Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1900
Chương 1900: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (38)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Lựa chọn mà ngươi nói, là chỉ chính ngươi sao?”
Nụ cười của Thích Trường An mang vẻ ôn nhu trong lành, không nhiễm thế tục, “Lựa chọn kia nhất định không phải là ngươi rồi. Ngươi đã có lựa chọn, cần gì phải do dự đây?”
Vãn Hiên không nói gì.
Đôi mắt như màn đêm của Thích Trường An trong khoảnh khắc này chợt trở nên sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người.
Trước khi Hoa Nhan xuất hiện, bất kể là sự quan tâm săn sóc hay sự yêu quý thân thiết của Vãn Hiên đối với Phong Quang đều đã vượt qua phạm vi huynh muội.
Đối với Phong Quang, Vãn Hiên có lòng kiên nhẫn vượt qua người thường, hắn sẽ trò chuyện với cô, nghe cô oán giận, và lúc nào cũng lo nghĩ cho sự an toàn của cô... Chỉ với tất cả những điều này, nếu nói là tình huynh muội thì có lẽ chỉ một mình Phong Quang ngây ngốc mới tin.
Không sai, Vãn Hiên quả thật từng thích Phong Quang, nhưng Phong Quang luôn ngây thơ về tình cảm, hắn lại là người kín đáo không hay chủ động, nên cũng chưa bao giờ chủ động thổ lộ ra. Ngay trong tình cảnh đó, Hoa Nhan xuất hiện.
Vãn Hiên cũng không cách nào hiểu nổi, sau khi gặp được Hoa Nhan ở hậu hoa viên đêm đó, cách nói năng cùng tính tình dịu dàng của Hoa Nhan để lại trong lòng hắn ấn tượng rất sâu, mà sau đó, trong lúc Phong Quang không biết, cảm giác phù hợp về tâm hồn của hắn khi tiếp xúc với Hoa Nhan đã trở nên càng ngày càng mạnh.
Vãn Hiên không phải người dễ thay lòng đổi dạ, hắn cũng từng tự hoài nghi, tự đấu tranh với chính mình, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, hắn thật sự đã đổi dạ thay lòng.
Hắn nhận thức được điều đó khi Phong Quang đến tìm hắn tỏ tình. Khi sự yêu thích của Phong Quang, điều mà hắn từng tha thiết ước mơ và mong muốn có được, thật sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại không vui như trong tưởng tượng.
Cũng ngay lúc ấy, Vãn Hiên chỉ có thể thừa nhận rằng, hắn thật sự đã thích người khác.
Lúc ấy Phong Quang hỏi hắn, hắn có từng thích cô hay không. Đáp án là có, nhưng Vãn Hiên không thể nói ra, có lẽ sự khiển trách của lương tâm đã cho hắn biết, nếu hắn nói ra, hắn sẽ thật sự là một nam nhân hai lòng.
Điều này không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của Vãn Hiên đối với chính mình nhiều năm qua, hắn vùng vẫy đấu tranh, nhưng lại không thể không tuân theo lòng mình, cuối cùng lựa chọn khuất phục.
Thích Trường An hiểu rất rõ vì sao Vãn Hiên lại trầm mặc, hắn đã sớm nhìn ra trước kia Vãn Hiên thích Phong Quang. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy Phong Quang là một đại tiểu thư xấu tính chỉ thích làm theo ý mình, còn từng cảm thán không ngờ vẫn có nam nhân thích một cô nương như thế. Về sau... thôi được rồi, về sau Thích Trường An đã bị chính suy nghĩ lúc đó của mình “vả mặt“.
Không phải Phong Quang không xứng với Vãn Hiên, mà là Vãn Hiên không xứng với Phong Quang.
Khóe môi của Thích Trường An cong thành nụ cười mỉm, hắn nhìn ánh trăng chiếu lên lá cây, chỉ bình thản nói: “Phong Quang từng nói, nàng rất cảm kích ngươi lúc đó đã cự tuyệt nàng, nếu không, giả dụ nàng thật sự thành thân với ngươi rồi mới phát hiện ngươi thích một nữ nhân khác, nàng sẽ càng thêm thống khổ.”
“Muội ấy... thật sự nói như vậy?” Vãn Hiên không dám chắc, nhưng cũng không thể không tin. Hắn hiểu Phong Quang, Phong Quang sống không tim không phổi, nhưng cũng có thể là người tuyệt tình nhất.
“Ta xúi giục Phong Quang thổ lộ vì muốn chờ xem nàng bị từ chối. Hiện tại... tự đáy lòng, ta thật sự cảm thấy may mắn rằng nàng đã bị cự tuyệt.” Thích Trường An lắc đầu bật cười, sườn mắt nhìn về hướng Vãn Hiên, giọng điệu bình tĩnh như nước, “Cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua liền không còn nữa. Vãn Hiên công tử, mong ngươi có thể trân trọng.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nụ cười của Thích Trường An mang vẻ ôn nhu trong lành, không nhiễm thế tục, “Lựa chọn kia nhất định không phải là ngươi rồi. Ngươi đã có lựa chọn, cần gì phải do dự đây?”
Vãn Hiên không nói gì.
Đôi mắt như màn đêm của Thích Trường An trong khoảnh khắc này chợt trở nên sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người.
Trước khi Hoa Nhan xuất hiện, bất kể là sự quan tâm săn sóc hay sự yêu quý thân thiết của Vãn Hiên đối với Phong Quang đều đã vượt qua phạm vi huynh muội.
Đối với Phong Quang, Vãn Hiên có lòng kiên nhẫn vượt qua người thường, hắn sẽ trò chuyện với cô, nghe cô oán giận, và lúc nào cũng lo nghĩ cho sự an toàn của cô... Chỉ với tất cả những điều này, nếu nói là tình huynh muội thì có lẽ chỉ một mình Phong Quang ngây ngốc mới tin.
Không sai, Vãn Hiên quả thật từng thích Phong Quang, nhưng Phong Quang luôn ngây thơ về tình cảm, hắn lại là người kín đáo không hay chủ động, nên cũng chưa bao giờ chủ động thổ lộ ra. Ngay trong tình cảnh đó, Hoa Nhan xuất hiện.
Vãn Hiên cũng không cách nào hiểu nổi, sau khi gặp được Hoa Nhan ở hậu hoa viên đêm đó, cách nói năng cùng tính tình dịu dàng của Hoa Nhan để lại trong lòng hắn ấn tượng rất sâu, mà sau đó, trong lúc Phong Quang không biết, cảm giác phù hợp về tâm hồn của hắn khi tiếp xúc với Hoa Nhan đã trở nên càng ngày càng mạnh.
Vãn Hiên không phải người dễ thay lòng đổi dạ, hắn cũng từng tự hoài nghi, tự đấu tranh với chính mình, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, hắn thật sự đã đổi dạ thay lòng.
Hắn nhận thức được điều đó khi Phong Quang đến tìm hắn tỏ tình. Khi sự yêu thích của Phong Quang, điều mà hắn từng tha thiết ước mơ và mong muốn có được, thật sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại không vui như trong tưởng tượng.
Cũng ngay lúc ấy, Vãn Hiên chỉ có thể thừa nhận rằng, hắn thật sự đã thích người khác.
Lúc ấy Phong Quang hỏi hắn, hắn có từng thích cô hay không. Đáp án là có, nhưng Vãn Hiên không thể nói ra, có lẽ sự khiển trách của lương tâm đã cho hắn biết, nếu hắn nói ra, hắn sẽ thật sự là một nam nhân hai lòng.
Điều này không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của Vãn Hiên đối với chính mình nhiều năm qua, hắn vùng vẫy đấu tranh, nhưng lại không thể không tuân theo lòng mình, cuối cùng lựa chọn khuất phục.
Thích Trường An hiểu rất rõ vì sao Vãn Hiên lại trầm mặc, hắn đã sớm nhìn ra trước kia Vãn Hiên thích Phong Quang. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy Phong Quang là một đại tiểu thư xấu tính chỉ thích làm theo ý mình, còn từng cảm thán không ngờ vẫn có nam nhân thích một cô nương như thế. Về sau... thôi được rồi, về sau Thích Trường An đã bị chính suy nghĩ lúc đó của mình “vả mặt“.
Không phải Phong Quang không xứng với Vãn Hiên, mà là Vãn Hiên không xứng với Phong Quang.
Khóe môi của Thích Trường An cong thành nụ cười mỉm, hắn nhìn ánh trăng chiếu lên lá cây, chỉ bình thản nói: “Phong Quang từng nói, nàng rất cảm kích ngươi lúc đó đã cự tuyệt nàng, nếu không, giả dụ nàng thật sự thành thân với ngươi rồi mới phát hiện ngươi thích một nữ nhân khác, nàng sẽ càng thêm thống khổ.”
“Muội ấy... thật sự nói như vậy?” Vãn Hiên không dám chắc, nhưng cũng không thể không tin. Hắn hiểu Phong Quang, Phong Quang sống không tim không phổi, nhưng cũng có thể là người tuyệt tình nhất.
“Ta xúi giục Phong Quang thổ lộ vì muốn chờ xem nàng bị từ chối. Hiện tại... tự đáy lòng, ta thật sự cảm thấy may mắn rằng nàng đã bị cự tuyệt.” Thích Trường An lắc đầu bật cười, sườn mắt nhìn về hướng Vãn Hiên, giọng điệu bình tĩnh như nước, “Cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua liền không còn nữa. Vãn Hiên công tử, mong ngươi có thể trân trọng.”
Bình luận facebook