Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 576
CHƯƠNG 576
Trong lòng Thương Mẫn vụt qua vô số kế hoạch, sau cùng cô vẫn muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, cô không muốn kéo dài nữa, loại cảm giác bị người thân cận nhất giấu giếm thật sự quá dày vò người rồi.
“Đi tắm, mùi mồ hôi hun chết người rồi.”
Thương Mẫn đi tới bên cạnh anh, thuận tay vỗ nhẹ Mâu Nghiên, trong giọng điệu tràn ngập ý vị của vợ chồng già.
Khóe miệng của Mâu Nghiên hơi nhếch lên, cơ thể và trái tim vốn đang mệt mỏi lập tức được lên dây, trong đôi mắt u tối của anh chỉ có Thương Mẫn, giọng nói trầm khàn gợi cảm: “Giúp anh cởi quần áo.”
Trong sự chờ đợi ngọt ngào hồi hộp của Mâu Nghiên, Thương Mẫn mỉm cười cởi từng cúc áo vest của anh, hô hấp của đối phương phả vào gò má và cổ của đối phương, bầu không khí vô cùng ám muội.
Khi Thương Mẫn cởi tới cúc thứ ba trên áo sơ mi của Mâu Nghiên, gương mặt vốn đỏ ửng của cô lập tức trắng bệch, ánh mắt mông lung lập tức trở nên sáng rực sắc bén, lôi sơ mi của Mâu Nghiên ra hỏi: “Đây là cái gì?”
Mâu Nghiên thấy vết màu đỏ không biết từ khi nào xuất hiện trên áo sơ mi của mình, nhất thời không biết nên giải thích như nào.
Anh không muốn lừa Thương Mẫn, nhưng vết màu đỏ trên áo sơ mi rốt cuộc từ đâu ra, anh bây giờ quả thật không thể giải thích.
“Em cho anh chút thời gian, anh lập tức đi tra.”
Mâu Nghiên nắm chặt bàn tay bé đang run rẩy của Thương Mẫn, trong lòng vô cùng sợ, anh có loại dự cảm rất mãnh liệt, những ngày tháng hạnh phúc của anh và Thương Mẫn có thể tới giai đoạn cuối rồi.
Nhưng những ngày tháng như vậy anh mới trải qua mấy ngày, anh không muốn kết thúc nhanh như vậy, anh không nỡ, không cam tâm.
“Được, anh mau đi tra, trước khi chưa tra rõ thì đừng bước vào căn chung cư của em, em sợ anh làm bẩn nơi này.”
Sắc mặt của Thương Mẫn trắng bệch, gắng một hơi cuối cùng nói hết câu này, cơn buồn nôn trào cuộn từ dạ dày, cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, nôn rất lâu.
Nôn tới lúc chỉ còn dịch chua, nhưng cô vẫn buồn nôn.
Nghĩ tới Mâu Nghiên mỗi ngày gần như ở bên cô 24 tiếng, còn có thời gian đi phát tiết dục vọng với người phụ nữ khác thì cô không nhịn được mà muốn nôn, nôn hết số đồ ăn ăn cùng Mâu Nghiên trong mấy ngày này.
Khi Thương Mẫn nôn đến trời đất say sầm, Mâu Nghiên luôn lặng lẽ đứng ở bên ngoài phòng vệ sinh nhìn cô.
Mãi đến lúc anh phát hiện mỗi lần Thương Mẫn liếc nhìn về phía anh thì sẽ nôn càng dữ hơn thì mới không thể không gọi Bạch Chấp và Lâm Chí tới, mà bản thân anh lặng lẽ trốn ở khu cầu thang bộ bên ngoài chung cư.
“Anh chăm sóc cô ấy như vậy sao?”
Từ xe nghe thấy tiếng nôn ọe đau khổ của Thương Mẫn, ánh mắt của Bạch Chấp hờ hững quét qua Mâu Nghiên, thầm quyết định sau này không giao Thương Mẫn và đứa bé cho người đàn ông không đáng tin này nữa.
“Xin lỗi, cậu cố gắng chăm sóc cô ấy.”
Mâu Nghiên có hơi nhếch nhác tránh né ánh mắt của Bạch Chấp, anh quả thật không thể chăm sóc tốt cho Thương Mẫn.
“Bạch Chấp, quay lại, đóng cửa vào, bất kỳ ai cũng không thể để cho vào.”
Trong lòng Thương Mẫn vụt qua vô số kế hoạch, sau cùng cô vẫn muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, cô không muốn kéo dài nữa, loại cảm giác bị người thân cận nhất giấu giếm thật sự quá dày vò người rồi.
“Đi tắm, mùi mồ hôi hun chết người rồi.”
Thương Mẫn đi tới bên cạnh anh, thuận tay vỗ nhẹ Mâu Nghiên, trong giọng điệu tràn ngập ý vị của vợ chồng già.
Khóe miệng của Mâu Nghiên hơi nhếch lên, cơ thể và trái tim vốn đang mệt mỏi lập tức được lên dây, trong đôi mắt u tối của anh chỉ có Thương Mẫn, giọng nói trầm khàn gợi cảm: “Giúp anh cởi quần áo.”
Trong sự chờ đợi ngọt ngào hồi hộp của Mâu Nghiên, Thương Mẫn mỉm cười cởi từng cúc áo vest của anh, hô hấp của đối phương phả vào gò má và cổ của đối phương, bầu không khí vô cùng ám muội.
Khi Thương Mẫn cởi tới cúc thứ ba trên áo sơ mi của Mâu Nghiên, gương mặt vốn đỏ ửng của cô lập tức trắng bệch, ánh mắt mông lung lập tức trở nên sáng rực sắc bén, lôi sơ mi của Mâu Nghiên ra hỏi: “Đây là cái gì?”
Mâu Nghiên thấy vết màu đỏ không biết từ khi nào xuất hiện trên áo sơ mi của mình, nhất thời không biết nên giải thích như nào.
Anh không muốn lừa Thương Mẫn, nhưng vết màu đỏ trên áo sơ mi rốt cuộc từ đâu ra, anh bây giờ quả thật không thể giải thích.
“Em cho anh chút thời gian, anh lập tức đi tra.”
Mâu Nghiên nắm chặt bàn tay bé đang run rẩy của Thương Mẫn, trong lòng vô cùng sợ, anh có loại dự cảm rất mãnh liệt, những ngày tháng hạnh phúc của anh và Thương Mẫn có thể tới giai đoạn cuối rồi.
Nhưng những ngày tháng như vậy anh mới trải qua mấy ngày, anh không muốn kết thúc nhanh như vậy, anh không nỡ, không cam tâm.
“Được, anh mau đi tra, trước khi chưa tra rõ thì đừng bước vào căn chung cư của em, em sợ anh làm bẩn nơi này.”
Sắc mặt của Thương Mẫn trắng bệch, gắng một hơi cuối cùng nói hết câu này, cơn buồn nôn trào cuộn từ dạ dày, cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, nôn rất lâu.
Nôn tới lúc chỉ còn dịch chua, nhưng cô vẫn buồn nôn.
Nghĩ tới Mâu Nghiên mỗi ngày gần như ở bên cô 24 tiếng, còn có thời gian đi phát tiết dục vọng với người phụ nữ khác thì cô không nhịn được mà muốn nôn, nôn hết số đồ ăn ăn cùng Mâu Nghiên trong mấy ngày này.
Khi Thương Mẫn nôn đến trời đất say sầm, Mâu Nghiên luôn lặng lẽ đứng ở bên ngoài phòng vệ sinh nhìn cô.
Mãi đến lúc anh phát hiện mỗi lần Thương Mẫn liếc nhìn về phía anh thì sẽ nôn càng dữ hơn thì mới không thể không gọi Bạch Chấp và Lâm Chí tới, mà bản thân anh lặng lẽ trốn ở khu cầu thang bộ bên ngoài chung cư.
“Anh chăm sóc cô ấy như vậy sao?”
Từ xe nghe thấy tiếng nôn ọe đau khổ của Thương Mẫn, ánh mắt của Bạch Chấp hờ hững quét qua Mâu Nghiên, thầm quyết định sau này không giao Thương Mẫn và đứa bé cho người đàn ông không đáng tin này nữa.
“Xin lỗi, cậu cố gắng chăm sóc cô ấy.”
Mâu Nghiên có hơi nhếch nhác tránh né ánh mắt của Bạch Chấp, anh quả thật không thể chăm sóc tốt cho Thương Mẫn.
“Bạch Chấp, quay lại, đóng cửa vào, bất kỳ ai cũng không thể để cho vào.”
Bình luận facebook