Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193: Điên phủ, Thẩm Động
"Ồ!" Khương Nhu chết lặng vài giây mãi sau mới hồi thần lại được, sau đó nhanh chóng đáp lại rồi tiếp tục dẫn đường.
Cô lúc này vừa đi vừa tần ngần mà nói: "Lát nữa anh uống rượu cùng với sư phụ xong, tôi sẽ đưa anh đi ra bằng lối cửa sau, nếu không sợ rằng sẽ rước phải phiền phức đó.”
“Cái người anh vừa hất ra kia tên là Thẩm Nham, đúng là sức mạnh của hắn ta chẳng ra gì nhưng lại có một ông anh vô cùng lợi hại.”
Cô nói một thôi một hồi nhưng chỉ nhìn thấy Lương Siêu vẫn hoàn toàn phớt lờ mình, lúc này cô vẫn nghĩ là hắn đang coi thường sức mạnh của thế hệ trẻ của Võ Minh nên mới có thái độ vậy, thế là cô lại nhấn mạnh: "Anh trai của Thẩm Nham là thành viên của Long Đường đó.”
“Hơn nữa xếp hạng của hắn ta ở trong Long Đường luôn giữ vững ở vị trí top 5, còn có một biệt hiệu vô cùng lợi hại.”
“Điên Phủ.”
Lương Siêu vẫn không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu bước đi, điều này khiến Khương Nhu đến cuối cùng cảm thấy bất lực, cô cũng lười phí lời với hắn.
Lượn đi lượn lại trong một tòa nhà to lớn như vậy, muốn được coi là đi đến một đình viện tên lặng độc lập khác thì cũng phải đi của nửa tiếng.
Đây là nơi yên tĩnh thường ngày mà Lăng Vũ thường đến.
Hắn vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Lăng Vũ
"Ha ha!" "Tiểu Lương à, cuối cùng cậu cũng tới rồi, thật để lão phu đây chờ lâu quá."
“Bắt lấy này!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Lương Siêu nghe vậy ngẩng đầu lên, liền bắt lấy một vò rượu đang bay tới, mở nắp ra, hắn không chần chừ gì nữa mà ngẩng đầu liền uống một hơi.
Khương Nhu thấy vậy vội vàng khuyên can: "Ai đi uống như vậy chứ? Sẽ bị đau dạ dày đó!”
“Nhu nhi.”
Lăng Vũ khẽ gọi cô, sau đó lắc đầu, cô ấy lắc đầu, ra hiệu rằng cô ấy không cần nhiều lời.
"Tiểu tử này, nhất định là có tâm tư gì đó. Cứ để yên và về trước đi, nơi này có vi sư bồi cậu ta là được rồi.”
“Ò.”
Khương Nhu đáp lại đồng ý xong, cô vẫn tỏ ra lo lắng liếc nhìn Lương Siêu, sau đó mới từ từ lùi ra.
Vài giây sau.
Một bò rượu đầy ắp đã bị hắn uống sạch, Lương Siêu ném vỡ bình rượu, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành màu hồng, nhưng sau khi hắn nhăn mặt ợ vài cái cau cau mày mà đầy nghi ngờ nhìn Lăng Vũ.
“Lão Lăng, đây là rượu ngon mà trước đó ông cứ bốc phét là nâng cao tu vi, thần hồ kỳ thần đây sao?”
“Tôi uống một vò nặng cả bụng rồi sao vẫn cảm thấy chả có gì nhỉ?”
“Ha ha!"
Lăng Vũ vuốt râu cười to nói: "Tên tiểu tử nhà cậu đúng là rất thật thà, ai nói gì cũng tin sao?”
"Nếu như tôi thật sự có trong tay kia loại rượu tốt như vậy, thì năm đó tôi đã sớm bị sư phụ của cậu cướp đi rồi."
“Đù.”
Lương Siêu không tiện tức giận mà thầm chửi tục một câu, sau đó Lăng Vũ lại ném thêm một vò rượu đến.
“Được rồi, tiểu tử cậu nên biết đủ là gì đi! Rượu cậu đang uống bây giờ cũng là rượu thượng hạng do lão phu tự mình ủ, bình thường lão phu còn không nỡ uống đó.”
“Hôm nay coi như đãi cậu một lần đi, cậu cứ uống tự nhiên, bao đủ uống.”
Lương Siêu gật đầu cảm ơn, lại bắt đầu điên cuồng uống "ừng ực...", nhìn thấy Lăng Vũ nhiệt tình khảng khái như vậy, nên cũng bắt đầu cùng ông uống ngụm lớn ngụm nhỏ.
Không biết đã uống bao lâu.
Trên mặt đầy mảnh vỡ của vò rượu, hai người cũng không đếm được mỗi người đã uống bao nhiêu rồi, nhân lúc đang hơi dừng lại một chút, Lăng Vũ vỗ vỗ Lương Siêu nói: "Tiểu tử, nói đi, gặp phải chuyện gì đau lòng à?”
Sau khi nghe điều đó, Lương Siêu nhấp thêm hai ngụm rượu đột ngột hỏi: "Lăng lão, ông đã từng nghe nói qua Lương gia chưa?”
“Lương gia?”
Lăng Vũ nhất thời nhăn mày lại, cảm giác say hiển hiện trên mặt giờ đã tan biến sạch.
“Cậu muốn nói Lương gia nào?”
“Là Lương gia đã bị diệt tộc trong một đêm năm năm trước, và ngay cả nhà thờ tổ cũng bị đốt thành tro."
Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, cả người dường như thả lỏng và trở lại bình thường. Với vẻ mặt say xỉn, ông ta lắc đầu.
"Vậy thì thực sự chưa từng nghe thấy qua."
Vẻ mặt Lương Siêu tối sầm lại, sau đó tự giễu cười một tiếng.
Hắn nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Lương năm đó cũng chỉ là một gia tộc nhỏ hạng hai, làm sao có tư cách lọt vào tai Lăng Vũ?
Bản thân cũng hỏi đại vậy.
“Sao nào, tên nhóc cậu là đến từ gia tộc đau thương đó sao?”
“Ừ.”
Lương Siêu gật đầu, Lăng Vũ chép miệng một cái rồi ai thán mà an ủi hắn.
“Cậu cũng thật đáng thương, cũng coi như là có số mệnh không tốt.”
“Có điều, từ xưa đến nay người làm chuyện lớn làm gì có ai mà không phải trải qua sự rèn luyện đầy cực khổ chứ, cứ nghĩ thoáng ra, chuyện này không đẩy ta vào ngõ cụt được.”
“Ừ.”
Ngoài miệng Lương Siêu đáp lại, nhưng bắt đầu uống hết bình này đến bình khác, cuối cùng ngã quỵ xuống đất như bùn, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, uống bao nhiêu cũng không say, sầu càng nặng hơn.
Nửa giờ sau.
Lương Siêu lúc này người toàn nồng nặc mùi rượu đã không còn hứng thú uống thềm nữa, hắn chậm rãi đứng dậy cáo từ, để mặc Khương Nhu nãy giờ vẫn đang chờ ở bên ngoài đình viện đỡ mình rời đi.
Một lát sau.
Lăng Vũ ngồi dưới đất thở dài một tiếng, đứng dậy vỗ mông đang định trở về phòng nghỉ ngơi, lại đột nhiên nhướng mày liếc nhìn cánh cửa khép hờ.
"Nếu đã tới rồi thì vào đi."
Vừa dứt lời, một thanh niên đội nón lá trúc, tay cầm một cây rìu dài hơn một mét chậm rãi đi vào, đầu tiên là khom người hành lễ, sau đó liền đi thẳng vào chủ đề, hỏi: "Lão Lăng, người mà ông vừa mời đến làm khách kia vừa xuất thủ đánh bị thương em trai tôi, giờ hắn đang ở đâu?”
Lăng lão bĩu môi cười và chỉ vào cửa: "Người đã sớm rời đi bằng cửa sau, bây giờ phòng chừng đã gần về đến nhà rồi.”
Thẩm Động ngay lập tức cau mày khi nghe những lời đó.
Gã ta quay người và rời đi mà không nói gì, nhưng Lăng Vũ đột nhiên ngăn gã ta lại.
"Thẩm Động, nể tình tôi và sư phụ của cậu cũng coi là có chút giao tình, lão phu khuyên cậu một câu."
"Tên tiểu tử kia hiện tại đang rất khó chịu, cực kỳ phiền muộn, cậu tốt nhất đừng chủ động chọc giận nó, nếu không hai chữ Điên Phủ mà cậu đang cõng kia sợ rằng sau này sẽ không điên nổi nữa đâu.
"Hừ."
Sau khi hừ nhẹ một cái, Thẩm Động không quay đầu lại bình tĩnh nói: "Cám ơn Lăng lão nhắc nhở, có điều trước giờ tôi luôn là người không tin tà đạo này nọ, cho nên giờ tên đó không vui thì ông đây cũng không dễ chịu gì.”
"Yo"
"Tiểu tử này, còn dám già mồm với tôi sao?”
Lăng Vũ nhướng mày, vốn định đánh vào mông tiểu tử này vài cái, nhưng rất nhanh lại đổi ý, chẳng thà tự mình động thủ, không bằng để tên nhóc kia làm giúp thì đỡ hơn.
Huống hồ với sức mạnh của Thẩm Động, hẳn là quá đủ để sử dụng như một nguồn giải tỏa áp lực và là một bao cát làm bằng thịt.
Nếu như phát huy tốt, nói không chừng còn nổ ra được một cuộc chiến cược được nhiều tiền.
Cô lúc này vừa đi vừa tần ngần mà nói: "Lát nữa anh uống rượu cùng với sư phụ xong, tôi sẽ đưa anh đi ra bằng lối cửa sau, nếu không sợ rằng sẽ rước phải phiền phức đó.”
“Cái người anh vừa hất ra kia tên là Thẩm Nham, đúng là sức mạnh của hắn ta chẳng ra gì nhưng lại có một ông anh vô cùng lợi hại.”
Cô nói một thôi một hồi nhưng chỉ nhìn thấy Lương Siêu vẫn hoàn toàn phớt lờ mình, lúc này cô vẫn nghĩ là hắn đang coi thường sức mạnh của thế hệ trẻ của Võ Minh nên mới có thái độ vậy, thế là cô lại nhấn mạnh: "Anh trai của Thẩm Nham là thành viên của Long Đường đó.”
“Hơn nữa xếp hạng của hắn ta ở trong Long Đường luôn giữ vững ở vị trí top 5, còn có một biệt hiệu vô cùng lợi hại.”
“Điên Phủ.”
Lương Siêu vẫn không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu bước đi, điều này khiến Khương Nhu đến cuối cùng cảm thấy bất lực, cô cũng lười phí lời với hắn.
Lượn đi lượn lại trong một tòa nhà to lớn như vậy, muốn được coi là đi đến một đình viện tên lặng độc lập khác thì cũng phải đi của nửa tiếng.
Đây là nơi yên tĩnh thường ngày mà Lăng Vũ thường đến.
Hắn vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Lăng Vũ
"Ha ha!" "Tiểu Lương à, cuối cùng cậu cũng tới rồi, thật để lão phu đây chờ lâu quá."
“Bắt lấy này!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Lương Siêu nghe vậy ngẩng đầu lên, liền bắt lấy một vò rượu đang bay tới, mở nắp ra, hắn không chần chừ gì nữa mà ngẩng đầu liền uống một hơi.
Khương Nhu thấy vậy vội vàng khuyên can: "Ai đi uống như vậy chứ? Sẽ bị đau dạ dày đó!”
“Nhu nhi.”
Lăng Vũ khẽ gọi cô, sau đó lắc đầu, cô ấy lắc đầu, ra hiệu rằng cô ấy không cần nhiều lời.
"Tiểu tử này, nhất định là có tâm tư gì đó. Cứ để yên và về trước đi, nơi này có vi sư bồi cậu ta là được rồi.”
“Ò.”
Khương Nhu đáp lại đồng ý xong, cô vẫn tỏ ra lo lắng liếc nhìn Lương Siêu, sau đó mới từ từ lùi ra.
Vài giây sau.
Một bò rượu đầy ắp đã bị hắn uống sạch, Lương Siêu ném vỡ bình rượu, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành màu hồng, nhưng sau khi hắn nhăn mặt ợ vài cái cau cau mày mà đầy nghi ngờ nhìn Lăng Vũ.
“Lão Lăng, đây là rượu ngon mà trước đó ông cứ bốc phét là nâng cao tu vi, thần hồ kỳ thần đây sao?”
“Tôi uống một vò nặng cả bụng rồi sao vẫn cảm thấy chả có gì nhỉ?”
“Ha ha!"
Lăng Vũ vuốt râu cười to nói: "Tên tiểu tử nhà cậu đúng là rất thật thà, ai nói gì cũng tin sao?”
"Nếu như tôi thật sự có trong tay kia loại rượu tốt như vậy, thì năm đó tôi đã sớm bị sư phụ của cậu cướp đi rồi."
“Đù.”
Lương Siêu không tiện tức giận mà thầm chửi tục một câu, sau đó Lăng Vũ lại ném thêm một vò rượu đến.
“Được rồi, tiểu tử cậu nên biết đủ là gì đi! Rượu cậu đang uống bây giờ cũng là rượu thượng hạng do lão phu tự mình ủ, bình thường lão phu còn không nỡ uống đó.”
“Hôm nay coi như đãi cậu một lần đi, cậu cứ uống tự nhiên, bao đủ uống.”
Lương Siêu gật đầu cảm ơn, lại bắt đầu điên cuồng uống "ừng ực...", nhìn thấy Lăng Vũ nhiệt tình khảng khái như vậy, nên cũng bắt đầu cùng ông uống ngụm lớn ngụm nhỏ.
Không biết đã uống bao lâu.
Trên mặt đầy mảnh vỡ của vò rượu, hai người cũng không đếm được mỗi người đã uống bao nhiêu rồi, nhân lúc đang hơi dừng lại một chút, Lăng Vũ vỗ vỗ Lương Siêu nói: "Tiểu tử, nói đi, gặp phải chuyện gì đau lòng à?”
Sau khi nghe điều đó, Lương Siêu nhấp thêm hai ngụm rượu đột ngột hỏi: "Lăng lão, ông đã từng nghe nói qua Lương gia chưa?”
“Lương gia?”
Lăng Vũ nhất thời nhăn mày lại, cảm giác say hiển hiện trên mặt giờ đã tan biến sạch.
“Cậu muốn nói Lương gia nào?”
“Là Lương gia đã bị diệt tộc trong một đêm năm năm trước, và ngay cả nhà thờ tổ cũng bị đốt thành tro."
Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, cả người dường như thả lỏng và trở lại bình thường. Với vẻ mặt say xỉn, ông ta lắc đầu.
"Vậy thì thực sự chưa từng nghe thấy qua."
Vẻ mặt Lương Siêu tối sầm lại, sau đó tự giễu cười một tiếng.
Hắn nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Lương năm đó cũng chỉ là một gia tộc nhỏ hạng hai, làm sao có tư cách lọt vào tai Lăng Vũ?
Bản thân cũng hỏi đại vậy.
“Sao nào, tên nhóc cậu là đến từ gia tộc đau thương đó sao?”
“Ừ.”
Lương Siêu gật đầu, Lăng Vũ chép miệng một cái rồi ai thán mà an ủi hắn.
“Cậu cũng thật đáng thương, cũng coi như là có số mệnh không tốt.”
“Có điều, từ xưa đến nay người làm chuyện lớn làm gì có ai mà không phải trải qua sự rèn luyện đầy cực khổ chứ, cứ nghĩ thoáng ra, chuyện này không đẩy ta vào ngõ cụt được.”
“Ừ.”
Ngoài miệng Lương Siêu đáp lại, nhưng bắt đầu uống hết bình này đến bình khác, cuối cùng ngã quỵ xuống đất như bùn, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, uống bao nhiêu cũng không say, sầu càng nặng hơn.
Nửa giờ sau.
Lương Siêu lúc này người toàn nồng nặc mùi rượu đã không còn hứng thú uống thềm nữa, hắn chậm rãi đứng dậy cáo từ, để mặc Khương Nhu nãy giờ vẫn đang chờ ở bên ngoài đình viện đỡ mình rời đi.
Một lát sau.
Lăng Vũ ngồi dưới đất thở dài một tiếng, đứng dậy vỗ mông đang định trở về phòng nghỉ ngơi, lại đột nhiên nhướng mày liếc nhìn cánh cửa khép hờ.
"Nếu đã tới rồi thì vào đi."
Vừa dứt lời, một thanh niên đội nón lá trúc, tay cầm một cây rìu dài hơn một mét chậm rãi đi vào, đầu tiên là khom người hành lễ, sau đó liền đi thẳng vào chủ đề, hỏi: "Lão Lăng, người mà ông vừa mời đến làm khách kia vừa xuất thủ đánh bị thương em trai tôi, giờ hắn đang ở đâu?”
Lăng lão bĩu môi cười và chỉ vào cửa: "Người đã sớm rời đi bằng cửa sau, bây giờ phòng chừng đã gần về đến nhà rồi.”
Thẩm Động ngay lập tức cau mày khi nghe những lời đó.
Gã ta quay người và rời đi mà không nói gì, nhưng Lăng Vũ đột nhiên ngăn gã ta lại.
"Thẩm Động, nể tình tôi và sư phụ của cậu cũng coi là có chút giao tình, lão phu khuyên cậu một câu."
"Tên tiểu tử kia hiện tại đang rất khó chịu, cực kỳ phiền muộn, cậu tốt nhất đừng chủ động chọc giận nó, nếu không hai chữ Điên Phủ mà cậu đang cõng kia sợ rằng sau này sẽ không điên nổi nữa đâu.
"Hừ."
Sau khi hừ nhẹ một cái, Thẩm Động không quay đầu lại bình tĩnh nói: "Cám ơn Lăng lão nhắc nhở, có điều trước giờ tôi luôn là người không tin tà đạo này nọ, cho nên giờ tên đó không vui thì ông đây cũng không dễ chịu gì.”
"Yo"
"Tiểu tử này, còn dám già mồm với tôi sao?”
Lăng Vũ nhướng mày, vốn định đánh vào mông tiểu tử này vài cái, nhưng rất nhanh lại đổi ý, chẳng thà tự mình động thủ, không bằng để tên nhóc kia làm giúp thì đỡ hơn.
Huống hồ với sức mạnh của Thẩm Động, hẳn là quá đủ để sử dụng như một nguồn giải tỏa áp lực và là một bao cát làm bằng thịt.
Nếu như phát huy tốt, nói không chừng còn nổ ra được một cuộc chiến cược được nhiều tiền.
Bình luận facebook