Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1859
Chương 1859: Cua đổ game thủ trạch nam (8)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có người đẹp thế này ở trước mắt, tin chắc dù cô có nhìn đến ngây ngốc cũng là bình thường.
Huống chi Phong Quang còn siêu cuồng mặt đẹp!
Nhưng ngoài dự đoán chính là, cô chỉ ngây người trong chốc lát, ngay sau khi phục hồi tinh thần lại, liền giãy giụa xuống khỏi đùi nam nhân, cảnh giác nhìn cảnh tượng thanh nhã xa lạ xung quanh. Cô đề phòng hỏi: “Chính ngươi đã khiến ta rơi vào ảo cảnh khi mới đến sơn môn?”
“Không phải ta.” Một tay nam nhân đặt trên bàn đá, nâng cằm, khóe mắt hắn khẽ nhếch lên, lười biếng cười nói: “Nếu là ảo cảnh do ta tạo nên thì nàng sao có thể dễ dàng đi ra như thế được?”
Hắn không nói dối. So với thủ đoạn che giấu tung tích của Thiên Tức khiến người ta tưởng lầm hắn là nữ đệ tử có tu vi không cao, thì biểu hiện bên ngoài của người nam nhân này lại chỉ là một người bình thường phong nhã. Ở trên người hắn, ngoại trừ cảm giác phiêu dật thoát tục không dính khói lửa phàm trần, thì ngay cả một chút khí tức của người tu tiên cũng không thể cảm nhận ra.
Trên người hắn có tiên khí, nhưng tiên khí kia cũng chỉ do khí chất của hắn tạo nên, không liên quan gì tới tu vi của hắn cả.
Phong Quang biết tu vi của mình không cao, nhưng cô thân là Long tộc, trời sinh đã có thể cảm nhận khí tức của yêu ma quỷ quái, tuy nhiên đây lại là lần đầu tiên cô gặp được một người tu tiên có thể ngụy trang thành người thường thành công như vậy. Nếu không phải cô vẫn đang ở Vô Vọng Thiên chưa ra ngoài, thì cô cũng sẽ không thể nào đoán được con người phong nhã trước mặt cô lại là người tu tiên.
Thấy cô không nói, nam nhân lại cười khẽ một tiếng, “Không cần hoài nghi, nếu ta thật sự dùng ảo thuật với nàng, ta cũng không cần thiết phải phủ nhận. Dù sao thì nàng cũng không đánh thắng được ta.”
Đây lại là một câu... nói thật.
Phong Quang trầm mặc trong chốc lát, cô không thể không thừa nhận hắn nói có lý. Vậy nếu không phải hắn thì là ai đây? Lập tức, trong đầu cô hiện ra người được chọn. Cắn răng, Phong Quang căm giận nói: “Lão già giữ cửa xấu xa kia!”
Nhất định là lão già xấu xa kia, ông ta tuyệt đối vẫn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra ở cửa sơn môn hôm nay, cho nên khi thấy Phong Quang sắp xuống núi, ông ta mới cố ý làm pháp thuật. Đó chỉ là một ảo cảnh nho nhỏ mà thôi, sẽ không gây ra nguy hiểm gì cho sinh mệnh cô, cùng lắm cũng chỉ dọa cô một chút.
“Phong Quang rất tức giận?” Nam nhân hứng thú nhìn hai chiếc sừng rồng trên đỉnh đầu cô, lại chuyển tầm mắt mang ý cười lên khuôn mặt cô, con ngươi màu đen có ánh sáng ôn hòa.
Phong Quang giờ phút này đang nổi nóng, cô cũng bất chấp sừng rồng trên đầu mình, cực kỳ tức giận mà nói: “Lão già xấu xa kia chính là không ưa ta! Biểu hiện của ta ở Lạc Nhật Thôn tốt như vậy mà ông ta đều làm như không thấy!”
Hắn nhẹ giọng bật cười.
“Ngươi cười cái gì!?” Phong Quang giận dữ nói: “Chẳng lẽ biểu hiện của ta không tốt sao?”
Nam nhân lại miễn cưỡng nhịn cười, “Phong Quang dĩ nhiên rất giỏi.”
“Vốn là như vậy!” Oán khí của Phong Quang lập tức bùng nổ, “Tuy lần nào ta cũng không muốn làm chuyện phiền toái, nhưng tất cả mọi chuyện ở Lạc Nhật Thôn, có chuyện nào mà tới cuối cùng không phải dựa vào ta để giải quyết. Cho dù ta chỉ vô tình cắm liễu, nhưng liễu thành rừng cũng là sự thật. Lão già xấu xa không chấp nhận công lao của ta thì thôi, ông ta dựa vào đâu mà nói ta kém cỏi!”
Ai mà chẳng là công chúa nhỏ? Cô đường đường là một tiểu công chúa được cha mẹ sủng trong lòng bàn tay, cơn tức này không thể cứ thế mà chịu được!
Lời này của cô quả thật hơi thiên lệch, nhưng điều này ở trong mắt những người khác chính là có chút ngang ngược vô lý.
“Phong Quang nói không sai, lão già xấu xa kia sao có thể nói nàng kém cỏi được?” Nam nhân cũng nhăn hàng mày đẹp, tiếp đó nghiêm túc bổ sung một câu, “Bản lĩnh của Phong Quang không nhỏ, cho dù có tức giận, cũng là đáng yêu nhất.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Huống chi Phong Quang còn siêu cuồng mặt đẹp!
Nhưng ngoài dự đoán chính là, cô chỉ ngây người trong chốc lát, ngay sau khi phục hồi tinh thần lại, liền giãy giụa xuống khỏi đùi nam nhân, cảnh giác nhìn cảnh tượng thanh nhã xa lạ xung quanh. Cô đề phòng hỏi: “Chính ngươi đã khiến ta rơi vào ảo cảnh khi mới đến sơn môn?”
“Không phải ta.” Một tay nam nhân đặt trên bàn đá, nâng cằm, khóe mắt hắn khẽ nhếch lên, lười biếng cười nói: “Nếu là ảo cảnh do ta tạo nên thì nàng sao có thể dễ dàng đi ra như thế được?”
Hắn không nói dối. So với thủ đoạn che giấu tung tích của Thiên Tức khiến người ta tưởng lầm hắn là nữ đệ tử có tu vi không cao, thì biểu hiện bên ngoài của người nam nhân này lại chỉ là một người bình thường phong nhã. Ở trên người hắn, ngoại trừ cảm giác phiêu dật thoát tục không dính khói lửa phàm trần, thì ngay cả một chút khí tức của người tu tiên cũng không thể cảm nhận ra.
Trên người hắn có tiên khí, nhưng tiên khí kia cũng chỉ do khí chất của hắn tạo nên, không liên quan gì tới tu vi của hắn cả.
Phong Quang biết tu vi của mình không cao, nhưng cô thân là Long tộc, trời sinh đã có thể cảm nhận khí tức của yêu ma quỷ quái, tuy nhiên đây lại là lần đầu tiên cô gặp được một người tu tiên có thể ngụy trang thành người thường thành công như vậy. Nếu không phải cô vẫn đang ở Vô Vọng Thiên chưa ra ngoài, thì cô cũng sẽ không thể nào đoán được con người phong nhã trước mặt cô lại là người tu tiên.
Thấy cô không nói, nam nhân lại cười khẽ một tiếng, “Không cần hoài nghi, nếu ta thật sự dùng ảo thuật với nàng, ta cũng không cần thiết phải phủ nhận. Dù sao thì nàng cũng không đánh thắng được ta.”
Đây lại là một câu... nói thật.
Phong Quang trầm mặc trong chốc lát, cô không thể không thừa nhận hắn nói có lý. Vậy nếu không phải hắn thì là ai đây? Lập tức, trong đầu cô hiện ra người được chọn. Cắn răng, Phong Quang căm giận nói: “Lão già giữ cửa xấu xa kia!”
Nhất định là lão già xấu xa kia, ông ta tuyệt đối vẫn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra ở cửa sơn môn hôm nay, cho nên khi thấy Phong Quang sắp xuống núi, ông ta mới cố ý làm pháp thuật. Đó chỉ là một ảo cảnh nho nhỏ mà thôi, sẽ không gây ra nguy hiểm gì cho sinh mệnh cô, cùng lắm cũng chỉ dọa cô một chút.
“Phong Quang rất tức giận?” Nam nhân hứng thú nhìn hai chiếc sừng rồng trên đỉnh đầu cô, lại chuyển tầm mắt mang ý cười lên khuôn mặt cô, con ngươi màu đen có ánh sáng ôn hòa.
Phong Quang giờ phút này đang nổi nóng, cô cũng bất chấp sừng rồng trên đầu mình, cực kỳ tức giận mà nói: “Lão già xấu xa kia chính là không ưa ta! Biểu hiện của ta ở Lạc Nhật Thôn tốt như vậy mà ông ta đều làm như không thấy!”
Hắn nhẹ giọng bật cười.
“Ngươi cười cái gì!?” Phong Quang giận dữ nói: “Chẳng lẽ biểu hiện của ta không tốt sao?”
Nam nhân lại miễn cưỡng nhịn cười, “Phong Quang dĩ nhiên rất giỏi.”
“Vốn là như vậy!” Oán khí của Phong Quang lập tức bùng nổ, “Tuy lần nào ta cũng không muốn làm chuyện phiền toái, nhưng tất cả mọi chuyện ở Lạc Nhật Thôn, có chuyện nào mà tới cuối cùng không phải dựa vào ta để giải quyết. Cho dù ta chỉ vô tình cắm liễu, nhưng liễu thành rừng cũng là sự thật. Lão già xấu xa không chấp nhận công lao của ta thì thôi, ông ta dựa vào đâu mà nói ta kém cỏi!”
Ai mà chẳng là công chúa nhỏ? Cô đường đường là một tiểu công chúa được cha mẹ sủng trong lòng bàn tay, cơn tức này không thể cứ thế mà chịu được!
Lời này của cô quả thật hơi thiên lệch, nhưng điều này ở trong mắt những người khác chính là có chút ngang ngược vô lý.
“Phong Quang nói không sai, lão già xấu xa kia sao có thể nói nàng kém cỏi được?” Nam nhân cũng nhăn hàng mày đẹp, tiếp đó nghiêm túc bổ sung một câu, “Bản lĩnh của Phong Quang không nhỏ, cho dù có tức giận, cũng là đáng yêu nhất.”