Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1901
Chương 1901: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (39)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Lão phu nhân nói quá lời, Phong Quang tuy đẹp, nhưng nha đầu nhà nhị thúc cũng không hề kém.” Triệu Uyển mỉm cười nhìn về phía Tạ Yêu Yêu, “Ta đã sớm nghe nói, trong hội ngắm hoa vừa qua, nhị tiểu thư Tạ gia chúng ta đàn một khúc “Phượng cầu hoàng” hay như tiếng trời, còn được hoàng hậu nương nương khen ngợi, chính là tài nữ thực sự của đế đô.”
Người xuyên không mạnh nhất là gì?
Đó chính là vòng hào quang!
Trên hội ngắm hoa, Tạ Yêu Yêu không chỉ đàn một khúc khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa chỉ sau ba bước chân còn làm ra câu thơ “Hoa bay hoa rụng ngập trời, Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?*” khiến người ta cực kỳ tán thưởng. Tiếng tăm tài nữ vang vọng đế đô chỉ trong một đêm.
(*) Câu thơ trong bài Táng hoa từ (Bài từ chôn hoa) trong Hồng Lâu Mộng (tác giả Tào Tuyết Cần). Bản dịch thơ của nhóm Vũ Bội Hoàng.
Người ta đã khen mình như vậy, Tạ Yêu Yêu cũng ngại mà không tiếp tục im lặng làm người vô hình, cô ta thấp giọng nói: “Bá mẫu quá khen.”
Tạ lão phu nhân lại nói: “Phong Quang và Nhị nha đầu không chênh nhau nhiều tuổi, cũng dễ thân thiết với nhau. Còn nữa, ta nghe nói ở Tứ Thủy Thành, phu thê các ngươi cũng không có thời gian mời sư phó đến dạy Phong Quang học cầm kỳ thi họa, hẳn là về sau Phong Quang cũng có thể học tập Nhị nha đầu thật tốt.”
Phong Quang cúi đầu cắn răng, “Dạ.”
Muốn một đích nữ như cô đi học tập thứ nữ, đây chẳng phải rõ ràng muốn lôi cô ra chèn ép đại phòng hay sao?
Phong Quang đã có thể nhận thấy, Triệu Uyển và Tạ Tầm dĩ nhiên cũng nghe ra được, sắc mặt Triệu Uyển xấu đi, Tạ Tầm đã mở miệng nói: “Chuyện Phong Quang học nghệ, chúng con đã có tính toán, nếu tài đánh đàn của Nhị nha đầu đã cao siêu như thế, con nghĩ trước hết vẫn nên để Phong Quang học từ cơ bản thì tốt hơn.”
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm, vẫn may cha mình không phải là người cổ hủ luôn lấy chữ hiếu làm đầu.
Tạ lão phu nhân rũ mắt, “Nếu ngươi đã có tính toán, vậy ta cũng không nói nhiều. Mọi người lặn lội đường xa, chỗ ở của các ngươi đã sửa sang lại tốt rồi, cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ, chúng con liền cáo lui trước.” Tạ Tầm nói một tiếng, dẫn theo thê tử và con gái đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi chỗ kia, sắc mặt Triệu Uyển liền trầm xuống, không chỉ bà mà ngay cả sắc mặt Tạ Tầm cũng không tốt hơn. Xem ra lần này bọn họ trở về, chỉ sợ sẽ sống không suôn sẻ.
Trước khi đi Tứ Thủy Thành, Tạ Tầm và Triệu Uyển sống ở viện Minh Viễn, lần này trở về dĩ nhiên cũng ở đây. Sợ các con gái sống không quen, Triệu Uyển đã đặc biệt dặn dò Phong Quang chuẩn bị tốt, Phong Quang cũng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ mình có thể chịu được, mà Hoan Nhi vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới thì lại một mực ăn vạ muốn ngủ cùng tỷ tỷ. Phong Quang không có cách nào, chỉ có thể để cô bé ngủ trong phòng mình.
Buổi tối nhiều muỗi, Hoan Nhi ngủ không yên, thân là một chị gái tốt yêu thích trẻ em, Phong Quang chỉ có thể nửa đêm cầm đèn ra khỏi phòng, đến nhà kho tìm một chậu cỏ đuổi muỗi mang về đây.
Đêm khuya chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, phần lớn hạ nhân đều đã ngủ, dưới ánh trăng, xung quanh cực kỳ im lặng, một tay Phong Quang cầm cỏ đuổi muỗi, một tay xách đèn dầu, cô bỗng ý thức được bản thân mình cũng thật có gan. Khi đi qua hành lang dài, cô bỗng nhìn thấy qua khóe mắt, một bóng người áo trắng lướt nhanh qua ở đình giữa hồ, tiếp theo, cô nghe được âm thanh rơi xuống nước.
Cô ngẩn ngơ, mới ý thức được vừa có người rơi xuống hồ, liền vội vàng chạy qua, chỉ thấy trên mặt nước vẫn còn gợn sóng, cô khẽ cắn môi, để đèn và chậu hoa xuống, lại đá văng giày, nhảy vào trong nước.
Phong Quang trước nay đều bơi không tệ, rất nhanh, cô liền thấy được nam nhân ở trong nước, hắn nhắm mắt lại, dường như đã sắp đi đời nhà ma, cô duỗi tay bắt được tay hắn, cố sức muốn kéo hắn bơi lên, nhưng cô đã quên, thân thể này của cô mới chỉ mười ba tuổi, mà người cô kéo lại là một nam tử đã trưởng thành.
Không chỉ không cứu được hắn, cô còn bị chuột rút ở chân, rốt cuộc thì cô rất ít khi vận động, bây giờ đột nhiên lại xuống nước, chuột rút là chuyện rất dễ xảy ra .
Phong Quang sặc nước miếng, hơi thở tích trữ cũng không còn, ngay trong lúc nguy nan, cái tay kia lại cầm lấy tay cô, mà eo cô cũng bị một cái tay khác ôm vòng lấy, hắn hết sức nhẹ nhàng, ôm cô nhảy lên khỏi mặt nước.
Chờ tới lúc lên bờ, quần áo hai người đều nhỏ nước tí tách, Phong Quang lập tức đẩy người kia ra, mình lại không đứng vững mà ngã trên cỏ. Sau khi ho ra mấy ngụm nước, phục hồi tinh thần, cô mới quay đầu lại bất mãn nói: “Ngươi có bệnh à!”
Nam nhân đứng ngược ánh trăng, ngọn tóc hắn còn đang nhỏ nước, áo bào trắng dán sát vào người, hiển lộ ra thân hình khỏe mạnh lại thon dài hoàn mỹ. Hắn tiến lên một bước, ngồi xổm trước mặt cô, buồn cười nói: “Ta đã cứu ngươi một mạng đó.”
“Ngươi không nghĩ xem vì sao ta lại nhảy vào nước!” Phong Quang nổi giận, “Ngươi biết bơi còn giả bộ chết đuối làm cái gì?!”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không giả bộ.” Hắn đưa tay chống cằm, nhìn cô hơi mỉm cười, bình thản mà ưu nhã.
Bởi vì hắn ngược sáng, sắc trời lại tối tăm nên cô không nhìn rõ vẻ mặt hắn. Phong Quang đứng lên, hắn tưởng rằng cô sắp tức giận rời đi, lại không ngờ cô đột nhiên đạp lên người hắn một cái, “Chính vì có người lãng phí lòng đồng cảm của người khác như ngươi nên thế giới này mới không tốt đẹp như vậy! Ngươi thật có lỗi với thế giới này!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người xuyên không mạnh nhất là gì?
Đó chính là vòng hào quang!
Trên hội ngắm hoa, Tạ Yêu Yêu không chỉ đàn một khúc khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa chỉ sau ba bước chân còn làm ra câu thơ “Hoa bay hoa rụng ngập trời, Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?*” khiến người ta cực kỳ tán thưởng. Tiếng tăm tài nữ vang vọng đế đô chỉ trong một đêm.
(*) Câu thơ trong bài Táng hoa từ (Bài từ chôn hoa) trong Hồng Lâu Mộng (tác giả Tào Tuyết Cần). Bản dịch thơ của nhóm Vũ Bội Hoàng.
Người ta đã khen mình như vậy, Tạ Yêu Yêu cũng ngại mà không tiếp tục im lặng làm người vô hình, cô ta thấp giọng nói: “Bá mẫu quá khen.”
Tạ lão phu nhân lại nói: “Phong Quang và Nhị nha đầu không chênh nhau nhiều tuổi, cũng dễ thân thiết với nhau. Còn nữa, ta nghe nói ở Tứ Thủy Thành, phu thê các ngươi cũng không có thời gian mời sư phó đến dạy Phong Quang học cầm kỳ thi họa, hẳn là về sau Phong Quang cũng có thể học tập Nhị nha đầu thật tốt.”
Phong Quang cúi đầu cắn răng, “Dạ.”
Muốn một đích nữ như cô đi học tập thứ nữ, đây chẳng phải rõ ràng muốn lôi cô ra chèn ép đại phòng hay sao?
Phong Quang đã có thể nhận thấy, Triệu Uyển và Tạ Tầm dĩ nhiên cũng nghe ra được, sắc mặt Triệu Uyển xấu đi, Tạ Tầm đã mở miệng nói: “Chuyện Phong Quang học nghệ, chúng con đã có tính toán, nếu tài đánh đàn của Nhị nha đầu đã cao siêu như thế, con nghĩ trước hết vẫn nên để Phong Quang học từ cơ bản thì tốt hơn.”
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm, vẫn may cha mình không phải là người cổ hủ luôn lấy chữ hiếu làm đầu.
Tạ lão phu nhân rũ mắt, “Nếu ngươi đã có tính toán, vậy ta cũng không nói nhiều. Mọi người lặn lội đường xa, chỗ ở của các ngươi đã sửa sang lại tốt rồi, cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ, chúng con liền cáo lui trước.” Tạ Tầm nói một tiếng, dẫn theo thê tử và con gái đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi chỗ kia, sắc mặt Triệu Uyển liền trầm xuống, không chỉ bà mà ngay cả sắc mặt Tạ Tầm cũng không tốt hơn. Xem ra lần này bọn họ trở về, chỉ sợ sẽ sống không suôn sẻ.
Trước khi đi Tứ Thủy Thành, Tạ Tầm và Triệu Uyển sống ở viện Minh Viễn, lần này trở về dĩ nhiên cũng ở đây. Sợ các con gái sống không quen, Triệu Uyển đã đặc biệt dặn dò Phong Quang chuẩn bị tốt, Phong Quang cũng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ mình có thể chịu được, mà Hoan Nhi vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới thì lại một mực ăn vạ muốn ngủ cùng tỷ tỷ. Phong Quang không có cách nào, chỉ có thể để cô bé ngủ trong phòng mình.
Buổi tối nhiều muỗi, Hoan Nhi ngủ không yên, thân là một chị gái tốt yêu thích trẻ em, Phong Quang chỉ có thể nửa đêm cầm đèn ra khỏi phòng, đến nhà kho tìm một chậu cỏ đuổi muỗi mang về đây.
Đêm khuya chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, phần lớn hạ nhân đều đã ngủ, dưới ánh trăng, xung quanh cực kỳ im lặng, một tay Phong Quang cầm cỏ đuổi muỗi, một tay xách đèn dầu, cô bỗng ý thức được bản thân mình cũng thật có gan. Khi đi qua hành lang dài, cô bỗng nhìn thấy qua khóe mắt, một bóng người áo trắng lướt nhanh qua ở đình giữa hồ, tiếp theo, cô nghe được âm thanh rơi xuống nước.
Cô ngẩn ngơ, mới ý thức được vừa có người rơi xuống hồ, liền vội vàng chạy qua, chỉ thấy trên mặt nước vẫn còn gợn sóng, cô khẽ cắn môi, để đèn và chậu hoa xuống, lại đá văng giày, nhảy vào trong nước.
Phong Quang trước nay đều bơi không tệ, rất nhanh, cô liền thấy được nam nhân ở trong nước, hắn nhắm mắt lại, dường như đã sắp đi đời nhà ma, cô duỗi tay bắt được tay hắn, cố sức muốn kéo hắn bơi lên, nhưng cô đã quên, thân thể này của cô mới chỉ mười ba tuổi, mà người cô kéo lại là một nam tử đã trưởng thành.
Không chỉ không cứu được hắn, cô còn bị chuột rút ở chân, rốt cuộc thì cô rất ít khi vận động, bây giờ đột nhiên lại xuống nước, chuột rút là chuyện rất dễ xảy ra .
Phong Quang sặc nước miếng, hơi thở tích trữ cũng không còn, ngay trong lúc nguy nan, cái tay kia lại cầm lấy tay cô, mà eo cô cũng bị một cái tay khác ôm vòng lấy, hắn hết sức nhẹ nhàng, ôm cô nhảy lên khỏi mặt nước.
Chờ tới lúc lên bờ, quần áo hai người đều nhỏ nước tí tách, Phong Quang lập tức đẩy người kia ra, mình lại không đứng vững mà ngã trên cỏ. Sau khi ho ra mấy ngụm nước, phục hồi tinh thần, cô mới quay đầu lại bất mãn nói: “Ngươi có bệnh à!”
Nam nhân đứng ngược ánh trăng, ngọn tóc hắn còn đang nhỏ nước, áo bào trắng dán sát vào người, hiển lộ ra thân hình khỏe mạnh lại thon dài hoàn mỹ. Hắn tiến lên một bước, ngồi xổm trước mặt cô, buồn cười nói: “Ta đã cứu ngươi một mạng đó.”
“Ngươi không nghĩ xem vì sao ta lại nhảy vào nước!” Phong Quang nổi giận, “Ngươi biết bơi còn giả bộ chết đuối làm cái gì?!”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không giả bộ.” Hắn đưa tay chống cằm, nhìn cô hơi mỉm cười, bình thản mà ưu nhã.
Bởi vì hắn ngược sáng, sắc trời lại tối tăm nên cô không nhìn rõ vẻ mặt hắn. Phong Quang đứng lên, hắn tưởng rằng cô sắp tức giận rời đi, lại không ngờ cô đột nhiên đạp lên người hắn một cái, “Chính vì có người lãng phí lòng đồng cảm của người khác như ngươi nên thế giới này mới không tốt đẹp như vậy! Ngươi thật có lỗi với thế giới này!”
Bình luận facebook