• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 235-239

Chương 235: Vợ của Lương Y thánh

Lương Siêu trở lại phòng, sau đó liền bắt đầu suy nghĩ biện pháp đối phó nhà họ Mộ.

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định trước tiên đánh tan phần tài lực khổng lồ kia của đối phương trước rồi tính, hắn nhấc máy gọi điện thoại cho Miller.

“Chủ nhân, có phân phó gì không?”

"Sắp tới cậu hãy nghĩ biện pháp làm nên một cái bẫy, lập nên một công ty ảo làm vỏ bọc rồi lợi dụng địa vị của cậu ở nhà họ Mộ, đưa gia tài của nhà họ Mộ vào đó càng nhiều càng tốt."

"Cái này..."

Sau khi Miller ấp úng một hồi, nói: "Việc này cũng không khó làm, thuộc hạ cũng có chút liên hệ với một số đại gia phú thương nước ngoài, có thể mời bọn họ hỗ trợ.”

"Nhưng tên Mộ Vân Thao kia rất khôn khéo, tuy địa vị của thuộc hạ ở nhà họ Mộ có phần cao quý nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ có thể khiến Mộ Vân Thao làm theo lời mình."

"Cho nên, việc này có làm được thì tỉ lệ thành công cũng chỉ khoảng 50%."

"Tôi biết, trước hết cậu cứ dốc sức làm thử một chút đi, nếu không thành công lại nghĩ biện pháp khác."

"Vâng."

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, một tin tức bất thình lình được tung ra làm toàn bộ giới truyền thông giải trí Đế Kinh đều chấn động!

Vương Mặc lúc trước một mực dưỡng liệu đột nhiên trở lại Thiên Giải truyền thông, lúc này tuyên bố sa thải Vương Tiểu Niên khỏi cái ghế phó đổng, trục xuất anh ta ra khỏi nhà họ Vương!

Ngay sau đó, tất cả scandal liên quan đến Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu lúc trước, cũng được phơi bày trên nền tảng mạng xã hội dưới trướng truyền thông Thiên Bình!

Không chỉ vậy, bản thân Vương Mặc còn công khai xin lỗi Lương Siêu và Diệp Khuynh Thành trước mặt đông đảo phóng viên truyền thông, đồng thời tỏ vẻ nguyện ý gánh vác tất cả tổn thất danh dự do hai người này gây ra!

Trong lúc nhất thời, hơn phân nửa giới giải trí đều xôn xao, không biết trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bên trong văn phòng Chủ tịch của Trụ sở Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh.

Diệp Khuynh Thành nghe Giả Nam báo cáo việc này, lơ đãng mím môi cười cười.

Lúc trước cô ta vẫn luôn bận rộn với mấy loại thuốc mới, cho nên chưa kịp tính sổ với tên Vương Tiểu Niên kia, mà hiện tại xảy ra biến cố lớn như vậy, chỉ có một lời giải thích duy nhất.

Do Lương Siêu ra tay.

"Diệp đổng, Lương thần y, à không, hẳn là giờ phải gọi là Lương Y thánh mới đúng, hiện tại vị Lương Y thánh này đã đủ bản lĩnh rồi, ngay cả Vương Mặc cũng phải cúi đầu với hắn, cô có muốn… ”

"Muốn cái gì?"

Diệp Khuynh Thành thản nhiên liếc đối phương một cái, trực tiếp cắt ngang lời nói tiếp theo của đối phương, phất phất tay bảo Giả Nam đi ra ngoài.

Nhưng Giả Nam còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy một tiếng "Phịch!” nhỏ vang lên.

Vừa xoay người lại nhìn đã thấy Diệp Khuynh Thành đã ngã xuống bàn làm việc, tay đỡ trán vẻ mặt thống khổ.

“Diệp đổng!”

Cô ta vội vàng đi qua nâng Diệp Khuynh Thành dậy, chỉ thấy Diệp Khuynh Thành khẽ khoát tay: "Không, không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh vặt thôi, lấy thuốc giảm đau ra giúp tôi đi, ở hàng thứ hai của giá sách bên trái..."

"Uống thuốc giảm đau gì chứ!"

Giả Nam vội vàng quát lớn một tiếng, nói: "Cô cũng là người làm thuốc, chẳng lẽ không biết tác dụng phụ của những viên giảm đau kia lớn đến mức nào sao? Sau này sẽ bị lệ thuộc vào thuốc!”

Nói xong, Giả Nam đảo mắt suy nghĩ một chút liền dìu Diệp Khuynh Thành đứng lên, đi ra ngoài văn phòng.

“Cô làm gì vậy?"

"Muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Còn có thể đi đâu nữa? Dẫn cô đi tìm Lương Siêu đó!”

“Bây giờ hắn đang ngồi ở Kim Ngọc Đường ở phố Trung Y, hiện tại hắn thân là Y thánh, không lẽ chút tật đau đầu này của cô cũng không trị được!"

"Không."

Diệp Khuynh Thành bướng bỉnh lắc đầu, nói: "Tôi không muốn đi tìm hắn, cô, cô buông tôi ra. ”

Nhưng Giả Nam đã quyết tâm, mặc cho Diệp Khuynh Thành giãy dụa như thế nào, cuối cùng vẫn cố gắng kéo mạnh nhét cô vào trong xe.

Trong khi đó.

Trong một tòa biệt thự rộng lớn, vừa cổ kính lại không mất đi sự xa hoa, một người đẹp tuyệt mỹ mặc một bộ váy ngủ bằng lụa màu tím vừa thưởng thức bữa sáng phong phú, vừa nhìn Vương Mặc nghiêm túc đứng trước công chúng truyền thông, đọc một bức thư xin lỗi hơn vạn chữ.

Nhìn một lát sau, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấc lên, mỉm cười với người đàn ông trung niên áo xám đứng sau lưng mình.

"Chậc chậc..."

"Bác Tô, xem ra suy đoán lúc trước của tôi vẫn rất đáng tin cậy."

"Giờ chỉ mới qua mấy ngày mà nhà họ Vương đã bại trận trước Lương Siêu rồi."

"Vâng."

Bác Tô cười gật gật đầu, sau đó nói: "Nhưng mà bởi vì vài thủ đoạn trước kia của Vương Tiểu Niên đã làm Lương Siêu trở thành kẻ thù của không ít người.”

"Tuy nói đoạn video này của Vương Mặc có thể tiêu trừ một ít oán khí của một vài quý công tử nhà giàu đối với Lương Siêu, nhưng theo tôi được biết, Lương Siêu đã kết một mối thù rất sâu với con trai của hai nhà Tả, Mộ."

"Ồ?"

Người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc một chút, sau đó Bác Tô liền nói ra tin tức nhà họ Tả vừa mới mua lại mảnh đất cũ của nhà họ Lương trước kia, còn nhà họ Mộ thì đang âm mưu ra tay với người phụ nữ của Lương Siêu.

Nghe xong, người phụ nữ hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại cười nhẹ một tiếng.

"Thú vị."

"Tuy thực lực của hai nhà Tả, Mộ cũng không tốt lắm, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với nhà họ Vương, xem ra màn kịch hay này còn chưa thể kết thúc đâu."

"Nhưng mà hai nhà này, hừ, chỉ sợ cũng sẽ phải thua thảm hại thôi."

Lần này đến phiên Bác Tô kinh ngạc, nghi vấn nói: "Tiểu thư, lão mạn phép hỏi một câu, vì sao ngài lại có lòng tin với Lương Siêu kia như vậy?”

"Bởi vì..."

"Ha ha, sau này bác sẽ biết thôi."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Người phụ nữ trả lời một câu lấp lửng, sau đó lại uống thêm một ngụm cà phê rồi mới đứng lên, nói: "Bác Tô, lát nữa cháu phải ra ngoài một chuyến, bác không cần đi theo.”

"Tiểu thư đi đâu?"

Đôi mắt phượng hơi hẹp dài của cô ta híp lại, cười nói: "Đương nhiên là muốn đi tìm Lương Siêu một chuyến, nghe bác nói tên này từng cho Dược phẩm Nhuận Tinh không ít bí kíp trân quý đúng không?”

"Hừ, không thể để Diệp Khuynh Thành kia chiếm hết chỗ tốt trên người hắn được, nếu không chẳng phải cơ hội nổi bật của tôi bị người phụ nữ đó cướp hết rồi sao?"

Nói xong, cô liền rời khỏi phòng ăn, để lại Bác Tô với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Hôm nay tiểu thư làm sao vậy?”

"Lời này nghe như thế nào cũng cảm thấy như cô ấy sắp phải đi giành tình cảm về ấy nhỉ?"

......

Buổi sáng, khoảng 10 giờ.

“Lương Y Thánh!”

Giả Nam đỡ Diệp Khuynh Thành vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa gấp gáp kêu lên: "Nhanh, nhanh cứu người đi!”

"Ê ê ê! Cô có chuyện gì đó? Cô không biết quy tắc của Lương Y Thánh sao?”

"Muốn khám bệnh phải xếp hàng trước, mau ra ngoài xếp hàng đi! Cho dù cô là người đẹp hay người giàu có cỡ nào cũng không có ngoại lệ!”

"......"

Ồn ào một lúc sau lại có người bắt đầu động tay động chân xô đẩy Giả Nam, nhìn thấy vậy Lương Siêu nhướng mày.

"Dừng tay, im lặng hết đi."

Nói xong, Lương Siêu liền đi qua đỡ Diệp Khuynh Thành, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà đi vào bên trong.

Không ít người thấy thế thì bất mãn ra mặt, nhưng cũng không dám lớn tiếng kháng nghị, chỉ đành lẩm bẩm không công bằng, Giả Nam vừa nghe được lời này thì trợn trắng mắt, sau đó khoanh hai tay lên trước ngực, nói: "Diệp đổng của tôi không phải chỉ là một người đẹp bình thường, mà cô ấy còn là vợ tương lai của Diệp Y Thánh đó!”

"Các người có thể so sánh được sao?"

Những người đang lẩm bẩm nhất thời cũng im lặng, nhao nhao lắc đầu cười khổ.
Chương 236: Giải Toả Mạch

Nội đường, Lương Siêu đỡ Diệp Khuynh Thành lên giường, đang muốn bắt mạch cho cô thì Diệp Khuynh Thành lại bắt lấy cổ tay hắn ngăn lại, làm Lương Siêu sững sờ.

"Cô làm gì vậy?"

"Trước khi chẩn bệnh cho tôi, anh phải nói trước cho tôi biết là chuyện trước đó tôi nói anh đã hiểu chưa?"

"A? Cái gì?"

Ánh mắt Diệp Khuynh Thành không khỏi trở nên lạnh đi mấy phần, nói: "Tôi mời anh đến Nhuận Tinh chúng tôi làm phó giám đốc, chuyên phụ trách nghiên cứu phát minh, chế tạo loại thuốc mới. Trước đó tôi đã nói qua, chờ chừng nào anh nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi."

"À." Lương Siêu lập tức nhớ ra, thầm nói cô gái này cũng thực hiếm thấy, mấy ngày nay mình không tìm đến, cô ta cũng cố kiềm nén mà không liên lạc với mình.

"Cái kia, chuyện này ấy à, đầu tiên tôi muốn cảm ơn ý tốt của Diệp đổng sự. Chẳng qua... Tôi cảm thấy vẫn nên trực tiếp cầm hôn thư từ chỗ cô rồi rời đi, vậy càng thích hợp với tôi hơn."

Nghe xong, Diệp Khuynh Thành khẽ nhướng mày liễu, lập tức hất tay Lương Siêu ra.

"Xem ra anh còn không nghĩ kỹ, hôm nay bệnh của tôi cũng không cần trị, chờ anh nghĩ xong rồi nói sau."

Móa!

Đây là thao tác gì?

Lương Siêu sững sờ, đây không phải ép gái nhà lành làm gái, a không, là ép mình chấp nhận mời chào của cô ta, làm việc trong công ty dược nhỏ bé đó à!

Sau đó Diệp Khuynh Thành cố ngồi dậy từ trên giường, nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì hai chân đã bắt đầu nhũn ra, hơi ôm trán lảo đảo suýt nữa đã ngã sấp xuống.

Thấy thế, Lương Siêu nhíu nhíu mày, không còn gì để nói. Hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn kéo Diệp Khuynh Thành lại, lập tức bị Diệp Khuynh Thành phản kháng kịch liệt.

"Anh, anh thả ta ra!"

Con mẹ nó?

Trước đó sao không nhìn ra tính tình cô nàng này hung hăng như thế?

Trong nhất thời Lương Siêu cũng lên cơn nóng giận, lập tức đẩy Diệp Khuynh Thành lên giường, đi sang ngồi một bên dùng sức đè cô lại, bắt mạch cho cô.

"Anh..."

"Ngậm miệng! Có bệnh phải trị, đạo lý thô thiển như thế mà cô cũng không hiểu à? Con gắn tính tình bướng bỉnh như cô coi chừng sau này không gả ra được!"

"Anh! Anh nói bậy bạ cái gì vậy hả!"

Diệp Khuynh Thành trợn mắt hạnh lên, xấu hổ nhìn chằm chằm Lương Siêu, nhưng nhìn thấy hắn hoàn toàn không để ý đến mình mà chuyên tâm xem bệnh bắt mạch thì cô cũng từ từ đè nén lửa giận, không phản kháng nữa.

Một lát sau, Lương Siêu lại nhíu mày, mạch tượng của Diệp Khuynh Thành lúc nhanh lúc chậm, tán loạn không đều, nhịp hỗn loạn giống như hình dạng dây thừng.

Cái này chính là một trong thất quái mạch tượng điển hình trong Trung y, Giải Tỏa Mạch!

Mà người có mạch tượng này chứng tõ tinh huyết kiệt quệ, tâm lực dần suy nhược!

Phần lớn đều xuất hiện trên người già bảy tám mươi tuổi, trước đó Lương Siêu chưa bao giờ nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không đến ba mươi như Diệp Khuynh Thành lại có mạch tượng này!

Nói đơn giản một chút, Diệp Khuynh Thành vất vả lâu ngày thành bệnh, quá kiệt quệ!

"Trước đó cô chưa từng đi khám bác sĩ à? Vẫn luôn dùng thuốc giảm đau để đè nén bệnh tình, làm dịu đau đớn?" Trong tiếng nói của Lương Siêu mang theo chút oán trách.

"Ừm."

Diệp Khuynh Thành gật đầu, sau đó bị mắng một câu.

"Ẩu tả! Cô biết bệnh tình hiện giờ của mình nặng đến mức nào không? Cứ tiếp tục như vậy thì không đến nửa năm một năm thì tâm lực của cô sẽ triệt để suy kiệt, đến lúc đó đi bệnh viện cũng vô dụng! Lại kéo dăm ba tháng sau, rất có thể sẽ chết đột tử!"

"Công việc thật sự quan trọng với cô như vậy sao? Còn quan trọng hơn mạng của mình à?"

Sắc mặt Diệp Khuynh Thành liên tục thay đổi, cuối cùng hờ hững hừ một tiếng: "Đâu ra khoa trương như anh nói chứ, chẳng qua là đau nửa đầu thôi, tùy tiện uống viên thuốc..."

"Chẳng qua là? Rốt cục cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Nói cho cô biết, hiện tại cô đã thành bệnh nhân của tôi, mọi chuyện đều phải nghe tôi nói!"

"Bắt đầu từ hôm nay, lập tức tĩnh dưỡng, không được làm bất cứ chuyện gì nữa, giao công việc của cô cho người khác, xí nghiệp Nhuận Tinh lớn như thế, người tài ba cũng không chỉ có mình cô."

Nhưng Lương Siêu vừa nói xong thì đã bị Diệp Khuynh Thành phản đối mãnh liệt.

"Không có khả năng. Hiện tại Nhuận Tinh chỉ có ánh hào quang mặt ngoài, thật ra đã nguy như trứng chồng, trong giai đoạn này tôi tuyệt đối không thể buông tay."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Cô gái này, vậy cô có biết cô tiếp tục làm công việc cường độ cao như vậy nữa thì kết quả..."

"Cho dù thật sự như anh đã nói." Diệp Khuynh Thành cắt ngang lời hắn, nói: "Cho dù tôi liều mạng mình, cũng sẽ không buông tay."

Giọng điệu cứng rắn không cho phép thay đổi, ánh mắt kiên định quyết tâm, tất cả đều làm Lương Siêu không lời nào để nói, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng, lựa chọn thỏa hiệp.

"Được thôi, dù sao mạng là của cô, tự cô quyết định vậy.”

"Chẳng qua thân là thầy thuốc, tôi vẫn còn muốn khuyên cô một câu, cố hết sức giảm bớt công việc, mỗi ngày ít nhất phải ngủ đủ sáu giờ."

"Cách mỗi hai ngày, phải đến chỗ của tôi xoa bóp một lần, như thế cô còn có thể sống lâu thêm mấy năm, Nhuận Tinh của cô cũng có thể đi càng thuận lợi, càng ổn định, đúng không?"

Nghe Lương Siêu nói như vậy, Diệp Khuynh Thành lại không phản bác nữalập tức hỏi: "Mỗi lần xoa bóp cần thời gian bao lâu?"

"Khoảng một hai giờ tùy tình huống."

"Một hai giờ..." Diệp Khuynh Thành thì thầm tính toán, sau đó đột nhiên nói: "Sáu tiếng quá dài, năm tiếng đi, mỗi ngày tôi chỉ có thể đảm bảo ngủ năm tiếng."

Lương Siêu: "..."

Mẹ nó, đây còn là người nào? Nói chuyện với bác sĩ mà còn dùng bộ dạng như buôn bán, còn cò kè mặc cả?!

Lương Siêu cố nén xúc động đuổi cô gái này đi ra, rất bất đắc dĩ gật đầu cười: "Được rồi, thời gian cũng là của cô, cô định đoạt!"

"Ừm." Lúc này Diệp Khuynh Thành mới hài lòng gật đầu, chợt nhắm mắt lại, nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy Lương Siêu có hành động, không khỏi lại mở mắt ra lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

"Không phải anh phải xoa bóp à? Bắt đầu đi chứ?"

"À." Lương Siêu gật gật đầu, lập tức nhẹ ho hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, ra hiệu mời Diệp Khuynh Thành.

"Bây giờ bệnh tình của cô đã rất nặng, nhất định phải dán da thịt xoa bóp mới có hiệu quả trị liệu, cho nên, xin..."

"Cởi áo trước đi."
Chương 237: Lại mọc thêm một người vợ nữa

Roẹt!

Sắc mặt Diệp Khuynh Thành lập tức cứng đờ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương nhìn chằm chằm Lương Siêu, Lương Siêu cố nén sự xấu hổ trong lòng, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "À thì, ở trong mắt thầy thuốc thì chỉ có bệnh nhân thôi, không có phân biệt nam nữ, cho nên..."

"Tôi không chữa bệnh nữa đâu." Diệp Khuynh Thành nói xong vừa định đứng dậy, Lương Siêu nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài, sau đó xé một mảnh vải đi đến. che mắt lại, đồng thời đeo một đôi găng tay cực mỏng. "Tôi chỉ có thể làm đến mức độ này thôi, nếu như cô còn cảm thấy như vầy là mạo phạm, vậy tôi cũng sẽ không ngăn cản cô nữa, cô có thể rời đi."

Thấy thế, Diệp Khuynh Thành không khỏi cắn răng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cô thầm thở dài một tiếng rồi bắt đầu cởi quần áo, cả người trần như nhộng nằm trên giường, khi tay Lương Siêu chạm vào ngực cô, toàn thân Diệp Khuynh Thành run lên, thanh âm cũng run lên: “Anh, anh sờ vào chỗ nào đấy!”

“A, xin lỗi, bây giờ có nhìn thấy gì đâu, nên phải thích ứng chút mới được chứ.”

Lần mò thêm vài lần, cũng tìm được chính xác huyệt đạo, hắn vừa xoa bóp vừa âm thầm dụng huyền khí của mình, chậm rãi đả thông kinh mạch, ôn dưỡng khí huyết, ước chừng một canh giờ sau, "Thoải mái không?"

Lương Siêu nhẹ giọng hỏi, Diệp Khuynh Thành đã sớm mê man sắp chìm vào giấc ngủ, gật đầu trong vô thức khi nghe những lời đó.

Bây giờ cô thực sự cảm thấy mình như một đứa trẻ trong nôi, vô tư, thoải mái, tất cả các tế bào trong cơ thể dường như được thở bằng miệng, cô chưa bao giờ cảm thấy thỏa mái như thế này.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Lại một lúc sau, Tôn Ngọc, thư ký của Diệp Khuynh Thành vội vã chạy đến, nhìn thấy Giả Nam đang canh gác bên ngoài Kim Ngọc đường thì nhanh chóng hỏi: "Tổng giám đốc đâu? Tại sao cô lại ở đây một mình?"

“Tổng giám đốc Diệp đang ở bên trong, Lương thần y đang khám bệnh cho cô ấy.”

Khi Tôn Ngọc nghe thấy điều này, cô ta vội vã đi vào bất chấp sự ngăn cản của Giả Nam, nhưng vừa mở cửa bước vào, cô ấy đã thấy một màn đỏ mặt, Diệp Khuynh Thành nằm trên giường trần truồng, trái cây cả quả, và Lương Siêu đang đặt tay lên người cô ấy.

Trong lúc nhất thời, cô nghĩ chuyện này nào phải xoa bóp gì chứ, những kiểu xoa bóp mà cô biết đâu có cái kiểu xoa ngực như thế này!

Lúc này Lương Siêu đang hướng lưng về phía cô ấy, nên cô nhìn không thấy Lương Siêu thật ra là đang che mắt lại và đeo găng tay.

Có tư tình!

Có lẽ lần này Diệp Tiêu thực sự nói đúng, có thể giữa giám đốc và Lương Siêu này có tư tình!

Nhớ lại sự ủy thác trước đây của Diệp Tiêu, Tôn Ngọc cố gắng không làm gián đoạn hai người bọn họ, mà lấy điện thoại di động ra và lén lút chụp một vài bức ảnh ...

Sau một lúc lâu sau khi điều trị, Lương Siêu đứng thẳng lên vặn chân bẻ tay chút rồi thở hắt ra một hơi.

"Được rồi, ngày hôm nay đến đây kết thúc."

Nói xong, anh vô thức tháo khăn bịt mắt ra, trong nháy mắt hiện ra cảnh xuân đẹp đẽ!

Diệp Khuynh Thành vẫn trần như nhộng nằm trên giường, giống như mỹ nhân đang ngủ say chìm vào giấc ngủ.

Khi hắn nhìn thấy cơ thể màu đồng hoàn hảo của cô, Lương Siêu cảm thấy như thời gian như dừng lại, có cảm giác rằng đôi mắt của chính mình đang mang thai đến nơi!

Đẹp.

Với dáng người và nước da như vậy, vẻ đẹp truyền thống của phụ nữ phương Đông đã được diễn giải một cách cực điểm!

Hắn cứ sững sờ tại chỗ không biết nhìn bao lâu sau, hắn nhân lúc cô chưa tỉnh lại liền vội vàng rời đi, nhưng vào lúc hắn lon ton chạy ra từ trong nội điện chạy, lông mi của Diệp Khuynh Thành trên giường khẽ run, sau đó chậm rãi mở mắt ra, một mặt đỏ bừng. Trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ cùng khó chịu, sau khi âm thầm cắn răng bạc một hồi, cuối cùng khẽ thở dài, khẽ chửi một tiếng.

“Tên khốn nạn mất nết.”

Trong Kim Ngọc đường.

Lương Siêu ngồi ở trong phòng khám một hồi, mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe thể thao nhỏ màu lam sẫm chậm rãi đậu ở cửa, nhìn dáng vẻ khoa trương mui trước là hắn biết xe này không hề rẻ.

Chẳng mấy chốc, một mỹ nữ dáng người cao ráo mặc chiếc váy ngắn, lụa đen, sơ mi trắng, và một đôi giày cao gót thủy tinh quý giá mà tinh xảo nạm đinh bước xuống xe, lập tức thu hút sự kinh ngạc của rất nhiều người trong và ngoài sảnh Kim Ngọc Đường.

"Chậc chậc chậc chậc, cô gái này thật xinh đẹp, không thua kém gì người vừa bước vào ban nãy."

"Ha ha, vừa rồi mỹ nhân tiến vào nội điện cũng rất đẹp, nhưng là cảm giác đẹp lạnh lùng, chứ không phải gợi cảm bằng cô này, tôi vẫn thích kiểu cô này hơn.”

“Thích cái quần ấy!”

“Không đi lấy nước soi mặt đi, cái tên khố rách áo ôm như anh chỉ sợ nâng giày cho mỹ nữ nhà người ta thôi cũng sợ làm bẩn giày đó…”

"..."

Rất nhanh, nhìn thấy mỹ nữ này đi thẳng đến bàn tư vấn, hình như cũng có ý muốn chen ngang, một thanh niên tướng mạo côn đồ lập tức ngăn lại, lộ ra hàm răng ố vàng, cười khúc khích nói: "Người đẹp, cô đã tới đây phải tuân theo quy định của Lương thần y chứ, nếu muốn khám thì phải xếp hàng.”

“Còn nếu như cô thực sự vội vàng thì tôi có thể nhường chỗ cho cô, nhưng sau khi khám xong phải đãi tôi một bữa ăn, thế nào hả?"

“Chẳng thế nào hết.”

Người phụ nữ xinh đẹp nâng đôi mi lên lắc đầu, quay người liếc nhìn chiếc Bentley to lớn bắt mắt ở lối vào Kim Ngọc Đường, rồi nói: "Chiếc xe đó là của Diệp Khuynh Thành đúng không?"

“Cô ấy đâu? Lúc cô ấy đến có phải xếp hàng không?”

Tên côn đồ nhỏ kia nghe vậy sửng sốt, cười đùa lắc đầu: "Cô đang muốn nói người đẹp đó sao, cô ấy đúng thật là không phải xếp hàng.”

“Ồ!”

"Nếu cô ấy không cần xếp hàng, vậy thì tôi cũng không cần xếp hàng, tránh đường đi."

"Không."

Tên côn đồ nhỏ lại ngăn cô lại, nói huyên thuyên: "Người đẹp vừa rồi là vợ tương lai của Lương thần y, người ta thỉnh thoảng chen ngang tí thì chúng tôi cũng không nói làm gì, nhưng cô thì dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào việc cô xinh đẹp sao? Vô dụng thôi, Lương thần y không thích gu kiểu cô đâu.”

Người đẹp cười khẽ một tiếng, liếc nhìn Lương Siêu một cái, tay nhỏ khoanh lên eo nhỏ rồi chỉ vào Lương Siêu.

“Dựa vào việc tôi sau này có lẽ sẽ là vợ của anh ấy, đủ chưa?"

Mọi người: "..."

Lại mọc thêm một vợ nữa à?

Trong lúc mọi người ở đây ngây ra như phỗng, người đẹp kia đã đi đến trước mặt Lương Siêu.

Lương Siêu mặt kiểu cạn lời nhìn cô:

"Người đẹp à, tôi hiểu việc cô sốt sắng muốn đi chữa bệnh, nhưng cô cũng không thể liều mạng đến mức này chứ?”

“Hơn nữa tôi đây cũng không thiếu vợ, thậm chí còn nhiều tới nỗi phát sầu rồi, cho nên tha cho tôi đi có được không?”
Chương 238: Tiêu gia, Tiêu Thi Nhã

Người phụ nữ giật mình trong giây lát, sau đó nở nụ cười.

“Thật không ngờ Lương Thánh y lại là người hài hước như vậy cho nên bên cạnh có nhiều phụ nữ cũng là chuyện thường tình.”

“Được rồi, tôi không đùa với anh nữa. Hôm nay tôi đến đây là vì muốn trò chuyện với anh. Anh cứ tiếp tục khám bệnh đi, còn tôi sẽ ngồi chờ ở bên cạnh. Khi nào anh khám xong, tôi muốn mời anh một bữa cơm rồi chúng ta hãy trò chuyện với nhau.”

“Lương Thánh y, liệu anh có nể mặt tôi không?”

Thấy đối phương nói chuyện lịch sự như vậy, Lương Siêu cũng nhún vai cười nói: “Đúng là lời mời của người đẹp luôn khiến cho người ta khó từ chối.”

“Người đâu!”

Lương Siêu gọi người tới mang cho người phụ nữ một cái bàn nhỏ cùng với một chiếc ghế và rót thêm một ly trà nóng.

Một lát sau.

Sau khi thay quần áo xong, Diệp Khuynh Thành từ bên trong đi ra thì nhìn thấy một người người phụ nữ đang uống trà, nhất thời nhíu mày.

“Sao lại là cô?”

“Cô tới đây làm gì?”

Người phụ nữ cũng liếc nhìn cô ta một cái rồi cười hỏi: “Xem cô hỏi gì kìa, đây cũng đâu phải là nhà của cô. Tôi muốn tới thì tới thôi, đâu cần phải giải thích với cô chứ?”

Hai người này quen nhau ư?

Lương Siêu thầm nói trong lòng nhưng hắn cũng chưa hề có ý phản ứng lại. Hắn vểnh tai lên nghe, khóe mắt quét qua chỗ hai người phụ nữ còn tay vẫn tiếp tục bắt mạch.

Sau đó, Diệp Khuynh Thành liếc mắt nhìn Lương Siêu rồi lại nói với người phụ nữ kia: “Cô tới đây vì hắn sao?”

“Đúng vậy.”

Người phụ nữ gật đầu cười, Lương Siêu lập tức cảm nhận được ánh mắt của Diệp Khuynh Thành đột nhiên nhìn về phía mình. Hắn vẫn giả bộ không phát hiện ra nhưng trong lòng bắt đầu phân tích.

“Dường như trên mặt cô gái này có chút tức giận? Có điều sự tức giận này đến từ đâu?”

“Nhưng mà mình đã làm gì đâu?.”

“Đường đường là một nữ chủ tịch cao quý của một tập đoàn dược phẩm lớn, một người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng tại đế kinh này và cũng là đại diện tiêu biểu của mẫu hình phụ nữ hiện đại. Chắc cô ấy không phải kiểu người sẽ kết hôn với bất cứ ai nhìn thấy thân thể mình đâu nhỉ?”

“...”

Ngay khi trong lòng Lương Siêu còn đang phỏng đoán, Diệp Khuynh Thành đã mở lời.

“Rốt cuộc người phụ nữ này đến tìm anh là vì mục đích gì?”

“Hả?”

Nghe được trong lời nói của DIệp Khuynh Thành có chút lạnh lùng, Lương Siêu vội vàng xua tay: “Tôi không biết, người đẹp này nói lát nữa muốn mời tôi ăn cơm.”

“Không cần phải đi.”

Diệp Khuynh Thành lập tức chỉ về phía cửa nói: “Cô ta tìm đến anh chắc chắn laf không có ý tốt gì, anh lập tức đuổi cô ta đi ngay đi.”

“Này, Diệp Khuynh Thành, cô bị điên à?”

“Với tính cách này của cô, không hiểu sao lại có nhiều kẻ mù quáng theo đuổi cô đến như vậy. Chắc chắn là vì tài sản của Diệp gia và tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh đúng không?”

Diệp Khuynh Thành không thèm để ý tới cô ta, cô tiếp tục nhìn về phía Lương Siêu.

“Haizzz…”

Lương Siêu khẽ thở dài một hơi, thấy không còn hy vọng gì nên đành cười với Diệp Khuynh Thành với vẻ bất đắc dĩ: “Ờm, tôi vừa đồng ý với cô ấy rồi.”

“Nếu đổi ý ngay thì không được hay cho lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, vẫn là Lương Thánh y thấu tình đạt lý.”

Người đẹp kia nhất thời vui mừng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ tức giận của Diệp Khuynh Thành.

“Diệp Khuynh Thành, mong cô hãy chú ý thái độ của mình với Lương Thánh y đi. Cô tưởng rằng mình là ai chứ. Đúng rồi, tôi vừa nghe nói cô là vợ của Lương thánh y phải không?”

“Chuyện này xảy ra khi nào, sao tôi lại không biết vậy?”

“Cô!”

Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành trở nên lạnh lùng rồi nhìn Lương Siêu với vẻ tức giận.

“Anh tự giải quyết chuyện này cho tốt đi!”

Nói xong, cô ta liền xoay người đi với vẻ tức giận.

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ là đi ăn cơm cùng với một người phụ nữ thôi mà, có cần tới mức như vậy không? Lẽ nào cô ấy thật sự coi hắn là vật sở hữu riêng của mình hay sao?

Khi đi tới cửa, Diệp Khuynh Thành càng nghĩ càng giận nên quay đầu nhìn người phụ nữ còn đang uống trà: “Tôi nhớ rõ trước đây cô chỉ uống cà phê mà chưa từng uống trà phải không?”

“Sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi vậy? Không phải vì đây là trà Lương Siêu đưa cho cô chứ?”

Nói xong, Diệp Khuynh Thành cũng không nói thêm gì nữa mà rời đi. Người thông minh như Lương Siêu sao lại không hiểu ý của cô ta, vì thế hắn nhìn về phía người đẹp kia với vẻ nghi ngờ.

Vì giữ mặt mũi cho hắn mà ngay cả thói quen ăn uống hàng ngày cũng tạm bỏ qua, xem ra cô gái này giả bộ cũng giỏi thật?

Người phụ nữ kia ngơ ngác, hơi khó chịu khi nhìn thấy bóng dáng rời đi của Diệp Khuynh Thành. Sau đó, cô ta lại nở nụ cười với Lương Siêu.

“Lương Thánh y, người phụ nữ vừa rồi là người xấu, anh đừng nghe lời cô ta nói.”

“Chỉ là bình thường tôi thích uống cà phê hơn chút thôi, chứ không phải là chưa từng uống trà.”

Người xấu…

Rốt cuộc ai mới là người xấu?

Lương Siêu ngơ ngác nhưng sau đó hắn cũng lười suy nghĩ, tiếp tục ngồi chẩn mạch.

Tới giữa trưa, hắn mới định đưa người phụ nữ tới nhà hàng nào đó gần đây để ăn.

Sau khi đi vào chỗ ngồi, Lương Siêu ngồi xuống xong rồi quan sát xung quanh: “Người đẹp, hai người chúng ta không cần phải ngồi phòng lớn như vậy đâu nhỉ?”

“Haizzz, tôi có chuyện muốn bàn với anh nên riêng tư một chút thì tốt hơn.”

“Ồ.”

“Vậy trước khi nói chuyện, cô không nên tự giới thiệu trước hay sao? Dù cô biết tôi nhưng tôi vẫn chưa biết gì về cô đâu.”

“Ha ha…Đó là chuyện đương nhiên rồi.”

Người phụ nữ mỉm cười rồi đưa tay ra: “Tôi là Tiêu Thi Nhã của Tiêu gia, hân hạnh gặp mặt.”

“Hân hạnh, hân hạnh.”

Lương Siêu bắt tay đối phương theo bản năng nhưng sau khi lặp lại cái tên này hai lần, hai mắt hắn đột nhiên trừng lớn, miệng há hốc tưởng chừng như có thể nhét được ba quả trứng vào miệng!

Hắn đã từng nghe qua cái tên này nhưng lại chưa từng để ý tới.

“Tuyệt thế song kiều của đế kinh, một là Diệp Khuynh Thành của Diệp gia còn người còn lại chính là Tiêu Thi Nhã!”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 239: Chỗ dựa của Mộ gia

"Cô, cô là. . ."

"Ha ha, Lương Y Thánh, không cần phản ứng kịch liệt như vậy chứ?"

"Đúng vậy, tôi chính là tuyệt thế song kiều khác cùng với Diệp Khuynh Thành ở Đế Kinh, nhưng mà đó chỉ là hư danh mà thôi, người khác chỉ gọi lung tung ,không cần quá để ý."

Sau khi xác nhận danh tính của đối phương, Lương Siêu ngay lập tức hiểu tại sao Tiêu Thi Nhã và Diệp Khuynh Thành mới gặp nhau bọn họ đã đấu đá với nhau.

Đã sớm nghe nói đến hai vị tuyệt thế song kiều ở Đế Kinh này, cũng không biết là vì sao rất giống như nước với lửa hoàn toàn không thể hòa hợp, đối với đối phương có chút thù hận.

Bây giờ nhìn lại, tin đồn này là sự thật.

Bởi vì Lương Siêu đã sống ở Đế Kinh một thời gian, bởi vì nguyên nhân là Diệp Khuynh Thành nên làm hắn hiếu kì mà đi tìm hiểu Tiêu Thi Nhã một khoảng thời gian.

Biết được cô ấy sinh ra trong một thế gia võ đạo, mà bản thân cô ấy cũng là Huyền Vũ Giả khá có tài năng, so với một nữ giám đốc kinh doanh như Diệp Khuynh Thành mà nói ít có cơ hội để lộ diện hơn.

Cô ấy thậm chí còn hiếm khi được nhìn thấy, cô ấy có vẻ hơi bí ẩn, vì vậy số lượng người theo đuổi cô ấy thấp hơn nhiều so với số lượng người theo đuổi Diệp Khuynh Thành.

Thấy Lương Siêu sững sờ nhìn mình, Tiêu Thi Nhã không khỏi mím môi cười.

"Lương Y Thánh, trên mặt tôi có hoa sao? Thấy anh nhìn say mê đến như vậy?"

"Ồ xin lỗi."

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lương Siêu vội vàng dời ánh mắt đi, uống một ngụm nước rồi hỏi: "Tôi vẫn không biết tại sao Tiêu cô nương lại tìm Lương Siêu tôi?"

"Nói thẳng ra thì. Tôi chỉ muốn tận hưởng niềm vui trong thế giới kinh doanh ở Đế Kinh. Hiện tại có một dự án rất triển vọng. Tôi muốn cùng với Lương Y Thánh làm ăn với nhau."

"Cô muốn kinh doanh?"

Tiêu Thi Vũ gật đầu cười nói: "Lương Y Thánh không cần phải ngạc nhiên như vậy, anh cũng là một vũ giả, chắc anh cũng hiểu sự nhàm chán mà tu luyện võ thuật mang lại chứ?"

"Đặc biệt đối với một cô gái như tôi, tính tình không ổn định một chút nào, cũng không có tính kiên nhẫn như cô gái khác, nếu không tự mình vui vẻ một chút, thật sự sẽ buồn bực mà chết mất.”

Tiêu Thi Nhã mím môi, rung đùi đắc ý mà kiêu ngạo trong một lúc, sau đó liền quay lại chủ đề chính.

"Trước nghe kia nói Lương Y Thánh được tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh cung cấp rất nhiều phương thức quý giá? Anh có thể nói cho tôi biết một chút, Diệp Khuynh Thành đã cho anh bao nhiêu tiền không?" "Trong tương lai, sẽ được chia bao nhiêu lợi nhuận từ các việc sản xuất ra dược phẩm mới?"

"Phạch(vỗ trán)……"

Lương Siêu gãi gãi đầu, thành thật mà nói: "Tôi còn chưa có một xu, lợi nhuận thu được sẽ cùng với mấy người bọn họ chia."

Cái quái gì vậy?

Tiêu Thi Nhã hơi giật mình, buột miệng nói: "Cô ấy thực sự đã bán dâm à?"

"Thật không biết xấu hổ!"

"Không, không phải, Tiêu tiểu thư đã hiểu lầm rồi."

Lương Siêu xua tay một lần nữa, nhưng hắn còn chưa kịp giải thích, Tiêu Thi Nhã lại nói chuyện phiếm một lần nữa: "Nếu không phải là gái mua dâm, chẳng lẽ cô ấy đã sử dụng mỹ nhân kế?"

Lương Siêu: "..."

"Tiêu tiểu thư, cô thật sự đã nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn giả là giúp Diệp Đổng một việc mà thôi, rất trong sáng."

Tiểu Thi Nhã nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, suy nghĩ một chút hai tay liền kéo hai má, cười hỏi: "Vậy anh cho tôi một cái ân tình thôi, được không?"

"Tôi chuẩn bị mở một thẩm mỹ viện và tạo ra một thương hiệu chăm sóc da của riêng cho mình, loại có thể đem những thương hiệu lớn của nước ngoài mà hung hăng chà đạp."

"Lương Y Thánh, trong tay anh đang giữa bí quyết không chỉ là của Tập Đoàn dược phẩm Nhuận Tinh đúng không? Nếu như tôi không lầm nhất định là có đơn thuốc làm đẹp và dưỡng da phải không?"

"Đúng, có một ít."

Lương Siêu gật đầu theo bản năng, Tiêu Thi Nhã ngay lập tức có hứng thú, ngay lập tức lấy một hợp đồng từ trong túi ra và đưa về phía trước.

"Chỉ cần anh có thể đem những bí quyết độc quyền đó bán cho chúng tôi, lợi nhuận từ các thẩm mỹ viện và nhãn hiệu chăm sóc da trong tương lai chúng tôi sẽ chia một nửa, và trước lúc đó tôi sẽ đưa cho anh thêm 1 tỷ để thể hiện thành ý trước khi hợp tác, anh thấy sao?"

"Mà việc bán hàng anh cũng không cần phải lo lắng, Tiêu gia chúng tôi có thể lo liệu."

Nghe vậy, nhất thời Lương Siêu không khỏi im lặng.

Bây giờ tất cả các thế gia võ đạo đều giàu có như vậy sao? Có thể tùy tiện lấy ra 1 tỷ sao?

Mặc dù hắn không biết gì nhiều về Tiêu gia, nhưng đến thời điểm này, thực lực của thế gia võ đạo này chắc chắn không thấp.

Sau khi nghĩ về nó, hắn không thể nghĩ ra lý do nào để từ chối.

Diệp Khuynh Thành trước kia đối với hắn có thái độ không tốt đến như vậy, hơn nữa vẫn chưa chịu trả lại hôn thư cho hắn, cũng không có tiền, cho nên cuối cùng cô ấy đã đưa công thức bí mật cho hắn.

Tiêu Thi Nhã cùng với bản thân hắn nói chuyện có thái độ tốt như vậy, hứa hẹn rất nhiều lợi ích, giúp cô ấy cũng sẽ không có vấn đề gì.

"Được."

"Nhưng mà, tôi có một điều kiện tiên quyết, sau khi cung cấp phương thuốc, tôi sẽ không giữ chức vụ gì trong công ty mới của cô, nói trắng ra là tôi chỉ lấy phần trăm hoa hồng, được không?"

"Hoàn toàn không có vấn đề gì!"

Thấy đối phương liền đáp ứng, Lương Siêu vui vẻ ký hợp đồng.

Sau đó, hắn viết sáu, bảy đơn thuốc ngay tại chỗ và đưa cho Tiêu Thi Nhã, tự tin nói: "Chỉ cần các sản phẩm được sản xuất nghiêm ngặt theo đúng yêu cầu trên đơn thuốc, những thương hiệu chăm sóc da lớn của nước ngoài kia hoàn toàn không sánh bằng."

"Đối với Lương Y Thánh tôi hoàn toàn tin tưởng."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Tiêu Thi Nhã bắt tay với Lương Siêu với một nụ cười, đồng thời cô ta còn tưởng tượng ra sắc mặt khó xem của Diệp Khuynh Thành sau khi biết cô thành công trong giới kinh doanh.

Sau khi nói chuyện về kinh doanh, bước tiếp theo là nói chuyện phiếm.

Sau khi uống vài ly rượu, Tiêu Thi Nhã nói: "Nghe nói Lương Y Thánh gần đây dường như gặp phải một số rắc rối hả? Giữa hai nhà Mộ Gia và Tả Gia?"

Lương Siêu cười nói: "Tin tức của Tiêu tiểu thư tương đối rất nhanh, nhưng mà cũng không có gì quá phiền toái, Lương Siêu tôi rất nhanh sẽ có thể giải quyết."

"Ha ha. . . Lương Y Thánh thật tự tin."

"Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhắc nhở anh rằng chỉ trong vài năm mà Tả Gia có thể quật dậy. Thế lực đằng sau bọn họ, thực lực không được đánh giá thấp.""Về phần Mộ gia, theo tôi được biết, bọn họ với Vũ Minh có quan hệ không tệ, có thể nói tổng bộ Vũ Minh chính là thế lực chống lưng cho bọn họ."

"Tổng bộ Vũ Minh?"

Lương Siêu cau mày một cái, điều này hơi bất ngờ.

"Xem ra Mộ gia này che giấu rất kĩ."

Lương Siêu âm thầm nghĩ một lúc, sau đó Tiêu Thi Nhã hỏi lại: "Như thế nào? Anh có cần tôi giúp không? Với mối quan hệ hợp tác hiện tại của chúng tôi, tôi sẽ không tính thêm phí."

"Không cần"

Lương Siêu mỉm cười từ chối, Tiêu Thi Nhã thấy thế cũng không khăng khăng đòi giúp nữa, dù sao thì cô ta vẫn muốn tiếp tục xem chương trình.

Chỉ là trong thời gian ngắn có được Vương gia, đối với nàng mà nói cũng không đủ.

Tối hôm đó.

Trong một quán bar cao cấp, Diệp Tiêu đang uống rượu một mình.

Một lúc sau, một thanh niên mặc quần áo màu trắng đi tới giật chai rượu ngoại từ tay anh.

"Mẹ kiếp!"

Diệp Tiêu lập tức phát ra một câu chửi thề, thật muốn nổi nóng, nhưng vừa nhìn thấy người đi tới là ai, cô lập tức lấy lại tinh thần.

"Anh Phương Lệ?"

"Anh, sao anh lại ở đây?"

"Hì, tôi đến đây với bạn bè để giải trí. Cô sao thế? Đang gặp rắc rối à?"

Nghe vậy, Diệp Tiêu lập tức lộ vẻ mặt đau khổ, sau đó đập bàn, chửi: "Mẹ kiếp, cái tên Lương Siêu khốn kiếp, đáng chết!"

"Hắn, hắn thật sự bắt cóc em gái của em!"

"Mà lại sợ, đã ngủ với em gái của em, làm loạn!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom