Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580
CHƯƠNG 580
Lâm Chí vội giải thích: “Cậu hai Mâu, tình trạng cơ thể của anh hiện nay cần phải tăng liều lượng.”
Mâu Nghiên thấy một vốc nhỏ những viên thuốc đủ màu, nhíu mày bài xích.
“Rót nước.”
Lâm Chí bị dọa toát mồ hôi lạnh, suýt nữa tưởng Mâu Nghiên nhận ra sơ hở gì, vội vàng hoảng hốt chạy đi rót nước.
Nghe tiếng bước chân có hơi rối loạn, mắt của Mâu Nghiên thâm trầm, từ khi nào Lâm Chí cũng trở nên hấp tấp như vậy, anh ta trước giờ vẫn là đứa con cẩn thận chu đáo nhất của nhà họ Thịnh, nếu không cũng sẽ không chọn đi học y.
Lâm Chí sau khi cầm nước tới, Mâu Nghiên vừa uống thuốc vừa thuật miệng hỏi: “Có tâm sự sao?”
“Không, không có.” Lâm Chí bỗng ngẩng đầu, đồng tử to ra, lập tức anh ta bèn nhận ra sự thất thố của mình, cúi đầu che đậy sự kinh sợ trong mắt.
“Đừng căng thẳng, chỉ thuận miệng hỏi thôi, sau này có khó khăn gì thì đi tìm Trữ Trình, anh ta sẽ giúp anh.”
Mâu Nghiên vỗ vai của Lâm Chí, đi về phía hướng thang máy.
“Cậu hai Mâu,” Lâm Chí đột nhiên gọi anh, Mâu Nghiên bị như này rồi còn không quên sắp xếp con đường phía sau cho bọn họ, Lâm Chí không cảm động là không thể nào, một giây này anh ta muốn nói ra hết bí mật trong lòng mình.
“Có chuyện gì sao?” Khi Mâu Nghiên quay đầu lại, can đảm trong lòng anh ta lại biến mất, chỉ có thể lắp bắp nói một câu: “Tôi đưa anh đi.”
“Cũng được, thuận tiện qua kiểm tra cơ thể cho ông cụ.”
Mâu Nghiên không nghi ngờ gì, sải bước đi vào thang máy.
Nhà tổ nhà họ Mâu, ông cụ Mâu nghe nói Mâu Nghiên tới, sự bất ngờ vụt qua trên mặt. Nghĩ tới khoảng thời gian trước Mâu Nghiên nháo muốn chuyển tài sản cho Thương Mẫn, mặt mày của ông cụ Mâu hoàn toàn đen xì.
Đi vào phòng khách, Mâu Nghiên liếc nhìn ông cụ Mâu ngồi trên sô pha, nhanh chóng đuổi mọi người đi.
“Con tới làm gì?”
Trong giọng điệu của ông cụ Mâu tràn ngập sự ghét bỏ và bất mãn.
Mâu Nghiên không muốn đôi co nhiều với ông ta, trực tiếp ném báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình cho ông cụ, sau đó đi thẳng vào chuyện chính: “Thời gian của con không còn nhiều nữa, huyết mạch duy nhất của nhà họ Mâu ở trong bụng Thương Mẫn, ba nếu như không muốn nhà họ Mâu tuyệt hậu, tốt nhất đừng động tới mẹ con bọn họ, để tránh phiền phức không cần thiết, nên ký tên thì mau ký đi.”
“Con…, con, chuyện từ khi nào…”
Mặt mày ông cụ xám xịt lại, trong mắt tràn ngập sự đau khổ và tuyệt vọng.
“Vết thương trước đây ở quân đội, đột nhiên chuyển biến xấu.”
Mâu Nghiên đã chấp nhận sự thật này, khi nói ra ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
“Con bé đó biết không?”
Hốc mắt của ông cụ Mâu hơi đỏ, ông ta chinh chiến sa trường nhiều năm, thấy quen sinh ly tử biệt, nhưng chuyện này thật sự tới mình thì vẫn đau lòng đến nghẹt thở.
“Tuyệt đối không thể để cô ấy biết.”
Giọng điệu của Mâu Nghiên mạnh mẽ bá bạo, ông cụ Mâu hiếm khi không tức giận, ngược lại đè thấp giọng nói, dò hỏi.
Lâm Chí vội giải thích: “Cậu hai Mâu, tình trạng cơ thể của anh hiện nay cần phải tăng liều lượng.”
Mâu Nghiên thấy một vốc nhỏ những viên thuốc đủ màu, nhíu mày bài xích.
“Rót nước.”
Lâm Chí bị dọa toát mồ hôi lạnh, suýt nữa tưởng Mâu Nghiên nhận ra sơ hở gì, vội vàng hoảng hốt chạy đi rót nước.
Nghe tiếng bước chân có hơi rối loạn, mắt của Mâu Nghiên thâm trầm, từ khi nào Lâm Chí cũng trở nên hấp tấp như vậy, anh ta trước giờ vẫn là đứa con cẩn thận chu đáo nhất của nhà họ Thịnh, nếu không cũng sẽ không chọn đi học y.
Lâm Chí sau khi cầm nước tới, Mâu Nghiên vừa uống thuốc vừa thuật miệng hỏi: “Có tâm sự sao?”
“Không, không có.” Lâm Chí bỗng ngẩng đầu, đồng tử to ra, lập tức anh ta bèn nhận ra sự thất thố của mình, cúi đầu che đậy sự kinh sợ trong mắt.
“Đừng căng thẳng, chỉ thuận miệng hỏi thôi, sau này có khó khăn gì thì đi tìm Trữ Trình, anh ta sẽ giúp anh.”
Mâu Nghiên vỗ vai của Lâm Chí, đi về phía hướng thang máy.
“Cậu hai Mâu,” Lâm Chí đột nhiên gọi anh, Mâu Nghiên bị như này rồi còn không quên sắp xếp con đường phía sau cho bọn họ, Lâm Chí không cảm động là không thể nào, một giây này anh ta muốn nói ra hết bí mật trong lòng mình.
“Có chuyện gì sao?” Khi Mâu Nghiên quay đầu lại, can đảm trong lòng anh ta lại biến mất, chỉ có thể lắp bắp nói một câu: “Tôi đưa anh đi.”
“Cũng được, thuận tiện qua kiểm tra cơ thể cho ông cụ.”
Mâu Nghiên không nghi ngờ gì, sải bước đi vào thang máy.
Nhà tổ nhà họ Mâu, ông cụ Mâu nghe nói Mâu Nghiên tới, sự bất ngờ vụt qua trên mặt. Nghĩ tới khoảng thời gian trước Mâu Nghiên nháo muốn chuyển tài sản cho Thương Mẫn, mặt mày của ông cụ Mâu hoàn toàn đen xì.
Đi vào phòng khách, Mâu Nghiên liếc nhìn ông cụ Mâu ngồi trên sô pha, nhanh chóng đuổi mọi người đi.
“Con tới làm gì?”
Trong giọng điệu của ông cụ Mâu tràn ngập sự ghét bỏ và bất mãn.
Mâu Nghiên không muốn đôi co nhiều với ông ta, trực tiếp ném báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình cho ông cụ, sau đó đi thẳng vào chuyện chính: “Thời gian của con không còn nhiều nữa, huyết mạch duy nhất của nhà họ Mâu ở trong bụng Thương Mẫn, ba nếu như không muốn nhà họ Mâu tuyệt hậu, tốt nhất đừng động tới mẹ con bọn họ, để tránh phiền phức không cần thiết, nên ký tên thì mau ký đi.”
“Con…, con, chuyện từ khi nào…”
Mặt mày ông cụ xám xịt lại, trong mắt tràn ngập sự đau khổ và tuyệt vọng.
“Vết thương trước đây ở quân đội, đột nhiên chuyển biến xấu.”
Mâu Nghiên đã chấp nhận sự thật này, khi nói ra ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
“Con bé đó biết không?”
Hốc mắt của ông cụ Mâu hơi đỏ, ông ta chinh chiến sa trường nhiều năm, thấy quen sinh ly tử biệt, nhưng chuyện này thật sự tới mình thì vẫn đau lòng đến nghẹt thở.
“Tuyệt đối không thể để cô ấy biết.”
Giọng điệu của Mâu Nghiên mạnh mẽ bá bạo, ông cụ Mâu hiếm khi không tức giận, ngược lại đè thấp giọng nói, dò hỏi.
Bình luận facebook