Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240-243
Chương 240: Không ác không phải trượng phu
"Cái gì?" Vẻ mặt Phương Lệ lập tức trở nên lạnh lẽo, nghĩ lại sau đó hỏi: "Ý cậu nói là Lương Siêu trước kia được đăng tin xôn xao trên mạng à? Là tên bạn trai scandal của Khuynh Thành?"
"Đúng!"
"Chính là thằng súc sinh chết tiệt đó!"
"Không thể nào? Không phải Vương Mặc của truyền thông Thiên Ngu đã tự ra mặt bác bỏ tin đồn rồi sao? Có phải thằng nhãi cậu lại nghe tin vịt từ đâu đó chứ?"
"Không phải tin vịt, là tôi tận mắt nhìn thấy!"
Diệp Tiêu càng nói càng tức, lập tức kể lại những chuyện trước đó Tôn Ngọc nói với mình cho Phương Lệ nghe, còn gửi mấy tấm hình mà Tôn Ngọc chụp cho Phương Lệ xem.
Sau đó Phương Lệ lập tức nheo mắt lại, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
"Vương Mặc bác bỏ tin đồn rồi xin lỗi, còn trục xuất Vương Tiểu Niên ra khỏi nhà, là bởi vì Khuynh Thành ra tay sao?"
"Không." Diệp Tiêu lắc đầu, nói: "Hồi chiều tôi cố ý hỏi chị Ngọc, gần đây chị tôi vẫn đang bận bịu chuyện mấy loại thuốc mới, căn bản không rảnh để ý tới Vương gia."
"Ồ?" Phương Lệ không khỏi nhíu mày lại, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Tốt, rất tốt."
"Xem ra Lương Siêu này không đơn giản chỉ là một tên ăn bám như đồn đại, có thể làm Vương Mặc sợ hãi trong thời gian ngắn như vậy thì cũng có chút thủ đoạn."
"Thì tính sao! Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một tên thầy lang giang hồ mà thôi, vẫn không xứng với chị của tôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ xúc động phẫn nộ của Diệp Tiêu, Phương Lệ vỗ vỗ vai cậu ta, cười an ủi: "Đó là tất nhiên, cô gái tuyệt thế như Khuynh Thành thì trừ tôi ra, không ai xứng được với cô ấy cả. Nếu thằng nhãi kia đụng vào người bản thân không nên đụng, vậy dĩ nhiên là phải trả giá đắt."
"Anh Phương Lệ, anh có cách trừng trị thằng nhãi kia sao?"
Phương Lệ lạnh lùng cười một tiếng, chợt lấy điện thoại ra cho Diệp Tiêu xem một đoạn video.
Trong video là một con dã thú ngoại hình rất giống hổ, nhưng lại hơi khác biệt, hình thể còn lớn hơn vài lần, toàn thân trên dưới còn mọc những cái vảy nhìn có vẻ rất dày.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, những cái vảy ra sẽ phản chiếu ra từng mảnh hào quang màu vàng óng rực rỡ, giống như khoác một lớp giáp vàng, nhìn thật oai hùng bất phàm.
Diệp Tiêu hiếu kỳ mà hỏi: "Anh Phương Lệ, cái này là thứ gì? Nhìn... Hình như rất lợi hại?"
Phương Lệ cười không nói, sau đó hình ảnh trong video đột nhiên thay đổi, lại có ba con sư tử đực, năm con hổ và một bầy sói mười mấy con đột nhiên xuất hiện, cùng nhau triển khai vây công con dã thú giống như hổ lại không phải hổ trước đó!
Diệp Tiêu thấy thế thì nói thầm một tiếng xong rồi, nhưng trong lúc cậu ta bắt đầu mặc niệm cho con dã thú kia thì một cảnh tượng máu tanh kỳ tích đột nhiên xuất hiện.
"Rống!"
Chỉ thấy con dã thú đó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, bỗng nhiên nhảy lên mười mấy mét, lúc rơi xuống đất giống như thiên thần hạ phàm, cái đuôi lớn quét ngang thì hai con sói đã chết tươi, một móng vuốt quất xuống, xương sọ của một con sư tử cũng bị đập sụp, hóa thành một mảng sương máu!
Con năm con hổ thì trực tiếp bị cái miệng to như cái chậu mái đột nhiên mở ra của nó trực tiếp nuốt vào giống như lỗ đen!
Trước sau mọi chuyện chỉ kéo dài ba năm phút ngắn ngủi, gần hai mươi con mãnh thú đã trở thành bữa ăn ngon cho con dã thú kia, sức ăn lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi.
"Ực..." Diệp Tiêu nuốt mạnh một ngụm nước bọt, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Phương Lệ.
Con mẹ nó đâu chỉ là có chút lợi hại? Quả thực như muốn lên trời rồi!
"Anh, cái này... Rốt cục là cái quái gì? Sao lại kinh khủng như vậy? Nghe thôi mà em còn chưa nghe nói đến nữa..."
"Tục truyền con thú này là một trong những hậu duệ của hung thú thượng cổ Thao Thiết, tên là Kim Giáp Hổ, là hung thú bảo vệ mà Vạn Thú Tông sau lưng Phương gia tôi dùng."
"Còn chiến lực của nó thì cậu cũng đã thấy rồi đó, gấp năm sáu mươi lần hổ Đông Bắc bình thường."
Diệp Tiêu liên tục gật đầu, thốt lên câu thật trâu bò.
Mà sau khi lấy lại tinh thần, cậu ta lại hoài nghi hỏi: "Anh Phương Lệ, thứ này có liên quan gì đến chuyện anh muốn trừng trị Lương Siêu kia?"
"A..." Phương Lệ cười cười, nói: "Ngẫm lại xem, nếu như Lương Siêu kia bị sáu bảy con Kim Giáp Hổ như vậy vây công thì dù hắn có chút năng lực thì xác suất sống sót sẽ lên đến mấy phần trăm?"
"Con mẹ nó? !" Diệp Tiêu kinh hãi, văng tục xong thì vô thức nói: "Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là không phần trăm! Đừng nói là sáu bảy con, cho dù là một con Kim Giáp Hổ cũng đủ cắn thằng nhãi kia thành mảnh nhỏ!"
"Ừm, hoàn toàn chính xác." Sau đó Phương Lệ lại suy nghĩ một chút, nói: "Mấy ngày nay cậu nghĩ cách tìm cơ hội hẹn Lương Siêu đến vườn động vật hoang dã, chuyện còn lại thì cậu không cần quan tâm."
"Tôi sẽ liên hệ với người của Vạn Thú Tông, để bọn họ hỗ trợ chuyển mấy con Kim Giáp Hổ đến, làm Lương Siêu kia chết không có chỗ chôn!"
"A?" Trước đó dù ngoài miệng Diệp Tiêu mắng rất hăng, nhưng khi nghe thấy kế hoạch của Phương Lệ thì không khỏi có chút sợ hãi, bắt đầu do do dự dự gãi đầu: "Anh Phương Lệ, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng không?"
"Cho dù Lương Siêu kia quá háo sắc, nhưng nhiều lắm cũng chỉ coi như một người chịu đánh một người chịu đòn, tội không đáng chết mới đúng?"
"Hừ!" Lúc này Phương Lệ lại hừ lạnh một tiếng, bắt lấy tay của Diệp Tiêu, âm hiểm mà nói: "Tiểu Tiêu, nói xem chừng nào thì cậu mới có thể lớn lên?"
"Người không quả quyết giống cậu sau này làm sao tiếp quản tập đoàn chế dược Nhuận Tinh? Sao có thể thay thế chị cậu trở thành người cầm quyền thực tế của Diệp gia?"
Có thể nói mấy câu nói đó vừa độc lại xảo trá, đâm trúng hết điểm yếu của Diệp Tiêu, khiến cậu ta nghiến răng, sắc mặt bắt đầu trở nên khó lường.
Thấy thế, Phương Lệ tiếp tục nói: "Tiểu Tiêu, thằng nhãi họ Lương kia nhúng chàm chị của cậu, vậy hắn nhất định phải trả giá bằng cả mạng sống!"
"Cần biết hẹp hòi không phải quân tử, không ác không phải trượng phu!"
"Cả một người đã ngồi lên đầu cậu mà cậu cũng không dám giết, vậy về sau cậu còn dám làm chuyện gì? Còn có thể làm cái gì?"
"Nói thế thôi, cậu suy nghĩ thật kỹ đi, tôi chờ cậu trả lời."
Nói xong, Phương Lệ đứng dậy rời đi, để lại Diệp Tiêu đang ôm đầu, càng ngày càng xoắn xuýt.
Chẳng qua không bao lâu sau, sự ác độc trong mắt Diệp Tiêu càng ngày càng đậm, cuối cùng hóa thành sát khí, không do dự mà cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Phương Lệ...
Chương 241: Bữa tiệc đẫm máu
Ngày hôm sau.
Lương Siêu vừa tỉnh dậy đã nhận được một cuộc điện thoại từ Miller: "Thưa chủ nhân, nhiệm vụ móc sạch Mộ gia đã thất bại."
Trong giọng điệu của Miller thể hiện lên sự chán nản sa sút tinh thần không thể diễn tả được, khi Lương Siêu hỏi kỹ ra mới biết được nguyên nhân chủ yếu dẫn đến sự thất bại! Lý do là bị cái tên cung phụng đứng đầu Mục gia kia gây khó dễ!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
"Chủ nhân à, tôi vốn đã gần thuyết phục được Mộ Vân Thao rồi nhưng đúng vào thời khắc quan trọng nhất thì lão già Hồ Thiên Trì đấy lại đột nhiên xuất hiện để phá vỡ cục diện! Vì ông ta mới khiến kế hoạch thất bại trong gang tấc!"
"Hồ Thiên Trì."
Lương Siêu lẩm bẩm, hắn đang suy nghĩ làm sao có thể tiêu diệt được cái cao thủ ở kỳ Kim Đan này.
Miller lại nói: "Với cả chủ nhân à, tôi còn có một tin tức khác muốn nói cho ngài."
"Gần đây, ma cà rồng đã đánh lén tiến vào Viêm Hạ rồi, chắc chắn sẽ có một động thái lớn."
“Vậy sao!?”
Nghe được lời này Lương Siêu đột nhiên trở nên vô cùng hăng hái, bởi vì trước đó hắn thấy hơi chán một chút, nhiều ma cà rồng như vậy mà sao đi đâu ngủ đông lâu thế, như kiểu không hề có ý định dựng đầu xuất hiện cả, nhưng bây giờ cuối cùng cũng không kìm được mà xuất hiện rồi.
“Nói nghe xem nào, lần này ma cà rồng mấy người muốn làm gì?"
“Vị quỷ vương kia của chúng tôi hạ xuống một thông báo ngầm, nói là ông ta về cơ bản đã thiết lập xong bẫy rồi, mọi việc đều xong, chỉ còn chờ đợi phân đội nhỏ của tổng bộ Võ Minh chui đầu vào thôi.”
“Vị quỷ vương đó còn đặt một cái tên tao nhã cho thế cục mà ông ta tạo ra lần này là bữa tiệc đẫm máu."
“Mà mục tiêu hàng đầu của ông ta chính là những thiên tài tinh anh mang trong mình thể chất đặc biệt ở trong Long Đường của tổng bộ Võ Minh, và đặc biệt hơn cả chính là nhằm vào trưởng lão xử phạt Mặc Vân kia.
Mặc Vân?
Lương Siêu giật mình: "Ý cậu là kiếm tôn giả Mặc Vân ư?”
“Vâng, chính là ông ta.”
“Chậc chậc…”
“Quỷ vương của các ngươi cũng có khẩu vị lớn quá đất!”
Bởi vì hắn và Mạc Vân trước đây từng so chiêu qua cho nên hắn cũng khá biết rõ về thực lực của ông ta, phỏng đoán một khiêm tốn thì ông ta tu vi ở cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, thậm chí đã bước đầu ngưng luyện ra nguyên mẫu Nguyên Anh ở thời kỳ đầu rồi!
Hơn nữa, ông ta còn là một người tu luyện kiếm rất mạnh, ngay cả khi đối mặt với những cường giả Nguyên Anh cũng dư sức đánh một trận ra hồn!
Sau đó, Lương Siêu nghĩ lại, đột nhiên trong não nảy ra một một ý tưởng khá hay.
Miller này, tộc ma cà rồng mấy người về cơ bản là dựa vào việc uống máu để cải thiện sức mạnh của chính mình, vậy cậu cũng có thể uống máu của đồng loại không?"
"Tất nhiên là được.”
Miller gật đầu trong tiềm thức và nói: "Máu của người cùng tộc là ma cà rồng, đối với chúng tôi mà nói chính là loại máu tốt nhất, hiệu quả nâng cao thực lực của chúng ta khi hút máu đó gần như tăng lên gấp mấy lần so với hút máu của nhân loại có thể chất đặc biệt!"
“Có điều ở trong tộc thuộc hạ nghiêm cấm hành vi đó, hai nữa một khi hút máu đồng loại của mình rất dễ bị trưởng lão trong tộc phát hiện ra, vì vậy rất ít người dám liều mình thử điều đó.”
“Ừ!”
Lương Siêu gật đầu, trầm ngâm một lát, hắn nói: "Hiện tại có một cơ hội có thể giúp sức mạnh cậu tăng lên tận trời, thậm chí thực lực có thể đạt tới cấp độ ma vương!"
"Cậu nguyện ý thử một lần chứ?"
"Hử?" Miller sửng sốt khi hắn nghe những lời đó, và sau khi nghe tất cả các kế hoạch của Lương Siêu, gã đã bị sốc đến mức hít thở không thông.
“Chủ nhân à, ngài có cần phải làm chuyện điên rồ đó không?”
Lương Siêu cười cười nói: “Viêm Hạ của chúng ta từ cổ chí kim có một câu nói như sau, “Liều ăn nhiều, không liều thì ăn ít.”
"Nếu thậm chí một chút mạo hiểm nhỏ như vậy mà cậu cũng không dám liều, thì thành tựu trong tương lai sẽ bị hạn chế, hai nữa với thiên phú tự thân của cậu hiện giờ có chờ cả đời cũng không đạt được tới cấp đầu của ma vương đâu.”
“Nói vậy thôi, tất nhiên tôi sẽ không ép cậu, có làm hay không là tùy, tôi sẽ chờ câu trả lời từ cậu.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Bíp bíp bíp...
Bên kia điện thoại, Miller nghe thấy âm thanh cúp máy từ trong điện thoại phát ra, gã nhất thời rơi vào sự đấu tranh.
Mãi đến trưa gã mới thực sự quyết tâm và gọi điện thoại, hai mắt của gã ta lúc này đều toát lên sự quyết liệt.
"Chủ nhân, tôi sẽ làm!"
"Xin chủ nhân hãy giúp tôi lần này! Đại ân đại đức vĩnh không dám quên!"
"Được."
"Vậy thì đến lúc đó xem xem biểu hiện của cậu thế nào.”
"Nhân tiện, cái vị ma vương kia của cậu định khi nào hành động?”
"Ngày mai, đêm khuya."
...
Mới chớp mắt, một ngày nữa đã trôi qua, vào buổi chiều, khoảng sáu giờ.
Tại một căn mật thất trong tổng bộ Võ Minh, Mặc Vân nhìn chín thanh niên nam nữ đứng cạnh nhau trước mặt mình, những người này là tất cả các tinh anh của Long Đường.
Mặc dù đối với loại quy mô lớn như tổng bộ Võ Minh mà nói, mỗi bọn họ đều giống như những đứa trẻ sơ sinh mà thôi.
Mặc Vân vốn là người không thích nói nhiều nên chỉ nói một câu.
"Lần này, sẽ không được phép để chừa một mống nào, giết sạch tất cả.”
“Tất cả nghe rõ chưa?”
Thần sắc của mọi người lúc này đều có vẻ khắc khổ đối với cái kiểu động viên trước trận chiến vừa đơn giản lại thô bạo như vầy, nhưng bọn họ cũng sớm đã quen với cái phong cách kiểu vầy của Mặc Vân, nên chỉ đành lần lượt gật đầu nói:
“Vâng!”
"Ừ, xuất phát."
Vào buổi tối 9 giờ như dự tính.
Mặc Vân mang theo đội của mình đến biệt thự ba tầng, nơi tổ chức tiệc ở tầng ba, những chiếc ô tô và xe máy sang trọng màu đỏ như máu được trưng bày trước mặt họ, mọi người đều dán mắt vào.
"Sư phụ à, màu sắc của những chiếc xe này đúng là phù hợp với sở thích của ma cà rồng bình thường, nhưng ... người không cảm thấy nơi này có phải quá yên tĩnh rồi không? Nó yên tĩnh một cách bất thường."
"Đúng vậy, Mặc trưởng lão, theo thông tin được biết ma cà rồng ở Đế Kinh sẽ tập trung ở đây tối nay, nhưng lại không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì?”
Mặc Vân nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói là cẩn thận có bẫy xong liền đi lên phía trước, đá tung cửa biệt thự đi vào.
Bên trong biệt thự là một mảng tối đen như mực.
Và khi một tinh anh trong Long Đường bật đèn trong sảnh lên, thì nhìn thấy một ma cà rồng với đôi tai và răng nanh sắc nhọn đang ngồi trên ghế sô pha ở vị trí chính giữa, hắn ta đang nhấm nháp một ly chứa chất lỏng màu đỏ sẫm với vẻ mặt mãn nguyện.
Đằng sau lưng hắn ta đang đứng hai hàng ma cà rồng.
Số lượng người ở hàng thứ nhất tương đối ít, chỉ có bốn người, nhưng đều là những ma cà rồng cấp cao có thực lực sánh ngang với cấp Kim Đan, số lượng người ở hàng thứ hai nhiều hơn một chút, tổng cộng là chín người, tất cả đều là ma cà rồng trung cấp, sức mạnh có thể sánh ngang với ma cà rồng ở cảnh giới Thiên Tượng.
“Ui trời…”
“Máu thơm ngon quá!”
Lúc này, tên thủ lĩnh quỷ vương đang ngồi ở trên so pha hớp một ngụm chất lỏng trong chén, cảm khái nói: "Quả nhiên là máu của những thiên tài tinh anh trong tổng bộ Võ Minh, uống một hớp này thôi đã khiến bổn vương đỡ tốn nửa tháng vất vả tu luyện rồi."
“Thằng khốn!” Thẩm Động lập tức giận dữ hét lên một tiếng, dùng cổ tay nắm chặt lấy huyết rìu, sở dĩ bọn họ phát hiện ra tung tích của đám ma cà rồng ở Đế Kinh này, mà chuẩn bị trước bao vây tiêu diệt, đều là do có một vài thành viên của Long Đường đã bị ma cà rồng ám sát vài ngày trước.
Nội tạng của bị moi ra, máu cũng bị rút cạn! Và thành viên Long Đường đó có mối quan hệ rất tốt với Thẩm Động khi còn sống.
Bây giờ nhìn thấy máu của người anh em mình bị uống một cách hưởng thụ như vậy, với tính tình nóng nảy của hắn sao có thể chịu được chứ? Quỷ vương hay không lúc này cũng không quan trọng nữa, cứ một rìu chém xuống cho thỏa cơn giận này mới được!
Gã ta không thể chờ đợi được nữa, vừa xông lên là đã tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình!
“Vấn Thiên tam thức, Kinh Lôi!”
Chương 242: Còn sống chính là chiến thắng rồi!
Trong phút chốc, dường như Thẩm Động và chiếc huyết rìu của gã ta như hòa làm một. Xung quanh lưỡi rìu được bao phủ bởi những đạo huyết lôi bổ thẳng về phía vua ma cà rồng với khí thế kinh người!
“Hừ!”
“Thủ lĩnh của chúng ta không phải là người mà ngươi có thể tùy ý đánh được đâu!”
Một tên ma cà rồng cấp cao nhếch miệng cười, chỉ trong nháy mắt đã di chuyển tới bên cạnh vua ma cà rồng rồi ngang nhiên tung quyền đánh bay huyết rìu!
Một chiêu của Thẩm Động bị đánh bại khiến cho gã ta lui về phía sau mấy bước. Gã ta được Mặc Vân đỡ lấy và nói với vẻ xấu hổ: “Sư phụ, đệ tử…”
“Cũng chẳng còn cách nào khác.”
Mặc Vân ngắt lời gã ta. Sau khi thì thầm điều gì đó, thanh kiếm sau lưng ông ta chợt rời khỏi vỏ và đập về phía ma cà rồng cấp cao!
Thanh âm chói tai vang lên khiến cho nụ cười trên gương mặt tên ma cà rồng chợt đông cứng lại. Hắn ta lập tức dốc sức đánh lại!
“Huyết Ô Chi Lực!”
Sau khi hét lớn một tiếng, tên ma cà rồng dùng cả hai tay nắm chặt lấy kiếm của Mặc Vân khiến cho nó dần dần bị nhuộm một tầng hoa văn đỏ đen kỳ lạ.
Đây chính là năng lực thiên phú của hắn ta. Nguồn năng lượng này có thể khiến cho đối phương bị nhiễm độc, ngay cả những đối thủ có thực lực cao hơn cũng gặp phải khó khăn với năng lực này.
Một khi Huyền Vũ giả hoặc pháp khí của họ nhiễm phải lực lượng này thì sức mạnh sẽ yếu dần cho đến khi hoàn toàn kiệt quệ và sẽ bị tàn sát.
Thế nhưng điều không may chính là đối thủ của hắn ta lại là Mặc Vân.
Chỉ nghe thấy Mặc Vân hừ lạnh một tiếng, ông ta tiếp tục vung kiếm chỉ lần thứ 2. Thanh kiếm đột nhiên chấn động, hoa văn đen đỏ nhuộm trên thân kiếm đã bay sạch. Sau đóm một luồng kiếm khí vô hình bộc phát xuyên thẳng qua trái tim của tên quỷ hút máu!
“Phụt!”
Tên ma cà rồng có thực lực ngang ngửa Huyền vũ giả kỳ Kim Đan phun ra một ngụm máu đen, ngã ngửa ra mặt đất với đôi mắt trợn trừng như không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra!
Xoẹt!
Nhất thời bên trong đại sảnh yên tĩnh lạ kỳ, các thành viên trong Long đường thấy vậy thì vô cùng hưng phấn còn tên vua ma cà rồng kia cũng vỗ tay.
“Chậc chậc…”
“Nghe nói từ lâu rằng thực lực của các Kiếm tôn giả của Tổng bộ Vũ Minh vô cùng lợi hại. Hôm nay được chứng kiến tận mắt, đúng là danh bất hư truyền.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Mặc Vân thấp giọng nói, sau đó dùng kiếm chỉ thu kiếm lại và nắm lấy thanh kiếm, khí thế toàn thân bộc phát đầy mạnh mẽ!
“Có thể thấy được, cục diện hiện tại là do ngươi sắp xếp…”
“Trực tiếp ra tay đi, cho đỡ phiền phức.”
“A, được thôi!”
Tên vua ma cà rồng lập tức búng tay một cái rồi nói: “Thực lực của bổn vương rất mạnh nên trước khi ta sử dụng sát chiêu, ngươi vẫn nên gọi tất cả các trưởng lão ở kỳ Kim Đan ra đây đi.”
Nghe vậy, Mặc Vân hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó, ông ta không do dự mà lắc đầu rồi giơ thanh kiếm bằng tay lên.
Thanh kiếm chỉ thẳng về phía vua ma cà rồng!
Ngay sau đó, Thẩm Động vung huyết rìu trong tay lên rồi quát lớn: “Chỉ là một tên vua ma cà rồng với mấy tên ma cà rồng cấp cao, chỉ cần một mình sư phụ của tôi là đủ rồi!”
Tên vua ma cà rồng vô cùng sửng sốt khi nghe vậy.
Người này có ý gì?
Chỉ là một trưởng lão còn chưa đột phá lên Nguyên Anh mà lại dám đấu một mình với vua ma cà rồng cộng thêm mấy ma cà rồng cấp cao ư?
Như vậy có khác nào giơ đầu ra đâu chứ?
Vài giây trôi qua.
Sau khi cảm nhận được kiếm khí uy nghiêm từ Mặc Vân, vua ma cà rồng ngẩng đầu cười liên tục, trong mắt còn hiện vẻ tán thưởng.
“Được, được lắm!”
“Mặc Vân, ông đúng là đủ điên đấy!”
“Vì lòng can đảm và tự tin của ông nên bổn vương sẽ ngoại lệ ban cho ngươi…”
“Chết toàn thây!”
Vừa dứt lười, vua ma cà rồng cùng với ba ma cà rồng cấp cao lao lên bao vây và tấn công Mặc Vân!
Đối với những ma cà rồng trung cấp bao gồm cả Mễ Lặc, bọn họ đấu cùng với Thẩm Động và những tinh anh khác của Long đường.
Chỉ trong nháy mắt, cuộc đại chiến bùng nổ!
Vua ma cà rồng có rất nhiều móng vuốt và mỗi móng vuốt đủ để giết chết ngay một Huyền vũ giả kỳ Kim Đan. Thế nhưng khi đánh tới chỗ Mặc Vân, dường như sức mạnh mất đi một nửa, hoàn toàn không gây sát thương đối với Mặc Vân.
Trái lại dưới công kích của ông ta, Mặc Vân chẳng những ngăn cản được ba ma cà rồng cấp cao tới gần mà hình thành sự áp chế với vua ma cà rồng!
Một chỗ khác của trận chiến, các tinh anh của Long đường cũng đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mễ Lặc vô cùng bất an, cứ thừa lúc nào trốn được thì không chịu đánh nhau, có cơ hội giả chết thì không bỏ qua. Vì thế không lâu sau đã phải chịu sự quát mắng từ người cùng tộc. Thế nhưng Mễ Lặc không hề quan tâm đến bọn họ, thậm chí còn thầm mắng bọn họ là đồ ngốc. Đã rơi vào trận địa của người ta thì sẽ sớm biến thành đồ ăn lúc nào không hay.
Mấy người muốn đánh thì cứ đánh còn tôi chỉ muốn giữ mạng!
Chỉ cần sống được đến cuối cùng cũng chính là thắng rồi!
Một lát sau, vua ma cà rồng luôn cảm thấy bản thân mình không dùng được sức mạnh nên gào to. Sau khi kết ấn, giữa hai lông mày chậm rãi mở ra một đường tơ máu!
Ngay sau đó, tơ máu hóa thành con ngươi màu đỏ, điều kỳ quái chính là trong con người có ba vòng sáng đồng tâm.
“Thiên phú chi lực, Tam Luân Huyết Đồng!”
Ngay lập tức, một chùm ánh sáng màu máu bùng phát từ con ngươi màu đỏ máu và mỗi chỗ mà nó đi qua đều hóa thành hư vô…
Thấy vậy, Mặc Vân nhíu mày, lúc này trong mắt mới hiện lên tia ngưng trọng.
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm và quét ngang một đường!
Đơn giản mà không phô trương.
Tuy có vẻ đơn giản nhưng dường như nó lại ẩn chứa khí thế cực kỳ nặng nề như núi đè!
Sau khi cảm nhận khí thế từ đường kiếm của Mặc Vân, sắc mặt của vua ma cà rồng thay đổi và ánh mắt trở nên nghi ngờ.
“Đây là…”
“Hình như trong giới võ đạo Viêm Hạ gọi là kiếm thế?”
Một kiếm xuyên qua không gian trực tiếp va chạm với chùm sáng tạo thành tiếng nổ vang…
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 243: Cung nghênh chủ nhân của tôi!
“Ầm!”
"Ầm ầm ầm! Ầm ầm..."
Sau một loạt tiếng nổ không ngừng vang lên, Mặc Vân đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn lui về phía sau mấy bước, mà Vua ma cà rồng cũng không khá hơn chỗ nào.
"Ah!"
Sau khi hét lớn một tiếng, quần áo trên người hắn ta lại bị một đạo kiếm khí chém tới nát bấy trong nháy mắt, phải lui mạnh về sau mấy bước mới có thể ổn định thân hình.
Chợt hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, khi nhìn thấy ánh sáng hình người cực kỳ hư ảo, nhỏ nhắn ở mi tâm của Mặc Vân mới bừng tỉnh thở dài.
“Khó trách, khó trách có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với bổn vương như vậy, thì ra ông đã ngưng luyện ra sơ hình Nguyên Anh, đạt tới nửa bước Nguyên Anh!”
"Nhưng mà, dựa vào thực lực nửa bước Nguyên Anh này mà có thể tạo thành thương tổn đối với bổn vương, thật sự là cái danh Kiếm tôn này của ông cũng không ngoa chút nào đâu."
"Ông nói nhảm nhiều quá rồi đấy."
Mặc Vân lạnh lùng nói một câu, sau khi lau khô vết máu trên khóe miệng thì chậm rãi nâng trọng kiếm trong tay lên, cùng lúc với ánh sáng liên tiếp lóe lên ở mi tâm là huyền khí hùng hồn bắt đầu mạnh mẽ trào ra!
Vua ma cà rồng thấy thế thì cười quỷ dị.
"Muốn liều mạng sao? Được rồi!”
“Không phải lúc trước ông vẫn luôn tò mò, sát chiêu mà bổn vương chuẩn bị cho ông là cái gì sao, hiện tại bổn vương sẽ cho ông mở rộng tầm mắt một lần!”
Dứt lời, hai chân hắn ta cong xuống ngồi xếp bằng, hai tay hợp lại, lúc này toàn bộ gạch đá của cả tòa biệt thự lập tức rung chuyển mạnh mẽ, tỏa ra từng khối từng khối sương độc màu máu!
Độc tính của nó rất mạnh, mấy tinh anh Long Đường vô ý hít vào một chút lập tức mất đi sức chiến đấu, mềm nhũn như bùn nhão té xuống đất.
Mấy vị có thực lực xếp hạng cao nhất của Thẩm Động trong Long Đường vừa cẩn thận đề phòng khói độc, vừa liều mạng tử chiến, bảo vệ cho mấy tinh anh mất đi sức chiến đấu kia.
Mặc Vân thấy tình thế không ổn, lúc này cổ tay run lên, huyền khí mạnh mẽ trực tiếp hướng về Vua ma cà rồng chém ra hơn mười nhát kiếm.
Mà Vua ma cà rồng cùng mấy vị Hấp Huyết Quỷ cao cấp khác lập tức liên thủ, sau khi chống đỡ hết hơn mười nhát kiếm mà Mặc Vân bắn ra, lại hợp lực đem toàn bộ mặt đất phòng khách hóa thành một mảnh đầm lầy lầy lội màu máu!
“Trận Huyết Trì Đầm!”
Trận pháp thành hình, một mảnh bùn đất màu máu chậm rãi chuyển động, mặc dù thực lực mạnh như Thẩm Động cũng tạm thời mất đi năng lực hành động.
Trên người dần dần xuất hiện càng ngày càng nhiều vết thương, hơn nữa lực chống cự cũng càng ngày càng yếu...
Về phần Mặc Vân, mặc dù tạm thời vẫn có thể dựa vào thực lực nửa bước nguyên anh của bản thân để chuyển động, nhưng thân pháp cùng với các bước di chuyển cũng bị hạn chế rất lớn.
Hơn nữa từng đám khói đôc kia vẫn đang lan tràn khắp nơi, dẫn đến từng phần công lực có thể phát huy ra của ông ta cũng càng ngày càng yếu đi.
Tám phần, bảy phần, sáu phần...
Đến cuối cùng, thực lực có thể bộc phát ra đã không vượt qua nổi ba phần công lực vốn có!
Vài ba phút sau, Vua ma cà rồng càng đánh càng thuận lợi liền rất dễ dàng tung ra một đòn hiểm, ngực Mặc Vân lập tức bị đánh vào hơn mười quyền, trực tiếp bị đánh đến máu thịt hỗn loạn...
"Phụt!"
Phun ra một ngụm máu tươi, thắt lưng vẫn thẳng tắp của Mặc Vân cũng không nhin được mà cong lại, nhưng thân hình vẫn cố gắng chống đỡ không ngã xuống.
“Ha, ha ha ha!”
"Xương cốt của Kiếm tôn đỉnh đỉnh đại danh đúng là rất cứng rắn nha."
"Nhưng mà điều này cũng khó trách, thân là chủ nhân của thể chất kiếm thể trời sinh hiếm thấy, tự nhiên là gân cốt cũng cứng cỏi như thân kiếm, thà gãy chứ không cong."
Vua ma cà rồng trêu tức cười nói, sau khi nhìn thấy đám người Thẩm Động đều đã bị các Hấp Huyết Quỷ trung cấp dưới tay mình chế phục, thì trong lòng nhất thời xuất hiện một cỗ dục vọng chinh phục.
"Mặc Vân, quỳ xuống cho bổn vương."
Mặc Vân khinh thường cười lạnh một tiếng, chẳng những không làm theo ý của Vua ma cà rồng mà ngược lại còn âm thầm vận chuyển tất cả huyền khí còn lại trong cơ thể, bắt đầu tụ lực.
Thấy thế, hai mắt Vua ma cà rồng híp lại, lập tức nhìn về phía Thẩm Động, chậm rãi giơ ngón tay lên, đầu ngón tay còn có huyết mang bắt đầu khởi động.
“Tên này, là đồ đệ của ông phải không?”
"Nhìn thấy đồ đệ yêu quý bị rút cạn máu, móc sạch nội tạng trước mặt mình chắc hẳn là một cảm giác rất chua xót nhỉ?"
"Bổn vương đếm đến ba, nếu ông vẫn không quỳ, vậy thì đừng trách bổn vương ra tay với tên nhãi này."
Dứt lời, Vua ma cà rồng bắt đầu đếm ngược.
"Ba."
"Hai."
"Một!"
Đúng lúc này, bóng sáng hình người hư ảo ở mi tâm Mặc Vân đột nhiên lại lóe lên, ngay sau đó thân hình Mặc Vân lập tức chuyển động, đầu tiên là ép ra một ngụm máu phun về phía cự kiếm vô phong đen kịt như mực trong tay.
Ngay sau đó, là một kiếm tức giận cắm mạnh xuống mặt đất lầy lội kia!
Ầm ầm!
Thân kiếm dài gần hai thước, trực tiếp chui hết xuống mặt đất, từng cổ kiếm khí ngang tàng vô cùng tạo thành hàng loạt vòng tròn liên tiếp khuếch tán ra!
Chỉ trong vài cái chớp mắt, mảnh đầm lầy máu trước đó lấp đầu cả phòng khách, giờ lại bị đánh cho nổ tung trong nháy mắt!
Đám người Thẩm Động vừa được khôi phục hành động đã toàn lực thoát khỏi Hấp Huyết Quỷ đang áp giải bọn họ.
"Đi mau."
Mặc Vân nói, nhưng khi nhìn lại lại thấy đám người Thẩm Động còn ngu ngốc muốn chạy tới cứu mình, lần nữa quát lên một tiếng giận dữ: "Cút!”
Ngay lúc đó, đám người Thẩm Động lại bởi vì hít phải quá nhiều khói độc mà cả đám la liệt ngã khụy xuống đất, Vua ma cà rồng lại đắc ý cười rộ một trận.
“Ha ha ha!”
"Mặc Vân, ông liều chết giành cơ hội chạy trốn cho bọn họ, cuối cùng lại phát hiện hoàn toàn vô dụng! Giờ ông thấy sao?”
"Rất tuyệt vọng?"
Mặc Vân thần sắc ảm đạm, cúi đầu khẽ thở dài một tiếng.
Mà đúng lúc này, một Hấp Huyết Quỷ trung cấp có chút nhịn không được muốn hút hết máu của một tinh anh Long Đường, nhưng lại bị Miller ngăn lại, nhất thời chỉ vào gã ta mắng to.
"Mày đúng là một tên chuột nhắt nhát gan! Quả thực là nỗi sỉ nhục của tộc chúng ta!”
"Vừa rồi lúc liều mạng chiến đấu thì mày co giò chạy trốn, hiện giờ bọn tao chiến thắng thì mày lại xuất hiện không cho tao hưởng dụng thành quả thắng lợi? Rốt cục thì mày nghĩ cái gì trong đầu vậy!”
Sau khi bị mắng mấy câu, Miller lập tức trở thành tâm điểm chú ý của toàn hiện trường.
Này!
Cảm nhận được một đám Hấp Huyết Quỷ đang ném về phía mình từng đạo ánh mắt lạnh lùng, Miller bắt đầu run rẩy cả người.
Lúc này, Vua ma cà rồng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Lâm trận lùi bước, lại mưu toan cướp lấy thành quả thắng lợi của người khác?”
"Nói đi, cậu muốn..."
"Chết như thế nào đây?"
Nghe ra sát khí lẫn trong lời nói của Vua ma cà rồng, Miller lại không khỏi rùng mình mấy cái.
Khóe miệng lại điên cuồng giật giật hai cái, lập tức ổn định trái tim đang run rẩy, ngang nhiên chỉ vào Vua ma cà rồng kia mắng to: “Người chết là ông đó!”
"Viêm Hạ có câu nói rất hay, gọi là đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết!"
“Người phải chết là các người, không phải tôi!”
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vua ma cà rồng, Miller lập tức “Bụp" một tiếng trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía cửa lớn hung hăng dập đầu một cái.
“Cung nghênh chủ nhân của tôi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Thời gian hôn mê dài dằn dặt trôi qua, Thời Vũ đột nhiên từ trên giường đứng dậy.
Hắn hít mạnh một hơi không khí trong lành, ngực run lên.
Bối rối, khó hiểu, tất cả các loại cảm xúc đan xen nảy sinh trong trái tim.
Đây là ở đâu?
Sau đó, Thời Vũ theo bản năng quan sát bốn phía, càng quan sát lại càng mờ mịt.
Một căn phòng đơn?
Cho dù hắn được cứu viện thành công thì hiện tại cũng phải ở trong phòng bệnh mới đúng.
Còn có thân thể của hắn... Tại sao có thể không có một vết thương nào.
Mang theo nghi hoặc, tầm mắt Thời Vũ nhanh chóng đảo qua khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một tấm gương nơi đầu giường.
Tấm gương phản chiếu ra bộ dáng hiện tại của hắn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình còn rất đẹp trai.
"Cái gì?" Vẻ mặt Phương Lệ lập tức trở nên lạnh lẽo, nghĩ lại sau đó hỏi: "Ý cậu nói là Lương Siêu trước kia được đăng tin xôn xao trên mạng à? Là tên bạn trai scandal của Khuynh Thành?"
"Đúng!"
"Chính là thằng súc sinh chết tiệt đó!"
"Không thể nào? Không phải Vương Mặc của truyền thông Thiên Ngu đã tự ra mặt bác bỏ tin đồn rồi sao? Có phải thằng nhãi cậu lại nghe tin vịt từ đâu đó chứ?"
"Không phải tin vịt, là tôi tận mắt nhìn thấy!"
Diệp Tiêu càng nói càng tức, lập tức kể lại những chuyện trước đó Tôn Ngọc nói với mình cho Phương Lệ nghe, còn gửi mấy tấm hình mà Tôn Ngọc chụp cho Phương Lệ xem.
Sau đó Phương Lệ lập tức nheo mắt lại, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
"Vương Mặc bác bỏ tin đồn rồi xin lỗi, còn trục xuất Vương Tiểu Niên ra khỏi nhà, là bởi vì Khuynh Thành ra tay sao?"
"Không." Diệp Tiêu lắc đầu, nói: "Hồi chiều tôi cố ý hỏi chị Ngọc, gần đây chị tôi vẫn đang bận bịu chuyện mấy loại thuốc mới, căn bản không rảnh để ý tới Vương gia."
"Ồ?" Phương Lệ không khỏi nhíu mày lại, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Tốt, rất tốt."
"Xem ra Lương Siêu này không đơn giản chỉ là một tên ăn bám như đồn đại, có thể làm Vương Mặc sợ hãi trong thời gian ngắn như vậy thì cũng có chút thủ đoạn."
"Thì tính sao! Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một tên thầy lang giang hồ mà thôi, vẫn không xứng với chị của tôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ xúc động phẫn nộ của Diệp Tiêu, Phương Lệ vỗ vỗ vai cậu ta, cười an ủi: "Đó là tất nhiên, cô gái tuyệt thế như Khuynh Thành thì trừ tôi ra, không ai xứng được với cô ấy cả. Nếu thằng nhãi kia đụng vào người bản thân không nên đụng, vậy dĩ nhiên là phải trả giá đắt."
"Anh Phương Lệ, anh có cách trừng trị thằng nhãi kia sao?"
Phương Lệ lạnh lùng cười một tiếng, chợt lấy điện thoại ra cho Diệp Tiêu xem một đoạn video.
Trong video là một con dã thú ngoại hình rất giống hổ, nhưng lại hơi khác biệt, hình thể còn lớn hơn vài lần, toàn thân trên dưới còn mọc những cái vảy nhìn có vẻ rất dày.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, những cái vảy ra sẽ phản chiếu ra từng mảnh hào quang màu vàng óng rực rỡ, giống như khoác một lớp giáp vàng, nhìn thật oai hùng bất phàm.
Diệp Tiêu hiếu kỳ mà hỏi: "Anh Phương Lệ, cái này là thứ gì? Nhìn... Hình như rất lợi hại?"
Phương Lệ cười không nói, sau đó hình ảnh trong video đột nhiên thay đổi, lại có ba con sư tử đực, năm con hổ và một bầy sói mười mấy con đột nhiên xuất hiện, cùng nhau triển khai vây công con dã thú giống như hổ lại không phải hổ trước đó!
Diệp Tiêu thấy thế thì nói thầm một tiếng xong rồi, nhưng trong lúc cậu ta bắt đầu mặc niệm cho con dã thú kia thì một cảnh tượng máu tanh kỳ tích đột nhiên xuất hiện.
"Rống!"
Chỉ thấy con dã thú đó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, bỗng nhiên nhảy lên mười mấy mét, lúc rơi xuống đất giống như thiên thần hạ phàm, cái đuôi lớn quét ngang thì hai con sói đã chết tươi, một móng vuốt quất xuống, xương sọ của một con sư tử cũng bị đập sụp, hóa thành một mảng sương máu!
Con năm con hổ thì trực tiếp bị cái miệng to như cái chậu mái đột nhiên mở ra của nó trực tiếp nuốt vào giống như lỗ đen!
Trước sau mọi chuyện chỉ kéo dài ba năm phút ngắn ngủi, gần hai mươi con mãnh thú đã trở thành bữa ăn ngon cho con dã thú kia, sức ăn lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi.
"Ực..." Diệp Tiêu nuốt mạnh một ngụm nước bọt, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Phương Lệ.
Con mẹ nó đâu chỉ là có chút lợi hại? Quả thực như muốn lên trời rồi!
"Anh, cái này... Rốt cục là cái quái gì? Sao lại kinh khủng như vậy? Nghe thôi mà em còn chưa nghe nói đến nữa..."
"Tục truyền con thú này là một trong những hậu duệ của hung thú thượng cổ Thao Thiết, tên là Kim Giáp Hổ, là hung thú bảo vệ mà Vạn Thú Tông sau lưng Phương gia tôi dùng."
"Còn chiến lực của nó thì cậu cũng đã thấy rồi đó, gấp năm sáu mươi lần hổ Đông Bắc bình thường."
Diệp Tiêu liên tục gật đầu, thốt lên câu thật trâu bò.
Mà sau khi lấy lại tinh thần, cậu ta lại hoài nghi hỏi: "Anh Phương Lệ, thứ này có liên quan gì đến chuyện anh muốn trừng trị Lương Siêu kia?"
"A..." Phương Lệ cười cười, nói: "Ngẫm lại xem, nếu như Lương Siêu kia bị sáu bảy con Kim Giáp Hổ như vậy vây công thì dù hắn có chút năng lực thì xác suất sống sót sẽ lên đến mấy phần trăm?"
"Con mẹ nó? !" Diệp Tiêu kinh hãi, văng tục xong thì vô thức nói: "Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là không phần trăm! Đừng nói là sáu bảy con, cho dù là một con Kim Giáp Hổ cũng đủ cắn thằng nhãi kia thành mảnh nhỏ!"
"Ừm, hoàn toàn chính xác." Sau đó Phương Lệ lại suy nghĩ một chút, nói: "Mấy ngày nay cậu nghĩ cách tìm cơ hội hẹn Lương Siêu đến vườn động vật hoang dã, chuyện còn lại thì cậu không cần quan tâm."
"Tôi sẽ liên hệ với người của Vạn Thú Tông, để bọn họ hỗ trợ chuyển mấy con Kim Giáp Hổ đến, làm Lương Siêu kia chết không có chỗ chôn!"
"A?" Trước đó dù ngoài miệng Diệp Tiêu mắng rất hăng, nhưng khi nghe thấy kế hoạch của Phương Lệ thì không khỏi có chút sợ hãi, bắt đầu do do dự dự gãi đầu: "Anh Phương Lệ, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng không?"
"Cho dù Lương Siêu kia quá háo sắc, nhưng nhiều lắm cũng chỉ coi như một người chịu đánh một người chịu đòn, tội không đáng chết mới đúng?"
"Hừ!" Lúc này Phương Lệ lại hừ lạnh một tiếng, bắt lấy tay của Diệp Tiêu, âm hiểm mà nói: "Tiểu Tiêu, nói xem chừng nào thì cậu mới có thể lớn lên?"
"Người không quả quyết giống cậu sau này làm sao tiếp quản tập đoàn chế dược Nhuận Tinh? Sao có thể thay thế chị cậu trở thành người cầm quyền thực tế của Diệp gia?"
Có thể nói mấy câu nói đó vừa độc lại xảo trá, đâm trúng hết điểm yếu của Diệp Tiêu, khiến cậu ta nghiến răng, sắc mặt bắt đầu trở nên khó lường.
Thấy thế, Phương Lệ tiếp tục nói: "Tiểu Tiêu, thằng nhãi họ Lương kia nhúng chàm chị của cậu, vậy hắn nhất định phải trả giá bằng cả mạng sống!"
"Cần biết hẹp hòi không phải quân tử, không ác không phải trượng phu!"
"Cả một người đã ngồi lên đầu cậu mà cậu cũng không dám giết, vậy về sau cậu còn dám làm chuyện gì? Còn có thể làm cái gì?"
"Nói thế thôi, cậu suy nghĩ thật kỹ đi, tôi chờ cậu trả lời."
Nói xong, Phương Lệ đứng dậy rời đi, để lại Diệp Tiêu đang ôm đầu, càng ngày càng xoắn xuýt.
Chẳng qua không bao lâu sau, sự ác độc trong mắt Diệp Tiêu càng ngày càng đậm, cuối cùng hóa thành sát khí, không do dự mà cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Phương Lệ...
Chương 241: Bữa tiệc đẫm máu
Ngày hôm sau.
Lương Siêu vừa tỉnh dậy đã nhận được một cuộc điện thoại từ Miller: "Thưa chủ nhân, nhiệm vụ móc sạch Mộ gia đã thất bại."
Trong giọng điệu của Miller thể hiện lên sự chán nản sa sút tinh thần không thể diễn tả được, khi Lương Siêu hỏi kỹ ra mới biết được nguyên nhân chủ yếu dẫn đến sự thất bại! Lý do là bị cái tên cung phụng đứng đầu Mục gia kia gây khó dễ!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
"Chủ nhân à, tôi vốn đã gần thuyết phục được Mộ Vân Thao rồi nhưng đúng vào thời khắc quan trọng nhất thì lão già Hồ Thiên Trì đấy lại đột nhiên xuất hiện để phá vỡ cục diện! Vì ông ta mới khiến kế hoạch thất bại trong gang tấc!"
"Hồ Thiên Trì."
Lương Siêu lẩm bẩm, hắn đang suy nghĩ làm sao có thể tiêu diệt được cái cao thủ ở kỳ Kim Đan này.
Miller lại nói: "Với cả chủ nhân à, tôi còn có một tin tức khác muốn nói cho ngài."
"Gần đây, ma cà rồng đã đánh lén tiến vào Viêm Hạ rồi, chắc chắn sẽ có một động thái lớn."
“Vậy sao!?”
Nghe được lời này Lương Siêu đột nhiên trở nên vô cùng hăng hái, bởi vì trước đó hắn thấy hơi chán một chút, nhiều ma cà rồng như vậy mà sao đi đâu ngủ đông lâu thế, như kiểu không hề có ý định dựng đầu xuất hiện cả, nhưng bây giờ cuối cùng cũng không kìm được mà xuất hiện rồi.
“Nói nghe xem nào, lần này ma cà rồng mấy người muốn làm gì?"
“Vị quỷ vương kia của chúng tôi hạ xuống một thông báo ngầm, nói là ông ta về cơ bản đã thiết lập xong bẫy rồi, mọi việc đều xong, chỉ còn chờ đợi phân đội nhỏ của tổng bộ Võ Minh chui đầu vào thôi.”
“Vị quỷ vương đó còn đặt một cái tên tao nhã cho thế cục mà ông ta tạo ra lần này là bữa tiệc đẫm máu."
“Mà mục tiêu hàng đầu của ông ta chính là những thiên tài tinh anh mang trong mình thể chất đặc biệt ở trong Long Đường của tổng bộ Võ Minh, và đặc biệt hơn cả chính là nhằm vào trưởng lão xử phạt Mặc Vân kia.
Mặc Vân?
Lương Siêu giật mình: "Ý cậu là kiếm tôn giả Mặc Vân ư?”
“Vâng, chính là ông ta.”
“Chậc chậc…”
“Quỷ vương của các ngươi cũng có khẩu vị lớn quá đất!”
Bởi vì hắn và Mạc Vân trước đây từng so chiêu qua cho nên hắn cũng khá biết rõ về thực lực của ông ta, phỏng đoán một khiêm tốn thì ông ta tu vi ở cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, thậm chí đã bước đầu ngưng luyện ra nguyên mẫu Nguyên Anh ở thời kỳ đầu rồi!
Hơn nữa, ông ta còn là một người tu luyện kiếm rất mạnh, ngay cả khi đối mặt với những cường giả Nguyên Anh cũng dư sức đánh một trận ra hồn!
Sau đó, Lương Siêu nghĩ lại, đột nhiên trong não nảy ra một một ý tưởng khá hay.
Miller này, tộc ma cà rồng mấy người về cơ bản là dựa vào việc uống máu để cải thiện sức mạnh của chính mình, vậy cậu cũng có thể uống máu của đồng loại không?"
"Tất nhiên là được.”
Miller gật đầu trong tiềm thức và nói: "Máu của người cùng tộc là ma cà rồng, đối với chúng tôi mà nói chính là loại máu tốt nhất, hiệu quả nâng cao thực lực của chúng ta khi hút máu đó gần như tăng lên gấp mấy lần so với hút máu của nhân loại có thể chất đặc biệt!"
“Có điều ở trong tộc thuộc hạ nghiêm cấm hành vi đó, hai nữa một khi hút máu đồng loại của mình rất dễ bị trưởng lão trong tộc phát hiện ra, vì vậy rất ít người dám liều mình thử điều đó.”
“Ừ!”
Lương Siêu gật đầu, trầm ngâm một lát, hắn nói: "Hiện tại có một cơ hội có thể giúp sức mạnh cậu tăng lên tận trời, thậm chí thực lực có thể đạt tới cấp độ ma vương!"
"Cậu nguyện ý thử một lần chứ?"
"Hử?" Miller sửng sốt khi hắn nghe những lời đó, và sau khi nghe tất cả các kế hoạch của Lương Siêu, gã đã bị sốc đến mức hít thở không thông.
“Chủ nhân à, ngài có cần phải làm chuyện điên rồ đó không?”
Lương Siêu cười cười nói: “Viêm Hạ của chúng ta từ cổ chí kim có một câu nói như sau, “Liều ăn nhiều, không liều thì ăn ít.”
"Nếu thậm chí một chút mạo hiểm nhỏ như vậy mà cậu cũng không dám liều, thì thành tựu trong tương lai sẽ bị hạn chế, hai nữa với thiên phú tự thân của cậu hiện giờ có chờ cả đời cũng không đạt được tới cấp đầu của ma vương đâu.”
“Nói vậy thôi, tất nhiên tôi sẽ không ép cậu, có làm hay không là tùy, tôi sẽ chờ câu trả lời từ cậu.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Bíp bíp bíp...
Bên kia điện thoại, Miller nghe thấy âm thanh cúp máy từ trong điện thoại phát ra, gã nhất thời rơi vào sự đấu tranh.
Mãi đến trưa gã mới thực sự quyết tâm và gọi điện thoại, hai mắt của gã ta lúc này đều toát lên sự quyết liệt.
"Chủ nhân, tôi sẽ làm!"
"Xin chủ nhân hãy giúp tôi lần này! Đại ân đại đức vĩnh không dám quên!"
"Được."
"Vậy thì đến lúc đó xem xem biểu hiện của cậu thế nào.”
"Nhân tiện, cái vị ma vương kia của cậu định khi nào hành động?”
"Ngày mai, đêm khuya."
...
Mới chớp mắt, một ngày nữa đã trôi qua, vào buổi chiều, khoảng sáu giờ.
Tại một căn mật thất trong tổng bộ Võ Minh, Mặc Vân nhìn chín thanh niên nam nữ đứng cạnh nhau trước mặt mình, những người này là tất cả các tinh anh của Long Đường.
Mặc dù đối với loại quy mô lớn như tổng bộ Võ Minh mà nói, mỗi bọn họ đều giống như những đứa trẻ sơ sinh mà thôi.
Mặc Vân vốn là người không thích nói nhiều nên chỉ nói một câu.
"Lần này, sẽ không được phép để chừa một mống nào, giết sạch tất cả.”
“Tất cả nghe rõ chưa?”
Thần sắc của mọi người lúc này đều có vẻ khắc khổ đối với cái kiểu động viên trước trận chiến vừa đơn giản lại thô bạo như vầy, nhưng bọn họ cũng sớm đã quen với cái phong cách kiểu vầy của Mặc Vân, nên chỉ đành lần lượt gật đầu nói:
“Vâng!”
"Ừ, xuất phát."
Vào buổi tối 9 giờ như dự tính.
Mặc Vân mang theo đội của mình đến biệt thự ba tầng, nơi tổ chức tiệc ở tầng ba, những chiếc ô tô và xe máy sang trọng màu đỏ như máu được trưng bày trước mặt họ, mọi người đều dán mắt vào.
"Sư phụ à, màu sắc của những chiếc xe này đúng là phù hợp với sở thích của ma cà rồng bình thường, nhưng ... người không cảm thấy nơi này có phải quá yên tĩnh rồi không? Nó yên tĩnh một cách bất thường."
"Đúng vậy, Mặc trưởng lão, theo thông tin được biết ma cà rồng ở Đế Kinh sẽ tập trung ở đây tối nay, nhưng lại không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì?”
Mặc Vân nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói là cẩn thận có bẫy xong liền đi lên phía trước, đá tung cửa biệt thự đi vào.
Bên trong biệt thự là một mảng tối đen như mực.
Và khi một tinh anh trong Long Đường bật đèn trong sảnh lên, thì nhìn thấy một ma cà rồng với đôi tai và răng nanh sắc nhọn đang ngồi trên ghế sô pha ở vị trí chính giữa, hắn ta đang nhấm nháp một ly chứa chất lỏng màu đỏ sẫm với vẻ mặt mãn nguyện.
Đằng sau lưng hắn ta đang đứng hai hàng ma cà rồng.
Số lượng người ở hàng thứ nhất tương đối ít, chỉ có bốn người, nhưng đều là những ma cà rồng cấp cao có thực lực sánh ngang với cấp Kim Đan, số lượng người ở hàng thứ hai nhiều hơn một chút, tổng cộng là chín người, tất cả đều là ma cà rồng trung cấp, sức mạnh có thể sánh ngang với ma cà rồng ở cảnh giới Thiên Tượng.
“Ui trời…”
“Máu thơm ngon quá!”
Lúc này, tên thủ lĩnh quỷ vương đang ngồi ở trên so pha hớp một ngụm chất lỏng trong chén, cảm khái nói: "Quả nhiên là máu của những thiên tài tinh anh trong tổng bộ Võ Minh, uống một hớp này thôi đã khiến bổn vương đỡ tốn nửa tháng vất vả tu luyện rồi."
“Thằng khốn!” Thẩm Động lập tức giận dữ hét lên một tiếng, dùng cổ tay nắm chặt lấy huyết rìu, sở dĩ bọn họ phát hiện ra tung tích của đám ma cà rồng ở Đế Kinh này, mà chuẩn bị trước bao vây tiêu diệt, đều là do có một vài thành viên của Long Đường đã bị ma cà rồng ám sát vài ngày trước.
Nội tạng của bị moi ra, máu cũng bị rút cạn! Và thành viên Long Đường đó có mối quan hệ rất tốt với Thẩm Động khi còn sống.
Bây giờ nhìn thấy máu của người anh em mình bị uống một cách hưởng thụ như vậy, với tính tình nóng nảy của hắn sao có thể chịu được chứ? Quỷ vương hay không lúc này cũng không quan trọng nữa, cứ một rìu chém xuống cho thỏa cơn giận này mới được!
Gã ta không thể chờ đợi được nữa, vừa xông lên là đã tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình!
“Vấn Thiên tam thức, Kinh Lôi!”
Chương 242: Còn sống chính là chiến thắng rồi!
Trong phút chốc, dường như Thẩm Động và chiếc huyết rìu của gã ta như hòa làm một. Xung quanh lưỡi rìu được bao phủ bởi những đạo huyết lôi bổ thẳng về phía vua ma cà rồng với khí thế kinh người!
“Hừ!”
“Thủ lĩnh của chúng ta không phải là người mà ngươi có thể tùy ý đánh được đâu!”
Một tên ma cà rồng cấp cao nhếch miệng cười, chỉ trong nháy mắt đã di chuyển tới bên cạnh vua ma cà rồng rồi ngang nhiên tung quyền đánh bay huyết rìu!
Một chiêu của Thẩm Động bị đánh bại khiến cho gã ta lui về phía sau mấy bước. Gã ta được Mặc Vân đỡ lấy và nói với vẻ xấu hổ: “Sư phụ, đệ tử…”
“Cũng chẳng còn cách nào khác.”
Mặc Vân ngắt lời gã ta. Sau khi thì thầm điều gì đó, thanh kiếm sau lưng ông ta chợt rời khỏi vỏ và đập về phía ma cà rồng cấp cao!
Thanh âm chói tai vang lên khiến cho nụ cười trên gương mặt tên ma cà rồng chợt đông cứng lại. Hắn ta lập tức dốc sức đánh lại!
“Huyết Ô Chi Lực!”
Sau khi hét lớn một tiếng, tên ma cà rồng dùng cả hai tay nắm chặt lấy kiếm của Mặc Vân khiến cho nó dần dần bị nhuộm một tầng hoa văn đỏ đen kỳ lạ.
Đây chính là năng lực thiên phú của hắn ta. Nguồn năng lượng này có thể khiến cho đối phương bị nhiễm độc, ngay cả những đối thủ có thực lực cao hơn cũng gặp phải khó khăn với năng lực này.
Một khi Huyền Vũ giả hoặc pháp khí của họ nhiễm phải lực lượng này thì sức mạnh sẽ yếu dần cho đến khi hoàn toàn kiệt quệ và sẽ bị tàn sát.
Thế nhưng điều không may chính là đối thủ của hắn ta lại là Mặc Vân.
Chỉ nghe thấy Mặc Vân hừ lạnh một tiếng, ông ta tiếp tục vung kiếm chỉ lần thứ 2. Thanh kiếm đột nhiên chấn động, hoa văn đen đỏ nhuộm trên thân kiếm đã bay sạch. Sau đóm một luồng kiếm khí vô hình bộc phát xuyên thẳng qua trái tim của tên quỷ hút máu!
“Phụt!”
Tên ma cà rồng có thực lực ngang ngửa Huyền vũ giả kỳ Kim Đan phun ra một ngụm máu đen, ngã ngửa ra mặt đất với đôi mắt trợn trừng như không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra!
Xoẹt!
Nhất thời bên trong đại sảnh yên tĩnh lạ kỳ, các thành viên trong Long đường thấy vậy thì vô cùng hưng phấn còn tên vua ma cà rồng kia cũng vỗ tay.
“Chậc chậc…”
“Nghe nói từ lâu rằng thực lực của các Kiếm tôn giả của Tổng bộ Vũ Minh vô cùng lợi hại. Hôm nay được chứng kiến tận mắt, đúng là danh bất hư truyền.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Mặc Vân thấp giọng nói, sau đó dùng kiếm chỉ thu kiếm lại và nắm lấy thanh kiếm, khí thế toàn thân bộc phát đầy mạnh mẽ!
“Có thể thấy được, cục diện hiện tại là do ngươi sắp xếp…”
“Trực tiếp ra tay đi, cho đỡ phiền phức.”
“A, được thôi!”
Tên vua ma cà rồng lập tức búng tay một cái rồi nói: “Thực lực của bổn vương rất mạnh nên trước khi ta sử dụng sát chiêu, ngươi vẫn nên gọi tất cả các trưởng lão ở kỳ Kim Đan ra đây đi.”
Nghe vậy, Mặc Vân hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó, ông ta không do dự mà lắc đầu rồi giơ thanh kiếm bằng tay lên.
Thanh kiếm chỉ thẳng về phía vua ma cà rồng!
Ngay sau đó, Thẩm Động vung huyết rìu trong tay lên rồi quát lớn: “Chỉ là một tên vua ma cà rồng với mấy tên ma cà rồng cấp cao, chỉ cần một mình sư phụ của tôi là đủ rồi!”
Tên vua ma cà rồng vô cùng sửng sốt khi nghe vậy.
Người này có ý gì?
Chỉ là một trưởng lão còn chưa đột phá lên Nguyên Anh mà lại dám đấu một mình với vua ma cà rồng cộng thêm mấy ma cà rồng cấp cao ư?
Như vậy có khác nào giơ đầu ra đâu chứ?
Vài giây trôi qua.
Sau khi cảm nhận được kiếm khí uy nghiêm từ Mặc Vân, vua ma cà rồng ngẩng đầu cười liên tục, trong mắt còn hiện vẻ tán thưởng.
“Được, được lắm!”
“Mặc Vân, ông đúng là đủ điên đấy!”
“Vì lòng can đảm và tự tin của ông nên bổn vương sẽ ngoại lệ ban cho ngươi…”
“Chết toàn thây!”
Vừa dứt lười, vua ma cà rồng cùng với ba ma cà rồng cấp cao lao lên bao vây và tấn công Mặc Vân!
Đối với những ma cà rồng trung cấp bao gồm cả Mễ Lặc, bọn họ đấu cùng với Thẩm Động và những tinh anh khác của Long đường.
Chỉ trong nháy mắt, cuộc đại chiến bùng nổ!
Vua ma cà rồng có rất nhiều móng vuốt và mỗi móng vuốt đủ để giết chết ngay một Huyền vũ giả kỳ Kim Đan. Thế nhưng khi đánh tới chỗ Mặc Vân, dường như sức mạnh mất đi một nửa, hoàn toàn không gây sát thương đối với Mặc Vân.
Trái lại dưới công kích của ông ta, Mặc Vân chẳng những ngăn cản được ba ma cà rồng cấp cao tới gần mà hình thành sự áp chế với vua ma cà rồng!
Một chỗ khác của trận chiến, các tinh anh của Long đường cũng đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mễ Lặc vô cùng bất an, cứ thừa lúc nào trốn được thì không chịu đánh nhau, có cơ hội giả chết thì không bỏ qua. Vì thế không lâu sau đã phải chịu sự quát mắng từ người cùng tộc. Thế nhưng Mễ Lặc không hề quan tâm đến bọn họ, thậm chí còn thầm mắng bọn họ là đồ ngốc. Đã rơi vào trận địa của người ta thì sẽ sớm biến thành đồ ăn lúc nào không hay.
Mấy người muốn đánh thì cứ đánh còn tôi chỉ muốn giữ mạng!
Chỉ cần sống được đến cuối cùng cũng chính là thắng rồi!
Một lát sau, vua ma cà rồng luôn cảm thấy bản thân mình không dùng được sức mạnh nên gào to. Sau khi kết ấn, giữa hai lông mày chậm rãi mở ra một đường tơ máu!
Ngay sau đó, tơ máu hóa thành con ngươi màu đỏ, điều kỳ quái chính là trong con người có ba vòng sáng đồng tâm.
“Thiên phú chi lực, Tam Luân Huyết Đồng!”
Ngay lập tức, một chùm ánh sáng màu máu bùng phát từ con ngươi màu đỏ máu và mỗi chỗ mà nó đi qua đều hóa thành hư vô…
Thấy vậy, Mặc Vân nhíu mày, lúc này trong mắt mới hiện lên tia ngưng trọng.
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm và quét ngang một đường!
Đơn giản mà không phô trương.
Tuy có vẻ đơn giản nhưng dường như nó lại ẩn chứa khí thế cực kỳ nặng nề như núi đè!
Sau khi cảm nhận khí thế từ đường kiếm của Mặc Vân, sắc mặt của vua ma cà rồng thay đổi và ánh mắt trở nên nghi ngờ.
“Đây là…”
“Hình như trong giới võ đạo Viêm Hạ gọi là kiếm thế?”
Một kiếm xuyên qua không gian trực tiếp va chạm với chùm sáng tạo thành tiếng nổ vang…
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 243: Cung nghênh chủ nhân của tôi!
“Ầm!”
"Ầm ầm ầm! Ầm ầm..."
Sau một loạt tiếng nổ không ngừng vang lên, Mặc Vân đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn lui về phía sau mấy bước, mà Vua ma cà rồng cũng không khá hơn chỗ nào.
"Ah!"
Sau khi hét lớn một tiếng, quần áo trên người hắn ta lại bị một đạo kiếm khí chém tới nát bấy trong nháy mắt, phải lui mạnh về sau mấy bước mới có thể ổn định thân hình.
Chợt hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, khi nhìn thấy ánh sáng hình người cực kỳ hư ảo, nhỏ nhắn ở mi tâm của Mặc Vân mới bừng tỉnh thở dài.
“Khó trách, khó trách có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với bổn vương như vậy, thì ra ông đã ngưng luyện ra sơ hình Nguyên Anh, đạt tới nửa bước Nguyên Anh!”
"Nhưng mà, dựa vào thực lực nửa bước Nguyên Anh này mà có thể tạo thành thương tổn đối với bổn vương, thật sự là cái danh Kiếm tôn này của ông cũng không ngoa chút nào đâu."
"Ông nói nhảm nhiều quá rồi đấy."
Mặc Vân lạnh lùng nói một câu, sau khi lau khô vết máu trên khóe miệng thì chậm rãi nâng trọng kiếm trong tay lên, cùng lúc với ánh sáng liên tiếp lóe lên ở mi tâm là huyền khí hùng hồn bắt đầu mạnh mẽ trào ra!
Vua ma cà rồng thấy thế thì cười quỷ dị.
"Muốn liều mạng sao? Được rồi!”
“Không phải lúc trước ông vẫn luôn tò mò, sát chiêu mà bổn vương chuẩn bị cho ông là cái gì sao, hiện tại bổn vương sẽ cho ông mở rộng tầm mắt một lần!”
Dứt lời, hai chân hắn ta cong xuống ngồi xếp bằng, hai tay hợp lại, lúc này toàn bộ gạch đá của cả tòa biệt thự lập tức rung chuyển mạnh mẽ, tỏa ra từng khối từng khối sương độc màu máu!
Độc tính của nó rất mạnh, mấy tinh anh Long Đường vô ý hít vào một chút lập tức mất đi sức chiến đấu, mềm nhũn như bùn nhão té xuống đất.
Mấy vị có thực lực xếp hạng cao nhất của Thẩm Động trong Long Đường vừa cẩn thận đề phòng khói độc, vừa liều mạng tử chiến, bảo vệ cho mấy tinh anh mất đi sức chiến đấu kia.
Mặc Vân thấy tình thế không ổn, lúc này cổ tay run lên, huyền khí mạnh mẽ trực tiếp hướng về Vua ma cà rồng chém ra hơn mười nhát kiếm.
Mà Vua ma cà rồng cùng mấy vị Hấp Huyết Quỷ cao cấp khác lập tức liên thủ, sau khi chống đỡ hết hơn mười nhát kiếm mà Mặc Vân bắn ra, lại hợp lực đem toàn bộ mặt đất phòng khách hóa thành một mảnh đầm lầy lầy lội màu máu!
“Trận Huyết Trì Đầm!”
Trận pháp thành hình, một mảnh bùn đất màu máu chậm rãi chuyển động, mặc dù thực lực mạnh như Thẩm Động cũng tạm thời mất đi năng lực hành động.
Trên người dần dần xuất hiện càng ngày càng nhiều vết thương, hơn nữa lực chống cự cũng càng ngày càng yếu...
Về phần Mặc Vân, mặc dù tạm thời vẫn có thể dựa vào thực lực nửa bước nguyên anh của bản thân để chuyển động, nhưng thân pháp cùng với các bước di chuyển cũng bị hạn chế rất lớn.
Hơn nữa từng đám khói đôc kia vẫn đang lan tràn khắp nơi, dẫn đến từng phần công lực có thể phát huy ra của ông ta cũng càng ngày càng yếu đi.
Tám phần, bảy phần, sáu phần...
Đến cuối cùng, thực lực có thể bộc phát ra đã không vượt qua nổi ba phần công lực vốn có!
Vài ba phút sau, Vua ma cà rồng càng đánh càng thuận lợi liền rất dễ dàng tung ra một đòn hiểm, ngực Mặc Vân lập tức bị đánh vào hơn mười quyền, trực tiếp bị đánh đến máu thịt hỗn loạn...
"Phụt!"
Phun ra một ngụm máu tươi, thắt lưng vẫn thẳng tắp của Mặc Vân cũng không nhin được mà cong lại, nhưng thân hình vẫn cố gắng chống đỡ không ngã xuống.
“Ha, ha ha ha!”
"Xương cốt của Kiếm tôn đỉnh đỉnh đại danh đúng là rất cứng rắn nha."
"Nhưng mà điều này cũng khó trách, thân là chủ nhân của thể chất kiếm thể trời sinh hiếm thấy, tự nhiên là gân cốt cũng cứng cỏi như thân kiếm, thà gãy chứ không cong."
Vua ma cà rồng trêu tức cười nói, sau khi nhìn thấy đám người Thẩm Động đều đã bị các Hấp Huyết Quỷ trung cấp dưới tay mình chế phục, thì trong lòng nhất thời xuất hiện một cỗ dục vọng chinh phục.
"Mặc Vân, quỳ xuống cho bổn vương."
Mặc Vân khinh thường cười lạnh một tiếng, chẳng những không làm theo ý của Vua ma cà rồng mà ngược lại còn âm thầm vận chuyển tất cả huyền khí còn lại trong cơ thể, bắt đầu tụ lực.
Thấy thế, hai mắt Vua ma cà rồng híp lại, lập tức nhìn về phía Thẩm Động, chậm rãi giơ ngón tay lên, đầu ngón tay còn có huyết mang bắt đầu khởi động.
“Tên này, là đồ đệ của ông phải không?”
"Nhìn thấy đồ đệ yêu quý bị rút cạn máu, móc sạch nội tạng trước mặt mình chắc hẳn là một cảm giác rất chua xót nhỉ?"
"Bổn vương đếm đến ba, nếu ông vẫn không quỳ, vậy thì đừng trách bổn vương ra tay với tên nhãi này."
Dứt lời, Vua ma cà rồng bắt đầu đếm ngược.
"Ba."
"Hai."
"Một!"
Đúng lúc này, bóng sáng hình người hư ảo ở mi tâm Mặc Vân đột nhiên lại lóe lên, ngay sau đó thân hình Mặc Vân lập tức chuyển động, đầu tiên là ép ra một ngụm máu phun về phía cự kiếm vô phong đen kịt như mực trong tay.
Ngay sau đó, là một kiếm tức giận cắm mạnh xuống mặt đất lầy lội kia!
Ầm ầm!
Thân kiếm dài gần hai thước, trực tiếp chui hết xuống mặt đất, từng cổ kiếm khí ngang tàng vô cùng tạo thành hàng loạt vòng tròn liên tiếp khuếch tán ra!
Chỉ trong vài cái chớp mắt, mảnh đầm lầy máu trước đó lấp đầu cả phòng khách, giờ lại bị đánh cho nổ tung trong nháy mắt!
Đám người Thẩm Động vừa được khôi phục hành động đã toàn lực thoát khỏi Hấp Huyết Quỷ đang áp giải bọn họ.
"Đi mau."
Mặc Vân nói, nhưng khi nhìn lại lại thấy đám người Thẩm Động còn ngu ngốc muốn chạy tới cứu mình, lần nữa quát lên một tiếng giận dữ: "Cút!”
Ngay lúc đó, đám người Thẩm Động lại bởi vì hít phải quá nhiều khói độc mà cả đám la liệt ngã khụy xuống đất, Vua ma cà rồng lại đắc ý cười rộ một trận.
“Ha ha ha!”
"Mặc Vân, ông liều chết giành cơ hội chạy trốn cho bọn họ, cuối cùng lại phát hiện hoàn toàn vô dụng! Giờ ông thấy sao?”
"Rất tuyệt vọng?"
Mặc Vân thần sắc ảm đạm, cúi đầu khẽ thở dài một tiếng.
Mà đúng lúc này, một Hấp Huyết Quỷ trung cấp có chút nhịn không được muốn hút hết máu của một tinh anh Long Đường, nhưng lại bị Miller ngăn lại, nhất thời chỉ vào gã ta mắng to.
"Mày đúng là một tên chuột nhắt nhát gan! Quả thực là nỗi sỉ nhục của tộc chúng ta!”
"Vừa rồi lúc liều mạng chiến đấu thì mày co giò chạy trốn, hiện giờ bọn tao chiến thắng thì mày lại xuất hiện không cho tao hưởng dụng thành quả thắng lợi? Rốt cục thì mày nghĩ cái gì trong đầu vậy!”
Sau khi bị mắng mấy câu, Miller lập tức trở thành tâm điểm chú ý của toàn hiện trường.
Này!
Cảm nhận được một đám Hấp Huyết Quỷ đang ném về phía mình từng đạo ánh mắt lạnh lùng, Miller bắt đầu run rẩy cả người.
Lúc này, Vua ma cà rồng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Lâm trận lùi bước, lại mưu toan cướp lấy thành quả thắng lợi của người khác?”
"Nói đi, cậu muốn..."
"Chết như thế nào đây?"
Nghe ra sát khí lẫn trong lời nói của Vua ma cà rồng, Miller lại không khỏi rùng mình mấy cái.
Khóe miệng lại điên cuồng giật giật hai cái, lập tức ổn định trái tim đang run rẩy, ngang nhiên chỉ vào Vua ma cà rồng kia mắng to: “Người chết là ông đó!”
"Viêm Hạ có câu nói rất hay, gọi là đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết!"
“Người phải chết là các người, không phải tôi!”
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vua ma cà rồng, Miller lập tức “Bụp" một tiếng trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía cửa lớn hung hăng dập đầu một cái.
“Cung nghênh chủ nhân của tôi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Thời gian hôn mê dài dằn dặt trôi qua, Thời Vũ đột nhiên từ trên giường đứng dậy.
Hắn hít mạnh một hơi không khí trong lành, ngực run lên.
Bối rối, khó hiểu, tất cả các loại cảm xúc đan xen nảy sinh trong trái tim.
Đây là ở đâu?
Sau đó, Thời Vũ theo bản năng quan sát bốn phía, càng quan sát lại càng mờ mịt.
Một căn phòng đơn?
Cho dù hắn được cứu viện thành công thì hiện tại cũng phải ở trong phòng bệnh mới đúng.
Còn có thân thể của hắn... Tại sao có thể không có một vết thương nào.
Mang theo nghi hoặc, tầm mắt Thời Vũ nhanh chóng đảo qua khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một tấm gương nơi đầu giường.
Tấm gương phản chiếu ra bộ dáng hiện tại của hắn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình còn rất đẹp trai.
Bình luận facebook