Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244-249
Chương 244: Diệt sạch?
Soạt!
Toàn trường lập tức trở nên an tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn Miller, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Rốt cục cái tên này đang gây sự gì vậy?
Nhất là đám tinh anh Long Đường như Thẩm Động cũng thay đổi cách nhìn ngày bình thường đối với ma cà rồng, không chỉ ham giết chóc, máu lạnh, hơn nữa còn rất troll!
Một lát sau, trong đại sảnh vẫn chưa có động tĩnh gì, khóe miệng Miller lại kéo ra, trên mặt tràn đầy đau khổ.
Không thể nào?
Trước đó Lương Siêu đã nói với mình rằng sẽ hiện thân trong khoảng thời gian này! Sao giờ này còn không thấy nửa bóng người?
Là chơi mình hay là quên rồi?
"Cung, cung nghênh chủ thượng!"
"Cung nghênh chủ thượng!"
Miller lại kêu to vài tiếng, hung hăng dập đầu mấy cái về hướng cánh cửa, nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Lúc này vua ma cà rồng dần dần lấy lại tinh thần, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Miller, chậm rãi nói: "Chơi đủ rồi chưa? Thứ ngu xuẩn như mi thật là sỉ nhục của tộc ta!"
"Ai muốn động thủ, triệt để xoá bỏ tên bại hoại sỉ nhục của tộc ta?"
"Thuộc hạ nguyện đi!"
Một ma cà rồng trung cấp lập tức đáp lại, trước đó gã sớm đã thấy cái tên này không vừa mắt, sẽ không bỏ qua cơ hội chính tay đâm chết người này.
"Được."
Vua ma cà rồng nhẹ gật đầu, lập tức cong ngón tay rồi búng ra, bắn một giọt máu tươi của mình vào giữa mày của ma cà rồng trung cấp kia, khiến bên ngoài gã lóe lên ánh máu, máu trong người cũng bắt đầu sôi trào.
Cảm nhận được thực lực của mình tăng vọt trong nháy mắt, ma cà rồng trung cấp kia lập tức vui mừng, sau khi nói tiếng cám ơn với vua ma cà rồng thì chộp một trảo về hướng Miller!
Có máu của Quỷ Vương gia trì, gã ta tin tưởng cái tên nhát cáy Miller này không sống nổi qua ba chiêu khi đứng trước mặt mình!
Vẻ mặt Miller lập tức suy sụp, bị dọa đến đũng quần ẩm ướt!
Mà trong lúc gã cho là mình đại nạn lâm đầu, bị Lương Siêu hố chết, chỉ nghe "Đùng!" một tiếng vang lên!
Cánh cửa biệt thự đột nhiên bị một sức mạnh to lốn hất bay, không sai không lệch đúng lúc nện trúng ma cà rồng trung cấp không chút nào phòng bị, đang muốn ra tay với Miller!
Gã ta còn không kịp phát ra một tiếng hét thảm thì đầu đã bị nện nát nhừ, như trái dưa hấu bị quẳng xuống đất vỡ tan, máu bắn ra bốn phía...
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến thần kinh của tất cả mọi người đều siết chặt, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng nói lạnh nhạt truyền vào từ bên ngoài biệt thự: "Nô bộc của ta mà đám bẩn thỉu bọn ngươi có thể đụng vào à?"
Mấy giây trôi qua, dưới vô số ánh mắt kinh sợ, hung ác, một thanh niên gầy gò chậm rãi đi ra từ đống bụi bay mù mịt ngoài cổng.
"Chủ, chủ thượng!"
Thấy rõ người tới chính là Lương Siêu, Miller vui đến phát khóc, lại liên tục dập đầu mấy cái vang dội về hướng hắn.
"Ngài, ngài tới rồi! Nếu ngài đến chậm một bước thì nô tài thật sự sẽ bị ngài chơi chết! Hức hức..."
Lúc này, Thẩm Động, Mặc Vân cũng nhận ra Lương Siêu, Thẩm Động trừng lớn mắt kinh nghi lên tiếng: "Lương, Lương Siêu? Anh... Chỉ một mình anh đến?"
Lương Siêu cười cười với gã ta, khẽ nhún vai một cái rồi nói: "Không thì còn là ai? Đối phó với hạng giá áo túi cơm bọn này thì một mình tao đến đã rất để mắt bọn họ."
Đám tinh anh Long Đường Thẩm Động nghe vậy thì im lặng, đều nhìn Lương Siêu như đang nhìn một thằng ngốc.
Có phải đầu óc tên này hỏng rồi không?
Mà Mặc Vân càng trực tiếp, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Không biết sống chết. Nhân lúc cậu còn chưa trúng Huyết Độc thì lập tức cút, có lẽ còn có thể nhặt được một cái mạng."
Lương Siêu nhìn về phía Mặc Vân dùng cự kiếm chống đỡ thân thể mình, liên tục thở hổn hển, hồi tưởng lại tình cảnh trước đó lão này hà hiếp mình, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác rất hả giận thoải mái.
Ai cũng nói phong thủy luân chuyển, hôm nay đã trao đổi thân phận rồi.
Sau khi thầm nói trong bụng như vậy, Lương Siêu lập tức hả giận trêu chọc: "Ai u, ông già không biết xấu hổ này cũng có hôm nay sao? Trước đó không phải rất lợi hại sao? Rất biết hù người giả ngầu sao? Hiện tại sao thế này? Cả một đám đạo chính như vậy mà cũng làm ông lật thuyền?"
"Lương Siêu!"
Thẩm Động nghe không vô, che lấy lồng ngực đau đớn mà phẫn nộ quát: "Không cho phép anh bôi nhọ sỉ nhục gia sư như vậy! Anh..."
"Tôi cái gì? Tôi không bôi nhọ ông ta, tài nghệ của ông ta không bằng người là chuyện rõ như ban ngày, còn chuyện sỉ nhục ông ta thì đúng là tôi có ý này thật."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Thẩm Động, nhìn anh lộ ra bộ mặt không phục đó, có phải cảm thấy tôi không có tư cách sỉ nhục tên sư phụ không biết xấu hổ của anh à? Lát nữa nếu tôi diệt sạch bọn đạo chích này thì có phải có tư cách không?"
"Anh? Diệt sạch?"
Thẩm Động tức giận đến cười liên tục, không nói đến vua ma cà rồng có thực lực sánh ngang với Huyền Võ Giả cảnh giới Nguyên Anh, chỉ riêng mấy ma cà rồng cao cấp kia, tùy tiện xách ra một người cũng có thể đánh chết thằng nhãi Lương Siêu này!
"Lương Siêu, mày, mày quả thực không biết trời cao đất rộng! Tự tìm đường chết!"
Bị một thằng nhãi chỉ có thực lực Thiên Tượng gọi là bọn đạo chích, còn nói muốn diệt sạch phe mình, dù tính tình vua ma cà rồng tốt đến mấy cũng nhịn không được, huống chi tính tình của ông ta vốn cũng không tốt.
Ông ta nhìn về phía một ma cà rồng cao cấp sau lưng, lạnh lùng nói: "Marta, ngươi đi đi."
"Giết thằng nhãi này trước, lại rút máu cả người của hắn ra để bản vương hưởng dụng, cuối cùng xoắn túi da, nội tạng và xương cốt cả người hắn nát thành mảnh vụn cho bản vương!"
"Thuộc hạ, tuân mệnh!" Ma cà rồng cao cấp nhận lệnh, lập tức nhếch miệng cười âm hiểm với Lương Siêu một tiếng.
Sau đó gã cũng không nói nhảm, bàn chân bỗng giẫm mặt đất một cái bắn nhanh ra như điện, đồng thời vì muốn dùng một đòn giết chết mà trực tiếp dùng ra sức mạnh thiên phú của mình.
"Thiên phú, áp sát!"
Trong nháy mắt, từng vòng từng vòng sóng ánh sáng năng lượng màu đỏ ngòm trực tiếp bao phủ Lương Siêu, Mặc Vân thấy thế thì thầm than một tiếng trong lòng.
Vừa rồi ông ta đã đích thân trải nghiệm uy lực của chiêu này, tuy nói ông ta có thể tiện tay phá đi, nhưng đối với Huyền Võ Giả cấp bậc như Lương Siêu thì tuyệt đối xem như kỹ năng tất sát!
Dù Lương Siêu tu luyện nội công, thuật pháp Đạo Môn chí dương chí cương, khi bị sóng năng lượng ánh sáng màu đỏ ngòm khóa chặt, dồn ép thì cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Vốn tưởng rằng là tài năng có thể đào tạo, thì ra là một tên ngu xuẩn."
"Lần trước xem ra là ta ánh mắt vụng về."
Nhưng sau khi Mặc Vân thầm than một tiếng trong lòng, Lương Siêu chậm rãi nâng tay phải lên, vung khẽ về hướng từng vòng năng lượng màu đỏ ngòm quanh người.
Trong chốc lát, từng vòng sóng ánh sáng huyết sắc như băng tuyết gặp nắng gắt, lập tức hòa tan...
Ngay sau đó còn không đợi đám người kịp phản ứng, Lương Siêu đã cười cười, bờ môi khẽ mở: "Chết."
Một chữ rơi xuống, thân thể vọt tới trước của ma cà rồng cao cấp kia lập tức khựng lại tại chỗ, hai mắt trợn lớn đến mức hốc mắt sắp căng nứt, đồng thời còn phun ra một ngụm máu tươi, ầm ầm ngã xuống đất...
Đứt hơi bỏ mình, sự sống tan biến!
Chương 245: Quỷ vương, đi tong!
Một mảng tĩnh lặng.
Không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ, cảm tưởng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Chỉ với một cái phẩy tay mà đã phá tan sức mạnh tự thân kinh khủng nhất của một ma cà rồng có sức mạnh tương đương với cao thủ Huyền Vũ Giả cảnh giới Kim Đan sao?
Càng khó lòng tưởng tượng được hơn chính là chỉ cần nói ra một câu thôi đã khiến kẻ đó chết bất đắc kỳ từ.
Điều này.
Chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Chắc là tên ma cà rồng cấp cao kia đang bị thương nặng hoặc mắc bệnh hiểm nghèo mà thôi?
Hơn mười giây sau, vua ma cà rồng hít một hơi thật sâu, lập tức nhìn về phía một tên ma cà rồng cấp cao khác: "Ngươi lên đi, nhớ đừng giết chết hắn, cứ để cho tên nhóc đó một hơi tàn đi.”
"Bản vương muốn nó sống không được, chết không xong!"
“Vâng.”
Tên ma cà rồng cấp cao kia đáp lại một tiếng xong, dường như không để ý tới mấy lời dặn dò của quỷ vương, lúc này hắn ta chỉ hoàn toàn dùng 100 % tinh thần của mình mà đánh về phía Lương Siêu một cách vững chắc.
Nhưng khi ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người Lương Siêu, bỗng thấy thấy đôi môi của hắn đột nhiên cử động.
“Quỳ xuống!”
Chỉ một tiếng quát nhẹ như vậy thôi, mà cơ thể của tên ma cà rồng cấp cao kia ngay lập tức khựng lại, đồng thời cũng khuỵu gối xuống, hắn ta giống như một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Hai tay hắn ta ôm chặt ngực mình, hai tròng mắt đầy vẻ đau đớn gằn lên sự dữ tợn, ngay cả nói chuyện cũng không thốt ra được một chữ, chỉ có thể dùng những ngón tay run rẩy chỉ vào Lương Siêu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi không thể diễn tả được:
"Dám chỉ vào tôi sao?"
“Chết!”
Lại một chữ chết ném xuống, tên ma cà rồng cấp cao kia ngửa đầu phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất đột tử tại chỗ!
Ui trời!
Một màn kỳ dị như vậy diễn ra khiến cho mọi người phải há hốc mồm.
Chuyện này làm lần đầu thì có thể coi là trùng hợp, nhưng xảy ra hai lần liên tiếp thì nhất định không phải trùng hợp nữa rồi!
Giờ phút này, ngoại trừ Miller, Mặc Vân tên vua ma cà rồng ra, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lương Siêu đều trở nên khác thường hơn trước.
Chỉ nói vài câu thôi là có thể khiến cho ma cà rồng có tu vi cao hơn mình rất phún máu khắp nơi sao!
Tên này hoàn toàn là một con quái vật mà!
Đúng hơn, hắn chính là một con quái vật biết ma pháp!
Sau khi hai người đồng tộc bị giết một cách phi lý như vậy, hai tên ma cà rồng cấp cao còn lại hoàn toàn sợ chết nhát, không khỏi chậm rãi lui về phía sau, sĩ khí của phe ma cà rồng ngay lập tức sụp đổ ngay lập tức, hầu như chẳng còn một chút ý chí chiến đấu gì cả!
Nhìn thấy điều này, vua ma cà rồng đã rất tức giận!
"Đồ khốn!"
“Tên vô danh tiểu tốt nhà mày, bổn vương cóc cần biết mày đã dùng yêu pháp gì nhưng hôm nay việc mày phải chết là không còn gì bàn cãi!”
Nói xong, hai tay đột nhiên chắp lại thành hình chữ thập, ngay lập tức biến tất cả năng lượng còn lại của trận chiến đầm máu lần trước, hóa thành từng tầng sương độc màu đỏ!
Mà khi nồng độ của sương độc tăng lên, Thẩm Động và những người khác bắt đầu xuất hiện một loạt các cơn chóng mặt, một loạt các phản ứng như nôn mửa và khạc ra máu.
Ngay cả Mặc Vân cũng có chút đứng không vững vì cơ thể đã hít càng lúc càng nhiều sương độc, ông ta chỉ có thể dùng chút huyền khí ít ỏi còn lại để chống lại độc tố, sức chiến đấu có thể nói bằng không...
Nhưng Lương Siêu thì ngược lại, mặc dù toàn thân hắn đã bị bao phủ bởi lớp sương độc dày như một cái lồng bao quanh, nhưng hắn vẫn bình thường không có dấu hiệu chỉ, xong lại còn xua tay mấy cái quạt cho sương độc xung quanh tan ra hết!
"Gì vậy chứ..."
Đám người Thẩm Động nhìn thấy cũng không biết nói gì luôn, như vậy đâu thể nào mà dùng các từ thiên tài, hay kỳ tài để hình dung Lương Siêu được, mà đó đơn giản là một sự biến thái!
Hơn nữa, điều này chắc chắn quy về một loại nghịch thiên nhất!
"A a a!"
"Thằng khốn!"
"Tam Luân Huyết Đồng, mở ra!”
Vua ma cà rồng bị mấy thủ đoạn quỷ dị này của Lương Siêu làm cho tức đến đánh mất lý trí, nơi ấn đường lóe ra một ánh sáng màu máu, lúc đó một con mắt máu vòng tròn chồng chéo lên nhau hiện ra, gần giống như đôi mắt sharingan, sau đó trực tiếp bắn bắn ra một chùm tia sáng màu máu về phía Lương Siêu!
Thấy vậy, Lương Siêu híp mắt lại, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ nghiêm túc, trong nháy mắt ngưng tụ, thủ ấn nhanh như chớp kết lại với nhau, sau đó đó vung lên tạo thành hình kiếm chỉ, cả thân thanh kiếm quang huyền khi bốc lên ngọn lửa tam muội chân hỏa, mang theo uy lực của thiên địa phóng về phía chùm tia sáng màu máu đó!
Mặc Vân cố gắng hết sức chậm rãi ngẩng đầu lên
Sau khi ông ta thấy kiếm quang huyền dám mặt với chùm tia sáng của tròng mắt kia, gần như đang đối đầu với nhau, thì mày kiếm không khỏi nhíu chặt lại.
Và cảnh tượng này đã khiến Lương Siêu trực tiếp trở thành vị thần trong lòng Thẩm Động và những tinh anh khác ở Long Đường!
Trong quá trình chiến đấu, đám người Thẩm Động chứng kiến một cách vô cùng rõ ràng rằng cái năng lực thiên phú Đồng Quang của tên vua ma cà rồng kia có thể đẩy lùi cả một nhân vật đáng gờm như Mặc Vân.
Vậy có nghĩa là sức mạnh của nó thậm chí có thể uy hiếp được cả Huyền Vũ Giả ở giai đoạn Nguyên Anh!
Nhưng Lương Siêu chỉ mới ở cảnh giới Thiên Tượng lại có thể đứng ở chính diện năng lực đó chống lại nó mà không bị thương!
Cái con mẹ nó chứ? Vầy không phải thần thì còn là gì đây?
Bịch bịch bịch!
Lương Siêu liên tiếp lùi lại vài bước, khiến trong lòng Miller đầy hoảng sợ.
"Chủ thượng!"
"Không sao."
Lương Siêu phất tay nói không sao, sau đó lau đi vết máu ở khóe miệng, hắn nhếch miệng cười một tiếng với vua ma cà rồng.
“Không hổ là quỷ vương, quả thực mạnh hơn rất nhiều so với hai tên phế vật trước đó.”
“Mày muốn chết!”
Vua ma cà rồng lại mạnh mẽ chửi thề một câu. Sau đó nơi mi tâm giữa lông mày lại tràn đầy ánh sáng màu máu, Lương Siêu nhìn thấy cảnh này có chút giật mình, đến nước này hắn không dám đùa nữa rồi.
Hắn thầm đọc câu chú ra lệnh, đồng thời nhẹ nhàng quát ra một tiếng.
“Quỳ xuống cho ta!”
Chỉ thấy con mắt dựng thẳng vừa mới tràn ra ánh sáng máu của vua ma cà rồng trong nháy mắt tan biến hết, còn bản thân ông ta lại ôm chặt lấy ngực mình, ông ta cảm thấy như một cây búa tạ điên cuồng đập đập nát ở trong lục phủ ngũ tạng của mình!
Vào giờ khắc này, ông ta rốt cuộc cũng biết vừa rồi hai cái tên ma cà rồng cấp cao kia đã phải chịu những gì, về cơ bản ông ta đã nhìn thấu được cái gọi là yêu pháp của Lương Siêu.
Không, đó không phải yêu thuật, mà là một môn pháp thuật cực cực kỳ chân chính!
Ông ta lúc này đang lảo đảo mấy bước, nhưng vẫn có thể chống đỡ để bản thân không được quỳ xuống, sau đó ông ta oán hận chỉ vào Lương Siêu: "Mày, mày dám….”
"Quỳ xuống!"
Lương Siêu đột nhiên cao giọng, vua ma cà rồng cũng lập tức kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết, cảm giác rằng không chỉ có mỗi nội tạng của mình bị khống chế, mà ngay cả đầu của ông ta cũng giống như bị vô số chiếc chùy khổng lồ đập xuống!
Không đến một giây, ông ta đã không thể tiếp tục đi nữa mà phải quỳ xuống đất!
Mặc dù Thẩm Động và những người khác trước đó đã hoàn toàn cạn lời với cái tên trâu bò quái vật Lương Siêu này rồi, nhưng cái cảnh tượng vua ma cà rồng quỳ xuống này vẫn có tác động thị giác mạnh mẽ đối với họ.
"Thẩm Động à, tôi nghe nói mấy ngày trước anh từng đánh một trận lớn cùng với cái tên họ Lương kia đúng không? Có thể nói cho tôi biết lúc đó anh bị ngáo hay gì vậy?”
“Tôi…”
Thẩm Động bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, sau đó gương mặt đầy sự tự giễu mà nói: “Chắc lúc đó tôi bị phê cầ*n đấy…”
Lương Siêu tiếp tục kích hoạt Phệ Tâm Ấn ở trong cơ thể vua ma cà rồng, mà vua ma cà rồng trong lúc bị tiếp tục tra tấn một lần nữa, còn chỉ vào Miller và giận dữ mắng mỏ.
"Mày, mày là một kẻ phản bội!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
"Mày dám thông đồng với đám Huyền Vũ Giả ở Viêm Hạ, đầu độc đồng tộc của mình và thậm chí là bổn vương!”
“Xí!”
Miller khinh thường khịt mũi nói: "Đồ không biết nhìn hàng, chiêu thức này của chủ thượng tôi được gọi là Phệ Tâm Ấn, chính là pháp môn chính thức của đạo gia!”
"Còn xịn hơn gấp vạn lần so với thứ gọi là cổ độc kia!”
“Cần ngươi nói nhiều vậy sao?”
Lương Siêu có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Miller một cái, Miller sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, sau đó Lương Siêu lại uể oải vươn eo, nói: "Được rồi, ông có thể làm một con ma hiểu vì sao mình chết rồi, tiếp theo đây, xin mời..."
"Chết đi."
Nói xong, hắn lập tức búng tay.
Ngay sau đó tên vua ma cà rồng ngay lập tức ngừng vùng vẫy, ngã xuống đất với vẻ mặt dữ tợn, và không còn cử động nữa ...
Một đời quỷ vương mang thực lực sánh ngang với Huyền Vũ Giả cấp Nguyên Anh.
Đã đi tong.
Chương 246: Chỉ là đùa thôi mà
Vua ma cà rồng vừa chết, tất cả những ma cà rồng khác không còn can đảm ở lại nữa, bỏ chạy tán loạn. Thế nhưng Lương Siêu lại không cho bọn họ cơ hội sống sót, hắn giải phóng tất cả phệ tâm ấn bên trong cơ thể của đám ma cà rồng và cả đám cứ thế bị tiêu diệt…
Tuy thấy vậy nhưng Mễ Lặc không hề đồng cảm chút nào mà trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn!
Trong lòng gã chỉ nghĩ rằng nếu như có thể hút cạn máu của đám ma cà rồng này thì thực lực của gã sẽ tăng lên đến mức nào?
Vừa nghĩ xong, gã bắt đầu hành động rồi đi tới chỗ xác ma cà rồng gần nhất, nhe nanh và chuẩn bị cắn.
“Tôi còn chưa nói gì mà anh đã định hành động rồi?”
“Kiểu ăn uống khó coi như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.”
Lời nói lạnh lùng của Lương Siêu khiến cho Mễ Lặc lấy lại tinh thần. Trong lòng gã thầm mắng bản thân thật hồ đồ, sau đó gã ngoan ngoãn quỳ xuống và không dám ra tay nữa.
Sau khi dùng vài lời hù dọa Mễ Lặc, hắn nhìn về phía đoàn người của tổng bộ Vũ Minh.
Đối mặt với ánh mắt của Lương Siêu, Thẩm Động không khỏi buông huyết rìu trong tay xuống, gãi đầu cười nói.
“Phệ tâm ấn kia có phải là một trong những thuật pháp của Đạo gia không?”
“Nó thật lợi hại.”
Lương Siêu chỉ cười mà không nói gì, hắn chuyển ánh mắt về phía Mặc Vân.
“Hừ, đồ lưu manh thối không biết xấu hổ, món nợ giữa hai chúng ta phải giải quyết sao đây?”
“Chắc hẳn ông không quên buổi tối hôm đó ông bắt nạt tôi như thế nào đúng không?”
Mặc Vân cau mày, lạnh lùng nhìn Lương Siêu rồi nói: “Hẳn là cậu đã gieo Phệ tâm ấn cào trong cơ thể đám ma cà rồng từ trước đúng không?”
“Thủ đoạn này có tác dụng với đám ma cà rồng nhưng với ta thì không đâu.”
Sau khi nói xong, ông ta định vận khí để giáo huấn thằng nhãi này một chút nhưng rất nhanh ông ta phát hiện ra bản thân không cầm nổi kiếm…
“Chậc chậc…”
“Cái này không có tác dụng với ông nhưng khói độc của ma cà rồng thì lại khác đấy. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Với trạng thái hiện tại của ông, tôi cũng chẳng muốn nói thêm làm gì!”
“Ông có tin không?”
Mặc Vân không cam tâm, ông ta đang định cố vận khí một lần nữa thì đột nhiên có một tinh anh của Long đường ngất xỉu trên mặt đất.
“Cao Manh!”
Thẩm Động và những người khác vội chạy qua đó. Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của người phụ nữ thì vội nói: “Sư phụ, Cao Manh không chịu được nữa rồi!”
“Mặc trưởng lão, đan dược giải độc của chúng ta căn bản không có tác dụng với huyết độc của ma cà rồng! Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Mặc Vân cau mày.
Dưới tình thế nguy cấp, ông ta nhìn về phía Lương Siêu và khẽ quát: “Cậu còn ngây người ở đó làm gì? Huyết độc không có ảnh hưởng gì với cậu, nhất định cậu có phương pháp chữa trị!”
“Mạng người quan trọng, cậu mau giải độc đi!”
Lương Siêu nhìn lướt qua người phụ nữ kia, lắc đầu với vẻ không vui: “Anh đang ra lệnh cho tôi ư?”
“Anh bớt nói nhảm đi! Mau cứu Cao Manh…”
“Quỳ xuống…”
Lương Siêu đột nhiên nói một câu khiến Mặc Vân sửng sốt.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi bảo ông quỳ xuống.”
Tình huống này trông rất giống đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, Mặc Vân đã ép Lương Siêu phải quỳ gối trước mặt ông ta, thậm chí còn ra tay khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
Mặc Vân lập tức hiểu được Lương Siêu đang muốn trả thù ông ta.
“A…”
Sau khi cười xong, Mặc Vân dùng hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm và cố gượng đứng thẳng dậy và nói: “Thằng nhãi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Không phải là muốn báo thù đêm hôm đó sao? Vậy cậu cứ giết tôi luôn là được cho hả giận thay vì bắt tôi quỳ.”
Nói xong, ông ta nhắm mắt lại.
“Sư phụ!”
“Lương Siêu, anh…”
“Câm miệng.”
Lương Siêu phất tay phi châm khiến cho Thẩm Động tạm thời mất khả năng nói chuyện rồi nhìn về phía Mặc Vân với vẻ hứng thú.
“Thà chết chứ không chịu khuất phục?”
“Chậc chậc…Cũng được thôi, thật tiếc cho mấy người trẻ này, lẽ ra bọn họ đã có một tương lai tươi sáng hơn nhưng hiện giờ tất cả lại phải chết ở đây.”
Mặc Vân đột nhiên mở mắt ra và nhìn Lương Siêu với vẻ căm tức.
“Cậu có ý gì!”
“Ý của tôi còn chưa rõ hay sao? Nếu như ông không quỳ thì tôi sẽ không cứu bọn họ, cứ để mặc cho bọn chết dần đi.”
“Nếu như ông quỳ xuống thì tôi sẽ hết giận rồi tiện tay cứu bọn họ một mạng.”
“Đồ vô liêm sỉ! Thân là một thầy thuốc nên có tấm lòng nhân hậu, không thể thấy chết mà không cứu được!”
“Dùng đạo đức để ép tôi? Vô dụng thôi.”
“Sư phụ tôi từng dạy rằng đàn ông đứng ở thiên hạ nên tự do tự tại chứ không nên bị gò bó.”
Nói xong, hắn chậm rãi ngồi xuống rồi nhận lấy nắm hạt dưa từ tay Mễ Lặc và bắt đầu ngồi nhấm đầy vui vẻ.
Thấy vậy, Mặc Vân vô cùng tức giận nhưng sau khi nhìn sang Cao Manh, tiếp đó lại có thêm 2 tinh anh của Long đường ngã xuống khiến cho ông ta càng thêm gấp gáp!
Trong mắt thể hiện sự đấu tranh kịch liệt một hồi, ông ta đột ngột nhìn về phía Lương Siêu.
“Nếu như ta quỳ xuống thì cậu sẽ cứu chứ?”
“Ừm.”
“Được!”
Sau khi hét lên một tiếng, Mặc Vân nhắm mắt lại và quỳ xuống trước mặt Lương Siêu.
Đây là lần đầu tiên ông ta quỳ xuống trước mặt người khác ngoại trừ cha mẹ và sư phụ!
Thế nhưng ngay khi đầu gối của ông ta sắp chạm xuống mặt đất thì Lương Siêu đột nhiên vọt tới trước mặt ông ta và kéo ông ta đứng dậy.
Mặc Vân mở mắt và nhìn Lương Siêu với vẻ kinh ngạc.
“Cậu…”
“Ha ha.”
Lương Siêu nhếch miệng cười nói: “Xem ra lời đánh giá trước đó của ông Lăng về tiền bối rất chính xác, tuy kiêu ngạo nhưng lòng yêu thương cũng rất lớn.”
“Vừa rồi tôi chỉ muốn đùa tiền bối một chút thôi, mong tiền bối đừng trách.”
Sau khi nói xong, hắn lập tức đi tới chỗ Cao Manh cùng với hai người khác đang hôn mê, cho bọn họ uống thuốc giải độc và bắt đầu châm cho họ.
Mặc Vân ngơ ngác nhìn, không biết qua bao lâu, cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng đã nở nụ cười.
“Xem ra trước đó mắt ta không hề mù.”
“Tên nhóc này…Rất có tương lai.”
“Thời gian trôi qua sẽ càng tỏa sáng rực rỡ.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 247: Sát tâm của Diệp Tiêu
Một giờ sau.
Sau khi Lương Siêu đánh tan toàn bộ độc tố có trong người đám người Thẩm Động, thì lại bắt đầu thi châm giải độc cho vì Mặc Vân.
Trong lúc đó, Mặc Vân hỏi: "Lúc nãy tôi thấy Vua ma cà rồng thi triển một chiêu Đồng Quang với cậu, uy lực rõ ràng lớn hơn Chân Hỏa Quang Kiếm của cậu.”
"Nhưng cuối cùng vẫn bị một kiếm của cậu phá vỡ, vì sao vậy?"
"Còn nữa, lúc trước cậu điều động rất ít huyền khí, tại sao chỉ phất tay một cái đã phá vỡ được năng lực thiên phú của một ma cà rồng cao cấp?"
Lương Siêu nghe vậy thì bật cười, cũng không định giấu diếm gì, nói thẳng: "Rất đơn giản, bởi vì người của tôi không những âm thầm trồng Phệ Tâm Ấn với những ma cà rồng kia mà còn âm thầm thi triển một loại độc thuật đạo môn đối với bọn họ."
"Độc này không trí mạng, nhưng có thể đánh dấu năng lượng lưu chuyển trong kinh mạch bọn họ, mà những dấu hiệu này chỉ cần gặp huyền khí của tôi sẽ phát nổ từ trong ra ngoài."
"Cho nên, chiêu thức của bọn họ không phải bị tôi trực tiếp phá vỡ, mà có một phần từ nguyên nhân từ chính bản thân họ."
Mặc Vân bừng hiểu, liên tục gật đầu tán thưởng.
Thuật pháp đạo gia muôn hình vạn trạng, huyền diệu khó lường, hôm nay xem như ông đã được lĩnh ngộ.
Qua thêm nửa tiếng, sau khi đánh tan hết toàn bộ máu độc trong cơ thể Mặc Vân, thấy đám người Thẩm Động chuẩn bị mang thi thể Vua ma cà rồng đi, Lương Siêu vội vàng bước tới ngăn cản.
Chắp tay nói với Mặc Vân: "Tiền bối, ngài cũng không thể để vãn bối làm không công chuyện này đúng không? Thi thể của mấy ma cà rồng này giao cho tôi xử lý được chứ?”
Mặc Vân rất thông minh, lập tức liền hiểu được tính toán trong lòng Lương Siêu, liếc nhìn Miller với vẻ mặt kích động bên kia.
"Cậu xác định muốn làm như vậy?"
"Ma cà rồng trời sinh ham giết, mặc dù hiện tại tên này trung thành với cậu, thay cậu làm việc, nhưng tương lai là điều khó lường trước..."
"Tiền bối yên tâm, một chút tự tin này Lương mỗ vẫn có."
Thấy Lương Siêu một lòng kiên trì, Mặc Vân suy nghĩ một chút cũng không nói gì thêm, gật gật đầu lại bổ sung: "Nhớ kỹ, sau này hãy quản thúc gã ta nhiều hơn, tuyệt đối không thể dung túng gã ta hoành hành hung ác ở bên ngoài."
"Nếu không, đến lúc đó tôi chẳng những tiêu diệt gã ta, mà còn tới truy cứu trách nhiệm của cậu đó."
"Được."
Lương Siêu gật gật đầu, sau khi nhìn theo đám người Mặc Vân rời đi, thì xoay người nhìn về phía Miller đã sớm quỳ xuống, dùng vẻ mặt chờ mong nhìn mình.
"Chủ thượng, hiện tại tôi có thể bắt đầu chưa?"
"Cậu hút xong mấy tên ma cà rồng này rồi tiêu hóa hết cần khoảng bao lâu?"
"Khoảng hai đến ba ngày, nếu như hết thảy trôi qua thuận lợi thì không đến hai ngày đã có thể hoàn thành!"
"Ừm, được."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Mau làm đi, kế tiếp tôi còn có nhiệm vụ cần cậu đi làm đấy.”
Được Lương Siêu cho phép, Miller vội vàng dập đầu vài cái rồi liên tục nói cảm ơn.
“Đa tạ chủ thượng đồng ý!”
"Chủ thượng có ân trọng như núi đối với thuộc hạ, đại ân này thuộc hạ sẽ vĩnh viễn không quên! Thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng cả quãng đời còn lại để báo đáp!”
......
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Khuynh Thành đang ở văn phòng vừa ăn sáng vừa làm việc, chỉ chốc lát sau thư ký Tôn Ngọc của cô liền gõ cửa đi vào.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Diệp đổng, Tiểu Tiêu đang chờ gặp ngoài cửa, ngài xem hiện tại ngài có thời gian không?"
Diệp Khuynh Thành ngẩn ra, thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Trước giờ Diệp Tiêu đến văn phòng của cô đều là xông thẳng vào, ngay cả cửa cũng không gõ một tiếng, hiếm có khó gặp lắm mới được một lần hôm nay.
"Để cho cậu ta vào đi."
"Được."
Rất nhanh, Diệp Tiêu đã đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là vẻ mặt tươi cười xin lỗi chuyện lúc trước va chạm với Diệp Khuynh Thành, sau đó lại bất ngờ quan tâm đến tình huống thân thể của Diệp Khuynh Thành.
"Chị, hôm qua chị lại ở văn phòng sao?"
"Em ở nhà chờ chị cả đêm cũng không thấy bóng dáng chị đâu cả, gọi điện thoại, nhắn tin cũng tắt máy, chị không thể tiếp tục làm việc liên tục ngày đêm như vậy đâu."
"Đông y không phải đã nói sao, để thân thể quá tải trong thời gian dài, không phải là con đường lâu dài."
Nghe Diệp Tiêu nhắc tới Đông y, trong đầu Diệp Khuynh Thành lập tức hiện ra hình ảnh một người, cười cười nói: "Yên tâm đi, hiện tại đã có một vị cao thủ Đông y đang điều trị thân thể cho chị rồi.”
"A, người chị nói là Lương Siêu đúng không?"
"Ừm."
Diệp Khuynh Thành gật nhẹ đầu, còn đặc biệt đưa mắt nhìn Diệp Tiêu một cái, thấy cậu ta không bất mãn gì, ngược lại còn nói sau này có cơ hội sẽ tự mình đi cảm ơn Lương Siêu.
"Tiểu Tiêu, hôm nay em làm sao vậy? Thật kỳ lạ.”
"Có sao? Em đâu có chuyện gì.”
Diệp Tiêu gãi đầu cười cười, nói: "Có lẽ là do lớn rồi, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn.”
"Ồ?"
Diệp Khuynh Thành nhướng mày kinh ngạc, sau đó lại vui mừng cười: "Không sai, thấy em có thể hiểu chuyện như vậy chị cũng rất vui vẻ, sau này giao lại Dược phẩm Nhuận Tinh cho em cũng yên tâm hơn.”
Hai chị em lại vui vẻ trò chuyện một lát, Diệp Tiêu đột nhiên nói: "Chị, ngày mai chị rảnh không, cùng em đi sở thú chơi nửa ngày được không?”
"Ngày mai sao? Chắc là không được rồi.”
Diệp Khuynh Thành lắc đầu: "Ngày mai chị không chỉ phải làm một đống công việc, mà còn phải đến chỗ Lương Siêu điều trị tiếp.”
“Hi, cái này thì không sao, gọi Lương Siêu kia đi cùng luôn đii!”
"Toàn bộ hành trình tham quan sở thú đều chỉ ngồi trong xe, vừa chơi vừa bảo anh ấy châm cứu cho chị là được rồi."
"Cái này..."
Diệp Khuynh Thành có chút do dự, cô không chắc lần châm cứu này có cần cởi sạch quần áo giống lần trước hay không.
Nhưng cũng nhịn không được trước giọng điệu mềm mỏng của Diệp Tiêu, cuối cùng đành đáp ứng cậu ta trước rồi tính sau.
Đợi Diệp Tiêu đi rồi, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Lương Siêu.
Lúc này, Lương Siêu đang châm cứu cho người ta, sẵn tay chỉ dạy cho Lương Nghiên.
Lúc trước vốn định đưa cô nhóc này đến nhà trẻ, nhưng nhóc lại sống chết không chịu, đồng thời biểu hiện niềm yêu thích và thiên phú cực mạnh đối với Đông y.
Bất đắc dĩ, giờ mỗi lần Lương Siêu khám bệnh đều phải mang theo cô ngồi bên cạnh, tận tay cầm tay chỉ dạy cho cô nhóc.
Lúc Diệp Khuynh Thành gọi điện thoại tới mời đi sở thú chơi, cô bé lập tức vui vẻ nhảy nhót.
“Anh ơi, em cũng muốn đi!”
"Từ khi rời khỏi Đế Kinh đến giờ, Nghiên Nghiên vẫn chưa được đi sở thú lần nào nữa! Làm ơn cho em đi cùng đi! Được không?”
"Được rồi..."
Thấy Lương Nghiên háo hức, Lương Siêu thật sự không đành lòng cự tuyệt.
"Được rồi, vậy thì trưa mai gặp ở trước cổng sở thú."
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Trước cửa sở thú, Lương Siêu mang theo Lương Nghiên đến, không lâu sau hai chị em Diệp Khuynh Thành và Diệp Tiêu cũng đến.
Diệp Khuynh Thành giới thiệu Diệp Tiêu với hai người, bên này Lương Siêu cũng giới thiệu Lương Nghiên với cậu ta.
"Ha ha, bốn người chúng ta vừa hay gom đủ bốn thân phận huynh đệ tỷ muội, đúng là có duyên mà."
Diệp Tiêu nói đùa một câu, sau đó bốn người liền lên xe tiến vào công viên. Dọc theo đường đi chỉ nghe được tiếng hoan hô vui vẻ của Lương Nghiên, Lương Siêu thì đang châm cứu cho Diệp Khuynh Thành, còn Diệp Tiêu lúc này lại thả ánh mắt nhìn xa xăm khó hiểu.
Thẳng đến nửa tiếng sau, một người mặc trang phục kỳ lạ lái một chiếc xe toàn thân đen nhánh, từ từ chạy tới gần.
Chương 248: Sát cục
Mà đúng lúc này, một chiếc xe tự lái đột nhiên ngừng lại.
Ngay sau đó, tài xế kéo người đàn ông ngồi trên ghế phụ xuống, dùng sức đè lại lồng ngực của hắn rồi bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.
"Cứu, cứu mạng! Ai có thể cứu em tôi! Hiện trường có bác sĩ hay không!"
"Em tôi phát tác bệnh tim bẩm sinh! Nhưng lần này chúng tôi đi ra ngoài gấp nên quên mang thuốc! Em tôi hiện tại đã lên cơn sốc! Cầu xin những người hảo tâm mau cứu em tôi!"
Đám người thấy thế, cho dù hiện tại chung quanh còn tạm thời không có mãnh thú ẩn hiện, nhưng cũng không ai dám xuống xe, dù sao mọi người đều từng nghe qua không ít tin tức về chuyện mất mạng trong vườn động vật hoang dã.
"Hô. . ." Sau khi hít sâu mấy cái, cưỡng ép sát ý nồng đậm đang dâng lên trong lòng, Diệp Tiêu cười cười với Lương Siêu, hỏi: "Lâm Y Thánh, người kia bị bệnh tim bẩm sinh, anh có trị được không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Còn không đợi Lương Siêu trả lời, Diệp Khuynh Thành đã trừng Diệp Tiêu một cái: "Tiểu Tiêu, không cho phép nói ẩu tả. Trong vườn động vật hoang dã cấm xuống xe, hiện tại mau bảo tài xế lái qua, mang hai anh em kia lên xe rồi nói sau."
Không biết do trùng hợp hay sao mà Diệp Khuynh Thành vừa nói xong thì tài xế đã bất đắc dĩ giang tay ra với bốn người, nói: "Thật có lỗi, chiếc xe an toàn này của chúng ta xảy ra sự cố, tạm thời không cách nào di chuyển. Hiện đã gọi cho trung tâm an toàn, chờ một lát họ sẽ phái một chiếc xe mới tới, đến lúc đó xin các vị đổi chỗ có trật tự."
"Cứu mạng, cứu mạng! Ai là bác sĩ, ai có thể cứu em tôi!"
Người kia lại gào thét kêu cứu, Diệp Tiêu bắt đầu khẽ than rồi lắc đầu.
"Người này thật ngốc, nơi này là khu thả lang, tất cả động vật đều có thể xuất hiện trong khu vực này, hắn kêu càng lớn tiếng thì càng thu hút một số mãnh thú, đến lúc đó không chỉ là em trai hắn, chỉ sợ cả hắn cũng bỏ mạng."
"Tiểu Tiêu, nói ít vài câu đi." Diệp Khuynh Thành lại khẽ khiển trách, sau đó đã nghe Lương Siêu than thở một tiếng.
Hắn bảo tài xế mở cửa ra rồi thả người nhảy xuống xe, không vội không chậm đi về hướng hai anh em cách đó không xa.
"Lương Siêu, anh. . ."
"Yên tâm đi, không có việc gì."
Lương Siêu không quay đầu lại mà khoát khoát tay, lấy thực lực hiện nay của mình, chỉ cần không phải gặp đàn thú thì dù là mãnh thú hung cầm lợi hại nhất trong vườn thú này cũng không thể tạo thành uy hiếp nào cả.
"Khà. . ." Nhìn theo bóng lưng Lương Siêu, khóe miệng Diệp Tiêu lập tức nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh khát máu cực độ, bờ môi khẽ nhúc nhích, thì thầm nói: "Họ Lương, dám quyến rũ chị tao, nhắm vào Diệp gia tụi tao, hôm nay bản thiếu gia phải tận mắt nhìn mày chết thế nào!"
Diệp Khuynh Thành không nghe rõ, nhíu mày nhìn Diệp Tiêu đang lộ ra vẻ mặt có chút cổ quái.
"Tiểu Tiêu, em đang nói cái gì?"
"Không có gì."
Diệp Tiêu lạnh giọng đáp lại một câu thì một chiếc xe an toàn đặc chế nặng nề toàn thân đen nhánh đã vừa vặn dừng lại một bên.
"Chị, đi theo em."
Nói xong, cậu ta trực tiếp hợp sức với tài xế lôi kéo Diệp Khuynh Thành lên xe đặc chế, chỉ để lại một mình Lâm Nghiên ngồi trong chiếc xe trục trặc trước đó, đang lom lom nhìn theo bọn họ.
Diệp Tiêu lại nhìn Lâm Nghiên một cái, suy nghĩ một chút rồi lộ vẻ mặt không đành lòng, lập tức chạy về chiếc xe trục trặc kia, muốn dẫn Lâm Nghiên theo luôn.
"Em không muốn đi với anh! Em muốn ở đây chờ anh trai!"
"Chờ anh trai? Anh của nhóc không về được! Không muốn chết thì mau đi theo!"
Sau khi quát to một tiếng, Diệp Tiêu không để ý Lâm Nghiên khóc rống mà trực tiếp ôm cô bé xông vào xe đặc chế, Diệp Khuynh Thành thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên.
"Tiểu Tiêu, em, em đang làm gì?"
"Chiếc xe này là em chuẩn bị trước à? Vừa rồi vì sao không để tài xế chiếc xe này đón hai anh em kia đi trước? Còn muốn ép Lương Siêu xuống xe mạo hiểm?"
Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, căm hận cắn răng mà nói: "Bởi vì hắn đáng chết!"
Soạt!
Diệp Khuynh Thành biến sắc, lấy sự thông minh của cô thì lập tức hiểu ra là chuyện gì xảy ra, vội vàng cách cửa sổ hô to với Lương Siêu.
"Lương Siêu! Mau trở lại! Nguy hiểm!"
"Trở lại? Đừng uổng phí sức lực! Chị, em khuyên chị dẹp suy nghĩ này đi, họ Lâm khốn nạn kia không thể trở về! Đóng cửa!"
Nghe Diệp Tiêu ra lệnh, Lương Siêu cũng đã xoay người, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh cánh cửa nặng nề của xe đặc chế đột nhiên đóng chặt. . .
Nhìn lại hai anh em kia đạt được mục đích rồi cũng không diễn kịch nữa, trực tiếp chui lên xe nhanh chóng trốn khỏi hiện trường,Lương Siêu không khỏi nhíu mày, trước đó hắn không để ý, hiện tại coi như triệt để nhậnra.
Đây chính là cái bẫy mà thằng nhãi Diệp Tiêu kia đặc biệt chuẩn bị cho mình? Hơn nữa nhìn ý thằng nhãi này là muốn hại chết mình?
Rất nhanh, ba con Đông Bắc hổ thành niên không biết nhảy ra từ đâu, rất nhanh đã bao vây lấy Lương Siêu, Diệp Khuynh Thành thấy thế thì trái tim đột nhiên căng thẳng.
Lâm Nghiên trực tiếp bị dọa khóc, nhưng Lương Siêu lại không có cảm giác gì, ngược lại còn rất nhẹ nhàng nhún vai, cười cười với Diệp Tiêu đang ngồi trong xe đặc chế rồi lớn tiếng nói: "Này! Đây chính là thủ đoạn của cậu à?"
"Không thể không nói cậu rất ngây thơ, cho dù cậu gọi tất cả đám sài lang hổ bào trong vườn này đến thì cũng không làm gì được tôi."
Thấy Lương Siêu sắp chết đến nơi còn trào phúng mình, Diệp Tiêu không khỏi giận dữ, hét lớn: "Lần này bản thiếu gia đã lập nên một sát cục tuyệt đối! Chờ xem, chỉ mong lát nữa mày còn có thể mạnh miệng như thế!"
Vừa dứt lời, một tiếng thú gào quái dị đinh tai nhức óc đột nhiên truyền vào khu vực này, trong đó còn kèm theo một sức nén kì lạ.
Bị sức nén đó bao phủ, ba con Đông Bắc hổ quanh người Lương Siêu lại nhao nhao phát ra từng đợt gầm nhẹ e sợ, lập tức quay người chạy đi!
Lương Siêu nhướng mày kiếm lên, chợt nhận ra cái gì mà xoay người, lập tức nhìn thấy một con thú khổng lồ dạng hổ thân dài khoảng bốn mét, toàn thân có lớp vảy màu vàng óng bao trùm đang chậm rãi lên sàn.
Đó là Kim Giáp Hổ!
"Con mẹ nó? Giờ hình như. . . Thú vị hơn rồi?"
Soạt!
Toàn trường lập tức trở nên an tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn Miller, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Rốt cục cái tên này đang gây sự gì vậy?
Nhất là đám tinh anh Long Đường như Thẩm Động cũng thay đổi cách nhìn ngày bình thường đối với ma cà rồng, không chỉ ham giết chóc, máu lạnh, hơn nữa còn rất troll!
Một lát sau, trong đại sảnh vẫn chưa có động tĩnh gì, khóe miệng Miller lại kéo ra, trên mặt tràn đầy đau khổ.
Không thể nào?
Trước đó Lương Siêu đã nói với mình rằng sẽ hiện thân trong khoảng thời gian này! Sao giờ này còn không thấy nửa bóng người?
Là chơi mình hay là quên rồi?
"Cung, cung nghênh chủ thượng!"
"Cung nghênh chủ thượng!"
Miller lại kêu to vài tiếng, hung hăng dập đầu mấy cái về hướng cánh cửa, nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Lúc này vua ma cà rồng dần dần lấy lại tinh thần, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Miller, chậm rãi nói: "Chơi đủ rồi chưa? Thứ ngu xuẩn như mi thật là sỉ nhục của tộc ta!"
"Ai muốn động thủ, triệt để xoá bỏ tên bại hoại sỉ nhục của tộc ta?"
"Thuộc hạ nguyện đi!"
Một ma cà rồng trung cấp lập tức đáp lại, trước đó gã sớm đã thấy cái tên này không vừa mắt, sẽ không bỏ qua cơ hội chính tay đâm chết người này.
"Được."
Vua ma cà rồng nhẹ gật đầu, lập tức cong ngón tay rồi búng ra, bắn một giọt máu tươi của mình vào giữa mày của ma cà rồng trung cấp kia, khiến bên ngoài gã lóe lên ánh máu, máu trong người cũng bắt đầu sôi trào.
Cảm nhận được thực lực của mình tăng vọt trong nháy mắt, ma cà rồng trung cấp kia lập tức vui mừng, sau khi nói tiếng cám ơn với vua ma cà rồng thì chộp một trảo về hướng Miller!
Có máu của Quỷ Vương gia trì, gã ta tin tưởng cái tên nhát cáy Miller này không sống nổi qua ba chiêu khi đứng trước mặt mình!
Vẻ mặt Miller lập tức suy sụp, bị dọa đến đũng quần ẩm ướt!
Mà trong lúc gã cho là mình đại nạn lâm đầu, bị Lương Siêu hố chết, chỉ nghe "Đùng!" một tiếng vang lên!
Cánh cửa biệt thự đột nhiên bị một sức mạnh to lốn hất bay, không sai không lệch đúng lúc nện trúng ma cà rồng trung cấp không chút nào phòng bị, đang muốn ra tay với Miller!
Gã ta còn không kịp phát ra một tiếng hét thảm thì đầu đã bị nện nát nhừ, như trái dưa hấu bị quẳng xuống đất vỡ tan, máu bắn ra bốn phía...
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến thần kinh của tất cả mọi người đều siết chặt, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng nói lạnh nhạt truyền vào từ bên ngoài biệt thự: "Nô bộc của ta mà đám bẩn thỉu bọn ngươi có thể đụng vào à?"
Mấy giây trôi qua, dưới vô số ánh mắt kinh sợ, hung ác, một thanh niên gầy gò chậm rãi đi ra từ đống bụi bay mù mịt ngoài cổng.
"Chủ, chủ thượng!"
Thấy rõ người tới chính là Lương Siêu, Miller vui đến phát khóc, lại liên tục dập đầu mấy cái vang dội về hướng hắn.
"Ngài, ngài tới rồi! Nếu ngài đến chậm một bước thì nô tài thật sự sẽ bị ngài chơi chết! Hức hức..."
Lúc này, Thẩm Động, Mặc Vân cũng nhận ra Lương Siêu, Thẩm Động trừng lớn mắt kinh nghi lên tiếng: "Lương, Lương Siêu? Anh... Chỉ một mình anh đến?"
Lương Siêu cười cười với gã ta, khẽ nhún vai một cái rồi nói: "Không thì còn là ai? Đối phó với hạng giá áo túi cơm bọn này thì một mình tao đến đã rất để mắt bọn họ."
Đám tinh anh Long Đường Thẩm Động nghe vậy thì im lặng, đều nhìn Lương Siêu như đang nhìn một thằng ngốc.
Có phải đầu óc tên này hỏng rồi không?
Mà Mặc Vân càng trực tiếp, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Không biết sống chết. Nhân lúc cậu còn chưa trúng Huyết Độc thì lập tức cút, có lẽ còn có thể nhặt được một cái mạng."
Lương Siêu nhìn về phía Mặc Vân dùng cự kiếm chống đỡ thân thể mình, liên tục thở hổn hển, hồi tưởng lại tình cảnh trước đó lão này hà hiếp mình, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác rất hả giận thoải mái.
Ai cũng nói phong thủy luân chuyển, hôm nay đã trao đổi thân phận rồi.
Sau khi thầm nói trong bụng như vậy, Lương Siêu lập tức hả giận trêu chọc: "Ai u, ông già không biết xấu hổ này cũng có hôm nay sao? Trước đó không phải rất lợi hại sao? Rất biết hù người giả ngầu sao? Hiện tại sao thế này? Cả một đám đạo chính như vậy mà cũng làm ông lật thuyền?"
"Lương Siêu!"
Thẩm Động nghe không vô, che lấy lồng ngực đau đớn mà phẫn nộ quát: "Không cho phép anh bôi nhọ sỉ nhục gia sư như vậy! Anh..."
"Tôi cái gì? Tôi không bôi nhọ ông ta, tài nghệ của ông ta không bằng người là chuyện rõ như ban ngày, còn chuyện sỉ nhục ông ta thì đúng là tôi có ý này thật."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Thẩm Động, nhìn anh lộ ra bộ mặt không phục đó, có phải cảm thấy tôi không có tư cách sỉ nhục tên sư phụ không biết xấu hổ của anh à? Lát nữa nếu tôi diệt sạch bọn đạo chích này thì có phải có tư cách không?"
"Anh? Diệt sạch?"
Thẩm Động tức giận đến cười liên tục, không nói đến vua ma cà rồng có thực lực sánh ngang với Huyền Võ Giả cảnh giới Nguyên Anh, chỉ riêng mấy ma cà rồng cao cấp kia, tùy tiện xách ra một người cũng có thể đánh chết thằng nhãi Lương Siêu này!
"Lương Siêu, mày, mày quả thực không biết trời cao đất rộng! Tự tìm đường chết!"
Bị một thằng nhãi chỉ có thực lực Thiên Tượng gọi là bọn đạo chích, còn nói muốn diệt sạch phe mình, dù tính tình vua ma cà rồng tốt đến mấy cũng nhịn không được, huống chi tính tình của ông ta vốn cũng không tốt.
Ông ta nhìn về phía một ma cà rồng cao cấp sau lưng, lạnh lùng nói: "Marta, ngươi đi đi."
"Giết thằng nhãi này trước, lại rút máu cả người của hắn ra để bản vương hưởng dụng, cuối cùng xoắn túi da, nội tạng và xương cốt cả người hắn nát thành mảnh vụn cho bản vương!"
"Thuộc hạ, tuân mệnh!" Ma cà rồng cao cấp nhận lệnh, lập tức nhếch miệng cười âm hiểm với Lương Siêu một tiếng.
Sau đó gã cũng không nói nhảm, bàn chân bỗng giẫm mặt đất một cái bắn nhanh ra như điện, đồng thời vì muốn dùng một đòn giết chết mà trực tiếp dùng ra sức mạnh thiên phú của mình.
"Thiên phú, áp sát!"
Trong nháy mắt, từng vòng từng vòng sóng ánh sáng năng lượng màu đỏ ngòm trực tiếp bao phủ Lương Siêu, Mặc Vân thấy thế thì thầm than một tiếng trong lòng.
Vừa rồi ông ta đã đích thân trải nghiệm uy lực của chiêu này, tuy nói ông ta có thể tiện tay phá đi, nhưng đối với Huyền Võ Giả cấp bậc như Lương Siêu thì tuyệt đối xem như kỹ năng tất sát!
Dù Lương Siêu tu luyện nội công, thuật pháp Đạo Môn chí dương chí cương, khi bị sóng năng lượng ánh sáng màu đỏ ngòm khóa chặt, dồn ép thì cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Vốn tưởng rằng là tài năng có thể đào tạo, thì ra là một tên ngu xuẩn."
"Lần trước xem ra là ta ánh mắt vụng về."
Nhưng sau khi Mặc Vân thầm than một tiếng trong lòng, Lương Siêu chậm rãi nâng tay phải lên, vung khẽ về hướng từng vòng năng lượng màu đỏ ngòm quanh người.
Trong chốc lát, từng vòng sóng ánh sáng huyết sắc như băng tuyết gặp nắng gắt, lập tức hòa tan...
Ngay sau đó còn không đợi đám người kịp phản ứng, Lương Siêu đã cười cười, bờ môi khẽ mở: "Chết."
Một chữ rơi xuống, thân thể vọt tới trước của ma cà rồng cao cấp kia lập tức khựng lại tại chỗ, hai mắt trợn lớn đến mức hốc mắt sắp căng nứt, đồng thời còn phun ra một ngụm máu tươi, ầm ầm ngã xuống đất...
Đứt hơi bỏ mình, sự sống tan biến!
Chương 245: Quỷ vương, đi tong!
Một mảng tĩnh lặng.
Không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ, cảm tưởng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Chỉ với một cái phẩy tay mà đã phá tan sức mạnh tự thân kinh khủng nhất của một ma cà rồng có sức mạnh tương đương với cao thủ Huyền Vũ Giả cảnh giới Kim Đan sao?
Càng khó lòng tưởng tượng được hơn chính là chỉ cần nói ra một câu thôi đã khiến kẻ đó chết bất đắc kỳ từ.
Điều này.
Chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Chắc là tên ma cà rồng cấp cao kia đang bị thương nặng hoặc mắc bệnh hiểm nghèo mà thôi?
Hơn mười giây sau, vua ma cà rồng hít một hơi thật sâu, lập tức nhìn về phía một tên ma cà rồng cấp cao khác: "Ngươi lên đi, nhớ đừng giết chết hắn, cứ để cho tên nhóc đó một hơi tàn đi.”
"Bản vương muốn nó sống không được, chết không xong!"
“Vâng.”
Tên ma cà rồng cấp cao kia đáp lại một tiếng xong, dường như không để ý tới mấy lời dặn dò của quỷ vương, lúc này hắn ta chỉ hoàn toàn dùng 100 % tinh thần của mình mà đánh về phía Lương Siêu một cách vững chắc.
Nhưng khi ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người Lương Siêu, bỗng thấy thấy đôi môi của hắn đột nhiên cử động.
“Quỳ xuống!”
Chỉ một tiếng quát nhẹ như vậy thôi, mà cơ thể của tên ma cà rồng cấp cao kia ngay lập tức khựng lại, đồng thời cũng khuỵu gối xuống, hắn ta giống như một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Hai tay hắn ta ôm chặt ngực mình, hai tròng mắt đầy vẻ đau đớn gằn lên sự dữ tợn, ngay cả nói chuyện cũng không thốt ra được một chữ, chỉ có thể dùng những ngón tay run rẩy chỉ vào Lương Siêu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi không thể diễn tả được:
"Dám chỉ vào tôi sao?"
“Chết!”
Lại một chữ chết ném xuống, tên ma cà rồng cấp cao kia ngửa đầu phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất đột tử tại chỗ!
Ui trời!
Một màn kỳ dị như vậy diễn ra khiến cho mọi người phải há hốc mồm.
Chuyện này làm lần đầu thì có thể coi là trùng hợp, nhưng xảy ra hai lần liên tiếp thì nhất định không phải trùng hợp nữa rồi!
Giờ phút này, ngoại trừ Miller, Mặc Vân tên vua ma cà rồng ra, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lương Siêu đều trở nên khác thường hơn trước.
Chỉ nói vài câu thôi là có thể khiến cho ma cà rồng có tu vi cao hơn mình rất phún máu khắp nơi sao!
Tên này hoàn toàn là một con quái vật mà!
Đúng hơn, hắn chính là một con quái vật biết ma pháp!
Sau khi hai người đồng tộc bị giết một cách phi lý như vậy, hai tên ma cà rồng cấp cao còn lại hoàn toàn sợ chết nhát, không khỏi chậm rãi lui về phía sau, sĩ khí của phe ma cà rồng ngay lập tức sụp đổ ngay lập tức, hầu như chẳng còn một chút ý chí chiến đấu gì cả!
Nhìn thấy điều này, vua ma cà rồng đã rất tức giận!
"Đồ khốn!"
“Tên vô danh tiểu tốt nhà mày, bổn vương cóc cần biết mày đã dùng yêu pháp gì nhưng hôm nay việc mày phải chết là không còn gì bàn cãi!”
Nói xong, hai tay đột nhiên chắp lại thành hình chữ thập, ngay lập tức biến tất cả năng lượng còn lại của trận chiến đầm máu lần trước, hóa thành từng tầng sương độc màu đỏ!
Mà khi nồng độ của sương độc tăng lên, Thẩm Động và những người khác bắt đầu xuất hiện một loạt các cơn chóng mặt, một loạt các phản ứng như nôn mửa và khạc ra máu.
Ngay cả Mặc Vân cũng có chút đứng không vững vì cơ thể đã hít càng lúc càng nhiều sương độc, ông ta chỉ có thể dùng chút huyền khí ít ỏi còn lại để chống lại độc tố, sức chiến đấu có thể nói bằng không...
Nhưng Lương Siêu thì ngược lại, mặc dù toàn thân hắn đã bị bao phủ bởi lớp sương độc dày như một cái lồng bao quanh, nhưng hắn vẫn bình thường không có dấu hiệu chỉ, xong lại còn xua tay mấy cái quạt cho sương độc xung quanh tan ra hết!
"Gì vậy chứ..."
Đám người Thẩm Động nhìn thấy cũng không biết nói gì luôn, như vậy đâu thể nào mà dùng các từ thiên tài, hay kỳ tài để hình dung Lương Siêu được, mà đó đơn giản là một sự biến thái!
Hơn nữa, điều này chắc chắn quy về một loại nghịch thiên nhất!
"A a a!"
"Thằng khốn!"
"Tam Luân Huyết Đồng, mở ra!”
Vua ma cà rồng bị mấy thủ đoạn quỷ dị này của Lương Siêu làm cho tức đến đánh mất lý trí, nơi ấn đường lóe ra một ánh sáng màu máu, lúc đó một con mắt máu vòng tròn chồng chéo lên nhau hiện ra, gần giống như đôi mắt sharingan, sau đó trực tiếp bắn bắn ra một chùm tia sáng màu máu về phía Lương Siêu!
Thấy vậy, Lương Siêu híp mắt lại, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ nghiêm túc, trong nháy mắt ngưng tụ, thủ ấn nhanh như chớp kết lại với nhau, sau đó đó vung lên tạo thành hình kiếm chỉ, cả thân thanh kiếm quang huyền khi bốc lên ngọn lửa tam muội chân hỏa, mang theo uy lực của thiên địa phóng về phía chùm tia sáng màu máu đó!
Mặc Vân cố gắng hết sức chậm rãi ngẩng đầu lên
Sau khi ông ta thấy kiếm quang huyền dám mặt với chùm tia sáng của tròng mắt kia, gần như đang đối đầu với nhau, thì mày kiếm không khỏi nhíu chặt lại.
Và cảnh tượng này đã khiến Lương Siêu trực tiếp trở thành vị thần trong lòng Thẩm Động và những tinh anh khác ở Long Đường!
Trong quá trình chiến đấu, đám người Thẩm Động chứng kiến một cách vô cùng rõ ràng rằng cái năng lực thiên phú Đồng Quang của tên vua ma cà rồng kia có thể đẩy lùi cả một nhân vật đáng gờm như Mặc Vân.
Vậy có nghĩa là sức mạnh của nó thậm chí có thể uy hiếp được cả Huyền Vũ Giả ở giai đoạn Nguyên Anh!
Nhưng Lương Siêu chỉ mới ở cảnh giới Thiên Tượng lại có thể đứng ở chính diện năng lực đó chống lại nó mà không bị thương!
Cái con mẹ nó chứ? Vầy không phải thần thì còn là gì đây?
Bịch bịch bịch!
Lương Siêu liên tiếp lùi lại vài bước, khiến trong lòng Miller đầy hoảng sợ.
"Chủ thượng!"
"Không sao."
Lương Siêu phất tay nói không sao, sau đó lau đi vết máu ở khóe miệng, hắn nhếch miệng cười một tiếng với vua ma cà rồng.
“Không hổ là quỷ vương, quả thực mạnh hơn rất nhiều so với hai tên phế vật trước đó.”
“Mày muốn chết!”
Vua ma cà rồng lại mạnh mẽ chửi thề một câu. Sau đó nơi mi tâm giữa lông mày lại tràn đầy ánh sáng màu máu, Lương Siêu nhìn thấy cảnh này có chút giật mình, đến nước này hắn không dám đùa nữa rồi.
Hắn thầm đọc câu chú ra lệnh, đồng thời nhẹ nhàng quát ra một tiếng.
“Quỳ xuống cho ta!”
Chỉ thấy con mắt dựng thẳng vừa mới tràn ra ánh sáng máu của vua ma cà rồng trong nháy mắt tan biến hết, còn bản thân ông ta lại ôm chặt lấy ngực mình, ông ta cảm thấy như một cây búa tạ điên cuồng đập đập nát ở trong lục phủ ngũ tạng của mình!
Vào giờ khắc này, ông ta rốt cuộc cũng biết vừa rồi hai cái tên ma cà rồng cấp cao kia đã phải chịu những gì, về cơ bản ông ta đã nhìn thấu được cái gọi là yêu pháp của Lương Siêu.
Không, đó không phải yêu thuật, mà là một môn pháp thuật cực cực kỳ chân chính!
Ông ta lúc này đang lảo đảo mấy bước, nhưng vẫn có thể chống đỡ để bản thân không được quỳ xuống, sau đó ông ta oán hận chỉ vào Lương Siêu: "Mày, mày dám….”
"Quỳ xuống!"
Lương Siêu đột nhiên cao giọng, vua ma cà rồng cũng lập tức kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết, cảm giác rằng không chỉ có mỗi nội tạng của mình bị khống chế, mà ngay cả đầu của ông ta cũng giống như bị vô số chiếc chùy khổng lồ đập xuống!
Không đến một giây, ông ta đã không thể tiếp tục đi nữa mà phải quỳ xuống đất!
Mặc dù Thẩm Động và những người khác trước đó đã hoàn toàn cạn lời với cái tên trâu bò quái vật Lương Siêu này rồi, nhưng cái cảnh tượng vua ma cà rồng quỳ xuống này vẫn có tác động thị giác mạnh mẽ đối với họ.
"Thẩm Động à, tôi nghe nói mấy ngày trước anh từng đánh một trận lớn cùng với cái tên họ Lương kia đúng không? Có thể nói cho tôi biết lúc đó anh bị ngáo hay gì vậy?”
“Tôi…”
Thẩm Động bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, sau đó gương mặt đầy sự tự giễu mà nói: “Chắc lúc đó tôi bị phê cầ*n đấy…”
Lương Siêu tiếp tục kích hoạt Phệ Tâm Ấn ở trong cơ thể vua ma cà rồng, mà vua ma cà rồng trong lúc bị tiếp tục tra tấn một lần nữa, còn chỉ vào Miller và giận dữ mắng mỏ.
"Mày, mày là một kẻ phản bội!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
"Mày dám thông đồng với đám Huyền Vũ Giả ở Viêm Hạ, đầu độc đồng tộc của mình và thậm chí là bổn vương!”
“Xí!”
Miller khinh thường khịt mũi nói: "Đồ không biết nhìn hàng, chiêu thức này của chủ thượng tôi được gọi là Phệ Tâm Ấn, chính là pháp môn chính thức của đạo gia!”
"Còn xịn hơn gấp vạn lần so với thứ gọi là cổ độc kia!”
“Cần ngươi nói nhiều vậy sao?”
Lương Siêu có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Miller một cái, Miller sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, sau đó Lương Siêu lại uể oải vươn eo, nói: "Được rồi, ông có thể làm một con ma hiểu vì sao mình chết rồi, tiếp theo đây, xin mời..."
"Chết đi."
Nói xong, hắn lập tức búng tay.
Ngay sau đó tên vua ma cà rồng ngay lập tức ngừng vùng vẫy, ngã xuống đất với vẻ mặt dữ tợn, và không còn cử động nữa ...
Một đời quỷ vương mang thực lực sánh ngang với Huyền Vũ Giả cấp Nguyên Anh.
Đã đi tong.
Chương 246: Chỉ là đùa thôi mà
Vua ma cà rồng vừa chết, tất cả những ma cà rồng khác không còn can đảm ở lại nữa, bỏ chạy tán loạn. Thế nhưng Lương Siêu lại không cho bọn họ cơ hội sống sót, hắn giải phóng tất cả phệ tâm ấn bên trong cơ thể của đám ma cà rồng và cả đám cứ thế bị tiêu diệt…
Tuy thấy vậy nhưng Mễ Lặc không hề đồng cảm chút nào mà trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn!
Trong lòng gã chỉ nghĩ rằng nếu như có thể hút cạn máu của đám ma cà rồng này thì thực lực của gã sẽ tăng lên đến mức nào?
Vừa nghĩ xong, gã bắt đầu hành động rồi đi tới chỗ xác ma cà rồng gần nhất, nhe nanh và chuẩn bị cắn.
“Tôi còn chưa nói gì mà anh đã định hành động rồi?”
“Kiểu ăn uống khó coi như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.”
Lời nói lạnh lùng của Lương Siêu khiến cho Mễ Lặc lấy lại tinh thần. Trong lòng gã thầm mắng bản thân thật hồ đồ, sau đó gã ngoan ngoãn quỳ xuống và không dám ra tay nữa.
Sau khi dùng vài lời hù dọa Mễ Lặc, hắn nhìn về phía đoàn người của tổng bộ Vũ Minh.
Đối mặt với ánh mắt của Lương Siêu, Thẩm Động không khỏi buông huyết rìu trong tay xuống, gãi đầu cười nói.
“Phệ tâm ấn kia có phải là một trong những thuật pháp của Đạo gia không?”
“Nó thật lợi hại.”
Lương Siêu chỉ cười mà không nói gì, hắn chuyển ánh mắt về phía Mặc Vân.
“Hừ, đồ lưu manh thối không biết xấu hổ, món nợ giữa hai chúng ta phải giải quyết sao đây?”
“Chắc hẳn ông không quên buổi tối hôm đó ông bắt nạt tôi như thế nào đúng không?”
Mặc Vân cau mày, lạnh lùng nhìn Lương Siêu rồi nói: “Hẳn là cậu đã gieo Phệ tâm ấn cào trong cơ thể đám ma cà rồng từ trước đúng không?”
“Thủ đoạn này có tác dụng với đám ma cà rồng nhưng với ta thì không đâu.”
Sau khi nói xong, ông ta định vận khí để giáo huấn thằng nhãi này một chút nhưng rất nhanh ông ta phát hiện ra bản thân không cầm nổi kiếm…
“Chậc chậc…”
“Cái này không có tác dụng với ông nhưng khói độc của ma cà rồng thì lại khác đấy. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Với trạng thái hiện tại của ông, tôi cũng chẳng muốn nói thêm làm gì!”
“Ông có tin không?”
Mặc Vân không cam tâm, ông ta đang định cố vận khí một lần nữa thì đột nhiên có một tinh anh của Long đường ngất xỉu trên mặt đất.
“Cao Manh!”
Thẩm Động và những người khác vội chạy qua đó. Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của người phụ nữ thì vội nói: “Sư phụ, Cao Manh không chịu được nữa rồi!”
“Mặc trưởng lão, đan dược giải độc của chúng ta căn bản không có tác dụng với huyết độc của ma cà rồng! Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Mặc Vân cau mày.
Dưới tình thế nguy cấp, ông ta nhìn về phía Lương Siêu và khẽ quát: “Cậu còn ngây người ở đó làm gì? Huyết độc không có ảnh hưởng gì với cậu, nhất định cậu có phương pháp chữa trị!”
“Mạng người quan trọng, cậu mau giải độc đi!”
Lương Siêu nhìn lướt qua người phụ nữ kia, lắc đầu với vẻ không vui: “Anh đang ra lệnh cho tôi ư?”
“Anh bớt nói nhảm đi! Mau cứu Cao Manh…”
“Quỳ xuống…”
Lương Siêu đột nhiên nói một câu khiến Mặc Vân sửng sốt.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi bảo ông quỳ xuống.”
Tình huống này trông rất giống đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, Mặc Vân đã ép Lương Siêu phải quỳ gối trước mặt ông ta, thậm chí còn ra tay khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
Mặc Vân lập tức hiểu được Lương Siêu đang muốn trả thù ông ta.
“A…”
Sau khi cười xong, Mặc Vân dùng hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm và cố gượng đứng thẳng dậy và nói: “Thằng nhãi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Không phải là muốn báo thù đêm hôm đó sao? Vậy cậu cứ giết tôi luôn là được cho hả giận thay vì bắt tôi quỳ.”
Nói xong, ông ta nhắm mắt lại.
“Sư phụ!”
“Lương Siêu, anh…”
“Câm miệng.”
Lương Siêu phất tay phi châm khiến cho Thẩm Động tạm thời mất khả năng nói chuyện rồi nhìn về phía Mặc Vân với vẻ hứng thú.
“Thà chết chứ không chịu khuất phục?”
“Chậc chậc…Cũng được thôi, thật tiếc cho mấy người trẻ này, lẽ ra bọn họ đã có một tương lai tươi sáng hơn nhưng hiện giờ tất cả lại phải chết ở đây.”
Mặc Vân đột nhiên mở mắt ra và nhìn Lương Siêu với vẻ căm tức.
“Cậu có ý gì!”
“Ý của tôi còn chưa rõ hay sao? Nếu như ông không quỳ thì tôi sẽ không cứu bọn họ, cứ để mặc cho bọn chết dần đi.”
“Nếu như ông quỳ xuống thì tôi sẽ hết giận rồi tiện tay cứu bọn họ một mạng.”
“Đồ vô liêm sỉ! Thân là một thầy thuốc nên có tấm lòng nhân hậu, không thể thấy chết mà không cứu được!”
“Dùng đạo đức để ép tôi? Vô dụng thôi.”
“Sư phụ tôi từng dạy rằng đàn ông đứng ở thiên hạ nên tự do tự tại chứ không nên bị gò bó.”
Nói xong, hắn chậm rãi ngồi xuống rồi nhận lấy nắm hạt dưa từ tay Mễ Lặc và bắt đầu ngồi nhấm đầy vui vẻ.
Thấy vậy, Mặc Vân vô cùng tức giận nhưng sau khi nhìn sang Cao Manh, tiếp đó lại có thêm 2 tinh anh của Long đường ngã xuống khiến cho ông ta càng thêm gấp gáp!
Trong mắt thể hiện sự đấu tranh kịch liệt một hồi, ông ta đột ngột nhìn về phía Lương Siêu.
“Nếu như ta quỳ xuống thì cậu sẽ cứu chứ?”
“Ừm.”
“Được!”
Sau khi hét lên một tiếng, Mặc Vân nhắm mắt lại và quỳ xuống trước mặt Lương Siêu.
Đây là lần đầu tiên ông ta quỳ xuống trước mặt người khác ngoại trừ cha mẹ và sư phụ!
Thế nhưng ngay khi đầu gối của ông ta sắp chạm xuống mặt đất thì Lương Siêu đột nhiên vọt tới trước mặt ông ta và kéo ông ta đứng dậy.
Mặc Vân mở mắt và nhìn Lương Siêu với vẻ kinh ngạc.
“Cậu…”
“Ha ha.”
Lương Siêu nhếch miệng cười nói: “Xem ra lời đánh giá trước đó của ông Lăng về tiền bối rất chính xác, tuy kiêu ngạo nhưng lòng yêu thương cũng rất lớn.”
“Vừa rồi tôi chỉ muốn đùa tiền bối một chút thôi, mong tiền bối đừng trách.”
Sau khi nói xong, hắn lập tức đi tới chỗ Cao Manh cùng với hai người khác đang hôn mê, cho bọn họ uống thuốc giải độc và bắt đầu châm cho họ.
Mặc Vân ngơ ngác nhìn, không biết qua bao lâu, cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng đã nở nụ cười.
“Xem ra trước đó mắt ta không hề mù.”
“Tên nhóc này…Rất có tương lai.”
“Thời gian trôi qua sẽ càng tỏa sáng rực rỡ.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 247: Sát tâm của Diệp Tiêu
Một giờ sau.
Sau khi Lương Siêu đánh tan toàn bộ độc tố có trong người đám người Thẩm Động, thì lại bắt đầu thi châm giải độc cho vì Mặc Vân.
Trong lúc đó, Mặc Vân hỏi: "Lúc nãy tôi thấy Vua ma cà rồng thi triển một chiêu Đồng Quang với cậu, uy lực rõ ràng lớn hơn Chân Hỏa Quang Kiếm của cậu.”
"Nhưng cuối cùng vẫn bị một kiếm của cậu phá vỡ, vì sao vậy?"
"Còn nữa, lúc trước cậu điều động rất ít huyền khí, tại sao chỉ phất tay một cái đã phá vỡ được năng lực thiên phú của một ma cà rồng cao cấp?"
Lương Siêu nghe vậy thì bật cười, cũng không định giấu diếm gì, nói thẳng: "Rất đơn giản, bởi vì người của tôi không những âm thầm trồng Phệ Tâm Ấn với những ma cà rồng kia mà còn âm thầm thi triển một loại độc thuật đạo môn đối với bọn họ."
"Độc này không trí mạng, nhưng có thể đánh dấu năng lượng lưu chuyển trong kinh mạch bọn họ, mà những dấu hiệu này chỉ cần gặp huyền khí của tôi sẽ phát nổ từ trong ra ngoài."
"Cho nên, chiêu thức của bọn họ không phải bị tôi trực tiếp phá vỡ, mà có một phần từ nguyên nhân từ chính bản thân họ."
Mặc Vân bừng hiểu, liên tục gật đầu tán thưởng.
Thuật pháp đạo gia muôn hình vạn trạng, huyền diệu khó lường, hôm nay xem như ông đã được lĩnh ngộ.
Qua thêm nửa tiếng, sau khi đánh tan hết toàn bộ máu độc trong cơ thể Mặc Vân, thấy đám người Thẩm Động chuẩn bị mang thi thể Vua ma cà rồng đi, Lương Siêu vội vàng bước tới ngăn cản.
Chắp tay nói với Mặc Vân: "Tiền bối, ngài cũng không thể để vãn bối làm không công chuyện này đúng không? Thi thể của mấy ma cà rồng này giao cho tôi xử lý được chứ?”
Mặc Vân rất thông minh, lập tức liền hiểu được tính toán trong lòng Lương Siêu, liếc nhìn Miller với vẻ mặt kích động bên kia.
"Cậu xác định muốn làm như vậy?"
"Ma cà rồng trời sinh ham giết, mặc dù hiện tại tên này trung thành với cậu, thay cậu làm việc, nhưng tương lai là điều khó lường trước..."
"Tiền bối yên tâm, một chút tự tin này Lương mỗ vẫn có."
Thấy Lương Siêu một lòng kiên trì, Mặc Vân suy nghĩ một chút cũng không nói gì thêm, gật gật đầu lại bổ sung: "Nhớ kỹ, sau này hãy quản thúc gã ta nhiều hơn, tuyệt đối không thể dung túng gã ta hoành hành hung ác ở bên ngoài."
"Nếu không, đến lúc đó tôi chẳng những tiêu diệt gã ta, mà còn tới truy cứu trách nhiệm của cậu đó."
"Được."
Lương Siêu gật gật đầu, sau khi nhìn theo đám người Mặc Vân rời đi, thì xoay người nhìn về phía Miller đã sớm quỳ xuống, dùng vẻ mặt chờ mong nhìn mình.
"Chủ thượng, hiện tại tôi có thể bắt đầu chưa?"
"Cậu hút xong mấy tên ma cà rồng này rồi tiêu hóa hết cần khoảng bao lâu?"
"Khoảng hai đến ba ngày, nếu như hết thảy trôi qua thuận lợi thì không đến hai ngày đã có thể hoàn thành!"
"Ừm, được."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Mau làm đi, kế tiếp tôi còn có nhiệm vụ cần cậu đi làm đấy.”
Được Lương Siêu cho phép, Miller vội vàng dập đầu vài cái rồi liên tục nói cảm ơn.
“Đa tạ chủ thượng đồng ý!”
"Chủ thượng có ân trọng như núi đối với thuộc hạ, đại ân này thuộc hạ sẽ vĩnh viễn không quên! Thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng cả quãng đời còn lại để báo đáp!”
......
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Khuynh Thành đang ở văn phòng vừa ăn sáng vừa làm việc, chỉ chốc lát sau thư ký Tôn Ngọc của cô liền gõ cửa đi vào.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Diệp đổng, Tiểu Tiêu đang chờ gặp ngoài cửa, ngài xem hiện tại ngài có thời gian không?"
Diệp Khuynh Thành ngẩn ra, thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Trước giờ Diệp Tiêu đến văn phòng của cô đều là xông thẳng vào, ngay cả cửa cũng không gõ một tiếng, hiếm có khó gặp lắm mới được một lần hôm nay.
"Để cho cậu ta vào đi."
"Được."
Rất nhanh, Diệp Tiêu đã đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là vẻ mặt tươi cười xin lỗi chuyện lúc trước va chạm với Diệp Khuynh Thành, sau đó lại bất ngờ quan tâm đến tình huống thân thể của Diệp Khuynh Thành.
"Chị, hôm qua chị lại ở văn phòng sao?"
"Em ở nhà chờ chị cả đêm cũng không thấy bóng dáng chị đâu cả, gọi điện thoại, nhắn tin cũng tắt máy, chị không thể tiếp tục làm việc liên tục ngày đêm như vậy đâu."
"Đông y không phải đã nói sao, để thân thể quá tải trong thời gian dài, không phải là con đường lâu dài."
Nghe Diệp Tiêu nhắc tới Đông y, trong đầu Diệp Khuynh Thành lập tức hiện ra hình ảnh một người, cười cười nói: "Yên tâm đi, hiện tại đã có một vị cao thủ Đông y đang điều trị thân thể cho chị rồi.”
"A, người chị nói là Lương Siêu đúng không?"
"Ừm."
Diệp Khuynh Thành gật nhẹ đầu, còn đặc biệt đưa mắt nhìn Diệp Tiêu một cái, thấy cậu ta không bất mãn gì, ngược lại còn nói sau này có cơ hội sẽ tự mình đi cảm ơn Lương Siêu.
"Tiểu Tiêu, hôm nay em làm sao vậy? Thật kỳ lạ.”
"Có sao? Em đâu có chuyện gì.”
Diệp Tiêu gãi đầu cười cười, nói: "Có lẽ là do lớn rồi, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn.”
"Ồ?"
Diệp Khuynh Thành nhướng mày kinh ngạc, sau đó lại vui mừng cười: "Không sai, thấy em có thể hiểu chuyện như vậy chị cũng rất vui vẻ, sau này giao lại Dược phẩm Nhuận Tinh cho em cũng yên tâm hơn.”
Hai chị em lại vui vẻ trò chuyện một lát, Diệp Tiêu đột nhiên nói: "Chị, ngày mai chị rảnh không, cùng em đi sở thú chơi nửa ngày được không?”
"Ngày mai sao? Chắc là không được rồi.”
Diệp Khuynh Thành lắc đầu: "Ngày mai chị không chỉ phải làm một đống công việc, mà còn phải đến chỗ Lương Siêu điều trị tiếp.”
“Hi, cái này thì không sao, gọi Lương Siêu kia đi cùng luôn đii!”
"Toàn bộ hành trình tham quan sở thú đều chỉ ngồi trong xe, vừa chơi vừa bảo anh ấy châm cứu cho chị là được rồi."
"Cái này..."
Diệp Khuynh Thành có chút do dự, cô không chắc lần châm cứu này có cần cởi sạch quần áo giống lần trước hay không.
Nhưng cũng nhịn không được trước giọng điệu mềm mỏng của Diệp Tiêu, cuối cùng đành đáp ứng cậu ta trước rồi tính sau.
Đợi Diệp Tiêu đi rồi, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Lương Siêu.
Lúc này, Lương Siêu đang châm cứu cho người ta, sẵn tay chỉ dạy cho Lương Nghiên.
Lúc trước vốn định đưa cô nhóc này đến nhà trẻ, nhưng nhóc lại sống chết không chịu, đồng thời biểu hiện niềm yêu thích và thiên phú cực mạnh đối với Đông y.
Bất đắc dĩ, giờ mỗi lần Lương Siêu khám bệnh đều phải mang theo cô ngồi bên cạnh, tận tay cầm tay chỉ dạy cho cô nhóc.
Lúc Diệp Khuynh Thành gọi điện thoại tới mời đi sở thú chơi, cô bé lập tức vui vẻ nhảy nhót.
“Anh ơi, em cũng muốn đi!”
"Từ khi rời khỏi Đế Kinh đến giờ, Nghiên Nghiên vẫn chưa được đi sở thú lần nào nữa! Làm ơn cho em đi cùng đi! Được không?”
"Được rồi..."
Thấy Lương Nghiên háo hức, Lương Siêu thật sự không đành lòng cự tuyệt.
"Được rồi, vậy thì trưa mai gặp ở trước cổng sở thú."
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Trước cửa sở thú, Lương Siêu mang theo Lương Nghiên đến, không lâu sau hai chị em Diệp Khuynh Thành và Diệp Tiêu cũng đến.
Diệp Khuynh Thành giới thiệu Diệp Tiêu với hai người, bên này Lương Siêu cũng giới thiệu Lương Nghiên với cậu ta.
"Ha ha, bốn người chúng ta vừa hay gom đủ bốn thân phận huynh đệ tỷ muội, đúng là có duyên mà."
Diệp Tiêu nói đùa một câu, sau đó bốn người liền lên xe tiến vào công viên. Dọc theo đường đi chỉ nghe được tiếng hoan hô vui vẻ của Lương Nghiên, Lương Siêu thì đang châm cứu cho Diệp Khuynh Thành, còn Diệp Tiêu lúc này lại thả ánh mắt nhìn xa xăm khó hiểu.
Thẳng đến nửa tiếng sau, một người mặc trang phục kỳ lạ lái một chiếc xe toàn thân đen nhánh, từ từ chạy tới gần.
Chương 248: Sát cục
Mà đúng lúc này, một chiếc xe tự lái đột nhiên ngừng lại.
Ngay sau đó, tài xế kéo người đàn ông ngồi trên ghế phụ xuống, dùng sức đè lại lồng ngực của hắn rồi bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.
"Cứu, cứu mạng! Ai có thể cứu em tôi! Hiện trường có bác sĩ hay không!"
"Em tôi phát tác bệnh tim bẩm sinh! Nhưng lần này chúng tôi đi ra ngoài gấp nên quên mang thuốc! Em tôi hiện tại đã lên cơn sốc! Cầu xin những người hảo tâm mau cứu em tôi!"
Đám người thấy thế, cho dù hiện tại chung quanh còn tạm thời không có mãnh thú ẩn hiện, nhưng cũng không ai dám xuống xe, dù sao mọi người đều từng nghe qua không ít tin tức về chuyện mất mạng trong vườn động vật hoang dã.
"Hô. . ." Sau khi hít sâu mấy cái, cưỡng ép sát ý nồng đậm đang dâng lên trong lòng, Diệp Tiêu cười cười với Lương Siêu, hỏi: "Lâm Y Thánh, người kia bị bệnh tim bẩm sinh, anh có trị được không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Còn không đợi Lương Siêu trả lời, Diệp Khuynh Thành đã trừng Diệp Tiêu một cái: "Tiểu Tiêu, không cho phép nói ẩu tả. Trong vườn động vật hoang dã cấm xuống xe, hiện tại mau bảo tài xế lái qua, mang hai anh em kia lên xe rồi nói sau."
Không biết do trùng hợp hay sao mà Diệp Khuynh Thành vừa nói xong thì tài xế đã bất đắc dĩ giang tay ra với bốn người, nói: "Thật có lỗi, chiếc xe an toàn này của chúng ta xảy ra sự cố, tạm thời không cách nào di chuyển. Hiện đã gọi cho trung tâm an toàn, chờ một lát họ sẽ phái một chiếc xe mới tới, đến lúc đó xin các vị đổi chỗ có trật tự."
"Cứu mạng, cứu mạng! Ai là bác sĩ, ai có thể cứu em tôi!"
Người kia lại gào thét kêu cứu, Diệp Tiêu bắt đầu khẽ than rồi lắc đầu.
"Người này thật ngốc, nơi này là khu thả lang, tất cả động vật đều có thể xuất hiện trong khu vực này, hắn kêu càng lớn tiếng thì càng thu hút một số mãnh thú, đến lúc đó không chỉ là em trai hắn, chỉ sợ cả hắn cũng bỏ mạng."
"Tiểu Tiêu, nói ít vài câu đi." Diệp Khuynh Thành lại khẽ khiển trách, sau đó đã nghe Lương Siêu than thở một tiếng.
Hắn bảo tài xế mở cửa ra rồi thả người nhảy xuống xe, không vội không chậm đi về hướng hai anh em cách đó không xa.
"Lương Siêu, anh. . ."
"Yên tâm đi, không có việc gì."
Lương Siêu không quay đầu lại mà khoát khoát tay, lấy thực lực hiện nay của mình, chỉ cần không phải gặp đàn thú thì dù là mãnh thú hung cầm lợi hại nhất trong vườn thú này cũng không thể tạo thành uy hiếp nào cả.
"Khà. . ." Nhìn theo bóng lưng Lương Siêu, khóe miệng Diệp Tiêu lập tức nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh khát máu cực độ, bờ môi khẽ nhúc nhích, thì thầm nói: "Họ Lương, dám quyến rũ chị tao, nhắm vào Diệp gia tụi tao, hôm nay bản thiếu gia phải tận mắt nhìn mày chết thế nào!"
Diệp Khuynh Thành không nghe rõ, nhíu mày nhìn Diệp Tiêu đang lộ ra vẻ mặt có chút cổ quái.
"Tiểu Tiêu, em đang nói cái gì?"
"Không có gì."
Diệp Tiêu lạnh giọng đáp lại một câu thì một chiếc xe an toàn đặc chế nặng nề toàn thân đen nhánh đã vừa vặn dừng lại một bên.
"Chị, đi theo em."
Nói xong, cậu ta trực tiếp hợp sức với tài xế lôi kéo Diệp Khuynh Thành lên xe đặc chế, chỉ để lại một mình Lâm Nghiên ngồi trong chiếc xe trục trặc trước đó, đang lom lom nhìn theo bọn họ.
Diệp Tiêu lại nhìn Lâm Nghiên một cái, suy nghĩ một chút rồi lộ vẻ mặt không đành lòng, lập tức chạy về chiếc xe trục trặc kia, muốn dẫn Lâm Nghiên theo luôn.
"Em không muốn đi với anh! Em muốn ở đây chờ anh trai!"
"Chờ anh trai? Anh của nhóc không về được! Không muốn chết thì mau đi theo!"
Sau khi quát to một tiếng, Diệp Tiêu không để ý Lâm Nghiên khóc rống mà trực tiếp ôm cô bé xông vào xe đặc chế, Diệp Khuynh Thành thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên.
"Tiểu Tiêu, em, em đang làm gì?"
"Chiếc xe này là em chuẩn bị trước à? Vừa rồi vì sao không để tài xế chiếc xe này đón hai anh em kia đi trước? Còn muốn ép Lương Siêu xuống xe mạo hiểm?"
Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, căm hận cắn răng mà nói: "Bởi vì hắn đáng chết!"
Soạt!
Diệp Khuynh Thành biến sắc, lấy sự thông minh của cô thì lập tức hiểu ra là chuyện gì xảy ra, vội vàng cách cửa sổ hô to với Lương Siêu.
"Lương Siêu! Mau trở lại! Nguy hiểm!"
"Trở lại? Đừng uổng phí sức lực! Chị, em khuyên chị dẹp suy nghĩ này đi, họ Lâm khốn nạn kia không thể trở về! Đóng cửa!"
Nghe Diệp Tiêu ra lệnh, Lương Siêu cũng đã xoay người, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh cánh cửa nặng nề của xe đặc chế đột nhiên đóng chặt. . .
Nhìn lại hai anh em kia đạt được mục đích rồi cũng không diễn kịch nữa, trực tiếp chui lên xe nhanh chóng trốn khỏi hiện trường,Lương Siêu không khỏi nhíu mày, trước đó hắn không để ý, hiện tại coi như triệt để nhậnra.
Đây chính là cái bẫy mà thằng nhãi Diệp Tiêu kia đặc biệt chuẩn bị cho mình? Hơn nữa nhìn ý thằng nhãi này là muốn hại chết mình?
Rất nhanh, ba con Đông Bắc hổ thành niên không biết nhảy ra từ đâu, rất nhanh đã bao vây lấy Lương Siêu, Diệp Khuynh Thành thấy thế thì trái tim đột nhiên căng thẳng.
Lâm Nghiên trực tiếp bị dọa khóc, nhưng Lương Siêu lại không có cảm giác gì, ngược lại còn rất nhẹ nhàng nhún vai, cười cười với Diệp Tiêu đang ngồi trong xe đặc chế rồi lớn tiếng nói: "Này! Đây chính là thủ đoạn của cậu à?"
"Không thể không nói cậu rất ngây thơ, cho dù cậu gọi tất cả đám sài lang hổ bào trong vườn này đến thì cũng không làm gì được tôi."
Thấy Lương Siêu sắp chết đến nơi còn trào phúng mình, Diệp Tiêu không khỏi giận dữ, hét lớn: "Lần này bản thiếu gia đã lập nên một sát cục tuyệt đối! Chờ xem, chỉ mong lát nữa mày còn có thể mạnh miệng như thế!"
Vừa dứt lời, một tiếng thú gào quái dị đinh tai nhức óc đột nhiên truyền vào khu vực này, trong đó còn kèm theo một sức nén kì lạ.
Bị sức nén đó bao phủ, ba con Đông Bắc hổ quanh người Lương Siêu lại nhao nhao phát ra từng đợt gầm nhẹ e sợ, lập tức quay người chạy đi!
Lương Siêu nhướng mày kiếm lên, chợt nhận ra cái gì mà xoay người, lập tức nhìn thấy một con thú khổng lồ dạng hổ thân dài khoảng bốn mét, toàn thân có lớp vảy màu vàng óng bao trùm đang chậm rãi lên sàn.
Đó là Kim Giáp Hổ!
"Con mẹ nó? Giờ hình như. . . Thú vị hơn rồi?"
Bình luận facebook