Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1797
Chương 1797: Cua đổ minh chủ võ lâm (33)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hoa Chúc Chúc vốn chính là Thần Nữ, chỉ cần tới lúc nguy cấp, cốt truyện dĩ nhiên sẽ mở plug-in cho cô ta, để cô ta thành công gọi Thần Long đến.
Thần Long bay đến trước mặt Hoa Chúc Chúc, giọng hắn to lớn vang dội, “Là nhữ* triệu hoán ta?”
(*) Nhữ: nghĩa cơ bản là “ngươi”, đây là cách xưng hô (ngôi thứ hai) thời cổ, dùng tương ứng với “ngô” (nghĩa cơ bản là “ta”), nhằm tỏ vẻ trang trọng và cao quý.
Chẳng qua là một câu đơn giản, nhưng giọng nói của hắn dường như vẫn luôn vang vọng quanh quẩn trong lòng người.
Lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật khí phách cao cấp, chỉ sống trong truyền thuyết thần thoại, trong lòng cô ta hơi sợ, lại lấy hết can đảm nói: “Là ta triệu hoán ngươi!”
“Nhữ đã triệu ngô* ra, vậy dựa theo quy củ, ngô hứa cho nhữ hai nguyện vọng.”
(*) Ngô: nghĩa cơ bản là “ta”, cách xưng hô (ngôi thứ nhất) thời cổ, mang ý trang trọng và kiểu cách.
“Ta chia cho Nhật Quỹ một nguyện vọng!”
“Nhật Quỹ?” Đôi mắt màu vàng kim của Thần Long nhìn về phía Nhật Quỹ, “Một cái tên xa lạ.”
Nếu trước đây có thể nhìn thấy Thần Long, Nhật Quỹ hẳn sẽ kích động không kiềm chế được, nhưng hiện tại, sắc mặt hắn không thay đổi, bình tĩnh nói: “Thần Long đại nhân, ta là Nhật Quỹ, Đại Thần quan cung phụng ngài ở nước Đông Dương.”
Thần Long trực tiếp hỏi: “Nhữ có nguyện vọng gì?”
“Xin hãy đoạt lại cô gái tên Phong Quang và trả nàng cho ta từ tay người mơ ước nàng ấy.”
“Chẳng qua chỉ là một yêu cầu nhỏ...” Thần Long lại nhìn về phía Phong Quang, ánh mắt hắn khựng lại, tiện đà lạnh giọng nói: “Nàng ta không nên sống sót.”
Nhật Quỹ đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi nói cái gì?”
“Nữ hài nhân tộc kia không nên sống ở trên thế gian này.” Thần Long lại bay đến mặt Mộ Quy trước, “Nàng ta là tai họa.”
“Cho dù Thần Long nói thế...” Mộ Quy hờ hững cười nói: “Ta lại không định làm theo lời ngươi.”
Đôi mắt với tròng mắt màu vàng kim của Thần Long trở nên sắc lạnh, “Con người nhỏ nhoi... lại dám ngang ngược như vậy.”
“Ta nghĩ Thần Long có chuyện hiểu lầm.” Mộ Quy khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng cười nói: “Tín đồ của ngươi trong thiên hạ này không ít, người có nguyện vọng muốn cầu ngươi cũng không ít, nhưng thật đáng tiếc, so với tin thần, ta càng thích tự mình động thủ đoạt lấy thứ mình muốn. Ví dụ như, thân thể ta không tốt, đã không còn sống được bao lâu, nhưng ta lại nghe nói... ăn thịt Thần Long có thể trừ đi bách bệnh.”
Vẻ mặt Tinh Tích cứng lại, “Bệ hạ!”
Lời này của Mộ Quy hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của hắn.
Đôi mắt Mộ Quy mang ý cười nhìn Tinh Tích, “Đại Thần quan, những năm gần đây cũng thật vất vả cho ngươi phải nghĩ cách triệu xuất Thần Long, tuy cuối cùng Thần Long cũng không phải do ngươi triệu hoán được, nhưng niệm tình ngươi nhiều năm vất vả, ngươi yên tâm, cho dù Thần Long không còn, chức vị Đại Thần quan của ngươi vẫn sẽ được giữ lại.”
Tinh Tích giật khóe môi, nói không nên lời, từ nhỏ hắn đã được dạy cung phụng thần linh, triệu hoán thần, nhưng hiện giờ... quân vương của hắn lại nói muốn giết Thần... Hắn nhìn về phía Phong Tuyền, Phong Tuyền lại tránh ánh mắt hắn.
Từ lúc bắt đầu, Phong Tuyền đã biết tất cả kế hoạch của Mộ Quy, hơn nữa vì Mộ Quy, hắn cũng nguyện ý tham dự hành động “thí thần*” này.
(*) Thí thần: Giết hại thần linh.
Ý cười trên mặt Mộ Quy biến mất, “Phong Tuyền.”
“Tuân lệnh bệ hạ.” Phong Tuyền giơ tay, “Động thủ!”
Trong chớp mắt, tất cả cung tên bôi lân phấn* đều xuất hiện, lưới sắt rộng lớn trùm về phía Thần Long.
(*) Lân phấn: Bột chế từ Phốt pho.
“Loài người cuồng vọng!” Chỉ một cái vẫy đuôi của Thần Long đã khiến một căn nhà sụp xuống, đè lên không ít người.
Nhưng chết một hai người thì có đáng gì đâu?
Mộ Quy không thiếu nhất chính là người bán mạng cho mình, một đám chết rồi sẽ có đám khác xông lên, hắn chưa từng nghĩ có thể nhẹ nhàng bắt được Thần Long trong truyền thuyết, mà hắn tin tưởng, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc hắn kiệt sức, loại phương pháp xa luân chiến* này thật sự có công dụng lớn.
(*) Xa luân chiến: Thay phiên chiến đấu liên tục để khiến đối thủ kiệt sức, từng nhóm xông lên nhằm tiêu hao sức lực đối thủ theo thời gian.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thần Long bay đến trước mặt Hoa Chúc Chúc, giọng hắn to lớn vang dội, “Là nhữ* triệu hoán ta?”
(*) Nhữ: nghĩa cơ bản là “ngươi”, đây là cách xưng hô (ngôi thứ hai) thời cổ, dùng tương ứng với “ngô” (nghĩa cơ bản là “ta”), nhằm tỏ vẻ trang trọng và cao quý.
Chẳng qua là một câu đơn giản, nhưng giọng nói của hắn dường như vẫn luôn vang vọng quanh quẩn trong lòng người.
Lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật khí phách cao cấp, chỉ sống trong truyền thuyết thần thoại, trong lòng cô ta hơi sợ, lại lấy hết can đảm nói: “Là ta triệu hoán ngươi!”
“Nhữ đã triệu ngô* ra, vậy dựa theo quy củ, ngô hứa cho nhữ hai nguyện vọng.”
(*) Ngô: nghĩa cơ bản là “ta”, cách xưng hô (ngôi thứ nhất) thời cổ, mang ý trang trọng và kiểu cách.
“Ta chia cho Nhật Quỹ một nguyện vọng!”
“Nhật Quỹ?” Đôi mắt màu vàng kim của Thần Long nhìn về phía Nhật Quỹ, “Một cái tên xa lạ.”
Nếu trước đây có thể nhìn thấy Thần Long, Nhật Quỹ hẳn sẽ kích động không kiềm chế được, nhưng hiện tại, sắc mặt hắn không thay đổi, bình tĩnh nói: “Thần Long đại nhân, ta là Nhật Quỹ, Đại Thần quan cung phụng ngài ở nước Đông Dương.”
Thần Long trực tiếp hỏi: “Nhữ có nguyện vọng gì?”
“Xin hãy đoạt lại cô gái tên Phong Quang và trả nàng cho ta từ tay người mơ ước nàng ấy.”
“Chẳng qua chỉ là một yêu cầu nhỏ...” Thần Long lại nhìn về phía Phong Quang, ánh mắt hắn khựng lại, tiện đà lạnh giọng nói: “Nàng ta không nên sống sót.”
Nhật Quỹ đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi nói cái gì?”
“Nữ hài nhân tộc kia không nên sống ở trên thế gian này.” Thần Long lại bay đến mặt Mộ Quy trước, “Nàng ta là tai họa.”
“Cho dù Thần Long nói thế...” Mộ Quy hờ hững cười nói: “Ta lại không định làm theo lời ngươi.”
Đôi mắt với tròng mắt màu vàng kim của Thần Long trở nên sắc lạnh, “Con người nhỏ nhoi... lại dám ngang ngược như vậy.”
“Ta nghĩ Thần Long có chuyện hiểu lầm.” Mộ Quy khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng cười nói: “Tín đồ của ngươi trong thiên hạ này không ít, người có nguyện vọng muốn cầu ngươi cũng không ít, nhưng thật đáng tiếc, so với tin thần, ta càng thích tự mình động thủ đoạt lấy thứ mình muốn. Ví dụ như, thân thể ta không tốt, đã không còn sống được bao lâu, nhưng ta lại nghe nói... ăn thịt Thần Long có thể trừ đi bách bệnh.”
Vẻ mặt Tinh Tích cứng lại, “Bệ hạ!”
Lời này của Mộ Quy hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của hắn.
Đôi mắt Mộ Quy mang ý cười nhìn Tinh Tích, “Đại Thần quan, những năm gần đây cũng thật vất vả cho ngươi phải nghĩ cách triệu xuất Thần Long, tuy cuối cùng Thần Long cũng không phải do ngươi triệu hoán được, nhưng niệm tình ngươi nhiều năm vất vả, ngươi yên tâm, cho dù Thần Long không còn, chức vị Đại Thần quan của ngươi vẫn sẽ được giữ lại.”
Tinh Tích giật khóe môi, nói không nên lời, từ nhỏ hắn đã được dạy cung phụng thần linh, triệu hoán thần, nhưng hiện giờ... quân vương của hắn lại nói muốn giết Thần... Hắn nhìn về phía Phong Tuyền, Phong Tuyền lại tránh ánh mắt hắn.
Từ lúc bắt đầu, Phong Tuyền đã biết tất cả kế hoạch của Mộ Quy, hơn nữa vì Mộ Quy, hắn cũng nguyện ý tham dự hành động “thí thần*” này.
(*) Thí thần: Giết hại thần linh.
Ý cười trên mặt Mộ Quy biến mất, “Phong Tuyền.”
“Tuân lệnh bệ hạ.” Phong Tuyền giơ tay, “Động thủ!”
Trong chớp mắt, tất cả cung tên bôi lân phấn* đều xuất hiện, lưới sắt rộng lớn trùm về phía Thần Long.
(*) Lân phấn: Bột chế từ Phốt pho.
“Loài người cuồng vọng!” Chỉ một cái vẫy đuôi của Thần Long đã khiến một căn nhà sụp xuống, đè lên không ít người.
Nhưng chết một hai người thì có đáng gì đâu?
Mộ Quy không thiếu nhất chính là người bán mạng cho mình, một đám chết rồi sẽ có đám khác xông lên, hắn chưa từng nghĩ có thể nhẹ nhàng bắt được Thần Long trong truyền thuyết, mà hắn tin tưởng, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc hắn kiệt sức, loại phương pháp xa luân chiến* này thật sự có công dụng lớn.
(*) Xa luân chiến: Thay phiên chiến đấu liên tục để khiến đối thủ kiệt sức, từng nhóm xông lên nhằm tiêu hao sức lực đối thủ theo thời gian.