Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266-270
Chương 266 Đánh nhau với Chung Kình
Nhìn thấy Lương Siêu lên đài, tiếng la ó vang lên khắp bốn phía.
“Thằng nhãi này đúng là không biết tự lượng sức mình, lại dám tranh cơm cùng với Chung Kình sư huynh? Hắn ta cho rằng lần trước may mắn thắng được Thẩm Động thì trở thành vô địch thiên hạ hay sao?”
“Hừ, mặc dù thứ hạng trên bảng của Chung Kình sư huynh và Thẩm Động sư huynh chỉ chênh lệch một chút nhưng thực lực của bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chi bằng chúng ta đánh cược với nhau một ván đi? Đánh cược xem thằng nhãi họ Lương kia có thể chống cự bao nhiêu chiêu của Chung Kình sư huynh.”
“Ha ha, tôi cá là ba chiêu!”
“Ba chiêu? Có vẻ cậu đánh giá tên kia cao quá nhỉ? Tôi cá là hai chiêu!”
“Một chiêu!”
“Tôi cảm thấy một chiêu là quá nhiều rồi. Tôi cá lúc Chung Kình sư huynh lên đài, còn chưa kịp ra tay thì tên kia đã bị áp đảo đến mức quỳ xuống nhận thua trước khí thế của huynh ấy rồi!”
“Ha ha ha!”
“...”
Tại khu vực nơi các thành viên Long đường đứng, có một người phụ nữ mặc váy dài bằng lụa liếc nhìn các thành viên Hổ đường đang hò hét thì lắc đầu không nói nên lời.
Sau đó cô ta quay đầu lại nhìn một thanh niên đầu trọc đang cười toe toét ở bên cạnh.
“Từ trước tới nay, ánh mắt của anh luôn rất chuẩn xác. Anh thử nói xem Lương Siêu có thể chống lại bao nhiêu chiêu của tên biến thái kia?”
“Chống được bao nhiêu chiêu sao?”
Thanh niên đầu trọc cười cười, xoa đỉnh đầu nói: “Cô Dư, cô đừng nghe mấy người thiểu năng của Hổ đường kia nói linh tinh. Theo tôi, tên Lương Siêu kia rất thú vị.”
“Tôi không dám khẳng định cuối cùng hắn ta có thắng hay không nhưng vẫn có thể tạo ra phiền toái khiến cho tên biến thái Chung Kình kia phải hộc máu.”
Nghe vậy, Dư Thu Nguyệt cười khẽ. Cô ta hoàn toàn không ngờ người đàn ông đầu trọc bên cạnh lại đánh giá cao Lương Siêu đến thế.
Ngay sau đó, Thẩm Động ngồi cách đó không xa cũng mở miệng nói: “Sư phụ tôi nói rằng Lương Siêu đánh nhau với tên biến thái Chung Kình kia có 60% cơ hội thắng.”
Mọi người: “…’
Nửa tiếng trôi qua.
Thời gian ước định đã trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Chung Kình đâu.
Mà ngay khi hiện trường đang xôn xao, một trận gió thổi qua. Ngay sau đó, có một thanh niên chậm rãi tiến vào.
Đúng là Chung Kình.
Lúc này, Chung Kình vác theo một cây ngân thương, trên đầu cây ngân thương vẫn còn treo một cái đầu quái thú cực lớn.
Chỉ thấy con mãnh thú đó chết không nhắm mắt, hai mắt nó vẫn mở to thể hiện vẻ kinh hoàng như thể trước khi chết nó đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Rất nhanh đã có người nhận ra và kêu lên.
“Đó chính là con mãnh thú thường xuất hiện ở sa mạc Hắc Phong, Huyết Mãng Hung Hổ!”
“Mẹ kiếp? Không thể nào? Theo như tôi biết, thực lực của con Huyết Mãng Hung Hổ đó có thể sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan. Chẳng lẽ Chung Kình sư huynh đến muộn là vì giết nó sao?”
“Không thể nào? Tôi chưa từng nghe nói Chung Kình sư huynh nhân nhiệm vụ này mà?”
“...”
Đúng lúc này, Chung Kình lắc vai và ném thẳng cái đầu khổng lồ kia xuống trước mặt hai vị trưởng lão Vũ Minh đang đi về phía hắn ta.
“Trước khi đi tu luyện ở sa mạc Hắc Phong, tôi tình cờ gặp con súc sinh này nên tiện tay giải quyết luôn.”
“Tuy rằng trước đó tôi không nhận nhiệm vụ nhưng cũng có thể đổi lấy điểm cống hiến đúng không?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không nói gì.
Một con mãnh thú có thực lực sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan cứ thế mà giải quyết?
Lại còn tiện tay?
Anh Chung của tôi là vậy, mọi người không cần nói nhiều!
Nghe vậy, hai vị trưởng lão cười khổ rồi gật đầu liên tục. Sau khi lấy đầu con thú, họ thì thầm vài câu gì đó với CHung Kình rồi mới rời đi.
Trên đài của trung tâm luyện võ.
“Chậc chậc…”
Lương Siêu nhếch môi cười và giơ ngón tay cái với Chung Kình ở dưới đài.
“Tôi phải thừa nhận cách xuất hiện trên sân khấu của anh đúng là rất ngầu, đủ đê mê hoặc hàng ngàn cô gái. Tôi đoán ngày thường anh rất giỏi tỏ vẻ đẹp trai phải không?”
“Nhưng e rằng hôm nay anh không còn tỏ vẻ đẹp trai được nữa đâu.”
Nghe được lời nói càn rỡ của Lương Siêu, vẻ mặt của Chung Kình không thay đổi. Hắn ta chỉ liếc một cái, sau đó nhẹ nhàng dậm chân bay lên võ đài.
“Thật không ngờ Khuynh Thành lại coi trọng một người khoa trương như anh. Điều này khiến tôi khá thất vọng.”
“À đúng rồi, hôm qua Khuynh Thành gọi điện cho tôi muốn tôi đánh với anh một trận. Anh đoán xem tôi trả lời thế nào?”
“Ặc, chắc anh đoán không ra đâu nhỉ?”
Lương Siêu nói: “Ý của Khuynh Thành là muốn tôi cho anh một bậc thang giữ mặt mũi cho anh để lỡ như anh có thua trận này thì còn có thể nói là do anh cố ý thả nước. Có như vậy sau này, anh vẫn có thể tiếp tục ra vẻ đẹp trai.”
“Nhìn cái đức hạnh của anh, anh không phải…Thực sự cho rằng Khuynh Thành muốn tôi thả anh đi đấy chứ?”
“Không thể không nói, anh đúng là khờ khạo.”
Ở một nơi nào đó gần võ đài, Diệp Khuynh Thành nghe thấy những lời đó thì sững sờ. Nhìn thấy Lương Siêu đắc ý ở trên võ đài, cô ta cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng Diệp Tiêu ở bên cạnh lại mắng: “Miệng của thằng nhãi này đúng là thối! Để xem lát nữa anh Chung Kình thu thập hắn ta như thế nào!”
Sau khi nghe những lời đó, khóe miệng CHung Kình hơi co rút.
Không thể không thừa nhận, hắn ta không phải là đối thủ của Lương Siêu về khoản cãi nhau…
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên. Trọng tài còn chưa kịp mở miệng nói thì Chung Kình đã ra tay trước, giậm chân xuống đất nhảy lên!
Sau khi vọt lên trên đỉnh đầu Lương Siêu, toàn thân hắn ta lóe lên ánh sáng màu bạc cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, một quyền giáng xuống!
Tư thế đó giống như thần tiên hạ phàm!
Một chiêu tràn ngập khí phách!
Sau khi cảm nhận khí thế mạnh mẽ của đối phương, Lương Siêu lập tức thu hồi sự vui đùa lúc này lại và bắt đầu kết ấn.
“Bất động minh vương chung, ngưng!”
Một tấm màn sáng màu vàng nhạt lập tức ngưng tụ lại, sau đó là tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên. Một quyền của Chung Kình từ trên trời giáng xuống vào tấm màn ánh sáng.
Mặc dù khiến cho tấm màn chấn động mãnh liệt nhưng lại không hề bị vỡ nát.
Sau khi cảm nhận được năng lực phòng ngự cường đại của tấm màn kia, ánh mắt của Chung Kình trở nên sắc bén và hắn ta hét lên một tiếng!
Một khuỷu tay giống như rồng ngẩng đầu đập thẳng vào tấm màn ánh sáng đang chấn động mãnh liệt!
“Răng rắc…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 267: Trạng thái hoàn hảo!
Cùng lúc đó, trên sân vang lên tiếng hoan hô vang dội!
Trong trận đấu giữa Lương Siêu và Thẩm Động, hắn đã sử dụng chiêu này để chống lại hai rìu trong Vấn Thiên Tam Phủ của Thẩm Động!
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Chung Kình chỉ dùng ba đòn tấn công bình thường đã đập tan hắn thành từng mảnh!
Về cơ bản, trong tâm trí của mỗi người đã định sẵn kết quả của trận đấu này.
Trên đài quan sát, trái tim của Diệp Khuynh Thành, Hạ Tử Yên và Khương Nhu như thắt lại khi thấy Lương Siêu bị một quyền của Chung Kình đánh bay về phía sau hơn chục mét.
Tuy Lương Siêu hoàn toàn không mong đợi điều này nhưng thông qua cuộc đối đầu ngắn ngủi trước đó, hắn cũng đã có phán đoán sơ bộ về đường đi nước bước của Chung Kình.
Trong mỗi đòn tấn công của người này, ngoại trừ huyền khí gắn liền với trời đất ra, dường như còn có một cỗ lực lượng cực kỳ hung hãn và quỷ dị.
Và có lẽ sở trường của người này chính là về thể chất.
Chợt lại có thanh âm đinh tai nhức óc vang lên.
Trông thấy Chung Kình tiếp tục tấn công mình, Lương Siêu không còn dám khinh thường nữa. Hắn kết ấn ngưng tụ thành một đạo huyền khí kiếm quang chứa tam muội chân hỏa cùng với quang ấn được khắc vô số ký tự được tạo ra.
Ngay lập tức, kiếm quang bên tay phải cùng với quang ấn bên tay trái chống lại đòn tấn công dữ dội và bá đạo của Chung Kình.
Mặc dù có lợi thế về thuật phát Đạo gia nhưng hắn vẫn gặp bất lợi trong cuộc đối đầu với sự công kích cuồng bạo của Chung Kình và thậm chí chỉ có thể duy trì thế cục bất bại.
Cuối cùng dưới áp lực không ngừng của Chung Kình, hắn chỉ còn cách mép võ đài vài mét...
Nếu bị đánh xuống như vậy thì hắn thực sự rất mất mặt với bên nhà ngoại.
Vì thế, Lương Siêu đột nhiên đứng lại, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng và lực lượng bên trong thân thể bắt đầu tăng vọt!
Và sau khi ánh sáng tỏa ra xung quanh cơ thể Lương Siêu biến thành màu vàng sẫm, sức mạnh thể chất của hắn tăng mạnh. Hắn chém ra một kiếm đẩy lùi Chung Kình ra phía sau hơn chục bước!
Thấy vậy, toàn bộ khán giả dưới võ đài đều ồn ào. Những tiếng thở dài đối với Lương Siêu trước đó cũng nhỏ đi nhiều.
Không đề cập đến vấn đề khác, chỉ riêng việc có thể đẩy lùi Chung Kình trong trận đánh cận chiến như thế này, Lương Siêu chính là người đầu tiên.
Một nơi nào đó tại đài quan sát.
Khi trông thấy điều đó, đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ mở để lộ một nụ cười tinh nghịch.
"Tình hình trận đấu ngày càng trở nên thú vị hơn rồi."
Trên võ đài.
Sau khi lùi liên tục thêm hai ba bước nữa, Chung Kình cố gắng ổn định thân thể lại.
"Đúng là có chút thú vị. Thật không ngờ, anh cũng tu luyện bí pháp rèn luyện thân thể. Nếu tôi không nhầm thì cấp độ bí pháp Đạo gia của anh không hề thấp đúng không?"
"Trạng thái hiện tại của anh, đã dùng toàn lực chưa?"
Nghe vậy, Lương Siêu bật cười.
"Anh đoán thử xem."
"Không cần phải đoán, cứ thử là biết."
Vừa dứt lời, Chung Kình đưa tay tạo những thủ ấn phức tạp nhanh như tia chớp, sau đó toàn thân gã ta tràn ngập ánh sáng màu bạc!
Một dòng năng lượng đổ đầy tứ chi và xương cốt của gã ta ngay tức khắc khiến cho toàn thân gã ta mạnh hơn nhiều.
Lương Siêu khẽ cau mày. Với trực giác nhạy bén của mình, hắn lập tức nhận ra rằng sức mạnh dâng trào trong cơ thể Chung Kình không phải là từ những phương pháp rèn luyện cơ thể mà đến từ chính bản thân gã ta.
Hơn nữa, nguồn sức mạnh dâng trào này còn tạo ra hiệu quả hơn so với một số bí kíp rèn luyện thân thể cấp cao...
"Trước đây, tôi chỉ tùy tiện chơi đùa với anh."
"Còn hiện tại, tôi sẽ đánh thật nghiêm túc."
Sau khi nói xong, toàn thân hóa thành một tia chớp màu bạc lao về phía Lương Siêu và tung một quyền!
Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Lương Siêu không thể tấn công nên hắn chỉ có thể ngăn chặn được càng nhiều càng tốt.
Và kết quả là Minh Vương ấn của hắn bị một quyền của Chung Kình đánh bay!
Còn hắn bị lực lượng còn sót lại của một quyền kia ép lui về mép võ đài một cách thô bạo...
"Đm..."
"Không ngờ tên này còn mạnh hơn mình nghĩ."
Trong lòng thầm nghĩ vậy. Thấy đối phương lại tiếp tục tấn công mình, Lương Siêu di chuyển thân mình tránh đi. Tiếp đó, hắn kết ấn ngưng tụ ra chín đạo hỏa diễm kiếm quang.
"Cửu Kiếm Tư Phi!"
Vù vù vù!
Chín đạo kiếm quang đâm về Chung Kình từ nhiều phía khác nhau. Dưới sự kiểm soát của Lương Siêu, những đạo kiếm quang thỉnh thoảng sẽ tạo ra những vệt cắt năng lượng cực kỳ nóng bỏng và dữ dội!
Với đòn tấn công toàn lực bằng kiếm quang của Lương Siêu, tình hình chiến đấu lại rơi vào thế cân bằng.
Bùm!
Ầm ầm ầm!
Nhất thời, trên võ đài tràn ngập kiếm khí, kiếm ảnh tung bay. Thỉnh thoảng xuất hiện quyền ảnh lóe lên khiến cho người xem hoa mắt một hồi.
"Thuật pháp của anh rất nhuần nhuyễn."
"Anh dùng kiếm công kích tôi lâu như vậy rồi nên bây giờ tôi sử dụng vũ khí cũng.."
"Cũng không tính là đang bắt nạt anh đấy chứ?"
Sau khi nói xong, trong khi sắc mặt Lương Siêu ngưng trọng và đề cao cảnh giác đến cực điểm thì Chung Kình chậm rãi duỗi tay phải ra, lòng bàn tay hơi cong lại thành móng vuốt và gã ta nắm chặt lại một cách thô bạo!
Một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên và khẩu súng sau lưng của Chung Kình trực tiếp bay ra ngoài!
Sau khi xoay một vòng giữa không trung, nó vững vàng đáp xuống tay Chung Kình. Thân súng khẽ run lên, tựa hồ như đang biểu lộ niềm vui và sự phấn khích của nó...
Thấy vậy, các trưởng lão cùng với các thành viên của Long đường không khỏi ngồi thẳng lưng dậy.
Bọn họ biết rất rõ về Chung Kình và bọn họ hiểu rằng Chung Kình cùng với khẩu súng bạc trong tay mới là trạng thái hoàn hảo thực sự!
Sau khi vật lộn một thời gian dài với Lương Siêu không có kết quả, tên biến thái này đã không còn kiên nhẫn nữa. Giờ đây, gã ta muốn thể hiện toàn bộ sức mạnh của bản thân!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 268: Khen cậu vài câu liền hống hách sao?
Cầm ngân thương trong tay, một luồng cuồng khí bá đạo hơn lúc trước, từ cơ thể Chung Kình bùng phát ra ngoài!
Ngay lập tức, nó hóa thành một tia chớp màu bạc, giống như thuấn di mà đi đến trước mặt Lương Siêu, một thương quét ngang một cái, trực tiếp hướng về Lương Siêu mà tới!
Đúng vậy, chính là đâm!
Nhưng bất cứ ai sử dụng thương đều biết rằng, hai động tác đâm và chém mới có thể phát huy được hết uy lực của ngân thương, đòn tấn công của Chung Kình dường như đã tìm ra một cách khác, tạo cho người ta cảm giác khó mà tránh được.
Chung Kình đối với ngân thương của mình, có cách thi triển riêng.
Mà dưới một kích này, Lương Siêu cũng không dám khinh thường nữa, hai tay nắm chặt chuôi kiếm dùng hết sức đỡ lấy, nhưng cuối cùng vẫn là bị lực phản xung làm chấn động mà lui về phía sau.
Lương Siêu chỉ cảm thấy miệng hổ của mình tê dại, mà lưỡi kiếm của chân hỏa quang kiếm trong tay hắn, cũng xuất hiện những vết nứt ...
Trong nháy mắt, quang kiếm vỡ vụn ra thành từng mảnh ánh sáng nhỏ, trong tiếng reo hò
Sau một đoàn uy lực như vậy, Chung Kình liền không cho đối thủ một chút cơ hội để thở dốc nào, đột nhiên vung cổ tay lên, vừa đuổi kịp Lương Siêu, ngân thương trong tay trái cũng vừa tung ra ngoài!
"Chiêu này, tôi xem cậu làm thế nào mà đỡ."
Vẻ mặt Lương Siêu cứng đờ, hai tay kết ấn, khống chế một lúc chín thanh quang kiếm bay vòng quanh sân, rồi bắt đầu nhanh chóng dung hợp lại với nhau.
Cuối cùng, nó biến thành một cự kiếm quang ảnh khổng lồ, dài khoảng vài chục mét xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Cửu kiếm hợp nhất, trảm!"
Với một đường kiếm của Lương Siêu, ánh sáng trước mặt cự kiếm quang ảnh đều bị ngang nhiên chém đứt, cùng với một quyền đầy phẫn nộ của Chung Kình mà đụng cùng một chỗ ...
"Răng rắc…rắc ..."
"Bùm!"
Một tiếng nổ vang lên, một loạt vết nứt nhỏ giống như mạng nhện xuất hiện trên thanh cự kiếm khổng lồ, ngay lập tức, chúng hoàn toàn vỡ vụn trước một quyền khác của Chung Kình.
Cùng lúc đó, một ngọn thương màu bạc sáng chói xuyên qua hư không, trong nháy mắt lao về phía Lương Siêu...
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lương Siêu nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc, khoảng cách ngắn như vậy hắn không thể né tránh, đành phải tới vị trí cực hạn rồi mới chống cự lại, sau đó liền trơ mắt nhìn ngân thương hung hăng đánh vào vai trái của mình, rồi lập tức xuyên qua...
Đằng….Đằng….Đằng...
Nhanh chóng lui lại sau mấy bước, sắc mặt Lương Siêu khẽ thay đổi, bờ môi cũng bắt đầu chậm rãi mấp máy.
Ba giây sau.
"Phụt!"
Một ngụm máu bất ngờ phun ra, khiến nhiều người có mặt tại đó reo hò lên, tiếp tục cổ vũ cho Chung Kình.
Đôi tay vốn luôn nắm chặt của Diệp Khuynh Thành càng trở nên nắm chặt hơn, móng tay khẽ cắm vào da thịt nhưng cô ta không hề hay biết, trong lòng vẫn âm thầm cầu nguyện.
Mặt khác, Diệp Tiêu vung nắm đấm lên để cổ vũ Chung Kình, còn không ngừng la hét để Chung Kình trực tiếp giết chết Lương Siêu, nghe được điều này lại khiến Diệp Tiêu cau mày.
"Tiểu Tiêu, em thật sự hận Lương Siêu đến như vậy sao?"
"Phải!"
Diệp Tiêu hung hăng gật đầu: "Hắn cướp chị gái của em, âm mưu hại cả Diệp Gia của chúng ta, chị nói xem em nên hận hắn không!"
"Mưu đồ với Diệp gia?"
"Đừng nói hắn là vị hôn phu của chị, trước khi ba mất có dặn dò, muốn lấy một nửa tài sản của Diệp gia làm của hồi môn cho chị, những chuyện này hẳn là em không biết sao?" "Như vậy, em còn có cảm thấy hắn có cần thiết âm mưu hại Diệp gia không? Hơn nữa, với năng lực của hắn..."
"Không nói chuyện nữa!"
Diệp Tiêu cáu kỉnh xua tay, nói: "Cha trước khi chết vẫn còn hồ đồ, nhưng ta thì không!"
"Tài sản của nhà họ Diệp chỉ có thể đứng tên họ Diệp!"
"Nếu thật sự lựa chọn kết hôn ở bên ngoài, vậy thì đừng mơ tưởng có thể lấy Diệp gia của tôi một xu! Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh sẽ không liên quan gì đến chị nữa!"
Diệp Khuynh Thành nghe thấy những lời đó liền kinh ngạc, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót không nói nên lời.
Sau đó cô ta mặc kệ Diệp Tiêu, âm thầm quyết định sau trận chiến này, sẽ cùng em trai nói chuyện đàng hoàng một phen.
Trái tim của hai cô con gái của Hạ Tử Yên và Khương Nhu trực tiếp dâng lên tới cổ họng, trực tiếp lay động Lăng Vũ đang ngồi bên cạnh.
"Sư phụ, hiện tại có thể tuyên bố buổi luyện võ kết thúc, không?"
"Với tính tình của Lương Siêu nhất định sẽ không chủ động nhận thua, trận chiến này nếu tiếp tục, hắn, hắn thật sự có thể chết dưới thương của sư huynh Chung Kình!"
"Ồ?"
Lăng Vũ đùa giỡn rồi nhìn Khương Nhu, cười hỏi: "Nhu nhi, ngay cả khi đứa trẻ đó thực sự chết, điều đó dường như không liên quan có gì nhiều đến con phải không? Nên không cần phải căng thẳng như vậy đâu!"
"Rất hay quan tâm tiểu tử đó, chắc trong lòng đã thích thằng nhóc kia rồi phải không ?"
Xoạc!
Khuôn mặt của Khương Nhu lập tức đỏ lên, sau đó do dự một lúc, cô ấy không nói gì, nhưng Lăng Vũ lại cười khi thấy cô ấy lo lắng đến mức sắp nhảy dựng lên.
"Đừng lo lắng cô gái, hắn là ai chứ?"
"Tiểu tử kia chính là Truyền nhân Thiên y, từ trước đến giờ nó đều thể hiện sự yếu kém của mình, để che giấu thực lực chiến đấu của hắn, rất mạnh."
Trên võ đài.
Sau khi, hai người trầm mặc hơn một phút, Lương Siêu liền lau đi vết máu còn đọng trên khóe miệng, giơ ngón tay cái lên dành cho Chung Kình, khen ngợi: "Danh tiếng Bá Thương, đúng là danh bất hư truyền."
Chung Kình lại giơ ngân thương lên, chĩa mũi thương về phía Lương Siêu.
"Lúc trước Khuynh Thành có cầu xin tôi, có thể cho anh cơ hội tự mình lăn xuống võ đài không, cho nên giờ anh chỉ có ba giây."
"Nếu sau ba giây mà anh vẫn không lăn xuống, thì..."
"Biến thành con ma đầu to hả?"
"Mới khen cậu vài câu liền hống hách à? Hiện tại cậu càng nhiều lời, trong chốc lát mặt sẽ bị tát đến sưng vù đó. Có cần ta dạy cho cậu đạo lý này không?"
Chung Kình nghe thấy những lời đó hơi sửng sốt, sau đó lập tức định thần lại thì sắc mặt anh ta cũng lạnh dần đi!
Không thèm nói nhảm nữa, đứng ở một bên âm thầm vận huyền lực, tại chỗ bắt đầu điên cuồng xoay tròn, cuối cùng không biết xoay tròn bao nhiêu lần, dừng lại, đồng thời ném ngân thương bay ra ngoài!
"Ngân Long toản, chết đi!"
Vút!
Ngân thương bay ra khỏi tay anh ta, bắn về phía Lương Siêu, nó còn điên cuồng xoay tròn một hồi cuối cùng hóa thành một cơn lốc xoáy hình rồng màu bạc sáng ngời!
"Một chiêu này, ta xem ngươi còn mạng để nhiều lời không?"
Đây là lần đầu tiên Chung Kình thi triển thuật pháp, sức mạnh của nó còn mạnh hơn so với những lần tấn công trước đó, điều này khiến vẻ mặt của Lương Siêu trở nên nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, đồng thời hai tay chắp lại, huyền lực trong cơ thể lập tức bắt đầu dao động kịch liệt.
Mà trước đó hắc ám kim quang chiếu khắp người hắn cũng bắt đầu nhanh chóng tụ họp lại, cơ bắp toàn thân co rút lại, làm cho người ta cảm giác toàn thân giống như núi lửa.
Một ngọn núi lửa sắp phun trào!
Khoảnh khắc tiếp theo, khi vòi rồng màu bạc sáng chói do ngân thương đó biến thành lao về phía trước, một luồng hào quang sáng chói đột nhiên từ cơ thể của Lương Siêu bộc phát ra.
Cùng bộc phát ra, còn có một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể!
"Thân thể như thủy tinh, Bá Thể Đại Thành!"
Chương 269: Không nhận thua thì phải chết
Sau khi một âm thanh tiếng Phạn vang lên trong đầu, ánh mắt của Lương Siêu như một ngọn đuốc, đột nhiên đấm ra một quyền!
Uỳnh.
Một âm thanh cực kỳ nặng nề vang lên, tiếp sau liền thấy một đòn công kích bén nhọn, đòn công kích ấy như một con rồng sáng bạc cong theo cầu vồng trực tiếp gầm thét ở đó. Ngay cả cây thương bạc Chung Kình kia cũng bị hất bay ra.
Tiếng cười đùa và tiếng reo hò của đám đông đột ngột dừng lại, và toàn bộ quảng trường phía Tây rơi vào một mảng im lặng tĩnh mịch…
Thấy rằng Lương Siêu sắp thua đến nơi nhưng lại đột nhiên lại rút ra được một quân bài trâu bò như vậy!
Không chỉ phá được thuật pháp thi triển lần đầu tiên của Chung Kình, mà lại còn có thể phản công!
“Phụt!”
Lương Siêu phun ra một lượt những khí bẩn, đây là lần đầu tiên hắn phải thi triển ra hình thái cuối cùng của pháp thuật luyện thể bí mật này!
Vốn dĩ, với tu vi và thể chất trước đây của hắn, hắn không thể chịu nổi tải trọng khổng lồ của hình thức cuối cùng Lưu Ly Phách Thể này ảnh hưởng tới cơ thể.
Nhưng khi tu vi nâng cao đến kỳ cuối cảnh giới Thiên Tượng, lại cộng với tinh huyết của những con Huyền Thú đã được tinh luyện thành cơ thể, giờ hắn gần như có thể miễn cưỡng thử sử dụng nó.
Cảm giác đó, chỉ một từ thôi.
Xịn!
Chung Kình cầm lấy cây thương bạc bị thổi bay lại nhìn chằm chằm, cặp lông mày kiếm kia cũng chậm rãi nhăn lại, trên mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ ngưng trọng.
"Thật đúng là..."
"Trở nên có chút thú vị rồi đấy."
Một lúc sau.
Tiếng xé gió lạnh thấu xương nổi lên, cơ thể Lương Siêu trong nháy mắt bùng nổ với tốc độ không thua gì Chung Kình trước đó, tiếp theo hắn xuất hiện ngay sau lưng gã như một bóng ma.
Bắt đầu chuyển từ phòng ngự sang tấn công!
“Chuyện thú vị hơn còn ở phía sau!"
Cả người Chung Kình bỗng nhiên đơ cứng, một cái vung tay, trực tiếp ôm ngang thương bạc, chính xác ngăn lại quyền kia của Lương Siêu, nhưng chẳng may cũng bị đánh cho lảo đảo lui về phía trước mấy bước!
Sau đó, bóng hai người mang màu của bạc sáng, và ngọc lưu ly cùng lóe lên, trận chiến khốc liệt giữa hai người nhanh chóng bước vào giai đoạn căng nhất.
Bởi vì hai người họ chỉ tấn công mà không phòng thủ, nên họ chỉ tiến và không bao giờ lùi, dẫn đến kết quả là hai vết thương mà họ phải chịu ngày càng nghiêm trọng, ngày càng nhiều...
Chỉ trong hai đến ba phút, ánh sáng trên cơ thể hai người bắt đầu nhấp nháy dữ dội, đó là do bí pháp luyện thể của họ đã phải chịu quá nhiều tải trọng từ lực tấn công, giới hạn đang đến cực điểm ...
"Bốp!”
Lương Siêu lại đấm mạnh vào ngực Chung Kình, và trong khi Chung Kình đang gầm lên một tiếng đau đớn và lùi lại, nhưng đồng thời cũng dữ dội rút lui, gã cũng lên thương nện vào vai Lương Siêu, khiến hắn đột nhiên nửa quỳ trên mặt đất, nửa người của hắn nhất thời tê dại, hắn cảm giác mình gần như bị giã thành từng mảnh...
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Lúc này ở trên đài quan sát, cụ thể là chỗ ngồi của trưởng lão.
Nhìn hai kẻ điên đang chiến đấu trên võ đài bất chấp tính mạng kia, bọn họ cũng chỉ biết chép miệng.
“Hai tên điên đụng phải nhau, kết quả thật khó đo lường."
“Hừ, nói vậy là không đúng rồi, đừng quên Chung Kình có tu vi ở mức xuất sắc, hơn nữa vẫn còn có một quân bài chưa dùng."
“Đúng là Chung Kình có cách thật, nhưng ai có thể đảm bảo rằng tên tiểu tử Lương Siêu kia đã dùng hết mánh khóe của mình rồi chứ?”
"Haizz, bây giờ tôi muốn chúng ta hay là nên khuyên nhủ một chút đi, chứ cứ đấu đá vậy mãi thì hai đứa ngoài bị trọng thương ra sợ rằng chẳng còn kết quả nào nữa đâu.”
“…”
Chẳng mấy chốc, ba đến năm phút nữa trôi qua.
Có lẽ là do cả hai người Chung Kình và Lương Siêu đều có quá nhiều vết thương, nên khiến cho các thế tấn công của họ bắt đầu biến dạng.
Cuối cùng, sau khi chống lại đòn tấn công cuối cùng của nhau, họ đã mạnh mẽ lui về sau, cả hai người cách ra một khoảng cách lớn.
Ai cũng đều không di chuyển nữa, và đứng đối mặt với nhau.
Lúc này, cây thương bạc của Chung Kình đã dính đầy máu, một số, và cũng có một số của gã.
Mà Lương Siêu cũng không khá hơn bao nhiêu, quần áo trên người hắn đã hoàn toàn rách nát, nếu hắn không phải luôn để ý đến phần dưới cơ thể trong lúc chiến đấu thì sợ rằng hiện tại lõa lồ luôn…
Toàn thân đẫm máu, thậm chí không còn nhìn thấy màu da ban đầu, khiến khóe miệng không ít người giật giật khi nhìn thấy...
"Haizz..."
Chung Kình bỗng nhiên ngẩng đầu thở dài nói: "Tôi có tu vi ưu thế, nhưng cũng chỉ có thể hòa khi đánh với anh. Nghiêm túc mà nói, tôi đã thua rồi."
Lương Siêu nhếch miệng và mỉm cười, trong lòng lại tăng thêm vài phần hảo cảm đối với cái người tên Chung Kình này.
Hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nhún vai và hỏi một cách đùa giỡn:
"Vậy không nghiêm túc thì sao đây, anh nghĩ có thể đánh bại tôi sao?"
Chung Kình nheo mắt lại, rất khẳng định mà gật đầu.
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng đã ngưng tụ ra hình thái kim đan bước đầu, cho nên muốn đánh bại tôi mà chỉ dựa vào trình độ hiện tại của anh thì..."
"Còn chưa đủ đâu!"
Dứt lời, Chung Kình dậm chân một cái, bay lên không trung, thương bạc nhuốm máu trong tay bắt đầu điên cuồng run rẩy, rất nhanh sau nhìn thấy xung quanh bắt đầu có một hồ quang điện màu sáng bạc quấn quanh, khiến cho bốc hơi toàn bộ máu ở trên người!
"Ha!"
Sau khi quát lên một tiếng, Chung Kình dùng một tư thái cực kỳ điên cuồng bá đạo mà múa ra từng đợt thương ảnh, cuối cùng hai tay nâng thương lên, mũi thương chĩa thẳng lên trời!
Uỳnh uỳnh!
Trời đất quay cuồng trỗi dậy, gió không ngừng gào rít lên, bầu trời trong vắt vốn không có mây dần dần thay đổi màu sắc, những đám mây đen đột nhiên kéo đến, và những tia chớp sáng màu bạc dày bằng cánh tay bắt đầu nhấp nháy liên tục ...
"Chiêu này ..."
Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn trời, đôi mi thanh tú cau lại.
"Hẳn đây là thứ mà Chung Kình đã nhắc đến vài lần trước đây. Đó có phải là đòn tấn công mạnh nhất mà gã tự hào nhất không?"
“Tốt lắm!"
“Anh Chung Kình, giết quách tên họ Lương ấy đi anh, giết chết hắn đi!”
Diệp Tiêu liên tiếp kêu lớn.
Ngay sau đó, khi thương màu bạc trong tay Chung Kình rung lên dữ dội, một bóng thương màu bạc cực lớn với chiều dài vài chục mét và đường kính hơn mười mét xuất hiện ngay sau lưng gã!
Ngay lập tức, Chung Kình cúi đầu nhìn nhìn xuống Lương Siêu, lạnh lùng nói: "Chiêu này là do tôi tự sáng tạo, tên là Đại La Thần Thương."
“Cứ coi là tôi dùng hết vốn liếng của mình đánh ra chiêu này, thì đây cũng chính là chiêu thức mạnh nhất mà tôi thi triển, nó chắc chắn vượt qua khả năng chống lại nó của anh.”
"Nếu anh nhảy khỏi sân khấu và thừa nhận thất bại, thì tôi sẽ giữ cho một mạng.”
Nói đến cỡ đấy thì ý tứ đã không thể rõ ràng hơn.
Ý là nếu không thừa nhận thất bại, thì sẽ chết.
Chương 270: Lôi Trụ trấn Thần Thương!
"A. . ."
"Lại bắt đầu ra vẻ rồi à? Chẳng qua trước đó anh đã ra vẻ lâu như vậy, tiếp theo cũng đến phiên tôi rồi đúng không?"
Nói xong, Lương Siêu đã đưa tay chỉ lên trời, hét lớn như tiếng chuông đồng: "Lôi đến!"
Ầm ầm!
Trong chốc lát, từng Lôi Đình màu vàng kim nhạt đã xé rách mây đen, đan vào từng mảnh tia chớp màu bạc do Chung Kình kích hoạt. . .
Trong nhất thời, tiếng sấm chớp vang vọng không dứt, khiến đa số mọi người ở đây đều chậc chậc ngợi khen.
Lương Siêu có thể lấy tu vi Thiên Tượng chiến đấu đến bước này, còn dẫn tới khí thế thiên địa không thể yếu hơn Chung Kình bao nhiêu, đủ để được đám người tôn kính.
Chung Kình thấy thế thì dời mắt đi, cuối cùng liếc nhìn Lương Siêu rồi chậm rãi lắc đầu: "Ngu xuẩn mất khôn."
Nói xong, cái bóng Ngân Thương khổng lồ sau lưng gã ta bắt đầu trở nên chân thật, mà trên không trung cũng có hư ảnh một cây trụ lớn hiện ra từ vô số Lôi Đình.
Khi thủ ấn của Lương Siêu không ngừng hình thành, lôi quang vàng nhạt mặt ngoài trụ lớn cũng càng chói mắt.
Lần này khác với lúc Lương Siêu thi triển ở vườn động vật hoang dã, trên cây trụ bắt đầu có càng ngày càng nhiều minh văn nổi lên.
Tất cả trưởng lão của Võ Minh đều hơi nheo mắt lại, cảm nhận được khí tức thuần chính dương cương càng ngày càng đậm do Lôi Trụ kia phóng ra, mấy người tu đạo trong Đạo môn trong đó đều chậc chậc than nhẹ.
Cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy thuật pháp này, cũng không tiện suy đoán uy lực của nó lớn đến bao nhiêu. Chẳng qua chỉ nhìn từ mặt khí thế thì miễn cưỡng so được với sát chiêu chung cực của Chung Kình, cùng thuộc về một cấp bậc. . .
"Vô Cực Lôi Pháp, Đại Tu Di Lôi Trụ!"
"Ngưng!"
Trong lòng thầm quát một tiếng, chỉ thấy Lôi Trụ vắt ngang trên không lập tức bừng lên ánh vàng, triệt để ngưng tụ sau nó uy năng cũng tăng lên tới đỉnh điểm!
Cuối cùng nó mang theo âm thanh phong lôi mãnh liệt mà ngang nhiên giáng xuống, đường kính của Lôi Trụ to gần mười mét, dài mấy chục thước, đã bị Lương Siêu trực tiếp nắm chắc.
Mà dưới áp lực cực lớn của nó, diễn võ trường trung tâm vô cùng kiên cố được làm từ đá tảng đã ầm ầm sụp đổ, hóa thành từng mảnh bột mịn. . .
Cùng lúc đó, hư ảnh Ngân Thương khổng lồ sau lưng Chung Kình đã ngưng tụ không khác gì vật thật, trong lúc gã ta liên tục hét vang, Ngân Thương trong tay đột nhiên đập mạnh xuống! Giáng thẳng vào Lương Siêu phía dưới!
Lương Siêu cũng không yếu thế, cắn răng cưỡng ép kích hoạt Lưu Ly Bá Thể đến cực hạn, nhờ vậy mới miễn cưỡng có thể nâng Đại Tu Di Lôi Trụ lên, đột nhiên chọc lên va chạm với Ngân Thương khổng lồ!
Oanh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến từ trung tâm va chạm của Lôi Trụ và Ngân Thương, liên tục quanh quẩn trong cả quảng trường phía Tây này.
Tất cả mọi người đều không khỏi ngồi thẳng lên, bọn họ đều biết kích này là kích cuối cùng của Lương Siêu và Chung Kình, thắng bại được quyết định bởi kích này.
Mỗi một dây thần kinh của mọi người đều căng cứng, trừng lớn đôi mắt không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào Lôi Trụ và Ngân Thương kia, sợ bỏ lỡ mỗi một chi tiết nhỏ. . .
Một lát sau, Lôi Trụ và Ngân Thương vẫn còn giằng co, vẻ mặt của Chung Kình đanh lại, dồn hết phần lực cuối cùng và tất cả sức mạnh có thể tiêu hao vào thương kia!
"Thua cho ta!"
Trong nháy mắt, trong lòng Lương Siêu sinh ra cảm giác nguy cơ khủng bố, hắn cảm nhận được Lôi Trụ mình ôm lấy kia rung động càng lúc càng lớn, hắn lập tức ngửa mặt lên trời kéo cuống họng rống một tiếng, bộc phát toàn lực thậm chí còn nhiều hơn khả năng của bản thân!
Tiềm lực dâng trào, cộng thêm nguy cơ khủng bố bên ngoài khiến đại não của Lương Siêu choáng váng, mà ở mi tâm của hắn cũng hiện ra một đường vân rất tinh diệu…
Đường vân như ẩn như hiện, lóe ra ánh vàng nhàn nhạt, chẳng qua chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, cho dù cẩn thận quan sát cũng chưa chắc có thể phát hiện, huống chi hiện tại lực chú ý của mọi người đều tập trung trên Lôi Trụ và Ngân Thương.
Mà khi đường vân trước đó lóe lên, Lương Siêu ôm cây Đại Tu Di Lôi Trụ kia lập tức ổn định lại, đột nhiên bộc phát ra một quái lực!
Cũng nhờ quái lực này mà hắn cưỡng ép triệt tiêu mất bộc phát sau cùng của Chung Kình.
"Nát đi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Theo một tiếng quát lớn của Lương Siêu, Đại Tu Di Lôi Trụ và Ngân Thương lại bắt đầu cùng sụp đổ, mà Chung Kình biến sắc cũng suy yếu ngã xuống từ giữa không trung, ngã mạnh xuốngmặt đất. . .
Cuối cùng, quang ảnh Ngân Thương khổng lồ triệt để vỡ vụn, nhưng Lôi Trụ trong tay Lương Siêu cũng biến mất, chỉ còn lại một hư ảnh cột sáng cực kì mờ nhạt. . .
Như thế nhìn ra, cuối cùng là Lôi Trụ cao hơn một bậc.
Nhìn trên đài, Diệp Khuynh Thành thất thần dùng hai tay che miệng, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại đánh giá trước đó của mình đối với chiêu này của Lương Siêu, không khỏi tự giễu cười một tiếng.
Cái này thật sự không phải là ảo thuật lừa gạt người gì.. . Mà là một thuật pháp có uy năng lớn, rất trâu bò!
Sau khi Lương Siêu ổn định lại, hư ảnh cột sáng kia lại bị hắn ra sức vung mạnh, chậm rãi đập tới Chung Kình.
Uy lực kia đã không còn thừa lại bao nhiêu, thậm chí có thể nói là không đáng kể, chỉ cỡ một đứa trẻ bình thường cầm một cây gậy gỗ nện vào một chỗ.
Nhưng đám người đều có thể nhìn ra được, hiện tại Chung Kình đã triệt triệt để để nỏ mạnh hết đà, chỉ còn một hơi chống đỡ gã đứng đó, chỉ cần hư ảnh cột sáng này khẽ chạm gã một chút thì sẽ ngã xuống đất bại trận.
Nhưng ngay sau đó, một màn mang tính hí kịch xuất hiện.
Ngay khi cột sáng kia chỉ cách bả vai Chung Kình một hai cm thì một làn gió mát phất phơ thổi qua, cột sáng lặng yên tiêu tán. . .
Lương Siêu nhìn thấy cũng sững sờ, đối diện với Chung Kình mà cùng cười khổ.
"Ông trời muốn chơi tôi đúng không? Tôi ráng chống đỡ chiến đấu với tên biến thái này đến bước này thực không dễ dàng mà. . ."
Đám người cũng sững sờ, đều quay mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ mờ mịt.
Hai người đều còn đứng, nhưng đều không có sức lực đánh nữa.
Như thế. . . Rốt cuộc coi như người nào chiến thắng?
Nhìn thấy Lương Siêu lên đài, tiếng la ó vang lên khắp bốn phía.
“Thằng nhãi này đúng là không biết tự lượng sức mình, lại dám tranh cơm cùng với Chung Kình sư huynh? Hắn ta cho rằng lần trước may mắn thắng được Thẩm Động thì trở thành vô địch thiên hạ hay sao?”
“Hừ, mặc dù thứ hạng trên bảng của Chung Kình sư huynh và Thẩm Động sư huynh chỉ chênh lệch một chút nhưng thực lực của bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chi bằng chúng ta đánh cược với nhau một ván đi? Đánh cược xem thằng nhãi họ Lương kia có thể chống cự bao nhiêu chiêu của Chung Kình sư huynh.”
“Ha ha, tôi cá là ba chiêu!”
“Ba chiêu? Có vẻ cậu đánh giá tên kia cao quá nhỉ? Tôi cá là hai chiêu!”
“Một chiêu!”
“Tôi cảm thấy một chiêu là quá nhiều rồi. Tôi cá lúc Chung Kình sư huynh lên đài, còn chưa kịp ra tay thì tên kia đã bị áp đảo đến mức quỳ xuống nhận thua trước khí thế của huynh ấy rồi!”
“Ha ha ha!”
“...”
Tại khu vực nơi các thành viên Long đường đứng, có một người phụ nữ mặc váy dài bằng lụa liếc nhìn các thành viên Hổ đường đang hò hét thì lắc đầu không nói nên lời.
Sau đó cô ta quay đầu lại nhìn một thanh niên đầu trọc đang cười toe toét ở bên cạnh.
“Từ trước tới nay, ánh mắt của anh luôn rất chuẩn xác. Anh thử nói xem Lương Siêu có thể chống lại bao nhiêu chiêu của tên biến thái kia?”
“Chống được bao nhiêu chiêu sao?”
Thanh niên đầu trọc cười cười, xoa đỉnh đầu nói: “Cô Dư, cô đừng nghe mấy người thiểu năng của Hổ đường kia nói linh tinh. Theo tôi, tên Lương Siêu kia rất thú vị.”
“Tôi không dám khẳng định cuối cùng hắn ta có thắng hay không nhưng vẫn có thể tạo ra phiền toái khiến cho tên biến thái Chung Kình kia phải hộc máu.”
Nghe vậy, Dư Thu Nguyệt cười khẽ. Cô ta hoàn toàn không ngờ người đàn ông đầu trọc bên cạnh lại đánh giá cao Lương Siêu đến thế.
Ngay sau đó, Thẩm Động ngồi cách đó không xa cũng mở miệng nói: “Sư phụ tôi nói rằng Lương Siêu đánh nhau với tên biến thái Chung Kình kia có 60% cơ hội thắng.”
Mọi người: “…’
Nửa tiếng trôi qua.
Thời gian ước định đã trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Chung Kình đâu.
Mà ngay khi hiện trường đang xôn xao, một trận gió thổi qua. Ngay sau đó, có một thanh niên chậm rãi tiến vào.
Đúng là Chung Kình.
Lúc này, Chung Kình vác theo một cây ngân thương, trên đầu cây ngân thương vẫn còn treo một cái đầu quái thú cực lớn.
Chỉ thấy con mãnh thú đó chết không nhắm mắt, hai mắt nó vẫn mở to thể hiện vẻ kinh hoàng như thể trước khi chết nó đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Rất nhanh đã có người nhận ra và kêu lên.
“Đó chính là con mãnh thú thường xuất hiện ở sa mạc Hắc Phong, Huyết Mãng Hung Hổ!”
“Mẹ kiếp? Không thể nào? Theo như tôi biết, thực lực của con Huyết Mãng Hung Hổ đó có thể sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan. Chẳng lẽ Chung Kình sư huynh đến muộn là vì giết nó sao?”
“Không thể nào? Tôi chưa từng nghe nói Chung Kình sư huynh nhân nhiệm vụ này mà?”
“...”
Đúng lúc này, Chung Kình lắc vai và ném thẳng cái đầu khổng lồ kia xuống trước mặt hai vị trưởng lão Vũ Minh đang đi về phía hắn ta.
“Trước khi đi tu luyện ở sa mạc Hắc Phong, tôi tình cờ gặp con súc sinh này nên tiện tay giải quyết luôn.”
“Tuy rằng trước đó tôi không nhận nhiệm vụ nhưng cũng có thể đổi lấy điểm cống hiến đúng không?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không nói gì.
Một con mãnh thú có thực lực sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan cứ thế mà giải quyết?
Lại còn tiện tay?
Anh Chung của tôi là vậy, mọi người không cần nói nhiều!
Nghe vậy, hai vị trưởng lão cười khổ rồi gật đầu liên tục. Sau khi lấy đầu con thú, họ thì thầm vài câu gì đó với CHung Kình rồi mới rời đi.
Trên đài của trung tâm luyện võ.
“Chậc chậc…”
Lương Siêu nhếch môi cười và giơ ngón tay cái với Chung Kình ở dưới đài.
“Tôi phải thừa nhận cách xuất hiện trên sân khấu của anh đúng là rất ngầu, đủ đê mê hoặc hàng ngàn cô gái. Tôi đoán ngày thường anh rất giỏi tỏ vẻ đẹp trai phải không?”
“Nhưng e rằng hôm nay anh không còn tỏ vẻ đẹp trai được nữa đâu.”
Nghe được lời nói càn rỡ của Lương Siêu, vẻ mặt của Chung Kình không thay đổi. Hắn ta chỉ liếc một cái, sau đó nhẹ nhàng dậm chân bay lên võ đài.
“Thật không ngờ Khuynh Thành lại coi trọng một người khoa trương như anh. Điều này khiến tôi khá thất vọng.”
“À đúng rồi, hôm qua Khuynh Thành gọi điện cho tôi muốn tôi đánh với anh một trận. Anh đoán xem tôi trả lời thế nào?”
“Ặc, chắc anh đoán không ra đâu nhỉ?”
Lương Siêu nói: “Ý của Khuynh Thành là muốn tôi cho anh một bậc thang giữ mặt mũi cho anh để lỡ như anh có thua trận này thì còn có thể nói là do anh cố ý thả nước. Có như vậy sau này, anh vẫn có thể tiếp tục ra vẻ đẹp trai.”
“Nhìn cái đức hạnh của anh, anh không phải…Thực sự cho rằng Khuynh Thành muốn tôi thả anh đi đấy chứ?”
“Không thể không nói, anh đúng là khờ khạo.”
Ở một nơi nào đó gần võ đài, Diệp Khuynh Thành nghe thấy những lời đó thì sững sờ. Nhìn thấy Lương Siêu đắc ý ở trên võ đài, cô ta cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng Diệp Tiêu ở bên cạnh lại mắng: “Miệng của thằng nhãi này đúng là thối! Để xem lát nữa anh Chung Kình thu thập hắn ta như thế nào!”
Sau khi nghe những lời đó, khóe miệng CHung Kình hơi co rút.
Không thể không thừa nhận, hắn ta không phải là đối thủ của Lương Siêu về khoản cãi nhau…
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên. Trọng tài còn chưa kịp mở miệng nói thì Chung Kình đã ra tay trước, giậm chân xuống đất nhảy lên!
Sau khi vọt lên trên đỉnh đầu Lương Siêu, toàn thân hắn ta lóe lên ánh sáng màu bạc cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, một quyền giáng xuống!
Tư thế đó giống như thần tiên hạ phàm!
Một chiêu tràn ngập khí phách!
Sau khi cảm nhận khí thế mạnh mẽ của đối phương, Lương Siêu lập tức thu hồi sự vui đùa lúc này lại và bắt đầu kết ấn.
“Bất động minh vương chung, ngưng!”
Một tấm màn sáng màu vàng nhạt lập tức ngưng tụ lại, sau đó là tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên. Một quyền của Chung Kình từ trên trời giáng xuống vào tấm màn ánh sáng.
Mặc dù khiến cho tấm màn chấn động mãnh liệt nhưng lại không hề bị vỡ nát.
Sau khi cảm nhận được năng lực phòng ngự cường đại của tấm màn kia, ánh mắt của Chung Kình trở nên sắc bén và hắn ta hét lên một tiếng!
Một khuỷu tay giống như rồng ngẩng đầu đập thẳng vào tấm màn ánh sáng đang chấn động mãnh liệt!
“Răng rắc…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 267: Trạng thái hoàn hảo!
Cùng lúc đó, trên sân vang lên tiếng hoan hô vang dội!
Trong trận đấu giữa Lương Siêu và Thẩm Động, hắn đã sử dụng chiêu này để chống lại hai rìu trong Vấn Thiên Tam Phủ của Thẩm Động!
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Chung Kình chỉ dùng ba đòn tấn công bình thường đã đập tan hắn thành từng mảnh!
Về cơ bản, trong tâm trí của mỗi người đã định sẵn kết quả của trận đấu này.
Trên đài quan sát, trái tim của Diệp Khuynh Thành, Hạ Tử Yên và Khương Nhu như thắt lại khi thấy Lương Siêu bị một quyền của Chung Kình đánh bay về phía sau hơn chục mét.
Tuy Lương Siêu hoàn toàn không mong đợi điều này nhưng thông qua cuộc đối đầu ngắn ngủi trước đó, hắn cũng đã có phán đoán sơ bộ về đường đi nước bước của Chung Kình.
Trong mỗi đòn tấn công của người này, ngoại trừ huyền khí gắn liền với trời đất ra, dường như còn có một cỗ lực lượng cực kỳ hung hãn và quỷ dị.
Và có lẽ sở trường của người này chính là về thể chất.
Chợt lại có thanh âm đinh tai nhức óc vang lên.
Trông thấy Chung Kình tiếp tục tấn công mình, Lương Siêu không còn dám khinh thường nữa. Hắn kết ấn ngưng tụ thành một đạo huyền khí kiếm quang chứa tam muội chân hỏa cùng với quang ấn được khắc vô số ký tự được tạo ra.
Ngay lập tức, kiếm quang bên tay phải cùng với quang ấn bên tay trái chống lại đòn tấn công dữ dội và bá đạo của Chung Kình.
Mặc dù có lợi thế về thuật phát Đạo gia nhưng hắn vẫn gặp bất lợi trong cuộc đối đầu với sự công kích cuồng bạo của Chung Kình và thậm chí chỉ có thể duy trì thế cục bất bại.
Cuối cùng dưới áp lực không ngừng của Chung Kình, hắn chỉ còn cách mép võ đài vài mét...
Nếu bị đánh xuống như vậy thì hắn thực sự rất mất mặt với bên nhà ngoại.
Vì thế, Lương Siêu đột nhiên đứng lại, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng và lực lượng bên trong thân thể bắt đầu tăng vọt!
Và sau khi ánh sáng tỏa ra xung quanh cơ thể Lương Siêu biến thành màu vàng sẫm, sức mạnh thể chất của hắn tăng mạnh. Hắn chém ra một kiếm đẩy lùi Chung Kình ra phía sau hơn chục bước!
Thấy vậy, toàn bộ khán giả dưới võ đài đều ồn ào. Những tiếng thở dài đối với Lương Siêu trước đó cũng nhỏ đi nhiều.
Không đề cập đến vấn đề khác, chỉ riêng việc có thể đẩy lùi Chung Kình trong trận đánh cận chiến như thế này, Lương Siêu chính là người đầu tiên.
Một nơi nào đó tại đài quan sát.
Khi trông thấy điều đó, đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ mở để lộ một nụ cười tinh nghịch.
"Tình hình trận đấu ngày càng trở nên thú vị hơn rồi."
Trên võ đài.
Sau khi lùi liên tục thêm hai ba bước nữa, Chung Kình cố gắng ổn định thân thể lại.
"Đúng là có chút thú vị. Thật không ngờ, anh cũng tu luyện bí pháp rèn luyện thân thể. Nếu tôi không nhầm thì cấp độ bí pháp Đạo gia của anh không hề thấp đúng không?"
"Trạng thái hiện tại của anh, đã dùng toàn lực chưa?"
Nghe vậy, Lương Siêu bật cười.
"Anh đoán thử xem."
"Không cần phải đoán, cứ thử là biết."
Vừa dứt lời, Chung Kình đưa tay tạo những thủ ấn phức tạp nhanh như tia chớp, sau đó toàn thân gã ta tràn ngập ánh sáng màu bạc!
Một dòng năng lượng đổ đầy tứ chi và xương cốt của gã ta ngay tức khắc khiến cho toàn thân gã ta mạnh hơn nhiều.
Lương Siêu khẽ cau mày. Với trực giác nhạy bén của mình, hắn lập tức nhận ra rằng sức mạnh dâng trào trong cơ thể Chung Kình không phải là từ những phương pháp rèn luyện cơ thể mà đến từ chính bản thân gã ta.
Hơn nữa, nguồn sức mạnh dâng trào này còn tạo ra hiệu quả hơn so với một số bí kíp rèn luyện thân thể cấp cao...
"Trước đây, tôi chỉ tùy tiện chơi đùa với anh."
"Còn hiện tại, tôi sẽ đánh thật nghiêm túc."
Sau khi nói xong, toàn thân hóa thành một tia chớp màu bạc lao về phía Lương Siêu và tung một quyền!
Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Lương Siêu không thể tấn công nên hắn chỉ có thể ngăn chặn được càng nhiều càng tốt.
Và kết quả là Minh Vương ấn của hắn bị một quyền của Chung Kình đánh bay!
Còn hắn bị lực lượng còn sót lại của một quyền kia ép lui về mép võ đài một cách thô bạo...
"Đm..."
"Không ngờ tên này còn mạnh hơn mình nghĩ."
Trong lòng thầm nghĩ vậy. Thấy đối phương lại tiếp tục tấn công mình, Lương Siêu di chuyển thân mình tránh đi. Tiếp đó, hắn kết ấn ngưng tụ ra chín đạo hỏa diễm kiếm quang.
"Cửu Kiếm Tư Phi!"
Vù vù vù!
Chín đạo kiếm quang đâm về Chung Kình từ nhiều phía khác nhau. Dưới sự kiểm soát của Lương Siêu, những đạo kiếm quang thỉnh thoảng sẽ tạo ra những vệt cắt năng lượng cực kỳ nóng bỏng và dữ dội!
Với đòn tấn công toàn lực bằng kiếm quang của Lương Siêu, tình hình chiến đấu lại rơi vào thế cân bằng.
Bùm!
Ầm ầm ầm!
Nhất thời, trên võ đài tràn ngập kiếm khí, kiếm ảnh tung bay. Thỉnh thoảng xuất hiện quyền ảnh lóe lên khiến cho người xem hoa mắt một hồi.
"Thuật pháp của anh rất nhuần nhuyễn."
"Anh dùng kiếm công kích tôi lâu như vậy rồi nên bây giờ tôi sử dụng vũ khí cũng.."
"Cũng không tính là đang bắt nạt anh đấy chứ?"
Sau khi nói xong, trong khi sắc mặt Lương Siêu ngưng trọng và đề cao cảnh giác đến cực điểm thì Chung Kình chậm rãi duỗi tay phải ra, lòng bàn tay hơi cong lại thành móng vuốt và gã ta nắm chặt lại một cách thô bạo!
Một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên và khẩu súng sau lưng của Chung Kình trực tiếp bay ra ngoài!
Sau khi xoay một vòng giữa không trung, nó vững vàng đáp xuống tay Chung Kình. Thân súng khẽ run lên, tựa hồ như đang biểu lộ niềm vui và sự phấn khích của nó...
Thấy vậy, các trưởng lão cùng với các thành viên của Long đường không khỏi ngồi thẳng lưng dậy.
Bọn họ biết rất rõ về Chung Kình và bọn họ hiểu rằng Chung Kình cùng với khẩu súng bạc trong tay mới là trạng thái hoàn hảo thực sự!
Sau khi vật lộn một thời gian dài với Lương Siêu không có kết quả, tên biến thái này đã không còn kiên nhẫn nữa. Giờ đây, gã ta muốn thể hiện toàn bộ sức mạnh của bản thân!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 268: Khen cậu vài câu liền hống hách sao?
Cầm ngân thương trong tay, một luồng cuồng khí bá đạo hơn lúc trước, từ cơ thể Chung Kình bùng phát ra ngoài!
Ngay lập tức, nó hóa thành một tia chớp màu bạc, giống như thuấn di mà đi đến trước mặt Lương Siêu, một thương quét ngang một cái, trực tiếp hướng về Lương Siêu mà tới!
Đúng vậy, chính là đâm!
Nhưng bất cứ ai sử dụng thương đều biết rằng, hai động tác đâm và chém mới có thể phát huy được hết uy lực của ngân thương, đòn tấn công của Chung Kình dường như đã tìm ra một cách khác, tạo cho người ta cảm giác khó mà tránh được.
Chung Kình đối với ngân thương của mình, có cách thi triển riêng.
Mà dưới một kích này, Lương Siêu cũng không dám khinh thường nữa, hai tay nắm chặt chuôi kiếm dùng hết sức đỡ lấy, nhưng cuối cùng vẫn là bị lực phản xung làm chấn động mà lui về phía sau.
Lương Siêu chỉ cảm thấy miệng hổ của mình tê dại, mà lưỡi kiếm của chân hỏa quang kiếm trong tay hắn, cũng xuất hiện những vết nứt ...
Trong nháy mắt, quang kiếm vỡ vụn ra thành từng mảnh ánh sáng nhỏ, trong tiếng reo hò
Sau một đoàn uy lực như vậy, Chung Kình liền không cho đối thủ một chút cơ hội để thở dốc nào, đột nhiên vung cổ tay lên, vừa đuổi kịp Lương Siêu, ngân thương trong tay trái cũng vừa tung ra ngoài!
"Chiêu này, tôi xem cậu làm thế nào mà đỡ."
Vẻ mặt Lương Siêu cứng đờ, hai tay kết ấn, khống chế một lúc chín thanh quang kiếm bay vòng quanh sân, rồi bắt đầu nhanh chóng dung hợp lại với nhau.
Cuối cùng, nó biến thành một cự kiếm quang ảnh khổng lồ, dài khoảng vài chục mét xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Cửu kiếm hợp nhất, trảm!"
Với một đường kiếm của Lương Siêu, ánh sáng trước mặt cự kiếm quang ảnh đều bị ngang nhiên chém đứt, cùng với một quyền đầy phẫn nộ của Chung Kình mà đụng cùng một chỗ ...
"Răng rắc…rắc ..."
"Bùm!"
Một tiếng nổ vang lên, một loạt vết nứt nhỏ giống như mạng nhện xuất hiện trên thanh cự kiếm khổng lồ, ngay lập tức, chúng hoàn toàn vỡ vụn trước một quyền khác của Chung Kình.
Cùng lúc đó, một ngọn thương màu bạc sáng chói xuyên qua hư không, trong nháy mắt lao về phía Lương Siêu...
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lương Siêu nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc, khoảng cách ngắn như vậy hắn không thể né tránh, đành phải tới vị trí cực hạn rồi mới chống cự lại, sau đó liền trơ mắt nhìn ngân thương hung hăng đánh vào vai trái của mình, rồi lập tức xuyên qua...
Đằng….Đằng….Đằng...
Nhanh chóng lui lại sau mấy bước, sắc mặt Lương Siêu khẽ thay đổi, bờ môi cũng bắt đầu chậm rãi mấp máy.
Ba giây sau.
"Phụt!"
Một ngụm máu bất ngờ phun ra, khiến nhiều người có mặt tại đó reo hò lên, tiếp tục cổ vũ cho Chung Kình.
Đôi tay vốn luôn nắm chặt của Diệp Khuynh Thành càng trở nên nắm chặt hơn, móng tay khẽ cắm vào da thịt nhưng cô ta không hề hay biết, trong lòng vẫn âm thầm cầu nguyện.
Mặt khác, Diệp Tiêu vung nắm đấm lên để cổ vũ Chung Kình, còn không ngừng la hét để Chung Kình trực tiếp giết chết Lương Siêu, nghe được điều này lại khiến Diệp Tiêu cau mày.
"Tiểu Tiêu, em thật sự hận Lương Siêu đến như vậy sao?"
"Phải!"
Diệp Tiêu hung hăng gật đầu: "Hắn cướp chị gái của em, âm mưu hại cả Diệp Gia của chúng ta, chị nói xem em nên hận hắn không!"
"Mưu đồ với Diệp gia?"
"Đừng nói hắn là vị hôn phu của chị, trước khi ba mất có dặn dò, muốn lấy một nửa tài sản của Diệp gia làm của hồi môn cho chị, những chuyện này hẳn là em không biết sao?" "Như vậy, em còn có cảm thấy hắn có cần thiết âm mưu hại Diệp gia không? Hơn nữa, với năng lực của hắn..."
"Không nói chuyện nữa!"
Diệp Tiêu cáu kỉnh xua tay, nói: "Cha trước khi chết vẫn còn hồ đồ, nhưng ta thì không!"
"Tài sản của nhà họ Diệp chỉ có thể đứng tên họ Diệp!"
"Nếu thật sự lựa chọn kết hôn ở bên ngoài, vậy thì đừng mơ tưởng có thể lấy Diệp gia của tôi một xu! Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh sẽ không liên quan gì đến chị nữa!"
Diệp Khuynh Thành nghe thấy những lời đó liền kinh ngạc, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót không nói nên lời.
Sau đó cô ta mặc kệ Diệp Tiêu, âm thầm quyết định sau trận chiến này, sẽ cùng em trai nói chuyện đàng hoàng một phen.
Trái tim của hai cô con gái của Hạ Tử Yên và Khương Nhu trực tiếp dâng lên tới cổ họng, trực tiếp lay động Lăng Vũ đang ngồi bên cạnh.
"Sư phụ, hiện tại có thể tuyên bố buổi luyện võ kết thúc, không?"
"Với tính tình của Lương Siêu nhất định sẽ không chủ động nhận thua, trận chiến này nếu tiếp tục, hắn, hắn thật sự có thể chết dưới thương của sư huynh Chung Kình!"
"Ồ?"
Lăng Vũ đùa giỡn rồi nhìn Khương Nhu, cười hỏi: "Nhu nhi, ngay cả khi đứa trẻ đó thực sự chết, điều đó dường như không liên quan có gì nhiều đến con phải không? Nên không cần phải căng thẳng như vậy đâu!"
"Rất hay quan tâm tiểu tử đó, chắc trong lòng đã thích thằng nhóc kia rồi phải không ?"
Xoạc!
Khuôn mặt của Khương Nhu lập tức đỏ lên, sau đó do dự một lúc, cô ấy không nói gì, nhưng Lăng Vũ lại cười khi thấy cô ấy lo lắng đến mức sắp nhảy dựng lên.
"Đừng lo lắng cô gái, hắn là ai chứ?"
"Tiểu tử kia chính là Truyền nhân Thiên y, từ trước đến giờ nó đều thể hiện sự yếu kém của mình, để che giấu thực lực chiến đấu của hắn, rất mạnh."
Trên võ đài.
Sau khi, hai người trầm mặc hơn một phút, Lương Siêu liền lau đi vết máu còn đọng trên khóe miệng, giơ ngón tay cái lên dành cho Chung Kình, khen ngợi: "Danh tiếng Bá Thương, đúng là danh bất hư truyền."
Chung Kình lại giơ ngân thương lên, chĩa mũi thương về phía Lương Siêu.
"Lúc trước Khuynh Thành có cầu xin tôi, có thể cho anh cơ hội tự mình lăn xuống võ đài không, cho nên giờ anh chỉ có ba giây."
"Nếu sau ba giây mà anh vẫn không lăn xuống, thì..."
"Biến thành con ma đầu to hả?"
"Mới khen cậu vài câu liền hống hách à? Hiện tại cậu càng nhiều lời, trong chốc lát mặt sẽ bị tát đến sưng vù đó. Có cần ta dạy cho cậu đạo lý này không?"
Chung Kình nghe thấy những lời đó hơi sửng sốt, sau đó lập tức định thần lại thì sắc mặt anh ta cũng lạnh dần đi!
Không thèm nói nhảm nữa, đứng ở một bên âm thầm vận huyền lực, tại chỗ bắt đầu điên cuồng xoay tròn, cuối cùng không biết xoay tròn bao nhiêu lần, dừng lại, đồng thời ném ngân thương bay ra ngoài!
"Ngân Long toản, chết đi!"
Vút!
Ngân thương bay ra khỏi tay anh ta, bắn về phía Lương Siêu, nó còn điên cuồng xoay tròn một hồi cuối cùng hóa thành một cơn lốc xoáy hình rồng màu bạc sáng ngời!
"Một chiêu này, ta xem ngươi còn mạng để nhiều lời không?"
Đây là lần đầu tiên Chung Kình thi triển thuật pháp, sức mạnh của nó còn mạnh hơn so với những lần tấn công trước đó, điều này khiến vẻ mặt của Lương Siêu trở nên nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, đồng thời hai tay chắp lại, huyền lực trong cơ thể lập tức bắt đầu dao động kịch liệt.
Mà trước đó hắc ám kim quang chiếu khắp người hắn cũng bắt đầu nhanh chóng tụ họp lại, cơ bắp toàn thân co rút lại, làm cho người ta cảm giác toàn thân giống như núi lửa.
Một ngọn núi lửa sắp phun trào!
Khoảnh khắc tiếp theo, khi vòi rồng màu bạc sáng chói do ngân thương đó biến thành lao về phía trước, một luồng hào quang sáng chói đột nhiên từ cơ thể của Lương Siêu bộc phát ra.
Cùng bộc phát ra, còn có một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể!
"Thân thể như thủy tinh, Bá Thể Đại Thành!"
Chương 269: Không nhận thua thì phải chết
Sau khi một âm thanh tiếng Phạn vang lên trong đầu, ánh mắt của Lương Siêu như một ngọn đuốc, đột nhiên đấm ra một quyền!
Uỳnh.
Một âm thanh cực kỳ nặng nề vang lên, tiếp sau liền thấy một đòn công kích bén nhọn, đòn công kích ấy như một con rồng sáng bạc cong theo cầu vồng trực tiếp gầm thét ở đó. Ngay cả cây thương bạc Chung Kình kia cũng bị hất bay ra.
Tiếng cười đùa và tiếng reo hò của đám đông đột ngột dừng lại, và toàn bộ quảng trường phía Tây rơi vào một mảng im lặng tĩnh mịch…
Thấy rằng Lương Siêu sắp thua đến nơi nhưng lại đột nhiên lại rút ra được một quân bài trâu bò như vậy!
Không chỉ phá được thuật pháp thi triển lần đầu tiên của Chung Kình, mà lại còn có thể phản công!
“Phụt!”
Lương Siêu phun ra một lượt những khí bẩn, đây là lần đầu tiên hắn phải thi triển ra hình thái cuối cùng của pháp thuật luyện thể bí mật này!
Vốn dĩ, với tu vi và thể chất trước đây của hắn, hắn không thể chịu nổi tải trọng khổng lồ của hình thức cuối cùng Lưu Ly Phách Thể này ảnh hưởng tới cơ thể.
Nhưng khi tu vi nâng cao đến kỳ cuối cảnh giới Thiên Tượng, lại cộng với tinh huyết của những con Huyền Thú đã được tinh luyện thành cơ thể, giờ hắn gần như có thể miễn cưỡng thử sử dụng nó.
Cảm giác đó, chỉ một từ thôi.
Xịn!
Chung Kình cầm lấy cây thương bạc bị thổi bay lại nhìn chằm chằm, cặp lông mày kiếm kia cũng chậm rãi nhăn lại, trên mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ ngưng trọng.
"Thật đúng là..."
"Trở nên có chút thú vị rồi đấy."
Một lúc sau.
Tiếng xé gió lạnh thấu xương nổi lên, cơ thể Lương Siêu trong nháy mắt bùng nổ với tốc độ không thua gì Chung Kình trước đó, tiếp theo hắn xuất hiện ngay sau lưng gã như một bóng ma.
Bắt đầu chuyển từ phòng ngự sang tấn công!
“Chuyện thú vị hơn còn ở phía sau!"
Cả người Chung Kình bỗng nhiên đơ cứng, một cái vung tay, trực tiếp ôm ngang thương bạc, chính xác ngăn lại quyền kia của Lương Siêu, nhưng chẳng may cũng bị đánh cho lảo đảo lui về phía trước mấy bước!
Sau đó, bóng hai người mang màu của bạc sáng, và ngọc lưu ly cùng lóe lên, trận chiến khốc liệt giữa hai người nhanh chóng bước vào giai đoạn căng nhất.
Bởi vì hai người họ chỉ tấn công mà không phòng thủ, nên họ chỉ tiến và không bao giờ lùi, dẫn đến kết quả là hai vết thương mà họ phải chịu ngày càng nghiêm trọng, ngày càng nhiều...
Chỉ trong hai đến ba phút, ánh sáng trên cơ thể hai người bắt đầu nhấp nháy dữ dội, đó là do bí pháp luyện thể của họ đã phải chịu quá nhiều tải trọng từ lực tấn công, giới hạn đang đến cực điểm ...
"Bốp!”
Lương Siêu lại đấm mạnh vào ngực Chung Kình, và trong khi Chung Kình đang gầm lên một tiếng đau đớn và lùi lại, nhưng đồng thời cũng dữ dội rút lui, gã cũng lên thương nện vào vai Lương Siêu, khiến hắn đột nhiên nửa quỳ trên mặt đất, nửa người của hắn nhất thời tê dại, hắn cảm giác mình gần như bị giã thành từng mảnh...
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Lúc này ở trên đài quan sát, cụ thể là chỗ ngồi của trưởng lão.
Nhìn hai kẻ điên đang chiến đấu trên võ đài bất chấp tính mạng kia, bọn họ cũng chỉ biết chép miệng.
“Hai tên điên đụng phải nhau, kết quả thật khó đo lường."
“Hừ, nói vậy là không đúng rồi, đừng quên Chung Kình có tu vi ở mức xuất sắc, hơn nữa vẫn còn có một quân bài chưa dùng."
“Đúng là Chung Kình có cách thật, nhưng ai có thể đảm bảo rằng tên tiểu tử Lương Siêu kia đã dùng hết mánh khóe của mình rồi chứ?”
"Haizz, bây giờ tôi muốn chúng ta hay là nên khuyên nhủ một chút đi, chứ cứ đấu đá vậy mãi thì hai đứa ngoài bị trọng thương ra sợ rằng chẳng còn kết quả nào nữa đâu.”
“…”
Chẳng mấy chốc, ba đến năm phút nữa trôi qua.
Có lẽ là do cả hai người Chung Kình và Lương Siêu đều có quá nhiều vết thương, nên khiến cho các thế tấn công của họ bắt đầu biến dạng.
Cuối cùng, sau khi chống lại đòn tấn công cuối cùng của nhau, họ đã mạnh mẽ lui về sau, cả hai người cách ra một khoảng cách lớn.
Ai cũng đều không di chuyển nữa, và đứng đối mặt với nhau.
Lúc này, cây thương bạc của Chung Kình đã dính đầy máu, một số, và cũng có một số của gã.
Mà Lương Siêu cũng không khá hơn bao nhiêu, quần áo trên người hắn đã hoàn toàn rách nát, nếu hắn không phải luôn để ý đến phần dưới cơ thể trong lúc chiến đấu thì sợ rằng hiện tại lõa lồ luôn…
Toàn thân đẫm máu, thậm chí không còn nhìn thấy màu da ban đầu, khiến khóe miệng không ít người giật giật khi nhìn thấy...
"Haizz..."
Chung Kình bỗng nhiên ngẩng đầu thở dài nói: "Tôi có tu vi ưu thế, nhưng cũng chỉ có thể hòa khi đánh với anh. Nghiêm túc mà nói, tôi đã thua rồi."
Lương Siêu nhếch miệng và mỉm cười, trong lòng lại tăng thêm vài phần hảo cảm đối với cái người tên Chung Kình này.
Hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nhún vai và hỏi một cách đùa giỡn:
"Vậy không nghiêm túc thì sao đây, anh nghĩ có thể đánh bại tôi sao?"
Chung Kình nheo mắt lại, rất khẳng định mà gật đầu.
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng đã ngưng tụ ra hình thái kim đan bước đầu, cho nên muốn đánh bại tôi mà chỉ dựa vào trình độ hiện tại của anh thì..."
"Còn chưa đủ đâu!"
Dứt lời, Chung Kình dậm chân một cái, bay lên không trung, thương bạc nhuốm máu trong tay bắt đầu điên cuồng run rẩy, rất nhanh sau nhìn thấy xung quanh bắt đầu có một hồ quang điện màu sáng bạc quấn quanh, khiến cho bốc hơi toàn bộ máu ở trên người!
"Ha!"
Sau khi quát lên một tiếng, Chung Kình dùng một tư thái cực kỳ điên cuồng bá đạo mà múa ra từng đợt thương ảnh, cuối cùng hai tay nâng thương lên, mũi thương chĩa thẳng lên trời!
Uỳnh uỳnh!
Trời đất quay cuồng trỗi dậy, gió không ngừng gào rít lên, bầu trời trong vắt vốn không có mây dần dần thay đổi màu sắc, những đám mây đen đột nhiên kéo đến, và những tia chớp sáng màu bạc dày bằng cánh tay bắt đầu nhấp nháy liên tục ...
"Chiêu này ..."
Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn trời, đôi mi thanh tú cau lại.
"Hẳn đây là thứ mà Chung Kình đã nhắc đến vài lần trước đây. Đó có phải là đòn tấn công mạnh nhất mà gã tự hào nhất không?"
“Tốt lắm!"
“Anh Chung Kình, giết quách tên họ Lương ấy đi anh, giết chết hắn đi!”
Diệp Tiêu liên tiếp kêu lớn.
Ngay sau đó, khi thương màu bạc trong tay Chung Kình rung lên dữ dội, một bóng thương màu bạc cực lớn với chiều dài vài chục mét và đường kính hơn mười mét xuất hiện ngay sau lưng gã!
Ngay lập tức, Chung Kình cúi đầu nhìn nhìn xuống Lương Siêu, lạnh lùng nói: "Chiêu này là do tôi tự sáng tạo, tên là Đại La Thần Thương."
“Cứ coi là tôi dùng hết vốn liếng của mình đánh ra chiêu này, thì đây cũng chính là chiêu thức mạnh nhất mà tôi thi triển, nó chắc chắn vượt qua khả năng chống lại nó của anh.”
"Nếu anh nhảy khỏi sân khấu và thừa nhận thất bại, thì tôi sẽ giữ cho một mạng.”
Nói đến cỡ đấy thì ý tứ đã không thể rõ ràng hơn.
Ý là nếu không thừa nhận thất bại, thì sẽ chết.
Chương 270: Lôi Trụ trấn Thần Thương!
"A. . ."
"Lại bắt đầu ra vẻ rồi à? Chẳng qua trước đó anh đã ra vẻ lâu như vậy, tiếp theo cũng đến phiên tôi rồi đúng không?"
Nói xong, Lương Siêu đã đưa tay chỉ lên trời, hét lớn như tiếng chuông đồng: "Lôi đến!"
Ầm ầm!
Trong chốc lát, từng Lôi Đình màu vàng kim nhạt đã xé rách mây đen, đan vào từng mảnh tia chớp màu bạc do Chung Kình kích hoạt. . .
Trong nhất thời, tiếng sấm chớp vang vọng không dứt, khiến đa số mọi người ở đây đều chậc chậc ngợi khen.
Lương Siêu có thể lấy tu vi Thiên Tượng chiến đấu đến bước này, còn dẫn tới khí thế thiên địa không thể yếu hơn Chung Kình bao nhiêu, đủ để được đám người tôn kính.
Chung Kình thấy thế thì dời mắt đi, cuối cùng liếc nhìn Lương Siêu rồi chậm rãi lắc đầu: "Ngu xuẩn mất khôn."
Nói xong, cái bóng Ngân Thương khổng lồ sau lưng gã ta bắt đầu trở nên chân thật, mà trên không trung cũng có hư ảnh một cây trụ lớn hiện ra từ vô số Lôi Đình.
Khi thủ ấn của Lương Siêu không ngừng hình thành, lôi quang vàng nhạt mặt ngoài trụ lớn cũng càng chói mắt.
Lần này khác với lúc Lương Siêu thi triển ở vườn động vật hoang dã, trên cây trụ bắt đầu có càng ngày càng nhiều minh văn nổi lên.
Tất cả trưởng lão của Võ Minh đều hơi nheo mắt lại, cảm nhận được khí tức thuần chính dương cương càng ngày càng đậm do Lôi Trụ kia phóng ra, mấy người tu đạo trong Đạo môn trong đó đều chậc chậc than nhẹ.
Cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy thuật pháp này, cũng không tiện suy đoán uy lực của nó lớn đến bao nhiêu. Chẳng qua chỉ nhìn từ mặt khí thế thì miễn cưỡng so được với sát chiêu chung cực của Chung Kình, cùng thuộc về một cấp bậc. . .
"Vô Cực Lôi Pháp, Đại Tu Di Lôi Trụ!"
"Ngưng!"
Trong lòng thầm quát một tiếng, chỉ thấy Lôi Trụ vắt ngang trên không lập tức bừng lên ánh vàng, triệt để ngưng tụ sau nó uy năng cũng tăng lên tới đỉnh điểm!
Cuối cùng nó mang theo âm thanh phong lôi mãnh liệt mà ngang nhiên giáng xuống, đường kính của Lôi Trụ to gần mười mét, dài mấy chục thước, đã bị Lương Siêu trực tiếp nắm chắc.
Mà dưới áp lực cực lớn của nó, diễn võ trường trung tâm vô cùng kiên cố được làm từ đá tảng đã ầm ầm sụp đổ, hóa thành từng mảnh bột mịn. . .
Cùng lúc đó, hư ảnh Ngân Thương khổng lồ sau lưng Chung Kình đã ngưng tụ không khác gì vật thật, trong lúc gã ta liên tục hét vang, Ngân Thương trong tay đột nhiên đập mạnh xuống! Giáng thẳng vào Lương Siêu phía dưới!
Lương Siêu cũng không yếu thế, cắn răng cưỡng ép kích hoạt Lưu Ly Bá Thể đến cực hạn, nhờ vậy mới miễn cưỡng có thể nâng Đại Tu Di Lôi Trụ lên, đột nhiên chọc lên va chạm với Ngân Thương khổng lồ!
Oanh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến từ trung tâm va chạm của Lôi Trụ và Ngân Thương, liên tục quanh quẩn trong cả quảng trường phía Tây này.
Tất cả mọi người đều không khỏi ngồi thẳng lên, bọn họ đều biết kích này là kích cuối cùng của Lương Siêu và Chung Kình, thắng bại được quyết định bởi kích này.
Mỗi một dây thần kinh của mọi người đều căng cứng, trừng lớn đôi mắt không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào Lôi Trụ và Ngân Thương kia, sợ bỏ lỡ mỗi một chi tiết nhỏ. . .
Một lát sau, Lôi Trụ và Ngân Thương vẫn còn giằng co, vẻ mặt của Chung Kình đanh lại, dồn hết phần lực cuối cùng và tất cả sức mạnh có thể tiêu hao vào thương kia!
"Thua cho ta!"
Trong nháy mắt, trong lòng Lương Siêu sinh ra cảm giác nguy cơ khủng bố, hắn cảm nhận được Lôi Trụ mình ôm lấy kia rung động càng lúc càng lớn, hắn lập tức ngửa mặt lên trời kéo cuống họng rống một tiếng, bộc phát toàn lực thậm chí còn nhiều hơn khả năng của bản thân!
Tiềm lực dâng trào, cộng thêm nguy cơ khủng bố bên ngoài khiến đại não của Lương Siêu choáng váng, mà ở mi tâm của hắn cũng hiện ra một đường vân rất tinh diệu…
Đường vân như ẩn như hiện, lóe ra ánh vàng nhàn nhạt, chẳng qua chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, cho dù cẩn thận quan sát cũng chưa chắc có thể phát hiện, huống chi hiện tại lực chú ý của mọi người đều tập trung trên Lôi Trụ và Ngân Thương.
Mà khi đường vân trước đó lóe lên, Lương Siêu ôm cây Đại Tu Di Lôi Trụ kia lập tức ổn định lại, đột nhiên bộc phát ra một quái lực!
Cũng nhờ quái lực này mà hắn cưỡng ép triệt tiêu mất bộc phát sau cùng của Chung Kình.
"Nát đi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Theo một tiếng quát lớn của Lương Siêu, Đại Tu Di Lôi Trụ và Ngân Thương lại bắt đầu cùng sụp đổ, mà Chung Kình biến sắc cũng suy yếu ngã xuống từ giữa không trung, ngã mạnh xuốngmặt đất. . .
Cuối cùng, quang ảnh Ngân Thương khổng lồ triệt để vỡ vụn, nhưng Lôi Trụ trong tay Lương Siêu cũng biến mất, chỉ còn lại một hư ảnh cột sáng cực kì mờ nhạt. . .
Như thế nhìn ra, cuối cùng là Lôi Trụ cao hơn một bậc.
Nhìn trên đài, Diệp Khuynh Thành thất thần dùng hai tay che miệng, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại đánh giá trước đó của mình đối với chiêu này của Lương Siêu, không khỏi tự giễu cười một tiếng.
Cái này thật sự không phải là ảo thuật lừa gạt người gì.. . Mà là một thuật pháp có uy năng lớn, rất trâu bò!
Sau khi Lương Siêu ổn định lại, hư ảnh cột sáng kia lại bị hắn ra sức vung mạnh, chậm rãi đập tới Chung Kình.
Uy lực kia đã không còn thừa lại bao nhiêu, thậm chí có thể nói là không đáng kể, chỉ cỡ một đứa trẻ bình thường cầm một cây gậy gỗ nện vào một chỗ.
Nhưng đám người đều có thể nhìn ra được, hiện tại Chung Kình đã triệt triệt để để nỏ mạnh hết đà, chỉ còn một hơi chống đỡ gã đứng đó, chỉ cần hư ảnh cột sáng này khẽ chạm gã một chút thì sẽ ngã xuống đất bại trận.
Nhưng ngay sau đó, một màn mang tính hí kịch xuất hiện.
Ngay khi cột sáng kia chỉ cách bả vai Chung Kình một hai cm thì một làn gió mát phất phơ thổi qua, cột sáng lặng yên tiêu tán. . .
Lương Siêu nhìn thấy cũng sững sờ, đối diện với Chung Kình mà cùng cười khổ.
"Ông trời muốn chơi tôi đúng không? Tôi ráng chống đỡ chiến đấu với tên biến thái này đến bước này thực không dễ dàng mà. . ."
Đám người cũng sững sờ, đều quay mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ mờ mịt.
Hai người đều còn đứng, nhưng đều không có sức lực đánh nữa.
Như thế. . . Rốt cuộc coi như người nào chiến thắng?
Bình luận facebook