Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 579
CHƯƠNG 579
Bạch Chấp gật đầu, dẫn Thương Mẫn đến phòng làm việc bên ngoài phòng ngủ của anh ta, nói là phòng làm việc thật ra chỉ là một chiếc bàn sách lớn và ba cái màn hình máy tính cỡ lớn.
Ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của Bạch Chấp không ngừng múa trên bàn phím, rất nhanh từng dãy mã code Thương Mẫn nhìn không hiểu được gõ ra.
Sau khi xem một lượt danh sách bệnh nhân của Lâm Chí, Bạch Chấp lắc đầu: “Hồ sơ của Mâu Nghiên không có ở trong.”
Bạch Chấp nói xong, tay tiếp tục múa trên bàn phím, rất nhanh thì anh ta tra ra lượng thuốc ra vào trong một tháng gần đây của phòng khám của Lâm Chí, khi anh ta nhìn thấy lượng lớn thuốc giảm đau và thuốc có thể khiến người dùng bị nghiện được mua vào, anh ta thấy ánh mắt của Thương Mẫn thay đổi.
Chẳng trách Mâu Nghiên dám quay về bên Thương Mẫn, thì ra là dùng cách cực đoan như vậy.
Anh ta nên nói chuyện này cho Thương Mẫn không?
Anh ta sớm đã biết Mâu Nghiên không sống được lâu nữa, nhưng vì Thương Mẫn, lúc đầu hai người đã đạt thành thỏa thuận, phải giữ bí mật này.
Bạch Chấp băn khoăn hai giây, không hề do dự chọn Thương Mẫn.
“Sao vậy?” Bạch Chấp đột nhiên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, trong lòng Thương Mẫn kêu lộp bộp, một loại dự cảm rất không tốt từ trong lòng lan ra.
“Không có gì, chỉ là lượng thuốc ra vào bình thường.”
Bạch Chấp có hơi chột dạ mà khoát tay, không dám nhìn vào mắt của Thương Mẫn.
Anh ta đã lừa Thương Mẫn!
Tuy là vì bảo vệ cô, nhưng anh ta vẫn thấy áy náy trong lòng.
“Tôi biết rồi.”
Thương Mẫn thất vọng đi ra ngoài, vốn tưởng rằng tìm được phương hướng có thể điều tra, không ngờ mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.
Sự rời đi của Mâu Nghiên khiến Thương Mẫn vô cùng yên tĩnh, cô mỗi ngày ngoài ăn thì là nghỉ ngơi, nếu không phải cái bụng nhỏ cuối cùng cũng phình lên một chút, cô cũng không biết nên kiên trì tiếp như nào.
Quốc tế Bắc Mậu, phòng khám của Lâm Chí, Mâu Nghiên cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, anh cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra thì lập tức nhìn thấy Lâm Chí mặc áo blouse trắng ngồi ở một bên.
“Cậu hai Mâu, anh cuối cùng cũng tỉnh, dọa chết tôi rồi.”
Mâu Nghiên chất vật ngồi dậy, kìm nén sự không thoải mái của cổ họng, hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“5 ngày.”
Đáp án của Lâm Chí khiến Mâu Nghiên mặt mày vốn không tốt lại trắng bệch vài phần.
“Kê thuốc, tôi phải quay về nhà tổ nhà họ Mâu một chuyến.”
Trước đó Lâm Chí đã nói, cơ thể của anh đã là nổ mạnh hết đà, rất có thể ngất đi bất cứ lúc nào và có thể không tỉnh lại được nữa, vì để cuộc sống sau này của Thương Mẫn có thể sống thoải mái hơn, anh bắt buộc phải giúp cô giải quyết xong vấn đề của phía ông cụ.
“Cậu hai Mâu, cơ thể của anh hiện nay chỉ có thể tịnh dưỡng.”
“Đi kê thuốc.”
Mâu Nghiên xem như không nghe thấy lời nhắc nhở của Lâm Chí, cơ thể của anh như thế nào anh đương nhiên rõ nhất, chính vì biết rõ, anh mới phải nhanh chóng đi làm những việc nên làm.
Nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới, Lâm Chí lặng lẽ đi ra.
Mâu Nghiên thấy số thuốc rõ ràng nhiều hơn trước, không có nhúc nhích.
Bạch Chấp gật đầu, dẫn Thương Mẫn đến phòng làm việc bên ngoài phòng ngủ của anh ta, nói là phòng làm việc thật ra chỉ là một chiếc bàn sách lớn và ba cái màn hình máy tính cỡ lớn.
Ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của Bạch Chấp không ngừng múa trên bàn phím, rất nhanh từng dãy mã code Thương Mẫn nhìn không hiểu được gõ ra.
Sau khi xem một lượt danh sách bệnh nhân của Lâm Chí, Bạch Chấp lắc đầu: “Hồ sơ của Mâu Nghiên không có ở trong.”
Bạch Chấp nói xong, tay tiếp tục múa trên bàn phím, rất nhanh thì anh ta tra ra lượng thuốc ra vào trong một tháng gần đây của phòng khám của Lâm Chí, khi anh ta nhìn thấy lượng lớn thuốc giảm đau và thuốc có thể khiến người dùng bị nghiện được mua vào, anh ta thấy ánh mắt của Thương Mẫn thay đổi.
Chẳng trách Mâu Nghiên dám quay về bên Thương Mẫn, thì ra là dùng cách cực đoan như vậy.
Anh ta nên nói chuyện này cho Thương Mẫn không?
Anh ta sớm đã biết Mâu Nghiên không sống được lâu nữa, nhưng vì Thương Mẫn, lúc đầu hai người đã đạt thành thỏa thuận, phải giữ bí mật này.
Bạch Chấp băn khoăn hai giây, không hề do dự chọn Thương Mẫn.
“Sao vậy?” Bạch Chấp đột nhiên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, trong lòng Thương Mẫn kêu lộp bộp, một loại dự cảm rất không tốt từ trong lòng lan ra.
“Không có gì, chỉ là lượng thuốc ra vào bình thường.”
Bạch Chấp có hơi chột dạ mà khoát tay, không dám nhìn vào mắt của Thương Mẫn.
Anh ta đã lừa Thương Mẫn!
Tuy là vì bảo vệ cô, nhưng anh ta vẫn thấy áy náy trong lòng.
“Tôi biết rồi.”
Thương Mẫn thất vọng đi ra ngoài, vốn tưởng rằng tìm được phương hướng có thể điều tra, không ngờ mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.
Sự rời đi của Mâu Nghiên khiến Thương Mẫn vô cùng yên tĩnh, cô mỗi ngày ngoài ăn thì là nghỉ ngơi, nếu không phải cái bụng nhỏ cuối cùng cũng phình lên một chút, cô cũng không biết nên kiên trì tiếp như nào.
Quốc tế Bắc Mậu, phòng khám của Lâm Chí, Mâu Nghiên cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, anh cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra thì lập tức nhìn thấy Lâm Chí mặc áo blouse trắng ngồi ở một bên.
“Cậu hai Mâu, anh cuối cùng cũng tỉnh, dọa chết tôi rồi.”
Mâu Nghiên chất vật ngồi dậy, kìm nén sự không thoải mái của cổ họng, hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“5 ngày.”
Đáp án của Lâm Chí khiến Mâu Nghiên mặt mày vốn không tốt lại trắng bệch vài phần.
“Kê thuốc, tôi phải quay về nhà tổ nhà họ Mâu một chuyến.”
Trước đó Lâm Chí đã nói, cơ thể của anh đã là nổ mạnh hết đà, rất có thể ngất đi bất cứ lúc nào và có thể không tỉnh lại được nữa, vì để cuộc sống sau này của Thương Mẫn có thể sống thoải mái hơn, anh bắt buộc phải giúp cô giải quyết xong vấn đề của phía ông cụ.
“Cậu hai Mâu, cơ thể của anh hiện nay chỉ có thể tịnh dưỡng.”
“Đi kê thuốc.”
Mâu Nghiên xem như không nghe thấy lời nhắc nhở của Lâm Chí, cơ thể của anh như thế nào anh đương nhiên rõ nhất, chính vì biết rõ, anh mới phải nhanh chóng đi làm những việc nên làm.
Nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới, Lâm Chí lặng lẽ đi ra.
Mâu Nghiên thấy số thuốc rõ ràng nhiều hơn trước, không có nhúc nhích.
Bình luận facebook