Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189-192
Chương 189: Sự phong tình vạn chủng của tôi chỉ nở rộ vì anh
Càng về sau mọi người càng nói càng ngoan độc hơn, những lời đó lại khiến cho lòng dạ của Đào Khiêm và Ngô Nguyên Trung càng thêm ngẩn ngơ vỡ vụn.
Đến lúc bọn đang sụp đổ tới mức không thể hơn được nữa, lúc này mới bắt đầu quỳ gối dập đầu như giã tỏi cầu xin tha thứ trước Lương Siêu.
Bởi vì trong lòng họ biết rất rõ, nếu nhóm người tàn nhẫn ở tổng bộ Võ Minh mà thực sự muốn tiêu diệt cả nhà của hai tên thương nhân quèn bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
“Lương đại sư, cầu xin ngài tha mạng!"
"Tôi xin sẵn lòng dốc hết toàn bộ tài sản của mình, xin ngài tha cho tính mạng của già trẻ lão ấu nhà tôi!”
“Tôi cũng vậy, 1,2 tỷ tiền mặt và cả sản nghiệp của tập đoàn Ngô Thị đều cho ngài cả! Cầu xin ngài rủ lòng thương xót cứ coi tôi là cái rắm mà tha cho tôi đi mà!”
Hai người họ nài nỉ bao lâu, lúc này thậm chí còn giống như hai đứa con nít nước mũi chảy ròng ròng, bắt đầu khóc "Oa oa!"
"Được rồi."
Lương Siêu sốt ruột nói: "Thứ nhất, đem tất cả các sản nghiệp liên quan đến ngành dược phẩm dưới tên của ông sẽ được tự do sáp nhập vào phân bộ Xuyên Nam tập đoàn sản xuất thuốc Nhuận Tinh.”
"Thứ hai, lập tức rút tiền từ các ngành khác, chuyển toàn bộ tiền mặt của các ông vào tài khoản cá nhân của tôi."
"Thứ ba, hai điểm trên nhất định phải hoàn thành trong vòng một ngày, nếu không tôi sẽ không quản việc xử lí mấy người như nào mà sẽ để bọn hắn tự xem mà quyết định."
"Đừng, đừng!"
Hai người liên tục xua xua tay, sau đó vội vàng tung hô vỡ òa trong lòng sự biết ơn với hắn rồi nhanh chóng rời đi như bay.
Bởi vì hai việc vừa nói trên nghe có vẻ đơn giản, nhưng vẫn khó có thể hoàn thành nó trong một ngày, cho nên bọn họ phải chạy đua với thời gian để làm được.
Sau khi hai người rời đi, Lương Siêu vẫy tay ra hiệu cho đám người Cam Mâu, Vũ Thiên Tích cũng rời đi, sau đó hắn dùng một tư thế thoải mái dựa vào trên sô pha, khẽ nhắm mắt lại.
"Haizzz.."
"Trằn trọc giằng co cả một đêm, thật sự mệt mỏi quá."
Mộ Khuynh Tuyết nghe thấy vậy, lập tức xoay người đi đến bên cạnh hắn, rồi bắt đầu xoa bóp thái dương cho hắn với tư cách là một người bạn.
Tuy bây giờ cô vẫn không biết Lương Siêu dựa vào cái gì mà có thể khiến cho cho các trưởng lão của tổng bộ Võ Minh cúi đầu xin lỗi mình, nhưng những điều này không phải là quan trọng nữa.
Chỉ cần biết rằng người đàn ông này thuộc một điều gì đó vô cùng lợi hại ngoài sức tưởng tượng của con người, thế là đủ rồi.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Tận hưởng sự phục vụ này của Mộ Khuynh Tuyết, ngửi thấy mùi thơm cơ thể độc đáo có thể khiến hormone của hắn bùng phát bất cứ lúc nào này, khóe miệng Lương Siêu dần dần nhếch lên lộ ra một nụ cười sảng khoái.
Một khắc đồng hồ sau, Lương Siêu mở mắt ra, nhìn mỹ nữ đang gần trong gang tấc không khỏi nổi hứng trêu chọc nói: "Mộ đại mỹ nhân, không nói chứ tôi thấy dáng vẻ của cô hôm nay thực sự câu hồn quyến rũ đó, có câu nói gì ấy nhỉ?”
“À đúng rồi, là phong tình vạn chủng!”
Phụ nữ trước giờ luôn yêu bằng tai, nên khi nghe những lời đầy ca ngợi này, nhất là khi những lời này được thốt ra từ người khác giới mà mình thích thậm chí là đã đến mức sùng bái, sẽ khiến cho người ta hoàn toàn mất đi sự chống cự.
Tất nhiên Mộ Khuynh Tuyết cũng không ngoại lệ, sau khi nghe những gì Lương Siêu nói, Mộ Khuynh Tuyết liền cười một cách quyến rũ, hai má hoàn toàn đỏ bừng một mảng, sau đó cô thành thực đứng dậy, mới khua tay một cãi mà tất cả đã bị rơi ra một cách tự nhiên…
Để rồi điều tiếp theo xuất hiện trước mặt Lương Siêu đó chính là một thân hình dường như là hoàn mỹ.
Ngực ưỡn cao, eo mềm như liễu, chân dài, bàn chân ngọc...
Cùng với màu sơn móng tay đỏ tươi đặc trưng, có thể nói hàng vạn lần bốn chữ quyến rũ tột cùng.
"Anh nói, tôi phong tình vạn chủng.”
“Còn tôi muốn nói là, từ giờ trở đi, nơi phong tình này chỉ nở rộ vì anh mà thôi.”
“Anh, có bằng lòng hay không?"
"Tôi ... "
Lương Siêu, người nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm thấy miệng mình khô khốc một lúc, hắn ấp úng và nuốt hai ngụm nước bọt, nhưng không nói lời nào.
Nhưng khi Mộ Khuynh Tuyết lại tiến lên một bước, hắn sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế sô pha lăn lộn xuống đất, bộ dáng hèn nhát tuyệt vọng kia hoàn toàn không phù hợp với phong cách ra tay làm mưa làm gió trước đó...
"Nếu muốn, thì hôm nay..."
Vừa nói Mộ Khuynh Tuyết vừa phủ người xuống khiến Lương Siêu dù miễn cưỡng không tình nguyện nhưng cũng phải nhìn đi chỗ khác.
Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy sức mạnh của một mỹ nhân có cơ thể quyến rũ trời sinh, ngay cả giọng nói của cô lúc này cũng có thể khiến xương cốt toàn thân của người đàn ông trở nên giòn tan, đồng thời cũng phải sôi trào máu!
Nếu còn nhìn nữa, hắn cảm thấy định lực của mình sẽ thật sự không trấn tĩnh nổi nữa…
“Mộ đại mỹ nhân, cái đó, cô, tôi ..."
Do dự một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn vội vàng lấy nó ra để xem, nhưng thấy cuộc gọi video của Liễu Băng Khanh.
Chết tiệt, cái này không phải muốn chết người sao!?
Điều ép người hơn nữa là Lương Siêu đang chuẩn bị cúp máy, nhưng Mộ Khuynh Tuyết đã nhanh chóng chạm vào nút nghe.
Lúc này ở trong video, Liễu Băng Khanh dường như vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng và mặc một bộ đồ ngủ ren, với ánh mắt nghi ngờ.
“Lương Siêu, trước đó không phải anh ở nhà Cung Vũ à? Sao bây giờ lại ở khách sạn rồi?”
“Ờ..."
Đang suy nghĩ nên bịa cái lí do gì cho hợp lý đây thì Mộ Khuynh Tuyết liền cười nhạt đứng dậy, cô còn cố ý vung vẩy vài lọn tóc và nhặt bộ trang phục hầu gái lên phe phẩy trước camera.
"Lương Siêu à, nếu xong việc rồi thì tôi đi trước nhé!”
“Lần xoa bóp vừa nãy của tôi cứ coi như để cảm ơn anh đi, đương nhiên là nếu anh thấy nó dễ chịu thì sau này tôi vẫn rất vui lòng mà góp sức, hơn nữa tuyệt đối sẽ không đòi sự ràng buộc gì đâu.”
“Hi hi hi…”
Nhìn Mộ Khuynh Tuyết mặc lại quần áo trong không gian lờ mờ tối, lại đi chân trần ra khỏi phòng tối, gương mặt Lương Siêu ngay lập tức đen xì.
Để tránh để cho sự việc trở nên đen tối hơn, hắn cũng không muốn giải thích nữa mà trực tiếp làm người câm.
Cảnh tình ngay lý gian như vầy có giải thích thì cũng vậy.
Ba phút sau, Liễu Băng Khanh, người đã im lặng nãy giờ chậm rãi nói: "Nghe nói anh đã lấy được phần hôn thư trên tay Cung Vũ rồi, tiếp theo đây anh định đi đâu?”
Ủa alo, vậy là xong chuyện rồi hả?
Lương Siêu nhất thời cảm thấy thật sự may mắn, hắn suy nghĩ một hồi rồi mới nhỏ giọng lên tiếng.
“Đế Kinh.”
Nơi đó là nơi mang theo biết bao kỷ niệm vui buồn của hắn, cuối cùng cũng quay trở lại rồi.
"Ừ."
Liễu Băng Khanh khẽ gật đầu, trực tiếp tắt cuộc gọi video.
Sau đó cô trực tiếp gọi dậy đám Liễu Huy Hoàng và Liễu Băng Loan, cưỡng ép tổ chức một cuộc hội nghị tập đoàn công ty.
"Tôi đề xuất với tư cách là chủ tịch của tập đoàn rằng tôi sẽ sớm mở rộng hoạt động kinh doanh của tập đoàn đến Đế Kinh và thành lập một chi nhánh ở Đế Kinh và nơi đó sẽ do tôi tự mình phụ trách.”
“Hả?”
“Chị à, chị đang đùa đấy à, chẳng phải trước đó chị đã nói là thời cơ chưa chín muồi lúc mọi người đề nghị mở rộng chi nhánh ở Đế Kinh rồi sao? Ít nhất cũng phải cần ba đến năm năm nữa cơ mà?”
“Đúng đó Băng Khanh, ý tưởng này quá vội vàng đường đột rồi đó!”
Nghe xong, Liễu Băng Khanh không nói gì nữa, chỉ nói một câu.
"Nếu em muốn tên nhóc Lương Siêu kia sau này có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần trong tương lai thì cứ coi chuyện chị nói là đùa đi.”
Liễu Băng Loan, Liễu Huy Hoàng và các thành viên khác của Liễu gia nhìn nhau, trong nháy mắt họ như hiểu ra điều gì đó, giây tiếp theo họ liền đồng loạt giơ tay lên.
Điều này có ý là hoàn toàn bỏ phiếu tán thành với lời đề nghị này của Liễu Băng Khanh!
Lập tức thực hiện nó!
Chương 190: Bé khổ tâm nhưng bé không nói
Ngày hôm sau, cả Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm vốn đã sợ hãi nên làm mọi việc theo trình tự. Sau khi ký hợp đồng với Giả Nam, bọn họ đã tập hợp toàn bộ tài sản lại và chuyển tất vào tài khoản của Lương Siêu.
Kể từ đó, chỉ trong nháy mắt Lương Siêu đã trở thành nhà giàu mới nổi.
Trở thành triệu phú!
Vài ngày sau.
Sau khi thấy vết thương của Cung Vũ và Hạ Tử Yên gần như đã lành, Lương Siêu nói về chuyến đi sắp tới của mình tới đế kinh.
Sau khi nghe xong, người vui nhất chính là Lương Nghiên.
Sau một thời gian đi khắp nơi, cuối cùng bọn họ đã có thể trở về nhà.
Cô bé đã không còn quá nhớ về ba mẹ nữa.
Sau khi nghe vậy, Cung Bình lập tức nháy mắt với Cung Vũ.
“Vũ Nhi, dù sao hiện tại con cũng đã bị truyền thông Thiên Ngu phong sát rồi và con cũng có nhiều thời gian hơn trước, chi bằng con tới đế đô phát triển cùng Tiểu Lương đi?”
“Dù sao đế kinh cũng rất rộng lớn, với điều kiện và tài hoa của con, nhất định có thể tạo ra một khoảng trời cho riêng mình một lần nữa. Huống chi còn có Tiểu Lương chăm sóc cho con khiến cho ba rất yên tâm.”
Cung Vũ cũng hiểu được ý của ba mình nên cô nhìn về phía Lương Siêu và hỏi: “Em có thể đi cùng chứ?”
“Liệu anh có chê em phiền không?”
“Ờ.”
“Đương nhiên là không rồi.”
Lương Siêu nói: “Dù sao tôi cũng muốn chịu trách nhiệm chuyện em bị phong sát, sự nghiệp bị hủy. Đợi đến khi quay lại đế kinh, anh sẽ giúp em lấy lại tất cả những thứ này.”
Nghe xong, Cung Vũ mỉm cười vui vẻ chạy lên tầng, không quay đầu lại nói: “Vậy để em đi thu dọn hành lý.”
Lương Siêu mỉm cười nhìn về phía Hạ Tử Yên nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cô đã bĩu môi nói: “Anh đừng mơ bỏ em ở lại. Nói cho anh một tin tốt, em đã bị một trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh phát hiện rồi.”
“Mấy ngày nữa, em phải tới Hổ đường của tổng bộ Vũ Minh báo cáo.”
Nghe vậy, Lương Siêu cảm thấy có chút đau đầu.
Sau đó, Hạ Tử Yên cười nói tiếp: “Đúng rồi, khi nói chuyện với Liễu Băng Khanh vào đêm qua, em nghe nói rằng cô ấy đang có dự định phát triển tập đoàn Thiên Đạt tới đế kinh.”
“Cái gì?”
“Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Mấy ngày trước, em nghe Liễu Băng Khanh nói rằng địa điểm của công ty chi nhánh đã được chọn ở đế kinh. Chiều nay cô ấy sẽ bay tới đế kinh.”
Lương Siêu: “…”
Ba người phụ nữ cùng đi, vừa nghe đã biết những ngày sắp tới của hắn không được yên ổn rồi.
“ y da, anh cứ bình tĩnh.”
“Dù sao tính tình của Cung đại minh tinh tốt như vậy, sẽ không tranh giành không ghen tị. Cùng lắm cũng chỉ có em với Liễu Băng Khanh hay gây khó dễ cho anh thôi.”
Hạ Tử Yên cười ha ha nói, còn Lương Siêu cũng tự an ủi bản thân như vậy.
Thế nhưng rất nhanh Lê Uyển đã gọi điện thoại tới.
“Tiểu Siêu, ta nghe nói con định đi tới đế kinh hả?”
“Khi nào con đi thì sư nương sẽ bảo Tiểu Tuyết đi cùng con.”
Gì cơ?
Lương Siêu hoảng sợ và lắc đầu điên cuồng theo bản năng nhưng hắn còn chưa kịp từ chối thì Lê Uyển đã nói với vẻ đau lòng: “Sư nương đã nghe về chuyện của Tiểu Tuyết rồi.”
“Đứa trẻ này quá đáng thương, cả đời đã gặp quá nhiều đau khổ rồi nhưng cũng may mà con bé gặp được con. Khi quay trở về đế kinh, con nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu Tuyết nhé!”
“Đây chính là nhiệm vụ mà sư nương giao cho con, con có thể hoàn thành được không?”
“Con…”
Nhất thời trong lòng Lương Siêu cảm thấy cay đắng, đúng là còn không cho hắn có cơ hội bình tĩnh lại!
Thế nhưng làm sao hắn có thể không làm theo mệnh lệnh của sư nương được?
Trong lòng bé khổ mà không nói được gì!
Vì vậy sau cùng, Lương Siêu cũng cắn răng gật đầu!
“Có thể ạ…”
“Ừm, ngoan lắm.”
Lê Uyển cười nói: “Sư nương đã sống đến từng tuổi này nên cũng không muốn ép uổng mấy người trẻ tuổi các con làm gì cho nên ta sẽ không đi cùng các con.”
“Đúng rồi, nếu như con biết chỗ chôn của sư phụ thì nhớ trở về nói cho sư nương một tiếng.”
Nghe thấy nỗi thương cảm trong giọng nói của Lê Uyển, tuy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng Lương Siêu mắng mỏ lão Thiên Huyền vô lương tâm đó.
Sau khi cúp máy, Lê Uyển quay đầu nhìn Mộ Khuynh Tuyết xuống tầng. Thấy hai tay cô nắm chặt, vẻ mặt có chút căng thẳng thì cười lắc đầu.
“Con yên tâm, đã xong rồi.”
“Trước khi tới đế kinh, đừng quên thuốc mà tối qua ta đưa cho con. Nhất định phải tìm cơ hội thích hợp cho Tiểu Siêu uống vào, nhất định sang năm hai đứa sẽ có đứa con béo mập.”
Mộ Khuynh Tuyết đỏ mặt nói: “Sư phụ, người không đứng đắn!”
“Không đứng đắn?”
“Haizzz…”
“Tiểu Tuyết, chờ đến khi nào con ở tầm tuổi của sư phụ thì con sẽ hiểu được thôi. Nếu như ta có thể có 1 đứa con thì những ngày còn lại cũng không buồn tẻ tới mức này.”
Sau khi nghe xong, Tiểu Tuyết nghiêm túc nghĩ về chuyện này.
Cuối cùng, cô ấy cho ra kết luận, đúng là rất có lý!
Tay phải của cô ấy đút vào trong túi áo, nắm chặt lấy lọ đan dược trong túi.
Ngày hôm sau, đoàn người Lương Siêu lên máy bay tới đế kinh. Trong suốt chuyến bay, mấy người phụ nữ trò chuyện rôm rả với nhau, chỉ có Lương Siêu là không nói gì.
Lúc đầu, mấy người phụ nữ còn tưởng hắn đã giả vờ ngẫm nghĩ nhưng khi gọi hắn hai lần thì thấy rằng hắn đang phớt lờ bọn họ nên họ không làm phiền hắn nữa.
“Đế kinh…”
“Lương Siêu đã quay trở lại rồi đây.”
Cùng lúc đó, tại tổng bộ của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh ở đế đô.
Bên trong văn phòng chủ tịch, Giả Nam đang báo cáo công việc cho Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành yên lặng lắng nghe. Trong suốt quá trình báo cáo, trên khuôn mặt cô ta luôn nở nụ cười. Sau khi Giả Nam báo cáo xong, cô ta lắc đầu với vẻ không thể tin nổi.
“Nam Nam, lần này cô thật sự làm rất tốt, cũng xem như đã giải quyết cho tôi một mối nguy lớn. Có điều cô vẫn luôn có điều gì đó giấu tôi, hiện tại anh đã có thể giải đáp những nghi vấn của tôi chưa?”
“Rốt cuộc cô đã làm thế nào để khiến cho hai nhà Ngô, Đào tặng miễn phí tài sản của họ trong ngành dược phẩm vậy?”
Giả Nam cười nói: “Chủ tịch Diệp, tôi không hề tốt như cô nghĩ đâu. Nói đi nói lại, chẳng qua lần này tôi cũng kiếm được món hời mà thôi.”
“Nếu như cô thật lòng muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn vị hôn phu mà cô chưa từng gặp mặt kia đi.”
“Lương Siêu.”
Chương 191: Quay về nhà
"Lương Siêu?"
Diệp Khuynh Thành lập tức cau mày, lập tức nhớ tới vừa rồi Giả Nam đột nhiên vô duyên vô cớ hỏi hắn có hôn ước hay không.
"Ý của cô là, chuyện này tất cả đều do Lương Siêu kia tạo thành?"
"Đúng."
Giả Nam gật đầu khẳng định, rồi bắt đầu nói những điều tốt đẹp về Lương Siêu.
"Diệp Đổng, vị hôn phu của sếp tuy nói chẳng qua là một thầy thuốc, nhưng thật sự không đơn giản."
"Như Ngô gia, Đào gia hai nhà giàu nhất vùng đều bị hắn chơi đến chết. Nghe nói hắn tức giận đến mức dám đối đầu với nhị thiếu gia Vương gia chỉ vì Cung Vũ."
"Đúng rồi, bản thân hắn cũng rất tuấn tú, nhất định rất hợp gu thẩm mỹ của sếp."
"Nói thật, tôi thật sự cảm thấy hắn và sếp rất hợp nhau."
Diệp Khuynh Thành nhướng mày, khẽ hừ một tiếng: "Bởi vì hắn cho cô ân huệ lớn như vậy, nên cô mới đồng ý giúp hắn vận động hành lang?"
"Tôi đây khuyên anh nên kìm chế miệng lưỡi lại, chuyện hắn vì nữ nhân của hắn mà xúc phạm người khác, tôi đã bỏ qua rồi."
"Không hẳn."
Giả Nam cười khổ một tiếng, lại nói: "Lời nói của tôi đều từ tận đáy lòng, xem ra vị hôn phu của cô... không có ý định tới thực hiện hôn ước với sếp rồi."
"Ừ?"
"Ý của cô là như thế nào?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sau khi kể về ý muốn từ hôn của Lương Siêu, Giả Nam rất nhanh nhìn thấy khóe miệng Diệp Khuynh Thành hơi hé mở, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vẻ bối rối hiếm thấy.
Nhưng ngay sau đó Diệp Khuynh Thành khẽ mím môi, gật đầu nói: "Ừm, coi như hắn biết thức thời."
"Tuy nhiên, tôi không thể trở thành kẻ bị từ hôn. Bây giờ tập đoàn của chúng tôi đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có. Với tư cách là chủ tịch, tôi không được có bất kỳ tin tức tiêu cực nào vào thời điểm này."
Giả Nam rất hiểu điều này, gật đầu nói: "Tôi không nghĩ rằng Lương Siêu sẽ quan tâm đến những điều này, dường như điều hắn quan tâm chỉ là hôn thư trong tay sếp."
Cô vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Mời vào."
Diệp Khuynh Thành lên tiếng, thư ký của cô ấy nhanh chóng đẩy cửa đi vào, vội vàng nói: "Diệp tổng, vừa nhận được tin rằng loại thuốc mới mà chúng ta đang phát triển đã xảy ra vấn đề!"
"Cái gì?!"
Diệp Khuynh Thành lập tức cau mày, lập tức nói: "Hoa thần y có thông báo cho cô chưa?"
Bí thuật giang tay ra: "Đã được thông báo, nhưng Hoa Thần Y anh ta, anh ta. . . "
"Anh ta xảy ra chuyện gì?"
Giả Nam nghe lập tức sốt ruột, cùng mở miệng thúc giục nói: "Lúc này là lúc nào, cô còn do dự, nếu có lời gì thì nói nhanh lên!"
"Hoa thần y hắn, hắn đã từ bỏ..."
"Anh Nie từ bộ phận sản xuất của tập đoàn chúng tôi đã hỏi anh ta lý do, nhưng anh ta không nói gì. Anh ta chỉ nói rằng anh ta đã đưa ra lời đề nghị với cô Giả. Nếu cô đồng ý, anh ấy sẽ giúp sếp ngay lập tức ."
"Nhưng nếu sếp không đồng ý với anh ta, anh ta vẫn luôn xin nghỉ ốm, anh ta nói rằng anh ta không thể kiểm soát được việc ăn uống, ốm đau bệnh tật, việc anh ta nghỉ ốm không phải là vi phạm hợp đồng. Lương thỏa thuận trong hợp đồng vẫn như trước, tập đoàn sẽ đánh giá và trả lương như bình thường..."
"Cái này……"
Giả Nam sửng sốt một lúc, tức giận đến mức bắt đầu chửi thề: "Đây chỉ là một trò lừa bịp!"
"Diệp Đổng, năm đó cô đã dốc hết gần 70% vốn lưu động của tập đoàn vào mấy loại thuốc mới này chỉ để nhắm vào nhà họ Hứa, nhưng anh ta lại đánh mất dây chuyền vào thời điểm quan trọng?"
Diệp Khuynh Thành ngồi xuống, đỡ trán, gật đầu khẽ lắc đầu: "Được, hiện tại không phải thời gian để nói ra những lời oán trách, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra biện pháp."
Sau một lúc.
Giả Nam thăm dò hỏi: "Diệp Đổng, trước kia cái tên lưu manh kia cho cô điều kiện gì?"
"Nếu không, sao cô lại đáp ứng yêu cầu của anh ta?"
Diệp Khuynh Thành nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.
"Không có."
Những gì cô nói rất dứt khoát, không có chỗ trống cho sự thương lượng nào cả.
Sau đó cô cầm chiếc áo khoác trên ghế rồi khoác lên người, vừa đi vừa nói: "Mau, theo tôi đến nhà máy tìm hiểu rõ tình hình cụ thể."
"Diệp Đổng!"
Giả Nam lại hét lên và nói: "Lúc trước tôi có nói với cô về vấn đề từ hôn, cô có muốn tìm hiểu về hôn ước đó trước để tôi giao nó cho Lương Siêu, trước khi hắn đi, không?"
"Không có thời gian."
Diệp Khuynh Thành vội vàng trả lời: "Bây giờ cả tập đoàn như lửa cháy đến nơi, vì vậy những vấn đề tầm thường như vậy khi nào chúng ta có thời gian hãy nói đến."
...
Sau một giờ.
Ngay khi Lương Siêu và nhóm của hắn bước ra khỏi sân bay, Lương Nghiên bắt đầu quay vòng tròn như một yêu tinh nhỏ vui vẻ, vừa quay vừa reo hò.
"Tuyệt vời!"
"Cuối cùng cũng về nhà!"
"Các chị dâu, nếu như sau này cha mẹ em nhìn thấy các chị, Nghiên Nghiên cam đoan rằng bọn họ nhất định sẽ rất thích các chị!" "Đặc biệt là mẹ của em, nhất định sẽ tựu mình xuống bếp nấu cho các người một bàn lớn thức ăn ngon, hơn nữa còn cho mỗi người các chị một phong bì màu đỏ thật lớn giống như trên tivi chiếu vậy!"
Vẻ mặt của Cung Vũ và Hạ Tử Yên lập tức tối sầm lại khi nghe những lời đó.
Hai người đều biết cha mẹ Lương Siêu đã mất, bọn họ cũng biết Lương Siêu giấu chuyện này không nói cho Lâm Nghiên biết, sợ cô bé còn nhỏ như vậy sẽ không tiếp nhận được.
Nhưng Mộ Khuynh Tuyết không biết, nghe Lâm Nghiên nói nhà của cô bé ở Đế Kinh có chút mới kì lạ, cô thậm chí còn kêu gào muốnLương Siêu dẫn về nhà.
"Khuynh Tuyết."
Cung Vũ kéo cô ra, nhìn cô đầy ẩn ý ra hiệu đừng nói nữa.
Mộ Khuynh Tuyết có chút nghi ngờ, sau đó thấy Lương Siêu ôm Lương Nghiên, cười nói: "Nghiên Nghiên, em còn nhớ những gì anh trai của em đã nói gì với em không? Cha mẹ chúng ta đã ra nước ngoài làm ăn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Nghiên lập tức xụ xuống.
"Anh à, bọn họ còn chưa trở về sao?"
"Ừm, một khoảng thời gian nữa sẽ trở lại."
"Ồ."
Cô mím môi cúi đầu xuống, cô gái nhỏ dù có cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng cũng không kìm được, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
"Em, em rất nhớ cha mẹ..."
"Anh à, bố mẹ đang ở nước ngoài, em có thể cùng với họ call video được không? Nghiên Nghiên rất nhớ bọn họ!"
"Vù vù..."
Vào thời khắc đó, dây đàn sâu nhất trong lòng Lương Siêu hoàn toàn bị đứt gảy, vô cái chua xót và bi thương từ đáy lòng mà phun ra.
Nhưng dù là như vậy, trước mặt Lương Nghiên, hắn vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn, kịch liệt đè nén...
Ôm chặt đầu nhỏ của Lương Nghiên, nhẹ nhàng nói: "Cha mẹ chúng ta hiện đang làm việc trong một môi trường thiếu thốn, không có internet, thậm chí sóng điện thoại di động cũng rất yếu."
"Nghiên Nghiên là giỏi nhất, em đừng khóc nữa, được không? Một hai năm nữa cha mẹ em sẽ trở về."
Mộ Khuynh Tuyết nhìn khuôn mặt cười tươi và đôi mắt hơi đỏ của Lương Siêu, nhận ra rằng chắc chắn có điều gì đó không ổn, vì vậy cô và Cung Vũ và Hạ Tử Yên bắt đầu dỗ dành Lương Nghiên.
Một lúc sau, tâm trạng của Lương Nghiên cuối cùng cũng tốt hơn, nhưng cô bé vẫn bĩu môi, dụi mắt với Lương Siêu.
"Anh, một hai năm nữa cha mẹ thật sự sẽ trở về sao?"
"Ồ thật chứ."
"Anh chắc chắn chứ."
"Ừ, Anh chắc chắn."
Lương Siêu gật đầu, Lương Nghiên kiểm tra lại lời nói của hắn rồi nói: "Vậy chúng ta về nhà đi, em rất nhớ nhà của chúng ta, nhà của chúng ta là thoải mái nhất."
Sắc mặt Lương Siêu lại một lần nữa cứng đờ, nhịn không được giơ tay lên che lại, đau nhức trái tim.
Gia đình?
Bây giờ hai anh em bọn họ đâu còn nhà để về?
Chương 192: Rượu có bao đủ không?
"Phù..." Khẽ thở ra một hơi, Lương Siêu lại cười lớn để trấn an.
"Bé con, nhà chúng ta đã bị phá dỡ, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm một căn nhà còn tốt hơn ban đầu gấp mười cho em."
"Em không cần! Em muốn nhà của chúng ta, không nơi nào bằng nhà hết! Nơi đó có mùi của cha mẹ!"
Thấy Lương Nghiên lại bắt đầu khóc, ba cô gái lại luân phiên an ủi, sau một lúc lâu tiếng khóc của Lương Nghiên mới dần dần ngừng lại, có chút tự trách ôm lấy Lương Siêu đang trầm mặc không nói.
"Anh, có phải anh giận không?"
"Nghiên Nghiên sai, Nghiên Nghiên không khóc không quấy nữa, có được hay không?"
Thấy em mình hiểu chuyện như thế, Lương Siêu lại cảm thấy ngực mình nhói nhói, sau khi hoãn lại một chút thì xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên.
"Nghiên Nghiên ngoan, anh không giận."
"Tuy bây giờ cha mẹ không ở bên cạnh, nhưng anh đảm bảo sẽ một luôn cưng chiều em, để em còn hạnh phúc vui vẻ hơn cả lúc có cha mẹ, có được không?"
Lương Nghiên sa sút mà gật gật đầu, sau đó đi cùng Lương Siêu chọn một căn biệt thự xa hoa có sẵn, tốn hơn năm tỷ!
Chạng vạng tối, Đế Kinh tôim hoàn một bên, trước một trang viên sớm đã bị bỏ hoang, một mình Lương Siêu lại tới đây bình tĩnh đứng đó, mặc cho gió lạnh căm căm thổi quét qua người, hắn vẫn không nhúc nhích.
Nơi này chính là ngôi nhà trước kia của hắn.
Nhưng hôm nay đã lụi bại đến tình trạng này, thậm chí Lương Siêu khẽ ngửi một cái cũng có thể mơ hồ ngửi thấy hơi đất khô cằn.
Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Ánh lửa ngút trời, tiếng la giết vang lên không ngừng!
Nơi ánh mắt nhìn thấy được đều là hình ảnh bi thảm do máu tươi và lửa phác hoạ ra!
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Lương Siêu bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng mà gào thét!
"Từ trước đến nay cha mẹ tôi luôn lương thiện giúp người, lòng dạ ngay thẳng! Nhưng vì sao lại gặp phải tai vạ như thế!"
"Diệt môn, tàn sát!"
"Lão tặc thiên, năm năm trước là ông mù sao!"
"Ông, bất công!"
Sau một lúc ngửa mặt lên trời mắng chửi, hắn bỗng dùng hết sức nện một quyền xuống mặt đất, nhất thời đánh cho bùn đất tung bay, mặt đất trong phạm vi vài trăm mét cũng điên cuồng rung động.
Sau đó là quyền thứ hai, quyền thứ ba...
Giờ phút này, uất ức, chua xót và lửa giận mà buổi sáng hắn liều mạng giấu trong lòng rốt cục có thể không kiêng kỵ mà mặc sức phát tiết ra ngoài!
"Là ai..."
"Rốt cuộc là ai!"
Nửa giờ sau, hình như đã thấm mệt, Lương Siêu dần dần dừng lại, mất hồn mất vía mà co ro dưới mặt đất.
Dù hai tay đã dính đầy máu tươi, nhưng hắn vẫn đờ đẫn, mặt không cảm xúc, không cảm thấy đau đớn chút nào. Đối diện với thống khổ diệt tộc năm năm trước, chút đau đớn da thịt này quá vô nghĩa.
Sau một lát, trong lòng Lương Siêu càng kiềm nén, phiền muộn, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lăng Vũ.
Điện thoại vang một hồi lâu mới kết nối, hắn nghe thấy Lăng Vũ còn ngáp một cái, còn chưa tỉnh ngủ lười biếng cười mắng: "Tiểu Lương tử, muộn như vậy còn gọi điện thoại tới làm gì? Không biết giấc ngủ rất quan trọng với mấy ông già như ta sao?"
"Lăng lão." Giọng Lương Siêu có vẻ hơi khàn khàn, nói: "Hiện tại tôi đã đến Đế Kinh, trước đó ông nói chỗ ông có rượu ngon đúng không?"
"Đúng lúc đêm nay tôi muốn làm một bãi bùn nhão, uống đến say không còn biết gì. Rượu chỗ ông có bao đủ không?"
Hả?
Lăng Vũ nghe vậy thì kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu mà cười cười.
"Thằng nhóc, xem ra gặp phải chuyện gì rồi đúng không? Được rồi, vậy lão hủ lập tức gửi địa chỉ qua cho cậu, cậu trực tiếp tới là được, chỗ lão hủ không có cái gì khác, chỉ có rượu là không thiếu!"
Hơn một giờ sau, bên ngoài một khu kiến trúc khí thế hùng hồn, bày ra cảm giác trang nghiêm cổ xưa, đây chính là một trong những thánh địa được giới võ đạo Viêm Hạ ngầm công nhận, tổng bộ Võ Minh.
Khương Nhu phụng lệnh Lăng Vũ chờ ở chỗ này, bên cạnh còn có một thanh niên mặc trường sam màu vàng đang không ngừng hiến ân cần, trong mắt tràn đầy yêu thích.
"Nhu Nhu, cô cầm Dưỡng Nhan Đan này đi, cái này là tôi vất vả lắm mới trộm được từ chỗ sư phụ đấy. Không nói hiệu quả mạnh đến mức nào, nhưng tối thiểu cũng hơn những đồ trang điểm hàng hiệu trên thị trường ba đến năm lần rồi."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khương Nhu khoát khoát tay, thành thật nói: "Tôi thật sự không muốn, anh mau trả lại đi, nếu bị sư phụ anh phát hiện thì chắc chắn không tránh khỏi một trận trách phạt."
"Ha ha, cô thật biết suy nghĩ cho tôi." Thanh niên lập tức đắc ý cười ha hả: "Chẳng qua không sao cả, vì cô, đừng nói là trách phạt, dù bỏ cái mạng của tôi cũng coi như có giá trị!"
"Cho này, tranh thủ cầm đi"
"Không không, tôi thật sự không cần!"
Khương Nhu thẹn thùng liên tục từ chối, đúng lúc này, cô thấy Lương Siêu xuống xe đi tới thì như nhìn thấy cứu tinh mà vội vàng chạy qua, còn cười phất tay chào hỏi hắn.
"Lương Siêu! Cuối cùng anh cũng tới, tôi chờ anh hơn nửa giờ rồi đấy."
Lương Siêu ngẩng đầu nhìn cô một cái xem như bắt chuyện, cũng không nói cái gì, hai tay cắm vào túi lại cúi đầu đi đến bên cạnh Khương Nhu.
Khi đi ngang qua thanh niên mặc áo vàng kia, Khương Nhu nói: "Thẩm Nham, người tôi muốn chờ đã đến, hẹn gặp lại."
"Dừng lại!" Thẩm Nham nhìn bóng lưng Lương Siêu, lập tức khẽ quát một tiếng, trong mắt tràn đầy ý thù địch: "Thằng ranh, chắc anh không phải người trong Võ Minh đúng không? Dám làm ra vẻ trước cổng chính của tổng bộ Võ Minh chúng tôi, quả thực không biết trời cao đất rộng!"
Mà Lương Siêu lại không hề dừng lại, còn liếc nhìn Khương Nhu ra hiệu bảo cô không cần phản ứng tên sau lưng, hắn vẫn không nhanh không chậm đi bên cạnh Khương Nhu.
Soạt!
Sắc mặt Thẩm Nham lập tức trầm xuống, vừa nhanh chân đuổi theo vừa quát: "Điếc đúng hông? Tôi bảo anh dừng lại!"
"Xưa nay tổng bộ Võ Minh không cho phép kẻ vô danh đi vào, muốn vào thì báo tên họ ra trước!"
Vừa dứt lời, Thẩm Nham đã đuổi tới sau lưng Lương Siêu vươn tay phải chuyển thành trảo, hung ác bắt lấy vai Lương Siêu!
Cùng lúc đó, Lương Siêu bỗng xoay người, nhanh như tia chớp bắt lấy bàn tay Thẩm Nham, sau đó bỗng phát lực hung hăng hất đối phương ra hơn mấy chục mét!
Dứt khoát.
Lưu loát.
Không chút dây dưa dài dòng.
Mà Khương Nhu chỉ nghe tiếng kêu thảm càng ngày càng xa trong đêm tối mênh mông, dù trừng lớn mắt cũng không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Nham...
"Tiếp tục dẫn đường."
"Được."
Càng về sau mọi người càng nói càng ngoan độc hơn, những lời đó lại khiến cho lòng dạ của Đào Khiêm và Ngô Nguyên Trung càng thêm ngẩn ngơ vỡ vụn.
Đến lúc bọn đang sụp đổ tới mức không thể hơn được nữa, lúc này mới bắt đầu quỳ gối dập đầu như giã tỏi cầu xin tha thứ trước Lương Siêu.
Bởi vì trong lòng họ biết rất rõ, nếu nhóm người tàn nhẫn ở tổng bộ Võ Minh mà thực sự muốn tiêu diệt cả nhà của hai tên thương nhân quèn bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
“Lương đại sư, cầu xin ngài tha mạng!"
"Tôi xin sẵn lòng dốc hết toàn bộ tài sản của mình, xin ngài tha cho tính mạng của già trẻ lão ấu nhà tôi!”
“Tôi cũng vậy, 1,2 tỷ tiền mặt và cả sản nghiệp của tập đoàn Ngô Thị đều cho ngài cả! Cầu xin ngài rủ lòng thương xót cứ coi tôi là cái rắm mà tha cho tôi đi mà!”
Hai người họ nài nỉ bao lâu, lúc này thậm chí còn giống như hai đứa con nít nước mũi chảy ròng ròng, bắt đầu khóc "Oa oa!"
"Được rồi."
Lương Siêu sốt ruột nói: "Thứ nhất, đem tất cả các sản nghiệp liên quan đến ngành dược phẩm dưới tên của ông sẽ được tự do sáp nhập vào phân bộ Xuyên Nam tập đoàn sản xuất thuốc Nhuận Tinh.”
"Thứ hai, lập tức rút tiền từ các ngành khác, chuyển toàn bộ tiền mặt của các ông vào tài khoản cá nhân của tôi."
"Thứ ba, hai điểm trên nhất định phải hoàn thành trong vòng một ngày, nếu không tôi sẽ không quản việc xử lí mấy người như nào mà sẽ để bọn hắn tự xem mà quyết định."
"Đừng, đừng!"
Hai người liên tục xua xua tay, sau đó vội vàng tung hô vỡ òa trong lòng sự biết ơn với hắn rồi nhanh chóng rời đi như bay.
Bởi vì hai việc vừa nói trên nghe có vẻ đơn giản, nhưng vẫn khó có thể hoàn thành nó trong một ngày, cho nên bọn họ phải chạy đua với thời gian để làm được.
Sau khi hai người rời đi, Lương Siêu vẫy tay ra hiệu cho đám người Cam Mâu, Vũ Thiên Tích cũng rời đi, sau đó hắn dùng một tư thế thoải mái dựa vào trên sô pha, khẽ nhắm mắt lại.
"Haizzz.."
"Trằn trọc giằng co cả một đêm, thật sự mệt mỏi quá."
Mộ Khuynh Tuyết nghe thấy vậy, lập tức xoay người đi đến bên cạnh hắn, rồi bắt đầu xoa bóp thái dương cho hắn với tư cách là một người bạn.
Tuy bây giờ cô vẫn không biết Lương Siêu dựa vào cái gì mà có thể khiến cho cho các trưởng lão của tổng bộ Võ Minh cúi đầu xin lỗi mình, nhưng những điều này không phải là quan trọng nữa.
Chỉ cần biết rằng người đàn ông này thuộc một điều gì đó vô cùng lợi hại ngoài sức tưởng tượng của con người, thế là đủ rồi.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Tận hưởng sự phục vụ này của Mộ Khuynh Tuyết, ngửi thấy mùi thơm cơ thể độc đáo có thể khiến hormone của hắn bùng phát bất cứ lúc nào này, khóe miệng Lương Siêu dần dần nhếch lên lộ ra một nụ cười sảng khoái.
Một khắc đồng hồ sau, Lương Siêu mở mắt ra, nhìn mỹ nữ đang gần trong gang tấc không khỏi nổi hứng trêu chọc nói: "Mộ đại mỹ nhân, không nói chứ tôi thấy dáng vẻ của cô hôm nay thực sự câu hồn quyến rũ đó, có câu nói gì ấy nhỉ?”
“À đúng rồi, là phong tình vạn chủng!”
Phụ nữ trước giờ luôn yêu bằng tai, nên khi nghe những lời đầy ca ngợi này, nhất là khi những lời này được thốt ra từ người khác giới mà mình thích thậm chí là đã đến mức sùng bái, sẽ khiến cho người ta hoàn toàn mất đi sự chống cự.
Tất nhiên Mộ Khuynh Tuyết cũng không ngoại lệ, sau khi nghe những gì Lương Siêu nói, Mộ Khuynh Tuyết liền cười một cách quyến rũ, hai má hoàn toàn đỏ bừng một mảng, sau đó cô thành thực đứng dậy, mới khua tay một cãi mà tất cả đã bị rơi ra một cách tự nhiên…
Để rồi điều tiếp theo xuất hiện trước mặt Lương Siêu đó chính là một thân hình dường như là hoàn mỹ.
Ngực ưỡn cao, eo mềm như liễu, chân dài, bàn chân ngọc...
Cùng với màu sơn móng tay đỏ tươi đặc trưng, có thể nói hàng vạn lần bốn chữ quyến rũ tột cùng.
"Anh nói, tôi phong tình vạn chủng.”
“Còn tôi muốn nói là, từ giờ trở đi, nơi phong tình này chỉ nở rộ vì anh mà thôi.”
“Anh, có bằng lòng hay không?"
"Tôi ... "
Lương Siêu, người nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm thấy miệng mình khô khốc một lúc, hắn ấp úng và nuốt hai ngụm nước bọt, nhưng không nói lời nào.
Nhưng khi Mộ Khuynh Tuyết lại tiến lên một bước, hắn sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế sô pha lăn lộn xuống đất, bộ dáng hèn nhát tuyệt vọng kia hoàn toàn không phù hợp với phong cách ra tay làm mưa làm gió trước đó...
"Nếu muốn, thì hôm nay..."
Vừa nói Mộ Khuynh Tuyết vừa phủ người xuống khiến Lương Siêu dù miễn cưỡng không tình nguyện nhưng cũng phải nhìn đi chỗ khác.
Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy sức mạnh của một mỹ nhân có cơ thể quyến rũ trời sinh, ngay cả giọng nói của cô lúc này cũng có thể khiến xương cốt toàn thân của người đàn ông trở nên giòn tan, đồng thời cũng phải sôi trào máu!
Nếu còn nhìn nữa, hắn cảm thấy định lực của mình sẽ thật sự không trấn tĩnh nổi nữa…
“Mộ đại mỹ nhân, cái đó, cô, tôi ..."
Do dự một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn vội vàng lấy nó ra để xem, nhưng thấy cuộc gọi video của Liễu Băng Khanh.
Chết tiệt, cái này không phải muốn chết người sao!?
Điều ép người hơn nữa là Lương Siêu đang chuẩn bị cúp máy, nhưng Mộ Khuynh Tuyết đã nhanh chóng chạm vào nút nghe.
Lúc này ở trong video, Liễu Băng Khanh dường như vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng và mặc một bộ đồ ngủ ren, với ánh mắt nghi ngờ.
“Lương Siêu, trước đó không phải anh ở nhà Cung Vũ à? Sao bây giờ lại ở khách sạn rồi?”
“Ờ..."
Đang suy nghĩ nên bịa cái lí do gì cho hợp lý đây thì Mộ Khuynh Tuyết liền cười nhạt đứng dậy, cô còn cố ý vung vẩy vài lọn tóc và nhặt bộ trang phục hầu gái lên phe phẩy trước camera.
"Lương Siêu à, nếu xong việc rồi thì tôi đi trước nhé!”
“Lần xoa bóp vừa nãy của tôi cứ coi như để cảm ơn anh đi, đương nhiên là nếu anh thấy nó dễ chịu thì sau này tôi vẫn rất vui lòng mà góp sức, hơn nữa tuyệt đối sẽ không đòi sự ràng buộc gì đâu.”
“Hi hi hi…”
Nhìn Mộ Khuynh Tuyết mặc lại quần áo trong không gian lờ mờ tối, lại đi chân trần ra khỏi phòng tối, gương mặt Lương Siêu ngay lập tức đen xì.
Để tránh để cho sự việc trở nên đen tối hơn, hắn cũng không muốn giải thích nữa mà trực tiếp làm người câm.
Cảnh tình ngay lý gian như vầy có giải thích thì cũng vậy.
Ba phút sau, Liễu Băng Khanh, người đã im lặng nãy giờ chậm rãi nói: "Nghe nói anh đã lấy được phần hôn thư trên tay Cung Vũ rồi, tiếp theo đây anh định đi đâu?”
Ủa alo, vậy là xong chuyện rồi hả?
Lương Siêu nhất thời cảm thấy thật sự may mắn, hắn suy nghĩ một hồi rồi mới nhỏ giọng lên tiếng.
“Đế Kinh.”
Nơi đó là nơi mang theo biết bao kỷ niệm vui buồn của hắn, cuối cùng cũng quay trở lại rồi.
"Ừ."
Liễu Băng Khanh khẽ gật đầu, trực tiếp tắt cuộc gọi video.
Sau đó cô trực tiếp gọi dậy đám Liễu Huy Hoàng và Liễu Băng Loan, cưỡng ép tổ chức một cuộc hội nghị tập đoàn công ty.
"Tôi đề xuất với tư cách là chủ tịch của tập đoàn rằng tôi sẽ sớm mở rộng hoạt động kinh doanh của tập đoàn đến Đế Kinh và thành lập một chi nhánh ở Đế Kinh và nơi đó sẽ do tôi tự mình phụ trách.”
“Hả?”
“Chị à, chị đang đùa đấy à, chẳng phải trước đó chị đã nói là thời cơ chưa chín muồi lúc mọi người đề nghị mở rộng chi nhánh ở Đế Kinh rồi sao? Ít nhất cũng phải cần ba đến năm năm nữa cơ mà?”
“Đúng đó Băng Khanh, ý tưởng này quá vội vàng đường đột rồi đó!”
Nghe xong, Liễu Băng Khanh không nói gì nữa, chỉ nói một câu.
"Nếu em muốn tên nhóc Lương Siêu kia sau này có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần trong tương lai thì cứ coi chuyện chị nói là đùa đi.”
Liễu Băng Loan, Liễu Huy Hoàng và các thành viên khác của Liễu gia nhìn nhau, trong nháy mắt họ như hiểu ra điều gì đó, giây tiếp theo họ liền đồng loạt giơ tay lên.
Điều này có ý là hoàn toàn bỏ phiếu tán thành với lời đề nghị này của Liễu Băng Khanh!
Lập tức thực hiện nó!
Chương 190: Bé khổ tâm nhưng bé không nói
Ngày hôm sau, cả Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm vốn đã sợ hãi nên làm mọi việc theo trình tự. Sau khi ký hợp đồng với Giả Nam, bọn họ đã tập hợp toàn bộ tài sản lại và chuyển tất vào tài khoản của Lương Siêu.
Kể từ đó, chỉ trong nháy mắt Lương Siêu đã trở thành nhà giàu mới nổi.
Trở thành triệu phú!
Vài ngày sau.
Sau khi thấy vết thương của Cung Vũ và Hạ Tử Yên gần như đã lành, Lương Siêu nói về chuyến đi sắp tới của mình tới đế kinh.
Sau khi nghe xong, người vui nhất chính là Lương Nghiên.
Sau một thời gian đi khắp nơi, cuối cùng bọn họ đã có thể trở về nhà.
Cô bé đã không còn quá nhớ về ba mẹ nữa.
Sau khi nghe vậy, Cung Bình lập tức nháy mắt với Cung Vũ.
“Vũ Nhi, dù sao hiện tại con cũng đã bị truyền thông Thiên Ngu phong sát rồi và con cũng có nhiều thời gian hơn trước, chi bằng con tới đế đô phát triển cùng Tiểu Lương đi?”
“Dù sao đế kinh cũng rất rộng lớn, với điều kiện và tài hoa của con, nhất định có thể tạo ra một khoảng trời cho riêng mình một lần nữa. Huống chi còn có Tiểu Lương chăm sóc cho con khiến cho ba rất yên tâm.”
Cung Vũ cũng hiểu được ý của ba mình nên cô nhìn về phía Lương Siêu và hỏi: “Em có thể đi cùng chứ?”
“Liệu anh có chê em phiền không?”
“Ờ.”
“Đương nhiên là không rồi.”
Lương Siêu nói: “Dù sao tôi cũng muốn chịu trách nhiệm chuyện em bị phong sát, sự nghiệp bị hủy. Đợi đến khi quay lại đế kinh, anh sẽ giúp em lấy lại tất cả những thứ này.”
Nghe xong, Cung Vũ mỉm cười vui vẻ chạy lên tầng, không quay đầu lại nói: “Vậy để em đi thu dọn hành lý.”
Lương Siêu mỉm cười nhìn về phía Hạ Tử Yên nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cô đã bĩu môi nói: “Anh đừng mơ bỏ em ở lại. Nói cho anh một tin tốt, em đã bị một trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh phát hiện rồi.”
“Mấy ngày nữa, em phải tới Hổ đường của tổng bộ Vũ Minh báo cáo.”
Nghe vậy, Lương Siêu cảm thấy có chút đau đầu.
Sau đó, Hạ Tử Yên cười nói tiếp: “Đúng rồi, khi nói chuyện với Liễu Băng Khanh vào đêm qua, em nghe nói rằng cô ấy đang có dự định phát triển tập đoàn Thiên Đạt tới đế kinh.”
“Cái gì?”
“Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Mấy ngày trước, em nghe Liễu Băng Khanh nói rằng địa điểm của công ty chi nhánh đã được chọn ở đế kinh. Chiều nay cô ấy sẽ bay tới đế kinh.”
Lương Siêu: “…”
Ba người phụ nữ cùng đi, vừa nghe đã biết những ngày sắp tới của hắn không được yên ổn rồi.
“ y da, anh cứ bình tĩnh.”
“Dù sao tính tình của Cung đại minh tinh tốt như vậy, sẽ không tranh giành không ghen tị. Cùng lắm cũng chỉ có em với Liễu Băng Khanh hay gây khó dễ cho anh thôi.”
Hạ Tử Yên cười ha ha nói, còn Lương Siêu cũng tự an ủi bản thân như vậy.
Thế nhưng rất nhanh Lê Uyển đã gọi điện thoại tới.
“Tiểu Siêu, ta nghe nói con định đi tới đế kinh hả?”
“Khi nào con đi thì sư nương sẽ bảo Tiểu Tuyết đi cùng con.”
Gì cơ?
Lương Siêu hoảng sợ và lắc đầu điên cuồng theo bản năng nhưng hắn còn chưa kịp từ chối thì Lê Uyển đã nói với vẻ đau lòng: “Sư nương đã nghe về chuyện của Tiểu Tuyết rồi.”
“Đứa trẻ này quá đáng thương, cả đời đã gặp quá nhiều đau khổ rồi nhưng cũng may mà con bé gặp được con. Khi quay trở về đế kinh, con nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu Tuyết nhé!”
“Đây chính là nhiệm vụ mà sư nương giao cho con, con có thể hoàn thành được không?”
“Con…”
Nhất thời trong lòng Lương Siêu cảm thấy cay đắng, đúng là còn không cho hắn có cơ hội bình tĩnh lại!
Thế nhưng làm sao hắn có thể không làm theo mệnh lệnh của sư nương được?
Trong lòng bé khổ mà không nói được gì!
Vì vậy sau cùng, Lương Siêu cũng cắn răng gật đầu!
“Có thể ạ…”
“Ừm, ngoan lắm.”
Lê Uyển cười nói: “Sư nương đã sống đến từng tuổi này nên cũng không muốn ép uổng mấy người trẻ tuổi các con làm gì cho nên ta sẽ không đi cùng các con.”
“Đúng rồi, nếu như con biết chỗ chôn của sư phụ thì nhớ trở về nói cho sư nương một tiếng.”
Nghe thấy nỗi thương cảm trong giọng nói của Lê Uyển, tuy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng Lương Siêu mắng mỏ lão Thiên Huyền vô lương tâm đó.
Sau khi cúp máy, Lê Uyển quay đầu nhìn Mộ Khuynh Tuyết xuống tầng. Thấy hai tay cô nắm chặt, vẻ mặt có chút căng thẳng thì cười lắc đầu.
“Con yên tâm, đã xong rồi.”
“Trước khi tới đế kinh, đừng quên thuốc mà tối qua ta đưa cho con. Nhất định phải tìm cơ hội thích hợp cho Tiểu Siêu uống vào, nhất định sang năm hai đứa sẽ có đứa con béo mập.”
Mộ Khuynh Tuyết đỏ mặt nói: “Sư phụ, người không đứng đắn!”
“Không đứng đắn?”
“Haizzz…”
“Tiểu Tuyết, chờ đến khi nào con ở tầm tuổi của sư phụ thì con sẽ hiểu được thôi. Nếu như ta có thể có 1 đứa con thì những ngày còn lại cũng không buồn tẻ tới mức này.”
Sau khi nghe xong, Tiểu Tuyết nghiêm túc nghĩ về chuyện này.
Cuối cùng, cô ấy cho ra kết luận, đúng là rất có lý!
Tay phải của cô ấy đút vào trong túi áo, nắm chặt lấy lọ đan dược trong túi.
Ngày hôm sau, đoàn người Lương Siêu lên máy bay tới đế kinh. Trong suốt chuyến bay, mấy người phụ nữ trò chuyện rôm rả với nhau, chỉ có Lương Siêu là không nói gì.
Lúc đầu, mấy người phụ nữ còn tưởng hắn đã giả vờ ngẫm nghĩ nhưng khi gọi hắn hai lần thì thấy rằng hắn đang phớt lờ bọn họ nên họ không làm phiền hắn nữa.
“Đế kinh…”
“Lương Siêu đã quay trở lại rồi đây.”
Cùng lúc đó, tại tổng bộ của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh ở đế đô.
Bên trong văn phòng chủ tịch, Giả Nam đang báo cáo công việc cho Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành yên lặng lắng nghe. Trong suốt quá trình báo cáo, trên khuôn mặt cô ta luôn nở nụ cười. Sau khi Giả Nam báo cáo xong, cô ta lắc đầu với vẻ không thể tin nổi.
“Nam Nam, lần này cô thật sự làm rất tốt, cũng xem như đã giải quyết cho tôi một mối nguy lớn. Có điều cô vẫn luôn có điều gì đó giấu tôi, hiện tại anh đã có thể giải đáp những nghi vấn của tôi chưa?”
“Rốt cuộc cô đã làm thế nào để khiến cho hai nhà Ngô, Đào tặng miễn phí tài sản của họ trong ngành dược phẩm vậy?”
Giả Nam cười nói: “Chủ tịch Diệp, tôi không hề tốt như cô nghĩ đâu. Nói đi nói lại, chẳng qua lần này tôi cũng kiếm được món hời mà thôi.”
“Nếu như cô thật lòng muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn vị hôn phu mà cô chưa từng gặp mặt kia đi.”
“Lương Siêu.”
Chương 191: Quay về nhà
"Lương Siêu?"
Diệp Khuynh Thành lập tức cau mày, lập tức nhớ tới vừa rồi Giả Nam đột nhiên vô duyên vô cớ hỏi hắn có hôn ước hay không.
"Ý của cô là, chuyện này tất cả đều do Lương Siêu kia tạo thành?"
"Đúng."
Giả Nam gật đầu khẳng định, rồi bắt đầu nói những điều tốt đẹp về Lương Siêu.
"Diệp Đổng, vị hôn phu của sếp tuy nói chẳng qua là một thầy thuốc, nhưng thật sự không đơn giản."
"Như Ngô gia, Đào gia hai nhà giàu nhất vùng đều bị hắn chơi đến chết. Nghe nói hắn tức giận đến mức dám đối đầu với nhị thiếu gia Vương gia chỉ vì Cung Vũ."
"Đúng rồi, bản thân hắn cũng rất tuấn tú, nhất định rất hợp gu thẩm mỹ của sếp."
"Nói thật, tôi thật sự cảm thấy hắn và sếp rất hợp nhau."
Diệp Khuynh Thành nhướng mày, khẽ hừ một tiếng: "Bởi vì hắn cho cô ân huệ lớn như vậy, nên cô mới đồng ý giúp hắn vận động hành lang?"
"Tôi đây khuyên anh nên kìm chế miệng lưỡi lại, chuyện hắn vì nữ nhân của hắn mà xúc phạm người khác, tôi đã bỏ qua rồi."
"Không hẳn."
Giả Nam cười khổ một tiếng, lại nói: "Lời nói của tôi đều từ tận đáy lòng, xem ra vị hôn phu của cô... không có ý định tới thực hiện hôn ước với sếp rồi."
"Ừ?"
"Ý của cô là như thế nào?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sau khi kể về ý muốn từ hôn của Lương Siêu, Giả Nam rất nhanh nhìn thấy khóe miệng Diệp Khuynh Thành hơi hé mở, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vẻ bối rối hiếm thấy.
Nhưng ngay sau đó Diệp Khuynh Thành khẽ mím môi, gật đầu nói: "Ừm, coi như hắn biết thức thời."
"Tuy nhiên, tôi không thể trở thành kẻ bị từ hôn. Bây giờ tập đoàn của chúng tôi đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có. Với tư cách là chủ tịch, tôi không được có bất kỳ tin tức tiêu cực nào vào thời điểm này."
Giả Nam rất hiểu điều này, gật đầu nói: "Tôi không nghĩ rằng Lương Siêu sẽ quan tâm đến những điều này, dường như điều hắn quan tâm chỉ là hôn thư trong tay sếp."
Cô vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Mời vào."
Diệp Khuynh Thành lên tiếng, thư ký của cô ấy nhanh chóng đẩy cửa đi vào, vội vàng nói: "Diệp tổng, vừa nhận được tin rằng loại thuốc mới mà chúng ta đang phát triển đã xảy ra vấn đề!"
"Cái gì?!"
Diệp Khuynh Thành lập tức cau mày, lập tức nói: "Hoa thần y có thông báo cho cô chưa?"
Bí thuật giang tay ra: "Đã được thông báo, nhưng Hoa Thần Y anh ta, anh ta. . . "
"Anh ta xảy ra chuyện gì?"
Giả Nam nghe lập tức sốt ruột, cùng mở miệng thúc giục nói: "Lúc này là lúc nào, cô còn do dự, nếu có lời gì thì nói nhanh lên!"
"Hoa thần y hắn, hắn đã từ bỏ..."
"Anh Nie từ bộ phận sản xuất của tập đoàn chúng tôi đã hỏi anh ta lý do, nhưng anh ta không nói gì. Anh ta chỉ nói rằng anh ta đã đưa ra lời đề nghị với cô Giả. Nếu cô đồng ý, anh ấy sẽ giúp sếp ngay lập tức ."
"Nhưng nếu sếp không đồng ý với anh ta, anh ta vẫn luôn xin nghỉ ốm, anh ta nói rằng anh ta không thể kiểm soát được việc ăn uống, ốm đau bệnh tật, việc anh ta nghỉ ốm không phải là vi phạm hợp đồng. Lương thỏa thuận trong hợp đồng vẫn như trước, tập đoàn sẽ đánh giá và trả lương như bình thường..."
"Cái này……"
Giả Nam sửng sốt một lúc, tức giận đến mức bắt đầu chửi thề: "Đây chỉ là một trò lừa bịp!"
"Diệp Đổng, năm đó cô đã dốc hết gần 70% vốn lưu động của tập đoàn vào mấy loại thuốc mới này chỉ để nhắm vào nhà họ Hứa, nhưng anh ta lại đánh mất dây chuyền vào thời điểm quan trọng?"
Diệp Khuynh Thành ngồi xuống, đỡ trán, gật đầu khẽ lắc đầu: "Được, hiện tại không phải thời gian để nói ra những lời oán trách, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra biện pháp."
Sau một lúc.
Giả Nam thăm dò hỏi: "Diệp Đổng, trước kia cái tên lưu manh kia cho cô điều kiện gì?"
"Nếu không, sao cô lại đáp ứng yêu cầu của anh ta?"
Diệp Khuynh Thành nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.
"Không có."
Những gì cô nói rất dứt khoát, không có chỗ trống cho sự thương lượng nào cả.
Sau đó cô cầm chiếc áo khoác trên ghế rồi khoác lên người, vừa đi vừa nói: "Mau, theo tôi đến nhà máy tìm hiểu rõ tình hình cụ thể."
"Diệp Đổng!"
Giả Nam lại hét lên và nói: "Lúc trước tôi có nói với cô về vấn đề từ hôn, cô có muốn tìm hiểu về hôn ước đó trước để tôi giao nó cho Lương Siêu, trước khi hắn đi, không?"
"Không có thời gian."
Diệp Khuynh Thành vội vàng trả lời: "Bây giờ cả tập đoàn như lửa cháy đến nơi, vì vậy những vấn đề tầm thường như vậy khi nào chúng ta có thời gian hãy nói đến."
...
Sau một giờ.
Ngay khi Lương Siêu và nhóm của hắn bước ra khỏi sân bay, Lương Nghiên bắt đầu quay vòng tròn như một yêu tinh nhỏ vui vẻ, vừa quay vừa reo hò.
"Tuyệt vời!"
"Cuối cùng cũng về nhà!"
"Các chị dâu, nếu như sau này cha mẹ em nhìn thấy các chị, Nghiên Nghiên cam đoan rằng bọn họ nhất định sẽ rất thích các chị!" "Đặc biệt là mẹ của em, nhất định sẽ tựu mình xuống bếp nấu cho các người một bàn lớn thức ăn ngon, hơn nữa còn cho mỗi người các chị một phong bì màu đỏ thật lớn giống như trên tivi chiếu vậy!"
Vẻ mặt của Cung Vũ và Hạ Tử Yên lập tức tối sầm lại khi nghe những lời đó.
Hai người đều biết cha mẹ Lương Siêu đã mất, bọn họ cũng biết Lương Siêu giấu chuyện này không nói cho Lâm Nghiên biết, sợ cô bé còn nhỏ như vậy sẽ không tiếp nhận được.
Nhưng Mộ Khuynh Tuyết không biết, nghe Lâm Nghiên nói nhà của cô bé ở Đế Kinh có chút mới kì lạ, cô thậm chí còn kêu gào muốnLương Siêu dẫn về nhà.
"Khuynh Tuyết."
Cung Vũ kéo cô ra, nhìn cô đầy ẩn ý ra hiệu đừng nói nữa.
Mộ Khuynh Tuyết có chút nghi ngờ, sau đó thấy Lương Siêu ôm Lương Nghiên, cười nói: "Nghiên Nghiên, em còn nhớ những gì anh trai của em đã nói gì với em không? Cha mẹ chúng ta đã ra nước ngoài làm ăn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Nghiên lập tức xụ xuống.
"Anh à, bọn họ còn chưa trở về sao?"
"Ừm, một khoảng thời gian nữa sẽ trở lại."
"Ồ."
Cô mím môi cúi đầu xuống, cô gái nhỏ dù có cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng cũng không kìm được, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
"Em, em rất nhớ cha mẹ..."
"Anh à, bố mẹ đang ở nước ngoài, em có thể cùng với họ call video được không? Nghiên Nghiên rất nhớ bọn họ!"
"Vù vù..."
Vào thời khắc đó, dây đàn sâu nhất trong lòng Lương Siêu hoàn toàn bị đứt gảy, vô cái chua xót và bi thương từ đáy lòng mà phun ra.
Nhưng dù là như vậy, trước mặt Lương Nghiên, hắn vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn, kịch liệt đè nén...
Ôm chặt đầu nhỏ của Lương Nghiên, nhẹ nhàng nói: "Cha mẹ chúng ta hiện đang làm việc trong một môi trường thiếu thốn, không có internet, thậm chí sóng điện thoại di động cũng rất yếu."
"Nghiên Nghiên là giỏi nhất, em đừng khóc nữa, được không? Một hai năm nữa cha mẹ em sẽ trở về."
Mộ Khuynh Tuyết nhìn khuôn mặt cười tươi và đôi mắt hơi đỏ của Lương Siêu, nhận ra rằng chắc chắn có điều gì đó không ổn, vì vậy cô và Cung Vũ và Hạ Tử Yên bắt đầu dỗ dành Lương Nghiên.
Một lúc sau, tâm trạng của Lương Nghiên cuối cùng cũng tốt hơn, nhưng cô bé vẫn bĩu môi, dụi mắt với Lương Siêu.
"Anh, một hai năm nữa cha mẹ thật sự sẽ trở về sao?"
"Ồ thật chứ."
"Anh chắc chắn chứ."
"Ừ, Anh chắc chắn."
Lương Siêu gật đầu, Lương Nghiên kiểm tra lại lời nói của hắn rồi nói: "Vậy chúng ta về nhà đi, em rất nhớ nhà của chúng ta, nhà của chúng ta là thoải mái nhất."
Sắc mặt Lương Siêu lại một lần nữa cứng đờ, nhịn không được giơ tay lên che lại, đau nhức trái tim.
Gia đình?
Bây giờ hai anh em bọn họ đâu còn nhà để về?
Chương 192: Rượu có bao đủ không?
"Phù..." Khẽ thở ra một hơi, Lương Siêu lại cười lớn để trấn an.
"Bé con, nhà chúng ta đã bị phá dỡ, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm một căn nhà còn tốt hơn ban đầu gấp mười cho em."
"Em không cần! Em muốn nhà của chúng ta, không nơi nào bằng nhà hết! Nơi đó có mùi của cha mẹ!"
Thấy Lương Nghiên lại bắt đầu khóc, ba cô gái lại luân phiên an ủi, sau một lúc lâu tiếng khóc của Lương Nghiên mới dần dần ngừng lại, có chút tự trách ôm lấy Lương Siêu đang trầm mặc không nói.
"Anh, có phải anh giận không?"
"Nghiên Nghiên sai, Nghiên Nghiên không khóc không quấy nữa, có được hay không?"
Thấy em mình hiểu chuyện như thế, Lương Siêu lại cảm thấy ngực mình nhói nhói, sau khi hoãn lại một chút thì xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên.
"Nghiên Nghiên ngoan, anh không giận."
"Tuy bây giờ cha mẹ không ở bên cạnh, nhưng anh đảm bảo sẽ một luôn cưng chiều em, để em còn hạnh phúc vui vẻ hơn cả lúc có cha mẹ, có được không?"
Lương Nghiên sa sút mà gật gật đầu, sau đó đi cùng Lương Siêu chọn một căn biệt thự xa hoa có sẵn, tốn hơn năm tỷ!
Chạng vạng tối, Đế Kinh tôim hoàn một bên, trước một trang viên sớm đã bị bỏ hoang, một mình Lương Siêu lại tới đây bình tĩnh đứng đó, mặc cho gió lạnh căm căm thổi quét qua người, hắn vẫn không nhúc nhích.
Nơi này chính là ngôi nhà trước kia của hắn.
Nhưng hôm nay đã lụi bại đến tình trạng này, thậm chí Lương Siêu khẽ ngửi một cái cũng có thể mơ hồ ngửi thấy hơi đất khô cằn.
Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Ánh lửa ngút trời, tiếng la giết vang lên không ngừng!
Nơi ánh mắt nhìn thấy được đều là hình ảnh bi thảm do máu tươi và lửa phác hoạ ra!
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Lương Siêu bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng mà gào thét!
"Từ trước đến nay cha mẹ tôi luôn lương thiện giúp người, lòng dạ ngay thẳng! Nhưng vì sao lại gặp phải tai vạ như thế!"
"Diệt môn, tàn sát!"
"Lão tặc thiên, năm năm trước là ông mù sao!"
"Ông, bất công!"
Sau một lúc ngửa mặt lên trời mắng chửi, hắn bỗng dùng hết sức nện một quyền xuống mặt đất, nhất thời đánh cho bùn đất tung bay, mặt đất trong phạm vi vài trăm mét cũng điên cuồng rung động.
Sau đó là quyền thứ hai, quyền thứ ba...
Giờ phút này, uất ức, chua xót và lửa giận mà buổi sáng hắn liều mạng giấu trong lòng rốt cục có thể không kiêng kỵ mà mặc sức phát tiết ra ngoài!
"Là ai..."
"Rốt cuộc là ai!"
Nửa giờ sau, hình như đã thấm mệt, Lương Siêu dần dần dừng lại, mất hồn mất vía mà co ro dưới mặt đất.
Dù hai tay đã dính đầy máu tươi, nhưng hắn vẫn đờ đẫn, mặt không cảm xúc, không cảm thấy đau đớn chút nào. Đối diện với thống khổ diệt tộc năm năm trước, chút đau đớn da thịt này quá vô nghĩa.
Sau một lát, trong lòng Lương Siêu càng kiềm nén, phiền muộn, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lăng Vũ.
Điện thoại vang một hồi lâu mới kết nối, hắn nghe thấy Lăng Vũ còn ngáp một cái, còn chưa tỉnh ngủ lười biếng cười mắng: "Tiểu Lương tử, muộn như vậy còn gọi điện thoại tới làm gì? Không biết giấc ngủ rất quan trọng với mấy ông già như ta sao?"
"Lăng lão." Giọng Lương Siêu có vẻ hơi khàn khàn, nói: "Hiện tại tôi đã đến Đế Kinh, trước đó ông nói chỗ ông có rượu ngon đúng không?"
"Đúng lúc đêm nay tôi muốn làm một bãi bùn nhão, uống đến say không còn biết gì. Rượu chỗ ông có bao đủ không?"
Hả?
Lăng Vũ nghe vậy thì kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu mà cười cười.
"Thằng nhóc, xem ra gặp phải chuyện gì rồi đúng không? Được rồi, vậy lão hủ lập tức gửi địa chỉ qua cho cậu, cậu trực tiếp tới là được, chỗ lão hủ không có cái gì khác, chỉ có rượu là không thiếu!"
Hơn một giờ sau, bên ngoài một khu kiến trúc khí thế hùng hồn, bày ra cảm giác trang nghiêm cổ xưa, đây chính là một trong những thánh địa được giới võ đạo Viêm Hạ ngầm công nhận, tổng bộ Võ Minh.
Khương Nhu phụng lệnh Lăng Vũ chờ ở chỗ này, bên cạnh còn có một thanh niên mặc trường sam màu vàng đang không ngừng hiến ân cần, trong mắt tràn đầy yêu thích.
"Nhu Nhu, cô cầm Dưỡng Nhan Đan này đi, cái này là tôi vất vả lắm mới trộm được từ chỗ sư phụ đấy. Không nói hiệu quả mạnh đến mức nào, nhưng tối thiểu cũng hơn những đồ trang điểm hàng hiệu trên thị trường ba đến năm lần rồi."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khương Nhu khoát khoát tay, thành thật nói: "Tôi thật sự không muốn, anh mau trả lại đi, nếu bị sư phụ anh phát hiện thì chắc chắn không tránh khỏi một trận trách phạt."
"Ha ha, cô thật biết suy nghĩ cho tôi." Thanh niên lập tức đắc ý cười ha hả: "Chẳng qua không sao cả, vì cô, đừng nói là trách phạt, dù bỏ cái mạng của tôi cũng coi như có giá trị!"
"Cho này, tranh thủ cầm đi"
"Không không, tôi thật sự không cần!"
Khương Nhu thẹn thùng liên tục từ chối, đúng lúc này, cô thấy Lương Siêu xuống xe đi tới thì như nhìn thấy cứu tinh mà vội vàng chạy qua, còn cười phất tay chào hỏi hắn.
"Lương Siêu! Cuối cùng anh cũng tới, tôi chờ anh hơn nửa giờ rồi đấy."
Lương Siêu ngẩng đầu nhìn cô một cái xem như bắt chuyện, cũng không nói cái gì, hai tay cắm vào túi lại cúi đầu đi đến bên cạnh Khương Nhu.
Khi đi ngang qua thanh niên mặc áo vàng kia, Khương Nhu nói: "Thẩm Nham, người tôi muốn chờ đã đến, hẹn gặp lại."
"Dừng lại!" Thẩm Nham nhìn bóng lưng Lương Siêu, lập tức khẽ quát một tiếng, trong mắt tràn đầy ý thù địch: "Thằng ranh, chắc anh không phải người trong Võ Minh đúng không? Dám làm ra vẻ trước cổng chính của tổng bộ Võ Minh chúng tôi, quả thực không biết trời cao đất rộng!"
Mà Lương Siêu lại không hề dừng lại, còn liếc nhìn Khương Nhu ra hiệu bảo cô không cần phản ứng tên sau lưng, hắn vẫn không nhanh không chậm đi bên cạnh Khương Nhu.
Soạt!
Sắc mặt Thẩm Nham lập tức trầm xuống, vừa nhanh chân đuổi theo vừa quát: "Điếc đúng hông? Tôi bảo anh dừng lại!"
"Xưa nay tổng bộ Võ Minh không cho phép kẻ vô danh đi vào, muốn vào thì báo tên họ ra trước!"
Vừa dứt lời, Thẩm Nham đã đuổi tới sau lưng Lương Siêu vươn tay phải chuyển thành trảo, hung ác bắt lấy vai Lương Siêu!
Cùng lúc đó, Lương Siêu bỗng xoay người, nhanh như tia chớp bắt lấy bàn tay Thẩm Nham, sau đó bỗng phát lực hung hăng hất đối phương ra hơn mấy chục mét!
Dứt khoát.
Lưu loát.
Không chút dây dưa dài dòng.
Mà Khương Nhu chỉ nghe tiếng kêu thảm càng ngày càng xa trong đêm tối mênh mông, dù trừng lớn mắt cũng không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Nham...
"Tiếp tục dẫn đường."
"Được."
Bình luận facebook