• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 206-210

“Chị em?”

“Đúng, chị em.”

Nghe hết những lời này, Diệp Khuynh Thành vô cùng sửng sốt nhưng phản ứng của Lương Siêu còn nhanh hơn cả cô ta, hắn vỗ trán không nói nên lời.

“Vũ Nhi, em đang quay phim cung đình sao?”

Diệp Khuynh Thành cau mày. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ta mới phản ứng lại, không ngờ hiện tại Cung Vũ lại coi cô ta là chị em trong cung đình ư?

Ai là hoàng thượng?

Lương Siêu?

Mặt cô ta lập tức đỏ lên rồi trừng mắt nhìn Lương Siêu, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Cô Cung, cô nghĩ nhiều rồi, tôi không hề có chút hứng thú nào với hắn cả.”

“Còn về tờ hôn thư kia, không phải là tôi không muốn đưa mà bởi vì Nhuận Tinh của chúng tôi đang ở thời kì quan trọng nên tôi không mong muốn bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.”

“Vì vậy bản thân tôi không muốn trở thành đề tài bàn tán của truyền thông.”

Cung Vũ gật đầu cười, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Tuy tính cách có chút yếu đuối nhưng sâu bên trong vẫn có sự kiên trì và bướng bỉnh của riêng mình. Thay vì dựa vào các thế lực bên ngoài, cô hy vọng sẽ trở lại vị trí hàng đầu dựa vào nỗ lực của chính mình.

“Anh Lương, anh có hiểu ý lời nói vừa rồi của tôi không?”

“A?”

Lương Siêu lấy lại tinh thần nói: “Ồ, tôi hiểu chứ. Chủ tịch Diệp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật chuyện hôn ước giữa chúng ta.”

“Ừm, vậy là tốt rồi.”

Sau đó, Diệp Khuynh Thành đứng dậy thanh toán rồi quay ra chỗ ăn nhìn Lương Siêu thêm một chút.

“Nhớ kỹ, sau khi anh thật sự hiểu rõ thì hãy tới tìm tôi, không cần gấp.”

Lương Siêu: “…”

Thấy vậy, Cung Vũ nhìn thoáng qua vẻ mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì của Lương Siêu. Lúc này, cô lập tức mở weixin ra, tìm kiếm nhóm trò chuyện chị em và gửi tin nhắn.

“Tôi dự đoán một trong hai mỹ nhân nổi tiếng của đế kinh Diệp Khuynh Thành sắp gia nhập.”

Đêm khuya, Vương Tiểu Niên trằn trọc mãi không ngủ được. Hắn ta đột nhiên bật người ngồi dậy với vẻ mặt hung ác. Giờ phút này, trong đầu hắn ta chỉ toàn là hình ảnh bị Lương Siêu làm nhục trước công chúng. Hiện tại hắn ta đã bị nghẹn tới mức không chịu nổi, không thể đợi tới ngày mai được nữa!

“Người đâu!”

“Lập tức gọi điện thoại thông báo tới tất cả giám đốc điều hành cấp cao trong nhóm, lập tức bắt đầu cuộc họp video ngay lập tức!”

Chỉ trong vòng 15 phút ngắn ngủi, hàng chục giám đốc điều hành cấp cao từ các bộ phận khác nhau của truyền thông Thiên Ngu đã đồng loạt ngồi trước camera và khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Vương Tiểu Niên, bọn họ đều biết rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.

“Tôi triệu tập cả mọi người vào cuộc họp đêm nay là vì một chuyện.”

“Tôi muốn chuyện tình cảm giữa Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu mà công ty chúng ta hiện đang nắm giữ đăng tải lên tất cả các kênh truyền thông và nền tảng trực tuyến!”

“Nhất định phải tạo ra sự nổi bật nhất!”

“Giờ này ngày mai, ít nhất tất cả mọi người ở đế kinh đều phải biết Diệp Khuynh Thành có 1 người bạn trai tên là Lương Siêu!”

Nghe vậy, nhất thời tất cả mọi người ồ lên.

“Cậu chủ, đây không phải là vấn đề nhỏ đâu ạ!”

“Số người theo đuổi Diệp Khuynh Thành không 100 thì cũng 80, mỗi người đều thuộc các dòng dõi gia tộc cao quý. Nếu làm như vậy thì sau khi để bọn họ xem tin tức xong sẽ không có vấn đề gì chứ? Chắc chắn bọn họ sẽ rất tức giận!”

“Đúng, điều tôi muốn chính là như vậy!”

“Tôi muốn mượn cơn giận của bọn họ để đốt thằng nhãi họ Lương kia thành tro!”

Đám giám đốc điều hành cấp cao: “…”

Một chiêu này đúng là đủ độc!

Tuy nhiên qua một hồi, cũng có không ít người bắt đầu đứng ra khuyên ngăn: “Mong cậu chủ suy nghĩ kỹ lại một chút, phương pháp độc ác này có thể đốt tới chỗ ngài đấy ạ.”

“Đám người kia đa số đều là những người mà truyền thông Thiên Ngu của chúng ta không đắc tội nổi. Cho dù chúng ta chỉ bị lửa đốt tới một chút thôi cũng đủ để phải uống hết một hồ nước lớn…”

“Ba của tôi đã tới viện dưỡng lão dưỡng bệnh nên tất cả mọi việc của tập đoàn đều do tôi quyết định!”

“Các người chỉ cần nghe theo lời tôi là được rồi!”

Vương Tiểu Niên lập tức hét lên với giọng điệu ra lệnh: “Chỉ cần tôi có thể tận mắt nhìn thấy tên họ Lương đó chết thê thảm thì cho dù Thiên Ngu có phải trả giá một chút thì đã sao!”

Nghe hắn ta nói vậy, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đành đi thực hiện công việc.

Sáng sớm hôm sau, Lương Siêu ngồi ăn sáng cảm thấy có chút quạnh quẽ. Cảm giác này hoàn toàn khác hẳn với khung cảnh ngồi ăn với 5 người phụ nữ, vì thế hắn liếc nhìn Cung Vũ và Mộ Khuynh Tuyết.

“Sao chỉ có 2 người thế?”

“Băng Khanh, Băng Loan với Tử Yên đâu?”

“Anh, chị Tử Yên đã nói trước đó là đi tới Vũ Minh, đến giờ vẫn chưa trở về.”

Lương Nghiên nói xong, Cung Vũ tiếp lời: “Gần đây, hai chị em Băng Khanh và Băng Loan đang bận bịu vì chuyện công ty mới nên đêm qua cũng chưa về nhà.”

Ngay sau đó, Mộ Khuynh Tuyết trêu ghẹo nói: “Sao nào, đột nhiên hai bên tai được yên tĩnh lại cảm thấy không quen phải không?”

“Ặc…Không phải.”

Lương Siêu thầm nói bản thân thật bất cẩn và có chút tự trách bản thần vì đã không đủ quan tâm tới mấy cô gái cho nên hắn vội đi gọi điện cho Liễu Băng Khanh.

Khi biết được đối phương vẫn khỏe, chỉ là hơi bận một chút thì hắn liền cảm thấy yên tâm. Hắn định lát nữa sẽ hầm một ít dược liệu gửi cho hai chị em để bồi bổ.

Cùng lúc đó.

Liễu Băng Khanh vừa ngắt điện thoại, Liễu Băng Loan ở bên cạnh đã lên tiếng.

“Chị, sao chị phải gạt anh rể làm gì? Chị muốn tự mình gánh lấy mọi chuyện hay sao?”

“Anh rể lợi hại như vậy, nếu như anh ấy biết chúng ta bị những người ở đế kinh này ức hiếp như thế, chắc chắn ánh ấy sẽ đứng ra vì chúng ta!”

Liễu Băng Khanh liếc nhìn cô ấy một cái rồi lắc đầu thở dài, sau đó đỡ lấy bả vai cô ấy và nghiêm túc nói: “Băng Loan, em phải hiểu rằng mục đích của chúng ta khi tới đế kinh là vì muốn giúp đỡ anh rể của em chứ không phải gây thêm phiền phức cho hắn.”

“Đừng trông thấy thường ngày anh rể của em cà lơ phất phơ như thế, hắn cũng có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, em hiểu chưa?”

“Ồ.”

Liễu Băng Loan gật đầu cái hiểu cái không, sau đó Liễu Băng Khanh cười xoa đầu cô ấy và nắm lấy tay.

“Đi thôi.”

“Xem ra đã đến lúc chúng ta nên quay trở lại chiến trường thuộc về chị em chúng ta rồi.”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)


Chương 206: Chiến trường của hai chị em
Chương 207: Tám cổ đông

Phòng hội nghị.

Khi hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan tiến vào, lãnh đạo của chi nhánh Thiên Đạt ở đế kinh, cùng với sáu vị cổ đông đều đã đến đông đủ, hơn nữa còn đang sôi nổi nói chuyện gì đó.

Nhất là sáu vị cổ đông kia, thỉnh thoảng còn cười to hai tiếng, nhưng mà ngay khi hai người bước vào thì tất cả đều yên tĩnh lại.

Ngồi vào chỗ ngồi độc quyền của chủ tịch, Liễu Băng Khanh không chút cảm xúc nhìn lướt qua mọi người, lạnh nhạt hỏi: "Vừa rồi các vị đang nói gì đấy? Có thể nói cho tôi nghe không?”

"Ài, chúng tôi còn có thể nói cái gì chứ, đương nhiên là nói về hai dự án khu dân cư cao cấp mà lúc trước Liễu đổng ngài tự tiện làm chủ ký hợp đồng đó."

Một cổ đông vừa nói xong, Liễu Băng Loan liền tức giận đập xuống bàn.

“Ông nói bậy!"

“Lúc trước chị tôi và các người liên tiếp mở bốn năm cuộc họp tập đoàn, cuối cùng nhất trí đồng ý, chị tôi mới ký hợp đồng với bên B, tại sao bây giờ lại thành chị tôi tự tiện làm chủ rồi!"

"A..." Lại một cổ đông khác cười cười, nói: "Liễu phó đổng đừng nóng vội mà, rốt cục có phải Liễu đổng tự tiện làm chủ hay không hiện tại hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là vấn đề tài chính sau này.”

"Lão Sử nói rất đúng, nếu tôi nhớ không lầm, trên hợp đồng quy định tập đoàn chúng ta sẽ tiếp nhận hai dự án nhà ở cao cấp này với tổng giá 80 tỷ, hơn nữa còn phải chia làm hai lần thanh toán, nhiều nhất là trong vòng một tuần."

"Lần đầu Liễu đổng đã trả 30 tỷ, hôm nay là hạn chót, phải thanh toán 50 tỷ còn lại, đúng vậy chứ?"

"Đúng." Liễu Băng Khanh gật gật đầu, thanh âm hơi lạnh nói: "Căn cứ theo đàm phán lúc trước của chúng ta, còn lại 50 tỷ do tám cổ đông các người cùng trả.”

"Cũng quy định lợi nhuận sau này của hai hạng mục này sẽ lấy ra bảy phần, chia cho tám vị cổ đông theo tỷ lệ góp vốn, điều kiện này đã rất hậu hĩnh rồi đúng không?"

Lúc này Liễu Băng Khanh đột nhiên tức giận quát: "Nhưng vẫn có chuyện tôi không thể nào hiểu được, rốt cục là nguyên nhân gì đã khiến cho tám người phản bội, liên thủ chơi khăm tôi?!”

Tám người liếc nhau, tất cả đều yên lặng.

Nhưng trên mặt mỗi người lại không có chút tự trách, áy náy nào, ngược lại còn hiện rõ nét hả hê, đùa cợt. Liễu Băng Loan thấy vậy lại tức giận một trận.

“Các người!"

“Băng Loan, bớt nói vài câu đi."

Liễu Băng Khanh lắc đầu với cô, sau đó sai người đi lấy mấy phần kế hoạch về hai hạng mục kia, cùng với báo cáo phân tích rõ ràng đưa cho tám cổ đông kia.

"Tám vị nhìn kỹ một chút đi, đây là thành quả sau khi tôi và em gái liên tục sửa sang lại trong hai đêm."

Sau đó Liễu Băng Khanh liền bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu về tài liệu mình vừa đưa ra, cuối cùng nói đến sắp khô cổ họng mà tám người kia vẫn mãi cắm đầu vào điện thoại của mình.

Liễu Băng Khanh nín giận, nói: "Cuối cùng, tôi chỉ nói một câu, vốn đầu tư ban đầu của hai hạng này có chút lớn thật, nhưng lợi nhuận mà nó đem về cũng là một con số kinh người.

”"Không cần tới mấy năm, vốn đầu tư của các người có thể tăng lên gấp đôi thậm chí nhiều hơn nữa, các người..."

"Ôi chao, Liễu đổng cô đừng vẽ cái bánh lớn này cho bọn tôi xem là gì, cô nói cô là một người thông minh như vậy, không có khả năng không biết bộn tôi muốn cái gì chứ?"

Liễu Băng Khanh nhíu chặt mày, do dự một lát, nói: "Được, tôi có thể làm chủ, đem tám phần lợi nhuận của hai hạng mục này, chia cho các người.”

“Chị!” Liễu Băng Loan kinh hô một tiếng, Liễu Băng Khanh cứ vậy mà chấp nhận chỉ chiếm hai phần lợi nhuận trong khi cô đầu tư tới 3 tỷ?

Như vậy không khác gì không có lợi nhuận!

Đáng giận hơn, tám cổ đông vẫn chưa có ý định đồng ý.

“Các người còn muốn thế nào nữa!”

“Chia cho các người tám phần lợi nhuận thì chẳng khác nào chị ta cắm đầu là việc không công, toàn bộ số tiền kiếm được đều thuộc về các người!”

Tám cổ đông nghe vậy, liếc nhau cười cười, vẫn vẻ mặt thờ ơ.

Thái độ này trong mắt Liễu Băng Khanh cũng như đang ngầm nói.

Không đủ.

"Chín phần.”

"Chín phần lợi đều cho các người hết, sao các người không đi cướp luôn đi?"

Liễu Băng Loan: "..."

Đầu tư một nửa, mà chỉ chiếm được một phần lợi nhuận!

Việc mua bán lỗ vốn như vậy cô chưa từng làm, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua!

Nhưng tám vị cổ đông vẫn tỏ thái độ không khoan nhượng, Liễu Băng Khanh thấy vậy nhất thời cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại rơi vào trầm tư.

Trong khi đó.

Lương Siêu mang theo hai hộp giữ ấm đến dưới lầu tập đoàn Thiên Đạt, vừa mới đi vào liền nghe mấy người ở quầy lễ tân đang bàn tán cái gì đó.

“Haizz, hai người Liễu đổng kia thật thảm, bình thường gặp một cổ đông trong số đó đã chịu không nổi rồi, nay hai chị em bọn họ lại phải đàm phán với tám người liền!”

“Đúng vậy, hiện tại hai vị Liễu đổng còn thiếu 50 tỷ, hôm nay là hạn chót, nếu không nộp đủ nghe nói còn phải đối mặt với số tiền phạt vi phạm hợp đồng khổng lồ đấy!"

“Aizz, tám cổ đông kia vẫn không chịu bỏ tiền ra, chẳng khác nào bọn họ đang muốn bóp chết hai vị Liễu đổng, rõ ràng lúc trước đã khẳng định sẽ giao tiền, thậm chí hai hạng mục cũng là do bọn họ yêu cầu Liễu đổng nhận, bây giờ đột nhiên đổi ý trở mặt, thật vô sỉ!"

"Hừ, chuyện càng vô sỉ hơn còn ở phía sau."

Lại có một người lễ tân xinh đẹp nói: "Bạn trai tôi chính là một trong tám vệ sĩ bên người bọn họ, nghe anh ấy nói tám người này làm vậy chính là muốn lấy chuyện này áp chế hai vị Liễu đổng, muốn ép hai chị em cô cùng hiến thân cho một vị đại thiếu gia hạng nhất đế kinh!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Hả? Thật hay giả vậy? Hai vị Liễu đổng kia chẳng phải là..."

"Suỵt, nhỏ tiếng một chút, mấy người tự biết là tốt rồi, không tiện nói lung tung ra ngoài đâu."

"......"

Lương Siêu ở cách đó không xa nghe xong thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Lập tức không để ý đến sự ngăn cản của mấy nhân viên bảo vệ, sải bước vào thang máy, đồng thời còn gọi điện thoại cho cố vấn quản lý tài chính vừa được sắp xếp cho mình.

“Xin chào Lương tiên sinh, xin hỏi ngài có phân phó gì không?"

“Lấy tiền."

Đối phương hơi sửng sốt một chút, lại cười hỏi: "Được, ngài muốn lấy bao nhiêu?”

"Toàn bộ."

"Đem toàn bộ tiền trong tài khoản của tôi đổi thành tiền mặt, phái người xách rương tiền, đến tập đoàn Thiên Đạt!"

“Lập tức!”

Lại rống lên một tiếng rồi cúp điện thoại, đồng thời trong mắt hắn đã bắt đầu nổi lên tơ máu.

Muốn dùng tiền để chèn ép người phụ nữ của hắn? Còn muốn ép một lần hai người?

Được rồi!

Vậy hôm nay ông nhất định sẽ cho mấy người biết thể nào là gậy ông đập lưng ông, dùng tiền đập chết các người!
Chương 208: Tôi sẽ đau lòng

Trong phòng họp, sau khi nhắm mắt trầm mặc một lúc lâu, Liễu Băng Khanh chậm rãi mở mắt ra, nói: "Tất cả lợi nhuận thuần cuối cùng của hai dự án này đều thuộc về tám người."

Xoạt!

Lời vừa nói ra, cả phòng xôn xao!

Những cao quản tập đoàn trước đó luôn im lặng ngồi một bên chế giễu, hiện giờ ai cũng ngơ ra mà nhìn Liễu Băng Khanh, suy nghĩ trong lòng đều nhất trí một cách lạ thường.

Người phụ nữ này điên rồi?!

Nếu như thế thì tương đương cô ta và công ty tổn thất trắng 30 tỷ!

Không chỉ như vậy, một khi hai dự án này khởi công thì cô còn phải đi theo tốn không ít tâm tư, dùng rất nhiều tâm huyết, cuối cùng không chiếm được đồng nào, làm vậy có mục đích gì?

Trên thực tế, tất nhiên Liễu Băng Khanh có suy tính của mình.

Thứ nhất, nếu như hôm nay thu thập không đủ khoản tiền còn lại, vậy căn cứ vào hợp đồng đã ký kết, 30 tỷ ban đầu cô thanh toán cũng được sẽ bị trừ đi như phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

Thứ hai, cũng là trí mạng nhất, làm như vậy thì danh dự của địa sản Thiên Đạt mới đặt chân đến Đế Kinh, còn chưa ổn định cũng sẽ triệt để sụp đổ, sau này muốn kiếm chút thành tựu trong giới địa sản Đế Kinh sẽ khó càng thêm khó.

Bởi vậy Liễu Băng Khanh mới không thể không đưa ra nhượng bộ cuối cùng này.

Nhưng Liễu Băng Loan đã tức đến phát khóc, uất ức đến gương mặt đỏ bừng.

"Chị, chị, chị không thể chiều lòng bọn họ như thế! Tám lão già này đã ức hiếp chị em mình đến mức này, cưỡi lên đầu lên cổ đi ị đi tiểu, em phải tìm anh rể đến giúp đỡ, hu hu..."

Liễu Băng Khanh mím chặt môi, cắn răng cố nén sự nhục nhã này. Cô là chủ tịch, đôi khi dù không muốn nhịn đến mấy thì cũng phải nhịn!

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm tám cổ đông cũng cảm thấy kinh ngạc kia, nói: "Điều kiện này đã là cực hạn của tôi, chắc các người cũng không còn lý do để từ chối nữa, nhưng!"

"Nghe cho rõ đây, tôi chỉ có một yêu cầu, các người nhất định phải góp đủ 50 tỷ tài chính còn lại cho tôi trong vòng 1 giờ!"

Tám người nghe vậy thì nhìn nhau mấy lần, sau đó một người dẫn đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng.

"Liễu đổng sự, tôi lăn lộn trong giới kinh doanh Đế Kinh lâu như vậy, không có bao nhiêu người phụ nữ có thể làm tôi cảm thấy bội phục, bây giờ cô có thể xem như một trong số đó. Nhưng rất xin lỗi, chúng ta vẫn không thể hứa với cô. Hơn nữa cô cũng lầm rồi, cái chúng ta muốn không phải là lợi nhuận."

Soạt!

Đôi mày vừa hơi giãn ra của Liễu Băng Khanh lại nhíu chặt lần nữa, khó hiểu mà oán giận nhìn chằm chằm người kia.

"Hôm nay đã nói đến nước này rồi thì quanh co lòng vòng còn có ý nghĩ gì?"

"Nói thẳng đi Bảo tổng, rốt cuộc các người muốn cái gì, chỉ cần tôi có thì sẽ cố hết sức thỏa mãn các người."

"Khà khà..." Trên mặt Bảo Thông lập tức hiện ra một nét dâm tà: "Liễu đổng sự, ngài nói lời này quá chí lý, yên tâm, ngài chắc chắn sẽ có thứ chúng ta muốn."

Nói xong thì ông ta móc ra một tấm thẻ phòng viền vàng, nhìn rất xa hoa rồi đập lên mặt bàn.

Liễu Băng Loan nhìn thấy thì hơi suy nghĩ một chút, sau đó xấu hổ hung ác đập lên bàn.

"Họ Bảo, ông làm vậy là có ý gì!"

"Liễu phó đổng, nói vậy đã đủ rõ ràng rồi mà? Hiện tại có một cậu chủ đang chờ ngay trong căn phòng này, chỉ cần hai chị em các người đi qua hầu hạ thật tốt cho cậu ấy thì số tiền kia cũng dễ nói thôi."

"Ông!"

"Thả cái rắm tổ tông mười tám đời nhà ông!"

Liễu Băng Loan tức giận mắng, mà Liễu Băng Khanh dù cũng nổi giận, nhưng tỉnh táo hơn em gái mình nhiều, cô lạnh lùng hỏi: "Cậu chủ mà ông nói là Tả Khiêm?"

"Ha ha, vẫn là Liễu đổng sự của chúng ta thông minh, đoán một cái là trúng, chính là Tả thiếu."

Lại có một người vỗ tay rồi nói, lập tức lấy ra hai cái túi từ chỗ ngồi rồi ném lên bàn hội nghị.

"Cái này là hai bộ đồng phục hầu gái làm gấp dựa theo kích cỡ của chị em các cô, Tả thiếu chính miệng dặn dò, cô chị mặc đồ mèo màu đen, cô em mặc đồ thỏ tơ trắng."

"Tả thiếu nói hôm nay cậu ta muốn chơi cho đã đồ hầu gái này."

"Ha ha ha!"

Trong nhất thời, tám người lập tức cười vang.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Mà những cao quản tập đoàn kia lắc đầu, nhưng đa số đều cười hùa theo bọn Bảo Thông, thậm chí con mẹ nó còn chơi lớn nói câu đùa thô tục.

"Liễu đổng sự, tuy chúng ta đều là cổ đông của Thiên Đạt, nhưng tập đoàn Tả thị lại là cha mẹ áo cơm của chúng tôi, cho nên Tả thiếu có lệnh, chúng tôi cũng không dám không nghe theo."

"Được Tả thiếu coi trọng là phúc của hai chị em cô, các cô nên ngoan ngoãn đi theo, sau này tập đoàn Thiên Đạt nhất định sẽ lên như diều gặp gió theo."

"Lão Bảo, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, tôi chỉ nói một câu, mời hai vị Liễu đổng sự thay quần áo!"

"Thay ngay ở chỗ này đi, Tả thiếu ăn thịt, tối thiểu chúng ta cũng phải nhìn no mắt một lần đúng không?"

"Ha ha ha!"

"Các người!"

"Khốn nạn! Vô sỉ! Đồ chết tiệt!"

Liễu Băng Loan gân cổ lên mà liên tục mắng, nhất thời sinh ra ý xé xác tám người này ra!

"Băng Loan, không cần tốn nước bọt với bọn họ." Liễu Băng Khanh lạnh lùgng mà nói, đối với yêu cầu hạ lưu hoàn toàn vượt qua giới han cuối cùng của bản thân, cô hoàn toàn không thể chấp nhận, cô cố nén nước mắt sắp chảy xuống mà đứng dậy.

"Tan họp."

"Tôi không làm hai dự án tòa nhà cấp cao này nữa!"

"Cho dù công ty đóng cửa, cho dù bản thân tôi bồi thường đến táng gia bại sản, Liễu Băng Khanh này cũng không làm! Hiện tại tám người cút ngay cho tôi!"

"Trở về nói cho cậu chủ Tả Khiêm của các ngươi biết, bảo hắn cút được bao xa thì cút! Một con ruồi làm người ta ghê tởm cũng muốn ăn thịt thiên nga? Nằm mơ đi!"

Tám người nghe vậy thì lập tức sững sờ.

Con đàn bà này điên thật rồi à?

Nhưng trong lúc không khí trong phòng khẩn trương tới cực điểm, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, sau đó còn truyền vào một tiếng cười khẽ.

"Đừng, nếu cô xin nghỉ thì tôi sẽ rất đau lòng."

Đám người nghe vậy khẽ giật mình, đồng loạt nhìn lại nơi phát ra giọng nói, mà khi nhìn thấy thanh niên tay cầm hai bình giữ ấm đi tới, Liễu Băng Loan vui đến phát khóc, kêu to rồi nhào qua.

"Anh rể! Anh chịu đến rồi sao! Em với chị sắp bị người ta ức hiếp chết! Lần này anh không giúp tụi em trút cơn giận này ra, đập nát miệng thúi của tám lão già này thì sau này em, em với chị em đều không để ý đến anh nữa! Hu hu..."
Chương 209: Không uống rượu mời thì chỉ đành uống rượu phạt

Anh rể?

Sau khi nghe đến cái danh xưng này, tất cả mọi người đều bị bít bùng đầu óc, trước giờ sao chưa từng nghe Liễu Băng Khanh đã kết hôn rồi chứ?

“Được rồi cô bé.”

“Đừng khóc nữa, đây là canh đại bổ tôi đặc biệt hầm cho cô và chị cô, hai người uống ngay lúc còn nóng đi.”

Nói rồi Lương Siêu bắt đầu phục vụ canh cho hai chị em. Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm ân cần của hắn, Bảo Thông nhất thời như hiểu ra, lập tức cười lạnh nói: "Tưởng là ai, hóa ra là một tên đẹp trai mặt bột.”

“Tổng giám đốc Liễu, trước giờ tưởng cô là một người lãnh đạm, nhưng tôi không ngờ bạn cũng giống như những người phụ nữ giàu có khác là đều thích cái gu này!”

“Ha ha, nếu đã không phải là phụ nữ cương trực thuần khiết gì thì bảo cô hầu hạ Tả thiếu gia chắc cũng không có gì khó nhỉ?”

“Nói thật cho cô biết, hôm nay trước khi tám người chúng tôi tới mở cuộc họp, đã đồng ý Tả thiếu rồi, nhất định giúp ngài ấy thu phục được hai chị em các cô!”

“Biết điều thì cô nên mau chóng đi thay quần áo đi, nếu như còn dám lề mề thì đừng trách chúng tôi vô lễ, trước tiên chỉ đành phải lột sạch quần áo của cô, sau đó tự tay giúp cô thay quần áo thôi."

Tên kia vừa nói xong, Lương Siêu bên này liền tùy tiện nhặt một lọ hoa khổng lồ nặng 100 cân đập về phía người đàn ông với tốc độ cực nhanh!

Bùm!

Rầm...

Những mảnh sứ vỡ vương vãi khắp sàn, và người đàn ông kia cũng bị đập cho đầu máu toe toét, trực tiếp bị gục trên vũng máu, không biết mình còn sống hay đã chết...

Lương Siêu khẽ lắc lắc tay, sau đó liếc nhìn mọi người có mặt với một nụ cười khinh bỉ: "Trước mặt tao, mà các người còn dám bắt nạt người phụ nữ của tao một cách vô lễ không chút kiêng nể như thế sao?"

“Thật sự coi Lương mỗ đây là không khí rồi à, hử?”

Lời nói vừa dứt, lại có thêm một cô đổng đứng lên, tính khí nóng nảy của anh ta bùng nổ ngay lập tức. Anh ta chỉ vào mũi của Lương Siêu và bắt đầu hét lên và chửi rủa: "Láo xược, dám ra tay ở đây sao, mày dám…”

Lời còn chưa nói xong, Lương Siêu chỉ lắc người một cái liền xuất hiện trước mặt anh ta , anh ta gắt gao nắm lấy đầu của hắn.

"Mày, mày muốn cái gì! Mau bỏ ta…”

"Á!"

Rầm!

Lại một tiếng trầm thấp vang lên, mọi người xung quanh nhìn thấy Lương Siêu đang nắm chặt đầu của tên cỏ đông kia đập thật mạnh xuống bàn hội nghị, cú đập làm vỡ tấm kính dày trên bàn...

Về phần tên cổ đông kia, trán của anh ta là một mảng máu thịt lẫn lộn, sau khi thảm thiết kêu lên một tiếng thì cũng giống y hệt với vị trước đó, hai mắt trợn lên lòng trắng xong trực tiếp ngã xuống tại chỗ, không rõ sống chết.

Một mảnh tĩnh lặng.

Tất cả mọi người ở đây đều im lặng như chết, ai nấy đều có chút ngây người, sau khi ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập không khí, sáu cổ đông còn lại cũng không khỏi thu liễm lại chút.

Lúc này Lưu Băng Khanh đi tới, lông mày liễu nhíu chặt, cô nhăn nhó nhìn hai cổ đông đang nằm trong vũng máu.

“Anh không phải giết chết hai người họ rồi đó chứ?”

Không phải cô quan tâm đến sinh tử của hai người cổ đông kia, mà cô chỉ đang lo lắng rằng Lương Siêu sẽ vì điều này mà vướng vào những rắc rối không cần thiết.

“Quản bọn họ làm cái gì? Chết là đáng đời."

Lương Siêu rõng rạc tùy tiện mà nói, nghe xong câu nói đó, tim của bảy vị cổ đông còn lại đều co rút lại.

Mấy người trẻ bây giờ đều đáng sợ như cọp vậy sao?”

Băng Khanh, bây giờ cô lập tức sắp xếp người dựa theo tỷ lệ cổ phần còn lại đang hiện hữu trong tập đoàn Thiên Đạt của 6 tên rác rưởi này chuẩn bị cho mỗi người bọn chúng một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đi.”

“Để làm gì?”

Liễu Băng Khanh hoài nghi hỏi.

"Ôi dào, chính là muốn giúp cô thu lại tất cả cổ phần trong tay họ, công ty ấy mà, sẽ an toàn hơn khi kiểm soát mọi thứ trong tay."

"Anh rể đẹp trai quá! Em đồng ý cả hai tay!"

Liễu Băng Loan hoan hô cổ vũ, sau đó ngay lập tức gọi thư ký vào để cô ấy chuẩn bị Hợp đồng.

Liễu Băng Khanh hơi há hốc miệng, cô bị cái hành động có hơi xa rời thực tế này của hắn khiến cho kinh hãi tột độ.

Bởi vì cổ phần mà sáu người kia chiếm giữ trong tập đoàn Thiên Đạt, dù người ít nhất trong đó cũng có giá quy ra tiền mặt là tầm 1 tỷ, sao có thể can tâm tình nguyện mà giao ra được.

Quả nhiên, rất nhanh sau đã có người nhảy ra: "Tiểu tử kia, mày thật sự cho rằng mấy huynh đệ chúng ta bị sợ mất mật rồi sao? Cổ phần của chúng tao là được pháp luật bảo vệ! Mày làm sao có thể chỉ dùng vũ lực mà đoạt được?"

Một người xung phong lên đối chất kéo theo cả đám 5 người kia cũng lần lượt đứng lên đập bàn, bọn họ thay đổi cái bản tính lão già sợ chết phải âm thầm thu liễm lại trước đó thành vẻ đầy sự táo tợn, bặm trợn.

“Nhìn mày chắc là huyền vũ giả đúng không? Được thôi, mày lợi hại! Vậy có ngon thì bây giờ đánh chết cả năm người chúng tao đi!”

“Mày đánh chết chúng tao, Tả thiết ắt sẽ làm chủ cho bọn đây, đại sư cung phụng của Tả gia chỉ tùy tiện phất tay thôi cũng có thể nghiền chết được mày! Hơn nữa Võ Minh cũng sẽ không mặc cho mày lạm sát người vô tội đâu!”

“Nếu như mày làm đám người chúng tao chết, vậy thì đành xin lỗi rồi, bọn tao sớm muộn gì cũng sẽ có ngày khiến cho mày chết thôi!”

“…”

Sau người này càng hết mình hết sức chửi bới không tiếc lời thì Lương Siêu nhìn thấy cảnh này càng cảm thấy chân răng có chút ngứa ngáy, nhưng vào lúc này bộ phận cố vấn tài vụ bên phía ngân hàng gọi đến, hắn nghe ngay lập tức.

"Alo, bên mình tới rồi sao?"

“Vâng, thưa ngài Lương.”

Bên ngoài Tập đoàn Thiên Đạt, nhà tư vấn tài chính đầy mồ hôi nhưng vẫn nở một nụ cười gượng gạo và nói: "Thưa ngài Lương, có tổng cộng 91 tỷ trong tài khoản, sẽ rất khó nếu đổi thành tiền mặt…”

“Hơn nữa nhân lực ở chi nhánh nơi tôi làm việc có hạn, vì vậy tôi chỉ có thể đổi 2 tỷ đô la Mỹ và xách đến cho ngài. Ngài thấy vậy có ổn không ạ?”

“Ừ!”

Lương Siêu không khỏi vỗ trán, vừa rồi trong cơn tức giận đã quên mất chuyện này, sau khi nuốt được tiền hai nhà họ Ngô và Đào, hiện tại số tiền trong tài khoản thực sự có chút nhiều rồi.

"Được rồi, cứ đem hết lên đây!”

Sau khi cúp điện thoại, Lương Siêu bảo Liễu Băng Khanh thông báo cho bảo vệ của công ty, nhờ họ giúp đỡ anh em ngân hàng để khiến cho mọi chuyện được dễ dàng hơn.

"Người bên ngân hàng à?"

Mặc dù Liễu Băng Khanh không có biết rõ Lương Siêu có ý đồ gì, nhưng cô vẫn làm theo lời hắn nói, Bao Thông lại nhíu mày, trong lòng không biết vì sao có chút chột dạ.

“Tên họ Lương kia, mày lại định giở trò gì đây?"

Lương Siêu phớt lờ ông ta, trước tiên cứ nhìn qua một lượt 6 bản hợp đồng chuyển nhượng mới được thư ký của Liễu Băng Loan mang đến kia, hắn lập tức nói: "Tôi trước nay chưa bao giờ giở trò mờ ám này nọ, và tôi cũng không kiêu ngạo vô lý như ông nghĩ."

“Cổ phần của 6 người các ông góp lại chiết khấu ra cũng chỉ 12 tỷ, tiền tôi cũng không kém hơn các ông đồng nào, bây giờ đổi tiền lấy cổ phần của các ông, đủ công bằng rồi chứ?”

Nghe xong điều này, sáu người đột nhiên xù cười.

“Tên nhóc, mày đang muốn làm trò trêu trẻ con đấy à?”

“Chỉ với cái mặt non choẹt của mày mà cũng có 12 tỷ sao? Trình bốc phét này của mày muốn thổi bay bầu trời luôn rồi!"

"..."

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Nhưng trong lúc sáu người bọn họ đang cười cợt đầu chế giễu thì năm sáu chục người đột nhiên đầy khí phách mà tràn vào.

Ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại mà khệ nệ bưng xách bốn thùng tiền lớn, nhìn thấy điều này đầu của đám người Bảo Thông như bị úng nước bên trong.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng thì Lương Siêu đã búng tay một cái “bụp!”

Năm sáu mươi người lập tức hiểu, sau khi tản ra, bọn họ đặt bốn thùng tiền lớn trong tay xuống đất, lần lượt mở ra.

Xôn xao!

Đập vào mắt là một đống tiền mặt.

Hơn nữa còn là đô la mỹ tiền thật giá thật.

Toàn bộ phòng họp lập tức tràn ngập mùi tiền, nhìn cảnh đó Bảo Thông và những tên kia đều chết lặng, ngây ra như phỗng.

“Số đô la Mỹ ở đây nếu đổi thành nhân dân tệ thì tổng cộng là 20 tỷ, vậy là đủ để mua cả sáu cổ phần của mấy người cộng lại rồi."

“Haizz…”

Lương Siêu vừa nói vừa thở dài, ngay sau đó mà bắt đầu chậm rãi cử động cái cổ và cánh tay chân.

"Vừa rồi tôi cho uống rượu mời rồi nhưng mấy người lại tuyệt không muốn nhận, vậy tiếp theo dây…"

“Cũng chỉ có thể cho mấy người uống rượu phạt vậy.”
Chương 210: Anh nên trừng phạt em thế nào đây?

Nói xong, Lương Siêu đi tới chỗ một hàng thùng tiền lớn.

“Nếu như mấy người đã không ngoan ngoãn cầm tiền rời đi vậy thì để tôi cầm tiền đuổi mấy người đi vậy!”

“Đừng lo, tôi biết hiện tại giá trị cổ phần của mấy người là bao nhiêu nên sẽ không thiếu của mấy người một đồng nào đâu.”

Nói xong, hắn nắm mấy xấp tiền đô la rồi ném về phía các cổ đông!

Vù!

Vù vù!

Thanh âm xé gió vút qua. Ngay sau đó, mấy cổ đông bị tiền đập trúng thì gào to.

“A!”

“Đừng ném nữa! Dừng tay! Mau dừng tay lại!”

“Tôi, tôi không chịu nổi!”

“...”

Thấy vậy, sắc mặt của người chưa bị ném trúng phát nào là Bảo Thông vốn đã tệ lại càng trở nên tệ hơn, trong lòng ông ta không ngừng mắng 5 người kia là đồ vô dụng.

Không phải chỉ bị đập trúng hai lần thôi sao?

Tuy nhiên ngay sau đó.

Vút!

Chỉ trong nháy mắt, một xấp tiền bay tới chỗ ông ta với tốc độ cực nhanh, ông ta không thể tránh được nên bị đập thẳng vào ngực!

Sắc mặt của Bảo Thông lập tức thay đổi, ông ta há miệng kêu “A!” đầy thảm thiết.

Khi bị tiền của Lương Siêu đập trúng, ông ta mới biết cảm giác đó là gì!

Mỗi xấp tiền đô la trong tay Lương Siêu giống như những viên gạch!

Không, chính xác là khối sắt mới đúng!

Dưới sự điều khiển khéo léo của Lương Siêu, những khối sắt này bay với tốc độ cực nhanh như xuyên thủng qua cơ thể. Sức lực đập thẳng vào cơ thể, gây ảnh hưởng tới tứ chi và xương cốt…

Hơn nữa dưới sự tấn công của Lương Siêu, cơ chế bảo vệ cơ thể của mọi người hoàn toàn vô dụng nên đau đớn tới mức nào cũng không ngất đi được.

Toàn thân lúc nào cũng chịu đau đớn như thế mà vẫn tỉnh táo, rốt cuộc đó là trải nghiệm gì?

Kinh khủng hơn là sáu người gồm cả Bảo Thông, không phải là kiểu mỗi người bị đập một xấp tiền mà là mỗi giây đều bị xấp tiền đập vào người!

Cứ mỗi giây là bị chục xấp đập vào người!

Cứ mỗi giây trôi qua là bọn họ bị một luồng sức mạnh hắc ám nào đó đập thẳng vào người!

Đây chính là cảm giác sống không bằng chết!

Có lẽ đối với bọn họ, từ này là quá nhẹ nhàng!

Lúc này, trong lòng tất cả mọi người chỉ có 1 câu thôi!

“Tiền, đúng là có thể đập chết người!”

Kiểu chết vì bị tiền đập là có thật…

2-3 phút sau.

Bảo Thông cũng muốn cắn răng chạy đi như mấy người kia nhưng hai chân lại bị mấy xấp đô la đánh gãy hoàn toàn.

Nhưng nó không phải kiểu gãy đứt lìa mà là từng phần trên chân đều vô cùng đau đớn…

Ông ta bị tra tấn tới mức tuyệt vọng, thậm chí trong đầu còn xuất hiện ý nghĩ hoang đường.

Nếu như mình không có nhiều cổ phần, thậm chí là không có tí nào thì tốt biết mấy.

Chí ít thì cũng sẽ không bị đập nhiều đến thế…

Chẳng mấy chốc, cho dù các cổ đông có cổ hủ và vô lương tâm đến đâu thì bọn họ cũng đều phải tranh giành xin tha dưới sự ‘tra tấn’ chưa từng có của Lương Siêu.

Thậm chí còn có một số người liều lĩnh leo lên bàn và cầm chứng từ chuyển nhượng cổ phần và vội vàng ký tên lên đó…

“Đừng, đừng ném nữa!”

“Tôi đã ký tên rồi! Tôi cũng không cần số tiền còn lại nữa!”

“Tôi là đồ xấu xa, là đồ vô liêm sỉ! Cầu xin Lương đại sư hãy thương xót! Nếu cứ như vậy thì sẽ mất mạng mất!”

“...”

Đến lúc này, Lương Siêu mới chịu dừng tay lại và nhìn về phía Bảo Thông, người duy nhất chưa bày tỏ ý kiến.

“Còn ông thì sao?”

Sắc mặt Bảo Thông run lên, mặc dù ông ta rất muốn cứng rắn một chút nhưng vì toàn thân quá đau đớn nên ông ta vội vàng cúi đầu nói: “Tôi, tôi cũng ký.”

“Tôi không cần tiền, tôi chỉ xin hãy tha cho tôi một con đường sống.”

Lương Siêu lắc đầu cười: “Như vậy có vẻ không được hay lắm thì phải?”

“Hay là để tôi đưa tất tiền cho ông nhé?”

Nhìn thấy Lương Siêu lại cầm thêm 2 xấp tiền đô la lên, Bảo Thông cùng với những người khác sợ hãi trợn tròn mắt, thậm chí còn quỳ lạy xin tha.

“Lương đại sư, chúng tôi cầu xin ngài! Chúng tôi xin ngài đừng trả tiền nữa!”

“Đúng đúng, nếu như ngài còn cho nữa thì chúng tôi sẽ đau đến chết mất!”

“Vừa rồi chúng tôi đã có thái độ không tốt với chủ tịch Liễu nên đã xúc phạm đến ngài ấy. Số tiền này coi như để bồi tội với ngài và chủ tịch Liễu. Chúng tôi mong ngài hãy nhận lấy nó!”

“...”

Hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan: “…”

Có thể làm cho sáu người ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rồi tranh nhau đưa tiền…

Quả thực không thể tin nổi!

“Chị.”

“Hả, sao vậy?”

“Anh rể của em đúng là quá đỉnh.”

“Ừm, đúng thế.”

Liễu Băng Khanh cũng gật đầu đồng ý.

Cuộc họp kết thúc.

Sau khi mọi người rời đi, nụ cười trên mặt Lương Siêu biến mất. Hắn đi tới chỗ Liễu Băng Khanh rồi vỗ vào cặp mông mềm mại được bao bọc hoàn hảo bên trong chiếc váy đen ôm sát hông.

“A…”

Nhất thời Liễu Băng Khanh khẽ kêu và nhìn hắn với hương mặt ửng hồng.

“Anh, anh đánh em làm gì?”

“Đánh em?”

“Em gặp phải chuyện lớn như thế mà lại không nói với anh, suýt chút nữa đã bị người ta lợi dụng rồi. Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom