Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 551
CHƯƠNG 551
Lâm Chí hơi cúi đầu, dáng vẻ cung kính đứng trước mặt Mâu Nghiên, giọng điệu khiêm tốn ôn hoà:”Cậu hai yên tâm, chỉ cần là chuyện ngài dặn dò, Lâm Chí nhất định sẽ làm tốt!”
Mâu Nghiên gật đầu, ra hiệu Lâm Chí đi kê thuốc và thực đơn nấu ăn.
Lâm Chí cất đồ đạc xong liền đi ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng đi vào, hơi do dự hỏi:”Cậu hai, ở đây tôi có một loại thuốc bổ sung dinh dưỡng nhanh chóng dạng tiêm, có cần cho cô Thương dùng không?”
“Có nguy hiểm không?” Mâu Nghiên không hiểu biết nhiều đối với những thứ này, anh lo lắng hỏi.
Phụ nữ mang thai hình như không thể tuỳ tiện tiêm thuốc, nhưng anh tin tưởng vào y thuật và khả năng phán đoán của Lâm Chí.
“Không có tác dụng phụ, đây là kỹ thuật mới hàng đầu thế giới, tôi đề nghị cho cô Thương dùng một lần, bây giờ đứa bé trong bụng cô ấy phát triển hơi chậm!”
Khi nói đến sức khoẻ của Thương Mẫn, Lâm Chí nhíu mày, vẻ lo lắng trên mặt vô cùng thành khẩn.
Mâu Nghiên suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nghe theo lời của Lâm Chí, dù sao người ta mới là người chuyên nghiệp:”Lúc nào thuận tiện tiêm cho cô ấy, thuốc có mang đến không?”
“Có mang đến, tôi đi lấy.”
Lâm Chí rời khỏi phòng lần nữa, bước chân có chút gấp rút, rất nhanh anh ta đã mang ống tiêm và thuốc đến, ở trước mặt Mâu Nghiên mở từng thứ ra, thuần thục lắp ống tiêm lại, mở lọ thuốc ra, ông tiêm thật dài sắc nhọn cắm vào, chậm rãi hút thuốc vào trong.
Rất nhanh, một ông tiêm đầy thuốc trong suốt đã được giữa trên bàn tay trắng trẻo và sạch sẽ của Lâm Chí.
Lâm Chí ra hiệu cho Mâu Nghiên giúp Thương Mẫn cởi áo khoác xuống, cánh tay trắng nõn của Thương Mẫn lộ ra, cây kim dài trên tay Lâm Chí phản chiếu ra tia sác lạnh lẽo trong không khí.
Nhìn ống tiêm thật dài từ từ đến gần da thịt trắng nõn của Thương Mẫn, có khoảnh khắc, Mâu Nghiên mãnh liệt muốn ngăn cản nó lại gần, thật vất vả mới ngăn được xúc động muốn kéo áo khoác của Thương Mẫn lên.
Anh nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Lâm Chí, ép buộc mình phải hít thở thật sâu, thả lỏng tâm trạng, có thể do đây là lần đầu tiên được làm cha, nên trong lúc nhất thời quá căng thẳng.
Mấy ngày nay Thương Mẫn vì chuyện của Mâu Nghiên nên không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay dựa vào ngực anh ngửi được mùi hương quen thuộc nên đã ngủ thiếp đi.
Đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhức, cô tưởng đây là ảo giác trong mơ, nhưng ngay sau đó, cánh tay truyền đến một cơn đau kéo dài, loại cảm giác này rất chân thực khiến cô bị doạ mở to hai mắt ngay lập tức.
Đột nhiên nhìn thấy Lâm Chí vẫn chưa kịp thu hồi ống tiêm, nhìn thuốc vẫn còn sót lại trên đầu kim, Thương Mẫn lập tức giãy dụa ngồi dậy, hoảng sợ nhìn Lâm Chí và Mâu Nghiên, thân thể không nhịn được mà phát run.
“Các người đã làm gì?”
Sau khi nhìn thấy rõ ràng mình bị kéo ông tay áo và vết tiêm lưu lại trên cánh tay, lòng Thương Mẫn nguội lạnh, phần bụng truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, sắc mặt cô trắc bệnh, run rẩy há to miệng nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mâu Nghiên và Lâm Chí đều bị phản ứng của cô làm cho giật mình, Mâu Nghiên theo bản năng muốn vươn tay ôm lấy cô nhưng Thương Mẫn sợ hãi co về phía sau, tốn hết toàn bộ sức lực mới hét lên một câu:”Cút đi!”
Mâu Nghiên bị phản ứng của Thương Mẫn làm tổn thương, hai tay lúng túng dừng ở không trung, một lúc lâu sau cũng không thể nói câu nào.
Lâm Chí nhìn thấy tình hình ngày càng tồi tệ, mới đánh bạo giải thích.
“Cô Thương, cô bình tĩnh một chút, vừa rồi tôi tiêm thuốc cho cô chính là tiêm chất dinh dưỡng để giúp thai nhi phát triển, cũng không phải muốn làm cô bị tổn thương!”
Lâm Chí hơi cúi đầu, dáng vẻ cung kính đứng trước mặt Mâu Nghiên, giọng điệu khiêm tốn ôn hoà:”Cậu hai yên tâm, chỉ cần là chuyện ngài dặn dò, Lâm Chí nhất định sẽ làm tốt!”
Mâu Nghiên gật đầu, ra hiệu Lâm Chí đi kê thuốc và thực đơn nấu ăn.
Lâm Chí cất đồ đạc xong liền đi ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng đi vào, hơi do dự hỏi:”Cậu hai, ở đây tôi có một loại thuốc bổ sung dinh dưỡng nhanh chóng dạng tiêm, có cần cho cô Thương dùng không?”
“Có nguy hiểm không?” Mâu Nghiên không hiểu biết nhiều đối với những thứ này, anh lo lắng hỏi.
Phụ nữ mang thai hình như không thể tuỳ tiện tiêm thuốc, nhưng anh tin tưởng vào y thuật và khả năng phán đoán của Lâm Chí.
“Không có tác dụng phụ, đây là kỹ thuật mới hàng đầu thế giới, tôi đề nghị cho cô Thương dùng một lần, bây giờ đứa bé trong bụng cô ấy phát triển hơi chậm!”
Khi nói đến sức khoẻ của Thương Mẫn, Lâm Chí nhíu mày, vẻ lo lắng trên mặt vô cùng thành khẩn.
Mâu Nghiên suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nghe theo lời của Lâm Chí, dù sao người ta mới là người chuyên nghiệp:”Lúc nào thuận tiện tiêm cho cô ấy, thuốc có mang đến không?”
“Có mang đến, tôi đi lấy.”
Lâm Chí rời khỏi phòng lần nữa, bước chân có chút gấp rút, rất nhanh anh ta đã mang ống tiêm và thuốc đến, ở trước mặt Mâu Nghiên mở từng thứ ra, thuần thục lắp ống tiêm lại, mở lọ thuốc ra, ông tiêm thật dài sắc nhọn cắm vào, chậm rãi hút thuốc vào trong.
Rất nhanh, một ông tiêm đầy thuốc trong suốt đã được giữa trên bàn tay trắng trẻo và sạch sẽ của Lâm Chí.
Lâm Chí ra hiệu cho Mâu Nghiên giúp Thương Mẫn cởi áo khoác xuống, cánh tay trắng nõn của Thương Mẫn lộ ra, cây kim dài trên tay Lâm Chí phản chiếu ra tia sác lạnh lẽo trong không khí.
Nhìn ống tiêm thật dài từ từ đến gần da thịt trắng nõn của Thương Mẫn, có khoảnh khắc, Mâu Nghiên mãnh liệt muốn ngăn cản nó lại gần, thật vất vả mới ngăn được xúc động muốn kéo áo khoác của Thương Mẫn lên.
Anh nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Lâm Chí, ép buộc mình phải hít thở thật sâu, thả lỏng tâm trạng, có thể do đây là lần đầu tiên được làm cha, nên trong lúc nhất thời quá căng thẳng.
Mấy ngày nay Thương Mẫn vì chuyện của Mâu Nghiên nên không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay dựa vào ngực anh ngửi được mùi hương quen thuộc nên đã ngủ thiếp đi.
Đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhức, cô tưởng đây là ảo giác trong mơ, nhưng ngay sau đó, cánh tay truyền đến một cơn đau kéo dài, loại cảm giác này rất chân thực khiến cô bị doạ mở to hai mắt ngay lập tức.
Đột nhiên nhìn thấy Lâm Chí vẫn chưa kịp thu hồi ống tiêm, nhìn thuốc vẫn còn sót lại trên đầu kim, Thương Mẫn lập tức giãy dụa ngồi dậy, hoảng sợ nhìn Lâm Chí và Mâu Nghiên, thân thể không nhịn được mà phát run.
“Các người đã làm gì?”
Sau khi nhìn thấy rõ ràng mình bị kéo ông tay áo và vết tiêm lưu lại trên cánh tay, lòng Thương Mẫn nguội lạnh, phần bụng truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, sắc mặt cô trắc bệnh, run rẩy há to miệng nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mâu Nghiên và Lâm Chí đều bị phản ứng của cô làm cho giật mình, Mâu Nghiên theo bản năng muốn vươn tay ôm lấy cô nhưng Thương Mẫn sợ hãi co về phía sau, tốn hết toàn bộ sức lực mới hét lên một câu:”Cút đi!”
Mâu Nghiên bị phản ứng của Thương Mẫn làm tổn thương, hai tay lúng túng dừng ở không trung, một lúc lâu sau cũng không thể nói câu nào.
Lâm Chí nhìn thấy tình hình ngày càng tồi tệ, mới đánh bạo giải thích.
“Cô Thương, cô bình tĩnh một chút, vừa rồi tôi tiêm thuốc cho cô chính là tiêm chất dinh dưỡng để giúp thai nhi phát triển, cũng không phải muốn làm cô bị tổn thương!”
Bình luận facebook