tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu! Cậu sẽ không thể chạy trốn nổi đâu!”
“Chạy trốn?”
Lương Siêu sửng sốt, sau đó ngẩng đầu cười điên cuồng.
“Ha ha ha!”
“Vạn Thú Tông rất mạnh sao?”
“Nếu như bọn họ dám xen vào chuyện của người khác, dám đứng ra vì Phương gia thì tôi cũng không ngại chém giết với bọn họ đâu!”
Những lời này không phải là lời nói ngông cuồng mà là vô cùng tự tin!
Vì vừa đột phá lên nửa bước kỳ Kim Đan và cảm nhận được nguồn sức mạnh từ đó nên Lương Siêu rất có lòng tin và cảm thấy thực lực của bản thân có thể chiến đấu được với cao thủ kỳ Kim Đan!
Hơn nữa, hắn còn có sự hỗ trợ của vua ma cà rồng Mễ Lặc, một người có sức mạnh gần như vượt qua trưởng lão tối cao của Vạn Thú Tông.
“Cậu, cậu quá kiêu ngạo rồi!”
Trong lúc Phương Lệ còn đang mắng chửi, Lương Siêu vung tay về phía hắn ta. Một luồng huyền khí mạnh mẽ bùng nổ đánh bay hắn ta vài mét.
Trước mắt, tạm thời Lương Siêu chưa động tới lão già Phương Vân Sơn. Hắn đi thẳng tới trước mặt Phương Lệ và đạp mạnh lên đầu hắn ta.
“Tôi đã cảnh cáo anh rồi, nếu như anh còn dám làm ra việc gì thì anh sẽ bị giết ngay tức khắc. Anh tưởng rằng tôi đang nói đùa sao?”
“Cậu, cậu…”
Ở dưới chân của Lương Siêu, Phương Lệ không nói nên lời. Trên mặt hắn ta tràn ngập sự không cam lòng và oán hận, không hề có một chút sự cầu xin nào. Ít ra hắn ta còn tốt hơn lão già đang dập đầu van xin.
Phương Lệ thật sự không hiểu nổi tại sao Lương Siêu lại có thể đánh trả trong tình huống hắn ta nắm chắc phần thắng hôm nay!
Lãng Ninh là một trong những trưởng lão có địa vị cao ở Vạn Thú Tông, hơn nữa thực lực của ông ta ở Kim Đan hậu kỳ!
Chẳng lẽ ông ta bị Lương Siêu giết dễ dàng như vậy sao?
Dựa vào đâu?
Nhưng hắn ta cũng không thể hỏi về vấn đề này nữa mà cho dù hắn ta có hỏi thì Lương Siêu cũng không trả lời. Hiện tại hắn ta chỉ muốn dẫm nát những mưu kế hiểm độc có liên quan tới bản thân, thậm chí chúng còn liên quan tới cái chết của thư ký Tôn cùng với đứa con chưa chào đời của cô ta!
“Hiện tại anh có thể chết được rồi!”
Nói xong, Lương Siêu nhấc chân lên nhưng khi đang định đạp xuống thì có tiếng thét chói tai truyền đến.
“Không được!”
Tiếng thét vang lên khiến Lương Siêu buộc phải dừng động tác lại.
Hắn vừa quay đầu lại thì thấy Phương Vận thở hổn hển chạy tới. Cô ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi khi nhìn thấy Lương Siêu cùng với phòng khách lộn xộn.
Khi vừa đọc được các bản tin về vụ tai nạn xe hơi liên hoàn được đăng lên và nhìn thấy cả Lương Siêu và DIệp Khuynh Thành trong đó, cô ấy đã đoán ngay ra được có thể anh trai mình có liên quan. Hơn nữa, rất có thể Lương Siêu sẽ nổi giận tới mức diệt sạch Phương gia!
Thế nhưng Phương gia lại có Lãng Ninh bảo hộ, cô ấy biết Lương Siêu không phải là đối thủ của ông ta cho nên liền chạy tới đây để cứu hắn nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã nhìn thấy thi thể của Lãng Ninh… Còn Lương Siêu lúc này trông giống như một ác quỷ, sắp giết chết anh trai mình.
Rốt cuộc người đàn ông này mạnh tới mức nào?
Ngay cả Lãng đại sư cũng bị hắn giết?
Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Phương Vận cũng không còn tâm trạng suy nghĩ nữa. Cô ấy lập tức quỳ xuống và nhìn Lương Siêu với đôi mắt đẫm lệ.
“Lương Siêu, tôi biết anh trai mình rất quá đáng và cũng biết anh không thể nhẫn nhịn được nữa, anh ấy đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của anh…”
“Nhưng, nhưng mà tôi vẫn muốn cầu xin anh hãy cho ba và anh trai của tôi thêm một cơ hội nữa có được không?”
“Đúng, đúng!”
Phương Vân Sơn đã phải chịu đựng sự sợ hãi trong một khoảng thời gian dài. Ông ta vội đáp lại hai tiếng, sau đó cụp mắt nói: “Lương Siêu, con gái tôi vẫn luôn rất thích cậu. Hơn nữa, con bé cũng rất xinh đẹp!”
“Chỉ cần cậu không ghét bỏ thì tôi sẽ gả con gái của tôi cho cậu, kể cả cậu coi nó là người ở cũng được! Chỉ cần cậu có thể tha mạng cho tôi và Lệ nhi là được!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 319: Đắn đo!
Lương Siêu: "......"
Lấy con gái ra để đổi mạng?
Lão già này còn lương tâm không vậy?
Không chỉ là Lương Siêu xem thường hắn, Phương Vận cũng kinh ngạc nhìn ông ta, còn Phương Lệ lại tức giận đến chỉ vào mũi ông ta mà chửi ầm lên.
"Vận Nhi là con ruột của ông đó, sao ông có thể nhẫn tâm dùng em ấy để đổi lấy cái mạng sống tạm bợ của mình chứ!"
"Ông, ông căn bản không xứng gọi Vận Nhi là con gái! Ông không xứng làm cha!"
Tuy nói bị con mình mắng xối xả như vậy rất mất mặt, nhưng Phương Vân Sơn bất chấp tất cả, thứ ông ta nghĩ đến bây giờ chỉ có mạng sống của mình!
"Hiện tại cô còn cảm thấy người cha này đáng giá để cô buông bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống cầu xin hay không?"
Phương Vận nghe vậy dần dần lấy lại tinh thần, buồn bã nói: "Mặc kệ hiện tại ông ấy như thế nào, nhưng công ơn nuôi dưỡng của ông ấy là điều tôi không thể nào chối bỏ được, cho nên......"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Tôi cầu xin anh lần nữa, làm ơn hãy buông tha cho bọn họ."
"Đúng là hết thuốc chữa mà."
Lương Siêu đáp lại một câu sau đó lại nhìn về phía Phương Lệ dưới chân, trong mắt lại lần nữa hiện ra một tia tàn nhẫn.
Tên này, sắp chết đến nơi cũng không chịu hạ giọng chút nào, nếu giữ lại nhất định sẽ thành họa sau này!
"Tôi có thể tha cho cha cô một mạng, nhưng anh cô, tôi phải giết."
Nói xong, lại giơ chân lên, khuôn mặt Phương Vân lập tức xẹt một cái trắng bệch đi.
"Đừng mà!"
Phương Vận quát lớn một tiếng, sau đó nhanh tay nhặt thanh dao gọt trái cây đang nằm trơ trọi trên mặt đất, không chút do dự mà đè mạnh ngay chỗ trái tim của mình!
"Làm ơn cho tôi ngoan cố một lần này thôi......"
"Tôi sẽ lấy mạng đổi mạng, dùng mạng của tôi đổi cho anh ấy được chứ!"
"Không được đâu Vận Nhi!"
Phương Lệ đỏ mắt hét lớn một tiếng, mà Lương Siêu cũng không nhìn nổi cảnh này nữa mà thầm chửi tục một tiếng, sau đó bắn ra một đạo Huyền khí trực tiếp đánh con dao trên tay Phương Vận bay ra ngoài!
Phương Vận ngồi bệt trên mặt đất, cắn môi đau khổ mà đấu mắt với Lương Siêu.
Cuối cùng vẫn là Lương Siêu bại trận, thu hồi ánh mắt, lên tiếng hỏi: "Vì một tên âm hiểm xảo trá như hắn, thật sự có đáng giá để cô lấy mạng......"
"Đáng!"
Phương Vận không cần suy nghĩ mà đáp lại ngay: "Đáng chứ!"
"Tôi mặc kệ anh ấy đối với người ta ra sao, có xấu xa đến cỡ nào, tôi chỉ biết rõ, anh ấy là anh tôi, là người anh đã yêu thương tôi từ nhỏ đến giờ, nâng niu tôi như trứng mỏng!"
Lương Siêu: "......"
Đúng là bướng bỉnh đến mức làm hắn có chút...
Mềm lòng.
Đúng là dưới góc độ của cô ấy, dường như làm vậy không có gì là sai cả...
Một lát sau, thấy Phương Vận lại muốn nhặt con dao trên mặt đất lên, làm Lương Siêu thật sự không còn cách nào khác, đành vận chuyển huyền khí đánh con dao vỡ thành mảnh vụn, cuối cùng vẫn là hắn không đành lòng.
Lạnh lùng lườm tên Phương Lệ kia một cái rồi quay người chậm rãi rời khỏi.
Không vì cái gì khác, tuy cô gái này có chút vô lễ ngang ngược nhưng dù sao hắn cũng không muốn lấy mạng của người vô tội.
"Phương Lệ, vì em gái của anh, tôi hy vọng anh có thể biết dừng lại đúng lúc, nếu không......"
"Tiếp theo mặc kệ em gái anh có cầu xin như thế nào, trả giá ra sao, thì anh vẫn phải chết trong tay tôi thôi!"
Phương Lệ mấp máy môi, lại nhìn về phía Phương Vận đang nức nở ngồi bệt đằng kia, ánh mắt cũng bắt đầu lập lòe.
Bệnh Viện số 1 Đế Kinh
Sau khi biết được Diệp Khuynh Thành ở chỗ này, Lương Siêu liền đuổi đến.
Mới vừa đến phòng bệnh, đã thấy Diệp Khuynh Thành ồn ào đòi xuất viện, bên giường có sáu bảy bác sĩ vây quanh, tận tình khuyên bảo như thế nào cũng vô dụng.
Thấy thế, Lương Siêu liền nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn.
Tâm tình vốn đã có chút phiền muộn, hắn lập tức hắn giọng nói: "Mặc dù bị thương không nặng nhưng vẫn phải tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày, cô ngoan ngoãn nằm xuống đó cho tôi!"
Diệp Khuynh Thành khựng lại, nghe lời mà nằm xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy vị bác sĩ kia, hoàn toàn là làm theo bản năng, sau đó còn có chút ủy khuất mà nhìn Lương Siêu.
"Thế nhưng buổi ra mắt thuốc mới sắp tới rồi, thời gian mấy ngày sắp tới quý giá vô cùng, nếu chậm trễ không......"
"Mạng quan trọng hơn hay là tiền quan trọng?"
"Lập tức thông báo xuống, hoãn buổi ra mắt lại!"
Diệp Khuynh Thành bị giáo huấn mà sững sờ, môi mỏng mấp máy vài cái, cuối cùng bĩu môi như bé gái chịu ủy khuất rồi yếu ớt gật gật đầu.
"Thôi được rồi."
Chương 320: Thằng nhãi, trước đó bị đánh chưa đủ à?
Đám người: "..."
Nữ cường nhân, cô gái sắt giới kinh doanh xưa nay nổi tiếng với tác phong cứng rắn lại bị bắt chẹp sao?
Thanh niên đẹp trai này thật là trâu bò...
Sau một lát, một y sư chủ nhiệm trong đó đột nhiên nói: "Nếu không sai thì hình như ngài chính là Y Thánh đã đoạt giải nhất trong cuộc thi Trung y lần trước đúng không?"
Lương Siêu cười lắc đầu: "Hư danh mà thôi, được những tiền bối trung y để mắt mới gọi như vậy, tôi cũng giống như chư vị, đều là một thầy thuốc bình thường thôi."
"Ha ha, ngài khiêm tốn."
"Đúng vậy, Trương lão chính là y sư cấp bậc đặc biệt được Phó viện trưởng bệnh viện chúng tôi mời, cả ông ấy cũng khen y thuật của ngài không dứt miệng."
"Có ngài ở bên cạnh chiếu cố Diệp Khuynh Thành thì trước đó chúng tôi cũng chỉ lo xa quá mà thôi."
"Hừm." Lương Siêu gãi gãi đầu, buông tay nói: "Tôi rất bận rộn, cũng không rảnh canh giữ bên cạnh chiếu cố cô ấy cả ngày, cho nên nên giao công việc nặng nề này cho các vị. Tôi còn bận bịu, đi trước."
Nói xong, hắn rời khỏi bệnh viện dưới ánh mắt như muốn giết người của Diệp Khuynh Thành.
"Lương Siêu! Anh, anh là tên chết bầm!"
Mấy người ở đây lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vừa rồi biểu hiện của Diệp Khuynh Thành rõ ràng là có ý với Lương Y Thánh kia mà!
Còn có chuyện gì quan trọng hơn ở lại bên cạnh Diệp đổng sự, bắt được trái tim của mỹ nhân?
Nghĩ nửa ngày đám người cũng không nghĩ ra, liếc nhìn nhau rồi đành lắc đầu cười khổ, thầm nói vị Lương Y Thánh này thật là có tính cách!
Không chừng điểm mà Diệp đổng sự ưa thích hắn là do hắn không giống với người khác?
Vừa xuống thang máy, hắn đã diện đụng phải Diệp Tiêu, vốn không muốn phản ứng tên ngốc này, nhưng cậu ta lại chủ động đi lên chào hỏi: "Anh rể, hậu sự của chị Ngọc và đứa bé đã được em thu xếp ổn thoả, ý của chị em là ba ngày sau làm xong tang lễ cho chị Ngọc, để hai mẹ con họ xuống mồ an nghỉ thì em sẽ về tập đoàn đi làm. Đảm nhiệm... chức phó tổng."
"Đây là chuyện nhà của các người, không cần nói cho tôi biết."
Sau khi kạnh lùng nói xong một câu, Lương Siêu cất bước muốn đi, mà Diệp Tiêu lại đuổi theo, nói: "Anh rể, em, em biết bây giờ anh không muốn để ý đến em. Nhưng em vẫn muốn gặp mặt trực tiếp để nói lời xin lỗi, hi vọng anh có thể chấp nhận. Mặt khác, em không định đi làm phó tổng, em muốn làm từ tầng dưới chót, vào nhà máy làm mấy năm, làm sale mấy năm để nếm thử tất cả những nổi khổ trước đó chị em từng nếm trải."
Hả?
Lương Siêu dừng bước, quay đầu kinh ngạc mà nhìn cậu ta.
Thằng nhãi này có thể đưa ra quyết định như thế cũng làm hắn lau mắt mà nhìn.
"Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Nói xong, liền quay người rời đi.
Diệp Tiêu vẫn nhìn theo bóng lưng hắn dần dần đi xa, sau đó thoải mái cười một tiếng.
Giữa những người đàn ông không cần nói quá nhiều, một đôi lời là đủ rồi.
Hai ngày sau, buổi hòa nhạc của Cung Vũ được cử hành đúng hạn.
Bởi vì thanh danh Cung Vũ tích góp, lại thêm trước đó bị dính scandal không thể hiểu nổi, khiến không ít người đều sinh ra cảm giác đồng tình thương tiếc cô.
Cho nên quy mô hội fan hâm mộ không những không nhỏ, ngược lại còn tăng lên không ít, cho nên vé vào cửa buổi hòa nhạc này rất khan hiếm đắt đỏ.
Nó được tổ chức bên ngoài sân thể dục Ngọc Hoa, người đông nghìn nghịt, tiếng người huyên náo.
Lương Siêu, những cô gí Thượng Quan Nguyệt, Liễu Băng Khanh và đám bạn bè sinh viên trong lớp thứ hai của đại học Đế Kinh đã được an bài đến vị trí tốt nhất.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mà khi mọi người mới chen ra từ đám người đông đúc, đi đến cổng sân thể dục chuẩn bị đi vào thì Đường Vân Phi chống gậy đột nhiên thét to một tiếng: "Ê, nhìn xem đây là ai?"
"Đây không phải hoàng tử tình ca Mạc Tiểu Hàm của đại học chúng ta sao? Nhìn anh như vậy cũng là tới tham gia buổi hòa nhạc của minh tinh Cung Đại sao?"
Mạc Tiểu Hàm mặt mũi bầm dập, hai cánh tay đều bó thạch cao hơi sửng sốt, không ngờ sẽ đụng phải người của lớp số hai ở đây, không khỏi hung ác cắn răng.
Mà lão già râu xám cao một mét tám, thân thể cường tráng cơ bắp cuồn cuộn đi theo phía sau anh ta nheo mắt lại nhìn bọn người Đường Vân Phi một cái.
Thấy ai trong bọn họ cũng cà lơ phất phơ, nhưng trong đó lại lộ ra dáng vẻ cao quý, ông ta lập tức suy đoán được đại khái thân phận của bọn họ.
"Tiểu thiếu gia, bọn họ chính là đám sinh viên trước đó đánh cậu sao? Có cần lão hủ ra tay, để chúng còn thảm hơn cậu, giúp cậu rút cơn giận trong lòng hay không?"
Đám người nghe vậy cũng không chút sợ hãi mà cười cười.
Bây giờ tuy bọn họ đều không dẫn theo người trong nhà, nhưng Lương Siêu đang đứng phía sau bọn họ, sợ cái đinh gì chứ?
Dù Mạc Tiểu Hàm cũng rất trả thù, nhưng suy xét đến đối phương đều có thân thế bối cảnh, nếu như chỉ có một người thì anh ta sẽ không hề kiêng kỵ mà báo thù, nhưng số người quá đông, đành phải cố nén cục tức này.
"Bỏ đi Mông lão, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, chúng ta đi vào trước đi."
"Ai..."
Mông Hoằng lắc đầu thở dài, tiểu thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá nhu nhược.
"Nguyệt Nhi."
Trước khi đi, Mạc Tiểu Hàm lại nhìn Thượng Quan Nguyệt trong đám người, không cam lòng nói: "Mới quen một ngày đã dẫn em về nhà, nhất định không phải thứ tốt!"
"Mặc kệ em có chấp nhận tình yêu của anh hay không, nhưng anh vẫn hi vọng em có thể sớm ngày quay lại, nếu bị ức hiếp bắt nạt gì cũng có thể tìm anh. Có Mạc Tiểu Hàm này ở đây thì tuyệt đối không để kẻ nào làm em tủi nhục!"
Nghe xong lời này, Lương Siêu lập tức nhướng mày kiếm lên.
Nói gần nói xa, đâm chọt trước sau đều là nhắm vào mình, thỉnh thoảng còn trừng hắn!
Chẳng qua vừa nghĩ tới hôm nay là buổi hòa nhạc của Cung Vũ, Lương Siêu không muốn làm lớn chuyện, thế là chỉ liếc nhìn hắn, cảnh cáo: "Thằng nhãi, trước đó bị đánh chưa đủ à? Hay cảm thấy đem theo ông lão này bên cạnh thì ta đây giỏi lắm? Đến xem hòa nhạc thì xem đàng hoàng đi, đừng gây chuyện, hiểu chưa?"
Bình luận facebook