Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577
CHƯƠNG 577
Sau khi sinh ra phản cảm với Mâu Nghiên, Thương Mẫn bây giờ đối với người bên cạnh Mâu Nghiên tránh còn không kịp, kiên quyết không gặp.
Ăn xong bát cháo trắng mà Bạch Chấp nấu, ăn vài miếng đồ ăn kèm khai vị thì tinh thần của Thương Mẫn cuối cùng cũng tốt hơn.
Cô đi tới phòng khách, phát hiện chiếc áo sơ mi trắng của Mâu Nghiên vậy mà chưa lấy đi.
Trên áo đều là mùi của Mâu Nghiên, Thương Mẫn tìm cây son ở dưới đáy thùng ra bôi lên môi, nhẹ nhàng in lên, hiệu quả cho ra cực kỳ giống với vết màu đỏ bên cạnh.
Cô ôm hy vọng cuối cùng nhìn kỹ vết màu đỏ trên chiếc sơ mi trắng đó, càng nhìn lòng càng lạnh, để ở dưới gương lớn cô có thể nhìn rõ được vân môi của hai vết son.
Có thể in son môi vào mặt trong áo sơ mi của Mâu Nghiên, cô không thể tin tiếp xúc thân mật như vậy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Rất nhanh Lâm Chí bị Mâu Nghiên hỏa tốc thúc tới chạy tới bên ngoài chung cư của Thương Mẫn, Bạch Chấp không hề nể mặt, cách cửa đuổi người đi.
Lâm Chí thấy cửa lớn đóng chặt ở trước mắt, lại nhìn Cậu hai Mâu ngồi ở cầu thang với vẻ mất hồn, đột nhiên cảm thấy Cậu hai Mâu có hơi đáng thương.
Suy nghĩ vô lý vụt qua, Lâm Chí cười tự giễu, đi tới bên cạnh Mâu Nghiên nói.
“Cậu hai, cô Thương không cho tôi vào, hay là tôi đưa anh về chỗ tôi nghỉ ngơi, tình trạng của anh bây giờ rất tệ.”
Mâu Nghiên hai mắt trống rỗng mà gật đầu, đờ đẫn được Lâm Chí đưa tới phòng khám của anh ta.
Vừa bước vào cửa lớn của quốc tế Bắc Mậu thì Mâu Nghiên đã nôn ra máu, trực tiếp ngã sang một bên.
May mà Lâm Chí nhanh tay nhẹ mắt, nhanh chóng đỡ anh đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, Lâm Chí đánh giá một vòng Mâu Nghiên nằm trên bàn phẫu thuật, rút một chiếc điện thoại đặc chế gửi đi một tin nhắn.
“Bao giờ thu lưới?”
Tin nhắn của anh ta vừa gửi đi, lập tức nhận được tin đáp trả: “Không vội.”
Lông mày của Lâm Chí hơi nhíu lại, ưu nhã giống như nghệ thuật biểu diễn, bắt đầu cắm các ống người của Mâu Nghiên.
Tròn ba ngày, sau khi Mâu Nghiên ra ngoài thì chưa từng gọi cho Thương Mẫn một cuộc, thậm chí ngay cả một tin nhắn xin lỗi cũng không có.
Trước đó sống cùng Bạch Chấp ở căn chung cư này cô đã quen rồi, nhưng Mâu Nghiên đột nhiên tới lại đột nhiên biến mất, Thương Mẫn ở căn chung cư này cứ cảm giác thiếu cái gì đó.
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Thương Mẫn cảm thấy cô hôm đó làm cũng có hơi quá khích, cô muốn nói chuyện một lần với Mâu Nghiên.
Phần hạnh phúc này tới quá đột ngột, cô không muốn buông tay nhanh như vậy.
Cho dù phải kết thúc đoạn tình cảm này, cô cũng muốn mình đi trong rõ ràng, chứ không phải kết thúc một cách cẩu thả như này.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Thương Mẫn gửi tin nhắn cho Tô Huệ Phi và Đồng Tiên, hỏi mấy ngày này Trữ Trình và Lê Chuẩn có gặp Mâu Nghiên không.
Tin nhắn của Thương Mẫn vừa gửi qua, Tô Huệ Phi trả lời: “Mẫn, xin cậu ở trước mặt Cậu hai Mâu nói vài câu tốt giúp Lê Chuẩn nhà tớ, anh ấy đã sắp bị mệt chết rồi. Mẫn, hôm 20 tháng 5 cậu tham gia đám cưới hay đám tang đều dựa vào cậu cả đấy.”
“Mâu Nghiên mấy ngày nay không có tới Nova sao?”
Sau khi sinh ra phản cảm với Mâu Nghiên, Thương Mẫn bây giờ đối với người bên cạnh Mâu Nghiên tránh còn không kịp, kiên quyết không gặp.
Ăn xong bát cháo trắng mà Bạch Chấp nấu, ăn vài miếng đồ ăn kèm khai vị thì tinh thần của Thương Mẫn cuối cùng cũng tốt hơn.
Cô đi tới phòng khách, phát hiện chiếc áo sơ mi trắng của Mâu Nghiên vậy mà chưa lấy đi.
Trên áo đều là mùi của Mâu Nghiên, Thương Mẫn tìm cây son ở dưới đáy thùng ra bôi lên môi, nhẹ nhàng in lên, hiệu quả cho ra cực kỳ giống với vết màu đỏ bên cạnh.
Cô ôm hy vọng cuối cùng nhìn kỹ vết màu đỏ trên chiếc sơ mi trắng đó, càng nhìn lòng càng lạnh, để ở dưới gương lớn cô có thể nhìn rõ được vân môi của hai vết son.
Có thể in son môi vào mặt trong áo sơ mi của Mâu Nghiên, cô không thể tin tiếp xúc thân mật như vậy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Rất nhanh Lâm Chí bị Mâu Nghiên hỏa tốc thúc tới chạy tới bên ngoài chung cư của Thương Mẫn, Bạch Chấp không hề nể mặt, cách cửa đuổi người đi.
Lâm Chí thấy cửa lớn đóng chặt ở trước mắt, lại nhìn Cậu hai Mâu ngồi ở cầu thang với vẻ mất hồn, đột nhiên cảm thấy Cậu hai Mâu có hơi đáng thương.
Suy nghĩ vô lý vụt qua, Lâm Chí cười tự giễu, đi tới bên cạnh Mâu Nghiên nói.
“Cậu hai, cô Thương không cho tôi vào, hay là tôi đưa anh về chỗ tôi nghỉ ngơi, tình trạng của anh bây giờ rất tệ.”
Mâu Nghiên hai mắt trống rỗng mà gật đầu, đờ đẫn được Lâm Chí đưa tới phòng khám của anh ta.
Vừa bước vào cửa lớn của quốc tế Bắc Mậu thì Mâu Nghiên đã nôn ra máu, trực tiếp ngã sang một bên.
May mà Lâm Chí nhanh tay nhẹ mắt, nhanh chóng đỡ anh đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, Lâm Chí đánh giá một vòng Mâu Nghiên nằm trên bàn phẫu thuật, rút một chiếc điện thoại đặc chế gửi đi một tin nhắn.
“Bao giờ thu lưới?”
Tin nhắn của anh ta vừa gửi đi, lập tức nhận được tin đáp trả: “Không vội.”
Lông mày của Lâm Chí hơi nhíu lại, ưu nhã giống như nghệ thuật biểu diễn, bắt đầu cắm các ống người của Mâu Nghiên.
Tròn ba ngày, sau khi Mâu Nghiên ra ngoài thì chưa từng gọi cho Thương Mẫn một cuộc, thậm chí ngay cả một tin nhắn xin lỗi cũng không có.
Trước đó sống cùng Bạch Chấp ở căn chung cư này cô đã quen rồi, nhưng Mâu Nghiên đột nhiên tới lại đột nhiên biến mất, Thương Mẫn ở căn chung cư này cứ cảm giác thiếu cái gì đó.
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Thương Mẫn cảm thấy cô hôm đó làm cũng có hơi quá khích, cô muốn nói chuyện một lần với Mâu Nghiên.
Phần hạnh phúc này tới quá đột ngột, cô không muốn buông tay nhanh như vậy.
Cho dù phải kết thúc đoạn tình cảm này, cô cũng muốn mình đi trong rõ ràng, chứ không phải kết thúc một cách cẩu thả như này.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Thương Mẫn gửi tin nhắn cho Tô Huệ Phi và Đồng Tiên, hỏi mấy ngày này Trữ Trình và Lê Chuẩn có gặp Mâu Nghiên không.
Tin nhắn của Thương Mẫn vừa gửi qua, Tô Huệ Phi trả lời: “Mẫn, xin cậu ở trước mặt Cậu hai Mâu nói vài câu tốt giúp Lê Chuẩn nhà tớ, anh ấy đã sắp bị mệt chết rồi. Mẫn, hôm 20 tháng 5 cậu tham gia đám cưới hay đám tang đều dựa vào cậu cả đấy.”
“Mâu Nghiên mấy ngày nay không có tới Nova sao?”
Bình luận facebook