Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188: Xong, xong con mẹ nó rồi
"Võ bộ chủ!" Ánh mắt hai người sáng rực như trông thấy cứu tinh, vội vàng mở miệng lên tiếng chào hỏi ông ta.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mặt xám như tro của Võ Thiên Tích thì trong lòng lại bắt đầu hồi hộp, ngay sau đó lại nhìn bọn người Đỗ Bình và ông lão nằm sấp trên cáng cứu thương.
Đã lăn lộn mấy chục năm, cơ bản vẫn phải có ánh mắt, tất nhiên họ đều nhìn ra những người này không phải nhân vật bình thường, người nào trong đó cũng có cảm giác mạnh hơn tông sư mà trước đó bọn họ dùng giá cao mời tới để cung phụng quá nhiều.
Đào Khiêm hoài nghi hỏi nhỏ: "Võ bộ chủ, đây đều là người nào?"
Võ Thiên Tích liếc nhìn gã ta, cúi đầu nói: "Những người này đều là cường giả do tổng bộ Võ Minh chúng ta phái tới. Vị trên cáng cứu thương là trưởng lão của tổng bộ Võ Minh, Cam trưởng lão Cam Mâu."
Con mẹ nó?!
Hai người lập tức chấn động tinh thần, có cảm giác vui như lên trời.
Hơn nữa còn rất mừng rỡ!
Vừa rồi còn đang phát sầu người của tổng bộ Võ Minh đến quá chậm, lo lắng bọn họ không chịu đến lúc đó sẽ bị Lương Siêu trừng trị, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không cần lo lắng!
"Đệt, họ Lương!"
Ngô Nguyên Trung thay đổi hình tượng sợ hãi trước đó, lúc này bắt đầu chỉ vào mũi Lương Siêu mà mắng: "Trước đó không phải còn rất phách lối sao? Bây giờ phách lối nữa cho tao xem xem!"
"Con mẹ nó một kẻ hấp hối sắp chết còn dám thèm muốn gia tài của tao và lão Đào?"
"Tao khinh!"
Đào Khiêm cũng đắc ý, nói: "Họ Lương, tao đã thay đổi quyết định rồi, đừng nói một nửa cổ phần của tập đoàn Dụ Long, hiện tại tao không cho mày lấy một xu!"
"Chẳng qua coi như trước đó đã từng quen biết, sau này đốt cho mày một trăm tám mươi tỷ tiền giấy cũng không thành vấn đề."
"Ha ha ha, đúng đúng! Đốt vàng mã cho hắn!"
Ngô Nguyên Trung cười đến không ngậm miệng được, còn táo tợn hơn mà nói: "Trừ tiền giấy, tao còn đốt thêm cho mày chút vàng thỏi, vàng ròng, đảm bảo mày đến âm phủ có thể làm nhà giàu!"
Võ Thiên Tích: "..."
Cam Mâu: "..."
Tất cả mọi người nhìn hai tên này một cách quái dị, ánh mắt kia giống như đang nhìn hai tên điên đang tác quái.
Rất nhanh, hai người phát giác được mình có chút thất lễ, vội ngưng cười rồi chỉ vào Lương Siêu: "Các vị đại sư, đây là Lương Siêu chém đứt tứ chi, phế tu vi của Võ bộ chủ! Xin các vị mau ra tay chém giết kẻ này!"
"Đúng vậy Võ bộ chủ, ngài mau nói câu gì đi?"
Võ Thiên Tích lạnh lùng nhìn hai người, đồng thời trong lòng còn lần lượt chào hỏi tổ tông mười tám đời kể cả nữ tính của hai người này một lượt!
Hiện tại ông ta còn phát sầu làm thế nào mới xin Lương Siêu tha thứ được, hai tên này lại hợp lực kéo thù hận cho mình!
Đáng lý nên chơi chết!
Hô...
Sau khi hít sâu một hơi, Võ Thiên Tích cũng lười phản ứng hai người, cố sức ngồi thẳng lên rồi cúi đầu thật thấp trước Lương Siêu dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người.
"Lương đại sư, trước đó là tôi tin lời gièm pha, hơn nữa có mắt không tròng mới đắc tội ngài, hôm nay chính thức biểu đạt lời xin lỗi chân thành nhất trước mặt ngài. Hiện tại tôi đã là phế nhân, chức vụ đứng đầu phân bộ cũng đã bị tổng bộ loại bỏ, chỉ còn lại nửa mạng ngài cũng có thể cầm đi, chỉ cần ngài nguôi giận."
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm: "..."
Hai người đã ngơ ra, con mẹ nó tình huống gì thế nào?
Hai ngày trước Võ Thiên Tích còn kêu la thù này không báo uổng làm người, hôm nay lại e sợ thế rồi?
Mộ Khuynh Tuyết cũng không hiểu, quay đầu kinh ngạc nhìn Lương Siêu vẫn rất lạnh nhạt, còn mang theo chút bất cần đời nhàn nhạt, tia kỳ dị trong đôi mắt xinh đẹp càng không che lấp được.
Mà càng làm bọn họ kinh ngạc còn ở đằng sau, sau khi Võ Thiên Tích tỏ thái độ thì Cam Mâu trực tiếp lăn xuống từ cáng cứu thương, một tay che lấy cái mông một tay chống đất, còng lưng quỳ gối trước mặt Lương Siêu.
" Lương, Lương đại sư, trước đó là tôi có mắt không tròng, bị thằng nhãi Bạch Vân Hi kia giật dây, đương nhiên, bản thân tôi cũng phạm sai lầm rất lớn."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Lão hủ không trốn tránh cái gì, hôm nay liền, liền quỳ gối ở nơi này, ngài cứ tùy tiện mắng, tùy tiện đánh, chỉ cần ngài có thể triệt để hả giận thì lão hủ này bỏ hết mặt mũi, thậm chí cả cái mạng già này cũng được!"
Cam Mâu nói xong thì mấy người Đỗ Bình cũng cúi đầu chín mươi độ trước Lương Siêu.
Động tác đồng loạt, mang đến sự chấn động thị giác, làm Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm kinh sợ đến trực tiếp ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ kia còn thảm hơn cả chó nhà có tang.
Bọn họ trông sáng trông chiều, trông ngày trông đêm chờ cường giả của tổng bộ Võ Minh đến, thế mà những người này lại nói xin lỗi Lương Siêu...
Cây cỏ cứu mạng cuối cùng rất có thể sẽ trở thành cành mận gai quất chết bọn họ!
Trong nhất thời, trong đầu họ cứ quanh quẩn câu nói đang tương đối lưu hành hiện nay trên mạng.
Xong, Xong con mẹ nó rồi...
Sau một khắc.
"Đều đứng lên đi." Lương Siêu tùy ý phất phất tay, nói: "Thấy thái độ của các người không tệ, chuyện xảy ra trước đó coi như bỏ qua. Tiếp theo tôi phải cẩn thận nghĩ xem nên xử trí hai tên này như thế nào, được rồi, không có chuyện của các ông nữa, đều đi đi."
Đám người nghe vậy thì cũng không ngốc đến mức trực tiếp rời đi. Lương Siêu người ta đã độ lượng, dễ nói chuyện như vậy, thế thì bọn họ còn không tranh thủ bắt lấy cơ hội để thể hiện thật tốt, bài ưu giải nạn cho người ta?
Chút EQ cơ bản như thế vẫn phải có.
Thế là đám người đồng loạt quay đầu sang, từng ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, tàn nhẫn cùng bắn về hướng Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm, dọa cho họ lập tức run rẩy, nói cũng không trôi chảy nổi...
"Hai người này gan to bằng trời, theo lão hủ thấy thì nên tra tấn cực hình ngay tại chỗ!"
"Cam trưởng lão, ngài có thương tích trong người, thuộc hạ nguyện chịu cực làm thay, móc tim, róc thịt hay ngũ mã phanh thây, Lương đại sư ngài không ngại chọn chứ?"
"Lương đại sư, tôi cũng coi như quen biết hai người này, nhà họ Ngô từ trên xuống dưới có tất cả mười tám người, Đào gia nhiều hơn một chút, có ba mươi mốt người, chỉ cần ngài nói một câu, tôi lập tức sắp xếp người diệt sạch bọn họ."
"..."
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mặt xám như tro của Võ Thiên Tích thì trong lòng lại bắt đầu hồi hộp, ngay sau đó lại nhìn bọn người Đỗ Bình và ông lão nằm sấp trên cáng cứu thương.
Đã lăn lộn mấy chục năm, cơ bản vẫn phải có ánh mắt, tất nhiên họ đều nhìn ra những người này không phải nhân vật bình thường, người nào trong đó cũng có cảm giác mạnh hơn tông sư mà trước đó bọn họ dùng giá cao mời tới để cung phụng quá nhiều.
Đào Khiêm hoài nghi hỏi nhỏ: "Võ bộ chủ, đây đều là người nào?"
Võ Thiên Tích liếc nhìn gã ta, cúi đầu nói: "Những người này đều là cường giả do tổng bộ Võ Minh chúng ta phái tới. Vị trên cáng cứu thương là trưởng lão của tổng bộ Võ Minh, Cam trưởng lão Cam Mâu."
Con mẹ nó?!
Hai người lập tức chấn động tinh thần, có cảm giác vui như lên trời.
Hơn nữa còn rất mừng rỡ!
Vừa rồi còn đang phát sầu người của tổng bộ Võ Minh đến quá chậm, lo lắng bọn họ không chịu đến lúc đó sẽ bị Lương Siêu trừng trị, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không cần lo lắng!
"Đệt, họ Lương!"
Ngô Nguyên Trung thay đổi hình tượng sợ hãi trước đó, lúc này bắt đầu chỉ vào mũi Lương Siêu mà mắng: "Trước đó không phải còn rất phách lối sao? Bây giờ phách lối nữa cho tao xem xem!"
"Con mẹ nó một kẻ hấp hối sắp chết còn dám thèm muốn gia tài của tao và lão Đào?"
"Tao khinh!"
Đào Khiêm cũng đắc ý, nói: "Họ Lương, tao đã thay đổi quyết định rồi, đừng nói một nửa cổ phần của tập đoàn Dụ Long, hiện tại tao không cho mày lấy một xu!"
"Chẳng qua coi như trước đó đã từng quen biết, sau này đốt cho mày một trăm tám mươi tỷ tiền giấy cũng không thành vấn đề."
"Ha ha ha, đúng đúng! Đốt vàng mã cho hắn!"
Ngô Nguyên Trung cười đến không ngậm miệng được, còn táo tợn hơn mà nói: "Trừ tiền giấy, tao còn đốt thêm cho mày chút vàng thỏi, vàng ròng, đảm bảo mày đến âm phủ có thể làm nhà giàu!"
Võ Thiên Tích: "..."
Cam Mâu: "..."
Tất cả mọi người nhìn hai tên này một cách quái dị, ánh mắt kia giống như đang nhìn hai tên điên đang tác quái.
Rất nhanh, hai người phát giác được mình có chút thất lễ, vội ngưng cười rồi chỉ vào Lương Siêu: "Các vị đại sư, đây là Lương Siêu chém đứt tứ chi, phế tu vi của Võ bộ chủ! Xin các vị mau ra tay chém giết kẻ này!"
"Đúng vậy Võ bộ chủ, ngài mau nói câu gì đi?"
Võ Thiên Tích lạnh lùng nhìn hai người, đồng thời trong lòng còn lần lượt chào hỏi tổ tông mười tám đời kể cả nữ tính của hai người này một lượt!
Hiện tại ông ta còn phát sầu làm thế nào mới xin Lương Siêu tha thứ được, hai tên này lại hợp lực kéo thù hận cho mình!
Đáng lý nên chơi chết!
Hô...
Sau khi hít sâu một hơi, Võ Thiên Tích cũng lười phản ứng hai người, cố sức ngồi thẳng lên rồi cúi đầu thật thấp trước Lương Siêu dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người.
"Lương đại sư, trước đó là tôi tin lời gièm pha, hơn nữa có mắt không tròng mới đắc tội ngài, hôm nay chính thức biểu đạt lời xin lỗi chân thành nhất trước mặt ngài. Hiện tại tôi đã là phế nhân, chức vụ đứng đầu phân bộ cũng đã bị tổng bộ loại bỏ, chỉ còn lại nửa mạng ngài cũng có thể cầm đi, chỉ cần ngài nguôi giận."
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm: "..."
Hai người đã ngơ ra, con mẹ nó tình huống gì thế nào?
Hai ngày trước Võ Thiên Tích còn kêu la thù này không báo uổng làm người, hôm nay lại e sợ thế rồi?
Mộ Khuynh Tuyết cũng không hiểu, quay đầu kinh ngạc nhìn Lương Siêu vẫn rất lạnh nhạt, còn mang theo chút bất cần đời nhàn nhạt, tia kỳ dị trong đôi mắt xinh đẹp càng không che lấp được.
Mà càng làm bọn họ kinh ngạc còn ở đằng sau, sau khi Võ Thiên Tích tỏ thái độ thì Cam Mâu trực tiếp lăn xuống từ cáng cứu thương, một tay che lấy cái mông một tay chống đất, còng lưng quỳ gối trước mặt Lương Siêu.
" Lương, Lương đại sư, trước đó là tôi có mắt không tròng, bị thằng nhãi Bạch Vân Hi kia giật dây, đương nhiên, bản thân tôi cũng phạm sai lầm rất lớn."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Lão hủ không trốn tránh cái gì, hôm nay liền, liền quỳ gối ở nơi này, ngài cứ tùy tiện mắng, tùy tiện đánh, chỉ cần ngài có thể triệt để hả giận thì lão hủ này bỏ hết mặt mũi, thậm chí cả cái mạng già này cũng được!"
Cam Mâu nói xong thì mấy người Đỗ Bình cũng cúi đầu chín mươi độ trước Lương Siêu.
Động tác đồng loạt, mang đến sự chấn động thị giác, làm Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm kinh sợ đến trực tiếp ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ kia còn thảm hơn cả chó nhà có tang.
Bọn họ trông sáng trông chiều, trông ngày trông đêm chờ cường giả của tổng bộ Võ Minh đến, thế mà những người này lại nói xin lỗi Lương Siêu...
Cây cỏ cứu mạng cuối cùng rất có thể sẽ trở thành cành mận gai quất chết bọn họ!
Trong nhất thời, trong đầu họ cứ quanh quẩn câu nói đang tương đối lưu hành hiện nay trên mạng.
Xong, Xong con mẹ nó rồi...
Sau một khắc.
"Đều đứng lên đi." Lương Siêu tùy ý phất phất tay, nói: "Thấy thái độ của các người không tệ, chuyện xảy ra trước đó coi như bỏ qua. Tiếp theo tôi phải cẩn thận nghĩ xem nên xử trí hai tên này như thế nào, được rồi, không có chuyện của các ông nữa, đều đi đi."
Đám người nghe vậy thì cũng không ngốc đến mức trực tiếp rời đi. Lương Siêu người ta đã độ lượng, dễ nói chuyện như vậy, thế thì bọn họ còn không tranh thủ bắt lấy cơ hội để thể hiện thật tốt, bài ưu giải nạn cho người ta?
Chút EQ cơ bản như thế vẫn phải có.
Thế là đám người đồng loạt quay đầu sang, từng ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, tàn nhẫn cùng bắn về hướng Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm, dọa cho họ lập tức run rẩy, nói cũng không trôi chảy nổi...
"Hai người này gan to bằng trời, theo lão hủ thấy thì nên tra tấn cực hình ngay tại chỗ!"
"Cam trưởng lão, ngài có thương tích trong người, thuộc hạ nguyện chịu cực làm thay, móc tim, róc thịt hay ngũ mã phanh thây, Lương đại sư ngài không ngại chọn chứ?"
"Lương đại sư, tôi cũng coi như quen biết hai người này, nhà họ Ngô từ trên xuống dưới có tất cả mười tám người, Đào gia nhiều hơn một chút, có ba mươi mốt người, chỉ cần ngài nói một câu, tôi lập tức sắp xếp người diệt sạch bọn họ."
"..."
Bình luận facebook