• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (3 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261: Bị giam lỏng rồi?

"Bộ đại sư, ngài đã bảo vệ Diệp gia tận mười năm, tôi cũng biết rõ tấm lòng của ngài đối với Diệp gia."

"Cho nên trước khi cha tôi lâm chung mới giao tôi và chị giao cho ngài chiếu cố, hai chị em chúng tôi luôn đối đãi với ngài như cha."

"Nói câu không dễ nghe, nếu không phải nhờ ngài, chỉ dựa vào một cô gái yếu ớt như chị thì tuyệt đối không xoay chuyển được tình thế, không thể gánh vác được chuyện gì!"

"Thần thủ hộ chân chính của Diệp gia không phải chị tôi, mà là ngài!"

". . ."

Nghe Diệp Tiêu khen như thế, trong lòng Bộ Hạo bắt đầu bay bổng, nhưng trên mặt lại không có phản ứng gì, còn rất khiêm tốn khoát tay áo.

"Tiểu thiếu gia, cậu đừng nói như vậy. Nói cho cùng Diệp gia vẫn là một gia tộc thương nghiệp, nếu như không có đại tiểu thư hợp lực chèo chống những năm qua thì Diệp gia sẽ không cưỡng ép ngừng lại xu hướng suy tàn."

"Không sai." Diệp Tiêu gật gật đầu, lại nói: "Nhưng hiện tại chị tôi hồ đồ, Bộ đại sư, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm trơ mắt nhìn chị tôi bị sắc đẹp mê hoặc nhất thời mà triệt để huỷ hoại Diệp gia?"

Bộ Hạo nghe vậy vẫn thờ ơ.

"Nói thật với ngài, tôi từng đi chùa Thanh Lương mời phương trượng chủ trì nơi đó bốc một quẻ, quẻ tượng của phương trượng đại sư biểu hiện thằng nhãi họ Lương kia chính là tai tinh chuyển thế!"

"Ai đụng phải thì người đó không may! Nhất là giống như chị tôi, đã bị hắn lừa cho thần hồn điên đảo, người phụ nữ bị hắn làm qua không những xui đến đổ máu, còn sẽ liên luỵ đến toàn bộ Diệp gia cửa nát nhà tan!"

Soạt!

Bộ Hạo biến sắc, Diệp Tiêu thấy có hi vọng lại bắt đầu châm ngòi thổi gió.

Quá nửa giờ, Bộ Hạo đã nhíu chặt mày hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Thằng nhãi họ Lương kia ở đâu?"

Diệp Tiêu vui mừng, đây là Bộ đại sư chuẩn bị phát uy, trực tiếp diệt họ Lương kia!

Cậu ta lập tức giang tay ra, nói: "Tôi cũng không biết. Nhưng chắc chắn chị tôi biết, ngài cứ đi tìm chị, nếu như chị không nói thì ngài cứ nhìn chằm chằm, không để chị ấy rời khỏi phòng làm việc nửa bước."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Như vậy vừa không ảnh hưởng công việc thường ngày của chị, mà không bao lâu sau sẽ ép tên họ Lương kia hiện thân, đến lúc đó ngài lại dùng phép tắc giữa Huyền Võ giả, tùy tiện hạ chiến thiếp diệt hắn là được."

"Được." Bộ Hạo không nói nhiều, gật gật đầu rồi lập tức rời đi.

Diệp Tiêu vội vàng gọi điện thoại cho Phương Lệ, thật sự là phục sát đất.

"Anh Phương Lệ, anh quá ghê! Trước đó tôi nói sắp toạc cuống họng, nói hết một ngày rưỡi cũng chả có tác dụng gì, nhưng vừa nói ra lý do mà anh dạy thì Bộ đại sư đã trực tiếp quay ngược lại đi cấm túc chị tôi!"

Đầu bên kia điện thoại, Phương Lệ cười cười, nói: "Cái này không có gì khó khăn, Bộ đại sư Diệp gia các người rất tin phong thủy xem bói, mà phương trượng chùa Thanh Lương từng bốc ba quẻ cho ông ta, quẻ nào cũng trúng."

"Chỉ cần lấy vị phương trượng kia ra nói thì dù cậu nói trong vòng ba ngày ông ta phải chết, hôm nay ông ta cũng sẽ đi định áo liệm, mua mộ phần cho mình."

"Hóa ra là như vậy, anh Phương Lệ, không nghĩ tới cả chuyện này mà anh cũng biết, lợi hại!"

"Được rồi, đừng nịnh nọt tôi. Làm theo cách trước đó tôi dạy, bắt đầu kế hoạch bước kế tiếp đi."

Nói xong, trong mắt Phương Lệ lóe lên tia sát khí, âm hiểm cười nói: "Lần trước kế trong vườn động vật nhiều nhất chỉ xem như khai vị, dù thất bại nhưng cũng đã cơ bản thăm dò thực lực của họ Lương kia."

"Mà lần này, nên bưng món tiếp theo lên."

"Cái gì? Lần này mới chỉ là món tiếp theo?" Diệp Tiêu thoáng kinh ngạc, cười thầm: "Nhưng sao tôi cảm thấy họ Lương kia chưa chờ không đến món chính đã bị anh Phương Lệ chơi chết?"

"Ha ha!" Phương Lệ cười to nói: "Vậy cậu cứ chờ mong hắn có thể chống đỡ thêm một thời gian đi. Chẳng qua lần này cho dù không bị chơi chết cũng không trốn được kết cục nửa tàn phế."

Cúp điện thoại, Diệp Tiêu thì thầm chửi mắng Lương Siêu hai câu rồi lại một cú điện thoại.

"Này, anh Chung Kình, có chuyện này chắc anh còn chưa biết, trước đó không biết thằng nhãi họ Lương rót bùa mê gì cho chị tôi mà đã ngủ chị ấy luôn rồi!"

Cùng lúc đó, trong một sa mạc mênh mông, Chung Kình giẫm lên một cái xác hổ cao chừng ba bốn mươi mét, nghe xong thì lập tức nhíu mày lại.

Trong khoảnh khắc, cái xác hổ khổng lồ dưới chân anh ta trừ đầu lâu ra thì những bộ phận khác đều nổ thành cặn bã!

"Xem ra hắn không coi cảnh cáo trước đó của tôi ra gì."

Cho dù cách tai nghe, Diệp Tiêu cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo vô tận trong lời nói của đối phương, đang nghĩ ngợi lại châm thêm chút mồi lửa thì Chung Kình đã cắt đứt suy nghĩ của cậu ta.

"Việc này tôi đã biết. Ngày mai tôi sẽ trở về, làm hỏng sự trong sạch của Khuynh Thành, tội này ngập trời! Nhất định phải lấy mạng để chuộc."

Lại trôi qua một ngày, trời còn chưa sáng thì Lương Siêu đã bị Giả Nam liên tục gọi điện thoại đánh thức.

"Giả tổng, chuyện gì? Có phải có chỗ nào không thoải mái, cần tôi xem giúp cô à? Nhưng cũng không cần gấp gáp như thế đúng không?"

"Anh! Lương Y Thánh, tôi không có thời gian nói đùa với anh! Lát nữa anh có thể đến hay tổng bộ tập đoàn chúng tôi một chuyến để cứu Diệp đổng sự không?"

"Diệp Khuynh Thành?" Lương Siêu lập tức tỉnh ngủ, lúc này Diệp Khuynh Thành tuyệt đối không thể có bất trắc gì! Bằng không phần hôn thư kia coi như triệt để ngâm nước nóng!

"Cô ta làm sao vậy, hai ngày trước còn rất tốt mà?"

"Sức khoẻ của Diệp đổng sự còn tốt, nhưng lại bị người ta giam lỏng! Cũng không thể tìm anh châm cứu, xoa bóp, mát xa nữa, cứ thế mãi thì làm sao được!"

"Cái gì? "Bị giam lỏng rồi? Ai to gan như vậy, dám giam lỏng cả một trong tuyệt thế song kiều của Đế Kinh, nữ cường nhân thanh danh chấn động cả trời?"

"Người được thủ tịch Diệp gia cung phụng, Bộ Hạo Bộ đại sư."

Cmn?

Có ý gì đây?

Lương Siêu lập tức gãi đầu một cái, có chút thẹn thùng mà nói: "Cái kia, Giả tổng, người ngoài như tôi cũng không tiện nhúng tay vào nội loạn trong gia tộc Diệp đổng sự."

"Ai nha! Anh là vị hôn phu của Diệp đổng sự, là con rể của Diệp gia, người ngoài cái gì chứ?"

"Đừng nói nhảm nữa, mau mau tới đi!"

Nói xong, Giả Nam liền cúp điện thoại.

Mà Lương Siêu tại nắm lấy sau đó, cảm thấy cô nàng này nói. . . hình như có chút đạo lý?

Hôn thư còn chưa tới tay, hôn ước còn chưa hết hiệu lực, vậy tối thiểu mình cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của Diệp Khuynh Thành.
Chương 262: Giác ngộ của kẻ làm đầy tớ

Về phần thực lực hay tu vi của vị thủ tịch cung phụng của Diệp gia, Lương Siêu hoàn toàn không hề lo sợ.

Dù sao cũng đâu phải đánh nhau với hắn, hơn nữa còn có người hầu là vua ma cà rồng thì có gì phải sợ chứ?

40 phút sau, ở bên trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh.

Khi Diệp Khuynh Thành biết được Giả Nam âm thầm gọi điện cho Lương Siêu nhờ giúp đỡ, cô ta tức tới mức đập bàn rồi đứng dậy bỏ đi.

“Cô chủ.”

Lúc này, Bố Hạo ngồi ở ghế sô pha trong văn phòng đứng lên ngăn cản: “Ngài vẫn nên lo chuyện công việc thì hơn, không cần lo lắng tới chuyện khác.”

Diệp Khuynh Thành nhíu mày, ý của ông ta là cô ta không nên ra ngoài. Vì thế, cô ta lấy điện thoại di động ra muốn nhắn tin cho Lương Siêu bảo hắn đừng tới.

Cô ta biết để trở thành thủ tịch cung phụng của Diệp gia, Bố Hạo có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Với thực lực đó, những thủ đoạn hào nhoáng của Lương Siêu chắc chắn sẽ không thể đối phó được. Thế nhưng còn chưa kịp gửi tin nhắn đi thì Bố Hạo đã cướp lấy điện thoại di động.

“Ngài!”

“Bố đại sư, ngài quá phận rồi!”

“Tôi rất kính trọng ngài vì ngài đã bảo vệ gia đình tôi trong suốt những năm qua nhưng hành vi hiện tại của ngài đã chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi! Mau trả lại điện thoại cho tôi!”

“Đúng vậy, Bố đại sư, chưa nói tới chuyện giữa Lương thánh y và chủ tịch Diệp xảy ra chuyện gì không. Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng là danh chính ngôn thuận vì giữa hắn và chủ tịch Diệp có hôn ước!”

“Một người ngoài như ngài quản quá nhiều rồi chăng?”

“Haizz…”

Bố Hạo thở dài một hơi nói: “Có đại sư từng nói rằng thằng nhãi họ Lương kia là hiện thân của tai tinh, ai gặp hắn cũng sẽ dính phải vận xui.”

“Cô chủ, tôi không thể trơ mắt nhìn cô và Diệp gia bị hủy ở trong tay thằng nhãi kia được cho nên chỉ có thể đắc tội với cô. Mong sau này cô hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.”

“Ngài!”

Nghe vậy, Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận. Đang định nói thêm vài câu thì tiếng cười mang ý trêu tức truyền đến.

“A…”

“Nỗi khổ tâm ư? Nếu để người khác nghe được đúng là dễ gây hiểu lầm.”

“Theo như tôi biết, ông chỉ là một đầy tớ của Diệp gia. Nhưng người nghe không biết lại còn tưởng là ông nội hay là trưởng bối nào khác của chủ tịch Diệp nữa đấy.”

“Lương thánh y? Anh tới rồi.”

Khi nhìn thấy người tới, Giả Nam vô cùng vui vẻ nhưng Diệp Khuynh Thành lại cau mày chặt hơn, cô ta lập tức nháy mắt với Lương Siêu.

“Nơi này không có chuyện của anh, mau đi đi!”

“E rằng hôm nay cậu ta không rời khỏi đây được.”

Bố Hạo lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Lương Siêu.

Thế nhưng Lương Siêu hoàn toàn không để ý đến ông ta, hắn mỉm cười trò chuyện với Diệp Khuynh Thành.

“Đã hai ngày không gặp, cô có khỏe không?”

Diệp Khuynh Thành đang định nói thì Bố Hạo nhảy vào: “Cậu không cần quan tâm tới sức khỏe của cô chủ.”

“Cô có làm theo những yêu cầu của tôi không? Mỗi ngày cô làm việc khoảng bao lâu? Cô có bảo đảm được thời gian nghỉ ngơi không?”

Bố Hạo hừ lạnh một tiếng, giành nói trước: “Đừng có giả vờ thân quen nữa, vô dụng thôi.”

“Vì cô chủ và Diệp gia, nhất định hôm nay tôi sẽ diệt tên tai tinh này để hắn sau này không đi gây họa cho người khác!”

Lương Siêu: “…”

Hắn nghiêm mặt đi về phía Bố Hạo, hắn trực tiếp ra tay!

“Chỉ là một tên đầy tớ thôi, ông có quyền gì xen vào cuộc trò chuyện giữa tôi với chủ nhân? Câm miệng chó của ông lại đi!”

“Nếu không tôi không ngại cắt lưỡi của ông khiến cho ông cả đời này không nói được thêm bất cứ điều gì nữa!”

Diệp Khuynh Thành: “…”

Kể từ khi Bố Hạo bước chân vào Diệp gia, ngay cả cha của cô ta cũng rất kính trọng ông ta.Vậy mà Lương Siêu không chỉ mắng ông ta là đầy tớ mà còn uy hiếp ông ta?

Nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Bố Hạo, trái tim của Diệp Khuynh Thành không khỏi dâng lên tận cổ họng.

Nếu như Bố đại sư thực sự nổi cơn thịnh nộ thì có lẽ ông ta sẽ thực sự giết người…

Ngay sau đó.

“Đồ vô liêm sỉ!”

Bố Hạo tức giận chửi bới. Ông ta còn chưa ra tay mà hai người đứng gần là Diệp Khuynh Thành và Giả Nam đã cảm thấy tức ngực và khó thở!

Ngay sau đó ông ta bước từng bước về phía trước, vô số gạch lát trên sàn nổ tung thành mảnh vụn. Bố Hạo tung quyền thẳng về phía Lương Siêu.

“Chết đi!”

Toàn thân ông ta tràn ngập ánh sáng màu vàng, thực sự khiến cho người ta cảm thấy như thần tiên giáng trần!

Uy lực của một quyền vừa rồi khiến cho Giả Nam có chút căng thẳng…

Trong lòng cô ta không khỏi vẽ ra một dấu chấm hỏi, liệu mình gọi Lương Siêu tới cứu là sai sao?

Lương Siêu có phải đối thủ của Bố đại sư hay không?

Tuy nhiên ngay khi hai cô gái còn đang lo lắng cho Lương Siêu, họ đã trông thấy Lương Siêu vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ, hai tay đút túi quần, không định bỏ ra.

Nhìn vào khí thế, có thể thấy được thực lực của Bố Hạo mạnh hơn tên Hồ Thiên Trì của Mộ gia nhiều.

Có điều hắn cũng không quá lo lắng, hắn lập tức nháy mắt với người đi theo phía sau.

“Lên.”

“Mau giáo huấn cho tên này biết giác ngộ của kẻ làm đầy tớ.”

Nghe vậy, Mễ Lặc gật đầu.

“Vâng.”

Sau khi trả lời xong, gã nở nụ cười tiến lên phía trước. Ngay khi một quyền của Bố Hạo chỉ còn cách khuôn mặt của Lương Siêu khoảng 3-5cm, gã lập tức nắm chặt lấy cổ tay ông tay khiến cho một quyền không thể tiến thêm được nữa!

Nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thật ra lại giống như một chiếc kẹp sắt khiến cho Bố Hạo không thể giãy dụa được…

Diệp Khuynh Thành và Giả Nam nhìn Mễ Lặc với vẻ kinh ngạc.

Không ngờ Lương Siêu lại có một tùy tùng mạnh như vậy.

Diệp Khuynh Thành hiểu rất rõ thực lực của Bố Hạo. Xem ra thực lực của Mễ Lặc phải vô cùng mạnh mẽ mới có thể dễ dàng đỡ một đòn của Bố Hạo!

Một lát sau, Bố Hạo dùng toàn lực giãy dụa đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng. Sau đó, bàn tay kia đột nhiên biến thành móng vuốt bất ngờ phát động tấn công nắm lấy cổ Lương Siêu!

Mễ Lặc không thích điều này, gã lập tức tát một phát khiến ông ta bay ra ngoài!

Khi Bố Hạo ngã lăn xuống đất còn chưa kịp hoàn hồn, Mễ Lặc đã xuất hiện ngay bên cạnh ông ta.

“Vừa mới đột phá Kim Đan hậu kỳ sao? Đúng là yếu ớt.”

“Ngươi!”

Bố Hạo vô cùng tức giận. Lúc này, ông ta dùng hết sức tấn công Mễ Lặc nhưng cuối cùng lại bị gã phất tay một cái hóa giải tất cả…

Lúc này, Bố Hạo đã lấy lại tinh thần.

Người này lại là một cao thủ Nguyên Anh!

Cùng lúc đó, Mễ Lặc dùng một tay túm cổ ông ta như túm một con gà còn tay kia thì tát lấy tát để.

Bốp!

“Là một đầy tớ không được phép hạn chế quyền tự do của chủ nhân.”

Bốp!

“Là một đầy tớ thì không được can thiệp vào quyết định của chủ nhân.”

Bốp!

“Là một đầy tớ, không được tùy tiện đưa ra quyết sách mà phải tôn kính chủ nhân, nghe theo mọi lời nói của chủ nhân!”

Bốp!

“Là một đầy tớ lại càng không được xen ngang khi chủ nhân nói chuyện.”

“...”

Đến cuối cùng, không ai đếm được rốt cuộc Mễ Lặc đã tát Bố Hạo bao nhiêu cái nhưng ông ta bị tát tới mức ngay cả Diệp Khuynh Thành không thể nhận ra khuôn mặt của ông ta.

Diệp Khuynh Thành thật sự nghi ngờ nếu như không phải mình liên tục cầu xin Mễ Lặc dừng lại thì Bố Hạo có lẽ thực sự bị đánh chết…

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 263: Nói lý với phụ nữ?

Lương Siêu đi qua nhìn Bộ Hạo, cười hỏi: "Thế nào? Hiện tại biết làm gia nô nên có suy nghĩ gì rồi chứ?”

Giờ phút này đầu óc Bộ Hạo như bị đình công, chỉ biết gật đầu theo bản năng.

Ngay cả tùy tùng cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, hắn thật sự không trêu vào được, tự nhiên đối phương nói cái gì thì chính là cái đó.

"Biết, biết rồi."

"Lúc trước đều là lỗi của tôi, về sau tôi không dám nữa."

Nhìn Bộ Hạo nhận lỗi y như một tên nhóc, Diệp Khuynh Thành quả thực lại được mở mang tầm mắt, bắt đầu dùng vẻ mặt kinh nghi bất định đánh giá Lương Siêu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Ừm, nếu đã biết rồi thì đi đi."

"Vâng, tôi, tôi đi đây…"

Bộ Hạo che mặt, ba bước thành một bước lắc lư chạy đi, sau đó Lương Siêu liền ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, chỉ liếc mắt một cái, Miller vừa nãy vừa thể hiện thân thủ liền vội vàng rót cho hắn một chén trà, cung kính đưa lên.

Sau khi uống một ngụm, hắn vẫy tay với Miller.

"Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Diệp đổng."

"Vâng, Chủ thượng."

Miller khom người rời đi, nhìn vẻ mặt giả vờ lạnh lùng của Lương Siêu, Diệp Khuynh Thành không khỏi trợn trắng mắt.

"Ai, anh cũng hay thật đó."

"Tùy tùng này của anh ở đâu ra vậy? Tại sao tôi trước giờ tôi chưa gặp hắn bao giờ?"

"Còn nữa, rốt cuộc anh là ai? Có thể có được cao thủ Nguyên Anh kỳ làm tùy tùng, anh không phải là đệ tử của mấy gia tộc ẩn thế đứng đầu Viêm Hạ đó chứ?"

"Hoặc là... Thiếu chủ của thế lực siêu cấp tông môn như Võ Minh trong giới võ đạo?”

"À... Cô muốn biết sao?"

"Ừm."

Diệp Khuynh Thành theo bản năng gật gật đầu, chỉ thấy Lương Siêu vươn tay về phía mình: "Vậy cô giao phần hôn thư kia cho tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết."

Diệp Khuynh Thành nghe vậy, mày liễu không khỏi nhướng lên.

"Không đưa, anh không nói thì thôi."

Nói xong liền ngồi trở lại văn phòng bắt đầu tiếp tục làm việc, khiến Lương Siêu không khỏi sửng sốt.

Người này, muốn công nhiên chơi xấu?

"Diệp đổng, cô làm như vậy không tốt lắm đâu?"

"Lúc trước tôi đã giao nhiều bí phương trân quý cho cô như vậy, theo như tôi đã nói trước đó, đến lúc cô phải giao phần hôn thư kia cho tôi rồi đó, làm doanh nhân nổi danh khắp cả nước dù sao cũng phải có chút uy tín chứ?"

Diệp Khuynh Thành cũng không quay đầu lại nói: "Chuyện uy tín là chuyện của đàn ông."

"Mà tôi, là phụ nữ."

Lương Siêu: "Lúc trước cô đã nói sẽ giao hôn thư cho tôi, không thể ngang ngược, nói mà không giữ lời như vậy chứ?"

"Tôi là phụ nữ."

Lương Siêu: "Phần hôn thư kia đối với tôi thật sự rất hữu dụng, cô coi như là nể tình tôi chữa bệnh điều dưỡng cho cô, cũng có chút công lao không được sao?"

"Tôi là phụ nữ."

Lương Siêu: "..."

Lúc này hắn hoàn toàn bó tay rồi, hắn chỉ cảm giác trong lòng mình có một vạn con ngựa chạy qua, thiếu chút nữa liền buột miệng mắng ra một câu mẹ nó!

Không thể nói lý với phụ nữ.

Lời này, quả thật không sai!

"Đúng rồi, lúc trước anh nhắc tới bí phương làm tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện."

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành nhất thời nheo lại một đường cong nguy hiểm, lạnh lùng hỏi: "Có phải không chỉ tôi, anh còn đưa không ít bí phương cho Tiêu Thi Nhã đúng không?"

"Ừm..."

"Đúng vậy."

Lương Siêu thành thật gật đầu: "Cũng không tính là nhiều đâu, vừa đủ giữ mạng, chỉ có mười tờ mà thôi.”

"Anh!"

"Anh làm vậy đã được tôi cho phép chưa?!"

Diệp Khuynh Thành theo bản năng hỏi một câu, đồng thời còn giận dữ nhìn hắn, làm cho Lương Siêu như hòa thượng sờ không ra tóc.

Là sao vậy?

Còn chưa thành vợ mình đã ra tay quản tài sản riêng của mình rồi?

Mà rất nhanh, Diệp Khuynh Thành cũng ý thức được lời nói của mình có chút không thích hợp, có chút ngượng ngùng, vội vàng đổi giọng nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác.”

"Chỉ là đơn thuần lo anh bị người phụ nữ kia lừa gạt, không có ý gì."

"A, cái này thì không cần lo."

Lương Siêu tùy tiện khoát tay áo: "Tiêu tiểu thư vẫn rất quy củ, cô ấy đã chính thức ký kết hợp đồng với tôi, tỷ lệ chia tiền cũng rất khả quan."

Vừa nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành lại lạnh lẽo.

"Ý anh là sao? Ý nói tôi không đưa tiền cho anh?"

"Chị Ngọc!"

Sau khi gọi Tôn Ngọc tới, Diệp Khuynh Thành lập tức nói: "Đi, chuẩn bị một bản hợp đồng! Đem 50% cổ phần của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh chuyển cho Lương Siêu!"

Tôn Ngọc: "..."

Lương Siêu: "..."

Người phụ nữ này, hôm nay có chuyện gì vậy?

Có phải hơi ấm đầu rồi không?

Cho dù là có chút ghen tị, cũng không cần phải điên cuồng như vậy chứ?

"Chị Ngọc, còn sững sờ ở đó làm gì?"

"Tôi không có nói giỡn, lập tức đi làm đi!"

Thấy Diệp Khuynh Thành lại thúc giục Tôn Ngọc đi chuẩn bị hợp đồng, Lương Siêu vội vàng nói: "À, Diệp đổng nói giỡn, nhất thời tức giận không nói thật đâu, cô ra ngoài trước đi."

"Ồ, được."

Sau khi Tôn Ngọc đi rồi, Lương Siêu tinh tế quan sát Hạ Diệp Khuynh Thành, nói: "Cái kia, tôi cảm thấy trạng thái hôm nay của cô không đúng lắm, có thể bệnh tình lại nặng thêm rồi."

"Cô cởi quần áo đi, tôi sẽ giúp cô châm cứu một lần, phối hợp xoa bóp, giúp cô điều trị một chút."

Nói xong, Lương Siêu còn rất biết điều mà móc ra miếng vải bịt mắt đem theo bên người, Diệp Khuynh Thành thấy vậy cười lạnh một trận.

"Anh đang bịt tai trộm chuông sao?"

"Lần trước ở Kim Ngọc Đường đã nhìn hết nửa ngày rồi, giờ bịt mắt còn có ích lợi gì?"

Cái này!

Khuôn mặt già của Lương Siêu nhất thời đỏ lên.

"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi..."

"Lúc ấy tôi thật sự không phải cố ý, chỉ là..."

"Được rồi."

Diệp Khuynh Thành cắt ngang hắn, để hắn bịt mắt lại, đeo găng tay sau đó khóa trái cửa lại, còn cô chậm rãi cởi quần áo nằm trên sô pha, khẽ nói một tiếng bảo hắn có thể bắt đầu.

Quá trình trị liệu lần này, đặc biệt dài…

Khoảng ba giờ sau Lương Siêu mới xong việc, khẽ gọi Diệp Khuynh Thành hai tiếng nhưng đối phương không đáp lại, trong lòng hắn tự nhận là cô ngủ rồi.

Thở phào nhẹ nhõm, trong đầu trong nháy mắt liền hiện ra bộ dáng ketogen của Diệp Khuynh Thành lần trước có thể nói là hoàn mỹ, không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy giống như bị mèo cào mấy cái.

"Chỉ nhìn qua thôi, đâu có mất lạng thịt nào."

"Huống hồ cô gái này vẫn chơi xấu, đè nén hôn thư không cho ta, đều kéo dài lâu như vậy ở trên người nàng thu chút lãi suất, no mắt phúc cũng không tính là quá đáng chứ?"

Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Siêu càng cảm thấy chuyện này không có gì cần đắn đo, trực tiếp kéo miếng vải dày trên mắt xuống.

Nhưng vừa mới mở mắt ra, chỉ thấy Diệp Khuynh Thành đang mở to mắt nhìn chằm chằm mình.

Bốn mắt nhìn nhau, thật không xấu hổ...
Chương 264: Bá Thương, Chung Kình!

Diệp Khuynh Thành tiện tay đã lấy tới một cái chăn lông rồi khoác lên người mình, trong ánh mắt đối mặt với Lương Siêu cũng bắt đầu có hơi lạnh tỏa ra.

"Lần này cũng là hiểu lầm à?"

Lương Siêu đang không biết nên giải thích thế nào thì điện thoại đột nhiên vang lên, hắn vội vàng bắt máy.

"Alo, ai vậy?"

"Võ Minh, Mặc Vân."

"A, là tiền bối à, là muốn thông báo cho tôi chuyện tranh cử chỉ huy sứ ngoài biên chế sao?"

Chỉ huy sứ ngoài biên chế?

Nghe thấy câu này, đôi mi thanh tú của Diệp Khuynh Thành cau lại, ánh mắt nhìn về phía Lương Siêu cũng biến thành ngạc nhiên.

Tuy nói không có giao tình gì với Võ Minh, nhưng Diệp gia và Chung gia cũng có quan hệ qua lại nhiều đời, bởi vậy cô và Chung Kình là bạn nối khố, không chỉ một lần nghe Chung Kình nhắc qua chức vị này.

Theo cô biết, chức vị này đã có ứng cử viên, chính là Chung Kình.

Nhưng nghe ý trong câu nói của Lương Siêu thì dường như hắn cũng phải tranh vị trí này?

Mặc Vân đầu bên kia điện thoại gật gật đầu, nói: "Tám giờ sáng ngày mai đến quảng trường phía Tây tổng bộ Võ Minh, đánh một trận với Chung Kình đứng đầu bảng Long Đường. Thắng thì có thể lên làm chỉ huy sứ ngoài biên chế. Mà thua thì tắm rửa về nhà ngủ đi."

Lương Siêu nghe vậy thì cười một tiếng: "Được rồi, cách này cũng rất trực tiếp, tôi thích."

Cúp điện thoại xong, hắn ngần ngại mà nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, lập tức quay người muốn chuồn đi.

"Dừng lại."

Diệp Khuynh Thành quát lạnh một tiếng, Lương Siêu dừng bước, cười khổ nói: "Diệp Đổng, tôi thừa nhận lần này không phải hiểu lầm, là tôi cố ý muốn nhìn. Chẳng qua ai cũng có lòng thích cái đẹp, hẳn cô cũng có thể lý giải một chút đúng không? Dù sao tôi cũng không làm hành động gì cợt nhã, cái này thì tôi đảm bảo!"

"Huống chi cô cũng nói, dù sao trước đó cũng đã nhìn qua, vậy bây giờ lại nhìn thêm vài lần... Không có gì to tát đúng không?"

Diệp Khuynh Thành nghe vậy thì không khỏi cắn răng.

Cả nhìn trộm cũng có thể nói ra quang minh chính đại như thế, quả thực là tên chết tiệt!

Thấy Lương Siêu lại muốn chuồn đi, Diệp Khuynh Thành lại gọi hắn, giọng điệu không tốt mà nói: "Tôi không nói chuyện này, vừa rồi là ai gọi cho anh?"

"Một vị trưởng lão Hình Phạt của Võ Minh, chắc cô không biết đâu."

"Chẳng lẽ anh muốn đi cạnh tranh vị trí chỉ huy sứ ngoài biên chế của Võ Minh?"

"Đúng vậy." Lương Siêu gật gật đầu: "Tám giờ sáng mai, một trận chiến quyết định càn khôn."

"Tôi khuyên anh đừng đi." Diệp Khuynh Thành nói ngay vào điểm chính: "Tuy tôi không biết chỉ huy sứ ngoài biên chế là cái gì, cũng không biết nó đáng giá bao nhiêu, nhưng tôi biết kẻ cạnh tranh của anh là một người có thực lực rất mạnh, rất khủng bố."

"Ồ? Cô quen Chung Kình kia?" Lương Siêu lập tức cảm thấy hứng thú, cười nói: "Lần trước tôi có gặp anh ta ở Võ Minh, lúc ấy tên kia cảnh cáo tôi tránh xa cô một chút, hẳn là một trong những người theo đuổi cô?"

Diệp Khuynh Thành nhíu mày lại, nói: "Trước đó đã từng theo đuổi tôi, nhưng sau khi tôi từ chối anh ta thì không còn có ý đó nữa, hiện tại quan hệ giữa chúng tôi nhiều lắm là bạn nối khố mà thôi."

"Mà bởi vì tôi và anh ta là bạn từ nhỏ, cho nên tôi mới hiểu rõ về anh ta, từ nhỏ đã tu võ, là một võ si được công nhận, lại có thiên phú dị bẩm."

"Tuổi còn nhỏ hơn anh, chỉ hai mươi, trước kia còn nói với tôi là trong cơ thể anh ta đã ngưng tụ ra cái gì... A đúng, hình như là hình thức ban đầu của Kim Đan."

Nghe xong, vẻ mặt Lương Siêu hơi lạnh xuống.

Nửa bước Kim Đan chừng hai mươi, cảnh giới còn cao hơn mình một nửa, thật sự là một thiên tài khó gặp.

Chẳng qua... Vậy thì đã sao nào?

Nếu so thiên phú thì thời gian tu luyện của hắn vẫn chưa tới sáu năm!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Diệp Khuynh Thành vẫn luôn quan sát sắc mặt Lương Siêu, phát hiện vừa rồi khi hắn kinh ngạc, trong mắt còn lộ ra một tia nặng nề, cô lập tức nói: "Nếu đoán không sai, cảnh giới của anh ta cao hơn anh đúng không?"

"Ừm, đúng thế." Lương Siêu nhẹ nhàng nhún vai, cười nói: "Nhưng vị trí này tương đối quan trọng với tôi, cho nên trận chiến giữa hai bên là không thể tránh được."

"Anh! Vậy nếu tôi nói cho anh biết, Bộ đại sư từng luyện tập với Chung Kình, về sau có đánh giá anh ta bằng bốn chữ, vô địch trong cùng cấp bậc, anh còn dám đánh một trận với anh ta? Danh hiệu Bá Thương và sanh xưng biến thái của anh ta trong Võ Minh cũng không phải cho không."

"Vì sao không dám?"

"Anh!"

Diệp Khuynh Thành càng tức giận, lập tức ngồi thẳng người, vừa mở miệng muốn nói thêm gì nữa thì Lương Siêu đã không quay đầu lại phất phất tay, nói: "Diệp đổng sự, cô đừng nhọc lòng chuyện của tôi, chẳng bằng nghỉ ngơi thật nhiều đi."

"Đúng rồi, đến mai nếu thuận tiện cũng có thể đến quảng trường phía Tây tổng bộ Võ Minh xem cuộc chiến, để tôi tiện chứng minh cho cô biết cái gì mới gọi là thiên phú dị bẩm thật sự. Cái gì mới gọi là vô địch trong cùng cấp bậc."

Nói xong, hắn không cho Diệp Khuynh Thành cơ hội khuyên ngăn, lập tức đẩy cửa rời đi.

Diệp Khuynh Thành tức giận, sau khi mắng nhỏ hai câu thì không còn tâm tư làm việc nữa, cô ngẫm nghĩ, sau một hồi do dự mới vội vàng mặc quần áo tử tế, gọi điện thoại cho Chung Kình.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, trong loa truyền đến một giọng nam cứng nhắc, những trong đó lại mang theo một tia dịu dàng.

"Khuynh Thành, tìm tôi có việc gì sao?"

"Ừm." Diệp Khuynh Thành gật gật đầu, trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Sáng ngày mai, Lương Siêu sẽ tranh đoạt vị trí chỉ huy sứ ngoài biên chế với anh, anh biết chuyện này không?"

"Ừm, biết." Chung Kình gật gật đầu.

"Vậy tôi... Có thể thỉnh cầu anh, có thể nương tay trong trận chiến ngày mai không?"

Đầu bên kia điện thoại, Chung Kình khẽ giật mình, trầm mặc sau một lúc rồi cười cười khó hiểu, hỏi ngược lại: "Khuynh Thành, cô muốn trong trận chiến ngày mai với Lương Siêu, tôi phải..."

"Nhường?"
Chương 265: Cuộc tranh giành vị trí chỉ huy sứ ngoài biên chế

Diệp Khuynh Thành giật mình, nhất thời cũng thấy ngại, chẳng qua cuối cùng vẫn gật đầu: "Vâng, anh, anh cũng có thể hiểu như vậy."

Đầu bên kia điện thoại lập tức rơi vào trầm mặc.

"Alo?"

" Alo, Chung Kình, anh còn nghe máy không? Tôi biết, anh cũng rất để ý vị trí chỉ huy sứ ngoài biên chế, nhưng. . .

"Khuynh Thành, cô không cần nhiều lời, có thể thành thật trả lời tôi một vấn đề không?"

"Ừm, anh hỏi đi."

"Cô thật lòng thích Lương Siêu kia? Hoặc tôi hỏi thẳng một chút, có phải cô đã yêu hắn rồi hay không?"

"Tôi. . ." Mặt Diệp Khuynh Thành hơi đỏ lên, vô thức muốn nói không, nhưng lúc này trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ Lương Siêu cà lơ phất phơ cười với mình. . .

Cô không khỏi dùng sức lắc đầu muốn quên hắn đi, lại đột nhiên phát hiện không cách nào vứt đi hình ảnh của đối phương trong đầu mình được. . .

Sau khi trầm mặc tận mấy phút, cô mới nói: "Chắc anh cũng biết chuyện tôi có hôn ước, Lương Siêu chính là vị hôn phu của tôi."

Nghe xong, mắt Chung Kình đanh lại, chợt lắc đầu cười khổ.

Tuy Diệp Khuynh Thành không nói rõ, EQ của hắn cũng không quá cao, nhưng cũng hiểu tâm ý của Diệp Khuynh Thành.

"Khuynh Thành, tôi hiểu rồi."

"Vậy anh. . ."

"Thật có lỗi."

Sau khi cắt ngang lời Diệp Khuynh Thành, Chung Kình dùng giọng điệu cực kỳ cứng rắn để nói: "Cũng vì nguyên nhân này mà trong trận chiến ngày mai với Lương Siêu, tôi càng phải sẵn sàng chiến đấu, toàn lực ứng phó!"

"Tình huống của cô thì trong lòng cô cũng biết rõ, nếu cả tôi mà hắn cũng không đối phó được, vậy hắn căn bản không gánh nổi tâm ý của cô dành cho hắn."

"Vậy hiện tại chết trong tay tôi cũng tốt hơn sau này phát triển thành một đoạn tình cảm đau khổ với cô nhiều."

"Chung Kình, anh. . ."

"Tút tút tút. . ."

Nghe trong điện thoại truyền đến một loạt tiếng máy bận, Diệp Khuynh Thành lập tức nhíu chặt mày, lại liên tục gọi mấy cú qua mới phát hiện đối phương đã tắt máy.

Cô bất đắc dĩ lại gọi cho Lương Siêu, nhưng Lương Siêu như cũng biết dụng ý của cô, trực tiếp bấm nút tắt máy. . .

"Cái con lừa cứng đầu này! Hừ, nếu anh không biết tốt xấu như thế tì tôi cũng lười xen vào chết sống của anh! Bị đánh chết cũng đáng đời, tránh sau này tiếp tục làm người ta bực mình!"

Diệp Khuynh Thành hùng hùng hổ hổ nói thầm, nếu có người bên ngoài ở đây thấy được dáng vẻ hiện giờ của cô thì nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.

Nữ cường nhân, cô gái sắt giới kinh doanh đi đến đâu người ta cũng biết tên, hiện giờ thật sự giống như oán phụ nơi khuê phòng!

Mà sau khi nói thầm một hồi, cô lại gọi Tôn Ngọc vào.

"Diệp đổng sự, chuyện gì?"

"Chị Ngọc, giúp tôi dời toàn bộ công việc vào buổi sáng ngày mai qua buổi chiếu, tôi có việc riêng phải đi ra ngoài làm."

Tôn Ngọc khẽ giật mình, trước đó Diệp Khuynh Thành vẫn luôn dồn tiến độ công việc về phía trước, đây là lần đầu tiên cô đẩy nội dung công việc ra sau như bây giờ.

"A, được, vậy tôi đi thu xếp."

Ngày đó, chạng vạng tối, trong nhà lớn Tiêu gia.

Tiêu Thi Nhã ngồi xếp bằng trên sa lon, nghe Bác Tô báo cáo chuyện về Lương Siêu thì cười một tiếng, vỗ nhẹ tay và nói: "Thật không nghĩ tới nhanh như vậy Mộ gia đã bị giải quyết. Hơn nữa còn không cần tốn nhiều sức đã chuyển tất cả tài sản của Mộ gia vào danh nghĩa của người phụ nữ của mình, năng lực này, thủ đoạn này, chậc chậc. . ."

Sau đó mắt phượng nhắm lại, cười giả dối với Bác Tô.

"Bác Tô, hiện tại chắc ông tin phán đoán trước đó của tôi rồi đúng không? Ông đoán cái gọi là địa sản tân quý Tả gia còn có thể chống đỡ trước thủ hạ của Lương Siêu bao nhiêu ngày?"

Bác Tô lắc đầu cười cười, nói: "Chắc hẳn một khi Lương Siêu kia ra tay thì Tả gia không chịu nổi một ngày."

"Đúng rồi tiểu thư, tôi thăm dò được sở dĩ Lương Siêu còn chưa ra tay với Tả gia là bởi vì hai ngày này đang bận tranh vị trí chỉ huy sứ ngoài biên chế trong tổng bộ Võ Minh."

"Ồ?"

"Vị trí kia, không phải Võ Minh sớm đã có ứng cử viên sao? Chẳng lẽ. . ."

"Không sai."

"Sáng ngày mai, Lương Siêu muốn lên võ đài với tên điên kia trong Võ Minh, bên thắng nhậm chức chỉ huy sứ ngoài biên chế od Võ Minh."

Tiêu Thi Nhã khẽ giật mình, gương mặt xinh đẹp lại hiện ra một tia hưng phấn.

"Bác Tô, tôi muốn đích thân tới hiện trường quan sát trận chiến ngày mai, ông giúp tôi đi sắp xếp một chút đi."

"Vâng, tiểu thư."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi bác Tô lui ra, không biết Tiêu Thi Nhã suy nghĩ cái gì rồi cười một tiếng, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi đỏ, sự quyến rũ chợt hiện lên không biết có thể mê đảo bao nhiêu người đàn ông.

"Thật là càng ngày càng thú vị. Lương Siêu, tôi cũng muốn xem lần này rốt cuộc anh sẽ gây nên sóng gió bao lớn ở Đế Kinh, nhưng tuyệt đối không được để tôi thất vọng, dù sao anh cũng là. . ."

"Ha ha ha. . ."

Hôm sau, trời còn chưa sáng thì Lương Siêu đã rửa mặt xong, thừa dịp Lâm Nghiên, Cung Vũ, Liễu Băng Khanh còn chưa tỉnh ngủ đã lặng lẽ rời đi.

Vì không để các cô gái lo lắng quá, hắn không nói cho ai biết về trận đấu hôm nay với Chung Kình.

Nhưng khi hắn đi vào tổng bộ Võ Minh, lại phát hiện Hạ Tử Yên, Khương Nhu đã chờ ở cửa chính, trên mặt mang đầy vẻ lo lắng.

"Hừ, tôi biết ngay anh không nói với Băng Khanh, Cung Vũ mà!"

"Chẳng qua bây giờ tôi là người của Võ Minh, tin tức liên quan tới trận chiến hôm nay giữa anh và Chung Kình đã sớm xôn xao cả tổng bộ Võ Minh, anh còn muốn giấu diếm tôi à?"

"À. . ." Lương Siêu bất đắc dĩ cười một tiếng, nhún vai nói: "Sau đó thì sao? Em cũng muốn cản anh à?"

"Hứ." Sau khi xùy một tiếng, Hạ Tử Yên đi qua cho hắn một cái ôm chặt và nói: "Đi đi, cẩn thận một chút. Em trịnh trọng cảnh cáo anh, cho dù thua cũng không thể liều mạng, phải yêu quý cái mạng nhỏ của mình! Nếu anh có chuyện bất trắc gì thì bọn em sẽ không sống một mình."

"Chắc anh cũng nghe ra em không phải đang nói đùa."

"Ừm, nghe ra được." Lương Siêu vỗ nhẹ sau lưng cô hai cái rồi hôn cô: "Hiện tại anh bị em làm cho áp lực như núi, trận chiến này chỉ có thể thắng."

Nói xong, hắn lại lên tiếng chào Khương Nhu đang ngơ mặt ra, còn nhéo mặt cô một cái rồi dạo bước ra trận.

"Chị Tử Yên!" Khương Nhu gấp đến độ vội vàng giữ chặt Hạ Tử Yên: "Chị, vừa rồi chị không nói như vậy, không phải chị nói muốn dùng hết sức cản anh ta lại sao?"

"Lấy thực lực và tính tình của Chung Kình sư huynh, Lương Siêu. . ."

"Chị tin anh ấy."

Hạ Tử Yên khẽ nói một tiếng rồi cười với Khương Nhu, lôi kéo cô theo sát Lương Siêu đi đến quảng trường phía Tây.

Thời khắc nàym quảng trường phía Tây sớm đã đông nghìn nghịt người, bốn phía Quan Chiến Đài đã không còn chỗ ngồi, mà đa số mọi người đều ôm mục đích xem Chung Kình triển khai thần uy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom