Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257-260
Chương 257: Bàn điều kiện?
Đám người Mộ gia: ". . ."
Rồi đổi gia chủ luôn đấy sao?
"Hừ! Đừng có nằm mơ!"
"Không sai, Mộ Khuynh Tuyết có tài đức gì? Một con tiểu tiện nhân trời sinh đã có mệnh số quyến rũ đàn ông, sao có thể trở thành tộc trưởng của chúng ta? !"
"Theo tôi được biết, lấy thể chất của con điếm này thì chỉ sợ không sống lâu nữa, các đời gia chủ Mộ gia không ai là người chết yểu cả!"
". . ."
Rất nhanh, mấy lão già đức cao vọng trọng, vai vế khá cao trong Mộ gia đều nhao nhao đứng dậy, đầy giận dữ công khai biểu thị phản đối.
Mộ Khuynh Tuyết nghe đám người luân phiên sỉ nhục mình thì không khỏi cắn chặt môi đỏ, nước mắt vừa ngừng lại đã chảy dài xuống như dòng suối nhỏ.
Đây là nước mắt tủi nhục, còn là nước mắt phẫn nộ!
Mà đối với tình cảnh này, Lương Siêu giống như sớm đã đoán trước, vẫn bình tĩnh như nước, ngược lại cười nhẹ trấn an Mộ Khuynh Tuyết: "Đừng hoảng hốt, thoải mái đi. Chắc cô hiểu tôi mà, tôi không có thói quen nói ngoa, nếu như đã nói nâng cô lên vị trí này thì hôm nay nhất định sẽ giúp cô ngồi vững vàng."
"Hừ, nực cười!"
Thời khắc này Mộ Vân Thao cũng đã tỉnh táo lại, được mọi người nâng đỡ đứng lên, lau sạch sẽ vết máu trên khóe miệng, cũng không còn sợ hãi Miller.
"Họ Lương, tuy tao không biết mày dùng bàng môn tà đạo gì thu phục Miller, nhưng nếu mày nghĩ chỉ cần hắn là có thể rung chuyển nền tảng của Mộ gia thì lầm to rồi!"
"Ồ? Thật sao?"
Lương Siêu cười như không cười mà nhìn ông ta một cái, Mộ Vân Thao lập tức gật đầu: "Không sai! Mộ gia tao có được phòng đấu giá xếp top3 cả nước, dựa vào Cổ Hiên Trai, bây giờ gia tộc đã có được gia tài bạc triệu!"
"Lại có vô số bạn bè hào cường, đại lão trong các ngành các nghề bên trong! Nền tảng rất vững, cho dù tính trên cả Viêm Hạ cũng có tiếng nói của Mộ gia tao!"
"Dựa vào cái này, làm sao mày. . ."
Nhưng Mộ Vân Thao còn chưa dứt lời thì một quản gia trung niên đã vội vàng chạy vào, bối rối nói: "Gia chủ! Chuyện lớn rồi!"
"Qua thẩm tra, tư bản Thanh Sam nước ngoài trước đó là một công ty ma ngụy trang rất cao minh! Những con cá mập tài chính quốc tế nhậm chức trước đó cũng chỉ là mánh lới!"
"Cái gì? !"
Mộ Vân Thao nghe vậy thì giật mình, lập tức cảm thấy sau lưng bắt đầu ứa khí lạnh, vội bắt lấy cổ áo của quản gia mà quát hỏi: "Vậy, vậy tất cả tài sản trước đó tôi góp vào tư bản Thanh Sam. . ."
"Xong, xong hết rồi . . Đã bị ôm đi hết! Hơn nữa tôi đã điều tra, thủ đoạn chuyển dời tài sản của đối phương rất cao minh, rất chuyên nghiệp, hơn nữa có tốc độ kinh người!"
"Tất cả những gì Mộ gia bỏ vào trước đó đều đã triệt để trở thành nợ chết, hơn nữa hoàn mỹ lách lỗ trống của pháp luật Viêm Hạ, không thể nào đòi lại được nữa. . ."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bịch bịch!
Mộ Vân Thao chỉ cảm thấy đầu choáng váng, lảo đảo lui hai bước, suýt nữa ngã dập mông.
"Gia chủ, rốt cuộc ngài đã đầu tư vào tư bản Thanh Sam bao nhiêu?"
Người thế hệ trước của Mộ gia còn chưa biết chuyện vội vàng gặn hỏi, Mộ Vân Thao hoảng đến không nói ra lời, cuối cùng vẫn là quản gia nói: "Toàn bộ, là toàn bộ tài sản của Mộ gia!"
"Gia chủ, ngài ấy không chỉ bỏ tất cả gia tài, tất cả sản nghiệp, bất động sản của Mộ gia, thậm chí toàn bộ Cổ Hiên Trai, thậm chí cả, cả nhà tổ cũng bỏ vào. . ."
Soạt!
Sắc mặt đám lão già đều tái đi, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Thế chẳng phải hiện tại Mộ gia chỉ còn lại một cái xác rỗng? Không, con mẹ nó không có cả cái xác!
Miller thấy thế thì cười một tiếng, tặc lưỡi nói: "Xem ra, hiệu suất làm việc lần này của Thomas vẫn rất cao, xem ra lần này đã nợ hắn ân tình rất lớn."
Nghe xong, Mộ Vân Thao lập tức tỉnh táo lại, bỗng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Miller.
"Cái tên chết tiệt này! Ngươi thành thật khai báo đi, những sản nghiệp của Mộ gia đều bị ngươi dời đến nơi đâu!"
Miller không phản ứng ông ta, mà khom người chào Mộ Khuynh Tuyết đang ngồi trên ghế vàng, cười nói: "Cung chúc chủ mẫu, tất cả gia tài, sản nghiệp của Mộ gia, Cổ Hiên Trai thậm chí cả nhà tổ này đều sẽ được ghi vào danh nghĩa của ngài trong vòng ba ngày tới."
Mộ Khuynh Tuyết: ". . ."
Sau khi thoáng kinh ngạc, cô lập tức nhìn về phía Lương Siêu đứng một bên cười mà không nói.
"Đây cũng là thủ đoạn của anh?"
Lương Siêu nhún vai, tràn thờ ơ mà nói: "Thao tác thông thường mà thôi, cũng không cần quá kinh ngạc. Đã nói giúp cô ngồi lên vị trí gia chủ thì tất nhiên phải danh xứng với thực chứ."
Lần này, mấy lão già Mộ gia đều không nói tiếp, vẻ mặt liên tục thay đổi, trong lòng cũng cũng bắt đầu âm thầm tính toán cho bản thân mình.
"A!"
"Họ Lương! Mày nằm mơ giữa ban ngày đi!" Mộ Vân Thao khó thở mắng to, hai mắt đỏ bừng mà nói: "Mày có biết chỗ dựa phía sau Mộ gia là gì không!"
"Nói cho mày biết, là Võ Minh!"
"Ừm, ta biết." Lương Siêu gật gật đầu.
Mộ Vân Thao lại nói: "Biết thân phận của Miller mẫn cảm, cấm kỵ như thế nào trong mắt Võ Minh không!"
"Biết." Lương Siêu lại gật gật đầu.
Thấy thế, Mộ Vân Thao cười ha ha một tiếng, nói: "Có phải bây giờ mày muốn diệt khẩu tất cả mọi người ở nơi này thì có thể thần không biết quỷ không hay mà cùng hưởng Mộ gia với tiểu tiện nhân này không?"
"Nói cho mày biết, trước đó tao đã lén chuẩn bị, trộm nói thân phận của Miller cho một vị trưởng lão có giao tình thâm sâu với ta trong tổng bộ Võ Minh! Chỉ cần tao chết, ông ta sẽ lập tức công khai thân phận của Miller! Đến lúc đó Miller, mày, cả tiểu tiện nhân Mộ Khuynh Tuyết sẽ lập tức bị xếp vào bảng danh sách nhất định phải giết của tổng bộ Võ Minh!"
"Tôi biết cả." Lương Siêu gật đầu lần nữa, mà sắc mặt Mộ Khuynh Tuyết biến đổi, bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Thân phận ma cà rồng là cấm kỵ đối với Võ Minh thậm chí toàn bộ Viêm Hạ, cấp bậc càng cao thì nguy hại càng lớn.
Cho nên hiện tại Miller giống như một quả bom hẹn giờ, còn là loại bắt đầu đếm ngược!
Chẳng qua lúc này cô đã hết sức căng thẳng, Miller lại bông đùa: "Chậc chậc. . . Mộ Vân Thao, thật sự không nhìn ra ngươi là một lão âm hiểm."
"Lúc trước bày ra dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ khẩn cầu ta gia nhập Mộ gia, sau lưng lại âm mưu hại bản vương, nhưng cũng khó trách, loại người làm nhiều chuyện trái với lương tâm như ngươi thì bình thường luôn có cảm giác bị hại vào mọi lúc."
"Hừ, đừng nói những thứ vô dụng này! Hiện tại, bàn điều kiện đi."
Bàn điều kiện?
Lương Siêu, Miller liếc nhau, suýt đã cười ỉa.
Mà Mộ Vân Thao vẫn mang dáng vẻ nắm vững thắng lợi, như ăn chắc đối phương, tiếp tục mở miệng: "Ta có thể tiếp tục giữ bí mật thân phận của ngươi, để lại đủ thời gian cho ngươi thoát khỏi Viêm Hạ, nhưng trước đó ngươi nuốt tất cả của Mộ gia vào như thế nào thì hiện tại phun hết ra như thế đó!"
"Kỳ hạn là một ngày. Ta còn muốn tất cả nội tạng của con tiện nhân Mộ Khuynh Tuyết này, màng nhãn cầu, hơn nữa muốn có ngay! Con trai ta còn đang chờ được cứu ở bệnh viện."
"Mặt khác. . ." Nói đến đây, Mộ Vân Thao lại chỉ về hướng Lương Siêu: "Ta còn muốn hắn tự phế tu vi!"
Chương 258: Kẻ thù diệt môn?
Mễ Lặc: “…”
Sau một hồi không nói nên lời, gã ôm trán lắc đầu than thở: “Mộ Vân Thao, có một câu nói rất đúng với ông.”
“Không muốn chết thì đừng tự gây rắc rối.”
“Vốn dĩ nể tình trước đây ông đã từng đối tốt với tôi nên tôi còn định cầu xin chủ thượng cho ông nhưng hiện tại hoàn toàn không cần thiết nữa.”
Nghe vậy, Mộ Vân Thao sửng sốt vì ông ta hoàn toàn không hiểu Mễ Lặc đang nghĩ gì.
Cho dù hiện tại bọn họ không cầu xin cho ông ta thì chí ít cũng bày ra dáng vẻ khó xử và thương lượng với ông ta chứ? Không ngờ lại còn kiêu ngạo như vậy?
Lúc này, Lương Siêu đột nhiên bật cười.
“Có một chuyện ông còn chưa biết, người của tổng bộ Vũ Minh đang trên đường tới đây, trong đó còn có một vị trưởng lão có quan hệ rất thân với ông đấy.”
“Cái gì?”
Mộ Vân Thao nhíu mày, ông ta có cảm giác mờ mịt.
“Tên họ Lương kia, rốt cuộc cậu muốn làm gì!”
Ông ta vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới. Mộ Vân Thao cùng với người Mộ gia ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khoảng 10 người đang tiến vào từ đường.
Người tới đều là trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh, bao gồm cả vị trưởng lão Liễu Long có quan hệ rất tốt với Mộ Vân Thao. Người đi đầu chính là người mà Mộ Vân Thao có muốn gặp cũng không gặp được, một trong hai vị trưởng lão trừng phạt của tổng bộ Vũ Minh, kiếm tôn giả Mặc Vân!
“Bái kiến Mặc trưởng lão, hân hạnh được gặp ngài.”
Mộ Vân Thao vội vàng khom lưng hành lễ trước Mặc Vân. Có thể thấy đối phương không hề để ý tới ông ta, thậm chí còn không thèm nhìn ông ta lấy một cái nên ông ta chỉ đành xấu hổ nhìn về phía Liêu Long.
“Anh Liêu, mọi người…”
“Ai là anh của ông? Đừng có bắt quàng làm họ với tôi!”
Lúc này, Liêu Long ngắt lời ông ta, trực tiếp phủi sạch quan hệ.
Trong lòng Mộ Vân Thao khẽ run, đột nhiên ông ta có dự cảm không lành. Ngay sau đó, ông ta trông thấy Mặc Vân cười chào hỏi với Lương Siêu!
“Thằng nhóc này, mới mấy ngày không gặp mà cậu lại đột phá rồi?”
“Nếu như cậu gia nhập vào Vũ Minh thì thằng nhóc biến thái ở Long đường kia sẽ không còn cô đơn nữa.”
“Mặc trưởng lão khen quá lời rồi, chỉ là vãn bối gặp may mắn mà thôi. Chứ với tốc độ như bình thường thì có lẽ giờ này sang năm tôi cũng không đột phá được.”
“Ầy, không cần phải tỏ ra khiêm tốn với ta.”
“Vận may cũng là một loại thực lực.”
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ như chốn không người, trong lòng Mộ Vân Thao lại càng hoảng hốt. Cuối cùng, ông ta không nhịn được mà nói: “Mặc trưởng lão, tên này là thuật sĩ tà môn!”
“Cậu ta, cậu ta với ma cà rồng Mễ Lặc có quan hệ chủ tớ. Hơn nữa, tên Mễ Lặc này chỉ mới mấy ngày đã đạt tới cấp bậc vua ma cà rồng, chắc chắn hắn ta đã hút không ít máu của các huyền vũ giả!”
Mặc Vân chỉ liếc ông ta một cái, cũng không hề để ý tới ông ta. Liêu Long hừ lạnh một tiếng nói: “Tên họ Mộ kia, ông thì biết cái gì? Đứng đây nói năng linh tinh!”
“Máu mà hắn hút không phải là máu của huyền vũ giả mà là máu của ma cà rồng, thậm chí hắn còn giết được cả vua ma cà rồng.”
“Cho nên nói thẳng ra thì hắn còn có công đối với Vũ Minh, thậm chí là có công với cả Viêm Hạ. Còn Lương Siêu là chủ thượng của người có công thì có vấn đề gì?”
Mộ Khuynh Tuyết: “…”
Cô ấy mở to mắt nhìn Lương Siêu đang cười ở bên cạnh, thầm nghĩ rốt cuộc đây là chiêu trò gì?
Làm như này cũng được sao?
Thế nhưng Mộ Vân Thao lại giật giật khóe miệng, điên cuồng lắc đầu.
“Không, không thể nào!”
“Chuyện đó là không thể! Chuyện đó quá vô lý! Tôi…”
“Tôi đã tận mắt chứng kiến chuyện này.”
“Thậm chí một vài thành viên của Long đường đều có thể làm chứng.”
Mặc Vân đột nhiên mở miệng khiến cho Mộ Vân Thao ngã ngồi xuống đất, sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, môi run rẩy…
Hiện tại ông ta đã hiểu vì sao trước đó Lương Siêu và Mễ Lặc hoàn toàn không hề sợ hãi tí nào và cũng hiểu được mục đích mấy vị trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh tới đây.
Chính là để thể hiện lập trường cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Mộ gia!
Không đúng, chính xác là cắt đứt quan hệ với ông ta để Mộ Khuynh Tuyết chính thức lên nắm quyền, tiếp quản Mộ gia thì Vũ Minh vẫn sẽ tiếp tục là chỗ dựa vững chắc của Mộ gia…
Không chỉ ông ta hiểu được điều đó mà giờ phút này, tất cả người Mộ gia đều hiểu được điều đó.
Mấy lão già trước đó còn phản đối và nhục mà Mộ Khuynh Tuyết, hiện tại không quản mặt mũi quỳ xuống trước mặt Mộ Khuynh Tuyết để tỏ lòng trung thành!
“Tôi tình nguyện ủng hộ Mộ Khuynh Tuyết trở thành gia chủ Mộ gia!”
“Trước đây khi khi cha của Mộ Khuynh Tuyết còn sống, tôi đã nhìn ra ông ấy chính là rồng trong đám người cho nên chắc chắn Khuynh Tuyết cũng là người rất xuất sắc! Tôi cũng ủng hộ Khuynh Tuyết trở thành gia chủ!”
“Đạo đức của Mộ Vân Thao bại hoại, lòng lang dạ sói nên bị kết án tử hình tại chỗ!”
“...”
Có mấy lão già này dẫn đầu, những người khác của Mộ gia cũng lần lượt quỳ xuống, đặc biệt là những người trước đó ác ý nhắm vào Mộ Khuynh Tuyết, hiện tại bọn họ tranh nhau cúi người trước Mộ Khuynh Tuyết!
Nhìn thấy vị trí gia chủ của Mộ Khuynh Tuyết đã được bảo đảm vững chắc, Mộ Vân Thao cảm thấy mình như đang mơ.
Tất cả những vinh hoa phú quý và quyền lực mà ông ta hưởng thụ trước đó đều hóa thành bọt nước chỉ trong phút chốc…
Lúc này, Mộ Khuynh Tuyết chậm rãi đứng lên và chỉ thẳng vào Mộ Vân Thao với vẻ phẫn hận.
“Bây giờ ông đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của cha mẹ tôi trước khi chết chưa!”
“Cảm giác này không hề dễ chịu nhỉ!”
“Cha của tôi là anh em ruột thịt với ông nhưng lại bị giết vì sự ghen tị của ông. Còn mẹ của tôi là em dâu của ông cũng bị giết chỉ vì ông thèm muốn sắc đẹp của bà ấy!”
“Ông là đồ súc sinh! Hiện tại tôi muốn băm vằm ông ra để báo thù cho cha mẹ của tôi!”
Mộ Vân Thao lấy lại tinh thần, ngửa đầu cười điên dại.
“Ha ha ha!”
“Mộ Khuynh Tuyết, mày chỉ là một con điếm. Nếu không dựa vào Lương Siêu thì mày làm gì phải đối thủ của tao?”
“Vì ngày hôm nay, chắc chắn mày đã hầu hạ Lương Siêu đủ kiểu rồi đúng không? Đúng là đê tiện y như mẹ của mày!”
Nghe vậy, sắc mặt của Lương Siêu trở nên lạnh lùng. Chợt Mộ Vân Thao nhìn về phía hắn và nở nụ cười biến thái.
“Thằng nhãi họ Lương kia, ông đây thực sự hối hận vì trước đây không diệt cỏ tận gốc.”
“ 5 năm trước…”
“Nếu như làm việc cẩn thận hơn chút, đào ba thước đất tìm được mày thì tao đã đưa mày đi đoàn tụ với cha mẹ mày luôn rồi, chứ làm sao mày còn có ngày hôm nay?”
Ánh mắt của Lương Siêu sững sờ trong giây lát, thân ảnh dịch chuyển ngay lập tức tới chỗ Mộ Vân Thao và bóp cổ ông ta.
“Người diệt Lâm gia chính là ông?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 259: Ai dám ở trước mặt tôi đắc tội!
Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Lương Siêu, Mộ Vân Thao bắt đầu cười một cách điên cuồng.
"Ha ha ha ha!"
"Cậu đoán…. Cậu đoán xem!"
"Tên họ Lương, lúc đó tôi chỉ là một trong số rất nhiều người được ra lệnh ra tay, đoán xem ai là kẻ đứng sau muốn tiêu diệt tên họ Lương nhà cậu?"
"Nói!"
Ngay lập tức, Lương Siêu hét lên, trực tiếp dùng một quyền đấm Mộ Vân Thao đến mất nửa cái mạng!
Sau khi đánh bay ông ta ra ngoài, trong nháy mắt, ở giữa không trung đuổi kịp ông ta, hung hăng đè bẹp ông ta xuống đất, làm vỡ mấy tầng nhà.
Hiện tại hắn đã lấy lại bình tĩnh, hắn kết luận rằng, Mộ gia nhiều nhất chỉ hành động như một nhân vật nhỏ lâu la mà thôi
Nếu không chỉ dựa Mộ gia, thì lão già đó không có khả năng là hung thủ diệt môn, mỗi lần hỏi đều bày ra bộ dạng che giấu, bản thân tìm cách giấu diếm.
"Rốt cuộc bàn tay đen thật sự là ai?"
"Nếu như ông thành thật khai báo, tôi có thể cân nhắc tha cái mạng chó của ông."
"Khụ….khụ…khụ!"
Mộ Vân Thao cười lạnh một tiếng, sau đó liền ho dữ dội, giọng run rẩy nói: "Ngươi, đừng lãng phí thời gian với tôi, tôi ngay cả bàn tay đen kia là ai cũng không biết."
"Tôi chỉ biết, đó là một thế lực cực kỳ cường đại, thần bí, tên họ Lương nhà cậu, nếu như đối mặt với địch nhân đáng sợ như vậy, tương lai tuyệt, …tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Lương Siêu nghe vậy liền nổi giận, không thèm nói nhảm với ông ta nữa, lật tay lấy ra một cây kim kim đâm thật sâu vào chính giữa huyệt Phong Phủ của ông ta, bắt đầu thi triển Sưu Hồn bí pháp!
Bởi vì phương pháp này tương đối tàn khốc, do đó rất nhiều bí thuật của Đạo Gia, luôn nằm trong số cấm thuật bí thiển.
Nếu không phải vì sự việc nghiêm trọng, Lương Siêu sẽ không dễ dàng sử dụng.
"A….a….a.. a!"
Ngay sau đó, toàn thân Mộ Vân Thao bắt đầu co giật, la hét dữ dội, mắt liền trợn trắng, miệng sùi bọt mép, với vẻ mặt vô cùng thống khổ.
"Tên họ Lương kia, ngươi, ngươi đã làm gì ta!"
"Ta, ta biết rất rõ, sợ rằng Tả Gia còn không biết nhiều như ta! Ta thật sự không lừa gạt ngươi!"
"Giết ta đi, nếu ngươi có gan, ngươi có thể trực tiếp giết ta! Cũng coi như là vì các vong hồn của Lương gia ngươi báo thù!"
Lương Siêu hoàn toàn phớt lờ ông ta, bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm ký ức về cuộc thảm sát Lương gia năm năm trước.
Chẳng bao lâu sau, hắn liền nhận ra có liên quan đến người bạn của mình khi đó, Tả Khiêm một mực đòi làm điệp báo viên, truyền tin tức về Lương gia cho Tả Gia và một số gia tộc khác.
Tìm kiếm kí ức về một gia tộc nhỏ cung phụng Mộ Gia, đêm khuya cùng nhau ra tay với Lương Gia, sau đó lục soát mọi ngóc ngách Lương gia, không thấy gì bất thường, liền phóng hỏa thiêu hủy xác chết và xóa sạch mọi dấu vết!
Cuối cùng, ngoại trừ Tả Gia, Mộ Gia, những gia tộc khác đã động thủ với Lương gia đều đã diệt.
Không còn gì khác.
Ngay khi hắn đối với điều này mà có chút buồn bực, Mộ Vân Thao lại hét lên một lần nữa, đột nhiên đầu ông ta chảy ra một mảnh máu, sau đó ông ta chết.
Thấy vậy, Lương Siêu nhướng mày.
Trong trí nhớ của hắn, hình như có đặt biện pháp cấm chế!
Loại biện pháp cấm chế này cực kỳ cao cấp, mục đích chính là hoàn toàn loại bỏ những người không có khả năng, cho dù hắn lấy tu vi và thực lực hiện tại của mình cũng hoàn toàn không làm được!
Đối với những người có được năng lực này, điều kiện tiên quyết là tu vi phải đạt đến Nguyên Anh kỳ, ngưng tụ thành công Nguyên Anh của mình!
Nghĩ đến đây, Lương Siêu càng cảm thấy mơ hồ, đầu óc có chút hỗn loạn.
Khi đó Lương gia, chẳng qua là một tiểu gia tộc hạng ba ở Đế Kinh, cha mẹ đều là thương nhân có tiếng, những gì họ làm cũng chỉ là buôn bán nhỏ.
Cao thủ Nguyên Anh kỳ, tại sao lại bởi vì một nhân vật nhỏ như vậy, lại dùng thủ đoạn để sát hại?
Đến cuối thì đối phương có kế hoạch gì?
Một lúc sau.
"Lương Siêu."
Mộ Khuynh Tuyết đi tới, nắm lấy tay Lương Siêu khẽ gọi, lại phát hiện hắn vẫn ngồi thiền bất động như cũ, chỉ có điều cặp mày đã cau lại càng ngày càng sâu.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn ngày càng hung dữ.
Mạc Vân thấy vậy, thầm nghĩ đã có chuyện không ổn, nếu cứ tiếp tục để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt thế này, ông ta nhất định sẽ phát điên mất!
Vì vậy cô ta lập tức tiến lên, dùng huyền lực tát Lương Siêu một cái, khiến cho hắn hoàn hồn lại, thầm thở phào nhẹ nhõm nói: "Thằng nhóc này, ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?"
"Ngươi có thể từ từ tra xét, nhưng về sau đừng quá để tâm vào những việc không đâu, chỉ khiến ngươi càng lún càng sâu hơn thôi, hiểu chưa?"
"Ừm."
Lương Siêu khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ mờ mịt không xác định, mặc dù đã dùng hết sức khống chế cảm xúc, áp chế lửa giận trong lòng nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Bây giờ Mộ Vân Thao đã chết, manh mối về quan hệ của Mộ gia coi như đứt đoạn.
Manh mối còn duy nhất chính là Tả Gia, Tả Khiêm, tên khốn đó.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy thủ đoạn của bàn tay đen thần bí, trong lòng Lương Siêu biết rằng cho dù mình có đến Tả gia, thì khả năng cao là sẽ không thu được bất kỳ manh mối quan trọng nào.
Những kẻ đồng lõa còn đáng hận hơn cả Mộ Gia này, vẫn phải được giải quyết!
"Khuynh Tuyết, cô vừa mới có chỗ đứng vững ở Mộ gia, nhất định có rất nhiều chuyện phải xử lý, cô mau đi làm việc của mình đi, tôi không muốn quấy rầy cô nữa."
Nói xong, Lương Siêu quay người rời đi, định trực tiếp đến Tả gia tính sổ tất cả mọi thứ, nhưng bị Mặc Vân ngăn lại.
“Tả Gia được Mộ Vân Thao vừa nhắc đến, chính là gia tộc thành đạt nhất trong lĩnh vực bất động sản ở Đế Kinh, gia tộc được mệnh danh là gia tộc bất động sản mới nổi sao?”
"Đúng."
Lương Siêu gật đầu.
"Cậu, cậu định liều lĩnh một mình diệt cả Tả Gia sao?"
"Bằng không thì sao?"
Mạc Vân lắc đầu, nói: "Tả gia kia không phải gia tộc về võ thuật, mà chỉ là gia tộc thế tục, cho nên muốn được Vũ Minh che chở. Chỉ dựa vào lời nói một phía của Mộ Vân Thao, không có chứng cứ xác thực, thì cậu không nên động vào."
"Chứng cớ?"
Lương Siêu nhìn chằm chằm, khó thở cười cười!
"Sưu Hồn thuật, đây chính là chứng cứ xác thực nhất!"
"Lùi một bước đi, điều mà Lương Siêu ngươi chắc chắn, mặc dù không có chứng cứ thì làm như thế nào!"
"Tôi sẽ diệt toàn bộ Tả gia, thì từ già đến trẻ đều không giữ lại! Là ai dám ở trước mặt tôi đắc tội!"
"Tránh sang một bên!"
Trong lúc nhất thời, một cỗ ngạo khí bá đạo khó tả từ trong xương Lương Siêu phát ra, làm cho tất cả trưởng lão của Vũ Minh đứng ở trước mặt hắn đều lui lại hai bước.
Cảm giác đó, giống như đối mặt với một Tu La Ma Thần, người có thể bất cứ lúc nào mà bạo phát ...
Ngay cả Mặc Vân cũng không khỏi khẽ thay đổi sắc mặt, sau khi nhìn thấy Miller đang định làm gì đó, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn động đến Tả gia, cũng không phải là không thể.”
"Tôi có một kế hoạch. Cậu không chỉ có thể đường đường chính chính tiêu diệt Tả gia, còn có thể dùng lực lượng của Vũ Minh giúp cậu điều tra hung thủ đã diệt Lăng gia cậu."
Nghe vậy, trong nháy mắt địch ý trong mắt Lương Siêu dần yếu đi.
Người ở phía trước hắn không có tác dụng gì, cho dù không được Vũ Minh giúp đỡ, hắn cũng sẽ quét sạch Tả gia.
Nhưng vế sau, thực sự hấp dẫn đối với hắn.
Thế lực của Vũ Minh trải dài khắp cả nước, kế hoạch hủy hôn đang được tiến hành thì gặp khó khăn, nếu được bọn họ giúp đỡ, nói không chừng không cần chờ đợi tập hợp đủ chín phần hôn thư, thì mới biết rõ được chân tướng năm đó.
Bây giờ,hắn thực sự cấp thiết để tìm ra, thủ phạm thần bí năm đó.
"Tiền bối, tôi muốn nghe."
Mặc Vân cười nói: "Rất đơn giản, chỉ cần cậu trở thành chỉ huy phi tham mưu của Vũ Minh chúng ta là được."
Chương 260: Tỷ lệ thắng, sáu phần
Chỉ huy sứ?
Còn là ngoài biên chế?
Lương Siêu hoài nghi, hoàn toàn không biết đây là thứ gì, nhưng trái lại những trưởng lão tổng bộ Võ Minh đều biến sắc!
"Mặc trưởng lão, chức chỉ huy sứ ngoài biên chế có quan hệ trọng đại, hơn nữa tại trong tổng bộ đã tìm ra người được chọn thích hợp, chỉ còn thiếu thủ tục nhậm chức thôi!"
"Đúng vậy Mặc trưởng lão, tôi thừa nhận thiên phú, tâm tính của Lương Siêu này là người chọn tốt nhất, nhưng dù sao chưa hề tham gia Võ Minh, tôi hoàn toàn không biết gốc gác ngọn nguồn của cậu ta!"
"Hơn nữa cậu t còn dính dáng đến thù nhà nợ máu lớn như thế, ngài không thể nóng đầu lên liền..."
"Làm càn!"
Mặc Vân lạnh lùng trừng lão già mở miệng bất kính kia, trầm mặt mà nói: "Thân là một trong những trưởng lão Hình Phạt, tất nhiên lão hủ có tính toán trong việc này, còn chưa tới phiên các ngươi nói này nói kia, khoa tay múa chân."
Thấy Mặc Vân đã hơi tức giận, mấy trưởng lão kia bị nghẹn đến mặt mo đỏ bừng, trong nhất thời cũng không dám nhiều lời.
"Khục... Cái kia, tiền bối, cái này chỉ huy sứ ngoài biên chế là chức vụ gì?"
"Rất quan trọng à? Nếu thực sự khó xử thì thôi, tôi tự do tự tại quen rồi, còn không có..."
"Yên tâm." Mặc Vân cắt ngang lời hắn, cười nói: "Tôi biết tâm ý của cậu, cho nên mới đề cử chức vị này. Ý nghĩa như tên, đã là ngoài biên chế thì tất nhiên không tính là thành viên nội bộ của Võ Minh, cậu có thể lý giải là... Một chức vị vinh dự trên danh nghĩa."
Nghe ông ta nói như vậy, Lương Siêu liền hiểu ra, bừng tỉnh mà gật đầu.
Nghĩ cũng phải, đã muốn mời Võ Minh người ta hỗ trợ thì dĩ nhiên phải thành lập mối quan hệ với người ta, bằng không không thân chẳng quen, dựa vào cái gì giúp đỡ chứ?
Thấy Mặc Vân suy nghĩ cho mình như thế, Lương Siêu nhất thời có chút cảm động, lập tức chắp tay nói cảm ơn ông ta, lại hoàn toàn không phát giác vẻ mặt quái dị của đám trưởng lão Võ Minh kia.
"Đa tạ ý tốt của tiền bối, vậy vãn bối từ chối thì bất kính."
"Chờ một chút." Mặc Vân đưa tay cắt ngang lời hắn, cười nhạt và nói: "Thằng nhãi cậu thật không khách sáo."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Bản trưởng lão chỉ có tư cách tiến cứ cậu, để cậu có tư cách cạnh tranh chức vị này, nhưng cuối cùng có thể tranh được hay không còn phải dựa vào bản lãnh của cậu."
Lương Siêu: "..."
"Phiền toái như vậy sao? Một chức vụ danh dự ngoài biên chế thôi mà cạnh tranh kịch liệt thế à?"
"Nói nhảm!" Một trưởng lão Võ Minh thực sự nghe không vô, khóe miệng giật giật rồi bật thốt lên một câu, nhưng lúc đang muốn nói tiếp thì Mặc Vân đã lạnh lùng trừng ông ta một cái.
"Không nói lời nào cũng không ai nghĩ ông bị câm." Sau khi cảnh cáo một câu về, ông ta lại cười cười với Lương Siêu, nói: "Bây giờ cuộc tranh cử chức vị này đã đến hồi cuối, cho nên đối thủ cạnh tranh của cậu cũng không nhiều. Chỉ có một người."
"A, vậy thì tốt." Lương Siêu buông lỏng, chẳng qua trong lòng cứ thấy là lạ, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà hắn cứ cảm thấy Mặc Vân đang đào cái hố cho mình.
Chẳng qua nhìn gương mặt nghiêm túc thận trọng, có chút trang nghiêm đứng đắn của Mặc Vân, hơn nữa mình thật sự muốn Võ Minh trợ giúp, hắn đành cố nén cảm giác này xuống.
"Trong ba ngày sẽ thông báo cậu tiến đến tổng bộ Võ Minh, tiến hành vòng tranh cử cuối cùng. Nhưng trong lúc đó, tôi hi vọng cậu tạm thời không cần đến Tả gia trả thù."
“Câu có làm được không?"
Thấy đối phương suy nghĩ và giúp mình như vậy rồi, nếu cả chút mặt mũi này cũng không cho đối phương thì không khỏi quá không hiểu chuyện. Dù sao Tả gia lớn như vậy cũng không chạy được, chờ thêm ba ngày cũng không sao.
"Được, tất cả làm theo lời tiền bối nói."
Đưa mắt nhìn Mặc Vân rời đi, Miller nhíu nhíu mày, nói: "Chủ thượng, cứ cảm thấy lão già kia không có lòng tốt, hình như đang đào hố cho ngài."
"Ừm." Mộ Khuynh Tuyết cũng gật gật đầu: "Tôi cũng có cảm giác tương tự."
Lương Siêu nhìn hai người một cái, cố nén xúc động gật đầu.
Đâu chỉ các người? Ông đây cũng có!
Chẳng qua ngoài miệng hắn vẫn nói: "Các người lo xa quá, thật sự coi Mặc Vân tiền bối như Lăng Lão sao? Làm một đời Kiếm Tôn, lấy tính tình của ông ta thì sẽ không làm ra mấy trò lén lút chẳng ra gì kia."
Cùng lúc đó, Mặc Vân vừa lên xe thì đã gọi cho Lăng Vũ, trong giọng nói lộ ra đắc ý nồng đậm.
"Lăng lão đầu, chuyện ông không làm được mà tôi thành công rồi. Thằng nhãi Lương Siêu kia đã bị tôi triệt để lừa gạt, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ ra nhận chức chỉ huy sứ ngoài biên chế."
"Cmn? !" Lăng Vũ giật mình, nghe kể xong thì tặc lưỡi than nhẹ: "Cái tên biến thái nhà ông, cả chiêu này cũng chơi ra được. Chẳng qua việc này không phải tuyệt đối, đừng quên đối thủ cạnh tranh lần này của Lương Siêu là ai."
"Theo lão hủ thấy, nhiều nhất cậu ta cũng chỉ có tỷ lệ được chọn năm phần mà thôi."
Mặc Vân nghe xong thì suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng lần nữa: "Theo tôi thấy, tỷ lệ thắng là sáu phần."
Mấy trưởng lão Võ Minh trong xe nghe vậy thì nhìn nhau không nói gì. Lăng Lão và Mặc trưởng lão xem trọng hậu sinh trẻ tuổi Lương Siêu như thế sao?
Phải biết đối thủ cạnh tranh lần này của Lương Siêu không phải người bình thường, mà là người duy nhất trong trăm năm qua được tổng bộ Võ Minh công nhận là...
Thằng nhãi biến thái...
Hôm sau, trong nhà tổ Diệp gia.
Từ sau phong ba vườn động vật hoang dã lần trước, Diệp Tiêu luôn hối lỗi tại nhà, thậm chí Diệp Khuynh Thành còn nhờ một người được thủ tịch Diệp gia cung phụng - Bộ Hạo chuyên môn canh chừng cậu ta.
Nhưng Diệp Tiêu vẫn luôn không an phận, liên tục hai ngày ăn cơm, đi ngủ, cả đi nhà xí cũng đi theo bên cạnh Bộ Hạo, càng không ngừng tiến hành xúi giục thuyết phục Bộ Hạo...
Đám người Mộ gia: ". . ."
Rồi đổi gia chủ luôn đấy sao?
"Hừ! Đừng có nằm mơ!"
"Không sai, Mộ Khuynh Tuyết có tài đức gì? Một con tiểu tiện nhân trời sinh đã có mệnh số quyến rũ đàn ông, sao có thể trở thành tộc trưởng của chúng ta? !"
"Theo tôi được biết, lấy thể chất của con điếm này thì chỉ sợ không sống lâu nữa, các đời gia chủ Mộ gia không ai là người chết yểu cả!"
". . ."
Rất nhanh, mấy lão già đức cao vọng trọng, vai vế khá cao trong Mộ gia đều nhao nhao đứng dậy, đầy giận dữ công khai biểu thị phản đối.
Mộ Khuynh Tuyết nghe đám người luân phiên sỉ nhục mình thì không khỏi cắn chặt môi đỏ, nước mắt vừa ngừng lại đã chảy dài xuống như dòng suối nhỏ.
Đây là nước mắt tủi nhục, còn là nước mắt phẫn nộ!
Mà đối với tình cảnh này, Lương Siêu giống như sớm đã đoán trước, vẫn bình tĩnh như nước, ngược lại cười nhẹ trấn an Mộ Khuynh Tuyết: "Đừng hoảng hốt, thoải mái đi. Chắc cô hiểu tôi mà, tôi không có thói quen nói ngoa, nếu như đã nói nâng cô lên vị trí này thì hôm nay nhất định sẽ giúp cô ngồi vững vàng."
"Hừ, nực cười!"
Thời khắc này Mộ Vân Thao cũng đã tỉnh táo lại, được mọi người nâng đỡ đứng lên, lau sạch sẽ vết máu trên khóe miệng, cũng không còn sợ hãi Miller.
"Họ Lương, tuy tao không biết mày dùng bàng môn tà đạo gì thu phục Miller, nhưng nếu mày nghĩ chỉ cần hắn là có thể rung chuyển nền tảng của Mộ gia thì lầm to rồi!"
"Ồ? Thật sao?"
Lương Siêu cười như không cười mà nhìn ông ta một cái, Mộ Vân Thao lập tức gật đầu: "Không sai! Mộ gia tao có được phòng đấu giá xếp top3 cả nước, dựa vào Cổ Hiên Trai, bây giờ gia tộc đã có được gia tài bạc triệu!"
"Lại có vô số bạn bè hào cường, đại lão trong các ngành các nghề bên trong! Nền tảng rất vững, cho dù tính trên cả Viêm Hạ cũng có tiếng nói của Mộ gia tao!"
"Dựa vào cái này, làm sao mày. . ."
Nhưng Mộ Vân Thao còn chưa dứt lời thì một quản gia trung niên đã vội vàng chạy vào, bối rối nói: "Gia chủ! Chuyện lớn rồi!"
"Qua thẩm tra, tư bản Thanh Sam nước ngoài trước đó là một công ty ma ngụy trang rất cao minh! Những con cá mập tài chính quốc tế nhậm chức trước đó cũng chỉ là mánh lới!"
"Cái gì? !"
Mộ Vân Thao nghe vậy thì giật mình, lập tức cảm thấy sau lưng bắt đầu ứa khí lạnh, vội bắt lấy cổ áo của quản gia mà quát hỏi: "Vậy, vậy tất cả tài sản trước đó tôi góp vào tư bản Thanh Sam. . ."
"Xong, xong hết rồi . . Đã bị ôm đi hết! Hơn nữa tôi đã điều tra, thủ đoạn chuyển dời tài sản của đối phương rất cao minh, rất chuyên nghiệp, hơn nữa có tốc độ kinh người!"
"Tất cả những gì Mộ gia bỏ vào trước đó đều đã triệt để trở thành nợ chết, hơn nữa hoàn mỹ lách lỗ trống của pháp luật Viêm Hạ, không thể nào đòi lại được nữa. . ."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bịch bịch!
Mộ Vân Thao chỉ cảm thấy đầu choáng váng, lảo đảo lui hai bước, suýt nữa ngã dập mông.
"Gia chủ, rốt cuộc ngài đã đầu tư vào tư bản Thanh Sam bao nhiêu?"
Người thế hệ trước của Mộ gia còn chưa biết chuyện vội vàng gặn hỏi, Mộ Vân Thao hoảng đến không nói ra lời, cuối cùng vẫn là quản gia nói: "Toàn bộ, là toàn bộ tài sản của Mộ gia!"
"Gia chủ, ngài ấy không chỉ bỏ tất cả gia tài, tất cả sản nghiệp, bất động sản của Mộ gia, thậm chí toàn bộ Cổ Hiên Trai, thậm chí cả, cả nhà tổ cũng bỏ vào. . ."
Soạt!
Sắc mặt đám lão già đều tái đi, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Thế chẳng phải hiện tại Mộ gia chỉ còn lại một cái xác rỗng? Không, con mẹ nó không có cả cái xác!
Miller thấy thế thì cười một tiếng, tặc lưỡi nói: "Xem ra, hiệu suất làm việc lần này của Thomas vẫn rất cao, xem ra lần này đã nợ hắn ân tình rất lớn."
Nghe xong, Mộ Vân Thao lập tức tỉnh táo lại, bỗng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Miller.
"Cái tên chết tiệt này! Ngươi thành thật khai báo đi, những sản nghiệp của Mộ gia đều bị ngươi dời đến nơi đâu!"
Miller không phản ứng ông ta, mà khom người chào Mộ Khuynh Tuyết đang ngồi trên ghế vàng, cười nói: "Cung chúc chủ mẫu, tất cả gia tài, sản nghiệp của Mộ gia, Cổ Hiên Trai thậm chí cả nhà tổ này đều sẽ được ghi vào danh nghĩa của ngài trong vòng ba ngày tới."
Mộ Khuynh Tuyết: ". . ."
Sau khi thoáng kinh ngạc, cô lập tức nhìn về phía Lương Siêu đứng một bên cười mà không nói.
"Đây cũng là thủ đoạn của anh?"
Lương Siêu nhún vai, tràn thờ ơ mà nói: "Thao tác thông thường mà thôi, cũng không cần quá kinh ngạc. Đã nói giúp cô ngồi lên vị trí gia chủ thì tất nhiên phải danh xứng với thực chứ."
Lần này, mấy lão già Mộ gia đều không nói tiếp, vẻ mặt liên tục thay đổi, trong lòng cũng cũng bắt đầu âm thầm tính toán cho bản thân mình.
"A!"
"Họ Lương! Mày nằm mơ giữa ban ngày đi!" Mộ Vân Thao khó thở mắng to, hai mắt đỏ bừng mà nói: "Mày có biết chỗ dựa phía sau Mộ gia là gì không!"
"Nói cho mày biết, là Võ Minh!"
"Ừm, ta biết." Lương Siêu gật gật đầu.
Mộ Vân Thao lại nói: "Biết thân phận của Miller mẫn cảm, cấm kỵ như thế nào trong mắt Võ Minh không!"
"Biết." Lương Siêu lại gật gật đầu.
Thấy thế, Mộ Vân Thao cười ha ha một tiếng, nói: "Có phải bây giờ mày muốn diệt khẩu tất cả mọi người ở nơi này thì có thể thần không biết quỷ không hay mà cùng hưởng Mộ gia với tiểu tiện nhân này không?"
"Nói cho mày biết, trước đó tao đã lén chuẩn bị, trộm nói thân phận của Miller cho một vị trưởng lão có giao tình thâm sâu với ta trong tổng bộ Võ Minh! Chỉ cần tao chết, ông ta sẽ lập tức công khai thân phận của Miller! Đến lúc đó Miller, mày, cả tiểu tiện nhân Mộ Khuynh Tuyết sẽ lập tức bị xếp vào bảng danh sách nhất định phải giết của tổng bộ Võ Minh!"
"Tôi biết cả." Lương Siêu gật đầu lần nữa, mà sắc mặt Mộ Khuynh Tuyết biến đổi, bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Thân phận ma cà rồng là cấm kỵ đối với Võ Minh thậm chí toàn bộ Viêm Hạ, cấp bậc càng cao thì nguy hại càng lớn.
Cho nên hiện tại Miller giống như một quả bom hẹn giờ, còn là loại bắt đầu đếm ngược!
Chẳng qua lúc này cô đã hết sức căng thẳng, Miller lại bông đùa: "Chậc chậc. . . Mộ Vân Thao, thật sự không nhìn ra ngươi là một lão âm hiểm."
"Lúc trước bày ra dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ khẩn cầu ta gia nhập Mộ gia, sau lưng lại âm mưu hại bản vương, nhưng cũng khó trách, loại người làm nhiều chuyện trái với lương tâm như ngươi thì bình thường luôn có cảm giác bị hại vào mọi lúc."
"Hừ, đừng nói những thứ vô dụng này! Hiện tại, bàn điều kiện đi."
Bàn điều kiện?
Lương Siêu, Miller liếc nhau, suýt đã cười ỉa.
Mà Mộ Vân Thao vẫn mang dáng vẻ nắm vững thắng lợi, như ăn chắc đối phương, tiếp tục mở miệng: "Ta có thể tiếp tục giữ bí mật thân phận của ngươi, để lại đủ thời gian cho ngươi thoát khỏi Viêm Hạ, nhưng trước đó ngươi nuốt tất cả của Mộ gia vào như thế nào thì hiện tại phun hết ra như thế đó!"
"Kỳ hạn là một ngày. Ta còn muốn tất cả nội tạng của con tiện nhân Mộ Khuynh Tuyết này, màng nhãn cầu, hơn nữa muốn có ngay! Con trai ta còn đang chờ được cứu ở bệnh viện."
"Mặt khác. . ." Nói đến đây, Mộ Vân Thao lại chỉ về hướng Lương Siêu: "Ta còn muốn hắn tự phế tu vi!"
Chương 258: Kẻ thù diệt môn?
Mễ Lặc: “…”
Sau một hồi không nói nên lời, gã ôm trán lắc đầu than thở: “Mộ Vân Thao, có một câu nói rất đúng với ông.”
“Không muốn chết thì đừng tự gây rắc rối.”
“Vốn dĩ nể tình trước đây ông đã từng đối tốt với tôi nên tôi còn định cầu xin chủ thượng cho ông nhưng hiện tại hoàn toàn không cần thiết nữa.”
Nghe vậy, Mộ Vân Thao sửng sốt vì ông ta hoàn toàn không hiểu Mễ Lặc đang nghĩ gì.
Cho dù hiện tại bọn họ không cầu xin cho ông ta thì chí ít cũng bày ra dáng vẻ khó xử và thương lượng với ông ta chứ? Không ngờ lại còn kiêu ngạo như vậy?
Lúc này, Lương Siêu đột nhiên bật cười.
“Có một chuyện ông còn chưa biết, người của tổng bộ Vũ Minh đang trên đường tới đây, trong đó còn có một vị trưởng lão có quan hệ rất thân với ông đấy.”
“Cái gì?”
Mộ Vân Thao nhíu mày, ông ta có cảm giác mờ mịt.
“Tên họ Lương kia, rốt cuộc cậu muốn làm gì!”
Ông ta vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới. Mộ Vân Thao cùng với người Mộ gia ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khoảng 10 người đang tiến vào từ đường.
Người tới đều là trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh, bao gồm cả vị trưởng lão Liễu Long có quan hệ rất tốt với Mộ Vân Thao. Người đi đầu chính là người mà Mộ Vân Thao có muốn gặp cũng không gặp được, một trong hai vị trưởng lão trừng phạt của tổng bộ Vũ Minh, kiếm tôn giả Mặc Vân!
“Bái kiến Mặc trưởng lão, hân hạnh được gặp ngài.”
Mộ Vân Thao vội vàng khom lưng hành lễ trước Mặc Vân. Có thể thấy đối phương không hề để ý tới ông ta, thậm chí còn không thèm nhìn ông ta lấy một cái nên ông ta chỉ đành xấu hổ nhìn về phía Liêu Long.
“Anh Liêu, mọi người…”
“Ai là anh của ông? Đừng có bắt quàng làm họ với tôi!”
Lúc này, Liêu Long ngắt lời ông ta, trực tiếp phủi sạch quan hệ.
Trong lòng Mộ Vân Thao khẽ run, đột nhiên ông ta có dự cảm không lành. Ngay sau đó, ông ta trông thấy Mặc Vân cười chào hỏi với Lương Siêu!
“Thằng nhóc này, mới mấy ngày không gặp mà cậu lại đột phá rồi?”
“Nếu như cậu gia nhập vào Vũ Minh thì thằng nhóc biến thái ở Long đường kia sẽ không còn cô đơn nữa.”
“Mặc trưởng lão khen quá lời rồi, chỉ là vãn bối gặp may mắn mà thôi. Chứ với tốc độ như bình thường thì có lẽ giờ này sang năm tôi cũng không đột phá được.”
“Ầy, không cần phải tỏ ra khiêm tốn với ta.”
“Vận may cũng là một loại thực lực.”
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ như chốn không người, trong lòng Mộ Vân Thao lại càng hoảng hốt. Cuối cùng, ông ta không nhịn được mà nói: “Mặc trưởng lão, tên này là thuật sĩ tà môn!”
“Cậu ta, cậu ta với ma cà rồng Mễ Lặc có quan hệ chủ tớ. Hơn nữa, tên Mễ Lặc này chỉ mới mấy ngày đã đạt tới cấp bậc vua ma cà rồng, chắc chắn hắn ta đã hút không ít máu của các huyền vũ giả!”
Mặc Vân chỉ liếc ông ta một cái, cũng không hề để ý tới ông ta. Liêu Long hừ lạnh một tiếng nói: “Tên họ Mộ kia, ông thì biết cái gì? Đứng đây nói năng linh tinh!”
“Máu mà hắn hút không phải là máu của huyền vũ giả mà là máu của ma cà rồng, thậm chí hắn còn giết được cả vua ma cà rồng.”
“Cho nên nói thẳng ra thì hắn còn có công đối với Vũ Minh, thậm chí là có công với cả Viêm Hạ. Còn Lương Siêu là chủ thượng của người có công thì có vấn đề gì?”
Mộ Khuynh Tuyết: “…”
Cô ấy mở to mắt nhìn Lương Siêu đang cười ở bên cạnh, thầm nghĩ rốt cuộc đây là chiêu trò gì?
Làm như này cũng được sao?
Thế nhưng Mộ Vân Thao lại giật giật khóe miệng, điên cuồng lắc đầu.
“Không, không thể nào!”
“Chuyện đó là không thể! Chuyện đó quá vô lý! Tôi…”
“Tôi đã tận mắt chứng kiến chuyện này.”
“Thậm chí một vài thành viên của Long đường đều có thể làm chứng.”
Mặc Vân đột nhiên mở miệng khiến cho Mộ Vân Thao ngã ngồi xuống đất, sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, môi run rẩy…
Hiện tại ông ta đã hiểu vì sao trước đó Lương Siêu và Mễ Lặc hoàn toàn không hề sợ hãi tí nào và cũng hiểu được mục đích mấy vị trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh tới đây.
Chính là để thể hiện lập trường cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Mộ gia!
Không đúng, chính xác là cắt đứt quan hệ với ông ta để Mộ Khuynh Tuyết chính thức lên nắm quyền, tiếp quản Mộ gia thì Vũ Minh vẫn sẽ tiếp tục là chỗ dựa vững chắc của Mộ gia…
Không chỉ ông ta hiểu được điều đó mà giờ phút này, tất cả người Mộ gia đều hiểu được điều đó.
Mấy lão già trước đó còn phản đối và nhục mà Mộ Khuynh Tuyết, hiện tại không quản mặt mũi quỳ xuống trước mặt Mộ Khuynh Tuyết để tỏ lòng trung thành!
“Tôi tình nguyện ủng hộ Mộ Khuynh Tuyết trở thành gia chủ Mộ gia!”
“Trước đây khi khi cha của Mộ Khuynh Tuyết còn sống, tôi đã nhìn ra ông ấy chính là rồng trong đám người cho nên chắc chắn Khuynh Tuyết cũng là người rất xuất sắc! Tôi cũng ủng hộ Khuynh Tuyết trở thành gia chủ!”
“Đạo đức của Mộ Vân Thao bại hoại, lòng lang dạ sói nên bị kết án tử hình tại chỗ!”
“...”
Có mấy lão già này dẫn đầu, những người khác của Mộ gia cũng lần lượt quỳ xuống, đặc biệt là những người trước đó ác ý nhắm vào Mộ Khuynh Tuyết, hiện tại bọn họ tranh nhau cúi người trước Mộ Khuynh Tuyết!
Nhìn thấy vị trí gia chủ của Mộ Khuynh Tuyết đã được bảo đảm vững chắc, Mộ Vân Thao cảm thấy mình như đang mơ.
Tất cả những vinh hoa phú quý và quyền lực mà ông ta hưởng thụ trước đó đều hóa thành bọt nước chỉ trong phút chốc…
Lúc này, Mộ Khuynh Tuyết chậm rãi đứng lên và chỉ thẳng vào Mộ Vân Thao với vẻ phẫn hận.
“Bây giờ ông đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của cha mẹ tôi trước khi chết chưa!”
“Cảm giác này không hề dễ chịu nhỉ!”
“Cha của tôi là anh em ruột thịt với ông nhưng lại bị giết vì sự ghen tị của ông. Còn mẹ của tôi là em dâu của ông cũng bị giết chỉ vì ông thèm muốn sắc đẹp của bà ấy!”
“Ông là đồ súc sinh! Hiện tại tôi muốn băm vằm ông ra để báo thù cho cha mẹ của tôi!”
Mộ Vân Thao lấy lại tinh thần, ngửa đầu cười điên dại.
“Ha ha ha!”
“Mộ Khuynh Tuyết, mày chỉ là một con điếm. Nếu không dựa vào Lương Siêu thì mày làm gì phải đối thủ của tao?”
“Vì ngày hôm nay, chắc chắn mày đã hầu hạ Lương Siêu đủ kiểu rồi đúng không? Đúng là đê tiện y như mẹ của mày!”
Nghe vậy, sắc mặt của Lương Siêu trở nên lạnh lùng. Chợt Mộ Vân Thao nhìn về phía hắn và nở nụ cười biến thái.
“Thằng nhãi họ Lương kia, ông đây thực sự hối hận vì trước đây không diệt cỏ tận gốc.”
“ 5 năm trước…”
“Nếu như làm việc cẩn thận hơn chút, đào ba thước đất tìm được mày thì tao đã đưa mày đi đoàn tụ với cha mẹ mày luôn rồi, chứ làm sao mày còn có ngày hôm nay?”
Ánh mắt của Lương Siêu sững sờ trong giây lát, thân ảnh dịch chuyển ngay lập tức tới chỗ Mộ Vân Thao và bóp cổ ông ta.
“Người diệt Lâm gia chính là ông?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 259: Ai dám ở trước mặt tôi đắc tội!
Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Lương Siêu, Mộ Vân Thao bắt đầu cười một cách điên cuồng.
"Ha ha ha ha!"
"Cậu đoán…. Cậu đoán xem!"
"Tên họ Lương, lúc đó tôi chỉ là một trong số rất nhiều người được ra lệnh ra tay, đoán xem ai là kẻ đứng sau muốn tiêu diệt tên họ Lương nhà cậu?"
"Nói!"
Ngay lập tức, Lương Siêu hét lên, trực tiếp dùng một quyền đấm Mộ Vân Thao đến mất nửa cái mạng!
Sau khi đánh bay ông ta ra ngoài, trong nháy mắt, ở giữa không trung đuổi kịp ông ta, hung hăng đè bẹp ông ta xuống đất, làm vỡ mấy tầng nhà.
Hiện tại hắn đã lấy lại bình tĩnh, hắn kết luận rằng, Mộ gia nhiều nhất chỉ hành động như một nhân vật nhỏ lâu la mà thôi
Nếu không chỉ dựa Mộ gia, thì lão già đó không có khả năng là hung thủ diệt môn, mỗi lần hỏi đều bày ra bộ dạng che giấu, bản thân tìm cách giấu diếm.
"Rốt cuộc bàn tay đen thật sự là ai?"
"Nếu như ông thành thật khai báo, tôi có thể cân nhắc tha cái mạng chó của ông."
"Khụ….khụ…khụ!"
Mộ Vân Thao cười lạnh một tiếng, sau đó liền ho dữ dội, giọng run rẩy nói: "Ngươi, đừng lãng phí thời gian với tôi, tôi ngay cả bàn tay đen kia là ai cũng không biết."
"Tôi chỉ biết, đó là một thế lực cực kỳ cường đại, thần bí, tên họ Lương nhà cậu, nếu như đối mặt với địch nhân đáng sợ như vậy, tương lai tuyệt, …tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Lương Siêu nghe vậy liền nổi giận, không thèm nói nhảm với ông ta nữa, lật tay lấy ra một cây kim kim đâm thật sâu vào chính giữa huyệt Phong Phủ của ông ta, bắt đầu thi triển Sưu Hồn bí pháp!
Bởi vì phương pháp này tương đối tàn khốc, do đó rất nhiều bí thuật của Đạo Gia, luôn nằm trong số cấm thuật bí thiển.
Nếu không phải vì sự việc nghiêm trọng, Lương Siêu sẽ không dễ dàng sử dụng.
"A….a….a.. a!"
Ngay sau đó, toàn thân Mộ Vân Thao bắt đầu co giật, la hét dữ dội, mắt liền trợn trắng, miệng sùi bọt mép, với vẻ mặt vô cùng thống khổ.
"Tên họ Lương kia, ngươi, ngươi đã làm gì ta!"
"Ta, ta biết rất rõ, sợ rằng Tả Gia còn không biết nhiều như ta! Ta thật sự không lừa gạt ngươi!"
"Giết ta đi, nếu ngươi có gan, ngươi có thể trực tiếp giết ta! Cũng coi như là vì các vong hồn của Lương gia ngươi báo thù!"
Lương Siêu hoàn toàn phớt lờ ông ta, bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm ký ức về cuộc thảm sát Lương gia năm năm trước.
Chẳng bao lâu sau, hắn liền nhận ra có liên quan đến người bạn của mình khi đó, Tả Khiêm một mực đòi làm điệp báo viên, truyền tin tức về Lương gia cho Tả Gia và một số gia tộc khác.
Tìm kiếm kí ức về một gia tộc nhỏ cung phụng Mộ Gia, đêm khuya cùng nhau ra tay với Lương Gia, sau đó lục soát mọi ngóc ngách Lương gia, không thấy gì bất thường, liền phóng hỏa thiêu hủy xác chết và xóa sạch mọi dấu vết!
Cuối cùng, ngoại trừ Tả Gia, Mộ Gia, những gia tộc khác đã động thủ với Lương gia đều đã diệt.
Không còn gì khác.
Ngay khi hắn đối với điều này mà có chút buồn bực, Mộ Vân Thao lại hét lên một lần nữa, đột nhiên đầu ông ta chảy ra một mảnh máu, sau đó ông ta chết.
Thấy vậy, Lương Siêu nhướng mày.
Trong trí nhớ của hắn, hình như có đặt biện pháp cấm chế!
Loại biện pháp cấm chế này cực kỳ cao cấp, mục đích chính là hoàn toàn loại bỏ những người không có khả năng, cho dù hắn lấy tu vi và thực lực hiện tại của mình cũng hoàn toàn không làm được!
Đối với những người có được năng lực này, điều kiện tiên quyết là tu vi phải đạt đến Nguyên Anh kỳ, ngưng tụ thành công Nguyên Anh của mình!
Nghĩ đến đây, Lương Siêu càng cảm thấy mơ hồ, đầu óc có chút hỗn loạn.
Khi đó Lương gia, chẳng qua là một tiểu gia tộc hạng ba ở Đế Kinh, cha mẹ đều là thương nhân có tiếng, những gì họ làm cũng chỉ là buôn bán nhỏ.
Cao thủ Nguyên Anh kỳ, tại sao lại bởi vì một nhân vật nhỏ như vậy, lại dùng thủ đoạn để sát hại?
Đến cuối thì đối phương có kế hoạch gì?
Một lúc sau.
"Lương Siêu."
Mộ Khuynh Tuyết đi tới, nắm lấy tay Lương Siêu khẽ gọi, lại phát hiện hắn vẫn ngồi thiền bất động như cũ, chỉ có điều cặp mày đã cau lại càng ngày càng sâu.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn ngày càng hung dữ.
Mạc Vân thấy vậy, thầm nghĩ đã có chuyện không ổn, nếu cứ tiếp tục để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt thế này, ông ta nhất định sẽ phát điên mất!
Vì vậy cô ta lập tức tiến lên, dùng huyền lực tát Lương Siêu một cái, khiến cho hắn hoàn hồn lại, thầm thở phào nhẹ nhõm nói: "Thằng nhóc này, ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?"
"Ngươi có thể từ từ tra xét, nhưng về sau đừng quá để tâm vào những việc không đâu, chỉ khiến ngươi càng lún càng sâu hơn thôi, hiểu chưa?"
"Ừm."
Lương Siêu khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ mờ mịt không xác định, mặc dù đã dùng hết sức khống chế cảm xúc, áp chế lửa giận trong lòng nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Bây giờ Mộ Vân Thao đã chết, manh mối về quan hệ của Mộ gia coi như đứt đoạn.
Manh mối còn duy nhất chính là Tả Gia, Tả Khiêm, tên khốn đó.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy thủ đoạn của bàn tay đen thần bí, trong lòng Lương Siêu biết rằng cho dù mình có đến Tả gia, thì khả năng cao là sẽ không thu được bất kỳ manh mối quan trọng nào.
Những kẻ đồng lõa còn đáng hận hơn cả Mộ Gia này, vẫn phải được giải quyết!
"Khuynh Tuyết, cô vừa mới có chỗ đứng vững ở Mộ gia, nhất định có rất nhiều chuyện phải xử lý, cô mau đi làm việc của mình đi, tôi không muốn quấy rầy cô nữa."
Nói xong, Lương Siêu quay người rời đi, định trực tiếp đến Tả gia tính sổ tất cả mọi thứ, nhưng bị Mặc Vân ngăn lại.
“Tả Gia được Mộ Vân Thao vừa nhắc đến, chính là gia tộc thành đạt nhất trong lĩnh vực bất động sản ở Đế Kinh, gia tộc được mệnh danh là gia tộc bất động sản mới nổi sao?”
"Đúng."
Lương Siêu gật đầu.
"Cậu, cậu định liều lĩnh một mình diệt cả Tả Gia sao?"
"Bằng không thì sao?"
Mạc Vân lắc đầu, nói: "Tả gia kia không phải gia tộc về võ thuật, mà chỉ là gia tộc thế tục, cho nên muốn được Vũ Minh che chở. Chỉ dựa vào lời nói một phía của Mộ Vân Thao, không có chứng cứ xác thực, thì cậu không nên động vào."
"Chứng cớ?"
Lương Siêu nhìn chằm chằm, khó thở cười cười!
"Sưu Hồn thuật, đây chính là chứng cứ xác thực nhất!"
"Lùi một bước đi, điều mà Lương Siêu ngươi chắc chắn, mặc dù không có chứng cứ thì làm như thế nào!"
"Tôi sẽ diệt toàn bộ Tả gia, thì từ già đến trẻ đều không giữ lại! Là ai dám ở trước mặt tôi đắc tội!"
"Tránh sang một bên!"
Trong lúc nhất thời, một cỗ ngạo khí bá đạo khó tả từ trong xương Lương Siêu phát ra, làm cho tất cả trưởng lão của Vũ Minh đứng ở trước mặt hắn đều lui lại hai bước.
Cảm giác đó, giống như đối mặt với một Tu La Ma Thần, người có thể bất cứ lúc nào mà bạo phát ...
Ngay cả Mặc Vân cũng không khỏi khẽ thay đổi sắc mặt, sau khi nhìn thấy Miller đang định làm gì đó, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn động đến Tả gia, cũng không phải là không thể.”
"Tôi có một kế hoạch. Cậu không chỉ có thể đường đường chính chính tiêu diệt Tả gia, còn có thể dùng lực lượng của Vũ Minh giúp cậu điều tra hung thủ đã diệt Lăng gia cậu."
Nghe vậy, trong nháy mắt địch ý trong mắt Lương Siêu dần yếu đi.
Người ở phía trước hắn không có tác dụng gì, cho dù không được Vũ Minh giúp đỡ, hắn cũng sẽ quét sạch Tả gia.
Nhưng vế sau, thực sự hấp dẫn đối với hắn.
Thế lực của Vũ Minh trải dài khắp cả nước, kế hoạch hủy hôn đang được tiến hành thì gặp khó khăn, nếu được bọn họ giúp đỡ, nói không chừng không cần chờ đợi tập hợp đủ chín phần hôn thư, thì mới biết rõ được chân tướng năm đó.
Bây giờ,hắn thực sự cấp thiết để tìm ra, thủ phạm thần bí năm đó.
"Tiền bối, tôi muốn nghe."
Mặc Vân cười nói: "Rất đơn giản, chỉ cần cậu trở thành chỉ huy phi tham mưu của Vũ Minh chúng ta là được."
Chương 260: Tỷ lệ thắng, sáu phần
Chỉ huy sứ?
Còn là ngoài biên chế?
Lương Siêu hoài nghi, hoàn toàn không biết đây là thứ gì, nhưng trái lại những trưởng lão tổng bộ Võ Minh đều biến sắc!
"Mặc trưởng lão, chức chỉ huy sứ ngoài biên chế có quan hệ trọng đại, hơn nữa tại trong tổng bộ đã tìm ra người được chọn thích hợp, chỉ còn thiếu thủ tục nhậm chức thôi!"
"Đúng vậy Mặc trưởng lão, tôi thừa nhận thiên phú, tâm tính của Lương Siêu này là người chọn tốt nhất, nhưng dù sao chưa hề tham gia Võ Minh, tôi hoàn toàn không biết gốc gác ngọn nguồn của cậu ta!"
"Hơn nữa cậu t còn dính dáng đến thù nhà nợ máu lớn như thế, ngài không thể nóng đầu lên liền..."
"Làm càn!"
Mặc Vân lạnh lùng trừng lão già mở miệng bất kính kia, trầm mặt mà nói: "Thân là một trong những trưởng lão Hình Phạt, tất nhiên lão hủ có tính toán trong việc này, còn chưa tới phiên các ngươi nói này nói kia, khoa tay múa chân."
Thấy Mặc Vân đã hơi tức giận, mấy trưởng lão kia bị nghẹn đến mặt mo đỏ bừng, trong nhất thời cũng không dám nhiều lời.
"Khục... Cái kia, tiền bối, cái này chỉ huy sứ ngoài biên chế là chức vụ gì?"
"Rất quan trọng à? Nếu thực sự khó xử thì thôi, tôi tự do tự tại quen rồi, còn không có..."
"Yên tâm." Mặc Vân cắt ngang lời hắn, cười nói: "Tôi biết tâm ý của cậu, cho nên mới đề cử chức vị này. Ý nghĩa như tên, đã là ngoài biên chế thì tất nhiên không tính là thành viên nội bộ của Võ Minh, cậu có thể lý giải là... Một chức vị vinh dự trên danh nghĩa."
Nghe ông ta nói như vậy, Lương Siêu liền hiểu ra, bừng tỉnh mà gật đầu.
Nghĩ cũng phải, đã muốn mời Võ Minh người ta hỗ trợ thì dĩ nhiên phải thành lập mối quan hệ với người ta, bằng không không thân chẳng quen, dựa vào cái gì giúp đỡ chứ?
Thấy Mặc Vân suy nghĩ cho mình như thế, Lương Siêu nhất thời có chút cảm động, lập tức chắp tay nói cảm ơn ông ta, lại hoàn toàn không phát giác vẻ mặt quái dị của đám trưởng lão Võ Minh kia.
"Đa tạ ý tốt của tiền bối, vậy vãn bối từ chối thì bất kính."
"Chờ một chút." Mặc Vân đưa tay cắt ngang lời hắn, cười nhạt và nói: "Thằng nhãi cậu thật không khách sáo."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Bản trưởng lão chỉ có tư cách tiến cứ cậu, để cậu có tư cách cạnh tranh chức vị này, nhưng cuối cùng có thể tranh được hay không còn phải dựa vào bản lãnh của cậu."
Lương Siêu: "..."
"Phiền toái như vậy sao? Một chức vụ danh dự ngoài biên chế thôi mà cạnh tranh kịch liệt thế à?"
"Nói nhảm!" Một trưởng lão Võ Minh thực sự nghe không vô, khóe miệng giật giật rồi bật thốt lên một câu, nhưng lúc đang muốn nói tiếp thì Mặc Vân đã lạnh lùng trừng ông ta một cái.
"Không nói lời nào cũng không ai nghĩ ông bị câm." Sau khi cảnh cáo một câu về, ông ta lại cười cười với Lương Siêu, nói: "Bây giờ cuộc tranh cử chức vị này đã đến hồi cuối, cho nên đối thủ cạnh tranh của cậu cũng không nhiều. Chỉ có một người."
"A, vậy thì tốt." Lương Siêu buông lỏng, chẳng qua trong lòng cứ thấy là lạ, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà hắn cứ cảm thấy Mặc Vân đang đào cái hố cho mình.
Chẳng qua nhìn gương mặt nghiêm túc thận trọng, có chút trang nghiêm đứng đắn của Mặc Vân, hơn nữa mình thật sự muốn Võ Minh trợ giúp, hắn đành cố nén cảm giác này xuống.
"Trong ba ngày sẽ thông báo cậu tiến đến tổng bộ Võ Minh, tiến hành vòng tranh cử cuối cùng. Nhưng trong lúc đó, tôi hi vọng cậu tạm thời không cần đến Tả gia trả thù."
“Câu có làm được không?"
Thấy đối phương suy nghĩ và giúp mình như vậy rồi, nếu cả chút mặt mũi này cũng không cho đối phương thì không khỏi quá không hiểu chuyện. Dù sao Tả gia lớn như vậy cũng không chạy được, chờ thêm ba ngày cũng không sao.
"Được, tất cả làm theo lời tiền bối nói."
Đưa mắt nhìn Mặc Vân rời đi, Miller nhíu nhíu mày, nói: "Chủ thượng, cứ cảm thấy lão già kia không có lòng tốt, hình như đang đào hố cho ngài."
"Ừm." Mộ Khuynh Tuyết cũng gật gật đầu: "Tôi cũng có cảm giác tương tự."
Lương Siêu nhìn hai người một cái, cố nén xúc động gật đầu.
Đâu chỉ các người? Ông đây cũng có!
Chẳng qua ngoài miệng hắn vẫn nói: "Các người lo xa quá, thật sự coi Mặc Vân tiền bối như Lăng Lão sao? Làm một đời Kiếm Tôn, lấy tính tình của ông ta thì sẽ không làm ra mấy trò lén lút chẳng ra gì kia."
Cùng lúc đó, Mặc Vân vừa lên xe thì đã gọi cho Lăng Vũ, trong giọng nói lộ ra đắc ý nồng đậm.
"Lăng lão đầu, chuyện ông không làm được mà tôi thành công rồi. Thằng nhãi Lương Siêu kia đã bị tôi triệt để lừa gạt, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ ra nhận chức chỉ huy sứ ngoài biên chế."
"Cmn? !" Lăng Vũ giật mình, nghe kể xong thì tặc lưỡi than nhẹ: "Cái tên biến thái nhà ông, cả chiêu này cũng chơi ra được. Chẳng qua việc này không phải tuyệt đối, đừng quên đối thủ cạnh tranh lần này của Lương Siêu là ai."
"Theo lão hủ thấy, nhiều nhất cậu ta cũng chỉ có tỷ lệ được chọn năm phần mà thôi."
Mặc Vân nghe xong thì suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng lần nữa: "Theo tôi thấy, tỷ lệ thắng là sáu phần."
Mấy trưởng lão Võ Minh trong xe nghe vậy thì nhìn nhau không nói gì. Lăng Lão và Mặc trưởng lão xem trọng hậu sinh trẻ tuổi Lương Siêu như thế sao?
Phải biết đối thủ cạnh tranh lần này của Lương Siêu không phải người bình thường, mà là người duy nhất trong trăm năm qua được tổng bộ Võ Minh công nhận là...
Thằng nhãi biến thái...
Hôm sau, trong nhà tổ Diệp gia.
Từ sau phong ba vườn động vật hoang dã lần trước, Diệp Tiêu luôn hối lỗi tại nhà, thậm chí Diệp Khuynh Thành còn nhờ một người được thủ tịch Diệp gia cung phụng - Bộ Hạo chuyên môn canh chừng cậu ta.
Nhưng Diệp Tiêu vẫn luôn không an phận, liên tục hai ngày ăn cơm, đi ngủ, cả đi nhà xí cũng đi theo bên cạnh Bộ Hạo, càng không ngừng tiến hành xúi giục thuyết phục Bộ Hạo...
Bình luận facebook