Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1800
Chương 1800: Cua đổ minh chủ võ lâm (36)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đối mặt với yêu cầu bất thình lình của Nhàn Mạch, Phong Quang khựng lại một giây, “Ngươi… Sẽ vẽ tranh cho ta?”
“Ừm…” Hắn nghiêm túc nói: “Ta có thể dựa theo miêu tả của Phong Quang, để vẽ được hình Phong Quang ra giấy.”
Thao tác cao cấp như vậy… không phải chỉ nhân viên cảnh sát hình sự mới có thể làm được thôi sao?
Phong Quang không rõ lắm vì sao hắn lại có ý tưởng này, nhưng cô cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn, “Cũng được, chúng ta thử xem sao.”
Nhàn Mạch lấy mang giấy, bút, nghiên tới, khi hắn vẽ, mỗi lúc hỏi Phong Quang một câu, hắn liền vẽ xuống một phần, mà rất nhiều lúc, cô cũng không có cách nào miêu tả chính xác được, vì thế hắn lại lấy ra một tờ giấy mới để vẽ lại lần nữa, đến tận lúc giống hệt mới thôi.
Chỉ riêng đôi mắt, hắn đã vẽ không dưới hai mươi lần, cũng vứt đi hơn hai mươi tờ giấy.
Nhàn Mạch dường như hoàn toàn không định đi ngủ, bởi vì hắn vừa vẽ tranh này, liền lôi kéo Phong Quang vẽ cả một buổi tối, rốt cuộc vào lúc trời sắp sáng, cô nhìn bức vẽ xinh đẹp hơn mình không biết bao nhiêu lần trên giấy kia, trầm mặc trong chốc lát, hình như vô tình… cô đã tự gọt giũa mình thành ra đẹp quá mất rồi.
“Được rồi, không cần sửa lại, đây là ta.” Cô mặt dày mà nói, trong lòng cảm thấy không có gì phải ngượng ngùng, một là ỷ vào việc hắn không nhìn thấy mình, hai là người hiện đại chụp ảnh làm gì có ai không photoshop một chút đây.
Cái này… Hẳn cũng coi như là photoshop đi?
Cô thầm nhủ trong lòng, nếu không phải thấy hắn đã vẽ cả đêm không ngừng nghỉ, sợ thân thể hắn không chịu được, cô mới không mặt dày như vậy đâu.
“Đây chính là dáng vẻ của Phong Quang sao?” Nhàn Mạch nhìn bức họa còn chưa khô mực, khóe mắt hơi cong, trong ý cười nhẹ nhàng kia, có cả sự thỏa mãn.
Ánh mắt Phong Quang hơi có chút chột dạ lảng đi, cũng may mà hắn không nhìn thấy, “Đúng vậy, đây là ta.”
“Ta sẽ quý trọng nó.”
Cô càng thêm chột dạ.
Nhàn Mạch đứng dậy, mở cửa phòng ra, “Lộ Hữu Đức.”
Lộ Hữu Đức đang đứng cách đó không xa đợi sai bảo vội vàng chạy tới, “Nô tài ở đây, Đại hoàng tử có gì phân phó?”
“Dọn dẹp cho tốt phòng cách vách ta.”
“Này… Đại hoàng tử muốn đổi phòng ạ?”
“Ngươi không cần quan tâm nhiều như vậy, nhớ kỹ, gian phòng kia phải được quét tước hàng ngày.”
“Dạ, nô tài đi làm ngay.” Nhàn Mạch luôn luôn nói một không hai, Lộ Hữu Đức không quên thân phận của mình, hắn không dám hỏi nhiều, gọi hai ba cung nữ tới dọn dẹp gian phòng trống kia.
Phong Quang hỏi: “Ngươi đột nhiên muốn bọn họ dọn phòng làm cái gì?”
“Phong Quang.”
“Hửm?”
Nắm tay Nhàn Mạch đặt giữa môi, hơi ho khan một tiếng xong, hắn nói: “Nam nữ khác biệt, ta nghĩ chúng ta không nên tiếp tục ở chung một phòng.”
“Ngươi nói… đúng.” Phong Quang muốn cắn khăn tay, đứa trẻ cô nhìn từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ trước kia luôn nói không nghe thấy giọng cô sẽ cảm thấy bất an, hiện tại đã trưởng thành rồi.
Tâm tình của cô thực vi diệu, loại cảm giác vi diệu này đại khái hẳn là giống như khi mình nuôi được một đứa con trai, kết quả con trai lại sắp cưới vợ muốn dọn ra ngoài.
Nhưng hắn đâu phải con trai của mình.
Cho nên cô thương cảm cái gì cơ chứ.
Phong Quang lại khôi phục cảm xúc bình thường, cô nói: “Kỳ thật ngươi không cần thiết phải xếp riêng một phòng cho ta, ta không cần ngủ, người khác cũng không nhìn thấy ta, ngươi sắp xếp như vậy thực ra sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.”
“Không sao cả.” Hắn rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ tìm được cách giúp Phong Quang có thân thể thực, gian phòng kia cũng sẽ không dư thừa.”
Ít nhất cô cũng từng nói, sau khi thành thân thì một nam một nữ sẽ ngủ chung một gian phòng, vậy trước khi thành thân, đương nhiên vẫn cần chia phòng ngủ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ừm…” Hắn nghiêm túc nói: “Ta có thể dựa theo miêu tả của Phong Quang, để vẽ được hình Phong Quang ra giấy.”
Thao tác cao cấp như vậy… không phải chỉ nhân viên cảnh sát hình sự mới có thể làm được thôi sao?
Phong Quang không rõ lắm vì sao hắn lại có ý tưởng này, nhưng cô cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn, “Cũng được, chúng ta thử xem sao.”
Nhàn Mạch lấy mang giấy, bút, nghiên tới, khi hắn vẽ, mỗi lúc hỏi Phong Quang một câu, hắn liền vẽ xuống một phần, mà rất nhiều lúc, cô cũng không có cách nào miêu tả chính xác được, vì thế hắn lại lấy ra một tờ giấy mới để vẽ lại lần nữa, đến tận lúc giống hệt mới thôi.
Chỉ riêng đôi mắt, hắn đã vẽ không dưới hai mươi lần, cũng vứt đi hơn hai mươi tờ giấy.
Nhàn Mạch dường như hoàn toàn không định đi ngủ, bởi vì hắn vừa vẽ tranh này, liền lôi kéo Phong Quang vẽ cả một buổi tối, rốt cuộc vào lúc trời sắp sáng, cô nhìn bức vẽ xinh đẹp hơn mình không biết bao nhiêu lần trên giấy kia, trầm mặc trong chốc lát, hình như vô tình… cô đã tự gọt giũa mình thành ra đẹp quá mất rồi.
“Được rồi, không cần sửa lại, đây là ta.” Cô mặt dày mà nói, trong lòng cảm thấy không có gì phải ngượng ngùng, một là ỷ vào việc hắn không nhìn thấy mình, hai là người hiện đại chụp ảnh làm gì có ai không photoshop một chút đây.
Cái này… Hẳn cũng coi như là photoshop đi?
Cô thầm nhủ trong lòng, nếu không phải thấy hắn đã vẽ cả đêm không ngừng nghỉ, sợ thân thể hắn không chịu được, cô mới không mặt dày như vậy đâu.
“Đây chính là dáng vẻ của Phong Quang sao?” Nhàn Mạch nhìn bức họa còn chưa khô mực, khóe mắt hơi cong, trong ý cười nhẹ nhàng kia, có cả sự thỏa mãn.
Ánh mắt Phong Quang hơi có chút chột dạ lảng đi, cũng may mà hắn không nhìn thấy, “Đúng vậy, đây là ta.”
“Ta sẽ quý trọng nó.”
Cô càng thêm chột dạ.
Nhàn Mạch đứng dậy, mở cửa phòng ra, “Lộ Hữu Đức.”
Lộ Hữu Đức đang đứng cách đó không xa đợi sai bảo vội vàng chạy tới, “Nô tài ở đây, Đại hoàng tử có gì phân phó?”
“Dọn dẹp cho tốt phòng cách vách ta.”
“Này… Đại hoàng tử muốn đổi phòng ạ?”
“Ngươi không cần quan tâm nhiều như vậy, nhớ kỹ, gian phòng kia phải được quét tước hàng ngày.”
“Dạ, nô tài đi làm ngay.” Nhàn Mạch luôn luôn nói một không hai, Lộ Hữu Đức không quên thân phận của mình, hắn không dám hỏi nhiều, gọi hai ba cung nữ tới dọn dẹp gian phòng trống kia.
Phong Quang hỏi: “Ngươi đột nhiên muốn bọn họ dọn phòng làm cái gì?”
“Phong Quang.”
“Hửm?”
Nắm tay Nhàn Mạch đặt giữa môi, hơi ho khan một tiếng xong, hắn nói: “Nam nữ khác biệt, ta nghĩ chúng ta không nên tiếp tục ở chung một phòng.”
“Ngươi nói… đúng.” Phong Quang muốn cắn khăn tay, đứa trẻ cô nhìn từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ trước kia luôn nói không nghe thấy giọng cô sẽ cảm thấy bất an, hiện tại đã trưởng thành rồi.
Tâm tình của cô thực vi diệu, loại cảm giác vi diệu này đại khái hẳn là giống như khi mình nuôi được một đứa con trai, kết quả con trai lại sắp cưới vợ muốn dọn ra ngoài.
Nhưng hắn đâu phải con trai của mình.
Cho nên cô thương cảm cái gì cơ chứ.
Phong Quang lại khôi phục cảm xúc bình thường, cô nói: “Kỳ thật ngươi không cần thiết phải xếp riêng một phòng cho ta, ta không cần ngủ, người khác cũng không nhìn thấy ta, ngươi sắp xếp như vậy thực ra sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.”
“Không sao cả.” Hắn rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ tìm được cách giúp Phong Quang có thân thể thực, gian phòng kia cũng sẽ không dư thừa.”
Ít nhất cô cũng từng nói, sau khi thành thân thì một nam một nữ sẽ ngủ chung một gian phòng, vậy trước khi thành thân, đương nhiên vẫn cần chia phòng ngủ.