Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203-205
Chương 203: Diệp Khuynh Thành đến
"Gì?"
"Cô muốn mời tôi ăn cơm sao?"
Sau khi nhìn thấy tính khí ngang tàng của Diệp Khuynh Thành, Lương Siêu nghe nói đối phương nhanh như vậy liền muốn mời mình ăn cơm, nhất thời không thích ứng được.
Tuy nhiên, nghĩ rằng đối phương có thể đã xác thực của những đơn thuốc mà bản thân đưa ra, khi hài lòng lại muốn đưa hôn thư của mình cho hắn nên hắn vui vẻ đồng ý.
"Được, tôi rảnh."
Hắn vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có một nhà hàng tây, quan cảnh không tệ nên nói: “Vậy cô có thể trực tiếp đến nhà hàng tây Tom, ở lầu năm."
"Được."
"Tôi với anh cách nhau không xa, hiện tại đi thôi."
Sau khi cúp điện thoại, Lương Siêu nhìn thấy Vương Tiểu Niên và hai tên cung phụng của nhà họ Vương đang nhìn hắn một cách giễu cợt.
"Tên họ Lương, người gọi cậu là Diệp Khuynh Thành, chẳng lẽ là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh nổi tiếng à, người cầm quyền hiện tại của nhà họ Diệp, Diệp Đổng?"
"Chà, là cô ấy."
"Ha ha ha ha!"
Vương Tiểu Niên lập tức ngẩng đầu lên và cười lớn.
Diệp Khuynh Thành là ai?
Đó là nữ nhân mà ngay cả bản thân anh ta cũng không dám sinh ra lòng thèm muốn, nam nhân theo đuổi cô ấy có ở toàn bộ Đế Kinh hoặc là xuất thân từ gia tộc hiển thách, thậm chí là siêu cấp gia tộc, đại thiếu gia, hoặc là xuất thân từ danh gia vọng tộc!
Mặc dù vậy, cũng chưa từng nghe nói rằng Diệp Khuynh Thành đã từng bị bất kỳ ai hấp dẫn, mặc dù có nhiều mối quan hệ với người khác giới, nhưng họ chỉ là những mối quan hệ kinh doanh bình thường.
Lương Siêu là ai?
Lần đầu tiên đến Đế đô, hắn không có tiền, không có mối quan hệ và cũng không có danh tiếng, thanh niên ba không với sức bình thường!
Một nữ hoàng kinh doanh, cô ấy sẽ chủ động hạ thấp mình để mời một chàng trai trẻ ba không với sức mạnh bình thường hay sao?
"Giả dối."
"Người họ Lương kia, làm sao lại không giả bộ tốt hơn một chút chứ?"
"Đừng để Diệp Khuynh Thành mời cậu đi ăn tối. Tầng cao nhất của trung tâm mua sắm này có một dãy phòng theo chủ đề tình dục. Cậu cũng có thể kêu cô ấy đến, cùng cậu để mướn một căn phòng."
Lương Siêu nhún vai: "Xem ra loại người ngu xuẩn như anh, thật sự không cùng thế giới với tôi, cho nên tôi nói một câu cũng không hiểu."
"Hừ, tôi nói cái này, cậu còn giả bộ sao?"
"Tôi vừa mới phái người tới đối phó cậu, đột nhiên Diệp Khuynh Thành bên cạnh cậu lại gọi điện thoại tới, làm sao có thể trùng hợp đến như vậy?"
"Chậc, đương nhiên là không thể trùng hợp như vậy."
Quản lý trung tâm thương mại cười lạnh một tiếng, nói: "Thằng nhãi này rõ ràng là sợ hãi, cho nên muốn lấy danh nghĩa của Diệp Khuynh Thành dọa ngài, Vương thiếu gia."
"Chỉ là dùng thủ đoạn này thể hiện đầu óc chậm phát triển."
Vương Tiểu Niên cười gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
"Đầu óc có chút chậm phát triển đúng là đầu óc chậm phát triển, nhưng tốc độ phản ứng của cậu cũng thật nhanh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu thật sự nghĩ ra một chiêu như vậy, tìm được diễn viên có thể hợp tác với mình, cực khổ cho cậu rồi, nhưng mà. . . "
Giọng nói đột nhiên thay đổi, Vương Tiểu Niên lại đằng đằng sát khí nói: "Cho dù cậu giở trò đê hèn như thế nào, hôm nay, cậu cũng đừng hòng trốn khỏi cái chết!"
Xoạc!
Nghe nói Vương Tiểu Niên thật sự tính giết người, sắc mặt Cung Vũ lập tức tái nhợt.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Vương tổng, cho dù anh có oán hận với chúng tôi như thế nào cũng không được làm như vậy."
"Vũ nhi, không cần cùng tên ngu xuẩn này nói nhảm."
Lương Siêu nhẹ nhàng ngắt lời Cung Vũ, rồi liếc nhìn Vương Tiểu Niên.
"Người của anh chắc đã lên đường tới đây rồi phải không?”
"Nước đổ khó hốt, nhưng vì xuất phát từ lòng nhân đạo, tôi phải khuyên anh một lời cuối cùng. Tranh thủ thời gian mà chuẩn bị sẵn năm trăm triệu lệ phí kỉ luật, để khi đến lúc đó anh có thể giữ lại cái mạng chó của mình."
Sau khi nói được vài câu, Lương Siêu vội vàng kéo Cung Vũ vào nhà hàng Tom.
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?"
Một tên cung phụng trầm giọng hỏi, Vương Tiểu Niên nhìn Lương Siêu tìm được một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, đang nhàn nhã cười nói chuyện với Cung Vũ, lập tức nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng bật ra một chữ.
"Đợi đã!"
"Chỉ cần thằng nhãi này không chạy trốn, hai vị cung phụng không cần động thủ, đợi mọi người đi hết, tôi liền đem hắn bóp chết!"
"Được!"
Hai người họ lập tức gật đầu đồng ý, quản lý liếc nhìn Vương Tiểu Niên, nhếch môi lắc đầu.
Không hổ là thiếu gia nhà họ Vương, Thiếu Đông Gia Thiên Ngu.
Anh ta làm việc gì cũng rất thận trọng, vững vàng như một con chó già!
Hai mươi phút sau.
Khi ngày càng có nhiều người của nhà họ Vương đến, có khoảng tám hoặc chín ông người mặc Đường trang, thoạt nhìn có vẻ là những nhân vật quyền lực!
Ngoài ra, còn có hàng chục vệ sĩ mạnh mẽ trong bộ đồ đen!
Vương Tiểu Niên trong lòng hoàn toàn cảm thấy an toàn, lập tức vung tay lên.
"Vây quanh!"
Rầm…rầm!
Ngay lập tức, mọi người vây quanh nhà hàng Tom.
Đây cũng là thói quen làm việc của anh ta.
Trước khi làm mọi việc, hãy làm một cử chỉ!
Mà xung quanh không thành vấn đề, những người phục vụ và ông chủ trong nhà hàng tây này đều sợ hãi chạy ra ngoài, giống như ông nội cầu xin bà nội mà bọn họ vội vàng chắp tay cầu xin Lương Siêu, thiếu chút nữa là quỳ xuống gọi một tiếng ông nội!
"Thưa ngài, xin ngài và vị cô nương này đổi nhà hàng khác đi, chúng ta chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, thật sự chịu không nổi phiền toái đâu..."
Sau khi chủ nhà hàng nói ra những lời này, Cung Vũ vốn đã bối rối lại càng thêm bối rối hơn, Lương Siêu thấy vậy, đầu tiên là bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó bình tĩnh xua tay.
"Yên tâm đi, tôi lấy nhân cách của mình ra cam đoan, sẽ không làm hỏng cái bàn hay nửa cái ghế, nếu có tôi sẽ bồi thường cho ông gấp mười lần."
"Nhân cách..."
Nhất thời chủ nhà hàng dở khóc dở cười, sau đó nhìn thấy Vương Tiểu Niên đang muốn hạ lệnh làm gì đó, lại còn giơ hai tay lên cao, tim như nghẹn ở cổ họng!
Nhưng vào lúc này.
"Các người đều tụ tập ở đây, đang muốn làm gì?"
Một giọng nữ lạnh lùng từ trong thang máy truyền đến, mọi người nhìn xung quanh, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo gió màu be, đi ủng da, bộ dạng ngổ ngáo, hai tay đút vào túi quần chậm rãi đi tới.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái tên Khuynh Thành đó, một người trong số họ bao gồm cả Vương Tiểu Niệm, đã chết lặng ...
Cũng không phải bởi vì khuôn mặt này quá xinh đẹp, hoàn toàn là bởi vì thân phận của nữ nhân này.
Là một trong hai kiều nữ tuyệt thế ở Đế Kinh, Diệp Khuynh Thành.
Chương 204: Thao tác thông thường
Diệp Khuynh Thành đến thật rồi?
Đây rốt cuộc chỉ là trùng hợp, không có liên quan đến Lương Siêu hay là...
Thật sự chủ động đến mời Lương Siêu ăn cơm?
Cảnh tượng phát sinh kế tiếp cũng đã cho bọn người Vương Tiểu Niên một đáp án không thể rõ ràng hơn nữa.
"Đến rồi? Rất nhanh đấy."
"Ừm, bộ quần áo này của cô cũng không tệ, không phải là đặc biệt may cho bữa tối hôm nay đó chứ?" Lương Siêu đi ra ngoài phòng ăn nghênh tiếp cười trêu chọc và nói.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành ửng đỏ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô đi xuyên qua mọi người đến bẹn cạnh Lương Siêu, không biết đã làm bao nhiêu người nghẹn họng nhìn trân trối.
Vừa rồi họ Lương kia đang khoe khoang đấy đúng không!
Có thể làm Diệp Khuynh Thành chủ động hẹn cơm, con mẹ nó thật là trâu bò!
Cảm nhận được bầu không khí quỷ dị mà yên lặng ở hiện trường, Diệp Khuynh Thành còn không biết đã xảy ra chuyện gì hơi cau mày liễu lại, nhìn lướt qua bọn người Vương Tiểu Niên.
"Bọn họ vây quanh nhiều ở đây như vậy là muốn làm gì?"
"A, cũng không có gì."
"Đều là họ Vương này gọi người tới, trước đó đã dọn sạch hiện trường, muốn thần không biết, quỷ không hay mà chơi chết tôi."
Soạt!
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành lập tức phát lạnh, lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Niên.
Khóe miệng Vương Tiểu Niên không khỏi giật giật một cái, vẻ mặt hơi cứng đờ, sau đó lại bắt đầu tự an ủi mình nói không chừng Diệp Khuynh Thành chỉ muốn thuê tên họ Lương này làm vệ sĩ thôi.
Cùng lắm thì hai người cũng chỉ là bạn bè bình thường.
Mà dù địa vị của anh ta không lớn bằng Diệp Khuynh Thành, nhưng dầu gì cũng xem như phó tổng của truyền thông Thiên Ngu, đi ra bên ngoài còn đại diện cho gương mặt của Vương gia.
Người phụ nữ khôn khéo như Diệp Khuynh Thành sẽ không vì một vệ sĩ hoặc là một người bạn chỉ có chút quen biết hời hợt mà lựa chọn triệt để trở mặt với anh ta đúng không?
Trong lòng nghĩ như vậy, Vương Tiểu Niên bắt đầu lo lắng, anh ta cắn răng, nói: "Diệp chủ tịch, giữa Vương gia và thằng nhãi họ Lương này có đại thù không chết không ngừng, cho nên xin cô hiểu cho."
"Tôi không hiểu được." Diệp Khuynh Thành lắc đầu, sau đó giọng điệu rõ ràng lạnh hơn mấy phần: "Cho nên anh và Vương gia các người chỉ có thể lựa chọn nuốt xuống cục tức to lớn đó."
"Chậc chậc..."
Lương Siêu cười và tắc lưỡi, người phụ nữ này thật sự có phong phạm tổng tài bá đạo.
Sắc mặt Vương Tiểu Niên lại trầm xuống, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Khuynh Thành sẽ không cho mặt mũi như vậy!
"Diệp chủ tịch, vì một thanh niên sức trâu ba-cái-không có giao tình không sâu, cô không đến mức..."
Còn không đợi anh ta nói xong, Diệp Khuynh Thành đã nhẹ nhàng nâng tay lên, khoác lên cánh tay Lương Siêu!
Xoạt!
Trong khoảnh khắc, toàn trường là một mảnh xôn xao!
Bên trái là nữ thần quốc dân Cung Vũ lôi kéo.
Bên phải là một trong tuyệt thế song kiều của Đế Kinh - Diệp Khuynh Thành, khoác tay!
Hiệu quả thị giác của tình cảnh này quá nóng hổi!
Trong nhất thời, Lương Siêu nghiễm nhiên trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trong mắt mọi người...
"Hiện tại biết giao tình giữa tôi và Lương Siêu như thế nào rồi chưa?"
Da mặt Vương Tiểu Niên giật giật, sững sờ một lúc lâu mới gian nan gật gật đầu.
"Biết, biết."
"Ừ." Diệp Khuynh Thành lại hỏi: "Vậy kế tiếp, biết nên làm thế nào rồi đúng không?"
"Tôi..."
Trong lòng Vương Tiểu Niên đắng chát, chuyện cho nước này thì anh ta còn có thể làm sao?
Anh ta không dám không nể mặt Diệp Khuynh Thành, chỉ có thể là gọi người tới thế nào thì kêu người ta về thế đó thôi...
"Được, nể mặt Diệp chủ tịch, tôi có thể tạm thời bỏ qua cho họ Lương này một lần."
Nói xong, anh ta quay người vung tay lên muốn dẫn người rời đi, nhưng lại lập tức bị Lương Siêu gọi lại.
"Bỏ qua? Anh có nói ngược không, hôm nay nếu như anh không ngoan ngoãn giao ra 50 tỷ tiền trừng phạt tiện nam kia thì tôi sẽ không tha cho cái mạng chó này của anh."
"Tiền trừng phạt tiện nam?"
"Đó là cái gì?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Diệp Khuynh Thành nghe vậy thì sững sờ, đợi Cung Vũ nhỏ giọng giải thích một hồi thì Diệp Khuynh Thành lập tức che miệng cười, lại trừng Lương Siêu một cái.
Trước đó sao cô không nhìn ra cái tên này thật biết chơi.
"Họ Lương, con mẹ nó mày đừng thấy tao nể mặt mà làm quá! Nếu không phải nể tình Diệp chủ tịch thì mày cho rằng tao sẽ..."
Oanh!
Trong chốc lát, Lương Siêu lập tức bộc phát ra một khí thế cường hãn, bỗng đạp mạnh sàn nhà rồi cả người xông ra ngoài như một tia chớp!
Thấy thế, kẻ phản ứng đầu tiên tất nhiên là bọn người được Vương gia cung phụng, tên nào cũng căng thẳng thần kinh, đồng thời đều tiến lên tiếp đón.
Nhưng tu vi cao nhất của những người này chẳng qua mới đến Thiên Tượng hậu kỳ, có lẽ nếu bật hết hỏa lực có thể giằng co với Lương Siêu một hồi, nhưng Lương Siêu lại ra tay bất ngờ.
Trong nháy mắt bộc phát toàn lực, lại thêm Đạo Môn Huyền khí chính tông đặc thù của hắn, dù là vị lão giả Thiên Tượng hậu kỳ kia cũng bị nhất thời đàn áp khí thế, càng khỏi phải nói đến đám người này.
Thế là tiếp theo là cảnh hổ lao vào bầy dê.
Chỉ thấy Lương Siêu cùng tung quyền cước, mỗi một kích đều có sức mạnh thiên quân, cộng thêm sức mạnh như mãnh hổ trên thân thể nhìn như gầy gò kia, ai đụng phải thì kẻ đó không may!
Trước sau chỉ mới mấy giây mà những kẻ kia đã bị đánh bay, hoặc bị đạp văng, hoặc bị tông bay...
Nhìn hình ảnh lộn xộn lại bạo lực trước mắt, Diệp Khuynh Thành giật mình mà hơi há miệng ra.
Đây là cái tên trước đó còn cười đùa tí tửng, thậm chí có chút cà lơ phất phơ trước mặt mình?
Mạnh như vậy? Hung ác như thế sao?
Có lẽ cũng không thua kém những người mà thủ tịch Diệp gia cung phụng bao nhiêu?
Cung Vũ cũng biết trước đó mình lo lắng là dư thừa, nhìn dáng vẻ lúc này của Diệp Khuynh Thành thì cười một tiếng, còn lơ đãng mà lấy le giúp Lương Siêu.
"Đối với Lương Siêu thì đây chỉ là thao tác thông thường mà thôi. Diệp chủ tịch, ngài làm quen dần đi."
Thao tác thông thường...
Diệp Khuynh Thành cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, cười cười khó hiểu.
"Cậu chủ mau lui lại, cẩn thận!"
Kẻ được cung phụng mạnh nhất kia còn chưa nói xong thì cổ của Vương Tiểu Niên đã bị Lương Siêu bóp lấy, cả người bị chậm rãi nhấc lên, anh ta lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết...
"Hiện tại, biết ai được nể mặt mà làm quá chưa hả? Biết ai chơi chết ai chưa?"
Chương 205: Lý do Cung Vũ từ chối
"Mày, mày. . . "
Cổ họng Vương Tiểu Niên kịch liệt co giật, hai mắt trợn tròn nhìn Lương Siêu, bắt đầu đá chân kịch liệt giãy giụa.
Hiện tại, câu trả lời anh ta thực sự muốn đã biết rồi, cũng muốn nhận mình nhát gan hơn so với Lương Siêu, nhưng cổ anh ta bị siết chặt đến nỗi không thể nói một lời nào!
“Mày to gan!”
“Tên nhóc kia mày mau buông tay ra! Nếu mày thật sự dám đả thương tới tính mạng của đại thiếu gia ta, thì ông đây hôm nay sẽ cho mày chết y như thế, cho mày tuẫn táng theo đại thiếu gia ta.”
“Đù má!”
Khi Vương Tiểu Niên nghe thấy lời này ngay lập tức điên cuồng thốt lên một câu chửi bậy, ánh mắt hung hăng nhìn vào cung phụng đứng đầu của Vương gia.
Cái thứ đồ nguy hiểm này!
Đến lúc này rồi mà còn nói mấy lời khích tướng vậy sao, cái tên họ Tần này thực sự cảm thấy rằng bổn thiếu gia này chết chưa đủ nhanh sao?!
"Ha..."
Sau khi nghe một tiếng cười của Lương Siêu với khí thế cường ngạnh ngang ngược, trong lòng Vương Tiểu Niên lập tức lạnh đi nửa phần.
"Dù sao ở đây cũng đã được xử lý sạch rồi, nếu vậy không cần phải để ý ánh mắt thế tục nữa, tất cả đều để cho chúng ta dùng phương thức của võ giả giải quyết được rồi.”
“Kẻ muốn giết tôi, ắt bị giết lại!"
“Lão già kia, hôm nay Lương mỗ thật muốn xem ông hôm nay muốn giết tôi như thế nào!?”
Nói xong, trong mắt hiện lên sát khí, nhưng ngay khi vừa định phát lực trực tiếp giết chết Vương Tiểu Niên thì Diệp Khuynh Thành vội vàng mở miệng.
“Lương Siêu à! Thôi bỏ qua đi!”
“Bây giờ anh giết anh ta rất dễ dàng, nhưng đối với anh mà nói thì không có lợi gì, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh ăn cơm cùng với tôi, khiến cho bầu không khí quá đậm máu anh có thấy thích hợp không?”
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu suy nghĩ một lúc mới thu lực lại và ném Vương Tiểu Niên về phía mấy người cung phụng của Vương gia.
"Nếu đã như vậy, vì nể mặt Diệp tổng, tao tha cho con chó nhà mày một mạng.”
“Nhưng phí uốn nắn cho loại đàn ông ngu xuẩn là 50 tỷ, không được thiếu một đồng, hạn cho mày trong vòng một giờ gom góp đủ cho tao, ngoài ra nếu mày còn dám làm chuyện xấu với Cung Vũ, thì tốt nhất nên biết hậu quả đi.”
“Cút!”
Lời cuối cùng này vừa dứt, Vương Tiểu Niên mới thở phào nhẹ nhõm, loạng choạng vội vàng như phóng ra ngoài, dáng vẻ nhếch nhác thảm hại.
Tuy nhiên, sau khi chạy vào thang máy, trước khi thang máy đóng lại, anh ta đã ném cho Lương Siêu một ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng thầm nghĩ: "Tên họ Lương kia, chúng ta cứ chờ mà xem!”
“Đến cả loại nữ nhân như Diệp Khuynh Thành cũng dám nhúng tay vào, tao muốn tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của mày sẽ thê thảm đến cỡ nào!"
Sau khi đám người Vương Tiểu Niên rời khỏi địa điểm, người quản lý của trung tâm mua sắm vốn định chuồn đi nhưng đã cảm nhận được ánh mắt của Lương Siêu đặt trên người mình.
Anh ta sợ đến mức như bị trúng định thân pháp vậy, không dám cử động hay di chuyển.
Bởi vì dù sao Vương Tiểu Niên người ta cũng có địa vị, cho nên cái vị sát tinh trước mắt này muốn giết được Vương Tiểu Niệm thì vẫn phải đắn đo chút, nhưng bản thân anh ta coi là cái thá gì chứ?
Nếu mọi người thực sự muốn giết anh ta, đó có lẽ chỉ là chuyện tùy ý phất tay là được…
“Lương, Lương thiếu uy vũ!”
"Lúc trước, giây phút lần đầu tiên nhìn thấy ngài, kẻ hèn mọn tôi còn tưởng rằng ngài tuyệt đối không phải là người tầm thường, cho nên sự ngưỡng mộ tôn kính của ta đối với ngài cứ cuồn cuộn như nước xiết không ngừng, nếu như không phải vì Vương Tiểu Niên quá hung ác, tôi cũng không dám có chút thất lễ gì với ngài!"
“Người xưa có câu, đắc tội với quân tử như ngài còn hơn đắc tội với tiểu nhân như Vương Tiểu Niên, ngài thấy có đúng không?”
Lương Siêu: “…”
Hắn ngay lập tức nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, đề nghị nói: “Tên này nếu được đào tạo bồi dưỡng thêm thì sau này nhất định là thiên tài bán hàng, có muốn cân nhắc tiếp nhận không?”
“Không cần.”
Diệp Khuynh Thành lại nhẹ liếc nhìn quản lý một cái: “Anh có thể đi rồi.”
“Vâng vâng!”
“Cảm ơn giám đốc Diệp!"
Sau khi đuổi tên quản lý đi, ba người quay trở lại nhà hàng Tây kia.
Khi Lương Siêu bước vào, hắn thấy khoảng hơn chục viên gạch lát sàn ở lối vào nhà hàng đã bị hắn phá vỡ vừa rồi. Hắn gọi thu ngân lại cưỡng chế chuyển cho 10 vạn, điều này lại khiến Diệp Khuynh Thành đánh giá hắn cao hơn.
Hắn có tính cách tự do và không gò bó, nhưng khi làm việc gì lại rất cẩn thận tỉ mỉ, rất làm đúng quy tắc, ngày nay, một người đàn ông như vậy hiếm hơn cả động vật quý hiếm.
Sau khi gọi món xong, Lương Siêu đã đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Những đơn thuốc trước kia tôi từng kê, ắt hẳn giám đốc Diệp đã tìm được người để kiểm tra tất cả chúng rồi?"
“ừ!”
“Có mang hôn thư đến không?”
"Không."
"Hử, vậy cô dự định khi nào đưa nó cho tôi?"
"Tạm thời tôi chưa có ý định đưa.”
Lương Siêu: "..."
Người phụ nữ này là cố ý chọc giận mình đúng không?
Nhìn thấy sắc mặt của Lương Siêu nhanh chóng sụp xuống, Diệp Khuynh Thành liền cười nói: “Anh Lương thực ra hôm nay mời anh ăn tối chủ yếu là để thảo luận về việc hợp tác với anh."
"Mấy đơn thuốc kia tôi tuyệt đối sẽ không lấy không của anh đâu, nhưng tại giá trị của chúng thực sự cao quá, nhóm nghiên cứu của chúng tôi không thể đo lường chính xác giá trị cụ thể."
"Tôi sẽ đưa cho anh 10 tỷ trước, sau đó thuê anh đến làm phó chủ tịch tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh của chúng tôi, chịu trách nhiệm nghiên cứu phát triển và sản xuất các loại thuốc mới."
"Đây là hợp đồng, anh đọc trước đi, cột lương tôi để trống, anh điền bao nhiêu cũng được, miễn là anh dám điền vào đây thì bao nhiêu tôi cũng dám đưa.”
“Nếu anh hài lòng thì có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, và hợp đồng sẽ có hiệu lực ngay lập tức."
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu mỉm cười hất hất tay mà không cần nhìn vào hợp đồng.
“Tổng giám đốc Diệp không uổng công là thương nhân, đúng là khôn khéo, dùng cách này để ràng buộc tôi và công ty Nhuận Tinh theo cách này, ngày sau tôi sẽ có tác dụng với cô.”
"Không, đó là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi."
"Nếu anh nghĩ rằng tôi không đủ chân thành, tôi có thể nhượng lại một chút cô phần của Nhuận Tinh cho anh, thế nào?”
Lương Siêu bất giác gãi đầu. Đây là lãng phí tiền bạc, lãng phí địa vị, tổn hại vốn chủ sở hữu để lôi kéo hắn, cho nên hắn ta thực sự hơi ngại từ chối.
"Tôi đã cảm nhận được sự chân thành của Diệp tổng, nhưng tôi vẫn muốn tờ giấy hôn thư hơn."
Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành hơi sững lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường trở lại.
“Như vầy đi, anh cứ suy nghĩ thêm đi, không cần gấp gáp báo lại tôi, lúc nào suy nghĩ xong rồi hẵng đến tìm tôi.”
“Tôi…”
"Bít tết ở đây rất ngon, hãy thử đi."
Diệp Khuynh Thành cắt ngang lời Lương Siêu, sau đó triệt để chặn lời hắn, thậm chí còn không cho hắn cơ hội để mở miệng, cô ấy không ngừng nói về đồ ăn ngon rồi thời trang với Cung Vũ…
Cứ như vậy, bữa tối kết thúc cũng không gọi là nhanh lắm, mà ăn cả tiếng đồng hồ mới xong.
"Ăn xong rồi!”
Nói xong, Diệp Khuynh Thành đặt xuống dao nĩa, lau miệng cười với Cung Vũ, nói: “Cá nhân tôi không thích theo đuổi phim truyền hình, nhưng của cô thì ngoại lệ.”
“Tuy bây giờ cô đã bị truyền thông Thiên Ngô phong sát rồi, nhưng ở trong giới giải trí này tôi cũng có vài người bạn.”
“Tôi có thể nhờ họ giúp cô gột rửa lại lần nữa, tiếp tục tuyên truyền, giúp cô trở lại thời đỉnh cao, thậm chí có thể bước trên thảm đỏ dành riêng cho nữ diễn viên, thế nào hả?”
Hả?
Cái này đúng không tệ nha!
Trước mắt Lương Siêu sáng lên, nhưng lại không ngờ Cung Vũ lại một mực lắc lắc đầu, từ chối một cách cực kỳ dứt khoát.
Diệp Khuynh Thành cũng kinh ngạc, nghi hoặc cười nói: "Được, tôi tôn trọng lựa chọn của cô.”
“Nhưng cô có thể nói cho tôi biết lý do từ chối được không?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Cung Vũ suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Diệp Tổng, ngài muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?”
"Đương nhiên là sự thật."
"Sự thật là tôi không hy vọng cái giúp đỡ to lớn này của cô dẫn đến ngày sau bản thân khi đứng trước chị em là cô bị thấp cổ bé họng hơn.”
"Gì?"
"Cô muốn mời tôi ăn cơm sao?"
Sau khi nhìn thấy tính khí ngang tàng của Diệp Khuynh Thành, Lương Siêu nghe nói đối phương nhanh như vậy liền muốn mời mình ăn cơm, nhất thời không thích ứng được.
Tuy nhiên, nghĩ rằng đối phương có thể đã xác thực của những đơn thuốc mà bản thân đưa ra, khi hài lòng lại muốn đưa hôn thư của mình cho hắn nên hắn vui vẻ đồng ý.
"Được, tôi rảnh."
Hắn vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có một nhà hàng tây, quan cảnh không tệ nên nói: “Vậy cô có thể trực tiếp đến nhà hàng tây Tom, ở lầu năm."
"Được."
"Tôi với anh cách nhau không xa, hiện tại đi thôi."
Sau khi cúp điện thoại, Lương Siêu nhìn thấy Vương Tiểu Niên và hai tên cung phụng của nhà họ Vương đang nhìn hắn một cách giễu cợt.
"Tên họ Lương, người gọi cậu là Diệp Khuynh Thành, chẳng lẽ là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh nổi tiếng à, người cầm quyền hiện tại của nhà họ Diệp, Diệp Đổng?"
"Chà, là cô ấy."
"Ha ha ha ha!"
Vương Tiểu Niên lập tức ngẩng đầu lên và cười lớn.
Diệp Khuynh Thành là ai?
Đó là nữ nhân mà ngay cả bản thân anh ta cũng không dám sinh ra lòng thèm muốn, nam nhân theo đuổi cô ấy có ở toàn bộ Đế Kinh hoặc là xuất thân từ gia tộc hiển thách, thậm chí là siêu cấp gia tộc, đại thiếu gia, hoặc là xuất thân từ danh gia vọng tộc!
Mặc dù vậy, cũng chưa từng nghe nói rằng Diệp Khuynh Thành đã từng bị bất kỳ ai hấp dẫn, mặc dù có nhiều mối quan hệ với người khác giới, nhưng họ chỉ là những mối quan hệ kinh doanh bình thường.
Lương Siêu là ai?
Lần đầu tiên đến Đế đô, hắn không có tiền, không có mối quan hệ và cũng không có danh tiếng, thanh niên ba không với sức bình thường!
Một nữ hoàng kinh doanh, cô ấy sẽ chủ động hạ thấp mình để mời một chàng trai trẻ ba không với sức mạnh bình thường hay sao?
"Giả dối."
"Người họ Lương kia, làm sao lại không giả bộ tốt hơn một chút chứ?"
"Đừng để Diệp Khuynh Thành mời cậu đi ăn tối. Tầng cao nhất của trung tâm mua sắm này có một dãy phòng theo chủ đề tình dục. Cậu cũng có thể kêu cô ấy đến, cùng cậu để mướn một căn phòng."
Lương Siêu nhún vai: "Xem ra loại người ngu xuẩn như anh, thật sự không cùng thế giới với tôi, cho nên tôi nói một câu cũng không hiểu."
"Hừ, tôi nói cái này, cậu còn giả bộ sao?"
"Tôi vừa mới phái người tới đối phó cậu, đột nhiên Diệp Khuynh Thành bên cạnh cậu lại gọi điện thoại tới, làm sao có thể trùng hợp đến như vậy?"
"Chậc, đương nhiên là không thể trùng hợp như vậy."
Quản lý trung tâm thương mại cười lạnh một tiếng, nói: "Thằng nhãi này rõ ràng là sợ hãi, cho nên muốn lấy danh nghĩa của Diệp Khuynh Thành dọa ngài, Vương thiếu gia."
"Chỉ là dùng thủ đoạn này thể hiện đầu óc chậm phát triển."
Vương Tiểu Niên cười gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
"Đầu óc có chút chậm phát triển đúng là đầu óc chậm phát triển, nhưng tốc độ phản ứng của cậu cũng thật nhanh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu thật sự nghĩ ra một chiêu như vậy, tìm được diễn viên có thể hợp tác với mình, cực khổ cho cậu rồi, nhưng mà. . . "
Giọng nói đột nhiên thay đổi, Vương Tiểu Niên lại đằng đằng sát khí nói: "Cho dù cậu giở trò đê hèn như thế nào, hôm nay, cậu cũng đừng hòng trốn khỏi cái chết!"
Xoạc!
Nghe nói Vương Tiểu Niên thật sự tính giết người, sắc mặt Cung Vũ lập tức tái nhợt.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Vương tổng, cho dù anh có oán hận với chúng tôi như thế nào cũng không được làm như vậy."
"Vũ nhi, không cần cùng tên ngu xuẩn này nói nhảm."
Lương Siêu nhẹ nhàng ngắt lời Cung Vũ, rồi liếc nhìn Vương Tiểu Niên.
"Người của anh chắc đã lên đường tới đây rồi phải không?”
"Nước đổ khó hốt, nhưng vì xuất phát từ lòng nhân đạo, tôi phải khuyên anh một lời cuối cùng. Tranh thủ thời gian mà chuẩn bị sẵn năm trăm triệu lệ phí kỉ luật, để khi đến lúc đó anh có thể giữ lại cái mạng chó của mình."
Sau khi nói được vài câu, Lương Siêu vội vàng kéo Cung Vũ vào nhà hàng Tom.
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?"
Một tên cung phụng trầm giọng hỏi, Vương Tiểu Niên nhìn Lương Siêu tìm được một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, đang nhàn nhã cười nói chuyện với Cung Vũ, lập tức nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng bật ra một chữ.
"Đợi đã!"
"Chỉ cần thằng nhãi này không chạy trốn, hai vị cung phụng không cần động thủ, đợi mọi người đi hết, tôi liền đem hắn bóp chết!"
"Được!"
Hai người họ lập tức gật đầu đồng ý, quản lý liếc nhìn Vương Tiểu Niên, nhếch môi lắc đầu.
Không hổ là thiếu gia nhà họ Vương, Thiếu Đông Gia Thiên Ngu.
Anh ta làm việc gì cũng rất thận trọng, vững vàng như một con chó già!
Hai mươi phút sau.
Khi ngày càng có nhiều người của nhà họ Vương đến, có khoảng tám hoặc chín ông người mặc Đường trang, thoạt nhìn có vẻ là những nhân vật quyền lực!
Ngoài ra, còn có hàng chục vệ sĩ mạnh mẽ trong bộ đồ đen!
Vương Tiểu Niên trong lòng hoàn toàn cảm thấy an toàn, lập tức vung tay lên.
"Vây quanh!"
Rầm…rầm!
Ngay lập tức, mọi người vây quanh nhà hàng Tom.
Đây cũng là thói quen làm việc của anh ta.
Trước khi làm mọi việc, hãy làm một cử chỉ!
Mà xung quanh không thành vấn đề, những người phục vụ và ông chủ trong nhà hàng tây này đều sợ hãi chạy ra ngoài, giống như ông nội cầu xin bà nội mà bọn họ vội vàng chắp tay cầu xin Lương Siêu, thiếu chút nữa là quỳ xuống gọi một tiếng ông nội!
"Thưa ngài, xin ngài và vị cô nương này đổi nhà hàng khác đi, chúng ta chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, thật sự chịu không nổi phiền toái đâu..."
Sau khi chủ nhà hàng nói ra những lời này, Cung Vũ vốn đã bối rối lại càng thêm bối rối hơn, Lương Siêu thấy vậy, đầu tiên là bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó bình tĩnh xua tay.
"Yên tâm đi, tôi lấy nhân cách của mình ra cam đoan, sẽ không làm hỏng cái bàn hay nửa cái ghế, nếu có tôi sẽ bồi thường cho ông gấp mười lần."
"Nhân cách..."
Nhất thời chủ nhà hàng dở khóc dở cười, sau đó nhìn thấy Vương Tiểu Niên đang muốn hạ lệnh làm gì đó, lại còn giơ hai tay lên cao, tim như nghẹn ở cổ họng!
Nhưng vào lúc này.
"Các người đều tụ tập ở đây, đang muốn làm gì?"
Một giọng nữ lạnh lùng từ trong thang máy truyền đến, mọi người nhìn xung quanh, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo gió màu be, đi ủng da, bộ dạng ngổ ngáo, hai tay đút vào túi quần chậm rãi đi tới.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái tên Khuynh Thành đó, một người trong số họ bao gồm cả Vương Tiểu Niệm, đã chết lặng ...
Cũng không phải bởi vì khuôn mặt này quá xinh đẹp, hoàn toàn là bởi vì thân phận của nữ nhân này.
Là một trong hai kiều nữ tuyệt thế ở Đế Kinh, Diệp Khuynh Thành.
Chương 204: Thao tác thông thường
Diệp Khuynh Thành đến thật rồi?
Đây rốt cuộc chỉ là trùng hợp, không có liên quan đến Lương Siêu hay là...
Thật sự chủ động đến mời Lương Siêu ăn cơm?
Cảnh tượng phát sinh kế tiếp cũng đã cho bọn người Vương Tiểu Niên một đáp án không thể rõ ràng hơn nữa.
"Đến rồi? Rất nhanh đấy."
"Ừm, bộ quần áo này của cô cũng không tệ, không phải là đặc biệt may cho bữa tối hôm nay đó chứ?" Lương Siêu đi ra ngoài phòng ăn nghênh tiếp cười trêu chọc và nói.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành ửng đỏ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô đi xuyên qua mọi người đến bẹn cạnh Lương Siêu, không biết đã làm bao nhiêu người nghẹn họng nhìn trân trối.
Vừa rồi họ Lương kia đang khoe khoang đấy đúng không!
Có thể làm Diệp Khuynh Thành chủ động hẹn cơm, con mẹ nó thật là trâu bò!
Cảm nhận được bầu không khí quỷ dị mà yên lặng ở hiện trường, Diệp Khuynh Thành còn không biết đã xảy ra chuyện gì hơi cau mày liễu lại, nhìn lướt qua bọn người Vương Tiểu Niên.
"Bọn họ vây quanh nhiều ở đây như vậy là muốn làm gì?"
"A, cũng không có gì."
"Đều là họ Vương này gọi người tới, trước đó đã dọn sạch hiện trường, muốn thần không biết, quỷ không hay mà chơi chết tôi."
Soạt!
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành lập tức phát lạnh, lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Niên.
Khóe miệng Vương Tiểu Niên không khỏi giật giật một cái, vẻ mặt hơi cứng đờ, sau đó lại bắt đầu tự an ủi mình nói không chừng Diệp Khuynh Thành chỉ muốn thuê tên họ Lương này làm vệ sĩ thôi.
Cùng lắm thì hai người cũng chỉ là bạn bè bình thường.
Mà dù địa vị của anh ta không lớn bằng Diệp Khuynh Thành, nhưng dầu gì cũng xem như phó tổng của truyền thông Thiên Ngu, đi ra bên ngoài còn đại diện cho gương mặt của Vương gia.
Người phụ nữ khôn khéo như Diệp Khuynh Thành sẽ không vì một vệ sĩ hoặc là một người bạn chỉ có chút quen biết hời hợt mà lựa chọn triệt để trở mặt với anh ta đúng không?
Trong lòng nghĩ như vậy, Vương Tiểu Niên bắt đầu lo lắng, anh ta cắn răng, nói: "Diệp chủ tịch, giữa Vương gia và thằng nhãi họ Lương này có đại thù không chết không ngừng, cho nên xin cô hiểu cho."
"Tôi không hiểu được." Diệp Khuynh Thành lắc đầu, sau đó giọng điệu rõ ràng lạnh hơn mấy phần: "Cho nên anh và Vương gia các người chỉ có thể lựa chọn nuốt xuống cục tức to lớn đó."
"Chậc chậc..."
Lương Siêu cười và tắc lưỡi, người phụ nữ này thật sự có phong phạm tổng tài bá đạo.
Sắc mặt Vương Tiểu Niên lại trầm xuống, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Khuynh Thành sẽ không cho mặt mũi như vậy!
"Diệp chủ tịch, vì một thanh niên sức trâu ba-cái-không có giao tình không sâu, cô không đến mức..."
Còn không đợi anh ta nói xong, Diệp Khuynh Thành đã nhẹ nhàng nâng tay lên, khoác lên cánh tay Lương Siêu!
Xoạt!
Trong khoảnh khắc, toàn trường là một mảnh xôn xao!
Bên trái là nữ thần quốc dân Cung Vũ lôi kéo.
Bên phải là một trong tuyệt thế song kiều của Đế Kinh - Diệp Khuynh Thành, khoác tay!
Hiệu quả thị giác của tình cảnh này quá nóng hổi!
Trong nhất thời, Lương Siêu nghiễm nhiên trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trong mắt mọi người...
"Hiện tại biết giao tình giữa tôi và Lương Siêu như thế nào rồi chưa?"
Da mặt Vương Tiểu Niên giật giật, sững sờ một lúc lâu mới gian nan gật gật đầu.
"Biết, biết."
"Ừ." Diệp Khuynh Thành lại hỏi: "Vậy kế tiếp, biết nên làm thế nào rồi đúng không?"
"Tôi..."
Trong lòng Vương Tiểu Niên đắng chát, chuyện cho nước này thì anh ta còn có thể làm sao?
Anh ta không dám không nể mặt Diệp Khuynh Thành, chỉ có thể là gọi người tới thế nào thì kêu người ta về thế đó thôi...
"Được, nể mặt Diệp chủ tịch, tôi có thể tạm thời bỏ qua cho họ Lương này một lần."
Nói xong, anh ta quay người vung tay lên muốn dẫn người rời đi, nhưng lại lập tức bị Lương Siêu gọi lại.
"Bỏ qua? Anh có nói ngược không, hôm nay nếu như anh không ngoan ngoãn giao ra 50 tỷ tiền trừng phạt tiện nam kia thì tôi sẽ không tha cho cái mạng chó này của anh."
"Tiền trừng phạt tiện nam?"
"Đó là cái gì?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Diệp Khuynh Thành nghe vậy thì sững sờ, đợi Cung Vũ nhỏ giọng giải thích một hồi thì Diệp Khuynh Thành lập tức che miệng cười, lại trừng Lương Siêu một cái.
Trước đó sao cô không nhìn ra cái tên này thật biết chơi.
"Họ Lương, con mẹ nó mày đừng thấy tao nể mặt mà làm quá! Nếu không phải nể tình Diệp chủ tịch thì mày cho rằng tao sẽ..."
Oanh!
Trong chốc lát, Lương Siêu lập tức bộc phát ra một khí thế cường hãn, bỗng đạp mạnh sàn nhà rồi cả người xông ra ngoài như một tia chớp!
Thấy thế, kẻ phản ứng đầu tiên tất nhiên là bọn người được Vương gia cung phụng, tên nào cũng căng thẳng thần kinh, đồng thời đều tiến lên tiếp đón.
Nhưng tu vi cao nhất của những người này chẳng qua mới đến Thiên Tượng hậu kỳ, có lẽ nếu bật hết hỏa lực có thể giằng co với Lương Siêu một hồi, nhưng Lương Siêu lại ra tay bất ngờ.
Trong nháy mắt bộc phát toàn lực, lại thêm Đạo Môn Huyền khí chính tông đặc thù của hắn, dù là vị lão giả Thiên Tượng hậu kỳ kia cũng bị nhất thời đàn áp khí thế, càng khỏi phải nói đến đám người này.
Thế là tiếp theo là cảnh hổ lao vào bầy dê.
Chỉ thấy Lương Siêu cùng tung quyền cước, mỗi một kích đều có sức mạnh thiên quân, cộng thêm sức mạnh như mãnh hổ trên thân thể nhìn như gầy gò kia, ai đụng phải thì kẻ đó không may!
Trước sau chỉ mới mấy giây mà những kẻ kia đã bị đánh bay, hoặc bị đạp văng, hoặc bị tông bay...
Nhìn hình ảnh lộn xộn lại bạo lực trước mắt, Diệp Khuynh Thành giật mình mà hơi há miệng ra.
Đây là cái tên trước đó còn cười đùa tí tửng, thậm chí có chút cà lơ phất phơ trước mặt mình?
Mạnh như vậy? Hung ác như thế sao?
Có lẽ cũng không thua kém những người mà thủ tịch Diệp gia cung phụng bao nhiêu?
Cung Vũ cũng biết trước đó mình lo lắng là dư thừa, nhìn dáng vẻ lúc này của Diệp Khuynh Thành thì cười một tiếng, còn lơ đãng mà lấy le giúp Lương Siêu.
"Đối với Lương Siêu thì đây chỉ là thao tác thông thường mà thôi. Diệp chủ tịch, ngài làm quen dần đi."
Thao tác thông thường...
Diệp Khuynh Thành cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, cười cười khó hiểu.
"Cậu chủ mau lui lại, cẩn thận!"
Kẻ được cung phụng mạnh nhất kia còn chưa nói xong thì cổ của Vương Tiểu Niên đã bị Lương Siêu bóp lấy, cả người bị chậm rãi nhấc lên, anh ta lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết...
"Hiện tại, biết ai được nể mặt mà làm quá chưa hả? Biết ai chơi chết ai chưa?"
Chương 205: Lý do Cung Vũ từ chối
"Mày, mày. . . "
Cổ họng Vương Tiểu Niên kịch liệt co giật, hai mắt trợn tròn nhìn Lương Siêu, bắt đầu đá chân kịch liệt giãy giụa.
Hiện tại, câu trả lời anh ta thực sự muốn đã biết rồi, cũng muốn nhận mình nhát gan hơn so với Lương Siêu, nhưng cổ anh ta bị siết chặt đến nỗi không thể nói một lời nào!
“Mày to gan!”
“Tên nhóc kia mày mau buông tay ra! Nếu mày thật sự dám đả thương tới tính mạng của đại thiếu gia ta, thì ông đây hôm nay sẽ cho mày chết y như thế, cho mày tuẫn táng theo đại thiếu gia ta.”
“Đù má!”
Khi Vương Tiểu Niên nghe thấy lời này ngay lập tức điên cuồng thốt lên một câu chửi bậy, ánh mắt hung hăng nhìn vào cung phụng đứng đầu của Vương gia.
Cái thứ đồ nguy hiểm này!
Đến lúc này rồi mà còn nói mấy lời khích tướng vậy sao, cái tên họ Tần này thực sự cảm thấy rằng bổn thiếu gia này chết chưa đủ nhanh sao?!
"Ha..."
Sau khi nghe một tiếng cười của Lương Siêu với khí thế cường ngạnh ngang ngược, trong lòng Vương Tiểu Niên lập tức lạnh đi nửa phần.
"Dù sao ở đây cũng đã được xử lý sạch rồi, nếu vậy không cần phải để ý ánh mắt thế tục nữa, tất cả đều để cho chúng ta dùng phương thức của võ giả giải quyết được rồi.”
“Kẻ muốn giết tôi, ắt bị giết lại!"
“Lão già kia, hôm nay Lương mỗ thật muốn xem ông hôm nay muốn giết tôi như thế nào!?”
Nói xong, trong mắt hiện lên sát khí, nhưng ngay khi vừa định phát lực trực tiếp giết chết Vương Tiểu Niên thì Diệp Khuynh Thành vội vàng mở miệng.
“Lương Siêu à! Thôi bỏ qua đi!”
“Bây giờ anh giết anh ta rất dễ dàng, nhưng đối với anh mà nói thì không có lợi gì, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh ăn cơm cùng với tôi, khiến cho bầu không khí quá đậm máu anh có thấy thích hợp không?”
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu suy nghĩ một lúc mới thu lực lại và ném Vương Tiểu Niên về phía mấy người cung phụng của Vương gia.
"Nếu đã như vậy, vì nể mặt Diệp tổng, tao tha cho con chó nhà mày một mạng.”
“Nhưng phí uốn nắn cho loại đàn ông ngu xuẩn là 50 tỷ, không được thiếu một đồng, hạn cho mày trong vòng một giờ gom góp đủ cho tao, ngoài ra nếu mày còn dám làm chuyện xấu với Cung Vũ, thì tốt nhất nên biết hậu quả đi.”
“Cút!”
Lời cuối cùng này vừa dứt, Vương Tiểu Niên mới thở phào nhẹ nhõm, loạng choạng vội vàng như phóng ra ngoài, dáng vẻ nhếch nhác thảm hại.
Tuy nhiên, sau khi chạy vào thang máy, trước khi thang máy đóng lại, anh ta đã ném cho Lương Siêu một ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng thầm nghĩ: "Tên họ Lương kia, chúng ta cứ chờ mà xem!”
“Đến cả loại nữ nhân như Diệp Khuynh Thành cũng dám nhúng tay vào, tao muốn tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của mày sẽ thê thảm đến cỡ nào!"
Sau khi đám người Vương Tiểu Niên rời khỏi địa điểm, người quản lý của trung tâm mua sắm vốn định chuồn đi nhưng đã cảm nhận được ánh mắt của Lương Siêu đặt trên người mình.
Anh ta sợ đến mức như bị trúng định thân pháp vậy, không dám cử động hay di chuyển.
Bởi vì dù sao Vương Tiểu Niên người ta cũng có địa vị, cho nên cái vị sát tinh trước mắt này muốn giết được Vương Tiểu Niệm thì vẫn phải đắn đo chút, nhưng bản thân anh ta coi là cái thá gì chứ?
Nếu mọi người thực sự muốn giết anh ta, đó có lẽ chỉ là chuyện tùy ý phất tay là được…
“Lương, Lương thiếu uy vũ!”
"Lúc trước, giây phút lần đầu tiên nhìn thấy ngài, kẻ hèn mọn tôi còn tưởng rằng ngài tuyệt đối không phải là người tầm thường, cho nên sự ngưỡng mộ tôn kính của ta đối với ngài cứ cuồn cuộn như nước xiết không ngừng, nếu như không phải vì Vương Tiểu Niên quá hung ác, tôi cũng không dám có chút thất lễ gì với ngài!"
“Người xưa có câu, đắc tội với quân tử như ngài còn hơn đắc tội với tiểu nhân như Vương Tiểu Niên, ngài thấy có đúng không?”
Lương Siêu: “…”
Hắn ngay lập tức nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, đề nghị nói: “Tên này nếu được đào tạo bồi dưỡng thêm thì sau này nhất định là thiên tài bán hàng, có muốn cân nhắc tiếp nhận không?”
“Không cần.”
Diệp Khuynh Thành lại nhẹ liếc nhìn quản lý một cái: “Anh có thể đi rồi.”
“Vâng vâng!”
“Cảm ơn giám đốc Diệp!"
Sau khi đuổi tên quản lý đi, ba người quay trở lại nhà hàng Tây kia.
Khi Lương Siêu bước vào, hắn thấy khoảng hơn chục viên gạch lát sàn ở lối vào nhà hàng đã bị hắn phá vỡ vừa rồi. Hắn gọi thu ngân lại cưỡng chế chuyển cho 10 vạn, điều này lại khiến Diệp Khuynh Thành đánh giá hắn cao hơn.
Hắn có tính cách tự do và không gò bó, nhưng khi làm việc gì lại rất cẩn thận tỉ mỉ, rất làm đúng quy tắc, ngày nay, một người đàn ông như vậy hiếm hơn cả động vật quý hiếm.
Sau khi gọi món xong, Lương Siêu đã đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Những đơn thuốc trước kia tôi từng kê, ắt hẳn giám đốc Diệp đã tìm được người để kiểm tra tất cả chúng rồi?"
“ừ!”
“Có mang hôn thư đến không?”
"Không."
"Hử, vậy cô dự định khi nào đưa nó cho tôi?"
"Tạm thời tôi chưa có ý định đưa.”
Lương Siêu: "..."
Người phụ nữ này là cố ý chọc giận mình đúng không?
Nhìn thấy sắc mặt của Lương Siêu nhanh chóng sụp xuống, Diệp Khuynh Thành liền cười nói: “Anh Lương thực ra hôm nay mời anh ăn tối chủ yếu là để thảo luận về việc hợp tác với anh."
"Mấy đơn thuốc kia tôi tuyệt đối sẽ không lấy không của anh đâu, nhưng tại giá trị của chúng thực sự cao quá, nhóm nghiên cứu của chúng tôi không thể đo lường chính xác giá trị cụ thể."
"Tôi sẽ đưa cho anh 10 tỷ trước, sau đó thuê anh đến làm phó chủ tịch tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh của chúng tôi, chịu trách nhiệm nghiên cứu phát triển và sản xuất các loại thuốc mới."
"Đây là hợp đồng, anh đọc trước đi, cột lương tôi để trống, anh điền bao nhiêu cũng được, miễn là anh dám điền vào đây thì bao nhiêu tôi cũng dám đưa.”
“Nếu anh hài lòng thì có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, và hợp đồng sẽ có hiệu lực ngay lập tức."
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu mỉm cười hất hất tay mà không cần nhìn vào hợp đồng.
“Tổng giám đốc Diệp không uổng công là thương nhân, đúng là khôn khéo, dùng cách này để ràng buộc tôi và công ty Nhuận Tinh theo cách này, ngày sau tôi sẽ có tác dụng với cô.”
"Không, đó là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi."
"Nếu anh nghĩ rằng tôi không đủ chân thành, tôi có thể nhượng lại một chút cô phần của Nhuận Tinh cho anh, thế nào?”
Lương Siêu bất giác gãi đầu. Đây là lãng phí tiền bạc, lãng phí địa vị, tổn hại vốn chủ sở hữu để lôi kéo hắn, cho nên hắn ta thực sự hơi ngại từ chối.
"Tôi đã cảm nhận được sự chân thành của Diệp tổng, nhưng tôi vẫn muốn tờ giấy hôn thư hơn."
Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành hơi sững lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường trở lại.
“Như vầy đi, anh cứ suy nghĩ thêm đi, không cần gấp gáp báo lại tôi, lúc nào suy nghĩ xong rồi hẵng đến tìm tôi.”
“Tôi…”
"Bít tết ở đây rất ngon, hãy thử đi."
Diệp Khuynh Thành cắt ngang lời Lương Siêu, sau đó triệt để chặn lời hắn, thậm chí còn không cho hắn cơ hội để mở miệng, cô ấy không ngừng nói về đồ ăn ngon rồi thời trang với Cung Vũ…
Cứ như vậy, bữa tối kết thúc cũng không gọi là nhanh lắm, mà ăn cả tiếng đồng hồ mới xong.
"Ăn xong rồi!”
Nói xong, Diệp Khuynh Thành đặt xuống dao nĩa, lau miệng cười với Cung Vũ, nói: “Cá nhân tôi không thích theo đuổi phim truyền hình, nhưng của cô thì ngoại lệ.”
“Tuy bây giờ cô đã bị truyền thông Thiên Ngô phong sát rồi, nhưng ở trong giới giải trí này tôi cũng có vài người bạn.”
“Tôi có thể nhờ họ giúp cô gột rửa lại lần nữa, tiếp tục tuyên truyền, giúp cô trở lại thời đỉnh cao, thậm chí có thể bước trên thảm đỏ dành riêng cho nữ diễn viên, thế nào hả?”
Hả?
Cái này đúng không tệ nha!
Trước mắt Lương Siêu sáng lên, nhưng lại không ngờ Cung Vũ lại một mực lắc lắc đầu, từ chối một cách cực kỳ dứt khoát.
Diệp Khuynh Thành cũng kinh ngạc, nghi hoặc cười nói: "Được, tôi tôn trọng lựa chọn của cô.”
“Nhưng cô có thể nói cho tôi biết lý do từ chối được không?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Cung Vũ suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Diệp Tổng, ngài muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?”
"Đương nhiên là sự thật."
"Sự thật là tôi không hy vọng cái giúp đỡ to lớn này của cô dẫn đến ngày sau bản thân khi đứng trước chị em là cô bị thấp cổ bé họng hơn.”
Bình luận facebook