Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1905
Chương 1905: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (48)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sao lại là ngụy biện được?” Tạ Trạm buồn cười nói: “Nếu như ngươi đang nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, vừa lúc nghĩ tới điểm mấu chốt, mà ta lại lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của ngươi, đây chẳng phải chính là lỗi của ta sao?”
Phong Quang lại liếc mắt nhìn hắn, “Dù sao thúc là trưởng bối, thúc nói gì cũng đúng cả.”
“Vẫn ngươi đang tức giận với ta à?” Hắn đưa tay nâng cằm, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô.
Ngữ khí của hắn ôn hòa khó tả, Phong Quang lập tức có cảm giác như mình cực kỳ ấu trĩ, cô không chịu thua mà nhìn hắn, “Cháu có gì phải tức giận sao?”
“Hóa ra là không sao?” Mắt Tạ Trạm mang ý cười, dường như có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của cô.
Dưới ánh mắt hắn, cô dường như không thể che giấu điều gì. Phong Quang không trả lời câu hỏi này, mà đưa ánh mắt nhìn mặt trời lặn phía chân trời, nhàn nhạt nói: “Cháu tức hay không tức giận thì có liên quan gì?”
“Dĩ nhiên là có liên quan.” Tạ Trạm nói: “Một chiêu đánh lạc hướng của Phong Quang đã cứu ta trong cơn nước lửa, nếu như ta không báo ân thật tốt, ngược lại còn khiến ngươi tức giận, đây chính là lỗi của ta.”
Phong Quang vừa nghe liền lập tức phản bác nói: “Thúc đừng nói bậy, ta giúp thúc khi nào?”
“Được rồi, Phong Quang không giúp ta.” Hắn cười, “Phong Quang chỉ đơn thuần muốn giúp Kết Nhi làm mai thôi.”
Cô đỏ mặt, bởi vì ngay cả chính cô đều cảm thấy, lời mình nói thật sự không đáng tin.
“Tuy nhiên, nếu Phong Quang nhiệt tình giúp Kết Nhi như vậy, thân là tam thúc của Kết Nhi, dường như ta cũng nên tỏ vẻ cảm tạ mới đúng, chẳng phải sao?”
Phong Quang nhỏ giọng nói: “Ta còn lâu mới cần thúc cảm tạ.”
Tạ Trạm chỉ nhìn cô khẽ mỉm cười, trong đôi mắt hắn nhiễm ráng chiều ấm áp, khiến ánh mắt càng thêm nhu tình.
Cô không rõ vì sao mình lại nghĩ tới mấy chữ “nhu tình như nước” này, nhưng tóm lại cũng đã nghĩ đến, nên mặt cô bắt đầu nóng lên.
Có lẽ là cảm thấy cô đang quẫn bách, Tạ Trạm còn nói thêm: “Quả thực Phong Quang cũng là cháu gái ta, so với cùng Yêu Yêu và Kết Nhi, thì ta và ngươi tiếp xúc không nhiều lắm, hiểu biết cũng không sâu, nhưng ta còn nhớ rõ, lâu nay đại ca đã chăm sóc ta rất nhiều, đại tẩu cũng là đối với ta rất tốt, Phong Quang đã là con gái của đại ca đại tẩu, bất luận nói thế nào, ta cũng nên làm một trưởng bối tốt mới phải.”
Phong Quang nghe xong, căn bản liền không hề vui vẻ, cô nắm chặt khăn tay dưới bàn, “Cho nên, thúc muốn nói gì?”
“Điều ta muốn nói rất đơn giản.” Tạ Trạm chậm rãi nói: “Từ sau khi Yêu Yêu đàn một khúc kinh người trong hội ngắm hoa, liền trở nên quen thuộc với hoàng hậu nương nương và các quý phu nhân khác, tuổi cô bé còn nhỏ mà đã có danh xưng tài nữ đệ nhất đế đô, lão phu nhân hiện đang rất coi trọng cô bé ấy, nếu ngươi náo loạn gây mâu thuẫn với Yêu Yêu, thì tương lai đến lúc đại ca, đại tẩu có việc không ở bên cạnh ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không sống tốt được.”
Rốt cuộc thì Tạ gia này vẫn do lão phu nhân định đoạt.
Phong Quang thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ vừa rồi Tạ Trạm nói biến chiến tranh thành tơ lụa, kỳ thật không phải để bảo vệ Tạ Yêu Yêu, mà là bảo vệ cô sao?
Hắn đã nói rõ ràng như vậy, nhưng cô vẫn thắc mắc, “Ta nghe nói, thúc chăm sóc Tạ Yêu Yêu nhiều năm, nếu như ta và nàng ta mâu thuẫn, thúc nhất định sẽ giúp nàng ta, có đúng không?”
“Kỳ thực Phong Quang muốn hỏi ta có thể giúp ngươi hay không, đúng chứ?” Hắn híp mắt cười khẽ, có một vẻ phong tình đặc biệt.
Phong Quang cũng không làm ra vẻ, “Không sai.”
Hắn trực tiếp trả lời, “Đương nhiên ta sẽ không giúp Phong Quang.”
Phong Quang thầm nhủ quả nhiên là thế, rồi lại nghe hắn nói: “Phong Quang vốn không bao giờ chịu thiệt, thì sao phải cần ta hỗ trợ?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang lại liếc mắt nhìn hắn, “Dù sao thúc là trưởng bối, thúc nói gì cũng đúng cả.”
“Vẫn ngươi đang tức giận với ta à?” Hắn đưa tay nâng cằm, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô.
Ngữ khí của hắn ôn hòa khó tả, Phong Quang lập tức có cảm giác như mình cực kỳ ấu trĩ, cô không chịu thua mà nhìn hắn, “Cháu có gì phải tức giận sao?”
“Hóa ra là không sao?” Mắt Tạ Trạm mang ý cười, dường như có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của cô.
Dưới ánh mắt hắn, cô dường như không thể che giấu điều gì. Phong Quang không trả lời câu hỏi này, mà đưa ánh mắt nhìn mặt trời lặn phía chân trời, nhàn nhạt nói: “Cháu tức hay không tức giận thì có liên quan gì?”
“Dĩ nhiên là có liên quan.” Tạ Trạm nói: “Một chiêu đánh lạc hướng của Phong Quang đã cứu ta trong cơn nước lửa, nếu như ta không báo ân thật tốt, ngược lại còn khiến ngươi tức giận, đây chính là lỗi của ta.”
Phong Quang vừa nghe liền lập tức phản bác nói: “Thúc đừng nói bậy, ta giúp thúc khi nào?”
“Được rồi, Phong Quang không giúp ta.” Hắn cười, “Phong Quang chỉ đơn thuần muốn giúp Kết Nhi làm mai thôi.”
Cô đỏ mặt, bởi vì ngay cả chính cô đều cảm thấy, lời mình nói thật sự không đáng tin.
“Tuy nhiên, nếu Phong Quang nhiệt tình giúp Kết Nhi như vậy, thân là tam thúc của Kết Nhi, dường như ta cũng nên tỏ vẻ cảm tạ mới đúng, chẳng phải sao?”
Phong Quang nhỏ giọng nói: “Ta còn lâu mới cần thúc cảm tạ.”
Tạ Trạm chỉ nhìn cô khẽ mỉm cười, trong đôi mắt hắn nhiễm ráng chiều ấm áp, khiến ánh mắt càng thêm nhu tình.
Cô không rõ vì sao mình lại nghĩ tới mấy chữ “nhu tình như nước” này, nhưng tóm lại cũng đã nghĩ đến, nên mặt cô bắt đầu nóng lên.
Có lẽ là cảm thấy cô đang quẫn bách, Tạ Trạm còn nói thêm: “Quả thực Phong Quang cũng là cháu gái ta, so với cùng Yêu Yêu và Kết Nhi, thì ta và ngươi tiếp xúc không nhiều lắm, hiểu biết cũng không sâu, nhưng ta còn nhớ rõ, lâu nay đại ca đã chăm sóc ta rất nhiều, đại tẩu cũng là đối với ta rất tốt, Phong Quang đã là con gái của đại ca đại tẩu, bất luận nói thế nào, ta cũng nên làm một trưởng bối tốt mới phải.”
Phong Quang nghe xong, căn bản liền không hề vui vẻ, cô nắm chặt khăn tay dưới bàn, “Cho nên, thúc muốn nói gì?”
“Điều ta muốn nói rất đơn giản.” Tạ Trạm chậm rãi nói: “Từ sau khi Yêu Yêu đàn một khúc kinh người trong hội ngắm hoa, liền trở nên quen thuộc với hoàng hậu nương nương và các quý phu nhân khác, tuổi cô bé còn nhỏ mà đã có danh xưng tài nữ đệ nhất đế đô, lão phu nhân hiện đang rất coi trọng cô bé ấy, nếu ngươi náo loạn gây mâu thuẫn với Yêu Yêu, thì tương lai đến lúc đại ca, đại tẩu có việc không ở bên cạnh ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không sống tốt được.”
Rốt cuộc thì Tạ gia này vẫn do lão phu nhân định đoạt.
Phong Quang thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ vừa rồi Tạ Trạm nói biến chiến tranh thành tơ lụa, kỳ thật không phải để bảo vệ Tạ Yêu Yêu, mà là bảo vệ cô sao?
Hắn đã nói rõ ràng như vậy, nhưng cô vẫn thắc mắc, “Ta nghe nói, thúc chăm sóc Tạ Yêu Yêu nhiều năm, nếu như ta và nàng ta mâu thuẫn, thúc nhất định sẽ giúp nàng ta, có đúng không?”
“Kỳ thực Phong Quang muốn hỏi ta có thể giúp ngươi hay không, đúng chứ?” Hắn híp mắt cười khẽ, có một vẻ phong tình đặc biệt.
Phong Quang cũng không làm ra vẻ, “Không sai.”
Hắn trực tiếp trả lời, “Đương nhiên ta sẽ không giúp Phong Quang.”
Phong Quang thầm nhủ quả nhiên là thế, rồi lại nghe hắn nói: “Phong Quang vốn không bao giờ chịu thiệt, thì sao phải cần ta hỗ trợ?”
Bình luận facebook