Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1858
Chương 1858: Cua đổ game thủ trạch nam (7)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đau...” Phong Quang gần như thốt ra câu trả lời này theo bản năng.
Tay Kỳ Vị nhẹ nhàng lướt qua nơi khiến hắn thực tủy biết vị* kia, nhưng chỉ dừng lại một lát, liền buông tha nơi đó. Hắn chấp nhận thỏa hiệp vì cô, chẳng qua cũng chỉ là thỏa hiệp một chút mà thôi, hắn dán lên môi cô nhẹ giọng nói: “Phong Quang giúp tôi một chút, có được không?”
(*) Thực tủy biết vị: Có nghĩa là đã trải qua một lần còn muốn thêm lần nữa, thậm chí có thể trở thành ham mê theo thói quen.
Cô không có quyền cự tuyệt.
Khi không khí trong văn phòng an tĩnh lại, cho dù cô không vui, nhưng sự xấu hổ vẫn khiến sắc mặt cô đỏ rực.
Kỳ Vị rút khăn giấy ra, trên mặt hắn vẫn còn thần sắc thoả mãn, là loại thần sắc rất dễ khiến phái nữ rung động. Hắn nói: “Nếu Phong Quang có thể vĩnh viễn ngoan như vậy thì tốt rồi. Người ngoan ngoãn sẽ luôn khiến tôi không kìm lòng được mà muốn dung túng thêm.”
“Nếu không nghe lời anh, có phải anh cũng sẽ biến tôi thành một Nam Cung Triết thứ hai hay không?”
Động tác chà lau của hắn dành cho cô chợt khựng lại, trong lúc im lặng ngắn ngủi này, hắn thật sự nghĩ tới khả năng đó. Nhưng nếu hủy hoại nhân cách của cô, rồi lại cấy nhân cách của một người khác vào thân thể cô... Hắn không muốn nghĩ tiếp.
“Sẽ không.” Hắn hôn khóe môi cô, “Nếu Phong Quang như vậy, tôi sẽ không cảm thấy thú vị chút nào.”
Chỉ cần nghĩ đến thôi, hắn cũng đã thấy không thú vị.
Rốt cuộc Phong Quang bật cười, “Nói đến cùng, chẳng qua anh cũng chỉ vì thấy thú vị thôi, chờ đến lúc thời gian dài trôi qua, anh cảm thấy tôi không thú vị, thì tôi cũng đâu khác gì hòn đảo này, cuối cùng cũng chỉ có thể để anh tiêu bớt thời gian trong lúc nhàm chán thôi. Không... Có lẽ tôi còn không bằng hòn đảo này nữa. Rốt cuộc, trên đảo có nhiều người như vậy, anh cũng không thiếu một món đồ chơi như tôi.”
“Phong Quang không giống bọn họ.” Khuôn mặt hiền hòa của hắn nở nụ cười, “Em là người đầu tiên khiến tôi muốn dẫn theo bên cạnh từng giờ từng phút.”
“Nhưng không nhất định là người cuối cùng.” Phong Quang bình tĩnh nói: “Chờ đến khi anh biết thêm nhiều người, gặp thêm nhiều cô gái, trải qua nhiều thú vui, anh sẽ phát hiện, tôi cũng không khác gì những người con gái đó cả.”
Hắn nói: “Trong bệnh viện có rất nhiều cô gái...”
“Kỳ Vị, sao anh lại không hiểu rõ vậy? Chỉ vì tôi là người đầu tiên của anh, nên anh mới có cảm giác tôi không giống người thường, mà trên thực tế, cảm giác của anh đối với tôi chẳng qua chỉ đơn giản là dục vọng mà thôi.”
“Ý Phong Quang là...” Hắn khẽ cười, “Sau khi tôi làm cùng người phụ nữ khác, liền sẽ không thích em nữa, có đúng không?”
“Đúng...”
“Không được nha.” Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, một tiếng thở dài bật ra từ khóe môi hắn, trong khoảnh khắc lại khiến người ta cảm thấy hắn đang tiếc nuối, “Tôi không thể làm được, không thể khiến người phụ nữ khác chạm vào thân thể tôi.”
Chỉ mới nghĩ đến thôi, hắn đã muốn giết người.
Phong Quang cắn môi, đáp án này khiến cô cảm thấy đau đầu.
Hắn cảm thấy khó hiểu, “Phong Quang vì sao lại luôn muốn đẩy tôi cho người khác thế? Nếu em thích tôi, thì hẳn phải suy nghĩ giống tôi, muốn chiếm hữu mới đúng. Cho dù chỉ có thể ôm thi thể em đi vào giấc ngủ, tôi cũng sẽ không muốn để em an nghỉ dưới mồ.”
Trong nháy mắt, Phong Quang không còn nói gì được, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.
“Rõ ràng là Phong Quang chủ động xuất hiện trước mặt tôi...” Hắn nhẹ nhàng cắn môi cô, “Bây giờ có muốn hối hận rời đi, cũng đã không kịp nữa rồi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tay Kỳ Vị nhẹ nhàng lướt qua nơi khiến hắn thực tủy biết vị* kia, nhưng chỉ dừng lại một lát, liền buông tha nơi đó. Hắn chấp nhận thỏa hiệp vì cô, chẳng qua cũng chỉ là thỏa hiệp một chút mà thôi, hắn dán lên môi cô nhẹ giọng nói: “Phong Quang giúp tôi một chút, có được không?”
(*) Thực tủy biết vị: Có nghĩa là đã trải qua một lần còn muốn thêm lần nữa, thậm chí có thể trở thành ham mê theo thói quen.
Cô không có quyền cự tuyệt.
Khi không khí trong văn phòng an tĩnh lại, cho dù cô không vui, nhưng sự xấu hổ vẫn khiến sắc mặt cô đỏ rực.
Kỳ Vị rút khăn giấy ra, trên mặt hắn vẫn còn thần sắc thoả mãn, là loại thần sắc rất dễ khiến phái nữ rung động. Hắn nói: “Nếu Phong Quang có thể vĩnh viễn ngoan như vậy thì tốt rồi. Người ngoan ngoãn sẽ luôn khiến tôi không kìm lòng được mà muốn dung túng thêm.”
“Nếu không nghe lời anh, có phải anh cũng sẽ biến tôi thành một Nam Cung Triết thứ hai hay không?”
Động tác chà lau của hắn dành cho cô chợt khựng lại, trong lúc im lặng ngắn ngủi này, hắn thật sự nghĩ tới khả năng đó. Nhưng nếu hủy hoại nhân cách của cô, rồi lại cấy nhân cách của một người khác vào thân thể cô... Hắn không muốn nghĩ tiếp.
“Sẽ không.” Hắn hôn khóe môi cô, “Nếu Phong Quang như vậy, tôi sẽ không cảm thấy thú vị chút nào.”
Chỉ cần nghĩ đến thôi, hắn cũng đã thấy không thú vị.
Rốt cuộc Phong Quang bật cười, “Nói đến cùng, chẳng qua anh cũng chỉ vì thấy thú vị thôi, chờ đến lúc thời gian dài trôi qua, anh cảm thấy tôi không thú vị, thì tôi cũng đâu khác gì hòn đảo này, cuối cùng cũng chỉ có thể để anh tiêu bớt thời gian trong lúc nhàm chán thôi. Không... Có lẽ tôi còn không bằng hòn đảo này nữa. Rốt cuộc, trên đảo có nhiều người như vậy, anh cũng không thiếu một món đồ chơi như tôi.”
“Phong Quang không giống bọn họ.” Khuôn mặt hiền hòa của hắn nở nụ cười, “Em là người đầu tiên khiến tôi muốn dẫn theo bên cạnh từng giờ từng phút.”
“Nhưng không nhất định là người cuối cùng.” Phong Quang bình tĩnh nói: “Chờ đến khi anh biết thêm nhiều người, gặp thêm nhiều cô gái, trải qua nhiều thú vui, anh sẽ phát hiện, tôi cũng không khác gì những người con gái đó cả.”
Hắn nói: “Trong bệnh viện có rất nhiều cô gái...”
“Kỳ Vị, sao anh lại không hiểu rõ vậy? Chỉ vì tôi là người đầu tiên của anh, nên anh mới có cảm giác tôi không giống người thường, mà trên thực tế, cảm giác của anh đối với tôi chẳng qua chỉ đơn giản là dục vọng mà thôi.”
“Ý Phong Quang là...” Hắn khẽ cười, “Sau khi tôi làm cùng người phụ nữ khác, liền sẽ không thích em nữa, có đúng không?”
“Đúng...”
“Không được nha.” Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, một tiếng thở dài bật ra từ khóe môi hắn, trong khoảnh khắc lại khiến người ta cảm thấy hắn đang tiếc nuối, “Tôi không thể làm được, không thể khiến người phụ nữ khác chạm vào thân thể tôi.”
Chỉ mới nghĩ đến thôi, hắn đã muốn giết người.
Phong Quang cắn môi, đáp án này khiến cô cảm thấy đau đầu.
Hắn cảm thấy khó hiểu, “Phong Quang vì sao lại luôn muốn đẩy tôi cho người khác thế? Nếu em thích tôi, thì hẳn phải suy nghĩ giống tôi, muốn chiếm hữu mới đúng. Cho dù chỉ có thể ôm thi thể em đi vào giấc ngủ, tôi cũng sẽ không muốn để em an nghỉ dưới mồ.”
Trong nháy mắt, Phong Quang không còn nói gì được, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.
“Rõ ràng là Phong Quang chủ động xuất hiện trước mặt tôi...” Hắn nhẹ nhàng cắn môi cô, “Bây giờ có muốn hối hận rời đi, cũng đã không kịp nữa rồi.”