-
Chương 19+20
Bạch Vô Thường cúi đầu nhìn bé con, thấy nó trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu thì cười nhẹ một cái. Hắn cũng từng nhìn thấy Diêm Vương đại nhân mới sinh ra, trông nhăn nhó đen đỏ, thật sự là khó coi.
" Tiểu Lăng U. Con của cô." bế bé con vào bên trong, hắn trao nó cho Lăng U, nhìn cô mệt mỏi nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn không kìm được niềm vui sướng được làm mẹ.
Lăng U hôn nhẹ lên má bé con một cái, đứa nhỏ này cư nhiên rất giống anh, giống từ khuôn mặt, ánh mắt, cái mũi, đôi môi, Lăng U lại than vãn trong lòng, đây chính là đỉnh cao của đẻ thuê a.
" Bạch Dật."
" Bạch Dật? Quân Bạch Dật?" Bạch Vô Thường nhíu mày nhìn Lăng U, chẳng lẽ cô muốn đứa bé cả một đời thanh bạch nhưng lại sống ẩn dật an nhàn sao?
Lăng U gật đầu một cái yếu ớt, đặt bé con xuống giường. Bạch Vô Thường hiểu ý, đưa tay bế cô lên. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi cô đến vậy, mùi hương trên người cô cộng thêm mùi máu khiến hắn khẽ rung động. Nhưng hắn biết, từ kiếp này của cô, cô sẽ mãi mãi thuộc về ai kia.
Bạch Vô Thường bế Lăng U rời khỏi ngôi nhà nhỏ, đứa bé trong phòng liền khóc to không thôi, đám vú nuôi dỗ thế nào cũng không nín.
Nhìn lại U Minh một lần nữa, Lăng U cười mãn nguyện một cái, trong lúc sinh, cô nghe rất rõ tiếng chúc mừng cho nên mới cố gắng sinh bằng được bé con. Bé con được sinh ra, Quân Mạc Phàm, anh nhất định sẽ phải hối hận.
" Đi thông báo cho Diêm Vương đại nhân, Lăng U cô nương đã sinh." Bạch Vô Thường dựa người vào bức tường, ánh mắt thất thần có chút mệt mỏi nhìn ra xa, bỗng nhiên nói.
" Dạ." tên thị vệ vội vàng chạy đi. Nhưng hắn thắc mắc, Bạch đại nhân bế Lăng U cô nương đi, lúc về liền không thấy.
Quân Mạc Phàm chậm chạp cùng Ninh Thư nâng rượu kính Thiên Hậu. Bây giờ chỉ cần anh gọi bà ta một tiếng nhạc mẫu, vậy là coi như đã chấp nhận Ninh Thư làm thê tử, nhưng anh lại không muốn.
" Nương." Ninh Thư cười thật tươi nhìn Thiên Hậu, nếu không phải có bà, cô ta cũng không ép được anh lấy mình.
" Tốt." Thiên Hậu nhận lấy ly rượu của Ninh Thư liền quay sang nhìn anh.
Quân Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn lại bà ta, tay nâng ly rượu lên, mở miệng muốn nói, bỗng nhiên một tên thị vệ bất chấp xông vào trong hô to.
" Diêm Vương đại nhân, Lăng U cô nương sinh rồi..... Lăng U cô nương sinh rồi......"
Ly rượu chưa chạm đến tay Thiên Hậu đã bị anh thả rơi xuống đất vỡ tan tành. Thiên Hậu giật mình tức giận nhìn anh, chỉ vì phàm nhân kia sinh con, anh lại dám vô lễ như vậy trước mặt bao người.
Quân Mạc Phàm lập tức đứng dậy nhấc chân muốn đi. Anh không biết bé con bao giờ mới chịu đi ra, nhưng không ngờ cư nhiên lại là hôm nay. Anh nghe nói việc sinh nở rất nguy hiểm, cho nên vừa nghe thấy cô sinh, anh mặc kệ tất cả, chỉ muốn lập tức đi đến chỗ cô.
" Đứng lại. Quân Mạc Phàm, nếu hôm nay ngươi dám rời đi, đừng trách Thiên Hậu ta ác. Bây giờ ngươi quay lại, kính rượu ta, gọi ta là nhạc mẫu, ta sẽ nể mặt con gái ta coi ngươi là hiền tế."
" Diêm Vương đại nhân, mong ngài nên xét phải trái. Hôm nay là hỷ sự của cả hai giới, ngài đừng suy nghĩ không kỹ mà thiệt thân." một người bên Thiên giới nói.
" Đúng vậy. Chỉ là một phàm nhân mà thôi, ngài đâu cần làm mất vui như vậy."
" Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? Nếu hôm nay ngươi vì phàm nhân kia mà bỏ con gái ta, ta sẽ triệu thiên binh đánh U Minh của ngươi." Thiên Hậu đứng dậy nhướng mày nói.
" Phàm......" Ninh Thư đưa tay níu lấy tay anh.
Bước chân vừa muốn động liền dừng lại, Quân Mạc Phàm quay người nhìn thẳng vào bà ta. Thiên Hậu hài lòng gật đầu, vừa định nói tiếp đã thấy anh hất mạnh tay Ninh Thư ra khiến cô ta ngã xuống đất.
Quân Mạc Phàm tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong điện. Đám người vừa mở miệng bị anh nhìn đến khẽ nuốt nước bọt, lúc này họ chỉ thấy một Diêm Vương theo đúng nghĩa, cực kỳ đáng sợ. Ánh mắt của anh khiến bọn họ run rẩy không thôi.
" Phàm nhân thì sao? Quân Mạc Phàm ta chính là yêu phàm nhân đó đấy. Nếu hôm nay ai dám ngăn cản ta đi gặp nàng ấy, vậy thì đừng mong rời khỏi U Minh nửa bước. Thiên Hậu, bà nghĩ thiên binh lại để cho một nữ nhân triệu tập sao? U Minh ta cũng rất lâu chưa đánh nhau, nếu thật sự hai giới phải đánh, cũng chưa biết ai thắng ai thua." giọng nói trầm trầm lạnh lùng vang lên, tử khí từ người anh toả ra khiến đám người Thiên giới lập tức tránh ra xa.
" Ngươi......." Thiên Hậu cũng cấm kỵ tử khí trên người anh, chỉ biết tức giận chỉ tay mà không dám đến gần.
" Nếu thần tiên và phàm nhân không thể ở bên nhau, vậy ta biến nàng ấy thành thần tiên là được rồi. Hôn sự này, bỏ đi." nói xong cũng không nhìn mặt đám người liền lập tức quay người rời khỏi điện Diêm Vương.
Ninh Thư ngồi trên đất ngây người nhìn anh rời đi. Tại sao? Nàng ta chỉ là một phàm nhân dơ bẩn, anh lại chấp nhận hy sinh nhiều đến vậy? Không ngại chống lại Thiên giới, không ngại phạm quy tắc thiên địa.
Vừa ra khỏi điện Diêm Vương, Quân Mạc Phàm đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Không ngờ bé con lại khỏe như vậy, tương lai chắc chắn sẽ kế vị trí của anh.
Quân Mạc Phàm mặc cả hỷ phục vội vàng chạy vào căn nhà nhỏ, vừa vào trong anh đã vội tìm kiếm bóng hình người anh yêu thương, nhưng lại chỉ thấy một đứa bé mới sinh đang khóc nằm trên giường.
" Nàng ấy đâu rồi?" anh nhìn sang một thị vệ hỏi. Giọng nói lạnh đến mức khiến tên thị vệ sợ vội quỳ rạp xuống đất.
" Lăng U cô nương....... đã uống canh Mạnh Bà đầu thai rồi." vừa nói tên thị vệ vừa dập đầu.
- - -
" Tiểu Lăng U. Con của cô." bế bé con vào bên trong, hắn trao nó cho Lăng U, nhìn cô mệt mỏi nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn không kìm được niềm vui sướng được làm mẹ.
Lăng U hôn nhẹ lên má bé con một cái, đứa nhỏ này cư nhiên rất giống anh, giống từ khuôn mặt, ánh mắt, cái mũi, đôi môi, Lăng U lại than vãn trong lòng, đây chính là đỉnh cao của đẻ thuê a.
" Bạch Dật."
" Bạch Dật? Quân Bạch Dật?" Bạch Vô Thường nhíu mày nhìn Lăng U, chẳng lẽ cô muốn đứa bé cả một đời thanh bạch nhưng lại sống ẩn dật an nhàn sao?
Lăng U gật đầu một cái yếu ớt, đặt bé con xuống giường. Bạch Vô Thường hiểu ý, đưa tay bế cô lên. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi cô đến vậy, mùi hương trên người cô cộng thêm mùi máu khiến hắn khẽ rung động. Nhưng hắn biết, từ kiếp này của cô, cô sẽ mãi mãi thuộc về ai kia.
Bạch Vô Thường bế Lăng U rời khỏi ngôi nhà nhỏ, đứa bé trong phòng liền khóc to không thôi, đám vú nuôi dỗ thế nào cũng không nín.
Nhìn lại U Minh một lần nữa, Lăng U cười mãn nguyện một cái, trong lúc sinh, cô nghe rất rõ tiếng chúc mừng cho nên mới cố gắng sinh bằng được bé con. Bé con được sinh ra, Quân Mạc Phàm, anh nhất định sẽ phải hối hận.
" Đi thông báo cho Diêm Vương đại nhân, Lăng U cô nương đã sinh." Bạch Vô Thường dựa người vào bức tường, ánh mắt thất thần có chút mệt mỏi nhìn ra xa, bỗng nhiên nói.
" Dạ." tên thị vệ vội vàng chạy đi. Nhưng hắn thắc mắc, Bạch đại nhân bế Lăng U cô nương đi, lúc về liền không thấy.
Quân Mạc Phàm chậm chạp cùng Ninh Thư nâng rượu kính Thiên Hậu. Bây giờ chỉ cần anh gọi bà ta một tiếng nhạc mẫu, vậy là coi như đã chấp nhận Ninh Thư làm thê tử, nhưng anh lại không muốn.
" Nương." Ninh Thư cười thật tươi nhìn Thiên Hậu, nếu không phải có bà, cô ta cũng không ép được anh lấy mình.
" Tốt." Thiên Hậu nhận lấy ly rượu của Ninh Thư liền quay sang nhìn anh.
Quân Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn lại bà ta, tay nâng ly rượu lên, mở miệng muốn nói, bỗng nhiên một tên thị vệ bất chấp xông vào trong hô to.
" Diêm Vương đại nhân, Lăng U cô nương sinh rồi..... Lăng U cô nương sinh rồi......"
Ly rượu chưa chạm đến tay Thiên Hậu đã bị anh thả rơi xuống đất vỡ tan tành. Thiên Hậu giật mình tức giận nhìn anh, chỉ vì phàm nhân kia sinh con, anh lại dám vô lễ như vậy trước mặt bao người.
Quân Mạc Phàm lập tức đứng dậy nhấc chân muốn đi. Anh không biết bé con bao giờ mới chịu đi ra, nhưng không ngờ cư nhiên lại là hôm nay. Anh nghe nói việc sinh nở rất nguy hiểm, cho nên vừa nghe thấy cô sinh, anh mặc kệ tất cả, chỉ muốn lập tức đi đến chỗ cô.
" Đứng lại. Quân Mạc Phàm, nếu hôm nay ngươi dám rời đi, đừng trách Thiên Hậu ta ác. Bây giờ ngươi quay lại, kính rượu ta, gọi ta là nhạc mẫu, ta sẽ nể mặt con gái ta coi ngươi là hiền tế."
" Diêm Vương đại nhân, mong ngài nên xét phải trái. Hôm nay là hỷ sự của cả hai giới, ngài đừng suy nghĩ không kỹ mà thiệt thân." một người bên Thiên giới nói.
" Đúng vậy. Chỉ là một phàm nhân mà thôi, ngài đâu cần làm mất vui như vậy."
" Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? Nếu hôm nay ngươi vì phàm nhân kia mà bỏ con gái ta, ta sẽ triệu thiên binh đánh U Minh của ngươi." Thiên Hậu đứng dậy nhướng mày nói.
" Phàm......" Ninh Thư đưa tay níu lấy tay anh.
Bước chân vừa muốn động liền dừng lại, Quân Mạc Phàm quay người nhìn thẳng vào bà ta. Thiên Hậu hài lòng gật đầu, vừa định nói tiếp đã thấy anh hất mạnh tay Ninh Thư ra khiến cô ta ngã xuống đất.
Quân Mạc Phàm tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong điện. Đám người vừa mở miệng bị anh nhìn đến khẽ nuốt nước bọt, lúc này họ chỉ thấy một Diêm Vương theo đúng nghĩa, cực kỳ đáng sợ. Ánh mắt của anh khiến bọn họ run rẩy không thôi.
" Phàm nhân thì sao? Quân Mạc Phàm ta chính là yêu phàm nhân đó đấy. Nếu hôm nay ai dám ngăn cản ta đi gặp nàng ấy, vậy thì đừng mong rời khỏi U Minh nửa bước. Thiên Hậu, bà nghĩ thiên binh lại để cho một nữ nhân triệu tập sao? U Minh ta cũng rất lâu chưa đánh nhau, nếu thật sự hai giới phải đánh, cũng chưa biết ai thắng ai thua." giọng nói trầm trầm lạnh lùng vang lên, tử khí từ người anh toả ra khiến đám người Thiên giới lập tức tránh ra xa.
" Ngươi......." Thiên Hậu cũng cấm kỵ tử khí trên người anh, chỉ biết tức giận chỉ tay mà không dám đến gần.
" Nếu thần tiên và phàm nhân không thể ở bên nhau, vậy ta biến nàng ấy thành thần tiên là được rồi. Hôn sự này, bỏ đi." nói xong cũng không nhìn mặt đám người liền lập tức quay người rời khỏi điện Diêm Vương.
Ninh Thư ngồi trên đất ngây người nhìn anh rời đi. Tại sao? Nàng ta chỉ là một phàm nhân dơ bẩn, anh lại chấp nhận hy sinh nhiều đến vậy? Không ngại chống lại Thiên giới, không ngại phạm quy tắc thiên địa.
Vừa ra khỏi điện Diêm Vương, Quân Mạc Phàm đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Không ngờ bé con lại khỏe như vậy, tương lai chắc chắn sẽ kế vị trí của anh.
Quân Mạc Phàm mặc cả hỷ phục vội vàng chạy vào căn nhà nhỏ, vừa vào trong anh đã vội tìm kiếm bóng hình người anh yêu thương, nhưng lại chỉ thấy một đứa bé mới sinh đang khóc nằm trên giường.
" Nàng ấy đâu rồi?" anh nhìn sang một thị vệ hỏi. Giọng nói lạnh đến mức khiến tên thị vệ sợ vội quỳ rạp xuống đất.
" Lăng U cô nương....... đã uống canh Mạnh Bà đầu thai rồi." vừa nói tên thị vệ vừa dập đầu.
- - -
Bình luận facebook