Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 549
CHƯƠNG 549
Ngoại trừ lời giải thích này, cô thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.
Sáng ngày hôm sau, Thương Mẫn nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ: “Xin chào!”
“Xin chào, là cô Thương Mẫn đúng không?”
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, giọng nói của ông ra rất ôn hoà hữu lực, có cảm giác đã từng quen biết.
“Cô Thương, viên thuốc hôm qua cô đưa tôi đã tiến hành kiểm tra, đây chẳng qua chỉ là một viên thuốc thông thường để giảm mỏi mắt, người bạn kia của cô có phải gần đây công việc khá bận rộn không, thường thì dân văn phòng sử dụng máy tính thường xuyên sẽ mang theo loại thuốc này!”
Thuốc làm giảm mỏi mắt sao?
Một chữ cô cũng đều không tin.
Thương Mẫn trầm mặc mấy giây, sau đó lễ phép nói cám ơn.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Thương Mẫn xanh đen lại, coi cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Tuỳ tiện tìm một lý do là có thể để đánh lừa cô.
Sau khi tâm trạng bất ổn kịch liệt, bụng cô hơi đau âm ỷ, Thương Mẫn vội vàng tìm một tư thế thoải mái nằm ngửa trên ghế sa lon.
Cô hít thở sâu, không ngừng nói với mình rằng không thể tức giận, không thể kích động, bây giờ đứa bé mới là quan trọng nhất, cho dù thế nào cô cũng không thể gây tổn thương cho đứa bé ở trong bụng.
Loại cảm giác bất lực này vô cùng khó chịu, mãi cho đến khi Bạch Chấp trở về, cảm xúc của Thương Mẫn vẫn chưa phục hồi, cảm giác đau đớn ở phần bụng vẫn chưa biến mất.
“Làm sao vậy? Có muốn đi bệnh viện không?”
Thấy sắc mặt cô không đúng, Bạch Chấp vội vàng đặt đồ vật trong tay xuống, nhanh chân đi đến và lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là có chút không thoải mái, tôi nghỉ ngơi một lát là được. Cậu đi điều tra giúp tôi một chút, hôm qua ở bệnh viện tôi có đưa cho bác sĩ điều trị một viên thuốc màu trắng, Cậu có thể kiểm tra xem đó rốt cuộc là thuốc gì không?”
Thương Mẫn ra hiệu cho Bạch Chấp đi điều tra, và nhất quyết không đến bệnh viện.
Bạch Chấp hết cách, chỉ có thể dựa theo lời cô nói để làm.
“Đã điều tra rõ ràng, thứ bác sĩ kia lấy đi kiểm tra là một viên thuốc chữa mỏi mắt, cô tìm thấy nó ở trên sân thượng sao?”
Sắc mặt Bạch Chấp lạnh nhạt, không nhìn ra bất cứ tâm trạng gì, nhưng Thương Mẫn có thể cảm nhận được là anh ta đang không vui, cất giấu tâm sự không nói cho cô biết.
Thương Mẫn gật đầu, thừa nhận cô vụng trộm đi lên sân thượng.
Bạch Chấp trầm mặc nhìn cô vài lần, Thương Mẫn chột dạ tránh khỏi ánh mắt của anh ta.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Thương Mẫn nhìn thoáng qua căn phòng khách trống rỗng phòng khách, trong lòng mới thoải mái một chút.
Trước đó hình như Bạch Chấp chưa bao giờ tức giận trước mặt cô như vậy, lần này có lẽ anh ta đã hoàn toàn bị chọc giận, lúc anh ta tức giận sẽ không nói lời nào, nhưng cặp mắt trong suốt kia lại khiến cho người ta có cảm giác áp bách không có chỗ che thân, không thể không nói, khi Bạch Chấp nổi giận sự đáng sợ không hề thua kém Mâu Nghiên.
Có lẽ người ta không chịu được khi bị nhắc tới, Thương Mẫn vừa mới nghĩ đến việc khi Bạch Chấp tức giận rất đáng sợ giống Mâu Nghiên thì một lát sau Mâu Nghiên mang theo mấy người đến.
“Đây là muốn làm gì?”
Phía sau Mâu Nghiên là năm sáu người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, mỗi người đều dáng vẻ cao cao tại thượng, ăn nói thận trọng, nếu không phải chỗ này là địa bàn của cô, suýt chút nữa cô đã bị khí chất của những người này làm cho kinh sợ rồi.
“Đến giải quyết mọi việc xong đi, anh không muốn tốn thời gian với em!”
Đôi mắt thâm thuý của Mâu Nghiên nhìn Thương Mẫn một cái, hỉ nộ khó phân biệt, nhưng nghe giọng điệu và lời nói, cảm xúc hiện tại của anh thật sự không tốt, trực giác nói cho cô biết, bây giờ cô nên cách xa người đàn ông này một chút.
Mâu Nghiên liếc sang, mấy người phía sau anh bắt đầu lấy laptop ra bày lên bàn rà trong phòng khách nhà Thương Mẫn và bắt đầu làm việc, giống như cô hoàn toàn không tồn tại.
Thương Mẫn liếc nhìn sang, giống như là một đội luật sư đang xử lý vụ chuyển nhượng tài sản.
“Mâu Nghiên, anh làm gì vậy, đây là nhà của em, phiền mấy người đi ra ngoài.”
Mâu Nghiên nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon, hài lòng đánh giá gian phòng trước mắt, hoàn toàn không có ý định phản ứng lại cô.
Thương Mẫn lo lắng, đi đến bên cạnh và đẩy anh một cái.
Ngoại trừ lời giải thích này, cô thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.
Sáng ngày hôm sau, Thương Mẫn nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ: “Xin chào!”
“Xin chào, là cô Thương Mẫn đúng không?”
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, giọng nói của ông ra rất ôn hoà hữu lực, có cảm giác đã từng quen biết.
“Cô Thương, viên thuốc hôm qua cô đưa tôi đã tiến hành kiểm tra, đây chẳng qua chỉ là một viên thuốc thông thường để giảm mỏi mắt, người bạn kia của cô có phải gần đây công việc khá bận rộn không, thường thì dân văn phòng sử dụng máy tính thường xuyên sẽ mang theo loại thuốc này!”
Thuốc làm giảm mỏi mắt sao?
Một chữ cô cũng đều không tin.
Thương Mẫn trầm mặc mấy giây, sau đó lễ phép nói cám ơn.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Thương Mẫn xanh đen lại, coi cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Tuỳ tiện tìm một lý do là có thể để đánh lừa cô.
Sau khi tâm trạng bất ổn kịch liệt, bụng cô hơi đau âm ỷ, Thương Mẫn vội vàng tìm một tư thế thoải mái nằm ngửa trên ghế sa lon.
Cô hít thở sâu, không ngừng nói với mình rằng không thể tức giận, không thể kích động, bây giờ đứa bé mới là quan trọng nhất, cho dù thế nào cô cũng không thể gây tổn thương cho đứa bé ở trong bụng.
Loại cảm giác bất lực này vô cùng khó chịu, mãi cho đến khi Bạch Chấp trở về, cảm xúc của Thương Mẫn vẫn chưa phục hồi, cảm giác đau đớn ở phần bụng vẫn chưa biến mất.
“Làm sao vậy? Có muốn đi bệnh viện không?”
Thấy sắc mặt cô không đúng, Bạch Chấp vội vàng đặt đồ vật trong tay xuống, nhanh chân đi đến và lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là có chút không thoải mái, tôi nghỉ ngơi một lát là được. Cậu đi điều tra giúp tôi một chút, hôm qua ở bệnh viện tôi có đưa cho bác sĩ điều trị một viên thuốc màu trắng, Cậu có thể kiểm tra xem đó rốt cuộc là thuốc gì không?”
Thương Mẫn ra hiệu cho Bạch Chấp đi điều tra, và nhất quyết không đến bệnh viện.
Bạch Chấp hết cách, chỉ có thể dựa theo lời cô nói để làm.
“Đã điều tra rõ ràng, thứ bác sĩ kia lấy đi kiểm tra là một viên thuốc chữa mỏi mắt, cô tìm thấy nó ở trên sân thượng sao?”
Sắc mặt Bạch Chấp lạnh nhạt, không nhìn ra bất cứ tâm trạng gì, nhưng Thương Mẫn có thể cảm nhận được là anh ta đang không vui, cất giấu tâm sự không nói cho cô biết.
Thương Mẫn gật đầu, thừa nhận cô vụng trộm đi lên sân thượng.
Bạch Chấp trầm mặc nhìn cô vài lần, Thương Mẫn chột dạ tránh khỏi ánh mắt của anh ta.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Thương Mẫn nhìn thoáng qua căn phòng khách trống rỗng phòng khách, trong lòng mới thoải mái một chút.
Trước đó hình như Bạch Chấp chưa bao giờ tức giận trước mặt cô như vậy, lần này có lẽ anh ta đã hoàn toàn bị chọc giận, lúc anh ta tức giận sẽ không nói lời nào, nhưng cặp mắt trong suốt kia lại khiến cho người ta có cảm giác áp bách không có chỗ che thân, không thể không nói, khi Bạch Chấp nổi giận sự đáng sợ không hề thua kém Mâu Nghiên.
Có lẽ người ta không chịu được khi bị nhắc tới, Thương Mẫn vừa mới nghĩ đến việc khi Bạch Chấp tức giận rất đáng sợ giống Mâu Nghiên thì một lát sau Mâu Nghiên mang theo mấy người đến.
“Đây là muốn làm gì?”
Phía sau Mâu Nghiên là năm sáu người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, mỗi người đều dáng vẻ cao cao tại thượng, ăn nói thận trọng, nếu không phải chỗ này là địa bàn của cô, suýt chút nữa cô đã bị khí chất của những người này làm cho kinh sợ rồi.
“Đến giải quyết mọi việc xong đi, anh không muốn tốn thời gian với em!”
Đôi mắt thâm thuý của Mâu Nghiên nhìn Thương Mẫn một cái, hỉ nộ khó phân biệt, nhưng nghe giọng điệu và lời nói, cảm xúc hiện tại của anh thật sự không tốt, trực giác nói cho cô biết, bây giờ cô nên cách xa người đàn ông này một chút.
Mâu Nghiên liếc sang, mấy người phía sau anh bắt đầu lấy laptop ra bày lên bàn rà trong phòng khách nhà Thương Mẫn và bắt đầu làm việc, giống như cô hoàn toàn không tồn tại.
Thương Mẫn liếc nhìn sang, giống như là một đội luật sư đang xử lý vụ chuyển nhượng tài sản.
“Mâu Nghiên, anh làm gì vậy, đây là nhà của em, phiền mấy người đi ra ngoài.”
Mâu Nghiên nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon, hài lòng đánh giá gian phòng trước mắt, hoàn toàn không có ý định phản ứng lại cô.
Thương Mẫn lo lắng, đi đến bên cạnh và đẩy anh một cái.
Bình luận facebook